Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1993: Bàn Cổ
- Chư Thiên Vô Đạo?
Chung Nhạc khựng người, đây là Chư Thiên Vô Đạo, giống như chiếc Mộ Cổ trấn áp Đại Tư Mệnh ở trạng thái tử vong, cung trấn áp cấn thân của Lôi Trạch ở trạng thái tử vong, khiến hắn không sống dậy được!
Giờ cuối cùng hắn cũng biết tại sao vị thiếu niên Lôi Trạch ở Cổ Lôi Trạch Giới học được Chư Thiên Vô Đạo, bị chiếc Mộ Cổ trấn áp lâu như vyậ, không ngừng hứng chịu xung kích của Mộ Cổ, Lôi Trạch cũng lĩnh ngộ được một phần Chư Thiên Vô Đạo.
- Lạ thật, chiếc trống này đã rất lâu không chấn động, tại sao hôm nay lại vang lên?
Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên, lúc này Chung Nhạc mới chú ý tới trên trống có một con rồng nhỏ quấn quanh, con rồng đó nhỏ tới đáng thương, giống như chỉ là một con thạch sùng bò trên trống vậy.
- Vị lão Long Đế đó?
Chung Nhạc có chút chóng mặt, hắn vốn tưởng vị lão Long Đế đó phải to lớn vĩ đại, ai ngờ lại nhỏ tới vậy.
Nhưng rồng có thể lớn có thể bé, có thể ẩn có thể hiện, vị lão Long Đế này đương nhiên sẽ không nhỏ như thế kia. Quả nhiên con rồng nhỏ bay lên, ra khỏi cơ thể Lôi Trạch, thân hình càng ngày càng lớn, biến thành lão giả đầu rồng thân người đứng trước mặt hai người.
Là hậu duệ của Lôi Trạch và Hoa Tư thị, Đại Toại Yểm Tư thị giống với Lôi Trạch thị hơn một chút, cùng là đầu rồng thân người, còn Phục Hy thị thị giống Hoa Tư thị hơn, đầu người thân rắn.
Vị lão giả này nhìn Chung Nhạc, lộ vẻ kinh ngạc:
- Thế gian vẫn còn Phục Hy?
- Vị đây là tộc trưởng hiện nay của Phục Hy thị, Chung Sơn thị Chung Nhạc.
Trác Long Đế cười:
- Ứng Loan, ngươi ở đây quá lâu rồi, không nên biết chuyện này. Biểu đệ, đây là Ứng Loan Đế.
- Ứng Loan biểu huynh.
Chung Nhạc thi lễ.
Ứng Loan Đế vội đáp lễ:
- Ta còn tưởng Phục Hy thị đã bị tuyệt diệt, không ngờ vẫn còn biểu đệ tại thế. Biểu đệ đầy khí chất phong độ, thân tu vi này đến ta cũng phải chấn kinh. Đúng là hiếm có! Mộ Cổ đã mấy vạn năm không chấn động, tại sao lần này lại đột nhiên phát ra tiếng chứ?
- Chắc là vì thứ ta mang theo đây.
Chung Nhạc trầm ngâm một chút, lấy ra vài thứ vỡ nát. Những thứ đó vừa được lấy ra thì chiếc trống nơi tim của cấn thân Lôi Trạch lại chấn động!
Trác Long Đế và Ứng Loan Đế sắc mặt đại biến, thấy mấy món Chung Nhạc vừa lấy ra chính là chiếc trống vỡ.
Chiếc trống Mộ Cổ vỡ này chứa uy năng đáng sợ hơn, khủng bố hơn, thậm chí hơn cả chiếc trống trấn áp trong cơ thể cấn thân Lôi Trạch, chỉ là uy năng của những mảnh vỡ thôi đã hơn hẳn chiếc trống kia rồi!
- Đạo Thần chi bảo!
Hai vị đế da đầu tê dại, những mảnh vỡ này đang khẽ rung lên, dường như cũng cảm ứng được chiếc trống kia, hơn nữa giữa các mảnh vỡ còn có lực hút, cho dù Chung Nhạc dùng pháp lực trấn áp nhưng cũng khó, mấy mảnh vỡ đó dường như sắp ghép lại với nhau!
Mảnh vỡ của chiếc trống này chính là chiếc trống truy sát Đại Tư Mệnh, bị Đại Tư Mệnh đánh vỡ khi ở khởi nguyên chi địa, Chung Nhạc lấy đi những mảnh vỡ đó.
