Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1695: Di cốt Thiên Đế (2)
Lẽ nào Đế thi sống lại rồi?
Hắn thối lui tới trước cửa điện, sau lưng lặng yên mở ra Tiên Thiên Nhục Sí, chuẩn bị bất cứ lúc nào bỏ chạy. Sau đó, hắn nhẹ nhàng tế khởi tấm gương, huyền phù giữa không trung, chiếu rọi về phía trong cỗ Đế quan kia.
Trong cỗ Đế quan kia là thân thể một vị Đế đã bị tàn phá, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt. Chung Nhạc nhìn thấy khuôn mặt vị Đế kia, suýt chút nữa đã kinh hô thất thanh.
- Thiên Nguyên Thiên Đế!
Trong đầu hắn ầm ầm oanh động. Cỗ thi thể trong Đế quan kia không ngờ lại là thi thể của Thiên Đế tiền triều, Thiên Nguyên Thiên Đế!
Hắn từng gặp qua tướng mạo của Thiên Nguyên Thiên Đế. Trong rất nhiều di tích vẫn còn có bức họa của Thiên Nguyên Thiên Đế, mà trong Thiên Nguyên thị vẫn còn có Thần tượng của Thiên Nguyên Thiên Đế, đang tiếp nhận triều bái. Chỉ là, Thiên Nguyên Thiên Đế không phải là được an táng trong Đế lăng của Thiên Nguyên thị sao?
Sao thi thể của hắn lại xuất hiện ở đây? Sao thi thể của hắn lại bị tàn phá? Bộ dáng giống như là bị đồ vật gì đó gặm mất phân nửa vậy!
Thân thể Chung Nhạc nhất thời rét run. Thời điểm này, thanh âm gõ nhẹ cốc cốc lại vang lên. Trong tấm gương đã chiếu rọi ra đồ vật phát ra thanh âm gõ nhẹ kia. Đó là một con quạ đen, đang đậu trên bộ ngực thi thể Thiên Nguyên Thiên Đế, cái mỏ mổ xuống huyết nhục của Thiên Nguyên Thiên Đế, từ trên thi thể của Thiên Nguyên Thiên Đế mổ xuống từng mảnh từng mảnh huyết nhục, sau đó ngửa cổ nuốt vào.
Thanh âm gõ nhẹ vừa rồi, chính là thanh âm cái mỏ con quạ đen kia mổ lên trên Đế thi phát ra.
Tồn tại có thể trở thành Thiên Đế, bản lĩnh tự nhiên đều là có một không hai quần hùng, tài nghệ trấn áp đương đại. Mà con quạ đen này vậy mà có thể mổ thủng thi thể của Thiên Nguyên Thiên Đế, từ trên Đế thi mổ xuống huyết nhục ăn tươi.
Không chỉ như vậy, Chung Nhạc còn nhìn thấy thời điểm con quạ đen này hô hấp, tinh khí và đại đạo trong thi thể Thiên Nguyên Thiên Đế đang không ngừng chui vào trong lỗ mũi con quạ đen, giống như từng con từng con du long vậy. Hiển nhiên, con quạ đen này đang hấp thực linh lực của Đế thi.
Cái này cũng có thể giải thích vì sao thi cốt của hai mươi sáu cỗ Đế thi lúc trước kia không còn nửa điểm linh tính rồi.
- Lẽ nào con quạ đen này chính là Nguyên Nha Thần Vương sao?
Da đầu Chung Nhạc tê dại, phong tỏa tất cả lỗ chân lông toàn thân, phong bế toàn bộ Bí cảnh, không dám chảy một tia mồ hôi nào, không dám toát ra nửa điểm khí tức, từng bước một lui về phía sau.
- Thần Hậu nương nương không có khả năng lừa gạt ta! Nguyên Nha Thần Vương tất nhiên đã không còn ở đây. Con quạ đen này hẳn là thân ngoại thân của Nguyên Nha Thần Vương, được hắn lưu lại nơi này cắn nuốt nhục thân của Thiên Nguyên Thiên Đế, hấp thu đại đạo và tinh huyết cả đời hắn!
Tấm gương Tiên Thiên của Chung Nhạc vẫn như cũ huyền phù ở nơi đó, giám thị động tĩnh của con quạ đen trong Đế quan. Hắn nhất định phải biết rõ nhất cử nhất động của con quạ đen này. Phải biết rằng, mặc dù con quạ đen này là thân ngoại thân của Nguyên Nha Thần Vương, cũng xa xa không phải là hắn có khả năng lực địch, có khả năng sánh ngang.
Đối với bảy cây Thánh dược kia, hắn đã vứt đi ý niệm nhất định phải bắt lấy. Hiện tại, ý niệm duy nhất của hắn chính là bình an rời khỏi tòa Thần điện này, còn sống sót rời khỏi Thánh địa Tiên Thiên Đạo Sơn.
Bước chân Chung Nhạc dần dần tăng nhanh, không ngừng lui về phía sau. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm phá không phi hành. Chỉ nghe mấy đạo thanh âm tràn ngập nộ khí kêu lên:
- Sư tôn! Sư tôn! Bên ngoài có một gã Phục Hy đã tới, đã huyết tẩy Tiên Thiên Thánh Địa chúng ta!
Da đầu Chung Nhạc nhất thời tê dại, không dám chần chờ nữa, lập tức đại phóng toàn bộ tu vi, Thất Đạo Luân Hồi mở rộng, thu hồi tấm gương Tiên Thiên, xoay người bão táp lao đi.
Cũng trong nháy mắt hắn thu hồi tấm gương Tiên Thiên, hắn nhìn thấy con quạ đen trên thi thể Thiên Nguyên Thiên Đế kia trong lúc bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía tấm gương.
Ầm ầm!
Chung Nhạc lao thẳng về phía mấy gã đệ tử Nguyên Nha Thần Vương kia. Những nơi hắn đi qua, tay cụt chân cụt tung bay tán loạn. Mấy gã đệ tử Nguyên Nha Thần Vương kia bị hắn đụng cho chia năm xẻ bảy, chết ngay tại chỗ.
Mà ở phía sau, hắn nghe được tiếng kêu chói tai của con quạ đen kia truyền tới. Tiếng kêu kia trùng kích thẳng vào trong màng nhĩ của hắn. Hai lỗ tai hắn nhất thời chảy ra máu tươi. Tiếng kêu chói tai không ngừng xé rách Nguyên thần của hắn, phảng phất như một mũi khoan không ngừng khoan vào trong Nguyên thần của hắn vậy.
- Nguy rồi!
Chung Nhạc quát lớn một tiếng, Thiên Dực Cổ Thuyền nhất thời hung hăng lao thẳng về phía tòa Thần điện này. Những nơi nó đi qua, nhà ngã cửa nghiêng, một tòa đại điện yên yên lành lành bị Tiên Thiên Nhục Sí của Cổ thuyền cắt thành vô số lát cắt.
Mà ở sau lưng hắn, một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng truyền tới. Hắn nghe được thanh âm Thiên điện bị đẩy sập nổ vang, phảng phất như có một đại vật khổng lồ đang không ngừng bành trướng nhục thân chính mình.
Mà cỗ khí tức kia lại phảng phất như một vị Đại Đế vĩ ngạn đang chậm rãi thức tỉnh, từ từ mở mắt ra, bộc phát ra lửa giận khôn cùng trong lòng.
Bành bành bành!
Thanh âm từng tòa từng tòa Thiên điện vỡ nát nổ vang truyền tới. Không gian bị nghiền ép phảng phất như đã biến thành miếng sắt. Tòa Thiên điện kia bị ép thành một tấm sắt, ngay cả Đế quan cũng bị xoắn nát, hung hăng đụng về phía Chung Nhạc.
- Thật không nên lòng tham không đáy như vậy!
Chung Nhạc cắn răng, ném Lục Đạo Giới Châu của Phục Thương về phía sau. Từ trong Lục Đạo Giới Châu, một cỗ Đế uy hạo hạo đãng đãng truyền ra, biến thành một bàn tay va chạm với từng tòa từng tòa Thiên điện đang đánh tới kia. Cả hai lập tức bị nghiền ép, đồng thời chia năm xẻ bảy.
Lục Đạo Giới Châu bay ngược trở về, Chung Nhạc chụp lấy Giới châu, nhét vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Trong Giới châu truyền ra một thanh âm có chút tức giận, hồn hậu chân chất nói:
- Ngươi lại dùng ta đi chọi người khác!
Chung Nhạc không để ý tới sự oán giận của Đế tử Phục Thương, ra sức lao thẳng về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Thiên Dực Cổ Thuyền cũng đang phóng vọt về phía hắn. Đột nhiên, trong lòng Chung Nhạc chấn động, đã nghĩ tới một khả năng đáng sợ.
- Đám Đế thi trong những cỗ Đế quan này, chẳng lẽ chính là thi thể của các Đại Đế của thời đại Phục Mân Đạo Tôn kia?
Trong đầu hắn ầm ầm oanh động. Hai mươi sáu tôn Đế phía trước đã bị Nguyên Nha Thần Vương ăn hết. Linh tính trong xương cốt của những tôn Đế này đã biến mất, nhưng xương cốt lại không bị mục nát, thời điểm bị ăn hết cách hiện tại cũng không tính là xa xưa, cho nên chỉ có thể là các vị Đế của thời đại Phục Mân Đạo Tôn.
