Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 2162: Gây rối (1)
- Hoa Tư nương nương đúng là có lý, chỉ có trải qua chiến đấu thì mới có cường giả xuất hiện, thời bình không thể có nhiều đại đế như vậy được.
Chung Nhạc chìm vào trầm tư, hòa bình quá lâu cuối cùng sẽ dẫn tới suy bại, một thanh đao đặt đó cho gió thổi mưa rơi, rất nhanh sẽ bị gỉ sét, nhưng nếu thường xuyên được lau chùi sử dụng thì sẽ càng ngày càng sáng, càng ngày càng sắc bén.
Một chủng tộc cũng vậy, buộc phải trải qua rèn luyện thì trong tộc mới có trí sĩ, cảnh sĩ, chiến sĩ… để lại kẻ địch cho chủng tộc mình, tạo ra kẻ địch cho tộc mình, có lẽ cũng không phải chuyện xấu.
Còn những điều Hoa Tư nương nương nói, gây nên trận chiến thần ma, lấy đó để lịch luyện, Chung Nhạc không đánh giá cao.
Hành động đó quá nguy hiểm, nếu bại lộ thần ma thiên hạ chắc chắn sẽ thù địch Phục Hy, hơn nữa ngoài có các Tiên Thiên thần ma như Hắc Bạch nhị đế và Tứ Diện Thần, cộng với nội họa, đó chính là tự tìm tới thất bại.
- Có lẽ, Phục Hy thần tộc ta cần cái chết của ta mới có thể trưởng thành được.
Ánh mắt Chung Nhạc lay động, lộ nụ cười.
Nếu hắn “chết”, ẩn họa trong đế triều sẽ lộ ra, chủng tộc phản bội, gian tế ẩn mình, thù hận bị áp chế sẽ lộ diện.
Với Phục Hy thần tộc và nhân tộc mà nói, đó cũng là một lần lịch luyện.
Chung Nhạc là nhân vật cốt cán của Phục Hy thần tộc, lần này có thể quật khởi đều là dựa vào hắn, nếu không có hắn thì Phục Hy thần tộc căn bản không thể vùng dậy được.
Có thể nói, nếu hắn chết, chắc chắn Phục Hy thần tộc sẽ một lần nữa lụn bại, thậm chí còn thê thảm hơn trước!
Mà Chung Nhạc buộc phải “chết”, nếu không Phục Hy thần tộc sẽ không thể trưởng thành được.
Phục Hy thần tộc hiện giờ, Phong Kỷ Khai, Phong Thường Thái đều đã già, thọ nguyên không còn nhiều, Tư Mệnh bị vây khốn trong khu thứ bảy luân hồi, những người khá xuất chúng chỉ còn lại Chung Hoàng Thần, Phong Hoài Ngọc và các đứa con khác của Chung Nhạc.
Trong nhân tộc thì không có nhiều người nổi trội, mạnh nhất là nhân Đế Hiên Viên, Phù Lê, những người khác có thể sánh với họ chẳng có mấy người.
Chỉ dựa vào chút sức mạnh này, muốn sau khi Chung Nhạc “chết” đứng vững trong trời đất này thì còn thiếu rất nhiều.
Trong số họ ai có thể chủ trì đại cục, kế thừa đại thống đế triều của Chung Nhạc?
Không rèn luyện một lần thì chẳng ai có được bản lĩnh đó.
- Ta không thể chết lúc này, phải là sau khi kết thúc thời đại Thần Kỷ.
Chung Nhạc trầm ngâm, Âm Phiền Huyên tới, ngượng ngùng nói nhỏ:
- Bệ hạ, thiếp thân có rồi…
Chung Nhạc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, khẽ vuốt ve bụng nàng, cười:
- Thánh Võ hoàng thái tử sắp xuất thế rồi?
- Còn sớm lắm!
Âm Phiền Huyên đập tay hắn ra:
- Mới có chưa bao lâu, mấy ngày trước ta có cảm giác như nghén nên mới phát hiện mình có thai.
Chung Nhạc cười ha hả:
- Thánh Võ thái tử kế thừa huyết mạch Phục Hy và Thánh Linh Thể, tương lai chắc chắn phi phàm!
Âm Phiền Huyên dựa vào lòng hắn, có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cười:
- Cũng nhờ thời gian qua bệ hạ ân sủng. Bệ hạ, thiếp sẽ về Âm Khang thị dưỡng thai, đợi ngày Thánh Võ ra đời.
Chung Nhạc gật đầu:
- Ta sẽ phái thêm thần ma bảo vệ, nàng ở Âm Khang thị cũng không cần lo lắng.
Âm Phiền Huyên vâng.
Chung Nhạc tâm thần thoải mái, vui mừng khôn tả. Hậu cung có nhiều thái tử ra đời, nhưng tình cảm của hắn với Âm Phiền Huyên là sâu đậm nhất, nhưng lại mãi không có con, cũng là một chút tâm bệnh, không lâu trước cố gắng cày cuốc, cuối cùng cũng mang thai.
