Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 2001: Câu Hỗn Độn
- Thiên sách thân bị Tư Mệnh giết rồi, ta có phần bất ngờ.
Trong một bí cảnh ở vũ trụ cổ, bầu trời lưu động, dường như có thứ gì đó trong suốt che phủ bầu trời của bí cảnh này, nhưng nhìn kỹ thì không thấy bất cứ thứ gì, chỉ có một vết thương vô cùng nhức mắt.
Vết thương đó đột nhiên ngừng lại, treo trên không trung.
Nhật nguyệt dường như bị phủ lên một tầng nước, vô cùng kỳ lạ.
- Bố trí mất trăm năm, bị phá chóng vánh. Tư Mệnh đi gặp Phục Hy, thoát khỏi sự kiểm soát cả ta, khiến thiên sách thân của ta bị bại lộ. Nhưng đại thế đã định, không cho phép Tư Mệnh phản kháng, trận chiến giữa thượng cổ chư đế và chư thiên thần ma, dù nàng ta có muốn kiểm soát đại cục không thì chắc chắn vẫn diễn ra. Đây là việc chắc chắn sẽ xảy ra.
Vết thương trên không trung lại di động, từ bầu trời của bí cảnh này di chuyển tới bầy trời của một tinh cầu tiếp theo, không ngừng tiến vào sâu trong vũ trụ.
- Thần Vương chết rồi, vẫn có thể hồi sinh. Thời kỳ hư nhược trước khi họ hồi sinh chính là thời cơ tốt nhất để khống chế họ. Tư Mệnh à Tư Mệnh, không uổng ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, thậm chí ngay Lục Đạo Thiên Luân cũng trả ngươi. Ngươi đúng như tâm ý của ta, loại bỏ nhiều Thần Vương hơn, để ta bắt được chúng!
- Lục Đạo Thiên Luân có thể giúp ngươi nắm bắt động tĩnh của các Thần Vương, giờ phải nhờ vào ngươi, không biết ngươi liên thủ chư đế sẽ diệt trừ được mấy vị Thần Vương?
- Chỉ là, tên Phục Hy kia thực sự càng ngày càng đáng ghé, mỗi lần nuôi hắn đều bị hắn cắn một phát. Nhưng chỉ cần hắn trưởng thành, khởi động Luân Hồi Đằng, tạo Lục Giới thành một Đại Luân Hồi hoàn chỉnh thì mọi điều bỏ ra đề xứng đáng.
Tổ Đình.
Ánh mắt Chung Nhạc lay động, nghĩ bụng:
- Ta nhanh nhẹn quyết đoán, chắc chắn sẽ ngay lập tức giết Tiên đạo thân của Thiên. Đó cũng coi như trừ bỏ một ẩn họa, nhưng Lục Đạo Thiên Luân chắc là do Thiên cố tình cho Tư Mệnh?
Hắn không khỏi rùng mình.
Mưu lược của Thiên quá thâm rồi.
Chỉ Tư Mệnh và Chung Nhạc mới dùng được Lục Đạo Thiên Luân, nhưng làm thế nào đưa Lục Đạo Thiên Luân vào tay họ mà không gây nghi ngờ?
Vì bước này, thậm chí Thiên cũng không tiếc để Tư Mệnh pháhủy Thiên Ý Đại Não!
Khi đó Chung Nhạc và Tư Mệnh lẻn vào Bích Lạc Cung, Bích Lạc tiên sinh không xuất hiện trong Bích Lạc Cung. Khi đó Bích Lạc tiên sinh rời khỏi Bích Lạc Cung tới hỏi Thiên một vài việc. Thiên mệnh đạo của Thiên Đế Tu La cũng không ở Bích Lạc Cung. Giờ nghĩ lại chắc hai người họ đều được Thiên điều đi, để tiện cho Chung Nhạc và Tư Mệnh đánh cắp Lục Đạo Thiên Luân.
Còn việc Sinh Mệnh Cổ Thụ bị đoạt đi, bên trong có thể liên quan tới một sự kiện khác!
Lục Đạo Thiên Luân là trọng khí của Phục Hy thần tộc, cho dù Thiên có được thiên luân thì cũng không dùng được, nhưng vào tay Tư Mệnh thì có thể phát huy được uy năng chấn nhiếp thời đại Địa Kỷ của món trọng khí này!
