Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1884: Kích sát tương lai



Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung chấn kinh, nhìn theo hướng có tiếng nói phát ra, kêu nhỏ:
- Hắc Đế!
Tiên Thiên Hắc Đế sừng sững đứng trên Thiên Đình đang sụp đổ, quanh người bao trùm bởi bóng đen vô tận, vô số thần ma trong Thiên Đình của đệ nhất Lục Đạo Giới chỉ nháy mắt đã biến thành xương khô!
Tiếng trống vang lên, tiếng trống vọng tới mọi ngóc ngách của một đạo tinh hà, tất cả sinh linh ở hàng trăm triệu vạn tinh cầu đều nổ tung thành bụi máu mà chết.
Cả dòng tinh hà thu nhỏ lại, biết thành năng lượng khủng bố, theo lời nguyền của Tiên Thiên Hắc Đế biến thành lạc phong ấn huyết mạch in dấu trong cơ thể Phục Hy thần tộc!
Loại lời nguyên này sẽ không tác động lên Phục Hy đã xuất thế mà có tác dụng lên tử tôn hậu đại của họ, lưu truyền theo huyết mạch, phong ấn càng thêm sâu theo từng đời, tới đời Chung Nhạc thì gần như đã phong ấn hoàn toàn huyết mạch Phục Hy!
- Ngoài lời nguyền Hắc Đế còn có một tầng lời nguyền nữa, đó là lời nguyền phàm huyết!
Chung Nhạc ánh mắt lay động, nhìn ra xung quanh, tìm kiếm dấu vết của người ra lời nguyền. Kẻ đó là Đạo Thần, còn cao minh hơn nhiều sov ới Hắc Đế, khi Hắc Đế ra lời thề thì hắn cũng nguyền rủa Phục Hy thần tộc, đẩy mọi tội ác lên người Hắc Đế, còn hắn thì nằm ngoài sự việc.
Hắc Đế trước giờ vẫn không thoát được đạo thân để thành Đạo Thần, có lẽ liên quan tới việc này.
Nhìn từ góc độ nào đó thì Hắc Đế cũng là bị ám toán, luôn bị giữ chân trong cảnh giới viên mãn của Đế Cảnh, không thể thoát được đạo thân đã bước ra bước cuối cùng!
Hắn buộc phải tìm cách khác, muốn thôn phệ Mục Tiên Thiên, còn định đoạt lấy Sinh Mệnh Cổ Thụ, tốn không ít tâm cơ, nhưng vẫn chưa thành công.
Đương nhiên với việc này thì Chung Nhạc chỉ có thể nói “đáng đời”!
- Nếu giải phong ấn, hồn phách gặp ta!
Tiếng Hắc Đế dứt, lời nguyền phong ấn huyết mạch hoàn thành, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung căng thẳng, giờ chính là lúc quan trọng nhất. Khi đó Chung Nhạc hai lần bị lời nguyền huyết mạch kéo về mười vạn năm trước, đều chưa từng được thấy việc đã xảy ra sau khi lời nguyền được hoàn thành. Giờ cuối cùng hắn cũng được tận mắt chứng kiến, hiểu được Hắc Đế sau khi nguyền rủa rốt cuộc đã làm thế nào để cắt một đoạn thời gian của bản thân phong ấn ở mười vạn năm trước!
Hai người mở to mắt, chỉ thấy sáu quầng sáng sau đầu Tiên Thiên Hắc Đế xoay chuyển, cắt tầng tầng lớp lớp không gian có đệ nhất Lục Đạo Giới, vô cùng ngay ngắn.
Năm không gian biến thành bí cảnh, bị hắn cất giấu đi.
Tiên Thiên Hắc Đế thi triển Trụ Quang đại đạo, cắt một đoạn thời gian của tự thân, hai người lập tức nhìn thai hai vị Hắc Đế, cả hai đều chấn động. Hắc Đế thứ hai đi vào một bí cảnh, rồi lại có một Hắc Đế nữa xuất hiện, đi vào bí cảnh khác, rồi tới Hắc Đế thứ tư, thứ năm.
Tiên Thiên Hắc Đế không ngừng cắt tự thân, dùng thời gian nghìn năm, cắt tương lai của mình thành năm phần, lần lượt phong ấn ở năm bí cảnh!
Cuối cùng Hắc Đế biến mất!
Trên con thuyền cổ, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung sững sờ trợn mắt, Hắc Đế cắt tương lai nghìn năm của mình, phong ấn trong không gian độc lập của mười vạn năm trước. Thủ đoạn này có lẽ là cực hạn của Trụ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, thậm chí ngay cả Hạo Dịch Đế cũng chưa từng làm được điều này!
