Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 209: Thần thông Thiên Long Bích



Trên tường thành, đông đảo yêu tộc chấn kinh vạn phần, sững sờ nhìn cảnh tượng đó. “Long Nhạc” giống như cuồng long cuốn quanh sợi xích sắt vừa lao đi vừa tránh công kích của cường giả Linh Thể Cảnh, nhanh chóng tiếp cận thánh thành.
Còn Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ lại đang chắn đường hắn, bị đánh bay đi.
Hai cao thủ thiếu niên này đối quyết, đó là sự kiện thu hút bao sự chú ý, trên sợi xích thành, cao thủ thiếu niên đứng đầy oai phong, người khác nhìn mà ngưỡng mộ. Không ngờ ngay sau đó lại đều bị đánh bay đi như vậy.
Mà người đánh bay họ lại chính là quan môn đệ tử của Thánh Thành Chủ bế quan hơn nửa năm, không có chút tin tức gì, Đông Hải Long Nhạc!
Tình hình này chẳng ai có thể ngờ được. Họ vốn tưởng sẽ được thấy một trận đối quyết đặc sắc ngang sức ngang tài, nhưng không ngờ trận chiến lại kết thúc nhanh và với phương thức đặc biệt như vậy.
Ngay cả Thanh Hà dọc đường đã được chứng kiến thực lực của Chung Nhạc cũng không ngờ tới kết quả này.
Nàng ta còn đang suy đoán xem chiến lực của Chung Nhạc so với Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ thì ai hơn, nhưng ngay sau đó đã có kết luận rồi.
- Tên Long Nhạc này quá biến thái!
Nàng lẩm bẩm.
- Long Nhạc lại bị nhiều cường giả Linh Thể Cảnh truy sát thế kia sao!
Trên tường thành, yêu tộc náo loạn, vội đứng dậy nhìn thì thấy các cường giả Linh Thể Cảnh đuổi tới đều là linh thể hợp nhất, cao tới hai mươi trượng, như thần như ma!
Dẫn đầu là cự nhân đầu ưng thân người đang bay, hai tay liên tiếp đánh xuống mặt đất. Mỗi cú đánh đều thấy lôi đình bắn xuống rẹt rẹt.
Trên mặt đất còn có cường giả Linh Thể Cảnh gầm lên phẫn nộ không thôi, là một con rợn rừng thành tinh thân cao như ngọn núi, hai chân chạy như bay, phía sau là các quầng sáng Ngũ Hành Luân, Vạn Tượng Luân, Thần Tài Luân xoay chuyển. Các tòa thần thông hình núi từ trong quầng sáng phóng ra, kinh thiên động địa.
Dưới lòng đất đột nhiên bùng nổ ánh lửa, giống như núi lửa phun trào, quái vật trong dung nham bò lên tấn công.
Nhưng Chung Nhạc chạy lên sợi xích quanh thành kia, vị cường giả Linh Thể Cảnh dưới lòng đất cũng hiện thân, là cường giả đầu thằn lằn, thân người, đuôi rắn, mồm phun lửa, chạy như bay theo sợi xích.
- Đông Hải Long Nhạc, ngươi dám đánh lén ta!
Viên Cơ gầm lên phẫn nộ, lấy lại thăng bằng, hộc máu tươi, cầm cây gỗ khổng lồ chạy về hướng xích sắt.
- Trẻ con ra chỗ khác chơi!
Hắn vừa nhấc chân thì cường giả Linh Thể Cảnh đầu ưng thân người bay tới nơi, đôi cánh vỗ mạnh, cuồng phong cuốn bay Viên Cơ. Đến khi Viên Cơ đứng vững lại được thì đã bay xa hai mươi dặm rồi, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Trên tường thành, Hoa Phi Ngữ vừa nãy dính trên tường vừa rời khỏi đó thì thấy các đạo thần thông của cường giả Linh Thể Cảnh đầu thằn lằn thân người kia đánh tới, sợ tới mức hồn bay ba trượng, vội trượt người xuống khỏi tường thành, ngẩng lên thì thấy đạo thần thông này là do Long Nhạc phát ra.