Lục Đạo Thiên Luân có thể vào nguyên thần bí cảnh của bất cứ ai, xuyên qua bảy khu luân hồi, đi lại không để lại dấu tích!
Món trọng khí này còn có thể tìm được Lục Đạo Luân Hồi của những vị cường giả cường đại, tìm kiếm thượng cổ chư đế, tìm Thần Vương!
Vì thế, giao Đại Diệu Thiên Kinh cho Tư Mệnh ngược lại có thể dễ hoàn thành nguyện vọng của Thiên hơn, để Tư Mệnh tập hợp thượng cổ chư đế, khai chiến với các Thần Vương, mượn tay Tư Mệnh hoàn thành kế hoạch của hắn!
- Tên Thiên này đúng là không phải giảo hoạt bình thường…
Chung Nhạc tán thưởng, trừ bỏ những Thần Vương kia với Chung Nhạc mà nói cũng là việc tốt, duy nhất không tốt có lẽ là Thiên định tiếp tay khống chế những Thần Vương hồi sinh kia.
Những Thần Vương này nếu đều bị Thiên khống chế thì chính là phiền phức lớn.
Chỉ làm, tuy biết rõ mưu đồ của Thiên nhưng Chung Nhạc cũng không làm gì được. Thượng cổ chư đế và các Thần Vương khai chiến, là việc chắc chắn xảy ra. Thượng cổ chư đế đã già, để không bị Thần Vương nuốt chửng họ buộc phải nhân lúc mình còn chút sức cố gắng phản kháng, giết được bao nhiêu tốt bấy nhiêu!
Những Thần Vương kia cũng sẽ không để thượng cổ chư đế được toại nguyện, họ cũng nhân cơ hội giết thượng cổ chư đế, hưởng những “con cá to” mà họ đã nuôi bao lâu nay!
Trận đấu này là việc chắc chắn phải xảy ra!
Nhưng Chung Nhạc nhìn xa hơn, trận chiến thượng cổ chư đế và Thần Vương, không chỉ liên quan tới một bên nuôi cá mà còn tới những kẻ đáng sợ hơn đứng đằng sau.
Ví dụ như Đại Tư Mệnh, chắc chắn hắn sẽ bắt dầu xử lý những Thần Vương phản bội hắn.
Ví dụ như những Thần Vương đáng sợ như Hắc Đế, Bạch Đế, thậm chí còn những người trong Đạo Giới cũng nhúng tay vào, cũng là biến số chưa biết.
Còn cả Mục Tiên Thiên, nếu các Thần Vương bị trừ bỏ, trở ngại lớn nhất để nàng ta thống trị vũ trụ cỗ cũng được loại trừ, nàng ta sẽ yên ổn ngồi ở Tử Vi sao?
- Loạn thế sắp tới rồi…
Đế triều Tiên Thiên lịch hai trăm sáu mươi năm có Phục Hy làm loạn, khởi binh ở Ba La Lục Đạo Giới, câu kết loạn đảng, bình định ba nghìn Lục Đạo Giới, chém Giới Đế không phục tùng, giết đế triều chư hầu, giới chủ, chém hàng nghìn vạn thần ma, chất đầy thành tinh cầu, triều dã chấn kinh.
Tiên Thiên đại đế hạ lệnh Thiên thừa tướng dẹp lonạ, Thiên thừa tướng lãnh chỉ dẫn binh, chiến đấu tại thần thành thứ tư, thất bại xin Thiên Đế phái viện binh tới.
Đại đế không cho phép, giáng chỉ trách tội Thiên thừa tướng xuất binh bất lợi, giáng từ thừa tướng xuống thái tử thái bảo, lệnh thừa tướng về Thiên Đình trao chả chức vị, đế sử tới tiếp quản đại quân thừa tướng.
Đế sứ hạ giới, bị giặc chém chết trên đường.
Thiên Đế phái liền mười hai đế sứ, trên đường gặp loạn đảng, cả mười hai đế sứ đều bỏ mạng.