Hắn thối lui tới trước cửa điện, sau lưng lặng yên mở ra Tiên Thiên Nhục Sí, chuẩn bị bất cứ lúc nào bỏ chạy. Sau đó, hắn nhẹ nhàng tế khởi tấm gương, huyền phù giữa không trung, chiếu rọi về phía trong cỗ Đế quan kia.
Trong cỗ Đế quan kia là thân thể một vị Đế đã bị tàn phá, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt. Chung Nhạc nhìn thấy khuôn mặt vị Đế kia, suýt chút nữa đã kinh hô thất thanh.
- Thiên Nguyên Thiên Đế!
Trong đầu hắn ầm ầm oanh động. Cỗ thi thể trong Đế quan kia không ngờ lại là thi thể của Thiên Đế tiền triều, Thiên Nguyên Thiên Đế!
Hắn từng gặp qua tướng mạo của Thiên Nguyên Thiên Đế. Trong rất nhiều di tích vẫn còn có bức họa của Thiên Nguyên Thiên Đế, mà trong Thiên Nguyên thị vẫn còn có Thần tượng của Thiên Nguyên Thiên Đế, đang tiếp nhận triều bái. Chỉ là, Thiên Nguyên Thiên Đế không phải là được an táng trong Đế lăng của Thiên Nguyên thị sao?
Sao thi thể của hắn lại xuất hiện ở đây? Sao thi thể của hắn lại bị tàn phá? Bộ dáng giống như là bị đồ vật gì đó gặm mất phân nửa vậy!
Thân thể Chung Nhạc nhất thời rét run. Thời điểm này, thanh âm gõ nhẹ cốc cốc lại vang lên. Trong tấm gương đã chiếu rọi ra đồ vật phát ra thanh âm gõ nhẹ kia. Đó là một con quạ đen, đang đậu trên bộ ngực thi thể Thiên Nguyên Thiên Đế, cái mỏ mổ xuống huyết nhục của Thiên Nguyên Thiên Đế, từ trên thi thể của Thiên Nguyên Thiên Đế mổ xuống từng mảnh từng mảnh huyết nhục, sau đó ngửa cổ nuốt vào.
Thanh âm gõ nhẹ vừa rồi, chính là thanh âm cái mỏ con quạ đen kia mổ lên trên Đế thi phát ra.
Tồn tại có thể trở thành Thiên Đế, bản lĩnh tự nhiên đều là có một không hai quần hùng, tài nghệ trấn áp đương đại. Mà con quạ đen này vậy mà có thể mổ thủng thi thể của Thiên Nguyên Thiên Đế, từ trên Đế thi mổ xuống huyết nhục ăn tươi.
Không chỉ như vậy, Chung Nhạc còn nhìn thấy thời điểm con quạ đen này hô hấp, tinh khí và đại đạo trong thi thể Thiên Nguyên Thiên Đế đang không ngừng chui vào trong lỗ mũi con quạ đen, giống như từng con từng con du long vậy. Hiển nhiên, con quạ đen này đang hấp thực linh lực của Đế thi.
Cái này cũng có thể giải thích vì sao thi cốt của hai mươi sáu cỗ Đế thi lúc trước kia không còn nửa điểm linh tính rồi.
- Lẽ nào con quạ đen này chính là Nguyên Nha Thần Vương sao?
Da đầu Chung Nhạc tê dại, phong tỏa tất cả lỗ chân lông toàn thân, phong bế toàn bộ Bí cảnh, không dám chảy một tia mồ hôi nào, không dám toát ra nửa điểm khí tức, từng bước một lui về phía sau.
- Thần Hậu nương nương không có khả năng lừa gạt ta! Nguyên Nha Thần Vương tất nhiên đã không còn ở đây. Con quạ đen này hẳn là thân ngoại thân của Nguyên Nha Thần Vương, được hắn lưu lại nơi này cắn nuốt nhục thân của Thiên Nguyên Thiên Đế, hấp thu đại đạo và tinh huyết cả đời hắn!
Tấm gương Tiên Thiên của Chung Nhạc vẫn như cũ huyền phù ở nơi đó, giám thị động tĩnh của con quạ đen trong Đế quan. Hắn nhất định phải biết rõ nhất cử nhất động của con quạ đen này. Phải biết rằng, mặc dù con quạ đen này là thân ngoại thân của Nguyên Nha Thần Vương, cũng xa xa không phải là hắn có khả năng lực địch, có khả năng sánh ngang.
Đối với bảy cây Thánh dược kia, hắn đã vứt đi ý niệm nhất định phải bắt lấy. Hiện tại, ý niệm duy nhất của hắn chính là bình an rời khỏi tòa Thần điện này, còn sống sót rời khỏi Thánh địa Tiên Thiên Đạo Sơn.
