Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1623: Điểm bắt đầu của trời
- Thì ra là vậy.
Nữ tử kia chính là Tư Mệnh, kinh ngạc nói:
- Tên Huyền Cơ đó lại là đệ tử của trời, chẳng trách ngươi phải bảo hắn đợi hai tháng mới đấu.
Cổ Nhạc giật mình, kêu lên:
- Sao ngươi biết?
Tư Mệnh vô cùng nữ tính, trợn mắt nhìn hắn, cười:
- Ta biết vì ta cũng tới đại hội chư đế tương lai, vừa rồi ở ngay bên cạnh ngươi. Ngươi vừa rồi gọi ta mới quay lại gặp ngươi.
- Ở bên cạnh ta? Lần này ngươi biến thành ai?
Trong Phá Thiên Quan, người Chung Nhạc khẽ run lên, mở mắt nhìn quanh tìm xem Tư Mệnh rốt cuộc đã biến thành ai.
- Không cần tìm, vừa rồi ta đã về, chỉ để lại một phân thân.
Trong Đạo Ẩn Lục Đạo Giới, Tư Mệnh cười:
- Bí cảnh thứ bảy, Thất Đạo Luân Hồi, chư đế tương lai, thịnh hội như vậy sao thiếu ta được? Chỉ là ngươi lại không mời ta, đúng là khiến ta thất vọng, thật hổ thẹn chúng ta là đồng tộc. Ngươi phải bồi thường cho ta, ta cần mọi kiến thức về bí cảnh thứ bảy và Thất Đạo Luân Hồi, rồi mới đưa ngươi tới Tử Vi được.
Cổ Nhạc thản nhiên cười:
- Kiến giải của ta về bí cảnh thứ bảy và Thất Đạo Luân Hồi đều là từ Tổ Đình của Phục Hy thị. Ngươi cũng là Phục Hy, mọi thứ trong Tổ Đình đương nhiên có phần của ngươi.
Thần thức hắn dao động, đưa những cảm ngộ, kiến thức của hắn học được trong Tổ Đình cho Tư Mệnh, nói:
- Mở bí cảnh thứ bảy cần phải có cường giả đế cấp trấn áp. Ngươi có chắc chắn không? Nếu thực sự nguy hiểm, ta có thể bảo Phục Thương hoàng thái tử giúp.
Tư Mệnh nghe hai chữ Phục Thương thì sắc mặt hơi tối lại:
- Không cần hắn. Có kiến giải của ngươi về bí cảnh thứ bảy và Thất Đạo Luân Hồi, ta có thể trực tiếp mở bí cảnh thứ bảy, không cần nhờ tới tội nhân.
- Lẽ nào ngươi có thánh dược?
Cổ Nhạc hỏi.
- Không nhiều, hai ba cây thì có thể có. Ta nắm chắc Lục Đạo Luân Hồi, bất cứ nơi nào trong thiên hạ đều có thể tới, thu hoạch được vài cây thánh dược.
Tư Mệnh đột nhiên đổi giọng:
- Đệ tử của trời cực kỳ lợi hại, thâm sâu khó lường, ngay ta cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Cho dù ngươi giao đấu cùng cảnh giới với hắn cũng thua nhiều thắng ít. Ngươi định thua rồi truyền cho hắn truyền thừa trong Tổ Đình sao?
Cổ Nhạc nói:
- Ngươi có cách nào thắng hắn không?
- Không có cách nào thắng, nhưng có cách không thua.
Tư Mệnh nói:
- Trời à gì? Thật ra sự ra đời của trời có liên quan tới tổ bối của Phục Hy thị ta.
Cổ Nhạc vểnh tai lắng nghe, Tư Mệnh nói:
- Tổ bối Phục Hy thị ta Yểm Tư thị thủy tổ Toại Hoàng, còn gọi là Đại Toại, chữ “Đại” trong đó là sự tôn kính của tất cả Hậu Thiên sinh linh và Tiên Thiên thần ma đối với ngài, không phải ai cũng có được. Tất cả Thiên Đế tự cổ chí kim, cho dù là tiên tổ Địa Hoàng đời đầu tiên của Phục Hy thị, cho dù là Phục Mân Đạo Tôn cũng không có được chữ “Đại” này. Đại, hình dung sự vĩ đại của ngài, sáng tạo của ngài. Năm đó ngài sáng tạo ra hệ thống tu luyện đồ đằng, giúp Hậu Thiên sinh linh có thể xưng thần xưng ma, có thể sánh ngang với Tiên Thiên Thần, thậm chí còn thay thế Tiên Thiên thần ma trở thành chúa tể của vũ trụ. Đó là công tích của ngài, nhưng không chỉ có vậy.