Chiếc trống này rơi xuống từ Đạo Giới khi Đại Tư Mệnh cướp đoạt Sinh Mệnh Cổ Thụ, không ngừng chấn động khiến Đại Tư Mệnh phải tháo chạy.
Đó là bảo vật cấp Đạo Thần, thân trống được tạo thành đạo thuần túy, sau khi bị vỡ, Chung Nhạc nhặt lấy những mảnh vỡ đó đưa tới Tổ Đình, cùng Phong Hiếu Trung nghiên cứu rất nhiều năm nhưng cũng không thể phục hồi nó.
Không ngờ giờ lấy ra thì món Đạo Thần chi bảo này lại có dấu hiệu phục nguyên.
Trác Long Đế và Ứng Loan Đế vội ra tay, hai vị đại đế hợp lực, cuối cùng cũng trấn áp được những mảnh vỡ không cho chúng ghép lại với nhau.
Ba người nhìn nhau, trong lòng đều có chút sợ hãi.
- Nếu món Đạo Thần chi bảo này phục nguyên, lạc ấn trong chiếc trống trấn áp Lôi Tổ dựa vào, khẽ chấn động một cái chúng ta cũng sẽ chết không chỗ chôn thây!
Trác Long Đế rùng mình, Đạo Thần lạc ấn trong những mảnh vỡ này bị Đại Tư Mệnh xóa đi, nhưng chiếc trống trong cấn thân Lôi Trạch thì vẫn còn, nếu lạc ấn của nó vào trong những mảnh vỡ này, Đạo Thần chi bảo phục nguyên thì đó chính là đại họa!
Chiếc trống trong cấn thân Lôi Trạch là một món đế binh, uy lực và uy năng đều thua kém những mảnh vỡ trong tay Chung Nhạc rất nhiều. Uy năng của Đạo Thần chi bảo, có thể chống lại Đại Tư Mệnh rất gần với Đạo Thần. Nó mà phục nguyên thì ai có thể chống cự được?
Đúng lúc này, chiếc trống nơi tim của Lôi Trạch lại tự rung lên.
Tiếng trống vang lên, ba người đều hự một tiếng, khóe miệng rỉ máu, cảm thấy mọi đại đạo trong cơ thể mình đều bị trấn áp, nhục thân mềm nhũn, nguyên thần vô lực, khó lòng trấn áp được những mảnh vỡ kia!
Cho dù Chung Nhạc đã tham ngộ sự ảo diệu của Mộ Cổ, lĩnh hội một phần Chư Thiên Vô Đạo, nhưng cũng bị chấn động tới không thể dùng tới tu vi!
Đây là thần thông không thể phá giải!
Ba người bị đánh bay mỗi người mỗi hướng, những mảnh vỡ kia thoát khỏi sự trấn áp của họ, bay lên không trung. Chiếc trống trong tim cấn thân Lôi Trạch cũng bay lên, từ bên trong xuất hiện các tia sáng bay về hướng những mảnh vỡ kia.
Đó là lạc ấn của Đạo Thần, sắp phục nguyên Đạo Thần chi bảo của mình, hồi phục về trạng thái đỉnh phong, trạng thái viên mãn!
- Chư Thiên Vô Đạo!
Chung Nhạc ở giữa lưng chừng không, y phục bay phần phật, áo choàng bay lên, tung một chưởng ấn, pháp lực tu vi hồi phục.
- Ma khả ba khả tư ba khả, Tư đác mệnh đác tư ma đác!
Miệng hắn thốt ra đạo ngữ vang vọng, âm thanh vang vọng khắp Hỗn Độn Lôi Hải!
Đầu hắn lắc mạnh, các quầng sáng sau đầu xoay chuyển, lại có thêm các Chung Nhạc bước ra, đồng thanh đọc lớn:
- Ma khả ba khả tư ba khả, Tư đác mệnh đác tư ma đác!
…
Hắn kéo mình từ tương lai tới cùng đối phó với dị biến lúc này.
Trong tiếng đạo ngữ hồi sinh, Mộ Cổ cũng không ngừng chấn động, bay ra từ tim của cấn thân Lôi Trạch, ánh sáng chói lóa phát ra từ chiếc trống, nối liền với mảnh vỡ Đạo Thần chi bảo, các mảnh vỡ khổng lồ đó bắt đầu ghép lại với nhau!