Nhưng hắn cắt đi tương lai nghìn năm của chính mình đúng là đủ ác, hắn hiện thân trở lại có lẽ là nghìn năm sau, trong thời gian đó hắn bị linh của Phục Mân Đạo Tôn nhập vào Chung Nhạc đánh trọng thương, khiến hắn phải ngủ vùi mười vạn năm!
Ác hơn đó là hắn phong ấn thời gian của chính mình, chế tạo ra năm Hắc Đế, cho dù có người thoát được một lần thì cũng không thể thoát lần thứ hai, huống hồ còn có lần thứ ba, thứ tư, thứ năm!
Đến tận giờ Chung Nhạc mới liên tưởng lại hàng loạt sự kiện đó, hiểu được ngọn nguồn bên trong!
Ngay khi hắn tưởng đã kết thúc thì đột nhiên một đạo quang ảnh từ trên trời lao xuống. Không Gian Bí Cảnh thứ sau hình thành, trong quang ảnh đó bước ra một quang ảnh khác, bước vào trong Không Gian Bí Cảnh thứ sáu.
- Tầng phong ấn thứ sáu!
Chung Nhạc kêu lên thất thanh, đúng lúc này, quang ảnh kia dường như cảm nhận được điều gì nhìn sang phía này, rồi một bàn tay thò ra tóm về hướng con thuyền cổ.
- Nguy rồi!
Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung sắc mặt kịch biến, cùng hét lên:
- Chạy!
Nói cũng lạ, trở về quá khứ cùng lắm là bị cảm tri chứ không thể bị nhìn thấy, nhưng kẻ trong qunag ảnh kia dường như lại thấy được họ, ánh mắt nhìn chăm chăm vào họ.
Khi bàn tay đó thò ra, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đều cảm nhận được không gian và thời gian đều đang tan vỡ. Bàn tay kia từ trong thời gian không gian thò ra, bàn tay bao trùm cả con thuyền khiến con thuyền có vẻ như rất nhỏ bé!
Đây là thần thông gì, thủ đoạn gì?
Nếu vi này bắt được họ, giết chết họ thì không phải hắn có thể giết người từ tương lai hay sao?
Quy tắc thời không là không thể thay đổi quá khứ, nhưng có thể thay đổi tương lai.
Vị trong quang ảnh kia nếu giết họ ở quá khư thì chắc chắn họ sẽ chết ở đây, không còn tồn tại nữa!
Bàn tay đó hung hãn thò tới khiến họ không còn lối thoát, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung lần đầu tiên lại gặp phải kẻ đáng sợ như vậy, ngay hai cường giả gần với Đế Cảnh như họ cũng không có bất cứ khả năng phản kháng nào!
- Đạo Thần có sức mạnh cường đại tới vậy!
Phong Hiếu Trung mắt phát sáng, nhìn thấy biểu hiện đó Chung Nhạc liền biết vị sư huynh này của mình đang định làm gì. Phong Hiếu Trung lúc này có lẽ muốn nhốt vị Đạo Thần này trong Linh Ngọc Cung để từ từ nghiên cứu.
Cũng chỉ có loại đạo si như Phong Hiếu Trung thì mới suy nghĩ tới việc nghiên cứu trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này.
Con thuyền cổ toàn lực phi hành, nhưng thực sự không thoát nổi bàn tay đó. Phong Hiếu Trung dùng hết tu vi pháp lực, định chống đỡ bàn tay đó, chưa biết chừng lại chạy thoát được.
Đột nhiên quầng sáng sau đầu Chung Nhạc chuyển động, thời gian bỗng lao đi vun vút!
Phong Hiếu Trung khựng người, lập tức hiểu Chung Nhạc đang thi triển Trụ Quang Luân, từ quá khứ tiến về phía trước không tránh được thần thông của vị Đạo Thần kia vậy thì rời khỏi điểm thời gian này!
Chỉ cần rời khỏi điểm thời gian này, tới tương lai của quá khứ thì có thể tránh được.
Uỳnh uỳnh!!!
Chấn động ác liệt truyền tới, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung quay lại nhìn thì thấy bàn tay đó thò tới tận tương lai, tiếp tục tóm về phía họ!
Hai người nổi da gà, cường đại, thực quá cường đại! Vị trong quang ảnh kia lại có thể can thiệp tới tình hình ở tương lai, thò tay từ quá khứ tới tương lai!
Thần thông của hắn thật sự không thể tin nổi!
- Cho dù là Đại Tư Mệnh cũng không làm được điều này đúng không?
Chung Nhạc nghĩ.
Hắn điên cuồng thi triển Trụ Quang Luân, tiếp tục tiến về phía trước, nhưng bàn tay kia vẫn luôn theo sát phía sau, cùng lúc đó vô số Thời Không Thú xuất hiện, cũng truy đuổi con thuyền, tình huống như đổ thêm dầu vào lửa!
