Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1455: Thiết huyết vẫn còn (2)
Chung Nhạc trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Tương lai, theo ta ra ngoài, chiến đấu, chém giết, tranh thủ một cái tương lai! Kỷ Khai Tộc trưởng…
Hắn chần chờ một chút, vẫn là không nhịn được, hỏi:
- Ngươi bề ngoài mặc dù còn trẻ, nhưng ngươi thời gian dài như vậy trầm mê trong say rượu, thời gian dài như vậy chưa từng trải qua chiến đấu. Binh khí của ngươi còn có thể dùng không? Còn có thể chém được đầu của địch nhân không? Máu của ngươi còn có thể sôi trào không? Ngươi có thể đối mặt với tử vong mà không biến sắc không? Ngươi… có còn là Phục Hy không?
Mi tâm hắn đại phóng tinh thần, đột nhiên có huyết hải vô biên hiện ra. Vô số Thần Ma chiến đấu trên không huyết hải, lôi điện đan xen. Khắp nơi đều là chân gãy tay cụt từ trên không trung rơi xuống. Còn có từng cái từng cái đầu lâu rơi xuống. Hắn đang thể hiện cho Phong Kỷ Khai thấy sự tàn khốc của chiến tranh, tràng cảnh vô cùng khủng bố.
- Đi ra ngoài? Chiến đấu? Chém giết? Còn có tử vong…
Phong Kỷ Khai nhìn chằm chằm mảnh huyết hải kia, tràng chém giết kia, sắc mặt tái nhợt, gắt gao ôm lấy lồng ngực chính mình. Trái tim hắn đang kịch liệt nhảy lên, một tiếng tiếp theo một tiếng, một tiếng cao hơn một tiếng, càng lúc càng nhanh, tựa hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Trong mắt Chung Nhạc lộ ra thần sắc thương cảm. Nơi này là Thế Ngoại Chi Địa, Phong Kỷ Khai chính là sinh ra và lớn lên trong Thế Ngoại Chi Địa, hắn chưa từng trải qua bất kỳ tràng chiến đấu nào, chưa từng trải qua chém giết sinh tử, chưa từng trải qua sự hiểm ác đáng sợ của ngoại giới.
Nơi này là một cái nhà ấm, hắn là đóa hoa trưởng thành trong nhà ấm. Cho dù tu vi có cao đến đâu đi chăng nữa, cho dù thiên phú có cao đến đâu đi chăng nữa, cũng thủy chung chưa từng trải qua gió dập sóng xô. Hắn thậm chí còn chưa từng sát sinh qua!
Hắn lên chiến trường, có sẽ khiếp đảm hay không? Hắn có sẽ sợ nhìn thấy máu tươi hay không? Thời điểm hắn đối mặt với địch nhân, có sẽ chần chờ hay không? Có sẽ thương hại tính mạng của đối phương hay không? Một vị Tộc trưởng Phục Hy như vậy, thật sự là cường giả mà chính mình cần hay sao?
Sắc mặt Phong Kỷ Khai càng thêm tái nhợt, bàn tay ôm lấy lồng ngực càng lúc càng dùng sức, trên trán gân xanh nhô lên, đột nhiên phù phù thở hổn hển, phảng phất như là con cá bị vớt lên bờ vậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Hắn chưa từng trải qua chiến đấu, chưa từng trải qua chém giết, hắn thậm chí còn sợ hãi tử vong!
Chung Nhạc thở dài một tiếng, thu hồi dị tượng ngập trời, đứng dậy yên lặng rời khỏi.
- Thiết…
Đột nhiên, sau lưng Chung Nhạc vang lên thanh âm giống như nói mê của Phong Kỷ Khai, tiếp theo soạt một tiếng, một thanh thiết kiếm phủ đầy rỉ sét bị hắn cắm thẳng lên trên mặt đất.
Chung Nhạc dừng bước, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy bàn tay đang nắm lấy thanh thiết kiếm rỉ sét của Phong Kỷ Khai đang run rẩy, nghĩ muốn rút thanh thiết kiếm rỉ sét này lên, lại tựa hồ như không có bất kỳ lực lượng nào.
Hắn tuyệt đối là một trong những tồn tại cường đại nhất trong Thế Ngoại Chi Địa. Thanh thiết kiếm này cũng là Thần binh do bản thân hắn thuở nhỏ luyện ra, đã ở bên cạnh hắn cùng nhau trưởng thành. Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy thanh thiết kiếm rỉ sét này vô cùng nặng nề, khiến cho hắn khó có thể rút lên.
