Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 2372: Hai kiếp làm người (1)
Chung Nhạc và hắn ở tương lai nhìn nhau, hai người đều trẻ như nhau, chỉ là, hắn bước ra từ Hỗn Độn nhìn có vài phần tang thương, nhưng trong ánh mắt hai người đều chất chứa ý chí cường đại giống hệt nhau!
Đó là đạo tâm bất diệt!
Chung Nhạc quan sát bản thân mình, thần nhãn của hắn chưa có, có chút không hoàn hảo, người tạo hai mắt cho hắn là Hạo Dịch Đế, Hạo Dịch Đế câu được hắn từ Hỗn Độn, hỏi tương lai, khắc cho hắn hai con mắt để báo đáp, nhưng không khắc thần nhãn thứ ba.
Đây có lẽ là điểm duy nhất khác giữa họ về nhục thân.
- Khởi Nguyên Thần Vương từ Hỗn Độn trở về quá khứ, nuốt chửng chính hắn trước kia, biến thành Khởi Nguyên Đạo Thần, thoát khỏi Luân Hồi của chính mình.
Chung Nhạc hỏi:
- Tại sao ngươi không nuốt chửng ta? Tại sao chọn cách che giấu gương mặt thật sự của mình?
- Vì chúng ta không chiếm ưu thế.
Thất Khiếu thần nhân bình tĩnh nói:
- Cho dù có nuốt ngươi thì ta cũng không chiếm ưu thế được. Ta thắng ở điểm ta biết tương lai, nhưng tương lai với ta mà nói lại là quá khứ. Ta không thể tùy tiện thay đổi nó, thay đổi nó là thay đổi ưu thế của ta. Ta phải có ưu thế mới với điều kiện không thay đổi tương lai. Ta có thể đợi, khi ngươi chết đi chính là lúc ta thoát khỏi Luân Hồi.
Chung Nhạc có chút không hiểu, ngẩng lên nhìn Tiên Thiên Chung, chiếc Tiên Thiên Chung đó được đúc từ vật chất trong Hỗn Độn, tĩnh lặng xoay chuyển, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng keng keng.
Ngoài chiếc Tiên Thiên Chung này còn có Hư Không Chung, ngoài Hư Không Chung chắc còn có Lục Đạo Chung, Luân Hồi Chung, Đạo Chung, Tử Vi Đạo Chung.
- Ta hiểu ngươi đang làm gì.
Chung Nhạc vẫn có chút nghi hoặc, nói:
- Ta và ngươi liên thủ, đáng lẽ phải là vô địch mới phải. Tại sao…
- Khởi Nguyên bọn họ chưa từng là kẻ địch của ngươi, cho dù ngươi có giết Khởi Nguyên thì cũng không thay đổi được kết quả.
Thất Khiếu thần nhân ngẩng lên nhìn Đạo Giới:
- Kẻ tiêu diệt ngươi không phải Khởi Nguyên mà là Đạo Giới. Cuối cùng ngươi chết dưới đạo quang của Đạo Giới.
Chung Nhạc khẽ chấn động, hắn trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Ngươi vẫn giết ta ở tương lai, ta đã thấy cảnh đó, chiêu cuối cùng giết ta là do ngươi phát ra.
Thất Khiếu thần nhân nói:
- Ta có chừng mực, chiêu đó của ta là chặn đạo quang của Đạo Giới giúp ngươi chết mà chưa chết. Sau khi ngươi chết ta sẽ bạo phát, liên thủ với Luân Hồi Thánh Vương giết Khởi Nguyên, Tứ Diện Thần và Hắc Bạch nhị đế. Chúng đã bị ta dùng Hỗn Độn Khế Ước khống chế, không thể không ra tay.
Chung Nhạc nghi hoặc:
- Vậy tại sao ngươi lại muốn gặp ta, cho ta biết việc này?