- Chữ “Đại” thêm một vạch chính là “Thiên”!
- Đại Toại phát hiện “thiên đạo”, vậy là chúng sinh có ý thức về “thiên” – về trời. Vậy là từ lúc đó, trời trở thành tế tự chí cao, đại diện cho sự tôn kính của chúng sinh với những gì chưa biết. Vì chưa biết nên có thể vô cùng cường đại, tới mức không thể tưởng tượng nổi, có thể vượt qua mức độ của thần ma.
Tư Mệnh nói:
- Thời đại Hỏa Kỷ, hơn bốn mươi vạn năm, thời đại loạn lạc cũng hơn ba mươi vạn năm. Thời đại Địa Kỷ tám mươi ba vạn nam, Địa Kỷ Thần Kỷ giao thời một vạn năm. Thời đại Thần Kỷ chín vạn năm, tổng khoảng một trăm bảy mươi vạn năm. Trong thời gian này, cho dù là Yểm Tư thị của Đại Toại cũng bị hủy diệt trong động loạn, tế tự không còn, giờ cũng không còn Yểm Tư hoàng tộc nữa. Ngay Phục Hy thị ta cũng suýt chút nữa vong tộc diệt chủng. Nhưng tế tự với trời thì vẫn liên miên bất tuyệt, kéo dài tới giờ. Cuối cùng mười vạn năm trước sinh ra Tiên Thiên Thần được tế tự mạnh nhất, đó chính là khởi nguyên của trời.
Cổ Nhạc khựng lại, trời là Tiên Thiên Thần sinh ra do chúng sinh tế tự?
- Hắn vừa sinh ra chính là sự tồn tại hoàn hảo nhất trong lòng chúng sinh.
Tư Mệnh nói tiếp:
- Không có gì không biết, không có gì không thể, vừa sinh ra đã là Đạo Thần. Có thể nói, là Đại Toại sáng tạo ra trời, sáng tạo ra kẻ đứng trên chúng sinh và chúng thần. Khi trời được sinh ra đã có kẻ đứng trên chúng sinh và chúng thần rồi, đó chính là Đạo Thần, đặc biệt là kẻ mạnh nhất lúc ấy, vị đó được gọi là Thiên Đế của Đạo Tôn, cường đại không thể tưởng tượng nổi. Khi hắn tại tế, danh hiệu Thiên Đế định nghĩa là Thiên Hoàng Đế! Hoàng đế của trời! Cũng may hắn đã già sắp chết rồi. Sau khi hắn chết thì không còn có Thiên Hoàng Đế nữa, chỉ có Thiên Tử.
Cổ Nhạc đột nhiên nói:
- Sao ngươi biết những điều này? Tư Mệnh, sau lưng ngươi là ai?
Tư Mệnh cười ngọt ngào như thiếu nữ:
- Ta không cho ngươi biết đâu.
Cổ Nhạc nổi da gà, nữ tử này giống như Tân Hỏa nỏi không có tình người nhưng trước mặt hắn lại thể hiện như vậy chắc chắn là có mưu đồ!
- Ngươi còn chưa nói cách đối phó với đệ tử của trời!
Cổ Nhạc giục.
Tư Mệnh cười:
- Cách này của ta có thể giúp ngươi không thua nhưng không thể khiến ngươi thắng hắn. Ngươi muốn thắng gần như là không thể. Nhưng cách này cần phải trao đổi, điều kiện là ngươi phải đồng ý với ta một việc, một việc rất dễ dàng thực hiện.
Cổ Nhạc lạnh lùng nói:
- Vừa rồi ta đã truyền thụ cho ngươi truyền thừa của Phục Mân Đạo Tôn, giờ ngươi lại đòi trao đổi mới cho ta biết?
Tư Mệnh nhẹ nhàng nói:
- Ngươi truyền cho ta bí cảnh thứ bảy và Thất Đạo Luân Hồi đương nhiên ta rất cảm kích, vì thế mới đưa ngươi tới Tử Vi. Hai chúng ta đã không nợ nần gì, hoặc là ta sẽ không đưa ngươi tới Tử Vi, chỉ cho ngươi biết cách để không thua. Ngươi chọn một cái là được.