- Lão đại nhân, còn không hồi sinh?
Chung Nhạc hét lớn, Hỗn Độn Lôi Hải rung chuyển, sóng lớn nổi lên, lôi đình khuấy đảo Hỗn Độn Lôi Hải, mọi lôi đình đại đạo đều tỉnh lại, đang điên cuồng chấn động, tiếng sấm vang lên dữ dội!
Tùng tùng tùng!
Chiếc trống cũng điên cuồng chấn động, dường như chuẩn bị nắm lấy thời cơ hiếm có này để phục nguyên Đạo Thần chi bảo, trấn áp mọi thứ!
Trong tiếng trống, Chung Nhạc và Trác Long Đế, Ứng Loan Đế nhục thân đều bắt đầu thối rữa, nguyên thần cũng tan rã, đại đạo bắt đầu khô héo, huyết nhục toàn thân cứ rụng rời như đất nhão.
- Lão đại nhân!
Chung Nhạc hét lớn:
- Còn không tỉnh lại??
Cả Lôi Trạch thánh địa đột nhiên sôi trào, ánh sáng chói lòa bùng phát, tất cả đại đạo trong Lôi Trạch thánh địa dường như chợt tỉnh lại trong nháy mắt, cuồn cuộn dâng trào về Hỗn Độn Lôi Hải, đạo âm vang lên khắp thiên địa.
Uỳnh uỳnh!
Hàng tỷ đạo lôi quang tụ lại biến thành một đạo lôi đình khủng khiếp đánh xuống Hỗn Độn Lôi Hải đang xoay chuyển.
Tia chớp đó chỉ trong thoáng chốc chiếu sáng cả Tử Vi, thậm chí cả Thiên Đình ở phía xa cũng được chiếu sáng.
Mục Tiên Thiên đang xử lý triều chính, thấy đạo lôi quang đó không khỏi giật mình, vội dặn Giám Thiên Tư, Tuần Thiên Tư:
- Hai vị ái khanh, yêu nghiệt phương nào đang làm lạn? Mau đi điều tra rõ cho trẫm!
Hai vị Đế Quân vội kiểm tra động tĩnh, một lúc sau nói:
- Trong Lôi Trạch thánh địa có cái thế lôi quang oanh kích trung tâm thánh địa. Lôi đình đánh xuống, tinh hà bị đánh bay, vô số tinh cầu lệch khỏi quỹ đạo, gây nên động tĩnh không nhỏ.
Mục Tiên Thiên tức quá hóa cười, đứng dậy:
- Hỗn xược, đúng là hỗn xược! Trẫm vừa ngồi lên vị trí Thiên Đế, xung quanh đã phản trẫm, ngay cả Lôi Trạch thánh địa trước nay an phận thủ thường cũng không được yên tĩnh! Nghĩ trẫm là tượng gỗ hay sao? Truyền ý chỉ của trẫm, triệu kiến Trác Long!
Có thần tướng lĩnh chỉ, đang định tới Lôi Trạch tuyên Trác Long Đế lên triều thì đột nhiên vô số cung điện trong Thiên Đình rung lắc, bị xung động từ xa truyền tới chấn động kêu răng rắc.
Rồi khí tức cổ xưakhủng bố như hồng hoang ập tới, bá đạo ngông cuồng, tuy không có âm thanh gì truyền tới Thiên Đình nhưng tất cả thần ma trong Thiên Đình đều tin chắc mình đã nghe thấy tiếng long ngâm!
Đặc biệt là những ngời mở Lục Đạo Luân Hồi, nghịch khai lục luân, Bàn Cổ Đạo Nhân ở Đạo Nhất Bí Cảnh trong đầu họ cũng bất giác chấn động!
Mục Tiên Thiên cũng nghịch khai Lục Đạo Luân Hồi, trong tai cũng vang lên long ngâm nặng nề, sắc mặt đại biến, vội gọi lại vị thần tướng chuẩn bị đi tuyên chỉ:
- Không cần đi nữa. Trẫm đã biết ai gây nên động tĩnh đó rồi. Việc này bỏ qua đi, không cần truy cứu nữa.
Quần thần trong triều nhìn nhau không hiểu.