Thất Khiếu thần nhân thản nhiên nói:
- Ta vốn dĩ vẫn sẵn sàng cho trận chiến sau khi ngươi chết, nhưng mãi tới không lâu trước ta phát hiện ngươi đã phát giác ra luân hồi của chính mình và thay đổi một số thứ. Ví dụ như thôn phệ Trường Sinh linh căn, ví như Phong Đạo Tôn hạ giới. Tương lai này đã khác với những gì ta trải qua. Có lẽ ngươi có thể làm được việc mà ta chưa từng làm được. Ngươi không phải muốn biết ta đã trải qua những gì sao, ta sẽ đưa ngươi đi xem những gì ta trải qua!
Mi tâm của Thất Khiếu thần nhân bỗng bắn thần quang, nhấn chìm Chung Nhạc.
Trận chiến cuối cùng.
Tổ Đình hủy rồi, Đại Toại, Lôi Trạch, Hoa Tư, Hậu Thổ chết rồi, các đời Toại Hoàng, các đời Phục Hy Địa Hoàng, tất cả đều đã chiến tử, con trai của Chung Nhạc cũng chiến tử trên chiến trường.
Chung Nhạc một mình đi trên chiến trường tang thương, chiến kỳ đổ rạp, binh đao gãy đôi, thi thể thân nhân la liệt, khói bụi và tịch dương.
Thánh Vũ Đế chống lá cờ của Phục Hy thị, đứng đó.
- Phụ hoàng, hài nhi và ca ca tỷ tỷ đã không làm nhục thanh danh của người, không làm nhục thanh danh Phục Hy, bọn con vẫn luôn chiến đấu, không hề đầu thàng!
Hắn cười với Chung Nhạc, nói.
Rồi hồn phách hắn tiêu tan.
Thiên Đình trống rỗng, chỉ còn lại một mình Chung Nhạc đứng giữa chiến trường tang thương.
Tiếng thét xé phổi tựa như con sói cô độc bị thương truyền tới, ý chí bất khuất, nộ hỏa bất diệt, vị đế hoàng này bạo phát, khiêu chiến với kẻ địch của hắn.
Khởi Nguyên, Tứ Diện Thần, Thiên, Thất Khiếu thần nhân, Hắc Đế, Bạch Đế bao vây, trận chiến kinh thiên động địa, cuối cùng Chung Nhạc vẫn là chiến tử.
Hỗn Độn Khế Ước bạo phát, nuốt chửng hắn, thi thể hắn biến mất trong Hỗn Độn, cho dù là tử vong, cho dù là Hỗn Độn cũng không thể hủy diệt hắn.
Nhục thân Chung Nhạc trong Hỗn Độn không ngừng bị xâm thực khiến hắn thay đổi hoàn toàn nhưng không hề bị hủy diệt. Lâu dần, thi thể đó biến thành một con sinh vật Hỗn Độn, mơ mơ màng màng, không biết thị phi, không biết nhân quả, chỉ bơi trogn Hỗn Độn.
Hắn tới lúc vũ trụ sơ khai, thấy Đại Tư Mệnh, thế là liều lĩnh chạy tới, khen ngợi tán dương sinh mệnh đầu tiên của thế gian.
Hắn bơi trong Hỗn Độn quá lâu rồi, từ khởi thủy của thời gian bơi tới điểm tận cùng của thơi gian. Từ điểm tận cùng lại chạy về lúc khởi thủy, dường như hắn đang tìm kiếm thứ gì đó, cứ bơi qua bơi lại.
Những sinh vật Hỗn Độn khác cũng bơi theo hắn, có một hom Hỗn Độn tách ra, xuất hiện một vết nứt lớn, hắn vô tình đá một con Hỗn Độn khác rơi vào vết nứt kia khiến nó bị hút vào, giãy giụa nhưng không thoát ra được, đành mắc trong đó.
Rồi hắn và các Hỗn Độn khác kiểm tra một lượt, thấy con Hỗn Độn kia cuối cùng vẫn rơi vào trong thời quang, thế là rời đi.
Rồi không biết bao lâu sau, hắn dẫn theo các Hỗn Độn bơi qua bơi lại, thấy bờ Hỗn Độn, ở đó có một ngọn Phù Tang Thụ. Trên cây có một con chim lớn sinh sống, còn có mặt trời nhô lên từ Hỗn Độn Hải.
