Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1526: Đồ Vật lưu lại (2)
- Tương lai, ta sẽ trở thành Đạo Thần vĩnh sinh bất diệt! Tân Hỏa, ngươi không khắc chết được ta!
Tân Hỏa trầm mặc không nói lời nào. Thay đổi tương lai khó khăn tới mức nào? Tồn tại đẳng cấp như Đại Tư Mệnh có thể làm được, tương lai Chung Nhạc có thể làm được sao?
Thiên Dực Cổ Thuyền tiếp tục tiến về phía trước, rốt cuộc bay ra khỏi phạm vi của Vũ trụ Cổ lão, tiến vào ba ngàn Lục Đạo Giới.
Trong lòng Chung Nhạc trầm xuống. Lại tiếp tục tiến về phía trước, Thiên Hoàng Đế Đạo sẽ tiến vào phạm vi của Đệ Nhất Lục Đạo Giới trước đây, không bao lâu nữa sẽ gặp phải Hồn Thiên Đồ của Tiên Thiên Đế Quân, khi đó quang lưu truyền tống sẽ bị dừng lại.
Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy những thứ mà Phong Hiếu Trung đã nói kia. Phong Hiếu Trung nói có, như vậy nhất định sẽ có. Bất quá, Thiên Hoàng Đế Đạo này có rất nhiều chỗ kỳ lạ quỷ quái, ở nơi này thậm chí có thể nhìn thấy những người trong quá khứ và tương lai sẽ đi qua con đường này. Nói không chừng hắn sẽ không gặp phải những sự tình mà trước đây Phong Hiếu Trung đã tao ngộ.
Thiên Dực Cổ Thuyền vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Trước mặt chính là phạm vi của Ba La Lục Đạo Giới. Thời điểm đi qua Ba La Lục Đạo Giới, bọn họ sẽ đi qua địa phương Đế chiến. Thời điểm linh cữu của Phục Mân Đạo Tôn đi tới nơi đó, tồn tại tà ác đã tụ tập những tồn tại cường đại nhất lúc đó, tiến hành một lần đại bao vây tiễu trừ đối với chiến lực trung kiên của Phục Hy thị ở nơi này. Phục Hy Thần Tộc cũng bắt đầu xuống dốc từ lúc đó.
Đột nhiên, Thiên Dực Cổ Thuyền khẽ chấn động, lại chậm rãi dừng lại, không có tiến vào địa phương Đế chiến.
- Lần thứ ba rồi!
Hồn Đôn Vũ có chút kinh ngạc nói:
- Lần này sẽ phát sinh biến cố gì đây? Hửm? Vẫn là đội ngũ đưa tang!
- Phong! Đại Phong!
Chung Nhạc nghe được thanh âm hò hét rung động nhân tâm kia. Hành khúc Phục Hy thị từ trong Thiên Hoàng Đế Đạo vang lên. Đội ngũ đưa tang Phục Mân Đạo Tôn chậm rãi xuất hiện.
Từng chiếc từng chiếc lâu thuyền bay tới. Trên boong thuyền đứng sừng sững vô số Chiến Thần của Phục Hy thị. Tiếng ca kia chất chứa bi ý tang thương và ca tụng. Đế quan của Phục Mân Đạo Tôn đã tới.
Trên Đế thuyền, Đế quan của vị Thiên Đế vô song này lẳng lặng nằm đó. Đột nhiên, chiếc Đế thuyền chợt dừng lại, tất cả những chiếc lâu thuyền hộ tống cũng dừng lại, thời gian vào khoảnh khắc này phảng phất cũng dừng lại.
Đúng lúc này, Chung Nhạc chợt nhìn thấy Đế quan chấn động. Từng cây từng cây mộc tiêu dài tới mấy chục trượng từ trên quan tài tróc ra, bay lên, phiêu phù giữa không trung như vô số thanh kiếm treo cao. Trong Đế quan, thi thể của Phục Mân Đạo Tôn đột nhiên thẳng tắp đứng bật dậy.