Vị Thánh Võ thái tử này có thể nói là hiếm có.
- Huyên Nhi khoan đã.
Chung Nhạc gọi Âm Phiền Huyên lại, bảy quầng sáng sau đầu hiện lên, các đạo ánh sáng bay ra chui vào bụng Âm Phiền Huyên. Chung Nhạc cười:
- Ta đã luyện hóa một phần ánh sáng đại đạo của Đạo Giới, dùng đại đạo Đạo Giới bảo vệ thai nhi có thể đảm bảo nó bình an.
Âm Phiền Huyên cười:
- Có thiếp thân đây còn có thể xảy ra chuyện gì?
Chung Nhạc lắc đầu:
- Đại đạo Đạo Giới vô cùng thuần tịnh, tuy ta chưa luyện hóa được hoàn toàn nhưng đã cảm nhận được sự thần thánh bất phàm của nó, hơn rất nhiều Tiên Thiên đại đạo của ta. T adùng đại đạo của Đạo Giới ôn dưỡng Thánh Võ, để nó sinh ra là thần thánh bất phàm. Sau này tu luyện chắc chắn sẽ nhẹ nhàng mà hiệu quả.
Âm Phiền Huyên vui mừng khôn xiết, phần khởi rời đi.
Chung Nhạc khựng người xuất thần, đột nhiên cười ha hả, khó che giấu được sự sảng khoái trong lòng.
Chung Hoàng Thần chủ trì việc thần linh Hư Không Giới chuyển thế, Vân Quyển Thư, Thiên Tơ và Mặc Ẩn phò tá. Vị hoàng thái tử này dùng cả uy nghiêm và ân điển, cần quyết đoán sát phạt thì chưa bao giờ mềm lòng, khá có phong phạm của mẫu thân, khiến Vân Quyển Thư, Thiên Tơ và Mặc Ẩn đều rất trông đợi vào hắn.
Chung Hoàng Thần cũng cài cắm tai mắt trong các tộc, khiến Thiên Tơ cũng thấy vui mừng, khen ngợi:
- Đế Hoàng chi đạo!
Nhưng thần linh các tộc chuyển thế cũng gây nên động tĩnh không nhỏ, những thần linh ma linh cảnh giới thấp nhất trong Hư Không Giới cũng là cảnh giới Thần Hoàng, còn có các Tạo Vật Chủ, Đế Quân tích lũy trong hai trăm vạn năm, từ Hư Không Giới xuống, hàng nghìn vạn, trăm triệu người, quy mô lớn như vậy lẽ nào lại không gây chấn động?
Chung Nhạc chìm vào trầm tư, hòa bình quá lâu cuối cùng sẽ dẫn tới suy bại, một thanh đao đặt đó cho gió thổi mưa rơi, rất nhanh sẽ bị gỉ sét, nhưng nếu thường xuyên được lau chùi sử dụng thì sẽ càng ngày càng sáng, càng ngày càng sắc bén.
Một chủng tộc cũng vậy, buộc phải trải qua rèn luyện thì trong tộc mới có trí sĩ, cảnh sĩ, chiến sĩ… để lại kẻ địch cho chủng tộc mình, tạo ra kẻ địch cho tộc mình, có lẽ cũng không phải chuyện xấu.
Còn những điều Hoa Tư nương nương nói, gây nên trận chiến thần ma, lấy đó để lịch luyện, Chung Nhạc không đánh giá cao.
Hành động đó quá nguy hiểm, nếu bại lộ thần ma thiên hạ chắc chắn sẽ thù địch Phục Hy, hơn nữa ngoài có các Tiên Thiên thần ma như Hắc Bạch nhị đế và Tứ Diện Thần, cộng với nội họa, đó chính là tự tìm tới thất bại.
- Có lẽ, Phục Hy thần tộc ta cần cái chết của ta mới có thể trưởng thành được.
Ánh mắt Chung Nhạc lay động, lộ nụ cười.
Nếu hắn “chết”, ẩn họa trong đế triều sẽ lộ ra, chủng tộc phản bội, gian tế ẩn mình, thù hận bị áp chế sẽ lộ diện.
Với Phục Hy thần tộc và nhân tộc mà nói, đó cũng là một lần lịch luyện.
Chung Nhạc là nhân vật cốt cán của Phục Hy thần tộc, lần này có thể quật khởi đều là dựa vào hắn, nếu không có hắn thì Phục Hy thần tộc căn bản không thể vùng dậy được.
Có thể nói, nếu hắn chết, chắc chắn Phục Hy thần tộc sẽ một lần nữa lụn bại, thậm chí còn thê thảm hơn trước!
Mà Chung Nhạc buộc phải “chết”, nếu không Phục Hy thần tộc sẽ không thể trưởng thành được.
