Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1537: Nhất định lưu danh (1)
Bất chợt là một cái quay đầu, bất chợt là một lần gặp mặt, bất chợt là sợi dây đàn đã yên lặng trong lòng lại một lần nữa bị gảy vang lên, bất chợt là tình cảm ẩn giấu ngày xưa một lần nữa bạo phát. Bất chợt là duyên, là phận, là tưởng niệm xuyên qua thời gian năm trăm năm.
Gặp lại Y Uyển Quân, gợi lên tiếng lòng của hắn, khiến cho thần thức của hắn xuyên qua thời không, trở lại quá khứ, ôn lại đủ loại ký ức của chính mình với Y Uyển Quân, mà đây chính là ảo diệu của Bất Diệt Thần Thức Kinh tầng thứ tám của Ký Tiết Đế.
Nhục thân và linh hồn đều có thể già đi, đều có thể điêu linh tử vong, nhưng trong lòng có cái không thể buông bỏ, cho nên mới muốn lạc ấn tinh thần của chính mình vào trong thời không, cùng với tình yêu vĩnh hằng lạc ấn vào trong thời không, cho dù nhục thân và linh hồn của chúng ta cũng đều đã bị hủy diệt.
Chung Nhạc vẫn chưa tu luyện tới một bước này, đó là công pháp mà chỉ có kẻ chí tình chí thánh mới có thể tu thành, Ký Tiết Đế chính là hạng người như vậy.
Chung Nhạc sãi bước đi về phía nàng nữ tử ngoài cửa, tư tưởng tung bay. Tất cả những chuyện tốt đẹp, các loại lời hứa… giữa hai người, lúc này đều từ dưới đáy lòng của hắn nhảy ra. Hắn từng đáp ứng Y Uyển Quân, sẽ dẫn nàng tới Tử Vi, nhưng lại bỏ nàng lại trong Thánh địa Lôi Trạch, không nói câu nào đã rời khỏi nàng.
Lần này Chung Nhạc trở về ba ngàn Lục Đạo Giới, muốn gặp lại nhất chính là nàng, sợ gặp lại nhất cũng chính là nàng. Muốn gặp nàng là vì đoạn cảm tình kia, sợ gặp nàng cũng là vì đoạn cảm tình kia. Hiện tại Y Uyển Quân đã tìm tới, đang đứng trước cửa Nhạc Hầu phủ. Giai nhân vẫn như trước, vẫn đẹp như tại thời điểm bọn họ chia lìa.
Vẻ đẹp của nàng bất đồng với vẻ đẹp của Nguyệt Thần. Vẻ đẹp của Nguyệt Thần là cao cao tại thượng, có một loại cảm giác không chân thật, mà vẻ đẹp của nàng lại là chân thật, là xinh đẹp có thể có được.
Tân Hỏa trong Thức hải hắn rên rên rỉ rỉ, nói:
- Chung Sơn thị, Huyên nương nương nhà ngươi đã từng nói qua, trong nhà đã có rồi, cũng không cần ăn ở bên ngoài nữa. Ngươi có còn nhớ không?
Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, một hơi tiến về phía trước, cùng nàng nữ tử kia ôm nhau, thật lâu cũng không có buông ra.
- Ta đã để cho nàng chờ đợi năm trăm năm, không thể lại để cho nàng đợi nữa!
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Ta phải dẫn nàng đi! Nhất định phải dẫn nàng đi!
Y Uyển Quân thấp giọng nói:
- Chung quân, ta đã suy nghĩ suốt năm trăm năm, suy nghĩ ra một đạo lý! Nếu không thể ở cùng một chỗ với người mình yêu thương, cho dù có thể sống ức vạn năm cũng chỉ là uổng phí. Nếu có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu thương, cho dù chỉ ngắn ngủi một trăm năm, cũng đã đủ rồi!
Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn, trong lòng dâng trào nhu tình kích động:
- Ta dẫn ngươi đi Tử Vi, cùng sinh cùng tử!
Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc khôi phục lại dung mạo Dịch tiên sinh. Ở trên thuyền ngoại trừ Hồn Đôn Vũ ra còn có thêm một nàng nữ tử. Tân Hỏa nói nhỏ:
- Huyên nương nương dặn ngươi ra ngoài không cần ăn loạn, ngươi ăn rồi còn không nói, lại còn muốn mang về nữa. Lần này nhất định náo nhiệt rồi! Vốn dĩ là nhị nữ tranh phong, hiện tại lại xuất hiện nữ thứ ba rồi, là muốn ba chân cùng đứng sao?