Da đầu Chung Nhạc nhất thời tê dại. Trong Thức hải của hắn, sau gáy Tân Hỏa lại càng dựng thẳng lên một đoàn lửa nhỏ. Mà bên cạnh hắn, Hồn Đôn Vũ lại không chút nhận ra, đứng yên ở nơi đó không chút cử động, tựa hồ cũng đã bị thời gian bất động định trụ lại.
Trong thi thể của Phục Mân Đạo Tôn, từng viên từng viên Linh châu từ từ bay lên, ẩn nấp vào trong Thiên Hoàng Đế Đạo. Đám Linh châu kia phảng phất như hòa làm một thể với Thiên Hoàng Đế Đạo, biến mất không thấy đâu nữa.
Thi thể của Phục Mân Đạo Tôn đột nhiên lại ngã rạp vào trong Đế quan, nắp quan tài khép lại. Từng cây từng cây mộc tiêu như kiếm phốc phốc rơi xuống, Đế quan khôi phục lại như lúc ban đầu.
Loại dị tượng thời gian bất động kia biến mất. Đám Phục Hy Chiến Thần trên thuyền lại không chút nhận ra một màn này. Đội ngũ đưa tang tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Thiên Dực Cổ Thuyền không ngừng chấn động, lại không thể động đậy, phảng phất như vẫn còn đang bị định trụ trong thời gian vậy. Trên Cổ thuyền, Hồn Đôn Vũ cũng không chút động đậy, tựa hồ vẫn còn rơi vào trong trạng thái thời gian bất động. Chung Nhạc khẽ giơ tay lên. Hồn Đôn Vũ không thể động đậy, mà hắn lại có thể hành động như thường.
- Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Trái tim Chung Nhạc phanh phanh nhảy loạn. Phong Hiếu Trung nói không sai. Trong Thiên Hoàng Đế Đạo này quả thật có chút đồ vật lưu lại, hơn nữa còn là đồ vật do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại cho hắn.
Đế quan mở ra, thi thể của Phục Mân Đạo Tôn bay lên, tế khởi rất nhiều viên Linh châu. Đám Linh châu này chính là đồ vật mà Phục Mân Đạo Tôn muốn lưu lại cho hắn.
Phong Hiếu Trung nhất định cũng đã nhìn thấy một màn này, nhưng lại không biết làm sao thu lấy, chỉ đành phải từ bỏ.
Chung Nhạc ngẩng đầu quan sát Thiên Hoàng Đế Đạo, khẽ nhíu mày. Trên Thiên Hoàng Đế Đạo không có nửa điểm vết tích. Đám Linh châu kia chính là ẩn nấp bên trong Thiên Hoàng Đế Đạo. Bọn chúng ẩn nấp ở đâu, hắn cũng biết vô cùng rõ ràng. Nhưng làm sao mới có thể lấy đám Linh châu này ra?
Tinh thần lực của hắn tuôn ra, nỗ lực tìm kiếm đám Linh châu kia, nhưng cái gì cũng đều không cảm ứng được. Hắn vươn tay ra, dùng pháp lực khiến cho bàn tay này trở nên to lớn khôn cùng, nhưng chụp tới địa điểm ẩn nấp của đám Linh châu kia lại chẳng chụp được bất cứ thứ gì. Hắn lại tế khởi Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, chiếu rọi về phía đó. Nhưng tấm gương này cũng không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết gì cả.
Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh. Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động càng lúc càng kịch liệt, cái này nói rõ bọn họ sẽ không vĩnh viễn dừng lại ở nơi này, rất có khả năng sau một khắc sẽ bị quang lưu Thiên Hoàng Đế Đạo cuốn đi. Nếu hiện tại không thể lấy ra đám Linh châu kia, sẽ liền mất đi cơ hội thật tốt này.
- Đế tử Phục Thương, ngươi có biện pháp nào lấy đám Linh châu kia ra không?
Chung Nhạc vội vàng lấy Lục Đạo Giới Châu ra, hỏi. Trong Lục Đạo Giới Châu, Phục Thương cũng bị thời gian bất động định trụ lại, không chút cử động, không nghe được câu hỏi của hắn.
- Tân Hỏa! Tân Hỏa?