- Tên khốn này lại cũng là Khai Luân Cảnh rồi. Ta cũng muốn xem hắn làm thế nào thoát được công kích của cường giả Linh Thể Cảnh…
Hắn vừa nghĩ tới chỗ này thì thấy Chung Nhạc vừa chạy vừa giơ tay về phía sau:
- Thiên Long Bích!
Trong lòng bàn tay hắn, vô số giao long chui ra nối liền nhau lại, tạo thành một bức tường giao long giống như bức tượng ngọc được điêu khắc. Chính là đại thần thông phòng ngự của long tộc!
Thần thông của Thổ Sư Sơn oanh kích lên Thiên Long Bích, vỡ tan cùng Thiên Long Bích. Còn Chung Nhạc thì mượn lực bay lên, tốc độ càng nhanh hơn, lao về hướng tường thành của thánh thành.
Hắn gần đâm vào tường thì đột nhiên lắc người biến thành một con long tương dài tới sáu bảy trượng, bám lấy tường, dùng cả tay lẫn chân trèo lên, quán tính giúp thân hình hắn lao lên không.
Các cường giả Linh Thể Cảnh bọn Trư Tiều đuổi tới, thấy con long tương đó thì khựng lại, đáp xuống tường thành biến thành hình đầu rồng thân người.
Cuồng phong ập tới, yêu khí xung thiên, mấy vị cường giả Linh Thể Cảnh nối nhau đáp xuống tường thành. Cuồng phong thổi bay rất đông yêu tộc trên tường thành. Trên không trung đâu đâu cũng thấy các thân ảnh đang huơ tay múa chân, ngã về bốn phương tám hướng.
Mấy người Trư Tiều sắc mặt đen lại, xuất hiện phía sau họ, ánh mắt đầy nộ hỏa nhìn Chung Nhạc.
Chung Nhạc cười thản nhiên:
- Mấy vị huynh đài tốt nhất đừng hành động tùy tiện. Ta dù gì cũng là quan môn đệ tử của Thánh Thành Chủ, muốn chết thì cứ thử động tới ta trong Hãm Không Thành xem.
Mấy vị cường giả Linh Thể Cảnh này mặt tối sầm, dù rất muốn nhưng cũng không dám động thủ. Bất luận thế nào Chung Nhạc cũng là quan môn đệ tử của Sư Bất Dịch. Nếu động thủ trong thành, cho dù giết được Chung Nhạc thì chắc chắn sẽ phải đối diện với nộ hỏa của Sư Bất Dịch, thậm chí chưa biết chừng sẽ bị diệt tộc.
Những yêu tộc bị thổi bay cũng đã đáp xuống đất, đứng vững lại mới thấy Chung Nhạc tuy cũng thảm hại nhưng mấy vị cường giả Linh Thể Cảnh kia cũng chẳng tốt hơn là bao.
Cường giả Linh Thể Cảnh mặt lợn thân người tên Trư Tiều kia thì đứt một tay. Còn cường giả Ưng gia đầu ưng thân người thì phía dưới máu chảy đầm đìa. Thổ Sư Sơn của Thổ gia trên lưng có vết đao, thịt toác ra, dính cả bùn đất, rõ ràng là khi độn thổ bị chém một đao.
Còn có hai vị cường giả Linh Thể Cảnh khác cũng có phần thê thảm.
Chung Nhạc đi ra khỏi vòng vây, hướng Thanh Hà đang định nhân lúc rối loạn bỏ trốn cười nói:
- Thanh Hà, đừng có trốn nữa! Ngươi có trốn cũng không thoát đâu.
Thanh Hà ngoan ngoãn tiến lại, cười ngọt ngào:
- Long thiếu gia, chúng ta giờ tới Phong Ba Phủ vậy?
Nàng ta đảo mắt, nghĩ bụng:
- Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ đối quyết là đại sự, tai mắt của Huyền Quan ta ở thánh thành chắc chắn cũng đang quan chiến quanh đây. Thấy ta rơi vào tay Long Nhạc chắc chắn sẽ thông báo cho cao thủ Huyền Quan tới cứu ta. Như vậy có thể giết Long Nhạc thoát thân rồi..