Bước chân Chung Nhạc dần dần tăng nhanh, không ngừng lui về phía sau. Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm phá không phi hành. Chỉ nghe mấy đạo thanh âm tràn ngập nộ khí kêu lên:
- Sư tôn! Sư tôn! Bên ngoài có một gã Phục Hy đã tới, đã huyết tẩy Tiên Thiên Thánh Địa chúng ta!
Da đầu Chung Nhạc nhất thời tê dại, không dám chần chờ nữa, lập tức đại phóng toàn bộ tu vi, Thất Đạo Luân Hồi mở rộng, thu hồi tấm gương Tiên Thiên, xoay người bão táp lao đi.
Cũng trong nháy mắt hắn thu hồi tấm gương Tiên Thiên, hắn nhìn thấy con quạ đen trên thi thể Thiên Nguyên Thiên Đế kia trong lúc bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía tấm gương.
Ầm ầm!
Chung Nhạc lao thẳng về phía mấy gã đệ tử Nguyên Nha Thần Vương kia. Những nơi hắn đi qua, tay cụt chân cụt tung bay tán loạn. Mấy gã đệ tử Nguyên Nha Thần Vương kia bị hắn đụng cho chia năm xẻ bảy, chết ngay tại chỗ.
Mà ở phía sau, hắn nghe được tiếng kêu chói tai của con quạ đen kia truyền tới. Tiếng kêu kia trùng kích thẳng vào trong màng nhĩ của hắn. Hai lỗ tai hắn nhất thời chảy ra máu tươi. Tiếng kêu chói tai không ngừng xé rách Nguyên thần của hắn, phảng phất như một mũi khoan không ngừng khoan vào trong Nguyên thần của hắn vậy.
- Nguy rồi!
Chung Nhạc quát lớn một tiếng, Thiên Dực Cổ Thuyền nhất thời hung hăng lao thẳng về phía tòa Thần điện này. Những nơi nó đi qua, nhà ngã cửa nghiêng, một tòa đại điện yên yên lành lành bị Tiên Thiên Nhục Sí của Cổ thuyền cắt thành vô số lát cắt.
Mà ở sau lưng hắn, một cỗ khí tức vô cùng kinh khủng truyền tới. Hắn nghe được thanh âm Thiên điện bị đẩy sập nổ vang, phảng phất như có một đại vật khổng lồ đang không ngừng bành trướng nhục thân chính mình.
Mà cỗ khí tức kia lại phảng phất như một vị Đại Đế vĩ ngạn đang chậm rãi thức tỉnh, từ từ mở mắt ra, bộc phát ra lửa giận khôn cùng trong lòng.
Bành bành bành!
Thanh âm từng tòa từng tòa Thiên điện vỡ nát nổ vang truyền tới. Không gian bị nghiền ép phảng phất như đã biến thành miếng sắt. Tòa Thiên điện kia bị ép thành một tấm sắt, ngay cả Đế quan cũng bị xoắn nát, hung hăng đụng về phía Chung Nhạc.
- Thật không nên lòng tham không đáy như vậy!
Chung Nhạc cắn răng, ném Lục Đạo Giới Châu của Phục Thương về phía sau. Từ trong Lục Đạo Giới Châu, một cỗ Đế uy hạo hạo đãng đãng truyền ra, biến thành một bàn tay va chạm với từng tòa từng tòa Thiên điện đang đánh tới kia. Cả hai lập tức bị nghiền ép, đồng thời chia năm xẻ bảy.
Lục Đạo Giới Châu bay ngược trở về, Chung Nhạc chụp lấy Giới châu, nhét vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Trong Giới châu truyền ra một thanh âm có chút tức giận, hồn hậu chân chất nói:
- Ngươi lại dùng ta đi chọi người khác!
Chung Nhạc không để ý tới sự oán giận của Đế tử Phục Thương, ra sức lao thẳng về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Thiên Dực Cổ Thuyền cũng đang phóng vọt về phía hắn. Đột nhiên, trong lòng Chung Nhạc chấn động, đã nghĩ tới một khả năng đáng sợ.
- Đám Đế thi trong những cỗ Đế quan này, chẳng lẽ chính là thi thể của các Đại Đế của thời đại Phục Mân Đạo Tôn kia?
Trong đầu hắn ầm ầm oanh động. Hai mươi sáu tôn Đế phía trước đã bị Nguyên Nha Thần Vương ăn hết. Linh tính trong xương cốt của những tôn Đế này đã biến mất, nhưng xương cốt lại không bị mục nát, thời điểm bị ăn hết cách hiện tại cũng không tính là xa xưa, cho nên chỉ có thể là các vị Đế của thời đại Phục Mân Đạo Tôn.