Sắc mặt Chung Nhạc buồn bã. Thiết vẫn còn, máu vẫn còn, nhưng thiết đã rỉ sét, máu đã lạnh. Con trai của Phong Thường Dương ở trong nhà ấm sinh hoạt quá lâu, mê say quá lâu, cũng đã thất ý quá lâu. Hắn mặc dù có tu vi và thực lực thông thiên, nhưng đã không thể lại vũ động thiết kiếm của hắn, kích động nhiệt huyết của hắn nữa rồi.
Hắn không phải là người mà Chung Nhạc muốn tìm! Hắn giống như một Phục Thương khác mà thôi, lưỡi kiếm đã bị mài mòn, chỉ biết tự than tự oán, chỉ có thể thích hợp dưỡng lão, cuối cùng lặng lẽ chết già trong tự than tự oán.
Kiếm của hắn đã rỉ sét rồi! Bất quá, kiếm của Đế Quân Đại viên mãn sao lại có thể rỉ sét được? Rỉ sét chính là trái tim của hắn! Trái tim của hắn đã rỉ sét rồi, kiếm mới sẽ rỉ sét, mới sẽ cùn!
Tồn tại đẳng cấp như hắn vậy, Thần binh chính là phản ánh trái tim của hắn. Rỉ sét trên kiếm còn chưa trừ, liền nói rõ nội tâm của hắn vẫn như cũ loang lổ rỉ sét. Nội tâm loang lổ rỉ sét, sao có thể kích động lên nhiệt huyết?
Phục Hy là Chiến Thần không biết sợ hãi, ngay cả máu cũng không thể nóng lên, làm sao có thể xưng là Phục Hy đây?
- Giả say quá lâu, sẽ biến thành say thật sự!
Tân Hỏa lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Làm bộ vô năng quá lâu, sẽ biến thành vô năng thật sự. Hắn hẳn không nên đợi bảy vạn năm lâu như vậy! Thời gian quá lâu rồi, đã mài mòn hắn rồi!
Chung Nhạc thở dài một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài. Nhưng lúc này, sau lưng hắn chợt có quang mang yếu ớt lóe lên. Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, một lần nữa dừng lại.
Chỉ thấy đạo quang mang kia dần dần sáng ngời, chiếu rọi bóng dáng của hắn lên vách tường, khiến cho bóng dáng của hắn càng lúc càng rõ ràng.
Hắn nghe được tiếng gió, tiếng gió nhẹ nhàng, tiếng gió khiến cho người ta run sợ!
Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn, lẩm bẩm:
- Tân Hỏa, ngươi có nghe được tiếng gió không?
Sau lưng hắn có tiếng gió truyền tới. Trong tiếng gió, quang mang càng lúc càng sáng ngời. Chung Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy thanh thiết kiếm rỉ sét trong tay Phong Kỷ Khai đang quỳ trên mặt đất kia đang đại phóng quang mang. Rỉ sét trên thiết kiếm đang tróc ra, lộ ra Thần quang khôn cùng nội uẩn bên trong.
Bên cạnh Phong Kỷ Khai, có gió đang lưu động, gió đang rít, gió đang gào, đang vây quanh hắn không ngừng gào thét. Rỉ sét loang lổ tróc ra càng lúc càng nhiều, Thần kiếm trong tay Phong Kỷ Khai cũng đang ông minh, thanh âm từ trầm thấp trở nên thanh thúy, trở nên dễ nghe, du dương. Tiếng gió, thanh âm của kiếm!
Leng keng!
Phong Kỷ Khai dốc sức rút lên thiết kiếm, thân thể đứng lên, cực kỳ thẳng tắp, khí tức kinh khủng đang rung chuyển, đại đạo ầm vang xung quanh hắn, tựa hồ như có tiếng rống vô cùng phẫn nộ đang gào thét.
Hắn chấn động thanh thiết kiếm trong tay, người và kiếm hòa làm một thể, sắc bén giống như là đã trải qua bảy vạn năm mài dũa vậy.
- Thiết huyết, vẫn như cũ còn đây!
Phong Kỷ Khai cắn răng, quát lớn, giống như lôi âm cuồn cuộn:
- Phục Hy Chung Sơn thị, Phục Hy Phong thị Phong Kỷ Khai, nguyện cùng ngươi sóng vai chiến đấu!