Trong lòng Chung Nhạc lạnh lẽo. Ngay cả Tân Hỏa cũng đã bị định trụ rồi. Hắn gấp gáp đi tới đi lui trên boong thuyền Cổ thuyền, lẩm bẩm:
- Nhất định là có biện pháp! Nhất định là có biện pháp! Nếu Phục Mân Đạo Tôn đã lưu đám Linh châu kia lại nơi này, liền nhất định là có biện pháp để cho ta thu lấy! Hắn đã nhìn thấy ta, cho nên sau khi chết mới lưu lại đám Linh châu kia. Hắn biết rõ ta có biện pháp thu lấy đám Linh châu kia!
Đột nhiên, Thiên Dực Cổ Thuyền chợt từ từ di chuyển về phía trước. Hồn Đôn Vũ cũng tựa hồ động đậy một chút. Cái này nói rõ thời gian bất động đã bắt đầu lưu chuyển.
- Ta biết rồi!
Trong đầu Chung Nhạc lóe lên linh quang, thôi động Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh, thi triển ra thần thông của Phục Mân Đạo Tôn.
- Lúc trước ta ở trong Thiên Hoàng Đế Đạo đã thi triển ra công pháp của hắn cho hắn nhìn. Như vậy biện pháp lấy đi đám Linh châu kia, nhất định cũng là Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh!
Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động kịch liệt, ngàn cặp Tiên Thiên Nhục Sí chấn động, bị quang lưu của Thiên Hoàng Đế Đạo cuốn lên, cực nhanh bay về phía trước.
Đúng lúc này, trong Thiên Hoàng Đế Đạo chợt xuất hiện từng viên từng viên Linh châu, giống như một đám đom đóm bay lượn phóng vọt về phía Chung Nhạc. Tốc độ của đám Linh châu này thậm chí còn nhanh hơn quang lưu truyền tống của Thiên Hoàng Đế Đạo, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất trong quang luân sau đầu hắn.
Cùng lúc đó, Hồn Đôn Vũ khôi phục hành động. Đế tử Phục Thương trong Lục Đạo Giới Châu cũng đã tỉnh lại.
Tân Hỏa trầm mặc không nói lời nào. Thay đổi tương lai khó khăn tới mức nào? Tồn tại đẳng cấp như Đại Tư Mệnh có thể làm được, tương lai Chung Nhạc có thể làm được sao?
Thiên Dực Cổ Thuyền tiếp tục tiến về phía trước, rốt cuộc bay ra khỏi phạm vi của Vũ trụ Cổ lão, tiến vào ba ngàn Lục Đạo Giới.
Trong lòng Chung Nhạc trầm xuống. Lại tiếp tục tiến về phía trước, Thiên Hoàng Đế Đạo sẽ tiến vào phạm vi của Đệ Nhất Lục Đạo Giới trước đây, không bao lâu nữa sẽ gặp phải Hồn Thiên Đồ của Tiên Thiên Đế Quân, khi đó quang lưu truyền tống sẽ bị dừng lại.
Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy những thứ mà Phong Hiếu Trung đã nói kia. Phong Hiếu Trung nói có, như vậy nhất định sẽ có. Bất quá, Thiên Hoàng Đế Đạo này có rất nhiều chỗ kỳ lạ quỷ quái, ở nơi này thậm chí có thể nhìn thấy những người trong quá khứ và tương lai sẽ đi qua con đường này. Nói không chừng hắn sẽ không gặp phải những sự tình mà trước đây Phong Hiếu Trung đã tao ngộ.
Thiên Dực Cổ Thuyền vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Trước mặt chính là phạm vi của Ba La Lục Đạo Giới. Thời điểm đi qua Ba La Lục Đạo Giới, bọn họ sẽ đi qua địa phương Đế chiến. Thời điểm linh cữu của Phục Mân Đạo Tôn đi tới nơi đó, tồn tại tà ác đã tụ tập những tồn tại cường đại nhất lúc đó, tiến hành một lần đại bao vây tiễu trừ đối với chiến lực trung kiên của Phục Hy thị ở nơi này. Phục Hy Thần Tộc cũng bắt đầu xuống dốc từ lúc đó.