Cổ Nhạc ánh mắt lay động, cười:
- Ngươi nói cách trước đã rồi ta suy nghĩ xem có đổi không.
- Ngươi kích sát Thiên Ngục thủ vệ, lấy một cái trống vỡ, bên trong chứa một đạo thần thông có tên Chư Thiên Vô Đạo.
Tư Mệnh cười:
- Ta đã tham ngộ được loại thần thông này. Chư Thiên Vô Đạo là một loại viễn cổ truyền thừa, nếu đối mặt với đệ tử của trời, thi triển môn thần thông này có thể chặn chư thiên vạn đạo, khiến hắn không thể gây thương tích cho ngươi, nhưng ngươi cũng không làm được gì hắn. Môn thần thông này…
- Là cái này sao?
Cổ Nhạc người rung lên, một tay đưa lên trời, trời đất vạn đạo lập tức chìm nghỉm, thần thông đạo pháp biến mất!
Nụ cười trên mặt Tư Mệnh đông cứng, Cổ Nhạc vô cùng thích thú, cười:
- Không cần nữa, môn thần thông này ta cũng đã ngộ ra rồi.
Tư Mệnh ảo não lầm bầm.
Cổ Nhạc cười:
- Tư Mệnh, giờ ngươi có thể đưa ta tới Tử Vi rồi.
Sự ảo não trên mặt Tư Mệnh biết mất, nghiêm nghị nói:
- Để bản thể của ngươi mở Lục Đạo Luân Hồi, ta trực tiếp đưa ngươi tới Lục Đạo Luân Hồi của bản thể ngươi là được.
Cổ Nhạc giật mình kêu lên:
- Lục Đạo Thiên Luân lại có thần uy như vậy? Nếu ngươi có thể tùy tiện vào luân hồi bí cảnh của người khác thì có ai là đối thủ của ngươi được?
Tư Mệnh tế Lục Đạo Thiên Luân, thiên luân khổng lồ từ từ chuyển động, thiếu nữ Phục Hy thị này ngồi trên bảo tọa ở chính giữa thiên luân, cười:
- Ngươi nói xem?
Cổ Nhạc nhún người bay lên, rơi vào Lục Đạo Thiên Luân, trong lòng vẫn vô cùng chấn động. Lục Đạo Thiên Luân trự tiếp cắt vào nguyên thần bí cảnh của đối phương, nếu ám sát đối phương thì ai có thể chặn nổi??
- Tư Mệnh, chủ nhân trước của Lục Đạo Thiên Luân tại sao lại chết?
Cổ Nhạc nói:
- Hắn có được chí bảo cường đại như Lục Đạo Thiên Luân tại sao lại chết trên bảo tọa của thiên luân?
Tư Mệnh mặt bỗng lạnh tanh, ngữ khí không có chút cảm xúc, bình tĩnh vạn phần:
- Vì hắn là phản đồ, một kẻ phản đồ phản bội cả chủng tộc của mình, thì sao có thể khiến kẻ địch của Phục Hy thị có thể tin tưởng hắn hoàn toàn? Hắn có thể phản bội chủng tộc mình thì đương nhiên có thể phản bội chúng. Hơn nữa hắn lại có trong tay chí bảo mạnh như vậy, thật sự không thể khiến các vị cao cao tại thương yên tâm. Chỉ có một cách để họ yên tâm, đó chính là loại bỏ hắn, vì thế hắn chết. Nực cười là..
Đôi môi mỏng của Tư Mệnh nở nụ cười nhẹ, lần này là cười chế giễu từ tận nội tâm:
- Hắn căn bản không biết mình chết vì tội phản bội. Nực cười hơn đó là sau khi họ hắn rồi mới phát hiện Lục Đạo Thiên Luân họ không dùng được. Ngươi nói xem có thú vị không?
Lục Đạo Thiên Luân chấn động, biến mất. Cổ Nhạc đứng trong Lục Đạo Thiên Luân, nhìn ra ngoài thì thấy vũ trụ thừoi không đều biến dạng, biến thành những vòng sáng nhiều màu sắc, vô số những lỗ méo mó. Vận hành của món chí bảo này đầy ẩn số, thậm chí hắn cũng không nhìn ra được sự ảo diệu trong đó.