Động tĩnh mà yêu nghiệt này gây nên thực sự quá lớn, tại sao Thiên Đế bệ hạ vừa rồi phẫn nộ mà giờ nộ khí đã tiêu tan? Rốt cuộc yêu nghiệt gì lại khiến bệ hạ nhẫn nhịn như vậy, mặc cho đối phương gây chấn động Thiên Đình?
Ánh mắt Mục Tiên Thiên lay động, trong lòng vẫn còn nộ khí không giải tỏa được.
- Bàn, là rồng, Cổ là cổ xưa. Bàn Cổ là đệ nhất Thần Long. Đại Toại mở ra Đạo Nhất Bí Cảnh, luyện ra Bàn Cổ Đạo Nhân, vị thần nhân này thực ra được sinh ra từ quan tưởng Lôi Trạch Thần Long. Vừa rồi Bàn Cổ Thần Nhân trong Đạo Nhất Bí Cảnh bất giác chấn động, chắc chắn là Lôi Trạch Thần Long đã hồi sinh, nếu không sẽ không khiến Bàn Cổ Thần Nhân chấn động.
- Thiên hạ này, trẫm ngồi cũng thật bực, vừa lên thì yêu ma quỷ quái gì cũng nhảy ra! Đáng hận, đúng là đáng hận… Đúng rồi, chắc chắn là phiền phức mà bảo bối Thiên thừa tướng gây ra! Ta biết hắn không an phận, đi khắp nơi gây chuyện thị phi, lần này chắc chắn cũng là hắn!
Mục Tiên Thiên sắc mặt sáng tối bất định:
- Hắn càng ngày càng lộng hành rồi, muốn kéo trẫm xuống khỏi Thiên Đế bảo tọa hay sao?
Trong Lôi Trạch thánh địa, chấn động và tiếng nổ kinh thiên động địa liên tục vang lên, chiếc trống vỡ bùng phát hắc quang. Bao trùm tới đâu là ở đó không còn đạo. Chiếc trống đã ghép lại thành hình, hai chiếc trống đang dung hợp với nhau.
Đúng lúc này, tiếng long ngâm trầm đục vang lên, một cái long trảo khổng lồ thò ra tóm chặt một chiếc trống, âm thanh vang vọng:
- Khởi Nguyên, ngươi ám toán ta!
Chung Nhạc khựng người, đây là Chư Thiên Vô Đạo, giống như chiếc Mộ Cổ trấn áp Đại Tư Mệnh ở trạng thái tử vong, cung trấn áp cấn thân của Lôi Trạch ở trạng thái tử vong, khiến hắn không sống dậy được!
Giờ cuối cùng hắn cũng biết tại sao vị thiếu niên Lôi Trạch ở Cổ Lôi Trạch Giới học được Chư Thiên Vô Đạo, bị chiếc Mộ Cổ trấn áp lâu như vyậ, không ngừng hứng chịu xung kích của Mộ Cổ, Lôi Trạch cũng lĩnh ngộ được một phần Chư Thiên Vô Đạo.
- Lạ thật, chiếc trống này đã rất lâu không chấn động, tại sao hôm nay lại vang lên?
Đột nhiên một giọng nói già nua vang lên, lúc này Chung Nhạc mới chú ý tới trên trống có một con rồng nhỏ quấn quanh, con rồng đó nhỏ tới đáng thương, giống như chỉ là một con thạch sùng bò trên trống vậy.
- Vị lão Long Đế đó?
Chung Nhạc có chút chóng mặt, hắn vốn tưởng vị lão Long Đế đó phải to lớn vĩ đại, ai ngờ lại nhỏ tới vậy.
Nhưng rồng có thể lớn có thể bé, có thể ẩn có thể hiện, vị lão Long Đế này đương nhiên sẽ không nhỏ như thế kia. Quả nhiên con rồng nhỏ bay lên, ra khỏi cơ thể Lôi Trạch, thân hình càng ngày càng lớn, biến thành lão giả đầu rồng thân người đứng trước mặt hai người.
Là hậu duệ của Lôi Trạch và Hoa Tư thị, Đại Toại Yểm Tư thị giống với Lôi Trạch thị hơn một chút, cùng là đầu rồng thân người, còn Phục Hy thị thị giống Hoa Tư thị hơn, đầu người thân rắn.
Vị lão giả này nhìn Chung Nhạc, lộ vẻ kinh ngạc:
- Thế gian vẫn còn Phục Hy?