- Tương lai, theo ta ra ngoài, chiến đấu, chém giết, tranh thủ một cái tương lai! Kỷ Khai Tộc trưởng…
Hắn chần chờ một chút, vẫn là không nhịn được, hỏi:
- Ngươi bề ngoài mặc dù còn trẻ, nhưng ngươi thời gian dài như vậy trầm mê trong say rượu, thời gian dài như vậy chưa từng trải qua chiến đấu. Binh khí của ngươi còn có thể dùng không? Còn có thể chém được đầu của địch nhân không? Máu của ngươi còn có thể sôi trào không? Ngươi có thể đối mặt với tử vong mà không biến sắc không? Ngươi… có còn là Phục Hy không?
Mi tâm hắn đại phóng tinh thần, đột nhiên có huyết hải vô biên hiện ra. Vô số Thần Ma chiến đấu trên không huyết hải, lôi điện đan xen. Khắp nơi đều là chân gãy tay cụt từ trên không trung rơi xuống. Còn có từng cái từng cái đầu lâu rơi xuống. Hắn đang thể hiện cho Phong Kỷ Khai thấy sự tàn khốc của chiến tranh, tràng cảnh vô cùng khủng bố.
- Đi ra ngoài? Chiến đấu? Chém giết? Còn có tử vong…
Phong Kỷ Khai nhìn chằm chằm mảnh huyết hải kia, tràng chém giết kia, sắc mặt tái nhợt, gắt gao ôm lấy lồng ngực chính mình. Trái tim hắn đang kịch liệt nhảy lên, một tiếng tiếp theo một tiếng, một tiếng cao hơn một tiếng, càng lúc càng nhanh, tựa hồ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.
Trong mắt Chung Nhạc lộ ra thần sắc thương cảm. Nơi này là Thế Ngoại Chi Địa, Phong Kỷ Khai chính là sinh ra và lớn lên trong Thế Ngoại Chi Địa, hắn chưa từng trải qua bất kỳ tràng chiến đấu nào, chưa từng trải qua chém giết sinh tử, chưa từng trải qua sự hiểm ác đáng sợ của ngoại giới.
Nơi này là một cái nhà ấm, hắn là đóa hoa trưởng thành trong nhà ấm. Cho dù tu vi có cao đến đâu đi chăng nữa, cho dù thiên phú có cao đến đâu đi chăng nữa, cũng thủy chung chưa từng trải qua gió dập sóng xô. Hắn thậm chí còn chưa từng sát sinh qua!
Hắn lên chiến trường, có sẽ khiếp đảm hay không? Hắn có sẽ sợ nhìn thấy máu tươi hay không? Thời điểm hắn đối mặt với địch nhân, có sẽ chần chờ hay không? Có sẽ thương hại tính mạng của đối phương hay không? Một vị Tộc trưởng Phục Hy như vậy, thật sự là cường giả mà chính mình cần hay sao?
Sắc mặt Phong Kỷ Khai càng thêm tái nhợt, bàn tay ôm lấy lồng ngực càng lúc càng dùng sức, trên trán gân xanh nhô lên, đột nhiên phù phù thở hổn hển, phảng phất như là con cá bị vớt lên bờ vậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Hắn chưa từng trải qua chiến đấu, chưa từng trải qua chém giết, hắn thậm chí còn sợ hãi tử vong!
Chung Nhạc thở dài một tiếng, thu hồi dị tượng ngập trời, đứng dậy yên lặng rời khỏi.
- Thiết…
Đột nhiên, sau lưng Chung Nhạc vang lên thanh âm giống như nói mê của Phong Kỷ Khai, tiếp theo soạt một tiếng, một thanh thiết kiếm phủ đầy rỉ sét bị hắn cắm thẳng lên trên mặt đất.
Chung Nhạc dừng bước, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy bàn tay đang nắm lấy thanh thiết kiếm rỉ sét của Phong Kỷ Khai đang run rẩy, nghĩ muốn rút thanh thiết kiếm rỉ sét này lên, lại tựa hồ như không có bất kỳ lực lượng nào.
Hắn tuyệt đối là một trong những tồn tại cường đại nhất trong Thế Ngoại Chi Địa. Thanh thiết kiếm này cũng là Thần binh do bản thân hắn thuở nhỏ luyện ra, đã ở bên cạnh hắn cùng nhau trưởng thành. Nhưng hiện tại hắn lại cảm thấy thanh thiết kiếm rỉ sét này vô cùng nặng nề, khiến cho hắn khó có thể rút lên.
