Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2012: Tinh không hắc ám (2)



Một vị Nữ Đế thở dài nói.
- Hắn không phải là Đạo Tôn sao?
Vị Đại Đế lão niên vừa mới được cứu giúp kia nhất thời kinh hãi, nói:
- Ta còn tưởng hắn thật sự là Đạo Tôn chuyển thế, đi tới cứu giúp ta a!
- Hắn là Phục Hy một đời này, đương kim Thiên Thừa Tướng của Đế Triều!
o0o
Thiên Dực Cổ Thuyền không ngừng tiến lên, Chung Nhạc không ngừng sưu tầm, cứu giúp những Đại Đế Thượng Cổ lạc đàn kia. Bất quá, vẫn còn có trên dưới một trăm vị Đại Đế táng thân trong tay đám Thần Vương xuất quỷ nhập thần kia.
Hắn chỉ cứu được không tới hai mươi vị Đại Đế Thượng Cổ, nhưng cho dù là không tới hai mươi vị Đại Đế Thượng Cổ này, cũng dẫn tới không ít Thần Vương mơ ước. Thần Vương bình thường thấy hắn dùng diện mạo của Phục Mân Đạo Tôn hành tẩu, lại chống Đế kiếm đứng thẳng ở đầu thuyền, không dám tiếp cận. Nhưng cũng có không ít Thần Vương chạy tới thăm dò, xem hắn có phải thật sự là Phục Mân Đạo Tôn không.
Vì vậy trên đầu rồng của Thiên Dực Cổ Thuyền lại có thêm mấy cái thủ cấp, đều là bị Chung Nhạc chém chết.
Trong đó, thậm chí còn có hai tôn Thần Vương Viễn Cổ, cũng bị Chung Nhạc chém đầu. Đương nhiên là nhờ có Táng Linh Thần Vương phát động đánh lén, lúc này mới có thể chém chết được đối phương. Bằng không, với thực lực hiện tại của Chung Nhạc, giữ cho không bị đánh bại cũng đã rất gian nan rồi, còn chưa đủ khả năng chém chết được Thần Vương Viễn Cổ.
Trong lòng Táng Linh Thần Vương lo lắng bất an, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn thủ cấp của đám Thần Vương treo dưới miệng rồng kia. Hắn trợ giúp Chung Nhạc giết chết nhiều Thần Vương như vậy, mà bản thân chính mình cũng là Thần Vương, lần này thanh danh xem như triệt để thối rồi, đã không thể đặt chân trong hàng ngũ Cổ Thần Vương nữa.
- Hiện tại, chỉ có thể một con đường đi tới cuối cùng rồi!
Táng Linh Thần Vương sửa sang một chút Thần giáp trên người chính mình, trong lòng yên lặng nói:
- Nếu Phục Hy thua rồi, ta cũng sẽ chết không có chỗ chôn… Không! Chết thật ra chính là được giải thoát rồi! Đáng sợ nhất là muốn chết cũng không được. Những tên kia tuyệt đối sẽ khiến cho ta sống không bằng chết…
Hắn liên tục rùng mình mấy cái.
Đột nhiên, một cỗ ba động kịch liệt truyền tới. Trong tinh không hắc ám chợt có khí tức vô cùng khủng bố đang gào thét phóng thẳng về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Chung Nhạc mở ra Tam Mục Thiên Đồng, dốc tận khả năng nhìn lại. Chỉ thấy Tinh hà bị cỗ khí thế tuôn trào kia hất bay, một thân ảnh to lớn khôn cùng đang cuồn cuộn đánh tới, va chạm thẳng về phía Thiên Dực Cổ Thuyền bên này, tốc độ cực nhanh.
- Thần Vương Thái Cổ rốt cuộc nhịn không được, hạ thủ với ta rồi sao?
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, hai đạo kiếm quang đã xuất hiện, ngăn cản đạo thân ảnh cao lớn kia. Vô số kiếm quang không ngừng bay lượn xung quanh tôn Thần Vương Thái Cổ kia, chính là Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế đang giao phong với tôn Thần Vương Thái Cổ này.
Thiên Dực Cổ Thuyền tiếp tục tiến lên. Trong tinh không hắc ám bốn phía, Tinh quang không ngừng lóe lên, điểm xuyết hắc ám. Trong bóng tối không ngừng truyền tới ba động chấn nhiếp nhân tâm. Hiển nhiên, Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế cũng đã tao ngộ kình địch, lâm vào khổ chiến.