Một lúc lâu sau, Lục Đạo Thiên Luân dừng lại, xuất hiện trong một cái Lục Đạo Luân Hồi khổng lồ. Cổ Nhạc ngẩng lên nhìn thì đây là Vạn Tượng Thế Giới!
Cao sơn đại địa, tinh tú vạn tượng.
Phía trên Tử Vi Đế Tinh, trong Phá Thiên Quan, Chung Nhạc mở mắt, thế thân của hắn, Cổ Nhạc đã tới, lúc này ở trong Vạn Tượng Bí Cảnh của hắn.
Nhưng lúc này đột nhiên Huyền Cơ nhìn về phía hắn, lộ vẻ ngạc nhiên, dường như cảm nhận được sự có mặt của Lục Đạo Thiên Luân.
Tư Mệnh vội nói:
- Đệ tử của trời rất nhạy cảm, chút dao động này cũng có thể bị hắn phát hiện, ta đi trước đây.
Món chí bảo này khẽ rung lên, biến mất khỏi Vạn Tượng Bí Cảnh của Chung Nhạc.
Khí tức của Chung Nhạc từ từ tăng lên, càng ngày càng mạnh, Cổ Nhạc đã dung nhập vào bản thể của hắn, tu vi thực lực của hắn liên tục tăng mạnh!
- Rốt cuộc Tư Mệnh đã đi rồi hay vẫn ẩn mình trong các chư đế ở đây?
Hắn nhìn quanh nhíu mày, hơn một vạn bảy nghìn vị đế tương lai, trong đó hơn bốn phần là nữ tử, ngoài mấy người thân cận với Chung Nhạc thì những người khác đều có thể là Tư Mệnh!
Thậm chí chưa biết chừng Tư Mệnh còn biến thành nam tử. Nàng ta nắm giữ Lục Đạo Thiên Luân, không phải không có khả năng này!
Huyền Cơ đứng dậy:
- Dịch Quân Vương, hai tháng đã tới rồi.
Chung Nhạc đứng dậy, không gian xung quanh bị đè nén rung chuyển, vỡ tan, chư vị đế tương lai kinh hãi, cảm giác mình cách Chung Nhạc và Huyền Cơ ngày một xa!
Nữ tử kia chính là Tư Mệnh, kinh ngạc nói:
- Tên Huyền Cơ đó lại là đệ tử của trời, chẳng trách ngươi phải bảo hắn đợi hai tháng mới đấu.
Cổ Nhạc giật mình, kêu lên:
- Sao ngươi biết?
Tư Mệnh vô cùng nữ tính, trợn mắt nhìn hắn, cười:
- Ta biết vì ta cũng tới đại hội chư đế tương lai, vừa rồi ở ngay bên cạnh ngươi. Ngươi vừa rồi gọi ta mới quay lại gặp ngươi.
- Ở bên cạnh ta? Lần này ngươi biến thành ai?
Trong Phá Thiên Quan, người Chung Nhạc khẽ run lên, mở mắt nhìn quanh tìm xem Tư Mệnh rốt cuộc đã biến thành ai.
- Không cần tìm, vừa rồi ta đã về, chỉ để lại một phân thân.
Trong Đạo Ẩn Lục Đạo Giới, Tư Mệnh cười:
- Bí cảnh thứ bảy, Thất Đạo Luân Hồi, chư đế tương lai, thịnh hội như vậy sao thiếu ta được? Chỉ là ngươi lại không mời ta, đúng là khiến ta thất vọng, thật hổ thẹn chúng ta là đồng tộc. Ngươi phải bồi thường cho ta, ta cần mọi kiến thức về bí cảnh thứ bảy và Thất Đạo Luân Hồi, rồi mới đưa ngươi tới Tử Vi được.
Cổ Nhạc thản nhiên cười:
- Kiến giải của ta về bí cảnh thứ bảy và Thất Đạo Luân Hồi đều là từ Tổ Đình của Phục Hy thị. Ngươi cũng là Phục Hy, mọi thứ trong Tổ Đình đương nhiên có phần của ngươi.
Thần thức hắn dao động, đưa những cảm ngộ, kiến thức của hắn học được trong Tổ Đình cho Tư Mệnh, nói:
- Mở bí cảnh thứ bảy cần phải có cường giả đế cấp trấn áp. Ngươi có chắc chắn không? Nếu thực sự nguy hiểm, ta có thể bảo Phục Thương hoàng thái tử giúp.
