Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1506: Con mẹ nó (2)



Chung Nhạc một đường Nam chinh Bắc chiến, không ngừng thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền, tinh thần và pháp lực của hắn liên tục tiêu hao, thời điểm chiến đấu lại càng tiêu hao kịch liệt. Suốt mấy tháng qua, hắn có thể nói là chưa từng có một giây một khắc nghỉ ngơi nào. Âm Phần Huyên nhìn ra hắn đã rất mệt mỏi, lo lắng hắn sẽ khiến cho chính mình mệt mỏi tới mức suy sụp.
- Vô phương! Đánh xong trận này lại nghỉ ngơi cũng không muộn!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, cao giọng quát lớn:
- Mở cửa thành!
Thanh âm đám Thần tướng thủ vệ cửa thành nhất thời vang vọng:
- Mở cửa thành!
Trên thành lâu, chín gã Thần Ma thổi lên kèn lệnh thật dài.
Ngoài cửa thành, đám Tạo Vật Chủ canh gác cửa thành hiện ra chân thân, kéo động sợi xích, ra sức tiến về phía trước, kéo ra cửa thành khổng lồ. Chung Nhạc suất lĩnh đại quân xuyên qua cửa thành nối đuôi nhau đi ra. Một ngàn ba trăm vạn Tiên Thiên Cấm Quân hạo hạo đãng đãng từ trong cửa thành đi ra, cửa thành khổng lồ cũng bị nhồi đầy.
- Bắc cầu!
Xích Tùng cao giọng hạ lệnh. Chỉ nghe thanh âm vù vù vang lên, từng tấm từng tấm Thần Mộc Bản bay ra, trải dọc trên mặt Tinh hà. Bước chân Chung Nhạc tiến tới chỗ nào, đám ván gỗ cũng không ngừng lót tới chỗ đó.
Lê Hoa đi ở cuối cùng đoàn quân, cao giọng quát lớn:
- Thu cầu!
Đám Thần Ma phía sau nhao nhao thu hồi Thần Mộc Bản.
Trên đầu bọn họ, ngàn cặp cánh chim của Thiên Dực Cổ Thuyền chậm rãi chấn động, di chuyển theo bọn họ, một đạo bóng mờ khổng lồ bao phủ trên người Tiên Thiên Cấm Quân.
Mặt dưới của Trấn Thiên Quan, Âm Phó Khang suất lĩnh lâu thuyền đại hạm của Thủy sư Âm Khang thị chạy ở bên dưới Tinh hà. Từ xa nhìn lại, Tiên Thiên Cấm Quân của Chung Nhạc và Thủy sư Âm Khang thị cùng nhau tạo thành hai hình ảnh trái ngược.
Nếu đứng ở chỗ đầy đủ cao, sẽ có thể thấy được một con Tam Túc Kim Ô to lớn khôn cùng đang mở ra cặp cánh, giơ lên ba chân. Mà Tiên Thiên Cấm Quân của Chung Nhạc và Thủy sư Âm Khang thị chính là hai cái mỏ chim của Kim Ô. Lúc này mỏ chim đang mở ra, lộ ra nanh vuốt dữ tợn.
Tiên Thiên Cấm Quân của Chung Nhạc và Thủy sư Âm Khang thị một trên một dưới lao ra, giết thẳng về phía đại doanh của Thủy sư Thiên Đình.
Đồng thời lúc này, thanh âm chuông trống ầm vang, Thủy sư Thiên Đình điều binh khiển tướng. Trong đại doanh trung quân, thân ảnh Lâu Chính Sư từ từ dâng lên, càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn, giống như một gã Cự nhân vô song đang khoanh chân ngồi trong Thủy sư Thiên Đình vậy. Đám lâu thuyền đại hạm bốn phía đều lộ ra cực kỳ nhỏ bé. Hắn nhìn về phía trận thế của Chung Nhạc, cặp mày nhíu chặt.
- Một trên một dưới? Đây là phương thức tấn công gì?
Hắn cũng là lần đầu tiên gặp được loại phương thức tấn công kỳ quái này, lập tức truyền lệnh xuống, để cho hai vị Phó Đô đốc Thủy sư nghênh đón Âm Phó Khang và Chung Nhạc, mà bản thân hắn thì tiếp tục quan sát hư thực.
Vị Phó Đô đốc nghênh chiến Âm Phó Khang lệnh cho Hạm đội lái vào mặt dưới của Tinh hải, Hạm đội Thủy sư Thiên Đình va chạm thẳng với Hạm đội Âm Khang thị.
