Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 2287: Kinh hồn (2)
Hai tôn Luân Hồi Thánh Vương đồng thời dẫn dắt Đại đạo Luân Hồi nhập thể, nhất tề ngẩn ra. Chỉ thấy Đại đạo Luân Hồi quả thật đã khôi phục hoàn chỉnh, nhưng bọn họ lại có tới hai người, bất luận là một tôn Luân Hồi Thánh Vương nào đạt được Đại đạo Luân Hồi, một tôn còn lại liền không có khả năng đạt được.
Hai người nhất thời ngẩn ngơ, đột nhiên một tôn Luân Hồi Thánh Vương chợt mỉm cười, nói:
- Chúng ta vốn là một thể!
- Phải! Chúng ta vốn là một thể! Là Đế Nhạc đã mạnh mẽ tách chúng ta ra!
Tôn Luân Hồi Thánh Vương còn lại mỉm cười, nói:
- Hiện tại, chúng ta hẳn nên dung hợp trở lại rồi!
Đột nhiên, hai tôn Luân Hồi Thánh Vương nhất tề gia tốc hấp thu Đại đạo Luân Hồi, hai người mạnh mẽ xuất thủ với nhau, đồng thời thống hạ sát thủ đối phương.
- Ta là chủ, ngươi là thứ! Ngươi không cần phản kháng, để cho ta dung hợp ngươi mới là chính đạo!
- Ta mới là chủ!
Hai tôn Luân Hồi Thánh Vương đại chiến tới trời nghiêng đất ngã, khiến cho đám người Đại Toại và Lôi Trạch nhìn tới mức hai mặt nhìn nhau. Từ khi Chung Nhạc một đao chém Luân Hồi Linh Thai ra làm đôi, Luân Hồi Thánh Vương đã không còn là một chỉnh thể, mà đã trở thành hai sinh mệnh độc lập, giống như huynh đệ song sinh cùng trứng vậy.
Quỹ tích nhân sinh của hai cái sinh mệnh hoàn toàn bất đồng nhau. Một tôn đi theo Đại Tư Mệnh, một tôn đi theo Khởi Nguyên Đạo Thần. Bọn họ mặc dù có thể tâm ý tương thông, nhưng đã không phải là cùng một người nữa rồi.
Thời điểm bọn họ đối mặt những chuyện khác, có thể lẫn nhau liên hợp, song phương liên hệ, nhưng tới thời điểm liên lụy tới lợi ích cuối cùng, sự khác biệt giữa hai người sẽ liền phóng đại. Bất luận một tôn Luân Hồi Thánh Vương nào cũng đều muốn bảo lưu ý thức của chính mình, biến đối phương thành phụ thuộc, chứ không phải biến thành phụ thuộc của đối phương!
Đột nhiên, Hoa Tư nương nương chợt lao ra khỏi Đạo Giới Chi Môn, cao giọng nói:
- Đừng để ý tới Luân Hồi Thánh Vương nữa, mau kéo Đạo Giới xuống, nhét vào trong Luân Hồi trước, bằng không Bệ hạ chắc chắn sẽ gặp nạn!
Thân thể đám người lập tức trầm xuống, tiến vào khu Luân Hồi thứ bảy, dốc toàn lực tế khởi khu Luân Hồi thứ bảy. Luân Hồi Đằng nhất thời cuồng bạo, điên cuồng chui vào trong Đạo Giới.
Lồng ngực Chung Nhạc truyền tới từng trận từng trận cảm giác đau đớn. Mà đạo Đạo quang kia vẫn như cũ theo sát phía sau, không gì không phá, không Đạo không phá. Mặc cho hắn sử dụng bất luận môn thần thông gì cũng không thể khiến cho đạo Đạo quang kia suy yếu đi chút nào.
Bất luận là Tiên Thiên Dịch Đạo của hắn, hay là thần thông Táng Đạo, Đại thần thông Đạo Giải, thần thông Trụ Quang, thần thông Không Gian… toàn bộ đều không thể ngăn cản được đạo quang mang kia.
Mặc dù không nhìn ra trong đạo Đạo quang này chất chứa uy năng gì, nhưng tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết hắn.
- Bát Đạo Luân Hồi!
Thân thể Chung Nhạc chấn động, Lục Giới trong cơ thể nổ vang, lại có một đạo Đại đạo Luân Hồi xỏ xuyên qua Lục Giới, ngay sau đó xỏ xuyên qua Bí cảnh vũ trụ trong cơ thể, hình thành nên Bát Đạo Luân Hồi. Bát Đạo Luân Hồi vừa nhất thống, khí tức Chung Nhạc nhất thời tăng vọt, thành công trấn áp lạc ấn Hỗn Độn, lật tay nghênh đón đạo Đạo quang kia. Bàn tay hắn ấn xuống, đại chưởng nhận như đao, chém về phía đạo Đạo quang kia.