Thiên thừa tướng dâng thư lên Thiên Đình:
- Vũ trụ cổ là nơi man di, phỉ khấu bốn bề, thần e rời khỏi đây tặc khấu sẽ lại tạo phản, phải lao tâm khổ tứ trấn thủ trấn áp. Thần mong bệ hạ rời gót ngọc, ngự giá thân chinh, thần khẩn cầu dập đầu trước cổng.
Thiên Đế đại nộ, trên triều đường quát lớn:
- Phỉ tắc quá coi thường trẫm!
Thế là phẫn nộ khởi bunh, ngự giá thân chinh, bị tặc khấu chặn tại thần thành thứ chín, không thể vào trong vũ trụ cổ.
Thừa tướng tới báo:
- Lão thần vô năng, tặc khấu công phá thần thành thứ chín, giờ thần thành đã đổi chủ. Bệ hạ đừng lo lắng, lão thần cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ đoạt lại thần thành!
Thiên Đế biểu dương khen ngợi một hồi:
- Ái khanh vất vả, trung can nghĩa dũng vì giang sơn xã tắc. Trẫm vì nộ hỏa công tâm đoạt quan vị của thừa tướng, giờ quan phục nguyên chức, vẫn thống lĩnh vũ trụ cổ, trấn áp man di!
Thừa tướng lĩnh chỉ, từ xa tạ ơn, văn võ toàn triều tán thưởng thừa tướng trung nghĩa.
Không lâu sau tin vui truyền tới, thừa tướng thống lĩnh đại quân công phá tặc khấu, đoạt lại được thần thành thứ chín.
Thiên Đình dẫn đại quân tới, thần thành thứ chín lại tuyên bố thất thủ, bị tắc khấu đoạt đi. Thiên binh thiên tướng vẫn không thể vào vũ trụ cổ. Thiên quân và tặc khấu ác chiến liên miên, đánh chín trận không thắng, ngược lại bị tổn thất vô số thiên binh thiên tướng, đại bại trở về.
- Lão gian tắc ức hiếp trẫm quá đáng!
Thiên Đế phẫn nộ chửi bới.
Có đại thần nhắc nhở:
- Bệ hạ, làm loạn là nữ tử, nghe nói là Phục Hy dư nghiệt, câu kết một đám thượng cổ đại đế và những kẻ cùng hung cực ác, còn có tiền triều loạn đảng, không phải chỉ có lão gian tặc. Thiên thừa tướng trung nghĩa, chi bằng cấp thêm binh mã…
Thiên Đế đại nộ, hạ lệnh kéo vị triều thần lắm mồm này ra ngoài đánh ba mươi trượng, văn võ bá quan sợ hãi không dám nói thêm.
Sau chuyện này Thiên Đế cũng từ bỏ ý định ngự giá thân chinh, chỉ lệnh cho Lung Điệt nữ đế phòng thủ Phục Tương Quan, đợi biến số từ vũ trụ cổ.
- Chúa công, chúng ta làm vậy không tốt lắm thì phải?
Tại thần thành thứ chín, Phù Lê đau đầu, đại quân Thiên Đình xâm nhập, chính là Chung Nhạc cùng Táng Linh, Kim Ô, Huyền Kỳ tự bố trận phòngt hủ, giết thiên binh thiên tướng máu chảy thành sông thì mới chặn được đại quân Thiên Đình.
Cho dù là Tứ Ngự Đế đích thân truyền tống từ Phục Tương Quan thì cũng bị đánh trở về, Tứ Ngự Đế cũng suýt nữa đã mất mạng trong loạn quân.
Chỉ là, Chung Nhạc nói là phỉ tặc đoạt mất thần thành, đùn việc giết hại đại quân Thiên Đình lên đầu Tư Mệnh.
Phù Lê rùng mình:
- Chúng ta ở đây ngăn chặn Thiên Đế, chỉ còn thiếu nước công khai tạo phản, nàng ta nhận nhịn được không?
- Không nhịn được thì làm gì ta?
Chung Nhạc cười:
- Nàng ta không thể không nhịn. Ta không nhường đường thì nàng ta chỉ có thể đi Thiên Hoàng Đế Đạo. Dám đi Thiên Hoàng Đế Đạo, toàn bộ Thần Vương trong thiên hạ sẽ phản lại nàng ta, thậm chí ngay cả Thiên cũng phản. Con đường đó là cho Thiên Hoàng Đế đi, không phải dành cho thiên tử. Huyền Kỳ nhị đế, các ngươi phòng thủ ở đây, nhưng có động tĩnh bọn ta sẽ tới chi viện ngay.