Chung Nhạc thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền, đang định xuất phát, đột nhiên một nàng Thần Nữ anh tư hào sảng nhảy lên trên thuyền, bên hông quấn quanh một sợi roi, cười hì hì, nói:
- Uyển Quân, ngươi cũng ở đây sao? Tướng công, ngươi đã giết chết cha ta, còn muốn chạy sao?
Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời tối sầm. Nữ tử này chính là Thạch Âm Cơ, đã từng cùng chính mình có mấy lần cá nước thân mật. Hắn vội vàng nhìn về phía Y Uyển Quân, chỉ thấy sắc mặt Y Uyển Quân cũng có chút khó coi, không nói một lời đã đi vào khoang thuyền, cũng không lâu lắm đã thay đổi một thân nam trang, sắc mặt không khỏi càng đen hơn.
Y Uyển Quân thay đổi nam trang chính là Quân Vô Đạo. Nàng thay một thân quần áo này, hiển nhiên là muốn nói tên lang quân Chung Nhạc này vô đạo, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Chính mình muốn chạm vào nàng, kiên quyết sẽ không có khả năng rồi.
Thạch Âm Cơ rút sợi roi ra, ở trên không trung quất một cái, mỉm cười nói:
- Tướng công, năm trăm năm không gặp, có còn nhớ sợi roi này của ta không?
Tâm thần Chung Nhạc rung động, nhớ tới tình cảnh náo loạn kiều diễm giữa hai người, vội vàng ho khan một tiếng, hỏi:
- Âm Cơ, sao ngươi lại tới đây?
- Sau khi đùa bỡn cảm tình người ta xong liền muốn bỏ chạy, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Thạch Âm Cơ cười lạnh một tiếng, kéo Y Uyển Quân sang một bên, nói:
- Ngươi muốn lừa gạt đi Uyển Quân nhà ta, cũng không dễ dàng như vậy!
- Đùa bỡn cảm tình? Rõ ràng chính là ngươi đùa bỡn ta a?
Chung Nhạc một trận không nói gì.
Thạch Âm Cơ và Y Uyển Quân là bạn thân khuê mật, quan hệ vô cùng thân thiết. Cảm tình giữa hai nàng nữ hài tử ngược lại còn tốt hơn so với Chung Nhạc rất nhiều, rất nhanh đã ríu ra ríu rít với nhau, không biết đang nói những chuyện gì. Chung Nhạc một trận bất đắc dĩ, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Thạch Cơ nương nương chợt chặn Cổ thuyền lại, nói:
- Chung quân, Âm Cơ phải làm phiền Chung quân rồi! Tương lai hãy cho con gái ta một cái danh phận!
Chung Nhạc khom người, cung kính nói:
- Nhạc mẫu hãy yên tâm!
Thạch Cơ nương nương gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Thiên Dực Cổ Thuyền lái vào tinh không, đi tới Thiên Đình Uy Thần Lục Đạo Giới. Trường Canh Giới Đế đang ở bên ngoài Thiên Đình chờ sẵn. Chung Nhạc dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, hai người ngồi trên bậc tam cấp bên ngoài Nam Thiên Môn. Trường Canh Giới Đế ném cho Chung Nhạc một vò rượu, hai người cứ như vậy cùng nhau uống rượu. Trường Canh Giới Đế không hề có một chút bộ dáng Giới Đế cao cao tại thượng.
- Chuyến đi này, không biết ta còn có thể sống sót trở về gặp lại ngươi không!
Chung Nhạc thở dài một cái, tinh thần đột nhiên phấn chấn, mỉm cười nói:
- Nhị đệ, tiền đồ của ngươi vô lượng a! Trong Vũ trụ Cổ lão, ba ngàn Lục Đạo Giới và Tinh vực Tử Vi, ta chỉ từng gặp qua hai vị Tinh Hà Linh Thể, một người trong đó là ngươi, một người còn lại thuộc về Đế tộc trong Vũ trụ Cổ lão. Ngươi có biết bản thân ngươi trân quý tới mức nào không?
Trường Canh Giới Đế nghi hoặc, lơ đễnh nói:
- Tinh Hà Linh Thể cũng không phải là Linh thể mạnh nhất, ít nhất cũng không thể so với Nhật Nguyệt Song Linh Thể của ngươi. Thành tựu của ta nhiều nhất cũng chỉ là Đế Quân, có thể xưng hùng trong ba ngàn Lục Đạo Giới, đã tới Vũ trụ Cổ lão hoặc là Tử Vi, hắc hắc…
Hắn lắc đầu, hiển nhiên là bị thành tựu hiện tại của Chung Nhạc đả kích.
