Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1956: Thỏ khôn cùng thợ săn (2)



Tiên Thiên Tà Đế cười ha hả:
- Thống khoái! Thành giao!
Ánh mắt của hắn khẽ chuyển, rơi xuống trên người Huyền Kỳ Nhị Đế, Kim Ô Thần Đế và Táng Linh Thần Vương, cười hắc hắc, nói:
- Hai tiểu tử Huyền Kỳ, chim nhỏ, tiểu nhi móc phân, các ngươi có cảm giác cần cổ đột nhiên phát lạnh hay không?
Sắc mặt đám người kịch biến, trong lòng lo lắng bất an.
Chung Nhạc lên tiếng thúc giục:
- Đạo huynh, chính sự quan trọng hơn!
Tiên Thiên Tà Đế không tiếp tục uy hiếp đám người nữa, thản nhiên nói:
- Trước ký kết Khế ước Hỗn Độn đã!
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, bật cười một tiếng, nói:
- Đạo huynh đúng là cẩn thận! Chẳng lẽ ngươi không tin kim ngôn ngọc khẩu của ta sao?
Tiên Thiên Tà Đế cười lạnh một tiếng, nói:
- Nếu người trong thiên hạ đều nói được làm được, còn cần định ra khế ước làm gì? Ngươi đừng nghĩ tới chuyện âm ta!
Chung Nhạc ký kết Khế ước Hỗn Độn với hắn, lúc này Tiên Thiên Tà Đế mới tính là miễn cưỡng yên tâm, nói:
- Thỏ khôn có ba hang, ta đâu chỉ có ba hang? Xưa nay ta biết rõ giang hồ hiểm ác, bởi vậy cất giữ trong Tà Đế Cung của ta cũng không phải là những bảo vật mà ta xem trọng nhất. Bảo bối chân chính, ta đều cất giữ ở những địa phương khác. Nơi đó, ha hả…
- Nguyên Nha yêu thích đào mộ, tích trữ bảo vật, ta cũng không kém. Cứ điểm bí mật của ta mặc dù không nhiều bằng hắn, nhưng số lượng cũng không thiếu. Vũ Trụ Nguyên Dịch của ta là cất giữ trong một địa phương bí ẩn…
o0o
Thiên Dực Cổ Thuyền lẳng lặng chạy, tinh tú trong tinh không hắc ám dần dần thưa thớt hơn. Chung Nhạc dưới sự chỉ điểm của Tiên Thiên Tà Đế không ngừng tiến về phía trước. Đột nhiên, Thiên Dực Cổ Thuyền chợt lái vào một mảnh không gian hỗn loạn. Chỉ thấy nơi này là một cái hiểm địa của Vũ trụ Cổ lão, gọi là Loạn Không Lăng.
Phiêu phù khắp không gian ở nơi này đều là Mảnh vỡ Không gian và Mảnh vỡ Thời gian. Vô số mảnh vỡ giống như từng tấm từng tấm gương sáng không có bất kỳ độ dày di chuyển phiêu phù không có trật tự. Chỉ cần hơi chút lơ là, sẽ có khả năng bị những mảnh vỡ này xé rách. Hoặc cũng có khả năng rơi vào trong Mảnh vỡ Thời gian, bị thời gian cắn nuốt.
- Một hang ổ khác của ngươi, chính là ở trong này?
Chung Nhạc thoáng ngẩn người, hỏi:
- Hiểm địa như vậy, khẳng định đã từng có không ít cường giả tới sưu tầm qua, bọn họ không phát hiện ra hang ổ của ngươi ở trong này sao?
- Bọn họ nghĩ muốn phát hiện, trừ phi tu vi thực lực của bọn họ mạnh hơn ta gấp trăm lần, hơn nữa có thể xuyên toa qua ức vạn Mảnh vỡ Thời Không mà không bị lạc đường mới được!
Tiên Thiên Tà Đế cười lạnh một tiếng, chỉ điểm Chung Nhạc tiến vào một Mảnh vỡ Không gian. Thiên Dực Cổ Thuyền lái vào Mảnh vỡ Không gian kia. Chỉ thấy trong Mảnh vỡ Không gian này có vô số Mảnh vỡ Thời gian phiêu phù khắp nơi.
Tiên Thiên Tà Đế đảo mắt quan sát, chỉ về phía một khối Mảnh vỡ Thời gian. Thiên Dực Cổ Thuyền lái vào Mảnh vỡ Thời gian kia. Trong lòng đám người trên đầu thuyền đều giật mình không thôi, nhìn thấy tất cả mọi thứ ở nơi này đều cực kỳ cổ xưa, phảng phất như đã có mấy ức năm tuế nguyệt rồi.
- Đây là một Mảnh vỡ Thời gian từ lúc vũ trụ vừa mới sinh ra, là do Trụ Quang Thần Vương đánh nát. Không cần nhìn nữa, hiện tại chúng ta đã về tới thời điểm vũ trụ sơ khai rồi. Bất quá, chỉ có khối Mảnh vỡ Thời gian này mới là thời điểm vũ trụ sơ khai mà thôi!
Tiên Thiên Tà Đế lại chỉ về phía một Mảnh vỡ Không gian khác. Chung Nhạc một lần nữa thôi động Cổ thuyền lái vào. Bọn họ một đường xuyên toa qua từng khối từng khối Mảnh vỡ Không gian và Mảnh vỡ Thời gian. Lúc này đám người mới biết vì sao Tiên Thiên Tà Đế lại chắc chắc không kẻ nào có thể tìm được hang ổ này của hắn như vậy. Nơi này thật sự quá bí ẩn rồi, cho dù biết rõ Tiên Thiên Tà Đế ẩn giấu bảo vật của mình ở trong này, cũng không thể nào tìm được tới đây.