Huyền Kỳ nhị đế lãnh mệnh, cùng Phù Lê trấn thủ thần thành thứ chín.
Kim Ô Thần Đế nói:
- Tư Mệnh làm loạn ba nghìn Lục Đạo Giới, giờ còn chưa dẹp hết Thần Vương ẩn cư ở Lục Đạo Giới, ngươi báo tình hình chiến sự sai chắc chắn không qua mắt được Mục Tiên Thiên.
Mấy năm nay, tin thần thành thứ tư, thứ chín thất thủ đều là Chung Nhạc báo bừa quân tình, thậmc hí những đế sứ kia đều là Chung Nhạc lệnh cho Phù Lê, Phù Liệt đóng giả phỉ tặc chặn đường giết. Nếu việc này bại lộ thì chính là công khai tạo phản!
Chung Nhạc nói:
- Mục Tiên Thiên giờ vẫn chưa dám trở mặt với ta. Thần Đế, ta muốn tới Thương Cốc một chuyến, hỏi Hỗn Độn một vài chuyện, không biết có được không?
Thương Cốc, Điếu Ngao Đài.
Chung Nhạc đích thân làm mồi nhử, biến thành đại nhật, Kim Ô Thần Đế cầm cần câu, câu Hỗn Độn ở Hỗn Độn Hỏa Hải.
Chỉ thấy, Hỗn Độn Hỏa dưới biển cuộn trào, có Thần Ngao bơi trong hỗn độn, nuốt chửng mặt trời xung quanh.
Đột nhiên có thủ lĩnh Hỗn Độn sinh linh bơi tới, từ từ há mồm, nuốt mặt trời mà Chung Nhạc biến thành. Kim Ô Thần Đế vội rút cần lên, câu con Hỗn Độn kia lên.
Con Hỗn Độn đó rời khỏi Hỗn Độn Hỏa Hải, đột nhiên há mồm nhả ra Chung Nhạc, rồi rơi xuống biển, Chung Nhạc hét lớn một tiếng, thân hình lớn dần, cầm con Hỗn Độn đó lên, nhún người nhảy lên Điếu Ngao Đài.
Kim Ô Thần Đế nhìn hắn, cả hai đều vui vẻ.
- Chung Sơn thị, ngươi đã có được đạo đồ trên lưng ta, tại sao còn tới làm phiền ta?
Con Hỗn Đỗn đó lắc đầu, chán nản nói.
Chung Nhạc cúi người thi lễ, cười:
- Làm phiền các hạ, ta cũng rất áy náy. Nhưng ta vẫn còn điều chưa hiểu, đạo huynh biến chuyện xưa, cũng biết chuyện ở tương lai, khẩn momg đạo huynh giải đáp co ta.
Con Hỗn Độn kia cười:
- Đại Toại cho ta con mắt, Hạo Dịch cho ta con mắt, Phục Mân Đạo Tôn cho ta đôi tai, giờ ta còn chưa có mũi nếu ngươi tạo được mũi cho ta thì ta sẽ cho ngươi biết những điều ta biết.
Chung Nhạc nhìn vào mắt Kim Ô Thần Đế, nói:
- Ta muốn hỏi không phải quá khứ tương lai mà là sào huyệt của những vị Thần Vương kia. Ngươi có thể cho ta biết không?
Con Hỗn Độn kia nói:
- Ta bơi qua lại trong thời gian vô tận của quá khứ tương lai, trảu qua thời gian vô cùng của các ngươi, mọi việc ta đều hiểu. Thất khiếu của ta đã mở ngũ khiếu, còn hai cái chưa mở. Ngươi giúp ta mở hai khiếu ta sẽ cho ngươi biết những gì ta thấy ở Hỗn Độn.
