Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1635: Thức Hải Mộng Cảnh (2)
Thân thể hắn đại biến, hóa thành hình thái Toại Hoàng đầu rồng thân người, nhưng cũng không có ích lợi gì, Hư Không Giới vẫn như cũ cực kỳ bài xích hắn.
- Bất Diệt Thần Thức!
Chung Nhạc quát khẽ, thần thức khủng bố trong Thức hải bạo phát, trùng kích thẳng về phía chỗ sâu nhất của Hư Không Giới. Từ sau khi hắn tu luyện Bất Diệt Thần Thức Kinh, thần thức đã cường đại tới trình độ có thể sánh với Đế Quân. Lần này thần thức bạo phát, tinh thần lực đã khủng bố tương đương với một vầng thái dương cổ lão bạo tạc.
Thần thức của hắn thậm chí đã ngưng tụ thành ánh sáng mà mắt thường có thể thấy được. Một đạo quang trụ bắn về phía chỗ sâu nhất của Hư Không Giới, rọi sáng hư không u ám.
Thần thức ở chỗ này không chút trở ngại, thậm chí có thể xuyên qua từng cỗ từng cỗ linh hồn cổ lão, tốc độ phóng đi cực nhanh.
Chung Nhạc dốc hết khả năng chấn động hai cánh, chống cự áp lực của Hư Không Giới, duy trì thần thức không ngừng tiến sâu vào. Trong đạo thần thức này mang theo thanh âm của hắn, vẫn đang không ngừng chấn động, biến thành hai chữ Đại Toại.
Một lúc lâu sau, tại thời điểm hắn cơ hồ không thể kiên trì được nữa, từ chỗ sâu nhất của Hư Không Giới đột nhiên có một cỗ ba động nhàn nhạt truyền tới.
- Đại mộng mấy ngàn thu, hiện tại là năm nào? Là ai đã quấy nhiễu giấc ngủ của ta?
Chung Nhạc trừng mắt cứng lưỡi, sau đó nhìn thấy sâu bên trong Hư Không Giới, ba khỏa nhãn mâu từ từ mở ra, trong mắt có Thần hỏa lay động, chiếu sáng thông thấu toàn bộ Hư Không Giới.
Đạo thanh âm kia vang vọng trong não hải của Chung Nhạc:
- Thiếu niên Yểm Tư thị? Đáng thương! Đáng thương! Thần huyết Yểm Tư thị trong cơ thể ngươi đã thấp kém tới trình độ này rồi sao?
Chung Nhạc mở lớn miệng, nhưng lại nói không ra lời. Giọng điệu này, câu nói này này, quả thật giống như đúc thời điểm lần đầu tiên hắn gặp được Tân Hỏa.
- Hóa ra là Kẻ thừa kế!
Đạo thanh âm kia nghi hoặc, nói:
- Kẻ thừa kế Tân Hỏa, sao ngươi lại tới đây? Sao ngươi không nói lời nào? Đúng rồi! Ta và ngươi cách nhau quá xa, ngươi có nói chuyện cũng phải cần một khoảng thời gian mới có thể truyền tới chỗ của ta!
Chung Nhạc đột nhiên cảm thấy áp lực nhẹ đi một chút, lực xé rách đáng sợ của Hư Không Giới kia đã biến mất không còn.
- Đại Toại!
Tân Hỏa đột nhiên từ trong Thức hải của Chung Nhạc nhảy ra, biến thành một đạo lưu quang, phóng vọt về phía sâu bên trong Hư Không Giới. Cùng lúc đó, linh hồn của Chung Nhạc chấn động, từng tôn từng tôn Hỏa Linh của Thời đại Hỏa Kỷ từ trong linh hồn của hắn bay ra, đuổi theo sát phía sau Tân Hỏa.
Tân Hỏa là tôn Hỏa Linh đầu tiên, là Truyền Thừa Chi Hỏa do Toại Hoàng chế tạo ra. Mà Hỏa Linh của Thời đại Hỏa Kỷ lại là vì Toại Hoàng mới có thể sinh ra, những Hỏa Linh này gặp được Đại Toại, cũng lập tức đi tới bái kiến. Về phần Tân Hỏa, tự nhiên lại càng là kích động không thôi, đó là chủ nhân đầu tiên của hắn, là tồn tại đã sáng tạo ra hắn.