- Vị đây là tộc trưởng hiện nay của Phục Hy thị, Chung Sơn thị Chung Nhạc.
Trác Long Đế cười:
- Ứng Loan, ngươi ở đây quá lâu rồi, không nên biết chuyện này. Biểu đệ, đây là Ứng Loan Đế.
- Ứng Loan biểu huynh.
Chung Nhạc thi lễ.
Ứng Loan Đế vội đáp lễ:
- Ta còn tưởng Phục Hy thị đã bị tuyệt diệt, không ngờ vẫn còn biểu đệ tại thế. Biểu đệ đầy khí chất phong độ, thân tu vi này đến ta cũng phải chấn kinh. Đúng là hiếm có! Mộ Cổ đã mấy vạn năm không chấn động, tại sao lần này lại đột nhiên phát ra tiếng chứ?
- Chắc là vì thứ ta mang theo đây.
Chung Nhạc trầm ngâm một chút, lấy ra vài thứ vỡ nát. Những thứ đó vừa được lấy ra thì chiếc trống nơi tim của cấn thân Lôi Trạch lại chấn động!
Trác Long Đế và Ứng Loan Đế sắc mặt đại biến, thấy mấy món Chung Nhạc vừa lấy ra chính là chiếc trống vỡ.
Chiếc trống Mộ Cổ vỡ này chứa uy năng đáng sợ hơn, khủng bố hơn, thậm chí hơn cả chiếc trống trấn áp trong cơ thể cấn thân Lôi Trạch, chỉ là uy năng của những mảnh vỡ thôi đã hơn hẳn chiếc trống kia rồi!
- Đạo Thần chi bảo!
Hai vị đế da đầu tê dại, những mảnh vỡ này đang khẽ rung lên, dường như cũng cảm ứng được chiếc trống kia, hơn nữa giữa các mảnh vỡ còn có lực hút, cho dù Chung Nhạc dùng pháp lực trấn áp nhưng cũng khó, mấy mảnh vỡ đó dường như sắp ghép lại với nhau!
Mảnh vỡ của chiếc trống này chính là chiếc trống truy sát Đại Tư Mệnh, bị Đại Tư Mệnh đánh vỡ khi ở khởi nguyên chi địa, Chung Nhạc lấy đi những mảnh vỡ đó.
Chiếc trống này rơi xuống từ Đạo Giới khi Đại Tư Mệnh cướp đoạt Sinh Mệnh Cổ Thụ, không ngừng chấn động khiến Đại Tư Mệnh phải tháo chạy.
Đó là bảo vật cấp Đạo Thần, thân trống được tạo thành đạo thuần túy, sau khi bị vỡ, Chung Nhạc nhặt lấy những mảnh vỡ đó đưa tới Tổ Đình, cùng Phong Hiếu Trung nghiên cứu rất nhiều năm nhưng cũng không thể phục hồi nó.
Không ngờ giờ lấy ra thì món Đạo Thần chi bảo này lại có dấu hiệu phục nguyên.
Trác Long Đế và Ứng Loan Đế vội ra tay, hai vị đại đế hợp lực, cuối cùng cũng trấn áp được những mảnh vỡ không cho chúng ghép lại với nhau.
Ba người nhìn nhau, trong lòng đều có chút sợ hãi.
- Nếu món Đạo Thần chi bảo này phục nguyên, lạc ấn trong chiếc trống trấn áp Lôi Tổ dựa vào, khẽ chấn động một cái chúng ta cũng sẽ chết không chỗ chôn thây!
Trác Long Đế rùng mình, Đạo Thần lạc ấn trong những mảnh vỡ này bị Đại Tư Mệnh xóa đi, nhưng chiếc trống trong cấn thân Lôi Trạch thì vẫn còn, nếu lạc ấn của nó vào trong những mảnh vỡ này, Đạo Thần chi bảo phục nguyên thì đó chính là đại họa!
Chiếc trống trong cấn thân Lôi Trạch là một món đế binh, uy lực và uy năng đều thua kém những mảnh vỡ trong tay Chung Nhạc rất nhiều. Uy năng của Đạo Thần chi bảo, có thể chống lại Đại Tư Mệnh rất gần với Đạo Thần. Nó mà phục nguyên thì ai có thể chống cự được?
Đúng lúc này, chiếc trống nơi tim của Lôi Trạch lại tự rung lên.