Sắc mặt Chung Nhạc buồn bã. Thiết vẫn còn, máu vẫn còn, nhưng thiết đã rỉ sét, máu đã lạnh. Con trai của Phong Thường Dương ở trong nhà ấm sinh hoạt quá lâu, mê say quá lâu, cũng đã thất ý quá lâu. Hắn mặc dù có tu vi và thực lực thông thiên, nhưng đã không thể lại vũ động thiết kiếm của hắn, kích động nhiệt huyết của hắn nữa rồi.
Hắn không phải là người mà Chung Nhạc muốn tìm! Hắn giống như một Phục Thương khác mà thôi, lưỡi kiếm đã bị mài mòn, chỉ biết tự than tự oán, chỉ có thể thích hợp dưỡng lão, cuối cùng lặng lẽ chết già trong tự than tự oán.
Kiếm của hắn đã rỉ sét rồi! Bất quá, kiếm của Đế Quân Đại viên mãn sao lại có thể rỉ sét được? Rỉ sét chính là trái tim của hắn! Trái tim của hắn đã rỉ sét rồi, kiếm mới sẽ rỉ sét, mới sẽ cùn!
Tồn tại đẳng cấp như hắn vậy, Thần binh chính là phản ánh trái tim của hắn. Rỉ sét trên kiếm còn chưa trừ, liền nói rõ nội tâm của hắn vẫn như cũ loang lổ rỉ sét. Nội tâm loang lổ rỉ sét, sao có thể kích động lên nhiệt huyết?
Phục Hy là Chiến Thần không biết sợ hãi, ngay cả máu cũng không thể nóng lên, làm sao có thể xưng là Phục Hy đây?
- Giả say quá lâu, sẽ biến thành say thật sự!
Tân Hỏa lắc lắc đầu, thấp giọng nói:
- Làm bộ vô năng quá lâu, sẽ biến thành vô năng thật sự. Hắn hẳn không nên đợi bảy vạn năm lâu như vậy! Thời gian quá lâu rồi, đã mài mòn hắn rồi!
Chung Nhạc thở dài một tiếng, tiếp tục đi ra ngoài. Nhưng lúc này, sau lưng hắn chợt có quang mang yếu ớt lóe lên. Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, một lần nữa dừng lại.
Chỉ thấy đạo quang mang kia dần dần sáng ngời, chiếu rọi bóng dáng của hắn lên vách tường, khiến cho bóng dáng của hắn càng lúc càng rõ ràng.
Hắn nghe được tiếng gió, tiếng gió nhẹ nhàng, tiếng gió khiến cho người ta run sợ!
Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn, lẩm bẩm:
- Tân Hỏa, ngươi có nghe được tiếng gió không?
Sau lưng hắn có tiếng gió truyền tới. Trong tiếng gió, quang mang càng lúc càng sáng ngời. Chung Nhạc quay đầu lại, nhìn thấy thanh thiết kiếm rỉ sét trong tay Phong Kỷ Khai đang quỳ trên mặt đất kia đang đại phóng quang mang. Rỉ sét trên thiết kiếm đang tróc ra, lộ ra Thần quang khôn cùng nội uẩn bên trong.
Bên cạnh Phong Kỷ Khai, có gió đang lưu động, gió đang rít, gió đang gào, đang vây quanh hắn không ngừng gào thét. Rỉ sét loang lổ tróc ra càng lúc càng nhiều, Thần kiếm trong tay Phong Kỷ Khai cũng đang ông minh, thanh âm từ trầm thấp trở nên thanh thúy, trở nên dễ nghe, du dương. Tiếng gió, thanh âm của kiếm!
Leng keng!
Phong Kỷ Khai dốc sức rút lên thiết kiếm, thân thể đứng lên, cực kỳ thẳng tắp, khí tức kinh khủng đang rung chuyển, đại đạo ầm vang xung quanh hắn, tựa hồ như có tiếng rống vô cùng phẫn nộ đang gào thét.
Hắn chấn động thanh thiết kiếm trong tay, người và kiếm hòa làm một thể, sắc bén giống như là đã trải qua bảy vạn năm mài dũa vậy.
- Thiết huyết, vẫn như cũ còn đây!
Phong Kỷ Khai cắn răng, quát lớn, giống như lôi âm cuồn cuộn:
- Phục Hy Chung Sơn thị, Phục Hy Phong thị Phong Kỷ Khai, nguyện cùng ngươi sóng vai chiến đấu!