Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 2010: Phong hoa tuyệt đại (2)



Khuôn mặt Đan Sơn Thần Vương vặn vẹo, nhanh chóng lui về phía sau, cười lạnh nói:
- Bảy huynh đệ Đan Sơn chúng ta kết nghĩa kim lan, đồng khí liên chi, cùng nhau tiến thối. Các huynh đệ của ta tuyệt sẽ không bỏ qua các ngươi!
Hắn phóng đi cực nhanh, cũng không lâu lắm đã gặp được sáu tôn Thần Vương còn lại của Thánh địa Đan Sơn. Thánh địa Đan Sơn không giống bình thường, còn được gọi là Thánh địa Thất Tinh, có tổng cộng tới bảy tôn Thần Vương, trong đó lấy Đan Sơn Thần Vương cầm đầu, sáu tôn Thần Vương còn lại xuất thế trễ hơn, bảy tôn Thần Vương là sinh ra tại Thời đại Viễn Cổ, còn có hai tôn là sinh ra tại Thời đại Thượng Cổ.
- Các huynh đệ, vi huynh phát hiện ra cá lớn!
Đan Sơn Thần Vương nghênh đón sáu tôn Thần Vương còn lại, ngữ khí hung ác nói:
- Trí Tuệ Đế và Tiêu Dao Đế cũng có mặt, lần này nhất định phải một lưới bắt hết tất cả bọn họ! Đi theo ta!
Nào ngờ sáu huynh đệ Đan Sơn cũng không đuổi theo hắn, mà đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm hắn, phảng phất như đang nhìn một món ăn phi thường ngon miệng vậy.
Trong lòng Đan Sơn Thần Vương có chút sợ hãi, sắc mặt nghiêm lại nói:
- Các ngươi làm gì vậy? Còn không mau đi theo ta?
- Đại huynh, ngươi thoạt nhìn thật ngon miệng a…
Một tôn Thần Vương chợt cười khẽ, nói.
Sắc mặt Đan Sơn Thần Vương đại biến, chỉ nghe Tam đệ của hắn mỉm cười, nói:
- Đại huynh, Bí cảnh của ngươi đã bị phá, thực lực hiện tại hẳn là không còn ở thời kỳ toàn thịnh a?
Lão tứ thản nhiên nói:
- Hiện tại Đại huynh đã là sinh linh Hậu Thiên rồi, không ngờ vậy mà tràn ngập một cỗ hương vị, khiến cho ngón trỏ tiểu đệ bất giác đại động a!
Sắc mặt Đan Sơn Thần Vương nghiêm lại, quát lớn:
- Câm miệng! Các ngươi đây là ý gì? Ta chính là huynh trưởng của các ngươi!
- Không còn nữa rồi!
Sáu tôn Tiên Thiên Thần Vương kia lao thẳng về phía hắn, bao vây hắn. Thanh âm huyết nhục bị xé mở lẫn với tiếng kêu thảm thiết cùng với thanh âm nhai nuốt nhất thời vang lên.
- Ngươi đã không còn là Tiên Thiên Thần Ma nữa, cũng không còn là huynh đệ của chúng ta nữa!
- Ngươi chỉ là thức ăn!
Toàn thân Đan Sơn Thần Vương bị xé tan thành từng mảnh, sáu gã huynh đệ phân chia ăn tươi hắn, sảng khoái cắn nuốt.
o0o
Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế, khom người hành lễ, nói:
- Đạo huynh không phải là tới khuyên ta trở về chứ?
Tiêu Dao Đế lắc đầu, nói:
- Nếu ngươi đã tới, tự nhiên là sẽ không trở về, bằng không đạo tâm sẽ bị tổn hại, ta sẽ không khuyên ngăn ngươi nữa. Phục Hy, ngươi ngoài sáng ta trong tối!
Chung Nhạc nhất thời hiểu ý. Ý của Tiêu Dao Đế là để cho hắn đi ở ngoài sáng, hấp dẫn đám Thần Vương kia, mà Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế sẽ ở trong bóng tối âm thầm đánh lén.
Đây là biện pháp tốt nhất trước mắt.
Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế ẩn nấp thân ảnh, thanh âm vang lên:
- Đi tới Thần thành thứ ba! Thần Vương Thượng Cổ và Thần Vương Viễn Cổ giao cho các ngươi, Thần Vương Thái Cổ giao cho chúng ta!