Tiếng trống vang lên, ba người đều hự một tiếng, khóe miệng rỉ máu, cảm thấy mọi đại đạo trong cơ thể mình đều bị trấn áp, nhục thân mềm nhũn, nguyên thần vô lực, khó lòng trấn áp được những mảnh vỡ kia!
Cho dù Chung Nhạc đã tham ngộ sự ảo diệu của Mộ Cổ, lĩnh hội một phần Chư Thiên Vô Đạo, nhưng cũng bị chấn động tới không thể dùng tới tu vi!
Đây là thần thông không thể phá giải!
Ba người bị đánh bay mỗi người mỗi hướng, những mảnh vỡ kia thoát khỏi sự trấn áp của họ, bay lên không trung. Chiếc trống trong tim cấn thân Lôi Trạch cũng bay lên, từ bên trong xuất hiện các tia sáng bay về hướng những mảnh vỡ kia.
Đó là lạc ấn của Đạo Thần, sắp phục nguyên Đạo Thần chi bảo của mình, hồi phục về trạng thái đỉnh phong, trạng thái viên mãn!
- Chư Thiên Vô Đạo!
Chung Nhạc ở giữa lưng chừng không, y phục bay phần phật, áo choàng bay lên, tung một chưởng ấn, pháp lực tu vi hồi phục.
- Ma khả ba khả tư ba khả, Tư đác mệnh đác tư ma đác!
Miệng hắn thốt ra đạo ngữ vang vọng, âm thanh vang vọng khắp Hỗn Độn Lôi Hải!
Đầu hắn lắc mạnh, các quầng sáng sau đầu xoay chuyển, lại có thêm các Chung Nhạc bước ra, đồng thanh đọc lớn:
- Ma khả ba khả tư ba khả, Tư đác mệnh đác tư ma đác!
…
Hắn kéo mình từ tương lai tới cùng đối phó với dị biến lúc này.
Trong tiếng đạo ngữ hồi sinh, Mộ Cổ cũng không ngừng chấn động, bay ra từ tim của cấn thân Lôi Trạch, ánh sáng chói lóa phát ra từ chiếc trống, nối liền với mảnh vỡ Đạo Thần chi bảo, các mảnh vỡ khổng lồ đó bắt đầu ghép lại với nhau!
- Lão đại nhân, còn không hồi sinh?
Chung Nhạc hét lớn, Hỗn Độn Lôi Hải rung chuyển, sóng lớn nổi lên, lôi đình khuấy đảo Hỗn Độn Lôi Hải, mọi lôi đình đại đạo đều tỉnh lại, đang điên cuồng chấn động, tiếng sấm vang lên dữ dội!
Tùng tùng tùng!
Chiếc trống cũng điên cuồng chấn động, dường như chuẩn bị nắm lấy thời cơ hiếm có này để phục nguyên Đạo Thần chi bảo, trấn áp mọi thứ!
Trong tiếng trống, Chung Nhạc và Trác Long Đế, Ứng Loan Đế nhục thân đều bắt đầu thối rữa, nguyên thần cũng tan rã, đại đạo bắt đầu khô héo, huyết nhục toàn thân cứ rụng rời như đất nhão.
- Lão đại nhân!
Chung Nhạc hét lớn:
- Còn không tỉnh lại??
Cả Lôi Trạch thánh địa đột nhiên sôi trào, ánh sáng chói lòa bùng phát, tất cả đại đạo trong Lôi Trạch thánh địa dường như chợt tỉnh lại trong nháy mắt, cuồn cuộn dâng trào về Hỗn Độn Lôi Hải, đạo âm vang lên khắp thiên địa.
Uỳnh uỳnh!
Hàng tỷ đạo lôi quang tụ lại biến thành một đạo lôi đình khủng khiếp đánh xuống Hỗn Độn Lôi Hải đang xoay chuyển.
Tia chớp đó chỉ trong thoáng chốc chiếu sáng cả Tử Vi, thậm chí cả Thiên Đình ở phía xa cũng được chiếu sáng.
Mục Tiên Thiên đang xử lý triều chính, thấy đạo lôi quang đó không khỏi giật mình, vội dặn Giám Thiên Tư, Tuần Thiên Tư:
- Hai vị ái khanh, yêu nghiệt phương nào đang làm lạn? Mau đi điều tra rõ cho trẫm!