Những mảnh vỡ này hẳn là do Tiên Thiên Tà Đế đặc biệt thu thập, từ trong từng phiến từng phiến chiến trường đại chiến cướp đoạt tới, sau đó hết thảy cất giữ tại nơi này, đã tạo thành phiến địa phương hiểm ác Loạn Không Lăng này.
Bọn họ bay xuyên qua không biết bao nhiêu Mảnh vỡ Thời Không, rốt cuộc đi tới bảo khố của Tiên Thiên Tà Đế. Chỉ thấy Mảnh vỡ Không gian cuối cùng này cũng không lớn, phương viên chỉ có hơn mười dặm, bên trong cất giữ mấy kiện bảo vật.
- Thần liệu Hỗn Độn!
Kim Ô Thần Đế đột nhiên hét lên thất thanh, ngơ ngác nhìn về phía trước. Hắn cư ngụ trong Thang Cốc, từng gặp qua không ít bảo vật tới từ Hỗn Độn. Trong Hỗn Độn Hỏa Hải thường xuyên có bảo vật bị Hỗn Độn đánh lên trên mặt biển, nhưng nơi đó quá nguy hiểm, với thực lực của hắn còn không thể tiến vào Hỗn Độn Hải đi nhặt đám Bảo vật Hỗn Độn kia.
Mà trong tòa bảo khố này của Tiên Thiên Tà Đế vậy mà cất giữ tới mấy kiện bảo bối tới từ Hỗn Độn.
- Chim nhỏ, ngươi xem như biết hàng a! Đây là Bảo vật Hỗn Độn lấy được từ trong Tuấn Cung!
Tiên Thiên Tà Đế dương dương đắc ý, nói:
- Thiên Đạo Chủ chết thật oan uổng! Hắn phát hiện Thiên đã xuất thế, có khả năng tranh đoạt quyền chưởng khống Bảo vật Thiên đạo với hắn, vì vậy đã mời ta tương trợ, nói muốn cùng nhau thôi động Bảo vật Hỗn Độn, sẽ có thể trấn áp được Thiên đạo. Năm xưa, Đại Toại chính là trấn áp Thiên đạo lên trên lưng của sinh vật Hỗn Độn. Sinh vật Hỗn Độn có thể khắc chế được Thiên đạo, vậy Bảo vật Hỗn Độn tự nhiên cũng có thể. Ta tự nhiên nghĩa bất dung từ, vì vậy thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, đánh cắp Bảo vật Hỗn Độn của hắn. Sau đó hắn liền chết lềnh bà lềnh bềnh rồi, đám bảo vật này cũng toàn bộ thuộc về ta!
Cặp mắt đám người nhất thời trợn tròn. Tiên Thiên Tà Đế càng thêm đắc ý, cười ha hả.
- Vũ Trụ Nguyên Dịch ở đâu?
Chung Nhạc hỏi.
Tiên Thiên Tà Đế đưa cho hắn một đoàn Vũ Trụ Nguyên Dịch. Đoàn Vũ Trụ Nguyên Dịch này so với đoàn của Mẫu Hoàng Đại Đế kia thì nhiều hơn một chút, nhưng cũng không nhiều hơn bao nhiêu, hẳn đã là bị Tiên Thiên Tà Đế dùng mất không ít.
Tiên Thiên Tà Đế lại móc ra một khỏa Tà Nhãn của chính mình, vứt cho Phong Hiếu Trung, sau đó thần thức ba động, truyền thụ cảm ngộ của chính mình đối với Tiên Thiên Tà Đạo cho Chung Nhạc, mỉm cười nói:
- Các vị, các ngươi có thể rời đi rồi! Thật không dám giấu diếm! Trong một tòa bảo khố khác, ta có chuẩn bị một cỗ thân thể khác đề phòng cho những tình huống như hôm nay. Ta lấy từ trong Thánh địa Tiên Thiên Chí Tà của ta ra một đám Tiên Thiên Tà Đạo, chế tạo ra một tôn Tiên Thiên Tà Đế không có ý thức. Các ngươi mau mau chạy đi! Bởi vì sự trả thù của ta rất nhanh sẽ hàng lâm tới trên đầu các ngươi!
Đám người hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo sát ý. Nhưng Chung Nhạc đã lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Ta đã lập lời thề, sẽ không hạ thủ với hắn. Chúng ta đi thôi!
Đám người một trận bất đắc dĩ, chỉ đành theo đường cũ trở về.
Đợi ra tới bên ngoài Loạn Không Lăng, Chung Nhạc tế khởi ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo, biến thành một Thế giới Thiên đạo nho nhỏ. Chỉ thấy thiên khung chợt vặn vẹo, một gã nam tử không có khuôn mặt từ trên thiên không đi xuống.
Thần thức hai người va chạm với nhau một cái, Chung Nhạc thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền rời đi.
- Cũng không nói một tiếng cám ơn!
Chung Nhạc lắc lắc đầu, trước mặt chậm rãi xuất hiện một quyển Tiên Thiên Thái Cực Đồ, tiến hành chiếu rọi với Vũ trụ Cổ lão.
Một hồi lâu sau, thân thể hắn chợt chấn động, nhẹ giọng nói:
- Tà Đế đã chết rồi!
Chương trước Chương tiếp
Loading...