Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 2164: Cục diện bất ngờ (1)
Trời giáng mưa máu.
Chung Nhạc dẫn quần thần ra ngoài điện, thấy thiên binh thiên tướng đều vô cùng hoảng loạn, ngẩng lên trời nhìn, bầu trời Thiên Đình giống như bị nhuộm máu đỏ tươi.
Với thiên binh thiên tướng Thiên Đình mà nói, Thiên Đình chính là trời, có quyền lực mạnh nhất vũ trụ, có sức mạnh lớn nhất, là lợi khí chiến đấu sát phạt khủng bố nhất.
Nhưng giờ Thiên Đình lại có mưa máu, đây là sắp biến thiên sao?
- Vũ Thần, Hà Thần, Long Vương!
Vân Quyển Thư hét lớn:
- To gan dám loạn đổ mưa, lôi ra chém!
Chung Nhạc giơ tay, mây máu, mưa máu trên trời theo một ta của hắn dần biến mất, hắn từ tốn nói:
- Không liên quan tới họ, đây là Thiên đang giở trò. Thiên to gan dám làm loạn, thật nghĩ trẫm không giết được hắn sao? Trẫm là Thiên Hoàng Đế, Hoàng Đế của trời, Thiên Đình của trẫm chính là trời!
Tiếng nói của hắn càng ngày càng nặng, càng vang, từng câu từng chữ nặng tựa như núi đè lên tim thần ma Thiên Đình:
- Thiên Đình của trẫm, một nghìn sáu trăm vị đại đế, đại quân chỉ hướng, dẹp hết những kẻ bất phục! Trẫm chỉ tay là tinh hà nghịch chuyển! Những kẻ dám mạo phạm uy nghiêm của trẫm, ta muốn chọc thủng cái trời này! Tới đi!
Thủ lĩnh các bộ Thiên Đình ứng lời, âm thanh chỉnh tề như một, vang tựa sấm rền.
- Ngoài Nam Thiên Môn, treo ba mươi ba đầu Thần Vương, binh chia ba mươi ba đường!
Chung Nhạc sắc mặt tối lại, lệnh cho Vân Quyển Thư tế tinh đồ, từ tốn nói:
- Một nghìn sáu trăm đại đế, bốn mươi tám vị thành một tòa Đạo Giải đại trận, chia thành ba mươi ba đường, điều động đại quân sáu mươi tư thần thành tám quan, công phá sào huyệt của ba mươi ba Thần Vương này cho ta, san bằng thánh địa của chúng!
Vô số thần ma trong Thiên Đình đều kích động tới run rẩy, Thiên Hoàng Đế chấn nộ, cuối cùng cũng hạ thủ với Thần Vương, đây chính là cơ hội cực tốt để kiến công lập nghiệp!
Chung Nhạc nắm giữ trong tay thần khí chiến tranh lớn nhất, hạ lệnh một tiếng, trăm triệu vạn thần ma ứng lời, một nghìn sáu trăm vị đại đế cúi đầu, đều nghe theo sự điều động!
Bốn mươi tám đại đế thành một tòa Đạo Giải đại trận, rồi có đại quân trăm triệu vạn thần ma trợ lực, sức mạnh này tiêu diệt Thái Cổ Thần Vương là dư sức.
- Thiên Tơ, mở Ám Võng, trẫm muốn trong vòng nửa năm thấy được thánh địa của những Thần Vương đó, thấy tàn cốt của chúng là chiến lợi phẩm của tướng sĩ của ta đặt trên án của trẫm!
Chung Nhạc hạ lệnh, điều động các lộ đại quân, Luân Hồi Thiên Cầu cũng dừng tế luyện, binh lực tràn từ Thiên Đình xuống Tổ Đình. Thiên Tơ nương nương mở Ám Võng Đại Điện cho các vị đại đế dẫn đại quân thần ma vào trong Ám Võng.
Phục Mân Đạo Tôn năm xưa tạo nên Ám Võng vẫn chưa thành hệ thống, chỉ có thể tới được vũ trụ cổ và Tử Vi, giờ sau khi được Chung Nhạc khai thác trong hai nghìn mấy trăm năm đã tạo thành hệ thống nối liền với Lục Đạo Giới, khu thứ bảy luân hồi.
Thông qua Ám Võng, đại quân thần ma có thể nhanh chóng tới bất cứ nơi nào trên vũ trụ, đương nhiên vẫn chưa thể tới được Đạo Giới, Hư Không Giới.
Hư Không Giới chỉ có linh hồn mới vào được, hơn nữa còn cần tu vi từ Thần Hoàng trở lên, còn Đạo Giới thì chỉ có Đạo Thần mới vào được, hai nơi này đều hạn chế Ám Võng.