Đột nhiên, một khỏa Tinh cầu to lớn phụ cận Thiên Dực Cổ Thuyền vô thanh vô tức vỡ nát, yên diệt biến mất.
Lại có Tinh cầu lặng lẽ nứt ra, giống như bị kiếm khí cắt thành hai mảnh vậy.
Chư Đế trên thuyền nhất thời kinh nghi bất định, đảo mắt quan sát bốn phía. Loại tình huống này bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được, từng khỏa từng khỏa Tinh cầu nhao nhao biến mất, khiến cho tinh không càng lúc càng hắc ám.
- Còn năm ngày lộ trình nữa, sẽ đi tới Thần thành thứ ba!
Tam Mục Thiên Đồng của Chung Nhạc quan sát bốn phía, sưu tầm hạ lạc của càng nhiều Chư Đế. Chỉ là khiến cho hắn thất vọng chính là, hắn cũng không tìm được thêm vị Đại Đế Thượng Cổ nào nữa.
- Lẽ nào những đạo huynh khác cũng đều đã táng thân hết rồi sao?
Chiếc Cổ thuyền thật lớn lẳng lặng vỗ cánh tiến về phía trước, ở trong tinh không vũ trụ mênh mông lộ ra dị thường nhỏ bé, bé nhỏ không đáng kể.
- Sáu trăm Đại Đế Thượng Cổ, chỉ còn lại có mười chín tôn trên thuyền này thôi sao?
Phía trước, từng khỏa từng khỏa Tinh cầu nhao nhao yên diệt, tựa hồ có một con Cự thú đang dập tắt đốm lửa, biến con đường phía trước thành hắc ám tuyệt đối, khiến cho bọn họ không thể xác định phương hướng.
Càng lúc càng nhiều Tinh cầu biến mất, rốt cuộc Thiên Dực Cổ Thuyền cũng tiến vào trong bóng tối tuyệt đối.
Trên Thiên Dực Cổ Thuyền treo lên từng ngọn từng ngọn đèn lồng Thái Dương, rọi sáng hắc ám, nhưng cũng đã trở thành mục tiêu rõ ràng cho đám Thần Vương kia.
Thanh âm gào thét trong bóng tối càng lúc càng vang dội, cách Thiên Dực Cổ Thuyền càng lúc càng gần. Chung Nhạc tay chống Đế kiếm ngồi trên đầu rồng trước mũi thuyền, Táng Linh Thần Vương cầm đèn lồng Thái Dương đứng ngay sau lưng hắn, ánh đèn chiếu rọi về phía trước, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từng cỗ từng cỗ thân thể to lớn ở trong ánh đèn lóe lên liền biến mất.
Lại ngẫu nhiên có thể thấy được từng đạo từng đạo kiếm quang kim sắc ngân sắc phi động bốn phía xung quanh Thiên Dực Cổ Thuyền.
Đột nhiên, Chung Nhạc rút kiếm đứng lên, đâm thẳng về phía hắc ám, ngay sau đó thu kiếm, vẫn như cũ ngồi trên đầu rồng.
Rầm! Rầm!
Trên không trung Thiên Dực Cổ Thuyền, Tiên Thiên Thần Huyết đột nhiên giống như thác nước vậy, ầm ầm đổ xuống, gần như huyết tẩy Cổ thuyền. Tiếp theo, một tiếng ầm vang thật lớn, một cái đầu rơi thẳng lên trên boong thuyền, lăn tròn mấy vòng.
Táng Linh Thần Vương tiến lên, nhặt cái đầu kia lên, treo xuống dưới miệng rồng. Dưới miệng rồng lúc này đã treo hơn hai mươi cái đầu Thần Vương.
- Tiêu Dao, Trí Tuệ… các ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu nữa?
Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía bóng tối hắc ám, trong mắt mơ hồ hiện ra thần sắc lo lắng.
Tiêu Dao Đế đã già rồi, Trí Tuệ Đế cũng không bằng trước đây. Đám người Chung Nhạc chủ yếu là dựa vào hai người bọn họ để chống đỡ đám Thần Vương thị huyết kia. Nhưng nếu hai người bọn họ không ngăn được, vậy tất cả mọi người trên chiếc Cổ thuyền này đều sẽ chết hết, đều sẽ bị đám Thần Vương trong bóng tối nhào tới thôn phệ.
- Có ánh sáng! Có ánh sáng!
Một vị Đại Đế lão niên đột nhiên kích động, giơ tay chỉ về phía trước, kêu lớn:
- Đã tới Thần thành thứ ba rồi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...