Chung Nhạc tế Tiên Thiên thần đao, tiến lại khắc cho nó một cái mũi, cười:
- Muốn tạo ra mũi không phải dễ, phải mở được Hỗn Độn chi năng trước. Cũng may ta có kinh nghiệm…
Trong một bí cảnh ở vũ trụ cổ, bầu trời lưu động, dường như có thứ gì đó trong suốt che phủ bầu trời của bí cảnh này, nhưng nhìn kỹ thì không thấy bất cứ thứ gì, chỉ có một vết thương vô cùng nhức mắt.
Vết thương đó đột nhiên ngừng lại, treo trên không trung.
Nhật nguyệt dường như bị phủ lên một tầng nước, vô cùng kỳ lạ.
- Bố trí mất trăm năm, bị phá chóng vánh. Tư Mệnh đi gặp Phục Hy, thoát khỏi sự kiểm soát cả ta, khiến thiên sách thân của ta bị bại lộ. Nhưng đại thế đã định, không cho phép Tư Mệnh phản kháng, trận chiến giữa thượng cổ chư đế và chư thiên thần ma, dù nàng ta có muốn kiểm soát đại cục không thì chắc chắn vẫn diễn ra. Đây là việc chắc chắn sẽ xảy ra.
Vết thương trên không trung lại di động, từ bầu trời của bí cảnh này di chuyển tới bầy trời của một tinh cầu tiếp theo, không ngừng tiến vào sâu trong vũ trụ.
- Thần Vương chết rồi, vẫn có thể hồi sinh. Thời kỳ hư nhược trước khi họ hồi sinh chính là thời cơ tốt nhất để khống chế họ. Tư Mệnh à Tư Mệnh, không uổng ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, thậm chí ngay Lục Đạo Thiên Luân cũng trả ngươi. Ngươi đúng như tâm ý của ta, loại bỏ nhiều Thần Vương hơn, để ta bắt được chúng!
- Lục Đạo Thiên Luân có thể giúp ngươi nắm bắt động tĩnh của các Thần Vương, giờ phải nhờ vào ngươi, không biết ngươi liên thủ chư đế sẽ diệt trừ được mấy vị Thần Vương?
- Chỉ là, tên Phục Hy kia thực sự càng ngày càng đáng ghé, mỗi lần nuôi hắn đều bị hắn cắn một phát. Nhưng chỉ cần hắn trưởng thành, khởi động Luân Hồi Đằng, tạo Lục Giới thành một Đại Luân Hồi hoàn chỉnh thì mọi điều bỏ ra đề xứng đáng.
Tổ Đình.
Ánh mắt Chung Nhạc lay động, nghĩ bụng:
- Ta nhanh nhẹn quyết đoán, chắc chắn sẽ ngay lập tức giết Tiên đạo thân của Thiên. Đó cũng coi như trừ bỏ một ẩn họa, nhưng Lục Đạo Thiên Luân chắc là do Thiên cố tình cho Tư Mệnh?
Hắn không khỏi rùng mình.
Mưu lược của Thiên quá thâm rồi.
Chỉ Tư Mệnh và Chung Nhạc mới dùng được Lục Đạo Thiên Luân, nhưng làm thế nào đưa Lục Đạo Thiên Luân vào tay họ mà không gây nghi ngờ?
Vì bước này, thậm chí Thiên cũng không tiếc để Tư Mệnh pháhủy Thiên Ý Đại Não!
Khi đó Chung Nhạc và Tư Mệnh lẻn vào Bích Lạc Cung, Bích Lạc tiên sinh không xuất hiện trong Bích Lạc Cung. Khi đó Bích Lạc tiên sinh rời khỏi Bích Lạc Cung tới hỏi Thiên một vài việc. Thiên mệnh đạo của Thiên Đế Tu La cũng không ở Bích Lạc Cung. Giờ nghĩ lại chắc hai người họ đều được Thiên điều đi, để tiện cho Chung Nhạc và Tư Mệnh đánh cắp Lục Đạo Thiên Luân.
Còn việc Sinh Mệnh Cổ Thụ bị đoạt đi, bên trong có thể liên quan tới một sự kiện khác!
Lục Đạo Thiên Luân là trọng khí của Phục Hy thần tộc, cho dù Thiên có được thiên luân thì cũng không dùng được, nhưng vào tay Tư Mệnh thì có thể phát huy được uy năng chấn nhiếp thời đại Địa Kỷ của món trọng khí này!
Lục Đạo Thiên Luân có thể vào nguyên thần bí cảnh của bất cứ ai, xuyên qua bảy khu luân hồi, đi lại không để lại dấu tích!
Món trọng khí này còn có thể tìm được Lục Đạo Luân Hồi của những vị cường giả cường đại, tìm kiếm thượng cổ chư đế, tìm Thần Vương!
Vì thế, giao Đại Diệu Thiên Kinh cho Tư Mệnh ngược lại có thể dễ hoàn thành nguyện vọng của Thiên hơn, để Tư Mệnh tập hợp thượng cổ chư đế, khai chiến với các Thần Vương, mượn tay Tư Mệnh hoàn thành kế hoạch của hắn!
- Tên Thiên này đúng là không phải giảo hoạt bình thường…
Chung Nhạc tán thưởng, trừ bỏ những Thần Vương kia với Chung Nhạc mà nói cũng là việc tốt, duy nhất không tốt có lẽ là Thiên định tiếp tay khống chế những Thần Vương hồi sinh kia.
Những Thần Vương này nếu đều bị Thiên khống chế thì chính là phiền phức lớn.
Chỉ làm, tuy biết rõ mưu đồ của Thiên nhưng Chung Nhạc cũng không làm gì được. Thượng cổ chư đế và các Thần Vương khai chiến, là việc chắc chắn xảy ra. Thượng cổ chư đế đã già, để không bị Thần Vương nuốt chửng họ buộc phải nhân lúc mình còn chút sức cố gắng phản kháng, giết được bao nhiêu tốt bấy nhiêu!
Những Thần Vương kia cũng sẽ không để thượng cổ chư đế được toại nguyện, họ cũng nhân cơ hội giết thượng cổ chư đế, hưởng những “con cá to” mà họ đã nuôi bao lâu nay!
Trận đấu này là việc chắc chắn phải xảy ra!
Nhưng Chung Nhạc nhìn xa hơn, trận chiến thượng cổ chư đế và Thần Vương, không chỉ liên quan tới một bên nuôi cá mà còn tới những kẻ đáng sợ hơn đứng đằng sau.
Ví dụ như Đại Tư Mệnh, chắc chắn hắn sẽ bắt dầu xử lý những Thần Vương phản bội hắn.
Ví dụ như những Thần Vương đáng sợ như Hắc Đế, Bạch Đế, thậm chí còn những người trong Đạo Giới cũng nhúng tay vào, cũng là biến số chưa biết.
Còn cả Mục Tiên Thiên, nếu các Thần Vương bị trừ bỏ, trở ngại lớn nhất để nàng ta thống trị vũ trụ cỗ cũng được loại trừ, nàng ta sẽ yên ổn ngồi ở Tử Vi sao?
- Loạn thế sắp tới rồi…
Đế triều Tiên Thiên lịch hai trăm sáu mươi năm có Phục Hy làm loạn, khởi binh ở Ba La Lục Đạo Giới, câu kết loạn đảng, bình định ba nghìn Lục Đạo Giới, chém Giới Đế không phục tùng, giết đế triều chư hầu, giới chủ, chém hàng nghìn vạn thần ma, chất đầy thành tinh cầu, triều dã chấn kinh.
Tiên Thiên đại đế hạ lệnh Thiên thừa tướng dẹp lonạ, Thiên thừa tướng lãnh chỉ dẫn binh, chiến đấu tại thần thành thứ tư, thất bại xin Thiên Đế phái viện binh tới.
Đại đế không cho phép, giáng chỉ trách tội Thiên thừa tướng xuất binh bất lợi, giáng từ thừa tướng xuống thái tử thái bảo, lệnh thừa tướng về Thiên Đình trao chả chức vị, đế sử tới tiếp quản đại quân thừa tướng.
Đế sứ hạ giới, bị giặc chém chết trên đường.
Thiên Đế phái liền mười hai đế sứ, trên đường gặp loạn đảng, cả mười hai đế sứ đều bỏ mạng.