Vân Quyển Thư nhìn đại quân thần ma tràn vào Ám Võng đại điện, nhíu mày nói:
- Bệ hạ, Tiên Thiên thần ma làm loạn lần này có phần cổ quái. Công kích ba nghìn Lục Đạo Giới, công kích lãnh địa của Mẫu Hoàng, công kích Táng Khu, vũ trụ cổ, nhưng tại sao bệ hạ không đi tiêu diệt chúng?
Chung Nhạc nói:
- Chúng cứ đánh của chúng, ta đánh của ta. Ta phái quân đi tiêu diệt chúng sẽ bị chúng dắt mũi, tại sao lại theo ý chúng? Thừa tướng, tuy ngươi là trí giả nhưng có lúc không nhất định phải phá giải thế cờ của đối phương, phá thế cờ của đối phương sẽ rơi vào bẫy của chúng. Mặc kệ chúng, tự mình tạo thé cờ, đó mới là trí tuệ.
Vân Quyển Thư tim khẽ run, có cảm giác được khai sáng, đột nhiên những trí tuệ pháp môn, những điểm còn chưa rõ mà Tiêu Dao Đế truyền thụ cho hắn trước kia có cảm giác được gỡ rối!
Trí tuệ của hắn không đủ để kế thừa hoàn toàn y bát của Tiêu Dao Đế, thời gian qua chăm chỉ tu luyện nhưng tiến bộ không nhiều, mà một lời của Chung Nhạc đã khiến hắn có cảm giác xua đi mây mù thấy trời xanh!
Không phải trí tuệ của Chung Nhạc hơn hắn mà là Chung Nhạc đứng ở nơi cao hơn xa hơn, nhìn từ bên ngoài vào.
Chung Nhạc đã không phải kỳ thủ, càng không phải quân cờ, cũng không phải người phá thế cờ mà là người bày thế cờ!
Ngươi đánh của ngươi, ta đánh của ta, ta không chơi cờ với ngươi, không chơi thế cờ ngươi tạo ra, ta mở trận khác, xem ai không chịu được, xem ai không kìm được mà đi phá thế cờ của đối phương trước!
Chỉ một điểm này khiến Vân Quyển Thư bỗng chốc như bừng tỉnh, trước kia hắn rất tỉ mỉ, còn Chung Nhạc thì bắt hắn nhìn thấy đại cục lớn hơn, đó là điểm hắn còn thiếu sót.
Nhìn ra điểm còn thiếu sót của mình hắn sẽ có không gian để tiến bộ, không nhận ra mới là đáng sợ nhất.
- Bệ hạ, trong ba mươi ba Thần Vương cần tiêu diệt lần này có Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế.
Vân Quyển Thư chần chừ một chút, nói:
- Có lẽ Thiên sẽ không cho phép Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế chết trong tay chúng ta…
- Thiên sẽ không cho phép bất cứ thủ hạ nào chết trong tay chúng ta, nhưng…
Chung Nhạc mỉm cười:
- Vậy thì sao? Hắn dám xuất hiện không? Hắn dám xuất hiện thì trẫm dám giết chết hắn!
Vân Quyển Thư sững người, hỏi:
- Vậy thì Luân Hồi Táng Khu và ba nghìn Lục Đạo Giới, chỉ sợ sẽ mất…
Chung Nhạc gật đầu:
- Trẫm biết.
Vân Quyển Thư cũng không hiểu ý hắn, đành nói tiếp:
- Động tĩnh lần này của Tiên Thiên thần ma chắc chắn không phải thăm dò bệ hạ, tấn công Luân Hồi Táng Khu, gây động loạn các nơi, đều là để khiến bệ hạ rối loạn, nhưng những nơi này đều rất quan trọng, lẽ nào bệ hạ từ bỏ?
Chung Nhạc mắt sáng lên, cười:
- Ngươi nói đúng, đúng là phải từ bỏ. Ngươi lập tức truyền chỉ cho Táng Linh và Đế Phần Thiên dẫn quân rút khỏi Luân Hồi Táng Khu, Mẫu Hoàng Đại Đế rút khỏi lãnh địa, Giới Đế ba nghìn Lục Đạo Giới toàn bộ rút lui!
Vân Quyển Thư chấn kinh, đột nhiên tỉnh ngộ, cười:
- Bệ hạ đúng là anh minh, Thiên và Tứ Diện Thần chúng vốn xuất quỷ nhập thần, ta ở ngoài sáng chúng trong tối, chúng đi tấn công khắp nơi khiến ta đau đầu, giờ cho chúng lãnh địa để chúng đứng ngoài sáng, như vậy sẽ dễ tiêu diệt hơn!