Hai vị Đế Quân vội kiểm tra động tĩnh, một lúc sau nói:
- Trong Lôi Trạch thánh địa có cái thế lôi quang oanh kích trung tâm thánh địa. Lôi đình đánh xuống, tinh hà bị đánh bay, vô số tinh cầu lệch khỏi quỹ đạo, gây nên động tĩnh không nhỏ.
Mục Tiên Thiên tức quá hóa cười, đứng dậy:
- Hỗn xược, đúng là hỗn xược! Trẫm vừa ngồi lên vị trí Thiên Đế, xung quanh đã phản trẫm, ngay cả Lôi Trạch thánh địa trước nay an phận thủ thường cũng không được yên tĩnh! Nghĩ trẫm là tượng gỗ hay sao? Truyền ý chỉ của trẫm, triệu kiến Trác Long!
Có thần tướng lĩnh chỉ, đang định tới Lôi Trạch tuyên Trác Long Đế lên triều thì đột nhiên vô số cung điện trong Thiên Đình rung lắc, bị xung động từ xa truyền tới chấn động kêu răng rắc.
Rồi khí tức cổ xưakhủng bố như hồng hoang ập tới, bá đạo ngông cuồng, tuy không có âm thanh gì truyền tới Thiên Đình nhưng tất cả thần ma trong Thiên Đình đều tin chắc mình đã nghe thấy tiếng long ngâm!
Đặc biệt là những ngời mở Lục Đạo Luân Hồi, nghịch khai lục luân, Bàn Cổ Đạo Nhân ở Đạo Nhất Bí Cảnh trong đầu họ cũng bất giác chấn động!
Mục Tiên Thiên cũng nghịch khai Lục Đạo Luân Hồi, trong tai cũng vang lên long ngâm nặng nề, sắc mặt đại biến, vội gọi lại vị thần tướng chuẩn bị đi tuyên chỉ:
- Không cần đi nữa. Trẫm đã biết ai gây nên động tĩnh đó rồi. Việc này bỏ qua đi, không cần truy cứu nữa.
Quần thần trong triều nhìn nhau không hiểu.
Động tĩnh mà yêu nghiệt này gây nên thực sự quá lớn, tại sao Thiên Đế bệ hạ vừa rồi phẫn nộ mà giờ nộ khí đã tiêu tan? Rốt cuộc yêu nghiệt gì lại khiến bệ hạ nhẫn nhịn như vậy, mặc cho đối phương gây chấn động Thiên Đình?
Ánh mắt Mục Tiên Thiên lay động, trong lòng vẫn còn nộ khí không giải tỏa được.
- Bàn, là rồng, Cổ là cổ xưa. Bàn Cổ là đệ nhất Thần Long. Đại Toại mở ra Đạo Nhất Bí Cảnh, luyện ra Bàn Cổ Đạo Nhân, vị thần nhân này thực ra được sinh ra từ quan tưởng Lôi Trạch Thần Long. Vừa rồi Bàn Cổ Thần Nhân trong Đạo Nhất Bí Cảnh bất giác chấn động, chắc chắn là Lôi Trạch Thần Long đã hồi sinh, nếu không sẽ không khiến Bàn Cổ Thần Nhân chấn động.
- Thiên hạ này, trẫm ngồi cũng thật bực, vừa lên thì yêu ma quỷ quái gì cũng nhảy ra! Đáng hận, đúng là đáng hận… Đúng rồi, chắc chắn là phiền phức mà bảo bối Thiên thừa tướng gây ra! Ta biết hắn không an phận, đi khắp nơi gây chuyện thị phi, lần này chắc chắn cũng là hắn!
Mục Tiên Thiên sắc mặt sáng tối bất định:
- Hắn càng ngày càng lộng hành rồi, muốn kéo trẫm xuống khỏi Thiên Đế bảo tọa hay sao?
Trong Lôi Trạch thánh địa, chấn động và tiếng nổ kinh thiên động địa liên tục vang lên, chiếc trống vỡ bùng phát hắc quang. Bao trùm tới đâu là ở đó không còn đạo. Chiếc trống đã ghép lại thành hình, hai chiếc trống đang dung hợp với nhau.
Đúng lúc này, tiếng long ngâm trầm đục vang lên, một cái long trảo khổng lồ thò ra tóm chặt một chiếc trống, âm thanh vang vọng:
- Khởi Nguyên, ngươi ám toán ta!