Đột nhiên, Thiên Dực Cổ Thuyền khẽ chấn động, lại chậm rãi dừng lại, không có tiến vào địa phương Đế chiến.
- Lần thứ ba rồi!
Hồn Đôn Vũ có chút kinh ngạc nói:
- Lần này sẽ phát sinh biến cố gì đây? Hửm? Vẫn là đội ngũ đưa tang!
- Phong! Đại Phong!
Chung Nhạc nghe được thanh âm hò hét rung động nhân tâm kia. Hành khúc Phục Hy thị từ trong Thiên Hoàng Đế Đạo vang lên. Đội ngũ đưa tang Phục Mân Đạo Tôn chậm rãi xuất hiện.
Từng chiếc từng chiếc lâu thuyền bay tới. Trên boong thuyền đứng sừng sững vô số Chiến Thần của Phục Hy thị. Tiếng ca kia chất chứa bi ý tang thương và ca tụng. Đế quan của Phục Mân Đạo Tôn đã tới.
Trên Đế thuyền, Đế quan của vị Thiên Đế vô song này lẳng lặng nằm đó. Đột nhiên, chiếc Đế thuyền chợt dừng lại, tất cả những chiếc lâu thuyền hộ tống cũng dừng lại, thời gian vào khoảnh khắc này phảng phất cũng dừng lại.
Đúng lúc này, Chung Nhạc chợt nhìn thấy Đế quan chấn động. Từng cây từng cây mộc tiêu dài tới mấy chục trượng từ trên quan tài tróc ra, bay lên, phiêu phù giữa không trung như vô số thanh kiếm treo cao. Trong Đế quan, thi thể của Phục Mân Đạo Tôn đột nhiên thẳng tắp đứng bật dậy.
Da đầu Chung Nhạc nhất thời tê dại. Trong Thức hải của hắn, sau gáy Tân Hỏa lại càng dựng thẳng lên một đoàn lửa nhỏ. Mà bên cạnh hắn, Hồn Đôn Vũ lại không chút nhận ra, đứng yên ở nơi đó không chút cử động, tựa hồ cũng đã bị thời gian bất động định trụ lại.
Trong thi thể của Phục Mân Đạo Tôn, từng viên từng viên Linh châu từ từ bay lên, ẩn nấp vào trong Thiên Hoàng Đế Đạo. Đám Linh châu kia phảng phất như hòa làm một thể với Thiên Hoàng Đế Đạo, biến mất không thấy đâu nữa.
Thi thể của Phục Mân Đạo Tôn đột nhiên lại ngã rạp vào trong Đế quan, nắp quan tài khép lại. Từng cây từng cây mộc tiêu như kiếm phốc phốc rơi xuống, Đế quan khôi phục lại như lúc ban đầu.
Loại dị tượng thời gian bất động kia biến mất. Đám Phục Hy Chiến Thần trên thuyền lại không chút nhận ra một màn này. Đội ngũ đưa tang tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
Thiên Dực Cổ Thuyền không ngừng chấn động, lại không thể động đậy, phảng phất như vẫn còn đang bị định trụ trong thời gian vậy. Trên Cổ thuyền, Hồn Đôn Vũ cũng không chút động đậy, tựa hồ vẫn còn rơi vào trong trạng thái thời gian bất động. Chung Nhạc khẽ giơ tay lên. Hồn Đôn Vũ không thể động đậy, mà hắn lại có thể hành động như thường.
- Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Trái tim Chung Nhạc phanh phanh nhảy loạn. Phong Hiếu Trung nói không sai. Trong Thiên Hoàng Đế Đạo này quả thật có chút đồ vật lưu lại, hơn nữa còn là đồ vật do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại cho hắn.
Đế quan mở ra, thi thể của Phục Mân Đạo Tôn bay lên, tế khởi rất nhiều viên Linh châu. Đám Linh châu này chính là đồ vật mà Phục Mân Đạo Tôn muốn lưu lại cho hắn.