Chung Nhạc dẫn quần thần ra ngoài điện, thấy thiên binh thiên tướng đều vô cùng hoảng loạn, ngẩng lên trời nhìn, bầu trời Thiên Đình giống như bị nhuộm máu đỏ tươi.
Với thiên binh thiên tướng Thiên Đình mà nói, Thiên Đình chính là trời, có quyền lực mạnh nhất vũ trụ, có sức mạnh lớn nhất, là lợi khí chiến đấu sát phạt khủng bố nhất.
Nhưng giờ Thiên Đình lại có mưa máu, đây là sắp biến thiên sao?
- Vũ Thần, Hà Thần, Long Vương!
Vân Quyển Thư hét lớn:
- To gan dám loạn đổ mưa, lôi ra chém!
Chung Nhạc giơ tay, mây máu, mưa máu trên trời theo một ta của hắn dần biến mất, hắn từ tốn nói:
- Không liên quan tới họ, đây là Thiên đang giở trò. Thiên to gan dám làm loạn, thật nghĩ trẫm không giết được hắn sao? Trẫm là Thiên Hoàng Đế, Hoàng Đế của trời, Thiên Đình của trẫm chính là trời!
Tiếng nói của hắn càng ngày càng nặng, càng vang, từng câu từng chữ nặng tựa như núi đè lên tim thần ma Thiên Đình:
- Thiên Đình của trẫm, một nghìn sáu trăm vị đại đế, đại quân chỉ hướng, dẹp hết những kẻ bất phục! Trẫm chỉ tay là tinh hà nghịch chuyển! Những kẻ dám mạo phạm uy nghiêm của trẫm, ta muốn chọc thủng cái trời này! Tới đi!
Thủ lĩnh các bộ Thiên Đình ứng lời, âm thanh chỉnh tề như một, vang tựa sấm rền.
- Ngoài Nam Thiên Môn, treo ba mươi ba đầu Thần Vương, binh chia ba mươi ba đường!
Chung Nhạc sắc mặt tối lại, lệnh cho Vân Quyển Thư tế tinh đồ, từ tốn nói:
- Một nghìn sáu trăm đại đế, bốn mươi tám vị thành một tòa Đạo Giải đại trận, chia thành ba mươi ba đường, điều động đại quân sáu mươi tư thần thành tám quan, công phá sào huyệt của ba mươi ba Thần Vương này cho ta, san bằng thánh địa của chúng!
Vô số thần ma trong Thiên Đình đều kích động tới run rẩy, Thiên Hoàng Đế chấn nộ, cuối cùng cũng hạ thủ với Thần Vương, đây chính là cơ hội cực tốt để kiến công lập nghiệp!
Chung Nhạc nắm giữ trong tay thần khí chiến tranh lớn nhất, hạ lệnh một tiếng, trăm triệu vạn thần ma ứng lời, một nghìn sáu trăm vị đại đế cúi đầu, đều nghe theo sự điều động!
Bốn mươi tám đại đế thành một tòa Đạo Giải đại trận, rồi có đại quân trăm triệu vạn thần ma trợ lực, sức mạnh này tiêu diệt Thái Cổ Thần Vương là dư sức.
- Thiên Tơ, mở Ám Võng, trẫm muốn trong vòng nửa năm thấy được thánh địa của những Thần Vương đó, thấy tàn cốt của chúng là chiến lợi phẩm của tướng sĩ của ta đặt trên án của trẫm!
Chung Nhạc hạ lệnh, điều động các lộ đại quân, Luân Hồi Thiên Cầu cũng dừng tế luyện, binh lực tràn từ Thiên Đình xuống Tổ Đình. Thiên Tơ nương nương mở Ám Võng Đại Điện cho các vị đại đế dẫn đại quân thần ma vào trong Ám Võng.
Phục Mân Đạo Tôn năm xưa tạo nên Ám Võng vẫn chưa thành hệ thống, chỉ có thể tới được vũ trụ cổ và Tử Vi, giờ sau khi được Chung Nhạc khai thác trong hai nghìn mấy trăm năm đã tạo thành hệ thống nối liền với Lục Đạo Giới, khu thứ bảy luân hồi.
Thông qua Ám Võng, đại quân thần ma có thể nhanh chóng tới bất cứ nơi nào trên vũ trụ, đương nhiên vẫn chưa thể tới được Đạo Giới, Hư Không Giới.
Hư Không Giới chỉ có linh hồn mới vào được, hơn nữa còn cần tu vi từ Thần Hoàng trở lên, còn Đạo Giới thì chỉ có Đạo Thần mới vào được, hai nơi này đều hạn chế Ám Võng.