Hai chi đại quân của Chung Nhạc và Âm Phó Khang giống như cái mỏ lớn của Kim Ô, hung hăng mổ xuống, không ngừng tằm ăn rỗi Thủy sư Thiên Đình.
- Công kích chính phản cũng không phải là mười phần cao minh! Thủy sư Thiên Đình ta ngược lại cũng có thể nghênh chiến!
Lâu Chính Sư quan sát động tĩnh một hồi, khẽ mỉm cười, hạ lệnh cho thêm càng nhiều Thủy sư Thiên Đình ra nghênh chiến. Từng chiếc từng chiếc Chiến hạm gia nhập vào trong trận chiến.
Đúng lúc này, Chung Nhạc và Âm Phó Khang lại hạ lệnh lui về phía sau, thối lui về phía Trấn Thiên Quan. Thủy sư Thiên Đình thừa thắng truy kích tới.
Đột nhiên, phía dưới đại doanh Thủy sư Thiên Đình, Phù Kỳ Chi suất lĩnh Thần Hoàng, Ma Hoàng của sáu Bảo xuất hiện, giống như sáu thanh đao nhọn đâm vào trong Thủy sư Thiên Đình, trong lúc nhất thời đã tạo thành hỗn loạn không nhỏ.
Sắc mặt Lâu Chính Sư đại biến, điều binh khiển tướng toàn lực bao vây tiễu trừ đám Thần Hoàng, Ma Hoàng do Phù Kỳ Chi suất lĩnh. Nhưng lúc này, lại có Phù Văn, Phù Liệt và Phù Lê suất lĩnh binh lực ba Trấn cánh trái giết tới, công kích cánh trái Thủy sư Thiên Đình.
Mà Phù Kỳ Chi thì nhân cơ hội suất lĩnh Thần Hoàng, Ma Hoàng của sáu Bảo lui về phía sau. Đồng thời, Tiên Thiên Cấm Quân của Chung Nhạc và Thủy sư của Âm Phó Khang lại hung hăng cắn tới, kịch liệt va chạm với Thủy sư Thiên Đình.
Lâu Chính Sư điều động đại quân dự định đi san bằng cánh trái, thì phía trước đã gặp phải công kích. Đợi sau khi phân binh đối phó phía trước, đám người Phù Lê, Phù Liệt ở cánh trái đã suất binh lui về phía sau. Mà phía cánh phải lại có đám người Phù Sơn, Mục Tô Ca suất lĩnh tướng sĩ ba Trấn cánh phải giết tới, cắt vào cánh phải Thủy sư Thiên Đình.
Ở phía trước, Tiên Thiên Cấm Quân và Thủy sư Âm Khang thị kéo xuống một miếng thịt liền lui về phía sau, mà phía dưới lại có Thần Hoàng, Ma Hoàng của sáu Bảo còn lại do Phù Viêm Sơn suất lĩnh giết tới.
Trên trán Lâu Chính Sư toát ra mồ hôi lạnh, nghĩ muốn đích thân xuất chiến, nhưng nếu hắn đích thân xuất chiến, sẽ mất đi sự chưởng khống đối với đại cục, sợ rằng càng khó có thể đối phó thế công của Trấn Thiên Quan. Thân là chủ soái, ở phía sau quân thống ngự đại cục càng quan trọng hơn so với đích thân ra chiến trường.
Bất quá, nếu hắn không xuất động, tuyệt đối không có cách nào phá giải phương thức công kích cổ quái này của Chung Nhạc.
Lâu Chính Sư gầm lên một tiếng, bay thẳng lên không trung, giết về phía ba Trấn cánh trái, đang định nhất cổ tác khí giết sạch hết thảy đám Thần Ma của ba Trấn cánh trái. Nhưng lúc này Kim Hà Hề đã hạ lệnh, ba Trấn cánh trái toàn lực triệt thoái về phía sau, ba chân ba Trấn mười hai Bảo, ba Trấn cánh phải, kể cả Thủy sư Âm Khang thị cùng với Tiên Thiên Cấm Quân nhất tề phát động tổng tiến công.
Lâu Chính Sư nhìn thấy trận thế này, da đầu nhất thời tê dại, vội vàng đình chỉ truy kích ba Trấn cánh trái, lắc mình trở về, đi tới trước trận chống đỡ, cao giọng nói:
- Nhổ trại! Triệt thoái về phía sau!
Có hắn đoạn hậu, Thủy sư Thiên Đình lập tức phân công. Có kẻ tham gia chống đỡ quân địch, có kẻ phụ trách nhổ trại.
