Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2292: Địa Hoàng đấu Địa Hoàng (1)



- Hóa ra là hai vị Điện hạ!
Vị Đại Đế dẫn đầu Đế vận hưng vượng kia chính là đương đại Tộc trưởng Hách Tư thị, Đại Đế Hách Liên Khuê Ngọc. Hắn lập tức nhận ra hai vị Điện hạ, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Lời nói liên quan tới khí vận mà hai vị Điện hạ vừa nói có chỗ khiến cho người ta không hiểu a! Khí thế Thiên tử và khí thế Thiên Đế có gì khác biệt? Ta từng nghe nói Thái Hoàng Bệ hạ năm xưa cũng từng là Thiên tử, về sau không phải cũng đã làm Thiên Đế đó sao? Lấy lui làm tiến, chưa chắc đã không phải là tiến thủ chi đạo!
- Phụ hoàng ta sao có thể tự cam đọa lạc chứ?
Thánh Võ Đế lắc đầu, nói:
- Phụ hoàng cả đời này chưa từng làm qua Thiên tử bao giờ, chưa từng cúi đầu trước Thiên bao giờ! Thời điểm Phụ hoàng đăng lâm Đế vị, Thiên từng muốn hắn làm Thiên tử, Phụ hoàng dùng Bảo vật Thiên đạo lập ra Vũ trụ Thiên đạo, để cho Thiên đi tới, nhưng Thiên không dám tới, sợ chết dưới tay cha ta. Thiên sợ cha ta như cừu non sợ mãnh hổ, sao cha ta có thể cúi đầu trước một con cừu non chứ?
Chung Hoàng Thần cười lạnh một tiếng, nói:
- Cha ta đã từng nói qua, quỳ xuống dễ, đứng dậy khó. Nếu quỳ xuống sẽ có thể còn sống, đứng dậy sẽ phải chết, không khỏi có chút hạng người chí ngắn chấp nhận phủ phục lễ bái, mà quên mất chính mình còn có sống lưng, rốt cuộc quỳ rồi không thể đứng lên được nữa. Thành tựu của kẻ này chỉ là sống tạm mà thôi, khó có thể đạt được đại thành tựu!
Sắc mặt Hách Liên Khuê Ngọc cứng đờ, mỉm cười nói:
- Thái tử Thánh Võ, Thái tử Hoàng Thần đại ngôn huy hoàng, quả thật rất êm tai. Chỉ là hơi có chút quá quả đoán rồi. Thời điểm cha ngươi vẫn chưa thành Đế, ta đã là Đại Đế rồi, tính ra cha ngươi vẫn còn là vãn bối của ta. Bất quá, hắn thân là Thiên Đế Bệ hạ, ta chỉ đành tự hạ đồng lứa, ngang hàng tương xứng với hắn mà thôi. Hai vị Đế tử, ta khinh xuất một câu, các ngươi hẳn phải xưng ta một tiếng bá phụ. Liên quan tới hành sự như thế nào, còn không cần hai vị hiền chất chỉ dạy bá phụ!
Chung Hoàng Thần bởi vì ấu niên kinh lịch, trước giờ hành sự vẫn luôn cương mãnh bá đạo, nghe hắn nói vậy, cặp mày khẽ nhíu, cất bước tiến lên, mỉm cười nói:
- Nếu đã như vậy, bá phụ, tiểu chất mạo muội lãnh giáo ngươi một chút, nhìn một chút xem bá phụ làm sao ngang hàng với Phụ hoàng ta?
Sau đầu hắn nhất thời xuất hiện Thất Đạo Luân Hồi, khí thế ầm ầm bạo phát, quả nhiên là chấn động thiên địa, bá đạo vô song.
Năm xưa Chung Hoàng Thần khi còn ấu niên đã rời khỏi Tinh vực Huyền Tẫn, mang theo mười ba vị Đại Đế đi tới Tổ Đình, nhận được Luân Hồi Đằng của Chung Nhạc, kịp thời ngăn cơn sóng dữ, cứu vãn Tổ Đình giữa cơn nguy nan, cũng đưa mẫu thân Tư Mệnh vào trong khu Luân Hồi thứ bảy, tận mắt nhìn thấy mẫu thân biến thành Thần Minh trong Đạo hỏa.
Hắn đã trải qua đại khổ đại nạn, thành tựu cũng không tầm thường. Gian khổ mà hắn từng chịu, so với mấy huynh đệ tỷ muội còn lại cộng lại cùng một chỗ còn nhiều hơn. Hắn từ thời niên thiếu đã có phong phạm của Chung Nhạc, về sau trấn thủ Đệ Nhất Lục Đạo Giới, lại càng đã trải qua vô số tràng đại chiến, dùng sức một mình trấn áp chuyển thế thân các vị Đại Đế Thượng Cổ của Ba ngàn Lục Đạo Giới còn lại không dám có chút dị động nào.
Đế tử Đế tôn của Chung Nhạc mặc dù có tới mấy vạn người, trong đó nhân tài xuất hiện lớp lớp, nhưng Chung Hoàng Thần hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân, không ai có thể địch nổi. Cho dù là đại huynh Chung Hiếu Văn, cũng thua kém hắn rất nhiều.
Mà Chung Nhạc bởi vì mắc nợ mẫu thân Chung Hoàng Thần quá nhiều, cho nên đối với hắn cũng yêu thích gấp bội, thường xuyên đi tới thăm hắn, truyền thụ cho hắn một chút kiến giải, giúp hắn truyền đạo giải hoặc.