Vân Quyển Thư nhìn đại quân thần ma tràn vào Ám Võng đại điện, nhíu mày nói:
- Bệ hạ, Tiên Thiên thần ma làm loạn lần này có phần cổ quái. Công kích ba nghìn Lục Đạo Giới, công kích lãnh địa của Mẫu Hoàng, công kích Táng Khu, vũ trụ cổ, nhưng tại sao bệ hạ không đi tiêu diệt chúng?
Chung Nhạc nói:
- Chúng cứ đánh của chúng, ta đánh của ta. Ta phái quân đi tiêu diệt chúng sẽ bị chúng dắt mũi, tại sao lại theo ý chúng? Thừa tướng, tuy ngươi là trí giả nhưng có lúc không nhất định phải phá giải thế cờ của đối phương, phá thế cờ của đối phương sẽ rơi vào bẫy của chúng. Mặc kệ chúng, tự mình tạo thé cờ, đó mới là trí tuệ.
Vân Quyển Thư tim khẽ run, có cảm giác được khai sáng, đột nhiên những trí tuệ pháp môn, những điểm còn chưa rõ mà Tiêu Dao Đế truyền thụ cho hắn trước kia có cảm giác được gỡ rối!
Trí tuệ của hắn không đủ để kế thừa hoàn toàn y bát của Tiêu Dao Đế, thời gian qua chăm chỉ tu luyện nhưng tiến bộ không nhiều, mà một lời của Chung Nhạc đã khiến hắn có cảm giác xua đi mây mù thấy trời xanh!
Không phải trí tuệ của Chung Nhạc hơn hắn mà là Chung Nhạc đứng ở nơi cao hơn xa hơn, nhìn từ bên ngoài vào.
Chung Nhạc đã không phải kỳ thủ, càng không phải quân cờ, cũng không phải người phá thế cờ mà là người bày thế cờ!
Ngươi đánh của ngươi, ta đánh của ta, ta không chơi cờ với ngươi, không chơi thế cờ ngươi tạo ra, ta mở trận khác, xem ai không chịu được, xem ai không kìm được mà đi phá thế cờ của đối phương trước!
Chỉ một điểm này khiến Vân Quyển Thư bỗng chốc như bừng tỉnh, trước kia hắn rất tỉ mỉ, còn Chung Nhạc thì bắt hắn nhìn thấy đại cục lớn hơn, đó là điểm hắn còn thiếu sót.
Nhìn ra điểm còn thiếu sót của mình hắn sẽ có không gian để tiến bộ, không nhận ra mới là đáng sợ nhất.
- Bệ hạ, trong ba mươi ba Thần Vương cần tiêu diệt lần này có Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế.
Vân Quyển Thư chần chừ một chút, nói:
- Có lẽ Thiên sẽ không cho phép Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế chết trong tay chúng ta…
- Thiên sẽ không cho phép bất cứ thủ hạ nào chết trong tay chúng ta, nhưng…
Chung Nhạc mỉm cười:
- Vậy thì sao? Hắn dám xuất hiện không? Hắn dám xuất hiện thì trẫm dám giết chết hắn!
Vân Quyển Thư sững người, hỏi:
- Vậy thì Luân Hồi Táng Khu và ba nghìn Lục Đạo Giới, chỉ sợ sẽ mất…
Chung Nhạc gật đầu:
- Trẫm biết.
Vân Quyển Thư cũng không hiểu ý hắn, đành nói tiếp:
- Động tĩnh lần này của Tiên Thiên thần ma chắc chắn không phải thăm dò bệ hạ, tấn công Luân Hồi Táng Khu, gây động loạn các nơi, đều là để khiến bệ hạ rối loạn, nhưng những nơi này đều rất quan trọng, lẽ nào bệ hạ từ bỏ?
Chung Nhạc mắt sáng lên, cười:
- Ngươi nói đúng, đúng là phải từ bỏ. Ngươi lập tức truyền chỉ cho Táng Linh và Đế Phần Thiên dẫn quân rút khỏi Luân Hồi Táng Khu, Mẫu Hoàng Đại Đế rút khỏi lãnh địa, Giới Đế ba nghìn Lục Đạo Giới toàn bộ rút lui!
Vân Quyển Thư chấn kinh, đột nhiên tỉnh ngộ, cười:
- Bệ hạ đúng là anh minh, Thiên và Tứ Diện Thần chúng vốn xuất quỷ nhập thần, ta ở ngoài sáng chúng trong tối, chúng đi tấn công khắp nơi khiến ta đau đầu, giờ cho chúng lãnh địa để chúng đứng ngoài sáng, như vậy sẽ dễ tiêu diệt hơn!