Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1808: Thiên dược (1)



- Tử thi, ngươi muốn hái lấy đám bảo vật kia sao?
Táng Linh Thần Vương nhìn ra tâm tư của đám người, nửa cười nửa không nói:
- Thần dược từ trong huyết dịch của Thiên sinh ra, có thể gọi là Thiên dược, quả thật vô cùng lợi hại, có được uy năng quỷ thần khó lường. Ta cũng từng lấy được mấy cây, đúng là thứ tốt. Bất quá, hung hiểm ở nơi đó cũng là cực kỳ đáng sợ. Thiên cho tới hiện tại vẫn còn đang chảy máu, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn. Trong huyết dịch của hắn uẩn tàng Thiên đạo, nếu các ngươi đi vào nơi đó tầm bảo, hung hiểm cũng là cực lớn!
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, quan sát không trung, trong lòng cũng có chút mê muội. Táng Linh Thần Vương nói Thiên cho tới hiện tại vẫn còn đang chảy máu, Thiên ở trong miệng hắn, cùng với vị Thiên mà chúng sinh triều bái sinh ra kia, chẳng lẽ là cùng một người?
Bất quá, Thiên làm sao có thể ở nơi này?
Hay là nói, chẳng lẽ thiên không của Táng Thiên chính là bản thể của Thiên?
Táng Đế trầm giọng nói:
- Trận chiến năm xưa kia, thiên không của Táng Thiên đã bị Thiên mượn tới, nhục thân tương dung với thiên không, toàn thể không trung Táng Thiên cũng chính là Thiên. Thiên đã dùng loại thủ đoạn này quyết đấu với Phục Mân Đạo Tôn, kết quả bị Phục Mân Đạo Tôn cùng hung cực ác đánh trọng thương, không thể không vứt bỏ thiên không Táng Thiên bỏ chạy, đã lưu lại những vết thương này!
Đám người nhất thời trừng mắt cứng lưỡi. Thiên có thể dung hợp với thiên không của Táng Thiên, biến không trung thành nhục thân của chính mình? Đây là dạng thần thông quảng đại gì đây?
Thật sự không thể tin nổi!
- Phục Mân Đạo Tôn quả thật cùng hung cực ác! May mà hắn đã chết rồi!
Nhãn tình Phong Vô Kỵ đột nhiên sáng lên, hô hấp dồn dập nói:
- Nếu là môn sinh của Thiên đi tới đây? Có còn sẽ có hung hiểm nữa không?
Táng Linh Thần Vương khẽ giật mình, lắc đầu nói:
- Cái này ta cũng không biết!
Trong lòng Phong Vô Kỵ xao động không thôi, nhìn về phía La lão và một tôn Đế Quân của Bích Lạc Cung khác, thấp giọng nói:
- Nơi này chỉ có ba người chúng ta là môn sinh của Thiên! Đây chính là cơ duyên cực lớn! Đạt được Thiên dược sinh ra từ trong Thiên huyết, chúng ta há không phải có thể độc chiếm chỗ tốt rồi sao?
Bản thân La lão cũng cực kỳ tâm động.
Táng Đế cười ha hả, nói:
- Đây chính là thời điểm dùng tới các ngươi rồi, cũng là thời điểm cơ duyên của các ngươi đã tới. Ba vị đều là môn sinh của Thiên, có thể tiến vào trong Thiên huyết hái lấy Thiên dược. Trong Thiên dược chất chứa Thiên đạo, chính là Thần dược xuất sắc nhất trong Thần dược Hậu Thiên, ngay cả ta cũng là cực kỳ ước ao a! Mặc dù ta có thể tiến vào huyết hồ, nhưng tất nhiên cũng phải tổn hao rất nhiều tu vi mới có thể chống lại Thiên uy, cho nên cần phải dựa vào các ngươi rồi!
Phong Vô Kỵ vội vàng nói:
- Nếu có thể hái lấy vài cây, Vô Kỵ tất nhiên sẽ hiến cho Táng Đế tiền bối, thể hiện lòng hiếu kính!
