Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1745: Các ngươi đều không hiểu



Công pháp của Thiên có khả năng xuất hiện ở đây không?
Chung Nhạc nhanh chóng đi xuyên qua các bộ để tìm kiếm công pháp của Thiên, thiên đạo thần thông. Hiện giờ hắn chỉ còn Thiên Quái trong Bát Quái là chưa hoàn thiện. Khi Thiên Quái hoàn chỉnh, Tiên Thiên Bát Quái của hắn đại thừa, lục đạo hoàn hảo, có thể phân ra đạo thân!
Tu thành Thiên Quái, buộc phải tu thành thiên đạo, môn đại đạo này còn khó khăn gấp trăm lần so với Tiên Thiên Sơn Xuyên đại đạo và Tiên Thiên Đại Trạch đại đạo. Nếu có được công pháp thần thông của Thiên ở đây thì chắc chắn có thể tu thành Thiên Quái.
Chung Nhạc mất nửa ngày để xem hết một lượt các điển tàng ở đây, nhưng không thấy công pháp thần thông của Thiên, rõ ràng ở đây là thư khố của Thiên tạo ra, dùng để truyền thụ cho đệ tử hoặc môn sinh, không để lại tuyệt học của bản thân Thiên.
- Nếu không tìm thấy thì ta có thể luyện ra thiên đạo chi bảo, từ đó lĩnh ngộ ra thiên đạo! Còn hai ngày nữa, trong thời gian này chi bằng tham ngộ công pháp thần thông của Thái Cổ Thần Vương.
Hai ngày quá ngắn, không đủ để tham ngộ đế cấp tuyệt học của các tộc, thay vì thế, không bằng đi tìm công pháp của Thái Cổ Thần Vương để nghiên cứu.
Không lâu sau Chung Nhạc tìm được Thiên Thư Bảo Quyển của Phượng Thiên Nguyên Quân, đi vào trong ánh sáng, rồi lại đi ra.
- Thiên Hỏa đại đạo không hoàn chỉnh, Thiên không suy đoán được hết công pháp của Phượng Thiên Nguyên Quân. Hắn không biết nhiều về hệ thống tu luyện thời đại Hắc Ám.
Chung Nhạc lại tìm thấy Thiên Thư Bảo Quyển của Tà Đế, đi vào trong, một lát sau cũng đi ra luôn.
- Tiên Thiên tà đạo của Tà Đế không thuộc thần ma nhị đạo, hệ thống tu luyện đồ đằng trong đó chỉ là biểu tượng, bản chất vẫn là đại đạo của thời đại Hắc Ám. Thiên cũng chỉ suy ra được biểu tượng.
Chung Nhạc lại tìm Thiên Thư Bảo Quyển của Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế, cũng không lâu sau đã đi ra. Hắn chau mày, trong Thiên Thư Bảo Quyền chi ghi chép những cái bề nổi, không phải chân truyền của Thái Cổ Thần Vương.
Đại đạo của Thái Cổ Thần Vương là một đường đại đạo chỉnh thể, không phân biệt đồ đằng văn lý. Đồ đằng đại đạo chỉ là tuyệt học họ tạo ra để truyền thụ cho đệ tử. Thiên không suy đoán được Tiên Thiên thần đạo, ma đạo hoàn chỉnh.
- Thiên, đúng là có hạn chế rất lớn, dù sao cũng là Tiên Thiên thần ma sinh ra do Hậu Thiên sinh linh tế tự mà thành. Tuy vừa sinh ra hắn đã có thực lực Đạo Thần nhưng cũng khiến hắn không thể đột phá cảnh giới, không lý giải được hệ thống tu luyện Thái Cổ.
Chung Nhạc định thần lại, tuy kiến giải trong Thiên Thư Bảo uyền rất cao thâm, gần như đạt tới cực hạn của hệ thống đồ đằng nhưng dường như chưa tới được Tiên Thiên đại đạo hoàn chỉnh của Thái Cổ Thần Vương.
- Đồ đằng, ngay từ đầu chính là sự giải thích về Tiên Thiên thần ma thời đại Thái Cổ, về đại đạo mà họ đại diện. Hệ thống tu luyện đồ đằng mà Đại Toại sáng tạo ra ngay ban đầu chính là hình tượng, giống như hình của Tiên Thiên thần ma, mô phỏng hìnht hái của Thái Cổ Tiên Thiên thần ma.