Đó là đạo tâm bất diệt!
Chung Nhạc quan sát bản thân mình, thần nhãn của hắn chưa có, có chút không hoàn hảo, người tạo hai mắt cho hắn là Hạo Dịch Đế, Hạo Dịch Đế câu được hắn từ Hỗn Độn, hỏi tương lai, khắc cho hắn hai con mắt để báo đáp, nhưng không khắc thần nhãn thứ ba.
Đây có lẽ là điểm duy nhất khác giữa họ về nhục thân.
- Khởi Nguyên Thần Vương từ Hỗn Độn trở về quá khứ, nuốt chửng chính hắn trước kia, biến thành Khởi Nguyên Đạo Thần, thoát khỏi Luân Hồi của chính mình.
Chung Nhạc hỏi:
- Tại sao ngươi không nuốt chửng ta? Tại sao chọn cách che giấu gương mặt thật sự của mình?
- Vì chúng ta không chiếm ưu thế.
Thất Khiếu thần nhân bình tĩnh nói:
- Cho dù có nuốt ngươi thì ta cũng không chiếm ưu thế được. Ta thắng ở điểm ta biết tương lai, nhưng tương lai với ta mà nói lại là quá khứ. Ta không thể tùy tiện thay đổi nó, thay đổi nó là thay đổi ưu thế của ta. Ta phải có ưu thế mới với điều kiện không thay đổi tương lai. Ta có thể đợi, khi ngươi chết đi chính là lúc ta thoát khỏi Luân Hồi.
Chung Nhạc có chút không hiểu, ngẩng lên nhìn Tiên Thiên Chung, chiếc Tiên Thiên Chung đó được đúc từ vật chất trong Hỗn Độn, tĩnh lặng xoay chuyển, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng keng keng.
Ngoài chiếc Tiên Thiên Chung này còn có Hư Không Chung, ngoài Hư Không Chung chắc còn có Lục Đạo Chung, Luân Hồi Chung, Đạo Chung, Tử Vi Đạo Chung.
- Ta hiểu ngươi đang làm gì.
Chung Nhạc vẫn có chút nghi hoặc, nói:
- Ta và ngươi liên thủ, đáng lẽ phải là vô địch mới phải. Tại sao…
- Khởi Nguyên bọn họ chưa từng là kẻ địch của ngươi, cho dù ngươi có giết Khởi Nguyên thì cũng không thay đổi được kết quả.
Thất Khiếu thần nhân ngẩng lên nhìn Đạo Giới:
- Kẻ tiêu diệt ngươi không phải Khởi Nguyên mà là Đạo Giới. Cuối cùng ngươi chết dưới đạo quang của Đạo Giới.
Chung Nhạc khẽ chấn động, hắn trầm mặc hồi lâu mới nói:
- Ngươi vẫn giết ta ở tương lai, ta đã thấy cảnh đó, chiêu cuối cùng giết ta là do ngươi phát ra.
Thất Khiếu thần nhân nói:
- Ta có chừng mực, chiêu đó của ta là chặn đạo quang của Đạo Giới giúp ngươi chết mà chưa chết. Sau khi ngươi chết ta sẽ bạo phát, liên thủ với Luân Hồi Thánh Vương giết Khởi Nguyên, Tứ Diện Thần và Hắc Bạch nhị đế. Chúng đã bị ta dùng Hỗn Độn Khế Ước khống chế, không thể không ra tay.
Chung Nhạc nghi hoặc:
- Vậy tại sao ngươi lại muốn gặp ta, cho ta biết việc này?