Táng Đế vô cùng hài lòng, mỉm cười nói:
- Ngươi có được lòng hiếu kính này, ta đã cảm thấy rất an ủi rồi. Ngươi yên tâm! Nếu các ngươi gặp phải hung hiểm, ta nhất định sẽ xuất thủ giúp đỡ!
Phong Vô Kỵ cùng với La lão và một tôn Tiên Thiên Thần Ma của Bích Lạc Cung còn lại rời thuyền, tế khởi Thanh Hà Chu, cẩn cẩn thận thận chạy về phía một tòa huyết hồ. Thiên huyết trong tòa huyết hồ kia giống như hổ phách, không có bất kỳ sóng gió nào, trong máu uẩn tàng uy năng cực kỳ đáng sợ.
Ba người đứng trên Thanh Hà Chu cũng có chút thấp thỏm, lo lắng sẽ kích phát uy năng trong Thiên huyết. Bất quá, Thanh Hà Chu lái vào trong huyết hồ lại không kích động bất luận một tia Thiên uy gì, khiến cho trong lòng ba người cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
- Xem ra, cơ duyên của ta đã tới rồi!
Tinh thần Phong Vô Kỵ đại chấn.
Thanh Hà Chu cách cây Thiên dược trong huyết hồ kia càng lúc càng gần. Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy trên huyết hồ chợt xuất hiện một cái mâm lớn ngân quang xán lạn, đang nhanh chóng bay về phía đóa Thiên Liên ở trung tâm huyết hồ kia. Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ giật mình, thất thanh nói:
- Dịch tiên sinh!
La lão cũng thất thanh kêu lên:
- Dịch Quân Vương!
- Tiểu Phục Hy!
Tôn Tiên Thiên Thần Ma còn lại cũng thất thanh kêu lên.
Thân thể Táng Đế và Táng Linh Thần Vương đều khẽ chấn động một cái, vội vàng nhìn về phía cái mâm lớn ngân sắc kia. Táng Đế lẩm bẩm:
- Trong cái mâm kia chính là Phục Hy sao?
Đường kính cái mâm ngân sắc kia chỉ khoảng chừng bốn năm trượng, phiêu phù trong huyết hồ lộ ra vô cùng nhỏ bé. Cái mâm ngân sắc này không giống bình thường, trên vuông dưới tròn. Phần đáy là hình tròn, vách mâm bốn phía là hình vuông. Cái mâm này phiêu phù trong Thiên Huyết Hồ vậy mà không dẫn phát bất luận một tia Thiên uy nào.
Trong Ngân bàn, Chung Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Vô Kỵ, nhếch miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Vô Kỵ tiên sinh, thật là đúng dịp a!
Hồn Đôn Vũ cũng vươn đầu ra nhìn lại, tế khởi Phù Tang Chi, nói:
- Đợi một lát tới gần, ta sẽ quất lật thuyền nhỏ của bọn họ, khiến cho bọn họ chết trong huyết hồ!
Nào ngờ, Phù Tang Chi vừa mới bộc phát ra một luồng uy năng, Thiên uy trong huyết hồ đột nhiên bạo phát. Uy năng của Phù Tang Chi lập tức bị Thiên uy trấn áp xuống, nửa điểm uy lực cũng không thể phát huy ra.
Phong Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, thôi động Thanh Hà Chu dùng tốc độ nhanh hơn tiến về phía đóa Thiên Liên kia, ánh mắt chớp động, nói:
- La lão, Anh Như, đợi một lát tới gần, các ngươi liền thôi động thần thông oanh kích qua, bắt giữ bọn họ! Thiên uy nơi này mênh mông, bọn họ không thể sử dụng bất luận thần thông gì, tế khởi bất luận Thần binh gì, cho dù là Đế binh đi chăng nữa!
Tinh thần La lão và Anh Như đại chấn, âm thầm tích súc thần thông.
Thanh Hà Chu và Ngân bàn cách Thiên Liên càng lúc càng tới gần, Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Vô Kỵ tiên sinh, đã từng thấy qua đại bảo ấn của ta chưa?
- Đại bảo ấn?
Ba người trên Thanh Hà Chu thoáng ngẩn người. Chỉ thấy trong Ngân bàn một cái đại ấn gào thét bành trướng, lớn như Thương Thiên, mạnh mẽ trấn áp xuống Thanh Hà Chu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...