Thiên thừa tướng dâng thư lên Thiên Đình:
- Vũ trụ cổ là nơi man di, phỉ khấu bốn bề, thần e rời khỏi đây tặc khấu sẽ lại tạo phản, phải lao tâm khổ tứ trấn thủ trấn áp. Thần mong bệ hạ rời gót ngọc, ngự giá thân chinh, thần khẩn cầu dập đầu trước cổng.
Thiên Đế đại nộ, trên triều đường quát lớn:
- Phỉ tắc quá coi thường trẫm!
Thế là phẫn nộ khởi bunh, ngự giá thân chinh, bị tặc khấu chặn tại thần thành thứ chín, không thể vào trong vũ trụ cổ.
Thừa tướng tới báo:
- Lão thần vô năng, tặc khấu công phá thần thành thứ chín, giờ thần thành đã đổi chủ. Bệ hạ đừng lo lắng, lão thần cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ đoạt lại thần thành!
Thiên Đế biểu dương khen ngợi một hồi:
- Ái khanh vất vả, trung can nghĩa dũng vì giang sơn xã tắc. Trẫm vì nộ hỏa công tâm đoạt quan vị của thừa tướng, giờ quan phục nguyên chức, vẫn thống lĩnh vũ trụ cổ, trấn áp man di!
Thừa tướng lĩnh chỉ, từ xa tạ ơn, văn võ toàn triều tán thưởng thừa tướng trung nghĩa.
Không lâu sau tin vui truyền tới, thừa tướng thống lĩnh đại quân công phá tặc khấu, đoạt lại được thần thành thứ chín.
Thiên Đình dẫn đại quân tới, thần thành thứ chín lại tuyên bố thất thủ, bị tắc khấu đoạt đi. Thiên binh thiên tướng vẫn không thể vào vũ trụ cổ. Thiên quân và tặc khấu ác chiến liên miên, đánh chín trận không thắng, ngược lại bị tổn thất vô số thiên binh thiên tướng, đại bại trở về.
- Lão gian tắc ức hiếp trẫm quá đáng!
Thiên Đế phẫn nộ chửi bới.
Có đại thần nhắc nhở:
- Bệ hạ, làm loạn là nữ tử, nghe nói là Phục Hy dư nghiệt, câu kết một đám thượng cổ đại đế và những kẻ cùng hung cực ác, còn có tiền triều loạn đảng, không phải chỉ có lão gian tặc. Thiên thừa tướng trung nghĩa, chi bằng cấp thêm binh mã…
Thiên Đế đại nộ, hạ lệnh kéo vị triều thần lắm mồm này ra ngoài đánh ba mươi trượng, văn võ bá quan sợ hãi không dám nói thêm.
Sau chuyện này Thiên Đế cũng từ bỏ ý định ngự giá thân chinh, chỉ lệnh cho Lung Điệt nữ đế phòng thủ Phục Tương Quan, đợi biến số từ vũ trụ cổ.
- Chúa công, chúng ta làm vậy không tốt lắm thì phải?
Tại thần thành thứ chín, Phù Lê đau đầu, đại quân Thiên Đình xâm nhập, chính là Chung Nhạc cùng Táng Linh, Kim Ô, Huyền Kỳ tự bố trận phòngt hủ, giết thiên binh thiên tướng máu chảy thành sông thì mới chặn được đại quân Thiên Đình.
Cho dù là Tứ Ngự Đế đích thân truyền tống từ Phục Tương Quan thì cũng bị đánh trở về, Tứ Ngự Đế cũng suýt nữa đã mất mạng trong loạn quân.
Chỉ là, Chung Nhạc nói là phỉ tặc đoạt mất thần thành, đùn việc giết hại đại quân Thiên Đình lên đầu Tư Mệnh.
Phù Lê rùng mình:
- Chúng ta ở đây ngăn chặn Thiên Đế, chỉ còn thiếu nước công khai tạo phản, nàng ta nhận nhịn được không?
- Không nhịn được thì làm gì ta?
Chung Nhạc cười:
- Nàng ta không thể không nhịn. Ta không nhường đường thì nàng ta chỉ có thể đi Thiên Hoàng Đế Đạo. Dám đi Thiên Hoàng Đế Đạo, toàn bộ Thần Vương trong thiên hạ sẽ phản lại nàng ta, thậm chí ngay cả Thiên cũng phản. Con đường đó là cho Thiên Hoàng Đế đi, không phải dành cho thiên tử. Huyền Kỳ nhị đế, các ngươi phòng thủ ở đây, nhưng có động tĩnh bọn ta sẽ tới chi viện ngay.