Phục Hy thần tộc hiện giờ, Phong Kỷ Khai, Phong Thường Thái đều đã già, thọ nguyên không còn nhiều, Tư Mệnh bị vây khốn trong khu thứ bảy luân hồi, những người khá xuất chúng chỉ còn lại Chung Hoàng Thần, Phong Hoài Ngọc và các đứa con khác của Chung Nhạc.
Trong nhân tộc thì không có nhiều người nổi trội, mạnh nhất là nhân Đế Hiên Viên, Phù Lê, những người khác có thể sánh với họ chẳng có mấy người.
Chỉ dựa vào chút sức mạnh này, muốn sau khi Chung Nhạc “chết” đứng vững trong trời đất này thì còn thiếu rất nhiều.
Trong số họ ai có thể chủ trì đại cục, kế thừa đại thống đế triều của Chung Nhạc?
Không rèn luyện một lần thì chẳng ai có được bản lĩnh đó.
- Ta không thể chết lúc này, phải là sau khi kết thúc thời đại Thần Kỷ.
Chung Nhạc trầm ngâm, Âm Phiền Huyên tới, ngượng ngùng nói nhỏ:
- Bệ hạ, thiếp thân có rồi…
Chung Nhạc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, khẽ vuốt ve bụng nàng, cười:
- Thánh Võ hoàng thái tử sắp xuất thế rồi?
- Còn sớm lắm!
Âm Phiền Huyên đập tay hắn ra:
- Mới có chưa bao lâu, mấy ngày trước ta có cảm giác như nghén nên mới phát hiện mình có thai.
Chung Nhạc cười ha hả:
- Thánh Võ thái tử kế thừa huyết mạch Phục Hy và Thánh Linh Thể, tương lai chắc chắn phi phàm!
Âm Phiền Huyên dựa vào lòng hắn, có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cười:
- Cũng nhờ thời gian qua bệ hạ ân sủng. Bệ hạ, thiếp sẽ về Âm Khang thị dưỡng thai, đợi ngày Thánh Võ ra đời.
Chung Nhạc gật đầu:
- Ta sẽ phái thêm thần ma bảo vệ, nàng ở Âm Khang thị cũng không cần lo lắng.
Âm Phiền Huyên vâng.
Chung Nhạc tâm thần thoải mái, vui mừng khôn tả. Hậu cung có nhiều thái tử ra đời, nhưng tình cảm của hắn với Âm Phiền Huyên là sâu đậm nhất, nhưng lại mãi không có con, cũng là một chút tâm bệnh, không lâu trước cố gắng cày cuốc, cuối cùng cũng mang thai.
Vị Thánh Võ thái tử này có thể nói là hiếm có.
- Huyên Nhi khoan đã.
Chung Nhạc gọi Âm Phiền Huyên lại, bảy quầng sáng sau đầu hiện lên, các đạo ánh sáng bay ra chui vào bụng Âm Phiền Huyên. Chung Nhạc cười:
- Ta đã luyện hóa một phần ánh sáng đại đạo của Đạo Giới, dùng đại đạo Đạo Giới bảo vệ thai nhi có thể đảm bảo nó bình an.
Âm Phiền Huyên cười:
- Có thiếp thân đây còn có thể xảy ra chuyện gì?
Chung Nhạc lắc đầu:
- Đại đạo Đạo Giới vô cùng thuần tịnh, tuy ta chưa luyện hóa được hoàn toàn nhưng đã cảm nhận được sự thần thánh bất phàm của nó, hơn rất nhiều Tiên Thiên đại đạo của ta. T adùng đại đạo của Đạo Giới ôn dưỡng Thánh Võ, để nó sinh ra là thần thánh bất phàm. Sau này tu luyện chắc chắn sẽ nhẹ nhàng mà hiệu quả.
Âm Phiền Huyên vui mừng khôn xiết, phần khởi rời đi.
Chung Nhạc khựng người xuất thần, đột nhiên cười ha hả, khó che giấu được sự sảng khoái trong lòng.
Chung Hoàng Thần chủ trì việc thần linh Hư Không Giới chuyển thế, Vân Quyển Thư, Thiên Tơ và Mặc Ẩn phò tá. Vị hoàng thái tử này dùng cả uy nghiêm và ân điển, cần quyết đoán sát phạt thì chưa bao giờ mềm lòng, khá có phong phạm của mẫu thân, khiến Vân Quyển Thư, Thiên Tơ và Mặc Ẩn đều rất trông đợi vào hắn.
Chung Hoàng Thần cũng cài cắm tai mắt trong các tộc, khiến Thiên Tơ cũng thấy vui mừng, khen ngợi:
- Đế Hoàng chi đạo!
Nhưng thần linh các tộc chuyển thế cũng gây nên động tĩnh không nhỏ, những thần linh ma linh cảnh giới thấp nhất trong Hư Không Giới cũng là cảnh giới Thần Hoàng, còn có các Tạo Vật Chủ, Đế Quân tích lũy trong hai trăm vạn năm, từ Hư Không Giới xuống, hàng nghìn vạn, trăm triệu người, quy mô lớn như vậy lẽ nào lại không gây chấn động?