Tư Mệnh nghe hai chữ Phục Thương thì sắc mặt hơi tối lại:
- Không cần hắn. Có kiến giải của ngươi về bí cảnh thứ bảy và Thất Đạo Luân Hồi, ta có thể trực tiếp mở bí cảnh thứ bảy, không cần nhờ tới tội nhân.
- Lẽ nào ngươi có thánh dược?
Cổ Nhạc hỏi.
- Không nhiều, hai ba cây thì có thể có. Ta nắm chắc Lục Đạo Luân Hồi, bất cứ nơi nào trong thiên hạ đều có thể tới, thu hoạch được vài cây thánh dược.
Tư Mệnh đột nhiên đổi giọng:
- Đệ tử của trời cực kỳ lợi hại, thâm sâu khó lường, ngay ta cũng chưa chắc là đối thủ của hắn. Cho dù ngươi giao đấu cùng cảnh giới với hắn cũng thua nhiều thắng ít. Ngươi định thua rồi truyền cho hắn truyền thừa trong Tổ Đình sao?
Cổ Nhạc nói:
- Ngươi có cách nào thắng hắn không?
- Không có cách nào thắng, nhưng có cách không thua.
Tư Mệnh nói:
- Trời à gì? Thật ra sự ra đời của trời có liên quan tới tổ bối của Phục Hy thị ta.
Cổ Nhạc vểnh tai lắng nghe, Tư Mệnh nói:
- Tổ bối Phục Hy thị ta Yểm Tư thị thủy tổ Toại Hoàng, còn gọi là Đại Toại, chữ “Đại” trong đó là sự tôn kính của tất cả Hậu Thiên sinh linh và Tiên Thiên thần ma đối với ngài, không phải ai cũng có được. Tất cả Thiên Đế tự cổ chí kim, cho dù là tiên tổ Địa Hoàng đời đầu tiên của Phục Hy thị, cho dù là Phục Mân Đạo Tôn cũng không có được chữ “Đại” này. Đại, hình dung sự vĩ đại của ngài, sáng tạo của ngài. Năm đó ngài sáng tạo ra hệ thống tu luyện đồ đằng, giúp Hậu Thiên sinh linh có thể xưng thần xưng ma, có thể sánh ngang với Tiên Thiên Thần, thậm chí còn thay thế Tiên Thiên thần ma trở thành chúa tể của vũ trụ. Đó là công tích của ngài, nhưng không chỉ có vậy.
- Chữ “Đại” thêm một vạch chính là “Thiên”!
- Đại Toại phát hiện “thiên đạo”, vậy là chúng sinh có ý thức về “thiên” – về trời. Vậy là từ lúc đó, trời trở thành tế tự chí cao, đại diện cho sự tôn kính của chúng sinh với những gì chưa biết. Vì chưa biết nên có thể vô cùng cường đại, tới mức không thể tưởng tượng nổi, có thể vượt qua mức độ của thần ma.
Tư Mệnh nói:
- Thời đại Hỏa Kỷ, hơn bốn mươi vạn năm, thời đại loạn lạc cũng hơn ba mươi vạn năm. Thời đại Địa Kỷ tám mươi ba vạn nam, Địa Kỷ Thần Kỷ giao thời một vạn năm. Thời đại Thần Kỷ chín vạn năm, tổng khoảng một trăm bảy mươi vạn năm. Trong thời gian này, cho dù là Yểm Tư thị của Đại Toại cũng bị hủy diệt trong động loạn, tế tự không còn, giờ cũng không còn Yểm Tư hoàng tộc nữa. Ngay Phục Hy thị ta cũng suýt chút nữa vong tộc diệt chủng. Nhưng tế tự với trời thì vẫn liên miên bất tuyệt, kéo dài tới giờ. Cuối cùng mười vạn năm trước sinh ra Tiên Thiên Thần được tế tự mạnh nhất, đó chính là khởi nguyên của trời.
Cổ Nhạc khựng lại, trời là Tiên Thiên Thần sinh ra do chúng sinh tế tự?
- Hắn vừa sinh ra chính là sự tồn tại hoàn hảo nhất trong lòng chúng sinh.