Huyền Kỳ nhị đế lãnh mệnh, cùng Phù Lê trấn thủ thần thành thứ chín.
Kim Ô Thần Đế nói:
- Tư Mệnh làm loạn ba nghìn Lục Đạo Giới, giờ còn chưa dẹp hết Thần Vương ẩn cư ở Lục Đạo Giới, ngươi báo tình hình chiến sự sai chắc chắn không qua mắt được Mục Tiên Thiên.
Mấy năm nay, tin thần thành thứ tư, thứ chín thất thủ đều là Chung Nhạc báo bừa quân tình, thậmc hí những đế sứ kia đều là Chung Nhạc lệnh cho Phù Lê, Phù Liệt đóng giả phỉ tặc chặn đường giết. Nếu việc này bại lộ thì chính là công khai tạo phản!
Chung Nhạc nói:
- Mục Tiên Thiên giờ vẫn chưa dám trở mặt với ta. Thần Đế, ta muốn tới Thương Cốc một chuyến, hỏi Hỗn Độn một vài chuyện, không biết có được không?
Thương Cốc, Điếu Ngao Đài.
Chung Nhạc đích thân làm mồi nhử, biến thành đại nhật, Kim Ô Thần Đế cầm cần câu, câu Hỗn Độn ở Hỗn Độn Hỏa Hải.
Chỉ thấy, Hỗn Độn Hỏa dưới biển cuộn trào, có Thần Ngao bơi trong hỗn độn, nuốt chửng mặt trời xung quanh.
Đột nhiên có thủ lĩnh Hỗn Độn sinh linh bơi tới, từ từ há mồm, nuốt mặt trời mà Chung Nhạc biến thành. Kim Ô Thần Đế vội rút cần lên, câu con Hỗn Độn kia lên.
Con Hỗn Độn đó rời khỏi Hỗn Độn Hỏa Hải, đột nhiên há mồm nhả ra Chung Nhạc, rồi rơi xuống biển, Chung Nhạc hét lớn một tiếng, thân hình lớn dần, cầm con Hỗn Độn đó lên, nhún người nhảy lên Điếu Ngao Đài.
Kim Ô Thần Đế nhìn hắn, cả hai đều vui vẻ.
- Chung Sơn thị, ngươi đã có được đạo đồ trên lưng ta, tại sao còn tới làm phiền ta?
Con Hỗn Đỗn đó lắc đầu, chán nản nói.
Chung Nhạc cúi người thi lễ, cười:
- Làm phiền các hạ, ta cũng rất áy náy. Nhưng ta vẫn còn điều chưa hiểu, đạo huynh biến chuyện xưa, cũng biết chuyện ở tương lai, khẩn momg đạo huynh giải đáp co ta.
Con Hỗn Độn kia cười:
- Đại Toại cho ta con mắt, Hạo Dịch cho ta con mắt, Phục Mân Đạo Tôn cho ta đôi tai, giờ ta còn chưa có mũi nếu ngươi tạo được mũi cho ta thì ta sẽ cho ngươi biết những điều ta biết.
Chung Nhạc nhìn vào mắt Kim Ô Thần Đế, nói:
- Ta muốn hỏi không phải quá khứ tương lai mà là sào huyệt của những vị Thần Vương kia. Ngươi có thể cho ta biết không?
Con Hỗn Độn kia nói:
- Ta bơi qua lại trong thời gian vô tận của quá khứ tương lai, trảu qua thời gian vô cùng của các ngươi, mọi việc ta đều hiểu. Thất khiếu của ta đã mở ngũ khiếu, còn hai cái chưa mở. Ngươi giúp ta mở hai khiếu ta sẽ cho ngươi biết những gì ta thấy ở Hỗn Độn.
Chung Nhạc tế Tiên Thiên thần đao, tiến lại khắc cho nó một cái mũi, cười:
- Muốn tạo ra mũi không phải dễ, phải mở được Hỗn Độn chi năng trước. Cũng may ta có kinh nghiệm…