Đại đạo Luân Hồi trong cơ thể hắn chính là hắn tại thời điểm mở ra Hỗn Độn trong đầu, diễn biến Bí cảnh Đạo Nhất thành Đạo Giới, mở lại Lục Giới, lập ra Vũ và Trụ, nhất thống Luân Hồi của Lục Giới, hình thành nên Đại đạo Luân Hồi.
Đại đạo Luân Hồi này là Đại đạo Tiên Thiên, hơi chút bất đồng với Đại đạo Luân Hồi của Luân Hồi Thánh Vương, nhưng chỗ ảo diệu cũng không thua kém Đại đạo Luân Hồi bao nhiêu.
Xuy!
Đạo Đạo quang kia va chạm với bàn tay của Chung Nhạc, đột nhiên khẽ chấn động một cái, nhộn nhạo giống như sóng gợn vậy, cơ hồ bị một đao này của Chung Nhạc chấn vỡ. Nhưng sau một khắc, đạo Đạo quang kia đã tự ổn định trở lại, cơ hồ chặt đứt bàn tay của Chung Nhạc.
Chung Nhạc bị đau, vội vàng rụt tay lại. Chỉ thấy bàn tay chính mình đã bị chém đứt bốn khúc xương, có một loại đạo vận tự nhiên đang ngăn cản cơ thể hắn tự mình chữa trị.
- Đạo quang đã giết chết Đại Tư Mệnh quả nhiên bất phàm!
Đạo Đạo quang kia thoáng bị cản trở một chút, Chung Nhạc lập tức viễn độn bỏ chạy, thân hình trầm xuống, rơi vào khu Luân Hồi thứ bảy.
Ầm ầm!
Tám cánh tay hắn chấn động, vô số đạo đại đạo nhất thời bay ra bốn phương tám hướng, xuyên qua khu Luân Hồi thứ bảy, giống như một bàn tay to lớn mọc ra vô số ngón tay, nắm lấy hết thảy toàn bộ Luân Hồi Đằng của khu Luân Hồi thứ bảy trong tay.
- Tế!
Chung Nhạc quát lớn một tiếng, pháp lực khủng bố thúc giục từng đạo từng đạo Đại đạo Tiên Thiên kia, tế khởi toàn bộ Luân Hồi Đằng, điên cuồng chui vào trong Đạo Giới.
Lúc này, đạo Đạo quang kia cũng bay tới, chính diện chém thẳng về phía hắn.
Trong khu Luân Hồi thứ bảy vang lên từng tràng từng tràng Đạo âm. Vô số vị Đại Đế đứng ở từng cái từng cái tiết điểm trong khu Luân Hồi thứ bảy lập tức bộc phát ra ngàn vạn quang mang, toàn lực vận chuyển pháp lực thôi động Luân Hồi Đằng. Đám người Đại Toại, Lôi Trạch, Hoa Tư và Hậu Thổ cũng thi triển toàn bộ thủ đoạn, gia trì Luân Hồi Đằng, khiến cho Luân Hồi Đằng xâm nhập vào Đạo Giới.
Chung Nhạc xoay người lại, cầm lên hai vạn bốn ngàn ba trăm ba mươi lăm gốc Luân Hồi Đằng đã linh quang hóa vác lên trên lưng, ra sức kéo về phía trước. Cùng lúc đó, mấy ngàn vị Đại Đế Hoàng Triều cũng nhao nhao tiến lên, cầm lên dây mây linh quang, ra sức kéo xuống dưới.
- Xuống đây cho ta!
Vô số thanh âm đồng thời gầm lên, thiên địa nổ vang chấn động. Vô số Luân Hồi Đằng xỏ xuyên qua Đạo Giới, kéo tòa Đạo Giới vừa mới khai mở này vào trong Luân Hồi.
Chung Nhạc nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, đạo Đạo quang kia đột nhiên một trận suy nhược xuống, soạt một tiếng chém lên mi tâm của hắn.
- Bệ hạ!
Đám Đại Đế nhất thời kinh hô thất thanh.
Chung Nhạc giơ tay lên, bắt lấy đạo Đạo quang đang muốn chui vào mi tâm chính mình kia, khóe miệng chảy xuống một tia vết máu. Trong mi tâm của hắn, một vòng xoáy Luân Hồi mang theo huyết sắc đang nhanh chóng hình thành. Số lượng vòng xoáy Luân Hồi càng lúc càng nhiều, vòng vòng bao phủ lẫn nhau.
Đột nhiên, Chung Nhạc chợt không kiên trì nổi, đạo Đạo quang kia cắt ra bàn tay của hắn, biến mất trong vòng xoáy huyết sắc.
