Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1934: Bách Thảo tiên sinh (2)



- Thiên Thừa Tướng Đế triều quả nhiên bất phàm! Ta ẩn nấp dưới đáy thuyền vậy mà cũng bị ngươi phát hiện!
Một đạo thanh âm già nua vang lên. Thiên Dực Cổ Thuyền bị nâng lên càng lúc càng cao. Chỉ thấy dưới đáy thuyền chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một gã Cự nhân, một tay cầm lấy Tinh hạch Thái Dương, một tay nâng Thiên Dực Cổ Thuyền lên.
Chiếc Cổ thuyền nhẹ nhàng chấn động, từ trong lòng bàn tay của hắn bay ra ngoài.
Gã Cự nhân kia cũng không có ngăn cản, thân thể dần dần thu nhỏ lại, biến thành hình thể bình thường, nhìn về phía Chung Nhạc ở đầu thuyền.
Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Hắn vốn tưởng rằng gã Cự nhân này hẳn phải là một lão giả, không ngờ bây giờ nhìn lại, kẻ này lại cực kỳ trẻ tuổi, bộ dáng tựa hồ chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng thanh âm của hắn lại cực kỳ già nua, không biết đã sống bao lâu.
- Sao vị đạo huynh này lại lẻn vào đáy thuyền của ta?
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:
- Nếu không phải ta vẫn luôn đề phòng một kẻ đối địch tập kích, thật đúng là khó có thể phát hiện ra ngươi. Nếu đạo huynh đã hiện thân, không ngại lên trên thuyền của ta trò chuyện trong chốc lát?
Gã nam tử trẻ tuổi kia mỉm cười, nói:
- Cũng được!
Hắn vừa dứt lời, liền phóng lên Thiên Dực Cổ Thuyền.
Chung Nhạc tinh tế quan sát. Chỉ thấy kẻ này phong thần tuấn lãng, bộ dáng phong lưu trẻ tuổi, nhưng tu vi của hắn lại sâu không thể lường, không thể nhìn ra sâu cạn. Da dẻ của hắn tinh tế nhu nhuận, không có một tia nếp nhăn, không có bất kỳ hoa văn nào. Trên người tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt, giống như là dược hương vậy, nhưng cũng có chút bất đồng, phảng phất như da thịt của hắn chính là một loại thảo dược vậy.
Thanh âm của hắn và bề ngoài của hắn hoàn toàn bất đồng, già nua tới mức đáng sợ.
Chung Nhạc khách khách khí khí nói:
- Đạo huynh một đường từ Tử Vi đi theo ta tới Vũ trụ Cổ lão, lại lẻn vào đáy thuyền của ta, rốt cuộc là có chuyện gì?
Ánh mắt gã nam tử trẻ tuổi kia chớp động, cười ha hả, nói:
- Chỉ là muốn mượn thuyền của Thiên Thừa Tướng dùng một chút, đi quá giang một chuyến mà thôi!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Đạo huynh muốn quá giang thuyền của ta cũng không có gì cả. Nếu ngươi là đi lên thuyền, ta tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là đạo huynh lại lẻn vào trong đáy thuyền, ăn một đường tro bụi, khiến cho ta vô cùng hổ thẹn. Còn chưa thỉnh giáo họ tên của đạo huynh?
- Ta gọi là Bách Thảo tiên sinh!
Gã nam tử trẻ tuổi kia mỉm cười, nói:
- Thiên Thừa Tướng có khả năng không biết ta! Ta là cùng thời đại với Phục Mân Đạo Tôn. Hắn xuất thế sớm hơn một chút, sớm hơn ta năm vạn năm. Thời điểm ta thành Đế, hắn đã là một vị Thiên Đế, hùng tâm bừng bừng. Cuộc đời này của ta đã trải qua hành động vĩ đại có một không hai xây Lục Đạo, lập Luân Hồi, cũng từng chứng kiến Đạo Thần phi thăng, còn chứng kiến ba ngàn đạo hữu biến thành ba ngàn Lục Đạo Giới, lại từng kinh lịch qua đoạn thời gian Thời đại Địa Kỷ bị tiêu diệt, Phục Hy quy ẩn. Cho tới hiện tại, ta đã sống mười bảy vạn năm rồi!
Chung Nhạc gật đầu một cái, tán thưởng:
- Bách Thảo tiên sinh quả thật bất phàm! Từng sống trong đại thế, cũng từng sống qua loạn thế, cuộc đời thật sự đặc sắc vạn phần, khiến cho người ta ước ao!
Bách Thảo tiên sinh thoáng kinh ngạc, hỏi:
- Thiên Thừa Tướng quả thật không phải người thường! Lẽ nào ngươi không muốn biết, ta chỉ là một sinh linh Hậu Thiên, làm cách nào có thể sống tới mười bảy vạn năm sao?
- Kẻ khai sáng Bách Chuyển Trọng Sinh Hồng Trần Kiếp Kinh, tự nhiên là có loại bản lĩnh này!
Trên mặt Chung Nhạc mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Ta từng gặp qua người tu luyện môn công pháp này, cũng từng nghiên cứu qua Bách Chuyển Trọng Sinh Hồng Trần Kiếp Kinh. Môn công pháp này quả thật tinh diệu vạn phần. Bất quá, vị bằng hữu tu luyện Hồng Trần Kiếp Kinh mà ta nhận thức kia, Hồng Trần Kiếp Kinh của hắn đã thiếu khuyết một khâu mấu chốt nhất, công pháp cũng không được hoàn chỉnh. Ngươi không ra tay còn tốt, ngươi vừa mới ra tay, ta liền biết lai lịch của ngươi. Bách Thảo tiên sinh, Hồng Trần Đại Đế, một trong Chư Đế Thượng Cổ may mắn còn tồn tại!
Hắn nhẹ giọng nói:
- Bách Thảo tiên sinh, một khâu công pháp mà vị bằng hữu của ta bị thiếu sót kia, chẳng lẽ là thôn phệ đạo hữu đồng dạng tu luyện Hồng Trần Kiếp Kinh, cướp đi tính mạng của đối phương, cho mình sở dụng sao?
Bách Thảo tiên sinh nghiêm nghị nói:
- Thiên Thừa Tướng, ngươi rất không tầm thường, nếu có đủ thời gian, ngươi chắc chắn sẽ là một Phục Mân Đạo Tôn khác! Bất quá, ngươi đã xem thường công pháp của ta rồi. Bách Chuyển Trọng Sinh Hồng Trần Kiếp Kinh của ta, cũng không có bỉ ổi như vậy!
Hắn nghiêm mặt nói:
- Có một điểm ngươi nói đúng! Hồng Trần Kiếp Kinh của vị bằng hữu kia của ngươi quả thật đã thiếu sót một bộ phận, nhưng cũng không phải là thôn phệ đạo hữu đồng dạng tu luyện Hồng Trần Kiếp Kinh, cướp đoạt tính mạng của hắn!
Chung Nhạc nhất thời kinh ngạc, cau mày nói:
- Nguyện nghe chỉ giáo!
Ánh mắt Bách Thảo tiên sinh chợt trở nên nóng bỏng:
- Cướp đoạt tính mạng của kẻ khác kéo dài tuổi thọ của chính mình thật sự quá thấp kém! Mục đích của ta, là muốn nghịch chuyển Tiên Thiên, nhảy ra Lục Đạo, không còn Luân Hồi! Ta là muốn cướp đoạt hết thảy mọi thứ của bọn họ, tu thành Tiên Thiên Thần Ma a!
Chương trước Chương tiếp
Loading...