Tư Mệnh nói tiếp:
- Không có gì không biết, không có gì không thể, vừa sinh ra đã là Đạo Thần. Có thể nói, là Đại Toại sáng tạo ra trời, sáng tạo ra kẻ đứng trên chúng sinh và chúng thần. Khi trời được sinh ra đã có kẻ đứng trên chúng sinh và chúng thần rồi, đó chính là Đạo Thần, đặc biệt là kẻ mạnh nhất lúc ấy, vị đó được gọi là Thiên Đế của Đạo Tôn, cường đại không thể tưởng tượng nổi. Khi hắn tại tế, danh hiệu Thiên Đế định nghĩa là Thiên Hoàng Đế! Hoàng đế của trời! Cũng may hắn đã già sắp chết rồi. Sau khi hắn chết thì không còn có Thiên Hoàng Đế nữa, chỉ có Thiên Tử.
Cổ Nhạc đột nhiên nói:
- Sao ngươi biết những điều này? Tư Mệnh, sau lưng ngươi là ai?
Tư Mệnh cười ngọt ngào như thiếu nữ:
- Ta không cho ngươi biết đâu.
Cổ Nhạc nổi da gà, nữ tử này giống như Tân Hỏa nỏi không có tình người nhưng trước mặt hắn lại thể hiện như vậy chắc chắn là có mưu đồ!
- Ngươi còn chưa nói cách đối phó với đệ tử của trời!
Cổ Nhạc giục.
Tư Mệnh cười:
- Cách này của ta có thể giúp ngươi không thua nhưng không thể khiến ngươi thắng hắn. Ngươi muốn thắng gần như là không thể. Nhưng cách này cần phải trao đổi, điều kiện là ngươi phải đồng ý với ta một việc, một việc rất dễ dàng thực hiện.
Cổ Nhạc lạnh lùng nói:
- Vừa rồi ta đã truyền thụ cho ngươi truyền thừa của Phục Mân Đạo Tôn, giờ ngươi lại đòi trao đổi mới cho ta biết?
Tư Mệnh nhẹ nhàng nói:
- Ngươi truyền cho ta bí cảnh thứ bảy và Thất Đạo Luân Hồi đương nhiên ta rất cảm kích, vì thế mới đưa ngươi tới Tử Vi. Hai chúng ta đã không nợ nần gì, hoặc là ta sẽ không đưa ngươi tới Tử Vi, chỉ cho ngươi biết cách để không thua. Ngươi chọn một cái là được.
Cổ Nhạc ánh mắt lay động, cười:
- Ngươi nói cách trước đã rồi ta suy nghĩ xem có đổi không.
- Ngươi kích sát Thiên Ngục thủ vệ, lấy một cái trống vỡ, bên trong chứa một đạo thần thông có tên Chư Thiên Vô Đạo.
Tư Mệnh cười:
- Ta đã tham ngộ được loại thần thông này. Chư Thiên Vô Đạo là một loại viễn cổ truyền thừa, nếu đối mặt với đệ tử của trời, thi triển môn thần thông này có thể chặn chư thiên vạn đạo, khiến hắn không thể gây thương tích cho ngươi, nhưng ngươi cũng không làm được gì hắn. Môn thần thông này…
- Là cái này sao?
Cổ Nhạc người rung lên, một tay đưa lên trời, trời đất vạn đạo lập tức chìm nghỉm, thần thông đạo pháp biến mất!
Nụ cười trên mặt Tư Mệnh đông cứng, Cổ Nhạc vô cùng thích thú, cười:
- Không cần nữa, môn thần thông này ta cũng đã ngộ ra rồi.
Tư Mệnh ảo não lầm bầm.
Cổ Nhạc cười:
- Tư Mệnh, giờ ngươi có thể đưa ta tới Tử Vi rồi.
Sự ảo não trên mặt Tư Mệnh biết mất, nghiêm nghị nói:
- Để bản thể của ngươi mở Lục Đạo Luân Hồi, ta trực tiếp đưa ngươi tới Lục Đạo Luân Hồi của bản thể ngươi là được.
Cổ Nhạc giật mình kêu lên:
- Lục Đạo Thiên Luân lại có thần uy như vậy? Nếu ngươi có thể tùy tiện vào luân hồi bí cảnh của người khác thì có ai là đối thủ của ngươi được?
Tư Mệnh tế Lục Đạo Thiên Luân, thiên luân khổng lồ từ từ chuyển động, thiếu nữ Phục Hy thị này ngồi trên bảo tọa ở chính giữa thiên luân, cười:
- Ngươi nói xem?