Chư Đế khẩn trương nhìn chằm chằm hắn. Chỉ thấy Chung Nhạc đứng yên ở nơi đó không chút cử động.
Hai người nhất thời ngẩn ngơ, đột nhiên một tôn Luân Hồi Thánh Vương chợt mỉm cười, nói:
- Chúng ta vốn là một thể!
- Phải! Chúng ta vốn là một thể! Là Đế Nhạc đã mạnh mẽ tách chúng ta ra!
Tôn Luân Hồi Thánh Vương còn lại mỉm cười, nói:
- Hiện tại, chúng ta hẳn nên dung hợp trở lại rồi!
Đột nhiên, hai tôn Luân Hồi Thánh Vương nhất tề gia tốc hấp thu Đại đạo Luân Hồi, hai người mạnh mẽ xuất thủ với nhau, đồng thời thống hạ sát thủ đối phương.
- Ta là chủ, ngươi là thứ! Ngươi không cần phản kháng, để cho ta dung hợp ngươi mới là chính đạo!
- Ta mới là chủ!
Hai tôn Luân Hồi Thánh Vương đại chiến tới trời nghiêng đất ngã, khiến cho đám người Đại Toại và Lôi Trạch nhìn tới mức hai mặt nhìn nhau. Từ khi Chung Nhạc một đao chém Luân Hồi Linh Thai ra làm đôi, Luân Hồi Thánh Vương đã không còn là một chỉnh thể, mà đã trở thành hai sinh mệnh độc lập, giống như huynh đệ song sinh cùng trứng vậy.
Quỹ tích nhân sinh của hai cái sinh mệnh hoàn toàn bất đồng nhau. Một tôn đi theo Đại Tư Mệnh, một tôn đi theo Khởi Nguyên Đạo Thần. Bọn họ mặc dù có thể tâm ý tương thông, nhưng đã không phải là cùng một người nữa rồi.
Thời điểm bọn họ đối mặt những chuyện khác, có thể lẫn nhau liên hợp, song phương liên hệ, nhưng tới thời điểm liên lụy tới lợi ích cuối cùng, sự khác biệt giữa hai người sẽ liền phóng đại. Bất luận một tôn Luân Hồi Thánh Vương nào cũng đều muốn bảo lưu ý thức của chính mình, biến đối phương thành phụ thuộc, chứ không phải biến thành phụ thuộc của đối phương!
Đột nhiên, Hoa Tư nương nương chợt lao ra khỏi Đạo Giới Chi Môn, cao giọng nói:
- Đừng để ý tới Luân Hồi Thánh Vương nữa, mau kéo Đạo Giới xuống, nhét vào trong Luân Hồi trước, bằng không Bệ hạ chắc chắn sẽ gặp nạn!
Thân thể đám người lập tức trầm xuống, tiến vào khu Luân Hồi thứ bảy, dốc toàn lực tế khởi khu Luân Hồi thứ bảy. Luân Hồi Đằng nhất thời cuồng bạo, điên cuồng chui vào trong Đạo Giới.
Lồng ngực Chung Nhạc truyền tới từng trận từng trận cảm giác đau đớn. Mà đạo Đạo quang kia vẫn như cũ theo sát phía sau, không gì không phá, không Đạo không phá. Mặc cho hắn sử dụng bất luận môn thần thông gì cũng không thể khiến cho đạo Đạo quang kia suy yếu đi chút nào.
Bất luận là Tiên Thiên Dịch Đạo của hắn, hay là thần thông Táng Đạo, Đại thần thông Đạo Giải, thần thông Trụ Quang, thần thông Không Gian… toàn bộ đều không thể ngăn cản được đạo quang mang kia.
Mặc dù không nhìn ra trong đạo Đạo quang này chất chứa uy năng gì, nhưng tuyệt đối có thể dễ dàng giết chết hắn.
- Bát Đạo Luân Hồi!
Thân thể Chung Nhạc chấn động, Lục Giới trong cơ thể nổ vang, lại có một đạo Đại đạo Luân Hồi xỏ xuyên qua Lục Giới, ngay sau đó xỏ xuyên qua Bí cảnh vũ trụ trong cơ thể, hình thành nên Bát Đạo Luân Hồi. Bát Đạo Luân Hồi vừa nhất thống, khí tức Chung Nhạc nhất thời tăng vọt, thành công trấn áp lạc ấn Hỗn Độn, lật tay nghênh đón đạo Đạo quang kia. Bàn tay hắn ấn xuống, đại chưởng nhận như đao, chém về phía đạo Đạo quang kia.