Chung Nhạc lập tức thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền cực nhanh phóng thẳng về phía Thần thành thứ ba, dọc đường cũng không ngừng tìm kiếm những Đại Đế Thượng Cổ lạc đàn.
Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế thì ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó, một đường lặng yên không một tiếng động bám sát theo Thiên Dực Cổ Thuyền. Trí Tuệ Nữ Đế đột nhiên nói:
- Ho đi! Ở trước mặt ta không cần cố gượng!
Tiêu Dao Đế khẽ mím chặt miệng, đột nhiên kịch liệt ho khan, sắc mặt đỏ bừng.
Trí Tuệ Nữ Đế lắc lắc đầu, nói:
- Chịu già rồi sao? Vừa rồi ngươi để Phục Hy đi đối phó Thần Vương Thượng Cổ và Thần Vương Viễn Cổ, bởi vì thể năng của ngươi đã chống đỡ hết nổi nữa, muốn lưu lại chút khí lực để đối phó Thần Vương Thái Cổ a!
Tiêu Dao Đế khôi phục lại một chút khí lực, mỉm cười nói:
- Không chịu già cũng không được! Nếu vẫn còn trẻ, đối phó con man ngưu kia cũng không đáng nhắc tới. Chỉ là hiện tại đã già rồi, ngược lại liên lụy ngươi rồi. Ngươi trẻ tuổi hơn ta a…
o0o
Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc vừa đại phóng thần thức sưu tầm hạ lạc của Chư Đế bốn phía, vừa dò hỏi:
- Chẳng lẽ Tiêu Dao Đế và Trí Tuệ Nữ Đế là vợ chồng sao?
Một vị Đại Đế lão niên lắc đầu, nói:
- Không phải! Mặc dù cảm tình giữa hai người bọn họ rất tốt, nhưng cuối cùng cũng không thể đi cùng một chỗ. Vốn dĩ Đạo Tôn cũng rất muốn tác hợp bọn họ, giữa bọn họ cũng có tình cảm, nhưng về sau cuối cùng vẫn là tách ra!
Một vị Nữ Đế khác tiếp lời, nói:
- Ta nghe nói là cuối Thời đại Địa Kỷ, Tiêu Dao đạo huynh sớm phát hiện ra thiên hạ sắp sửa có biến, vì vậy khuyên Trí Tuệ sư muội cùng hắn rời khỏi. Trí Tuệ sư muội không chịu, nói là muốn cùng tồn vong với Thần Triều, khuyên hắn cũng lưu lại. Hai người bọn họ náo tới mức không vui, cuối cùng Tiêu Dao giận dữ bỏ đi. Về sau Địa Kỷ bị tiêu diệt, Trí Tuệ sư muội gặp tai nạn, suýt chút nữa thân tử đạo tiêu, Tiêu Dao sư huynh kịp thời xuất hiện cứu nàng đi. Nhưng Trí Tuệ sư muội phẫn nộ hắn không chịu xuất thủ ngăn cơn sóng dữ, cho nên vẫn là không muốn song túc song phi với hắn, mà là một mình ẩn cư, đối với hắn né tránh không gặp. Một lần trốn này, chính là mười vạn năm!
- Hiện tại bọn họ đều đã già rồi, ngược lại hòa hảo như lúc ban đầu. Chỉ là mười vạn năm thanh xuân kia đã không tìm về được nữa. Nhưng nếu bọn họ ở cùng một chỗ, thật ra là khiến cho chúng ta ao ước không thôi…
Chung Nhạc buồn bã thở dài, thời đại tiêu tan đã hủy diệt cảm tình của đôi Đại Đế phong hoa tuyệt đại này. Tới lúc đã già rồi, vì biết rõ hẳn phải chết, cho nên mới trở lại với nhau, nhưng mười vạn năm thanh xuân đã trì hoãn cũng sẽ không trở về nữa.
Phía trước lại truyền tới ba động kịch liệt do thần thông va chạm sản sinh. Trong mắt Chung Nhạc lóe lên sát cơ mãnh liệt, đứng lên nói:
- Các vị đạo huynh, các ngươi nghỉ ngơi trước! Dọc theo con đường này, không cần các ngươi nhúng tay vào. Các ngươi cứ việc nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị cho trận ác chiến tại Thần thành thứ ba. Táng Linh!
- Chủ công!
- Tế Luân Hồi Đằng!
Chương trước Chương tiếp
Loading...