Mà Chung Nhạc thì lưu lại chỗ này, khẽ nhíu mày, quan sát bốn phía, trong lòng thầm nghĩ:
- Mảnh thiên mạc kia rốt cuộc là từ đâu ra? Hiện tại ta đã tiến vào Hư Không Giới, có thể bị thiên mạc phát hiện hay không?
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, thiên địa đột nhiên quay cuồng, hắn bị một cỗ lực lượng bàng đại dẫn dắt, kéo tới khu vực trung tâm của Hư Không Giới.
Từng tôn từng tôn Cự nhân vô cùng cổ lão đang ngủ say ở chỗ này. Chủng tộc của những Cự nhân này rất kỳ quái, đa số đều là những chủng tộc mà trước giờ Chung Nhạc chưa từng gặp qua, chưa từng nghe qua. Bởi vì bọn họ quá mức cổ lão, có khả năng chủng tộc của bọn họ đều đã diệt tuyệt cả rồi.
Bất quá, nhìn những tôn Linh to lớn vĩ ngạn này, hẳn đều là Đế của Thời đại Hỏa Kỷ.
Ở nơi này có tổng cộng hai mươi bốn Đế linh, trong đó tôn Đế linh ở trung ương kia đã thức tỉnh. Hắn so với những Đế linh còn lại thì khổng lồ hơn rất nhiều. Lúc này, Tân Hỏa đang phiêu phù trên lòng bàn tay tôn Đế linh kia, mà một trăm tôn Hỏa Linh thì ở phía dưới hắn, toàn bộ cũng đều cực kỳ hưng phấn.
Tôn Đế linh đầu rồng thân rắn này chính là linh hồn của Đại Toại.
Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên. Đây là tổ tiên của Nhân Tộc, tiên tổ của Phục Hy thị, Long Xà Tử, con trai của Lôi Trạch và Hoa Tư, kẻ khai sáng Thời đại Hỏa Kỷ, đạo sư của sinh linh Hậu Thiên, tồn tại đã thay đổi Thời đại Hắc Ám, khai sáng ra hệ thống tu luyện Đồ đằng, khiến cho sinh linh Hậu Thiên trở thành chúa tể của vũ trụ, đồng thời phát hiện ra ba mươi bức Thiên Đạo Đồ! Hắn chính là Đại Toại!
- Bái kiến tiên tổ!
Chung Nhạc khom người triều bái, trong lòng tràn ngập kính ngưỡng và kính sợ.
- Hóa ra đã trôi qua lâu như vậy!
Linh hồn Đại Toại lẩm bẩm:
- Ngay cả Yểm Tư thị ta cũng đã không còn rồi, chỉ còn lại rải rác mấy tiểu Phục Hy!
Hiển nhiên Tân Hỏa đã kể lại cho Đại Toại nghe những lịch sử sau khi hắn chết, khiến cho vị tồn tại vô cùng cổ lão này cũng là thổn thức không thôi.
- Phục Hy, ngươi muốn tiến vào Hư Không Giới, gặp mặt các tổ bối của ngươi?
Thanh âm Linh của Đại Toại vang lên trong não hải của Chung Nhạc, nói:
- Ta không thể tỉnh lại quá lâu, nhất định phải một lần nữa lâm vào ngủ say, bằng không Hư Không Giới sẽ vì ta tỉnh lại mà chấn động, đổ sụp, trở thành hỗn độn. Ta sẽ truyền thụ cho ngươi bộ phận thiếu sót trong Ngộ Đạo Kinh, khiến cho ngươi có thể tới lui tự nhiên trong Hư Không Giới!
Tinh thần của hắn ba động, truyền nội dung không tồn tại trong Toại Minh Ngộ Đạo Kinh vào trong đầu Chung Nhạc, sau đó ngáp dài một cái, lẩm bẩm như nói mê vậy:
- Hư Không Giới có thể sẽ không tồn tại vĩnh viễn. Ta và những lão bạn già này sáng tạo ra nơi này, dùng Thức Hải Mộng Cảnh của chúng ta đón nhận càng lúc càng nhiều Linh. Vì để duy trì nơi này, chúng ta chỉ có thể ngủ say. Nếu chúng ta đồng thời tỉnh lại, Thức Hải Mộng Cảnh sẽ bị hủy diệt…
- Bất Diệt Thần Thức!