Thất Khiếu thần nhân thản nhiên nói:
- Ta vốn dĩ vẫn sẵn sàng cho trận chiến sau khi ngươi chết, nhưng mãi tới không lâu trước ta phát hiện ngươi đã phát giác ra luân hồi của chính mình và thay đổi một số thứ. Ví dụ như thôn phệ Trường Sinh linh căn, ví như Phong Đạo Tôn hạ giới. Tương lai này đã khác với những gì ta trải qua. Có lẽ ngươi có thể làm được việc mà ta chưa từng làm được. Ngươi không phải muốn biết ta đã trải qua những gì sao, ta sẽ đưa ngươi đi xem những gì ta trải qua!
Mi tâm của Thất Khiếu thần nhân bỗng bắn thần quang, nhấn chìm Chung Nhạc.
Trận chiến cuối cùng.
Tổ Đình hủy rồi, Đại Toại, Lôi Trạch, Hoa Tư, Hậu Thổ chết rồi, các đời Toại Hoàng, các đời Phục Hy Địa Hoàng, tất cả đều đã chiến tử, con trai của Chung Nhạc cũng chiến tử trên chiến trường.
Chung Nhạc một mình đi trên chiến trường tang thương, chiến kỳ đổ rạp, binh đao gãy đôi, thi thể thân nhân la liệt, khói bụi và tịch dương.
Thánh Vũ Đế chống lá cờ của Phục Hy thị, đứng đó.
- Phụ hoàng, hài nhi và ca ca tỷ tỷ đã không làm nhục thanh danh của người, không làm nhục thanh danh Phục Hy, bọn con vẫn luôn chiến đấu, không hề đầu thàng!
Hắn cười với Chung Nhạc, nói.
Rồi hồn phách hắn tiêu tan.
Thiên Đình trống rỗng, chỉ còn lại một mình Chung Nhạc đứng giữa chiến trường tang thương.
Tiếng thét xé phổi tựa như con sói cô độc bị thương truyền tới, ý chí bất khuất, nộ hỏa bất diệt, vị đế hoàng này bạo phát, khiêu chiến với kẻ địch của hắn.
Khởi Nguyên, Tứ Diện Thần, Thiên, Thất Khiếu thần nhân, Hắc Đế, Bạch Đế bao vây, trận chiến kinh thiên động địa, cuối cùng Chung Nhạc vẫn là chiến tử.
Hỗn Độn Khế Ước bạo phát, nuốt chửng hắn, thi thể hắn biến mất trong Hỗn Độn, cho dù là tử vong, cho dù là Hỗn Độn cũng không thể hủy diệt hắn.
Nhục thân Chung Nhạc trong Hỗn Độn không ngừng bị xâm thực khiến hắn thay đổi hoàn toàn nhưng không hề bị hủy diệt. Lâu dần, thi thể đó biến thành một con sinh vật Hỗn Độn, mơ mơ màng màng, không biết thị phi, không biết nhân quả, chỉ bơi trogn Hỗn Độn.
Hắn tới lúc vũ trụ sơ khai, thấy Đại Tư Mệnh, thế là liều lĩnh chạy tới, khen ngợi tán dương sinh mệnh đầu tiên của thế gian.
Hắn bơi trong Hỗn Độn quá lâu rồi, từ khởi thủy của thời gian bơi tới điểm tận cùng của thơi gian. Từ điểm tận cùng lại chạy về lúc khởi thủy, dường như hắn đang tìm kiếm thứ gì đó, cứ bơi qua bơi lại.
Những sinh vật Hỗn Độn khác cũng bơi theo hắn, có một hom Hỗn Độn tách ra, xuất hiện một vết nứt lớn, hắn vô tình đá một con Hỗn Độn khác rơi vào vết nứt kia khiến nó bị hút vào, giãy giụa nhưng không thoát ra được, đành mắc trong đó.
Rồi hắn và các Hỗn Độn khác kiểm tra một lượt, thấy con Hỗn Độn kia cuối cùng vẫn rơi vào trong thời quang, thế là rời đi.
Rồi không biết bao lâu sau, hắn dẫn theo các Hỗn Độn bơi qua bơi lại, thấy bờ Hỗn Độn, ở đó có một ngọn Phù Tang Thụ. Trên cây có một con chim lớn sinh sống, còn có mặt trời nhô lên từ Hỗn Độn Hải.