Đại đạo Luân Hồi trong cơ thể hắn chính là hắn tại thời điểm mở ra Hỗn Độn trong đầu, diễn biến Bí cảnh Đạo Nhất thành Đạo Giới, mở lại Lục Giới, lập ra Vũ và Trụ, nhất thống Luân Hồi của Lục Giới, hình thành nên Đại đạo Luân Hồi.
Đại đạo Luân Hồi này là Đại đạo Tiên Thiên, hơi chút bất đồng với Đại đạo Luân Hồi của Luân Hồi Thánh Vương, nhưng chỗ ảo diệu cũng không thua kém Đại đạo Luân Hồi bao nhiêu.
Xuy!
Đạo Đạo quang kia va chạm với bàn tay của Chung Nhạc, đột nhiên khẽ chấn động một cái, nhộn nhạo giống như sóng gợn vậy, cơ hồ bị một đao này của Chung Nhạc chấn vỡ. Nhưng sau một khắc, đạo Đạo quang kia đã tự ổn định trở lại, cơ hồ chặt đứt bàn tay của Chung Nhạc.
Chung Nhạc bị đau, vội vàng rụt tay lại. Chỉ thấy bàn tay chính mình đã bị chém đứt bốn khúc xương, có một loại đạo vận tự nhiên đang ngăn cản cơ thể hắn tự mình chữa trị.
- Đạo quang đã giết chết Đại Tư Mệnh quả nhiên bất phàm!
Đạo Đạo quang kia thoáng bị cản trở một chút, Chung Nhạc lập tức viễn độn bỏ chạy, thân hình trầm xuống, rơi vào khu Luân Hồi thứ bảy.
Ầm ầm!
Tám cánh tay hắn chấn động, vô số đạo đại đạo nhất thời bay ra bốn phương tám hướng, xuyên qua khu Luân Hồi thứ bảy, giống như một bàn tay to lớn mọc ra vô số ngón tay, nắm lấy hết thảy toàn bộ Luân Hồi Đằng của khu Luân Hồi thứ bảy trong tay.
- Tế!
Chung Nhạc quát lớn một tiếng, pháp lực khủng bố thúc giục từng đạo từng đạo Đại đạo Tiên Thiên kia, tế khởi toàn bộ Luân Hồi Đằng, điên cuồng chui vào trong Đạo Giới.
Lúc này, đạo Đạo quang kia cũng bay tới, chính diện chém thẳng về phía hắn.
Trong khu Luân Hồi thứ bảy vang lên từng tràng từng tràng Đạo âm. Vô số vị Đại Đế đứng ở từng cái từng cái tiết điểm trong khu Luân Hồi thứ bảy lập tức bộc phát ra ngàn vạn quang mang, toàn lực vận chuyển pháp lực thôi động Luân Hồi Đằng. Đám người Đại Toại, Lôi Trạch, Hoa Tư và Hậu Thổ cũng thi triển toàn bộ thủ đoạn, gia trì Luân Hồi Đằng, khiến cho Luân Hồi Đằng xâm nhập vào Đạo Giới.
Chung Nhạc xoay người lại, cầm lên hai vạn bốn ngàn ba trăm ba mươi lăm gốc Luân Hồi Đằng đã linh quang hóa vác lên trên lưng, ra sức kéo về phía trước. Cùng lúc đó, mấy ngàn vị Đại Đế Hoàng Triều cũng nhao nhao tiến lên, cầm lên dây mây linh quang, ra sức kéo xuống dưới.
- Xuống đây cho ta!
Vô số thanh âm đồng thời gầm lên, thiên địa nổ vang chấn động. Vô số Luân Hồi Đằng xỏ xuyên qua Đạo Giới, kéo tòa Đạo Giới vừa mới khai mở này vào trong Luân Hồi.
Chung Nhạc nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, đạo Đạo quang kia đột nhiên một trận suy nhược xuống, soạt một tiếng chém lên mi tâm của hắn.
- Bệ hạ!
Đám Đại Đế nhất thời kinh hô thất thanh.
Chung Nhạc giơ tay lên, bắt lấy đạo Đạo quang đang muốn chui vào mi tâm chính mình kia, khóe miệng chảy xuống một tia vết máu. Trong mi tâm của hắn, một vòng xoáy Luân Hồi mang theo huyết sắc đang nhanh chóng hình thành. Số lượng vòng xoáy Luân Hồi càng lúc càng nhiều, vòng vòng bao phủ lẫn nhau.
Đột nhiên, Chung Nhạc chợt không kiên trì nổi, đạo Đạo quang kia cắt ra bàn tay của hắn, biến mất trong vòng xoáy huyết sắc.
Chư Đế khẩn trương nhìn chằm chằm hắn. Chỉ thấy Chung Nhạc đứng yên ở nơi đó không chút cử động.