Trong số yêu tộc quan chiến đúng là có tai mắt của Huyền Quan, đều là nữ yêu tinh hoa cỏ thành tinh. Thấy Thanh Hà ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Chung Nhạc thì đều sững người, lại nghe Thanh Hà gọi Chung Nhạc là lão gia thì càng kinh ngạc, thì thầm:
- Hà sư tỷ sao lại gọi hắn là lão gia? Lẽ nào Hà sư tỷ phục tùng hắn rồi?
- Thuật quan chủ muốn lấy mạng Long Nhạc, Hà sư tỷ sao lại ngoan ngoãn nghe lời hắn? Đây chắc chắn là Thuật quan chủ thấy Long Nhạc là nhân tài có thể đào tạo, để lôi kéo hắn nên mới gả Hà sư tỷ cho hắn.
- Có lý! Long Nhạc là quan môn đệ tử của Thánh Thành Chủ. Hai nhà chúng ta cũng môn đăng hộ đối. Tính ra thì vẫn là Huyền Quan chúng ta trèo cao rồi. Dù gì thân phận địa vị của Thánh Thành Chủ cũng cao hơn quan chủ, thân phận địa vị của Long Nhạc cũng cao hơn Hà sư tỷ.
- Ngươi nhìn dáng vẻ cao hứng của Hà sư tỷ đi. Trong bụng chắc chắn đang nở hoa…

Nếu Thanh Hà biết suy nghĩ của họ chắc chắn sẽ tức hộc máu.
Chung Nhạc dừng bước, nhìn xung quanh, thấy Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ sắc mặt tím tái đứng đó, tiến tới thi lễ:
- Hai vị huynh đài, thật xin lỗi. Ta vừa rồi vội vào thành quá, không cẩn thận đâm phải hai vị, vừa rồi hại vị đang chuẩn bị đối quyết đúng không? Vậy mời tiếp tục.
Viên Cơ và Hoa Phi Ngữ nghe thế mỗi người nhổ một ngụm máu rồi phẫn hận bỏ đi.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Hai vị này sao tính cách kỳ lạ vậy? Ta đã xin lỗi rồi, sao còn tức tới thổ huyết…
Thanh Hà nghẹn lời, nghĩ bụng:
- Người ta là tranh giành cái danh hiệu đệ nhất Khai Luân Cảnh yêu tộc. Giờ bị ngươi lao tới đánh một trận thì còn tranh cái gì? Họ không bị câu đấy của ngươi làm cho tức chết đã là có tâm cảnh tuyệt vời rồi.
Trong Phong Ba Phủ, Chung Nhạc thở phào, khóe miệng có vết máu, toàn thân không có chỗ nào là không có vết thương toác máu.
Trâm của Trư Tiều, đao trận của cường giả Ưng gia, trận pháp của Thổ Sư Sơn, trên đường còn có vô số cường giả Linh Thể Cảnh chặn đường khiến hắn bị thương không hề nhẹ.
Hắn căn bản không có thời gian trị thương, tất cả đều là cố tự trấn áp, tới Phong Ba Phủ thả lỏng một chút là thương thế bùng nổ.
Mấy người Long Xuân Nhi sợ hãi, vội tới cuống cuồng bịt vết thương cho Chung Nhạc. Thanh Hà vội nói:
- Đừng có bịt, đây là máu xấu, tử huyết, phải cho chảy ra ngoài. Tử huyết để lại trong cơ thể ngược lại sẽ không tốt.
Chung Nhạc gật đầu:
- Ta chạy nghìn dặm vẫn là bị trọng thương. Số máu xấu này chảy ra là sẽ không có gì đáng ngại. Thanh Hà, các ngươi lui ra đi, ta phải trị thương một lúc.
Mấy người Thanh Hà lui ra, Chung Nhạc toàn lực khởi động Nhật Nguyệt Bảo Chiếu tôi luyện nhục thân, cuối cùng cũng giúp vết thương không bạo phát thêm.
Nếu là vết thương nhỏ bình thường thì chẳng có ảnh hưởng gì tới hắn. Cơ thịt co duỗi là có thể khiến thương thế không chảy máu nữa, kém hơn nữa thì cũng biết dùng tinh thần lực cắt đứt sự nối liền giữa các huyết quản.