Chung Nhạc suy nghĩ, Tiên Thiên thần ma đại diện cho đạo, cho sức mạnh, mô phỏng năng lượng của Tiên Thiên thần ma chính là mô phỏng năng lượng của đạo. Ưu điểm của loại hệ thống này chính là tiện lợi cho học tập, dễ tu luyện, nhưng cũng có nhược điểm chính là không hoàn chỉnh bằng Tiên Thiên đại đạo chân chính.
Điều này tương đương với vẽ hình tròn, sáu cạnh tiệm cận tới đường tròn, ba mươi sáu cạnh càng gần với đường tròn, một nghìn hai trăm chín mươi sáu cạnh thì càng gần như đường tròn. Càng nhiều cạnh thì càng gần với viên mãn, nhưng ban đầu không phải tròn một cách thật sự.
Đồ đằng chính là cạnh, càng phân tích thành càng nhiều cạnh nhỏ thi càng gần với đường tròn, nhưng không thể là tròn hoàn toàn.
Hạn chế của hệ thống tu luyện đồ đằng chính là ở điểm này.
Thái Cổ Thần Vương là đại đạo sinh ra, đại diện cho Tiên Thiên đại đạo cực hạn, Thiên là đồ đằng mà Hậu Thiên sinh linh tế tự sinh ra, đại diện cho giới hạn cuối cùng của hệ thống tu luyện đồ đằng, nhưng vẫn luôn còn thiếu một chút nữa mới là viên mãn.
Công pháp Thái Cổ Thần Vương mà hắn suy diễn ra vĩnh viễn không thể đạt tới cao độ như của Thái Cổ Thần Vương.
Chúng sinh tế tự hai trăm vạn năm sinh ra hắn, cũng hạn chế hắn.
Chung Nhạc tĩnh lặng ngồi xuống, tay chống cằm chìm vào trầm tư.
Nhược điểm của Thiên rõ ràng và dễ nhận thấy, cực hạn của hệ thống tu luyện đồ đằng chính là Thiên, Thiên tương đương với mặt lý trí của Phục Mân Đạo Tôn, cực hạn của Hậu Thiên sinh linh cũng chính là đạt tới trình độ của Phục Mân Đạo Tôn.
Tiến thêm nữa cũng không còn đường, không thể đạt được thành tựu cao hơn nữa.
Cho dù mở ra bí cảnh thứ bảy, hoàn thiện Thất Đạo Luân Hồi, cũng không thể tu thành Tiên Thiên đại đạo chân chính để có thể sánh ngang Thái Cổ Thần Vương.
Mở ra bí cảnh thứ bảy, hoàn thiện Thất Đạo Luân Hồi cuối cùng chỉ có thể trở thành đồ trang sức cho Thái Cổ Thần Vương mà thôi.
Đương nhiên hạn chế của Thái Cổ Thần Vương cũng rất lớn, Tà Đế muôn thành các đại đạo khác gần như là không thể. Thành tựu mà hắn sinh ra đã có cũng ràng buộc hắn.
Các Thái Cổ Thần Vương khác cũng vậy.
Trong số các Thái Cổ Thần Vương có không ít người nghiên cứu hệ thống tu luyện đồ đằng, chính là muốn tìm con đường khác tu thành đại đạo khác, đột phá sự cấm cố của mình!
Hạn chế của Hậu Thiên sinh linh thì nhỏ, có thể tu luyện các đại đạo khác, nhưng ngoài thọ nguyên hạn chế Hậu Thiên sinh linh thì còn có đại đạo không thể đạt được Tiên Thiên thật sự.
Phục Mân Đạo Tôn chính là một ngọn núi không thể vượt qua, chắn trước mặt họ, cao không thể với tới, không thể vượt qua.
Cho dù trong Thiên Thư Viện có vô số đế cấp công pháp, ẩn chứ vô cùng tận sự ảo diệu, nhưng Chung Nhạc không muốn xem, không muốn nghiên cứu nữa.
Hắn thấy được một hạn chế mang tính bản chất của Hậu Thiên sinh linh. Điểm này không thể loại bỏ, thành tựu cùng lắm chỉ tương đương với Thiên, với Phục Mân Đạo Tôn.