- Ngươi còn chưa biết ý nghĩa của Tinh Hà Linh Thể đối với thời đại này. Bất quá, rất nhanh ngươi sẽ có thể biết rồi, ngươi đã định trước sẽ lưu danh trong sử sách!
Chung Nhạc suy tư trong chốc lát, nói:
Gặp lại Y Uyển Quân, gợi lên tiếng lòng của hắn, khiến cho thần thức của hắn xuyên qua thời không, trở lại quá khứ, ôn lại đủ loại ký ức của chính mình với Y Uyển Quân, mà đây chính là ảo diệu của Bất Diệt Thần Thức Kinh tầng thứ tám của Ký Tiết Đế.
Nhục thân và linh hồn đều có thể già đi, đều có thể điêu linh tử vong, nhưng trong lòng có cái không thể buông bỏ, cho nên mới muốn lạc ấn tinh thần của chính mình vào trong thời không, cùng với tình yêu vĩnh hằng lạc ấn vào trong thời không, cho dù nhục thân và linh hồn của chúng ta cũng đều đã bị hủy diệt.
Chung Nhạc vẫn chưa tu luyện tới một bước này, đó là công pháp mà chỉ có kẻ chí tình chí thánh mới có thể tu thành, Ký Tiết Đế chính là hạng người như vậy.
Chung Nhạc sãi bước đi về phía nàng nữ tử ngoài cửa, tư tưởng tung bay. Tất cả những chuyện tốt đẹp, các loại lời hứa… giữa hai người, lúc này đều từ dưới đáy lòng của hắn nhảy ra. Hắn từng đáp ứng Y Uyển Quân, sẽ dẫn nàng tới Tử Vi, nhưng lại bỏ nàng lại trong Thánh địa Lôi Trạch, không nói câu nào đã rời khỏi nàng.
Lần này Chung Nhạc trở về ba ngàn Lục Đạo Giới, muốn gặp lại nhất chính là nàng, sợ gặp lại nhất cũng chính là nàng. Muốn gặp nàng là vì đoạn cảm tình kia, sợ gặp nàng cũng là vì đoạn cảm tình kia. Hiện tại Y Uyển Quân đã tìm tới, đang đứng trước cửa Nhạc Hầu phủ. Giai nhân vẫn như trước, vẫn đẹp như tại thời điểm bọn họ chia lìa.
Vẻ đẹp của nàng bất đồng với vẻ đẹp của Nguyệt Thần. Vẻ đẹp của Nguyệt Thần là cao cao tại thượng, có một loại cảm giác không chân thật, mà vẻ đẹp của nàng lại là chân thật, là xinh đẹp có thể có được.
Tân Hỏa trong Thức hải hắn rên rên rỉ rỉ, nói:
- Chung Sơn thị, Huyên nương nương nhà ngươi đã từng nói qua, trong nhà đã có rồi, cũng không cần ăn ở bên ngoài nữa. Ngươi có còn nhớ không?
Chung Nhạc mắt điếc tai ngơ, một hơi tiến về phía trước, cùng nàng nữ tử kia ôm nhau, thật lâu cũng không có buông ra.
- Ta đã để cho nàng chờ đợi năm trăm năm, không thể lại để cho nàng đợi nữa!
Trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Ta phải dẫn nàng đi! Nhất định phải dẫn nàng đi!
Y Uyển Quân thấp giọng nói:
- Chung quân, ta đã suy nghĩ suốt năm trăm năm, suy nghĩ ra một đạo lý! Nếu không thể ở cùng một chỗ với người mình yêu thương, cho dù có thể sống ức vạn năm cũng chỉ là uổng phí. Nếu có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu thương, cho dù chỉ ngắn ngủi một trăm năm, cũng đã đủ rồi!
Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn, trong lòng dâng trào nhu tình kích động:
- Ta dẫn ngươi đi Tử Vi, cùng sinh cùng tử!
Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc khôi phục lại dung mạo Dịch tiên sinh. Ở trên thuyền ngoại trừ Hồn Đôn Vũ ra còn có thêm một nàng nữ tử. Tân Hỏa nói nhỏ:
- Huyên nương nương dặn ngươi ra ngoài không cần ăn loạn, ngươi ăn rồi còn không nói, lại còn muốn mang về nữa. Lần này nhất định náo nhiệt rồi! Vốn dĩ là nhị nữ tranh phong, hiện tại lại xuất hiện nữ thứ ba rồi, là muốn ba chân cùng đứng sao?
Chung Nhạc thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền, đang định xuất phát, đột nhiên một nàng Thần Nữ anh tư hào sảng nhảy lên trên thuyền, bên hông quấn quanh một sợi roi, cười hì hì, nói:
- Uyển Quân, ngươi cũng ở đây sao? Tướng công, ngươi đã giết chết cha ta, còn muốn chạy sao?
Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời tối sầm. Nữ tử này chính là Thạch Âm Cơ, đã từng cùng chính mình có mấy lần cá nước thân mật. Hắn vội vàng nhìn về phía Y Uyển Quân, chỉ thấy sắc mặt Y Uyển Quân cũng có chút khó coi, không nói một lời đã đi vào khoang thuyền, cũng không lâu lắm đã thay đổi một thân nam trang, sắc mặt không khỏi càng đen hơn.
Y Uyển Quân thay đổi nam trang chính là Quân Vô Đạo. Nàng thay một thân quần áo này, hiển nhiên là muốn nói tên lang quân Chung Nhạc này vô đạo, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Chính mình muốn chạm vào nàng, kiên quyết sẽ không có khả năng rồi.
Thạch Âm Cơ rút sợi roi ra, ở trên không trung quất một cái, mỉm cười nói:
- Tướng công, năm trăm năm không gặp, có còn nhớ sợi roi này của ta không?
Tâm thần Chung Nhạc rung động, nhớ tới tình cảnh náo loạn kiều diễm giữa hai người, vội vàng ho khan một tiếng, hỏi:
- Âm Cơ, sao ngươi lại tới đây?
- Sau khi đùa bỡn cảm tình người ta xong liền muốn bỏ chạy, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
Thạch Âm Cơ cười lạnh một tiếng, kéo Y Uyển Quân sang một bên, nói:
- Ngươi muốn lừa gạt đi Uyển Quân nhà ta, cũng không dễ dàng như vậy!
- Đùa bỡn cảm tình? Rõ ràng chính là ngươi đùa bỡn ta a?
Chung Nhạc một trận không nói gì.
Thạch Âm Cơ và Y Uyển Quân là bạn thân khuê mật, quan hệ vô cùng thân thiết. Cảm tình giữa hai nàng nữ hài tử ngược lại còn tốt hơn so với Chung Nhạc rất nhiều, rất nhanh đã ríu ra ríu rít với nhau, không biết đang nói những chuyện gì. Chung Nhạc một trận bất đắc dĩ, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Thạch Cơ nương nương chợt chặn Cổ thuyền lại, nói:
- Chung quân, Âm Cơ phải làm phiền Chung quân rồi! Tương lai hãy cho con gái ta một cái danh phận!
Chung Nhạc khom người, cung kính nói:
- Nhạc mẫu hãy yên tâm!
Thạch Cơ nương nương gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Thiên Dực Cổ Thuyền lái vào tinh không, đi tới Thiên Đình Uy Thần Lục Đạo Giới. Trường Canh Giới Đế đang ở bên ngoài Thiên Đình chờ sẵn. Chung Nhạc dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, hai người ngồi trên bậc tam cấp bên ngoài Nam Thiên Môn. Trường Canh Giới Đế ném cho Chung Nhạc một vò rượu, hai người cứ như vậy cùng nhau uống rượu. Trường Canh Giới Đế không hề có một chút bộ dáng Giới Đế cao cao tại thượng.
- Chuyến đi này, không biết ta còn có thể sống sót trở về gặp lại ngươi không!
Chung Nhạc thở dài một cái, tinh thần đột nhiên phấn chấn, mỉm cười nói:
- Nhị đệ, tiền đồ của ngươi vô lượng a! Trong Vũ trụ Cổ lão, ba ngàn Lục Đạo Giới và Tinh vực Tử Vi, ta chỉ từng gặp qua hai vị Tinh Hà Linh Thể, một người trong đó là ngươi, một người còn lại thuộc về Đế tộc trong Vũ trụ Cổ lão. Ngươi có biết bản thân ngươi trân quý tới mức nào không?
Trường Canh Giới Đế nghi hoặc, lơ đễnh nói:
- Tinh Hà Linh Thể cũng không phải là Linh thể mạnh nhất, ít nhất cũng không thể so với Nhật Nguyệt Song Linh Thể của ngươi. Thành tựu của ta nhiều nhất cũng chỉ là Đế Quân, có thể xưng hùng trong ba ngàn Lục Đạo Giới, đã tới Vũ trụ Cổ lão hoặc là Tử Vi, hắc hắc…
Hắn lắc đầu, hiển nhiên là bị thành tựu hiện tại của Chung Nhạc đả kích.
- Ngươi còn chưa biết ý nghĩa của Tinh Hà Linh Thể đối với thời đại này. Bất quá, rất nhanh ngươi sẽ có thể biết rồi, ngươi đã định trước sẽ lưu danh trong sử sách!
Chung Nhạc suy tư trong chốc lát, nói: