Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1515: Lại xông vào Thiên Đình (1)
Phong Hiếu Trung lạnh nhạt nói:
- Bên ngoài có một đám khách không mời mà tới, nơi này đã không còn là địa phương yên tĩnh có thể làm nghiên cứu rồi. Mặc dù ta không sợ bọn họ, nhưng cũng không muốn dây dưa với bọn họ. Thiên hạ to lớn, hiện tại đã không nơi nào chứa được Linh Ngọc Cung của ta…
- Lão gia, là Đại Hắc Cung!
Hình Thiên nhỏ giọng nhắc nhở. Phong Hiếu Trung không chút để ý, nói:
- Nếu đã không nơi nào chứa được, vậy thì dùng thiên địa làm Linh Ngọc Cung, dùng chúng sinh làm tù phạm trong Linh Ngọc Cung của ta, hảo hảo nghiên cứu một phen!
Chung Nhạc tự đáy lòng bội phục không thôi. Phong Hiếu Trung xuất sơn, cũng là một trận lịch lãm tâm cảnh. Chỉ là dùng thiên địa làm Đại Hắc Cung, dùng chúng sinh làm tù phạm… Loại luận điệu này quả thật có chút quái dị, giống như một gã Đại Ma Vương vô cùng tà ác sắp sửa xuất sơn vậy.
Hắn và Phong Hiếu Trung là đạo hữu, tự nhiên không cảm thấy Phong Hiếu Trung là một Đại Ma Vương tà ác, nhưng ở trong mắt những người khác, đây tuyệt đối là một gã Đại Ma Vương vô cùng tà ác sắp sửa xuất sơn.
- Sư huynh, mấy năm này ta sẽ không lưu lại trong Trấn Thiên Quan, ta định tiến vào Thiên Hoàng Đế Đạo. Lần trước ngươi từ trong Thiên Hoàng Đế Đạo đi ra, địa điểm là ở đây vậy?
Chung Nhạc hỏi. Phong Hiếu Trung thoáng ngẩn người:
- Hiện tại ngươi muốn đi một chuyến sao? Cũng được! Địa phương kia là mảnh vỡ Đế tinh của Thời đại Hỏa Kỷ, cũng nằm ở bên cạnh Đế tinh!
Tâm niệm hắn khẽ động, biến con đường chính mình rời khỏi Thiên Hoàng Đế Đạo thành Tinh đồ, thể hiện ra cho Chung Nhạc xem. Chung Nhạc tinh tế quan sát, có chút giật mình, thất thanh nói:
- Nơi này là… Thiên Ngục?
Phong Hiếu Trung lối ra rời khỏi Thiên Hoàng Đế Đạo, chính là ở phụ cận Thiên Ngục.
Thiên Ngục ở ngay bên cạnh Thiên Đình tại Tử Vi Đế Tinh, phía trên chính là Bích Lạc Cung, mà Thâm Uyên Thiên Ngục chính là địa phương trấn áp những tồn tại khủng bố cường đại không gì sánh được, ví dụ như Đế tử Phục Thương. Những tồn tại bị trấn áp ở trong đó, đều là những tồn tại có sự uy hiếp đối với sự thống trị của Thiên.
Thâm Uyên Thiên Ngục nằm độc lập ở bên ngoài Thiên Đình, là địa phương tĩnh mịch khủng bố nhất, cho dù là Thiên Đế cũng không quản được tới nơi đó.
Lối ra của Thiên Hoàng Đế Đạo chính là ở phía dưới Thiên Ngục. Năm xưa, Phong Hiếu Trung từ Hỏa Diệu Tinh tiến vào Thiên Hoàng Đế Đạo, bị truyền tống tới Tinh vực Tử Vi, chính là đi ra ngay chỗ đó.
Chung Nhạc tinh tế quan sát một phen, ghi nhớ vị trí lối ra. Thiên Hoàng Đế Đạo vốn là hai chiều, có thể tiến vào Thiên Hoàng Đế Đạo từ Hỏa Diệu Tinh truyền tống tới Tử Vi, cũng có thể tiến vào từ Tử Vi truyền tống trở về Hỏa Diệu Tinh. Bất quá, Thái Dương Hệ nơi của Tổ Tinh đã bị phong tỏa, nghĩ muốn truyền tống trở lại nơi đó đã không có khả năng.
- Đại trận Truyền tống dưới Thiên Ngục kia đã bị phong tỏa. Thời điểm ta rời khỏi nơi đó, trận pháp đã không thể vận chuyển được nữa. Nếu ngươi tiến vào Thiên Hoàng Đế Đạo sẽ phát hiện, nơi đó…
Sắc mặt Phong Hiếu Trung có chút cổ quái, trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Nơi đó, ừm… vô cùng kỳ lạ! Ta cũng không thể nói cụ thể rõ ràng, sau khi ngươi tới đó sẽ liền biết!
Chung Nhạc quan sát Tinh đồ mà hắn vẽ ra. Phong Hiếu Trung nói lối ra cách Thiên Đình cực xa, mà ở trên Tinh đồ lại thể hiện như gần trong gang tấc, khiến cho trong lòng hắn cực kỳ khó hiểu.
Phong Hiếu Trung tế khởi Thánh sơn, tòa Thánh sơn này bay lên càng lúc càng cao. Hắn nhàn nhạt nói:
- Trong vũ trụ này có rất nhiều thứ thần kỳ! Thứ mà ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Sau khi tới nơi đó, ngươi sẽ phát hiện ra một vài thứ kỳ diệu… Sư đệ, gặp lại sau!
Chung Nhạc khom người:
- Sư huynh, gặp lại sau!
Thánh sơn chấn động, phá không bay đi, biến mất không thấy đâu nữa.
Chung Nhạc xoay người leo lên Cổ thuyền, trong lòng thầm nghĩ:
- Cho dù Đại trận Truyền tống lối ra của Thiên Hoàng Đế Đạo đã bị phá hủy, cũng không làm khó được ta. Tân Hỏa đã tận mắt chứng kiến quá trình Toại Hoàng xây dựng Thiên Hoàng Đế Đạo, khôi phục Đại trận Truyền tống cũng không khó khăn. Chỉ là nơi đó Thiên Đình, Thiên Ngục và Bích Lạc Cung gần như vậy, phải hành sự cẩn thận một chút…
Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động ngàn cặp cánh chim, bay ra khỏi Loại Tinh Trạch, xuất phát về phía Thiên Đình.
- Có Phong sư huynh hỗ trợ, Trấn Thiên Quan sẽ có thêm một viên mãnh tướng, Thiên Đình muốn đánh hạ Trấn Thiên Quan chính là khó khăn tầng tầng!
Trong lòng hắn có sự tin tưởng mạnh mẽ đối với Phong Hiếu Trung mà người khác không thể nào hiểu nổi. Cho dù chân thân của hắn không có mặt tại Trấn Thiên Quan, hắn cũng có thể hoàn toàn yên lòng.
Thiên Dực Cổ Thuyền bay đi suốt nửa năm đằng đẳng, rốt cuộc cũng đi tới Tử Vi Đế Tinh. Chung Nhạc men dọc theo Thiên Hà mà đi. Hiện tại Thủy sư Thiên Đình và Thủy sư Bàn Hồ đều không ở nơi này, vì vậy con đường này chính là con đường an toàn nhất, sẽ không kinh động tới Thiên Đình.
Thiên Dực Cổ Thuyền bay đi trong hư không, tốc độ không nhanh không chậm. Hắn nhất định phải hành sự cẩn thận, bởi vì nơi này dù sao cũng là Thiên Đình, hơn nữa còn rất tiếp cận Bích Lạc Cung, lại còn có một Thâm Uyên Thiên Ngục sâu không thể lường nữa.
- Đế Minh Thiên Đế bức thiết muốn giết ta, lại không biết ta đã ẩn núp vào trong Thiên Đình…
Trong lòng Chung Nhạc có chút hưng phấn. Đột nhiên, trên Quan Thiên Đài Giám Thiên Ty, một cây Thần thụ chợt đại phóng quang mang. Lá cây trên Thần thụ mọc đầy những con mắt chi chi chít chít. Đám lá cây vù vù chuyển động, thay đổi phương hướng, nhìn về phía Thiên Hà.
Trong lòng Chung Nhạc khẽ giật mình, vội vàng thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền lẻn vào chỗ càng sâu hơn trong không gian.
- Kỳ quái! Ta rõ ràng nhìn thấy có thứ lẻn vào Thiên Hà… Bát Mục Phá Hư Không!
Cây Thần thụ kia đột nhiên phát ra âm thanh, cành cây tán cây nhao nhao chấn động. Cây Thần thụ chợt biến thành một vị Đế Quân, mở ra tám cánh tay, trong lòng mỗi một bàn tay đều có một khỏa Thần Nhãn. Tám bàn tay hắn trọng điệp lại, tám con mắt trọng điệp lại với nhau, chiếu rọi về phía sâu bên trong không gian của Thiên Hà.
Sâu bên trong không gian, Chung Nhạc nhìn thấy một đạo quang mang chói mắt chiếu rọi tới, không ngừng di chuyển, chiếu rọi về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Hắn vội vàng thôi động Cổ thuyền chui vào chỗ sâu nhất trong không gian.
Vị Thái Sử Lệnh Giám Thiên Ty kia đứng trên Quan Thiên Đài, di chuyển tám bàn tay của chính mình, quét nhìn khắp không gian, đột nhiên cao giọng nói:
- Thiên Thính!
Vô số tôn Thần tướng Thiên Thính Thần Tộc nhao nhao xuất hiện. Thái Sử Lệnh cao giọng quát lớn:
- Có đồ vật gì đó lẻn vào Thiên Hà! Nghe một chút xem trong Thiên Hà có động tĩnh gì không giống bình thường hay không cho ta!
- Bên ngoài có một đám khách không mời mà tới, nơi này đã không còn là địa phương yên tĩnh có thể làm nghiên cứu rồi. Mặc dù ta không sợ bọn họ, nhưng cũng không muốn dây dưa với bọn họ. Thiên hạ to lớn, hiện tại đã không nơi nào chứa được Linh Ngọc Cung của ta…
- Lão gia, là Đại Hắc Cung!
Hình Thiên nhỏ giọng nhắc nhở. Phong Hiếu Trung không chút để ý, nói:
- Nếu đã không nơi nào chứa được, vậy thì dùng thiên địa làm Linh Ngọc Cung, dùng chúng sinh làm tù phạm trong Linh Ngọc Cung của ta, hảo hảo nghiên cứu một phen!
Chung Nhạc tự đáy lòng bội phục không thôi. Phong Hiếu Trung xuất sơn, cũng là một trận lịch lãm tâm cảnh. Chỉ là dùng thiên địa làm Đại Hắc Cung, dùng chúng sinh làm tù phạm… Loại luận điệu này quả thật có chút quái dị, giống như một gã Đại Ma Vương vô cùng tà ác sắp sửa xuất sơn vậy.
Hắn và Phong Hiếu Trung là đạo hữu, tự nhiên không cảm thấy Phong Hiếu Trung là một Đại Ma Vương tà ác, nhưng ở trong mắt những người khác, đây tuyệt đối là một gã Đại Ma Vương vô cùng tà ác sắp sửa xuất sơn.
- Sư huynh, mấy năm này ta sẽ không lưu lại trong Trấn Thiên Quan, ta định tiến vào Thiên Hoàng Đế Đạo. Lần trước ngươi từ trong Thiên Hoàng Đế Đạo đi ra, địa điểm là ở đây vậy?
Chung Nhạc hỏi. Phong Hiếu Trung thoáng ngẩn người:
- Hiện tại ngươi muốn đi một chuyến sao? Cũng được! Địa phương kia là mảnh vỡ Đế tinh của Thời đại Hỏa Kỷ, cũng nằm ở bên cạnh Đế tinh!
Tâm niệm hắn khẽ động, biến con đường chính mình rời khỏi Thiên Hoàng Đế Đạo thành Tinh đồ, thể hiện ra cho Chung Nhạc xem. Chung Nhạc tinh tế quan sát, có chút giật mình, thất thanh nói:
- Nơi này là… Thiên Ngục?
Phong Hiếu Trung lối ra rời khỏi Thiên Hoàng Đế Đạo, chính là ở phụ cận Thiên Ngục.
Thiên Ngục ở ngay bên cạnh Thiên Đình tại Tử Vi Đế Tinh, phía trên chính là Bích Lạc Cung, mà Thâm Uyên Thiên Ngục chính là địa phương trấn áp những tồn tại khủng bố cường đại không gì sánh được, ví dụ như Đế tử Phục Thương. Những tồn tại bị trấn áp ở trong đó, đều là những tồn tại có sự uy hiếp đối với sự thống trị của Thiên.
Thâm Uyên Thiên Ngục nằm độc lập ở bên ngoài Thiên Đình, là địa phương tĩnh mịch khủng bố nhất, cho dù là Thiên Đế cũng không quản được tới nơi đó.
Lối ra của Thiên Hoàng Đế Đạo chính là ở phía dưới Thiên Ngục. Năm xưa, Phong Hiếu Trung từ Hỏa Diệu Tinh tiến vào Thiên Hoàng Đế Đạo, bị truyền tống tới Tinh vực Tử Vi, chính là đi ra ngay chỗ đó.
Chung Nhạc tinh tế quan sát một phen, ghi nhớ vị trí lối ra. Thiên Hoàng Đế Đạo vốn là hai chiều, có thể tiến vào Thiên Hoàng Đế Đạo từ Hỏa Diệu Tinh truyền tống tới Tử Vi, cũng có thể tiến vào từ Tử Vi truyền tống trở về Hỏa Diệu Tinh. Bất quá, Thái Dương Hệ nơi của Tổ Tinh đã bị phong tỏa, nghĩ muốn truyền tống trở lại nơi đó đã không có khả năng.
- Đại trận Truyền tống dưới Thiên Ngục kia đã bị phong tỏa. Thời điểm ta rời khỏi nơi đó, trận pháp đã không thể vận chuyển được nữa. Nếu ngươi tiến vào Thiên Hoàng Đế Đạo sẽ phát hiện, nơi đó…
Sắc mặt Phong Hiếu Trung có chút cổ quái, trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Nơi đó, ừm… vô cùng kỳ lạ! Ta cũng không thể nói cụ thể rõ ràng, sau khi ngươi tới đó sẽ liền biết!
Chung Nhạc quan sát Tinh đồ mà hắn vẽ ra. Phong Hiếu Trung nói lối ra cách Thiên Đình cực xa, mà ở trên Tinh đồ lại thể hiện như gần trong gang tấc, khiến cho trong lòng hắn cực kỳ khó hiểu.
Phong Hiếu Trung tế khởi Thánh sơn, tòa Thánh sơn này bay lên càng lúc càng cao. Hắn nhàn nhạt nói:
- Trong vũ trụ này có rất nhiều thứ thần kỳ! Thứ mà ngươi nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Sau khi tới nơi đó, ngươi sẽ phát hiện ra một vài thứ kỳ diệu… Sư đệ, gặp lại sau!
Chung Nhạc khom người:
- Sư huynh, gặp lại sau!
Thánh sơn chấn động, phá không bay đi, biến mất không thấy đâu nữa.
Chung Nhạc xoay người leo lên Cổ thuyền, trong lòng thầm nghĩ:
- Cho dù Đại trận Truyền tống lối ra của Thiên Hoàng Đế Đạo đã bị phá hủy, cũng không làm khó được ta. Tân Hỏa đã tận mắt chứng kiến quá trình Toại Hoàng xây dựng Thiên Hoàng Đế Đạo, khôi phục Đại trận Truyền tống cũng không khó khăn. Chỉ là nơi đó Thiên Đình, Thiên Ngục và Bích Lạc Cung gần như vậy, phải hành sự cẩn thận một chút…
Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động ngàn cặp cánh chim, bay ra khỏi Loại Tinh Trạch, xuất phát về phía Thiên Đình.
- Có Phong sư huynh hỗ trợ, Trấn Thiên Quan sẽ có thêm một viên mãnh tướng, Thiên Đình muốn đánh hạ Trấn Thiên Quan chính là khó khăn tầng tầng!
Trong lòng hắn có sự tin tưởng mạnh mẽ đối với Phong Hiếu Trung mà người khác không thể nào hiểu nổi. Cho dù chân thân của hắn không có mặt tại Trấn Thiên Quan, hắn cũng có thể hoàn toàn yên lòng.
Thiên Dực Cổ Thuyền bay đi suốt nửa năm đằng đẳng, rốt cuộc cũng đi tới Tử Vi Đế Tinh. Chung Nhạc men dọc theo Thiên Hà mà đi. Hiện tại Thủy sư Thiên Đình và Thủy sư Bàn Hồ đều không ở nơi này, vì vậy con đường này chính là con đường an toàn nhất, sẽ không kinh động tới Thiên Đình.
Thiên Dực Cổ Thuyền bay đi trong hư không, tốc độ không nhanh không chậm. Hắn nhất định phải hành sự cẩn thận, bởi vì nơi này dù sao cũng là Thiên Đình, hơn nữa còn rất tiếp cận Bích Lạc Cung, lại còn có một Thâm Uyên Thiên Ngục sâu không thể lường nữa.
- Đế Minh Thiên Đế bức thiết muốn giết ta, lại không biết ta đã ẩn núp vào trong Thiên Đình…
Trong lòng Chung Nhạc có chút hưng phấn. Đột nhiên, trên Quan Thiên Đài Giám Thiên Ty, một cây Thần thụ chợt đại phóng quang mang. Lá cây trên Thần thụ mọc đầy những con mắt chi chi chít chít. Đám lá cây vù vù chuyển động, thay đổi phương hướng, nhìn về phía Thiên Hà.
Trong lòng Chung Nhạc khẽ giật mình, vội vàng thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền lẻn vào chỗ càng sâu hơn trong không gian.
- Kỳ quái! Ta rõ ràng nhìn thấy có thứ lẻn vào Thiên Hà… Bát Mục Phá Hư Không!
Cây Thần thụ kia đột nhiên phát ra âm thanh, cành cây tán cây nhao nhao chấn động. Cây Thần thụ chợt biến thành một vị Đế Quân, mở ra tám cánh tay, trong lòng mỗi một bàn tay đều có một khỏa Thần Nhãn. Tám bàn tay hắn trọng điệp lại, tám con mắt trọng điệp lại với nhau, chiếu rọi về phía sâu bên trong không gian của Thiên Hà.
Sâu bên trong không gian, Chung Nhạc nhìn thấy một đạo quang mang chói mắt chiếu rọi tới, không ngừng di chuyển, chiếu rọi về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Hắn vội vàng thôi động Cổ thuyền chui vào chỗ sâu nhất trong không gian.
Vị Thái Sử Lệnh Giám Thiên Ty kia đứng trên Quan Thiên Đài, di chuyển tám bàn tay của chính mình, quét nhìn khắp không gian, đột nhiên cao giọng nói:
- Thiên Thính!
Vô số tôn Thần tướng Thiên Thính Thần Tộc nhao nhao xuất hiện. Thái Sử Lệnh cao giọng quát lớn:
- Có đồ vật gì đó lẻn vào Thiên Hà! Nghe một chút xem trong Thiên Hà có động tĩnh gì không giống bình thường hay không cho ta!