Chung Nhạc và Âm Phó Khang suất lĩnh đại quân công kích Lâu Chính Sư ở phía trước. Cánh trái, cánh phải và ba chân vẫn như cũ đang tiến tiến thối thối, không ngừng tằm ăn rỗi xé rách đại quân Thủy sư Thiên Đình, khiến cho Thủy sư Thiên Đình tử thương thảm trọng.
Trên trán Lâu Chính Sư toát ra mồ hôi lạnh, gấp gáp nói:
- Không cần nhổ trại nữa! Toàn lực rút lui!
Thủy sư Thiên Đình lưu doanh trại lại tại chỗ, lui nhanh về phía sau. Kim Hà Hề lập tức hạ lệnh, để cho chư quân đình chỉ tiến công, mà tiến hành cướp đoạt doanh trại Thủy sư Thiên Đình. Thủy sư Thiên Đình vội vội vàng vàng rút đi, lưu lại vô số quân nhu lương thảo, hết thảy đều bị đám người Chung Nhạc chở về Trấn Thiên Quan.
- Ngay cả Thần Mộc Thung cũng dở đi, không lưu lại bất cứ thứ gì!
Chung Nhạc truyền lệnh xuống cho chư quân.
Thủy sư Thiên Đình lui về phía sau một Tinh địa (đơn vị tính chiều dài của vũ trụ, khoảng cách chừng một cái Thái Dương Hệ), hạ lệnh dựng trại đóng quân. Bọn họ vừa mới hạ xong doanh trại, đã thấy Tiên Thiên Cấm Quân, Thủy sư Âm Khang thị lại một lần nữa giết tới, vẫn là trận hình lúc trước, giết cho đại quân Thủy sư Thiên Đình tơi bời hoa lá.
Lâu Chính Sư lại phải hạ lệnh vứt bỏ doanh trại, một lần nữa triệt thoái về phía sau. Đã thấy đám người Chung Nhạc vẫn như cũ không có thừa thắng truy kích, mà là tiếp tục cướp đoạt doanh địa bọn họ lưu lại. Ngay cả đám Thần Mộc Thung dùng để hạ trại cũng rút lên, chở về Trấn Thiên Quan.
- Con mẹ nó!
Lâu Chính Sư chửi ầm lên.
- Lâu Thống soái, có tiếp tục hạ trại nữa hay không?
Một vị Phó Đô đốc hỏi. Sắc mặt Lâu Chính Sư nhất thời tối sầm. Nếu hạ trại, đám khốn kiếp này lại sẽ tới đánh úp doanh trại. Còn nếu không hạ trại, đại quân không có địa phương đặt chân, sĩ khí suy giảm. Chỉ riêng việc thôi động lâu thuyền, mỗi ngày đều sẽ tiêu hao đại lượng Thần dược, Linh dịch, rất nhanh sẽ khiến cho đại quân cạn kiệt lương thảo.
- Hạ!
Lâu Chính Sư cắn răng nói.
Qua không bao lâu, Kim Hà Hề lại hạ lệnh. Chỉ thấy đại quân Trấn Thiên Quan vẫn là dùng loại thế công lúc trước, lại tới đánh úp doanh trại. Lâu Chính Sư mặt đen như sắt, sau khi hỗn chiến một trận, chỉ đành một lần nữa lui về phía sau.
Cứ như vậy nhiều lần, thời gian mười mấy ngày, Thủy sư Thiên Đình đã bị cướp bóc tới năm lần, lui về phía sau năm Tinh địa, quân nhu lương thảo cơ hồ toàn bộ bị cướp sạch, chỉ còn lại có lâu thuyền và Thần khải, binh khí trên người tướng sĩ là không bị cướp đi.
- Con mẹ nó! Dịch Quân Vương! Lại dùng loại quỷ kế này đối phó ta!
Lâu Chính Sư nổi trận lôi đình, đang định hạ lệnh rút quân, đột nhiên chợt thấy đám người Chung Nhạc gióng kẻng thu quân, nhanh chóng thối lui về phía sau. Trong lòng Lâu Chính Sư không khỏi giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy đại quân Hoàng Đình thị đang từ xa xa chạy tới đây, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Chung Nhạc và Âm Phó Khang suất quân trở về Trấn Thiên Quan. Âm Phó Khang không khỏi tán thưởng:
- Lâu Chính Sư quả nhiên không tầm thường! Bại mà không loạn. Hắn liên tiếp thất bại năm lần cũng không để cho chúng ta chiếm được bao nhiêu tiện nghi, không hỗ là danh tướng Thiên Đình!
Chung Nhạc gật đầu, cũng tán thưởng không thôi, nói:
- Hắn so với Tuế Khinh Hồng thì lợi hại hơn rất nhiều!
Chương trước Chương tiếp
Loading...