Chung Nhạc quát khẽ, thần thức khủng bố trong Thức hải bạo phát, trùng kích thẳng về phía chỗ sâu nhất của Hư Không Giới. Từ sau khi hắn tu luyện Bất Diệt Thần Thức Kinh, thần thức đã cường đại tới trình độ có thể sánh với Đế Quân. Lần này thần thức bạo phát, tinh thần lực đã khủng bố tương đương với một vầng thái dương cổ lão bạo tạc.
Thần thức của hắn thậm chí đã ngưng tụ thành ánh sáng mà mắt thường có thể thấy được. Một đạo quang trụ bắn về phía chỗ sâu nhất của Hư Không Giới, rọi sáng hư không u ám.
Thần thức ở chỗ này không chút trở ngại, thậm chí có thể xuyên qua từng cỗ từng cỗ linh hồn cổ lão, tốc độ phóng đi cực nhanh.
Chung Nhạc dốc hết khả năng chấn động hai cánh, chống cự áp lực của Hư Không Giới, duy trì thần thức không ngừng tiến sâu vào. Trong đạo thần thức này mang theo thanh âm của hắn, vẫn đang không ngừng chấn động, biến thành hai chữ Đại Toại.
Một lúc lâu sau, tại thời điểm hắn cơ hồ không thể kiên trì được nữa, từ chỗ sâu nhất của Hư Không Giới đột nhiên có một cỗ ba động nhàn nhạt truyền tới.
- Đại mộng mấy ngàn thu, hiện tại là năm nào? Là ai đã quấy nhiễu giấc ngủ của ta?
Chung Nhạc trừng mắt cứng lưỡi, sau đó nhìn thấy sâu bên trong Hư Không Giới, ba khỏa nhãn mâu từ từ mở ra, trong mắt có Thần hỏa lay động, chiếu sáng thông thấu toàn bộ Hư Không Giới.
Đạo thanh âm kia vang vọng trong não hải của Chung Nhạc:
- Thiếu niên Yểm Tư thị? Đáng thương! Đáng thương! Thần huyết Yểm Tư thị trong cơ thể ngươi đã thấp kém tới trình độ này rồi sao?
Chung Nhạc mở lớn miệng, nhưng lại nói không ra lời. Giọng điệu này, câu nói này này, quả thật giống như đúc thời điểm lần đầu tiên hắn gặp được Tân Hỏa.
- Hóa ra là Kẻ thừa kế!
Đạo thanh âm kia nghi hoặc, nói:
- Kẻ thừa kế Tân Hỏa, sao ngươi lại tới đây? Sao ngươi không nói lời nào? Đúng rồi! Ta và ngươi cách nhau quá xa, ngươi có nói chuyện cũng phải cần một khoảng thời gian mới có thể truyền tới chỗ của ta!
Chung Nhạc đột nhiên cảm thấy áp lực nhẹ đi một chút, lực xé rách đáng sợ của Hư Không Giới kia đã biến mất không còn.
- Đại Toại!
Tân Hỏa đột nhiên từ trong Thức hải của Chung Nhạc nhảy ra, biến thành một đạo lưu quang, phóng vọt về phía sâu bên trong Hư Không Giới. Cùng lúc đó, linh hồn của Chung Nhạc chấn động, từng tôn từng tôn Hỏa Linh của Thời đại Hỏa Kỷ từ trong linh hồn của hắn bay ra, đuổi theo sát phía sau Tân Hỏa.
Tân Hỏa là tôn Hỏa Linh đầu tiên, là Truyền Thừa Chi Hỏa do Toại Hoàng chế tạo ra. Mà Hỏa Linh của Thời đại Hỏa Kỷ lại là vì Toại Hoàng mới có thể sinh ra, những Hỏa Linh này gặp được Đại Toại, cũng lập tức đi tới bái kiến. Về phần Tân Hỏa, tự nhiên lại càng là kích động không thôi, đó là chủ nhân đầu tiên của hắn, là tồn tại đã sáng tạo ra hắn.