Cổ Nhạc nhún người bay lên, rơi vào Lục Đạo Thiên Luân, trong lòng vẫn vô cùng chấn động. Lục Đạo Thiên Luân trự tiếp cắt vào nguyên thần bí cảnh của đối phương, nếu ám sát đối phương thì ai có thể chặn nổi??
- Tư Mệnh, chủ nhân trước của Lục Đạo Thiên Luân tại sao lại chết?
Cổ Nhạc nói:
- Hắn có được chí bảo cường đại như Lục Đạo Thiên Luân tại sao lại chết trên bảo tọa của thiên luân?
Tư Mệnh mặt bỗng lạnh tanh, ngữ khí không có chút cảm xúc, bình tĩnh vạn phần:
- Vì hắn là phản đồ, một kẻ phản đồ phản bội cả chủng tộc của mình, thì sao có thể khiến kẻ địch của Phục Hy thị có thể tin tưởng hắn hoàn toàn? Hắn có thể phản bội chủng tộc mình thì đương nhiên có thể phản bội chúng. Hơn nữa hắn lại có trong tay chí bảo mạnh như vậy, thật sự không thể khiến các vị cao cao tại thương yên tâm. Chỉ có một cách để họ yên tâm, đó chính là loại bỏ hắn, vì thế hắn chết. Nực cười là..
Đôi môi mỏng của Tư Mệnh nở nụ cười nhẹ, lần này là cười chế giễu từ tận nội tâm:
- Hắn căn bản không biết mình chết vì tội phản bội. Nực cười hơn đó là sau khi họ hắn rồi mới phát hiện Lục Đạo Thiên Luân họ không dùng được. Ngươi nói xem có thú vị không?
Lục Đạo Thiên Luân chấn động, biến mất. Cổ Nhạc đứng trong Lục Đạo Thiên Luân, nhìn ra ngoài thì thấy vũ trụ thừoi không đều biến dạng, biến thành những vòng sáng nhiều màu sắc, vô số những lỗ méo mó. Vận hành của món chí bảo này đầy ẩn số, thậm chí hắn cũng không nhìn ra được sự ảo diệu trong đó.
Một lúc lâu sau, Lục Đạo Thiên Luân dừng lại, xuất hiện trong một cái Lục Đạo Luân Hồi khổng lồ. Cổ Nhạc ngẩng lên nhìn thì đây là Vạn Tượng Thế Giới!
Cao sơn đại địa, tinh tú vạn tượng.
Phía trên Tử Vi Đế Tinh, trong Phá Thiên Quan, Chung Nhạc mở mắt, thế thân của hắn, Cổ Nhạc đã tới, lúc này ở trong Vạn Tượng Bí Cảnh của hắn.
Nhưng lúc này đột nhiên Huyền Cơ nhìn về phía hắn, lộ vẻ ngạc nhiên, dường như cảm nhận được sự có mặt của Lục Đạo Thiên Luân.
Tư Mệnh vội nói:
- Đệ tử của trời rất nhạy cảm, chút dao động này cũng có thể bị hắn phát hiện, ta đi trước đây.
Món chí bảo này khẽ rung lên, biến mất khỏi Vạn Tượng Bí Cảnh của Chung Nhạc.
Khí tức của Chung Nhạc từ từ tăng lên, càng ngày càng mạnh, Cổ Nhạc đã dung nhập vào bản thể của hắn, tu vi thực lực của hắn liên tục tăng mạnh!
- Rốt cuộc Tư Mệnh đã đi rồi hay vẫn ẩn mình trong các chư đế ở đây?
Hắn nhìn quanh nhíu mày, hơn một vạn bảy nghìn vị đế tương lai, trong đó hơn bốn phần là nữ tử, ngoài mấy người thân cận với Chung Nhạc thì những người khác đều có thể là Tư Mệnh!
Thậm chí chưa biết chừng Tư Mệnh còn biến thành nam tử. Nàng ta nắm giữ Lục Đạo Thiên Luân, không phải không có khả năng này!
Huyền Cơ đứng dậy:
- Dịch Quân Vương, hai tháng đã tới rồi.
Chung Nhạc đứng dậy, không gian xung quanh bị đè nén rung chuyển, vỡ tan, chư vị đế tương lai kinh hãi, cảm giác mình cách Chung Nhạc và Huyền Cơ ngày một xa!