Bàn tay đó xuyên qua không gian, chạm tới Thời Không Thú là khiến chúng tan thành tro bụi, cường đại tới mức đáng kinh ngạc, ngay Phong Hiếu Trung nhìn cũng trố mắt.
Bàn tay đó sắp tóm được con thuyền, đột nhiên bàn tay đó lại gãy đôi, không biết bị thứ gì chặt gãy.
Bàn tay gãy đó dừng lại, vù một tiếng bay lên rồi biến mất.
Trên con thuyền, Chung Nhạc sững người khó hiểu:
- Sư huynh, có thấy thứ gì chặt gãy bàn tay đó không?
Phong Hiếu Trung ánh mắt lay động, lắc đầu nói:
- Ta cũng không nhìn rõ, nhưng bàn tay đó bị chặt đứt là chuyện tốt với chúng ta.
Chung Nhạc gật đầu, thở phào, có thể vượt qua thời gian truy sát người từ tương lai, loại thần thông này thực sự không tin nổi. Nhưng vượt thời gian kích sát người ở quá khứ thì không có khả năng lắm, trừ phi có thể nhất thống thời gian, biến thành Thời Không Đại Luân Hồi thì mới có thể.
Thời Không Đại Luân Hồi chỉ là một loại tưởng tượng của hắn, không ai biết liệu có thể hiện thực hóa nó được không.
- Trong quang ảnh có lẽ là một vị Đạo Thần, Đạo Thần có hạ giới được không?
Chung Nhạc nghi hoặc hỏi.
Kẻ đặt tầng phong ấn thứ sau lên Phục Hy huyết mạch có lẽ chính là Đạo Thần, nhưng có lẽ hắn không phải người đã xóa bỏ ký ức mười vạn năm trước của Phong Hiếu Trung.
Hai người lại trở về thời gian Hắc Đế phát lời nguyên phong ấn huyết mạch, tránh thời điểm vị Đạo Thần kia xuất hiện. Lần này không có Thời Không Thú truy kích, cũng coi như gặp phúc trong họa.
- Sáu phong ấn không gian độc lập, một trong số đó là Hắc Đế phải đối diện khi giải tầng phong ấn đầu tiên. Sư huynh, huynh gặp vị Hắc Đế đó ở không gian độc lập đó
Hai người điều khiển con thuyền tới sáu thời gian không gian bị phong ấn ở mười vạn năm trước. Sáu thời không này mãi mãi lưu lại ở mười vạn năm trước. Trong thời gian một năm, sáu thời không này lần lượt biến mất, dừng lại trong dòng chảy lịch sử.
Chúng tồn tại ở quá khứ, muốn tìm được chúng ở hiện tại là không thể, chỉ có về quá khứ mới tìm được sáu thời không độc lập này.
- Nếu giải phong ấn, hồn phách gặp ta!
Cũng có nghĩa là những nhân tộc giải lời nguyền phong ấn huyết mạch của Hắc Đế, linh hồn tới năm không gian độc lập này, đều là gặp Hắc Đế trong một nghìn năm này.
Mỗi không gian độc lập đều phong ấn bóng dáng Hắc Đế trong hai trăm năm.
Chỉ cần đợi hai trăm năm ở đây thì chắc chắn có thể thấy rốt cuộc là ai đã vào thời không độc lập đầu tiên của Hắc Đế cứu Phong Hiếu Trung ra, đồng thời phong ấn đoạn ký ức đó củafhtr, khiến hắn mỗi khi nhớ lại là sẽ rơi vào trạng thái điên cuồng.
Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung lặng lẽ dợi ở bên ngoài không gian độc lập đầu tiên.
Thời gian dần trôi, hai người chờ là chờ liên hai trăm năm, đột nhiên bầu trời biến dạng, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung tinh thần đại chấn, nhìn nhau, trong lòng có linh cảm:
- Tới rồi!
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện vô số vết thương đầy máu, chúng giống như huyết nhục thực sự đang chảy máu.
Rồi những vết thương đó di chuyển, dường như có một con quái vật khổng lồ đang di chuyển, nhưng không nhìn thấy được nó, vô cùng quỷ dị.
Những vết thương này di chuyển về phía không gian độc lập đầu tiên, một lát sau, vết thương trên bầu trời lần lượt biến mất, rõ ràng con “quái vật” không nhìn thấy kia đã chen vào không gian độc lập đầu tiên của Hắc Đế.
Chung Nhạc chấn kinh:
- Thiên…
Chữ đó vừa thốt ra thì bầu trời rung chuyển, mi mắt khổng lồ mở ra, lộ ra con mắt khổng lồ đáng sợ, nhìn về hướng con thuyền cổ, dương như có cảm ứng đặc biệt với chữ này!
Quầng sáng sau đầu Chung Nhạc xoay chuyển vù vù, soạt một tiếng đưa cả con thuyền cổ biến mất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...