Muốn vượt qua được Thiên, vượt qua Phục Mân Đạo Tôn, chỉ có cách vượt qua hệ thống tu luyện đồ đằng, vượt qua thiên đạo, sẽ không bị hạn chế nữa.
Muốn làm được điều đó, chỉ còn cách trở thành Tiên Thiên thần ma, đột phá hạn chế về thọ nguyên.
Chỉ có cách tu thành Tiên Thiên đại đạo chân chính như Thái Cổ Thần Vương!
Biến vô số đồ đằng văn lý thành một, thành Tiên Thiên đại đạo chân chính!
Làm thế nào để làm được điều đó, trở thành câu hỏi khó đã khiến hắn đau đầu bấy lâu.
Chung Nhạc có được con thuyền cổ nghìn cánh, nghiên cứu không gian đại đạo trong đó, lĩnh ngộ ra Tiên Thiên Nhục Xí, nghiên cứu Thủy Long Đạo Cốt, nghiên cứu các loại đại đạo trong đó, tuy thu hoạch được rất nhiều nhưng vẫn không thể thoát khỏi hệ thống tu luyện đồ đằng.
- Nếu Hậu Thiên sinh linh tu thành Tiên Thiên chắc chắn sẽ cường đại hơn Tiên Thiên thần ma. Con đường này có lẽ là con đường duy nhất để vượt qua Thiên và Thái Cổ Thần Vương!
Hắn suy nghĩ đến xuất thần, đây là con đường mà ngay cả Thái Cổ Thần Vương cũng không giải quyết được.
Hắn có phần thất hồn lạc phách, đột nhiên đứng dậy, rời khỏi Thiên Thư Viện, coi số điển tịch trong Thiên Thư Viện như đồ bỏ đi.
Bích Lạc tiên sinh thấy hắn sáu ngày đã ra thì không khỏi kinh ngạc, đánh giá hắn, cười:
- Dịch tiên sinh quả nhiên là cao tài, trong thời gian ngắn như vậy đã tham ngộ thấu triệt công pháp của Phục Hy thị, thật khiến ta kinh ngạc!
Chung Nhạc cảm ơn:
- Nếu không nhờ tiên sinh thì ta cũng khó lòng tìm được công pháp của tổ bối. Xin được cảm tạ!
Bích Lạc tiên sinh ánh mắt lay động, muốn hỏi dò hắn xem rốt cuộc được có được những gì. Chung Nhạc chân thấp chân cao đi ra ngoài, thần trí dường như không được tỉnh táo, lắc đầu nói:
- Ta không nhận được gì nhiều, chỉ là đột nhiên hiểu được một đạo lý nên mới đi ra.
- Đạo lý gì?
Bích Lạc tiên sinh vội hỏi.
Chung Nhạc có phần mơ màng nói:
- Tiên sinh có hiểu Tiên Thiên đại đạo không?
Bích Lạc tiên sinh thấy thần sắc hắn có chút không ổn, cười:
- Tiên Thiên đại đạo sao không hiểu chứ? Là đệ tử của Thiên, nếu đến cái đó không hiểu thì sao trở thành chúa tể của Bích Lạc Cung được?
Tâm niệm khẽ động, trong cơ thể Bích Lạc tiên sinh bay ra một dải đại đạo, thần thánh phi thàm, chính là Tiên Thiên đại đạo, thuẩn chính tựa chí âm chi thủy.
- Đây không phải Tiên Thiên đại đạo, không phải. Ngươi không hiểu, Thiên cũng không hiểu…
Chung Nhạc lắc đầu, đi ra ngoài.
Bích Lạc tiên sinh khựng người, đi theo hắn, cười nói:
- Của ta đây không phải Tiên Thiên đại đạo? Lẽ nào ngươi hiểu?
- Ta cũng không hiểu.
Chung Nhạc lắp bắp:
- Ta cũng không hiểu… Ta hy vọng ta hiểu, chỉ là ta cũng không hiểu…
Bích Lạc tiên sinh chau mày, ho một tiếng, nói:
- Dịch tiên sinh, tỉnh lại!