Trong đám con cái của Chung Nhạc, hắn cũng là người đầu tiên tu luyện Thất Đạo Luân Hồi tới cảnh giới viên mãn.
Lúc này khí thế Chung Hoàng Thần vừa bạo phát, đáng sợ tới cực điểm, vậy mà có thể xuyên qua Lục Đạo Giới và khu Luân Hồi thứ bảy, một kiếm động càn khôn vạn tượng, đại khí bàng bạc.
Bào Hy Đế tán thán, nói với Thánh Võ Đế:
- Bản lĩnh của Hoàng Thần đã đạt tới đẳng cấp Thần Vương Thái Cổ, thật là hậu sinh khả úy a! Ngươi còn cần học tập huynh trưởng ngươi rất nhiều!
Thánh Võ Đế khom người xưng vâng, nói:
- Phụ hoàng ta nói bản lĩnh của Hoàng Thần ca ca là do trải qua ma luyện mà thành, cho nên mới muốn ta đi lại nhiều hơn, kiến thức việc đời!
Hách Liên Khuê Ngọc lù lù bất động, mỉm cười nói:
- Hiền chất, tính tình của ngươi không khỏi quá nóng nảy một chút rồi!
Hô!
Một vị Địa Hoàng sau lưng hắn đột nhiên bước ra, phất ống tay áo, bạo phát thần thông. Nhất thời đại la thiên đấu, vô số Tinh vân tinh tú bay lượn, hình thành một mảnh La Thiên. Trong La Thiên cất chứa Thiên đấu, ngàn tòa Tinh đấu. Vô số Tinh đấu xoay tròn, giống như một ngàn vòng xoáy. Trong vòng xoáy tinh lực bạo phát, nghênh đón một kiếm kia của Chung Hoàng Thần.
Đúng lúc này, Ấn Thương Nữ Đế đột nhiên bước ra, đâm tới một thương. Nhất thời Long ngâm đầy trời, đại thương vừa rung một cái, ngàn vạn Thần Long bay ra, phốc phốc đâm trúng đám vòng xoáy tinh đấu đầy trời kia, mỉm cười nói:
- Tôn hạ là Tượng Vĩ Đế của Hách Tư thị a? Ngươi cũng là hạng người nổi danh đã lâu, sao lại xuất thủ với hậu bối?
- Thiên Đế Địa Kỷ đời thứ mười chín Tượng Vĩ, bái kiến Thiên Đế Địa Kỷ đời thứ mười, Ấn Thương Nữ Hoàng Bệ hạ!
Vị Địa Hoàng kia phất ống tay áo một cái, thu hồi tinh đấu đầy trời, biến thành một tấm lưới lớn cầm trong tay, nghiêm nghị nói:
- Nữ Hoàng thực lực bất phàm, Tượng mỗ bội phục! Đời trước chúng ta cách nhau mấy vạn năm, hôm nay có thể đối kháng một chiêu với Ấn Thương Nữ Hoàng, thật là hoảng hoảng hốt hốt tán thán thế sự thần kỳ!
Mà một kiếm kia của Chung Hoàng Thần vẫn như cũ đâm tới, nhất thời tinh tú ngập trời chấn động, vô số thanh Thiên kiếm treo cao, treo sừng sững trên đám tinh tú.
Tranh!
Vô số đạo kiếm quang chấn động, đột nhiên ào ào bắn ra, nhất tề chém về phía Hách Liên Khuê Ngọc.
- Đây chính là thần thông thiên phát sát cơ của Đế tử sao?
Hách Liên Khuê Ngọc tán thán một câu, nhưng vẫn như cũ lù lù bất động. Sau lưng hắn lại có một vị Địa Hoàng đứng ra, mở miệng thét dài một tiếng. Thiên Hà cuồn cuộn như thác, Thủy Long cuồn cuộn, gào thét xoay tròn xung quanh đám người, ngăn cản đám kiếm quang bốn phương tám hướng đánh tới.
Đại Diệu Đế thấp giọng nói:
- Vị này hẳn là Thải Hà Nữ Đế của Hách Tư thị, vị Thiên Đế Địa Kỷ thứ năm mươi ba!
Thải Hà Nữ Đế khẽ rên lên một tiếng. Chỉ thấy từng đạo từng đạo kiếm quang đâm xuyên Tinh hà và Thủy Long, đâm tới trước người Hách Liên Khuê Ngọc. Sau lưng Hách Liên Khuê Ngọc lại có một vị Địa Hoàng nữa bước ra, hai tay giao nhau. Một tấm đại thuẫn chậm rãi xuất hiện, đương một tiếng thật lớn, vô số đạo kiếm quang đâm lên trên đại thuẫn.
Đại Diệu Đế nói:
- Đây là Vu Tượng Đế, vị Thiên Đế Địa Kỷ thứ ba mươi hai, nổi danh phòng ngự!
Chỉ nghe ông một tiếng vang lớn, toàn bộ kiếm quang hội tụ thành một cỗ, biến thành một thanh lợi kiếm, đâm xuyên qua đại thuẫn, nhắm thẳng về phía mi tâm của Hách Liên Khuê Ngọc.
Lại có một vị Địa Hoàng nữa đi ra khỏi đám người, đánh một quyền lên trên mũi kiếm, nổ nát thanh lợi kiếm này. Mặc dù hắn đã đánh nát đạo thần thông này của Chung Hoàng Thần, nhưng nắm quyền của hắn cũng chảy máu, khẽ nhíu mày một cái.
- Đây là Phụ Tiền Đế, vị Thiên Đế Địa Kỷ thứ bốn mươi bảy!
Đại Diệu Đế nói.
Chương trước Chương tiếp
Loading...