Phong Hiếu Trung nhất định cũng đã nhìn thấy một màn này, nhưng lại không biết làm sao thu lấy, chỉ đành phải từ bỏ.
Chung Nhạc ngẩng đầu quan sát Thiên Hoàng Đế Đạo, khẽ nhíu mày. Trên Thiên Hoàng Đế Đạo không có nửa điểm vết tích. Đám Linh châu kia chính là ẩn nấp bên trong Thiên Hoàng Đế Đạo. Bọn chúng ẩn nấp ở đâu, hắn cũng biết vô cùng rõ ràng. Nhưng làm sao mới có thể lấy đám Linh châu này ra?
Tinh thần lực của hắn tuôn ra, nỗ lực tìm kiếm đám Linh châu kia, nhưng cái gì cũng đều không cảm ứng được. Hắn vươn tay ra, dùng pháp lực khiến cho bàn tay này trở nên to lớn khôn cùng, nhưng chụp tới địa điểm ẩn nấp của đám Linh châu kia lại chẳng chụp được bất cứ thứ gì. Hắn lại tế khởi Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, chiếu rọi về phía đó. Nhưng tấm gương này cũng không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết gì cả.
Trên trán Chung Nhạc toát ra mồ hôi lạnh. Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động càng lúc càng kịch liệt, cái này nói rõ bọn họ sẽ không vĩnh viễn dừng lại ở nơi này, rất có khả năng sau một khắc sẽ bị quang lưu Thiên Hoàng Đế Đạo cuốn đi. Nếu hiện tại không thể lấy ra đám Linh châu kia, sẽ liền mất đi cơ hội thật tốt này.
- Đế tử Phục Thương, ngươi có biện pháp nào lấy đám Linh châu kia ra không?
Chung Nhạc vội vàng lấy Lục Đạo Giới Châu ra, hỏi. Trong Lục Đạo Giới Châu, Phục Thương cũng bị thời gian bất động định trụ lại, không chút cử động, không nghe được câu hỏi của hắn.
- Tân Hỏa! Tân Hỏa?
Trong lòng Chung Nhạc lạnh lẽo. Ngay cả Tân Hỏa cũng đã bị định trụ rồi. Hắn gấp gáp đi tới đi lui trên boong thuyền Cổ thuyền, lẩm bẩm:
- Nhất định là có biện pháp! Nhất định là có biện pháp! Nếu Phục Mân Đạo Tôn đã lưu đám Linh châu kia lại nơi này, liền nhất định là có biện pháp để cho ta thu lấy! Hắn đã nhìn thấy ta, cho nên sau khi chết mới lưu lại đám Linh châu kia. Hắn biết rõ ta có biện pháp thu lấy đám Linh châu kia!
Đột nhiên, Thiên Dực Cổ Thuyền chợt từ từ di chuyển về phía trước. Hồn Đôn Vũ cũng tựa hồ động đậy một chút. Cái này nói rõ thời gian bất động đã bắt đầu lưu chuyển.
- Ta biết rồi!
Trong đầu Chung Nhạc lóe lên linh quang, thôi động Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh, thi triển ra thần thông của Phục Mân Đạo Tôn.
- Lúc trước ta ở trong Thiên Hoàng Đế Đạo đã thi triển ra công pháp của hắn cho hắn nhìn. Như vậy biện pháp lấy đi đám Linh châu kia, nhất định cũng là Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh!
Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động kịch liệt, ngàn cặp Tiên Thiên Nhục Sí chấn động, bị quang lưu của Thiên Hoàng Đế Đạo cuốn lên, cực nhanh bay về phía trước.
Đúng lúc này, trong Thiên Hoàng Đế Đạo chợt xuất hiện từng viên từng viên Linh châu, giống như một đám đom đóm bay lượn phóng vọt về phía Chung Nhạc. Tốc độ của đám Linh châu này thậm chí còn nhanh hơn quang lưu truyền tống của Thiên Hoàng Đế Đạo, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất trong quang luân sau đầu hắn.
Cùng lúc đó, Hồn Đôn Vũ khôi phục hành động. Đế tử Phục Thương trong Lục Đạo Giới Châu cũng đã tỉnh lại.