Trong lời nói hắn dùng đạo âm, nhưng tình hình của Chung Nhạc dường như không ổn, như bị rơi vào ma chứng, gặp đường cụt, bị hắn dùng câu hỏi làm khó, nên muốn dùng đạo âm đánh thức hắn!
Chung Nhạc đột nhiên nhún người nhảy lên, Bích Lạc tiên sinh giật mình, thấy trên không trung xuất hiện một con thuyền cổ, Chung Nhạc nhảy lên con thuyền đó.
- Hắn phát điên rồi, lẽ nào ta cho hắn thời gian quá ngắn ép hắn tới cực hạn nên não có vấn đề rồi?
Bích Lạc tiên sinh ngẩng lên nhìn, tốc độ của con thuyền cổ nghìn cánh quá nhanh, đã rời khỏi Bích Lạc Cung.
- Ta không hiểu, Thiên cũng không hiểu? Đúng là nực cười, còn có thứ mà Thiên không hiểu? Dù sao hắn cũng là một tiểu tử.
Bích Lạc tiên sinh lắc đầu, nghĩ bụng:
- Hắn là cách để đối phó với Mục Tiên Thiên, không cần phải so đo với hắn. Hửm? Sao hắn lại đi về phía Thiên Đình?
Chung Nhạc cứ cho con thuyền trôi đi không mục đích, lúc này đang hướng về Thiên Đình, khiến Bích Lạc tiên sinh giật mình.
- Ha ha ha, Lê Dương Thần Quân, còn nhớ Vũ Đô Lang ta không?
Con thuyền cổ vào trong Thiên Đình gây nên động tĩnh không nhỏ. Một vị Tiên Thiên ma thần bay lên, thân hình ngày càng lớn nhìn Chung Nhạc trên thuyền, cười ha hả:
- Ta biết lão tiểu tử ngươi chuyển thế từ lâu, giờ đã có danh tiếng không nhỏ. Lão tử chỉ là không gặp được ngươi, nếu không đã giết ngươi lâu rồi! Lsõ tử chính là binh mã đại tướng quân dưới trướng Đế Hậu nương nương, đang muốn bắt ngươi lĩnh thưởng đây!
Chung Nhạc cúi người, cười:
- Vũ Đô Lang, ngươi có hiểu Tiên Thiên đại đạo không?
Vị ma thần bất nam bất nữ này chính là Vũ Đô Lang, đường đường là Đế Quân, nghe thế cười hề hề:
- Đương nhiên ta hiểu. Ngươi đứng yên, lão tử cho ngươi thấy Tiên Thiên đại đạo của ta!
Nói rồi hắn tóm về phía Chung Nhạc.
Chung Nhạc nhìn bàn tay hắn, lắc đầu thất vọng:
- Ngươi không hiểu.
Con thuyền cổ chấn động, Tiên Thiên Nhục Xí giống như những lưỡi đao sắc bén cắt qua bàn tay Vũ Đô Lang. Vũ Đô Lang giật mình, vội thu tay về, thấy cổ tay mình be bét máu, bàn tay đã không còn, không kìm được kêu lên thảm thiết.
Con thuyền cổ đổi hướng, từ từ rời di. Các cường giả Thiên Đình bao vây nhưng lại để con thuyền cổ đi mất.
- Dừng lại đi Dịch Quân Vương!
Một vị Đế Quân đại viên mãn gầm lớn, quanh người bùng cháy, có Kim Ô, Hỏa Long, Hỏa Phượng biến thành những vầng mặt trời bay quanh hắn, hai tay ôm chặt mũi thuyền chặn lại, cười hề hề:
- Nhận ra ta không? Ta chính là Thiên Đình Thái Dương Thủ, Khương Y Lão vốn cũng là bộ hạ của ta!
- Ngươi có hiểu Tiên Thiên đại đạo không?
Chung Nhạc hỏi.
- Ngươi cũng biết ta tu thành Tiên Thiên Thái Dương đại đạo?
Thái Dương Thủ cười ha hả, kiêu ngạo nói:
- Thành tựu chí cao của ta chính là Tiên Thiên Thái Dương đại đạo, ngươi…
Con thuyền bỗng phát lực đâm hắn ngã ra, bay đi, Chung Nhạc lắc đầu nói:
- Thì ra ngươi cũng không hiểu.
Chương trước Chương tiếp
Loading...