Nhưng lần này số vết thương trên người quá nhiều, cộng với dư âm thần thông cường giả Linh Thể Cảnh tấn công vẫn còn lại trong cơ thể, tạo ra tử huyết. Hắn buộc phải dùng hết sức thúc động pháp lực và tinh thần lực mới chữa lành được vết thương.
- Cường giả Linh Thể Cảnh vẫn là hơn ta một bậc, cho dù có thần binh lợi khí như Liêu Nhận, nhưng nếu đấu chính diện thì ta cũng rất khó chiếm thế thượng phong.
Hơn nửa canh giờ, Chung Nhạc luyện hóa dư âm thần thông còn lại trong cơ thể, thương thế lành lại dần, hắn nghĩ:
- Nhưng cũng may ta còn cách hình thái nguyên thần thứ ba không xa nữa. Chỉ cần mở ra hình thái thứ ba, cộng với Liêu Nhận không gì không phá hủy được, thì ta có thể so tài với cường giả Linh Thể Cảnh rồi!
Sở dĩ hắn chọn tới Hãm Không Thành rồi mới đi Đông Hải còn là vì hắn đã liệu được trước kẻ thù sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này để giết hắn.
Dù sao thì khi hồn đăng vẫn còn, cộng với Lãng Thanh Vân chỉ điểm thì những kẻ thù của Chung Nhạc sẽ biết được vị trí của hắn, dù đi đâu cũng không thoát được.
Mà Hãm Không Thành chính là cơ hội cho hắn chỉnh đốn lại. Sau một chặng đường tu luyện, hắn có thể đột phá tại Hãm Không Thành, tu thành hình thái nguyên thần thứ ba.
Không chỉ là hình thái nguyên thần thứ ba của Đại Nhật Kim Ô mà còn của Tinh Thiềm.
Đây chính là bước nhảy vọt lớn lao, chiến lực của chiến đấu nguyên thần của hắn sẽ mạnh hơn, từ đó có hy vọng đột phá vòng vây của kẻ thù, chạy tới Đông Hải.
Lúc này Chung Nhạc cảm thấy hình thái thứ ba của nguyên thần đã gần ngay trước mắt rồi, đặc biệt là sau trận ác chiến vừa rồi, kích phát tiềm năng sinh tử, khiến hắn cảm thấy nhiều là nửa tháng, nhanh là ba ngày là hắn sẽ tu thành!
Chỉ khi tu thành hình thái nguyên thần thứ ba, thì mới có khả năng sống sót mà tới được Đông Hải. Cường giả Linh Thể Cảnh cũng đừng hòng giữ chân được ta.
Chung Nhạc bế quan tiềm tu, đóng chặt cửa Phong Ba Phủ, không có hắn khởi động động phủ thì bất cứ ai cũng không thể vào được. Còn Long Xuân Nhi bọn họ thì triệu tập hết tiểu yêu tinh trong phủ lấy sổ sách ra đối chiếu.
Chung Nhạc vẫn là quan môn đệ tử của Sư Bất Dịch, trong Thánh Thành Chủ phủ mỗi tháng đều sẽ ban cho rất nhiều linh đan diệu dược, mà lãnh địa thuộc về Phong Ba Phủ cũng sẽ sản xuất ra rất nhiều khoáng sản và linh dược, đó đều là tài sản dưới tên của Chung Nhạc.
Mấy người Long Xuân Nhi tính toán xong sổ sách thì cũng mất bốn ngày.
Thanh Hà thấy bốn người họ làm việc này cũng rất thành thạo, quy củ thì rất ngưỡng mộ, nghĩ bụng:
- Nếu chạy thoát được thì nhất định phải lôi theo bốn tiểu nha đầu này, quá có ích… Giờ chắc tai mắt của Huyền Quan đã thông báo cho Huyền Quan cao thủ tới đây rồi nhỉ?
Nàng ta cười:
- Cao thủ Huyền Quan của ta tới thì cũng không cần phải vội giết hắn, phải sai việc hắn đã…
Trong cứ điểm của Huyền Quan, mấy nữ yêu tinh vẫn đang bàn luận về Thanh Hà, vô cùng ngưỡng mộ nói:
- Hà sư tỷ gả được cho Long cô gia đúng là thật mừng cho tỷ ấy.
Chương trước Chương tiếp
Loading...