Mà Chung Nhạc thì lưu lại chỗ này, khẽ nhíu mày, quan sát bốn phía, trong lòng thầm nghĩ:
- Mảnh thiên mạc kia rốt cuộc là từ đâu ra? Hiện tại ta đã tiến vào Hư Không Giới, có thể bị thiên mạc phát hiện hay không?
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, thiên địa đột nhiên quay cuồng, hắn bị một cỗ lực lượng bàng đại dẫn dắt, kéo tới khu vực trung tâm của Hư Không Giới.
Từng tôn từng tôn Cự nhân vô cùng cổ lão đang ngủ say ở chỗ này. Chủng tộc của những Cự nhân này rất kỳ quái, đa số đều là những chủng tộc mà trước giờ Chung Nhạc chưa từng gặp qua, chưa từng nghe qua. Bởi vì bọn họ quá mức cổ lão, có khả năng chủng tộc của bọn họ đều đã diệt tuyệt cả rồi.
Bất quá, nhìn những tôn Linh to lớn vĩ ngạn này, hẳn đều là Đế của Thời đại Hỏa Kỷ.
Ở nơi này có tổng cộng hai mươi bốn Đế linh, trong đó tôn Đế linh ở trung ương kia đã thức tỉnh. Hắn so với những Đế linh còn lại thì khổng lồ hơn rất nhiều. Lúc này, Tân Hỏa đang phiêu phù trên lòng bàn tay tôn Đế linh kia, mà một trăm tôn Hỏa Linh thì ở phía dưới hắn, toàn bộ cũng đều cực kỳ hưng phấn.
Tôn Đế linh đầu rồng thân rắn này chính là linh hồn của Đại Toại.
Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên. Đây là tổ tiên của Nhân Tộc, tiên tổ của Phục Hy thị, Long Xà Tử, con trai của Lôi Trạch và Hoa Tư, kẻ khai sáng Thời đại Hỏa Kỷ, đạo sư của sinh linh Hậu Thiên, tồn tại đã thay đổi Thời đại Hắc Ám, khai sáng ra hệ thống tu luyện Đồ đằng, khiến cho sinh linh Hậu Thiên trở thành chúa tể của vũ trụ, đồng thời phát hiện ra ba mươi bức Thiên Đạo Đồ! Hắn chính là Đại Toại!
- Bái kiến tiên tổ!
Chung Nhạc khom người triều bái, trong lòng tràn ngập kính ngưỡng và kính sợ.
- Hóa ra đã trôi qua lâu như vậy!
Linh hồn Đại Toại lẩm bẩm:
- Ngay cả Yểm Tư thị ta cũng đã không còn rồi, chỉ còn lại rải rác mấy tiểu Phục Hy!
Hiển nhiên Tân Hỏa đã kể lại cho Đại Toại nghe những lịch sử sau khi hắn chết, khiến cho vị tồn tại vô cùng cổ lão này cũng là thổn thức không thôi.
- Phục Hy, ngươi muốn tiến vào Hư Không Giới, gặp mặt các tổ bối của ngươi?
Thanh âm Linh của Đại Toại vang lên trong não hải của Chung Nhạc, nói:
- Ta không thể tỉnh lại quá lâu, nhất định phải một lần nữa lâm vào ngủ say, bằng không Hư Không Giới sẽ vì ta tỉnh lại mà chấn động, đổ sụp, trở thành hỗn độn. Ta sẽ truyền thụ cho ngươi bộ phận thiếu sót trong Ngộ Đạo Kinh, khiến cho ngươi có thể tới lui tự nhiên trong Hư Không Giới!
Tinh thần của hắn ba động, truyền nội dung không tồn tại trong Toại Minh Ngộ Đạo Kinh vào trong đầu Chung Nhạc, sau đó ngáp dài một cái, lẩm bẩm như nói mê vậy:
- Hư Không Giới có thể sẽ không tồn tại vĩnh viễn. Ta và những lão bạn già này sáng tạo ra nơi này, dùng Thức Hải Mộng Cảnh của chúng ta đón nhận càng lúc càng nhiều Linh. Vì để duy trì nơi này, chúng ta chỉ có thể ngủ say. Nếu chúng ta đồng thời tỉnh lại, Thức Hải Mộng Cảnh sẽ bị hủy diệt…