Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1452: Tộc lão Phục Hy thị (1)
Ba!
Hồ lô rượu trong tay Phong Kỷ Khai đột nhiên nổ tung, rượu văng bắn ra khắp toàn thân hắn, một đám mảnh vỡ bay loạn, mùi rượu lan tỏa khắp nơi. Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm Chung Nhạc, thanh âm trầm thấp, cuộn trào tới lui trong tòa Thánh điện này.
- Hai đạo quỷ hồn thường xuyên nghe cha ta nói chuyện kia, đã tới tìm ta…
Thân thể hắn run rẩy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chung Nhạc. Hắn biết rõ hai đạo quỷ hồn kia. Phụ thân Phong Thường Dương của hắn không chỉ một lần nhắc qua bọn họ. Phụ thân hắn đã nói với hắn, hắn nỗ lực đi tới tương lai thế, có hai vị khách không mời từ tương lai thế đã leo lên thuyền của hắn, từ tương lai đi tới hiện tại.
Hai vị khách không mời này vẫn luôn lưu lại bên cạnh hắn, vẫn luôn không có rời đi, phảng phất như một kẻ quan sát vậy, ở một bên quan sát nhất cử nhất động của hắn, quan sát hành vi cử chỉ của hắn, giống như là đang vô hình thúc giục, đang đôn đốc hắn đi làm một Phục Hy hoàn mỹ.
- Bọn họ nhìn ngươi sinh ra, nhìn ngươi trưởng thành, mà ngươi lại không nhìn thấy bọn họ!
Phong Thường Dương nói với hắn:
- Có lẽ trong tương lai, bọn họ sẽ tới tìm ngươi, sẽ đề cập với ngươi chuyện này. Đây là bí mật của ngươi, là bí mật mà bất cứ kẻ nào cũng không được nói cho biết. Ngươi phải chôn sâu bí mật này dưới tận đáy lòng, chờ đợi bọn họ tới tìm ngươi!
- Ta không biết bọn họ là thiện hay ác! Là ác, cũng sẽ không tệ hơn so với hiện tại. Là thiện, sẽ khiến cho tình cảnh của Phục Hy có thể tốt đẹp hơn!
- Ngươi lưu lại chỗ này, lưu lại trong cái tù giam này, phải giống như một con sư tử đã thu lại nanh vuốt vậy, biến thành một con mèo lười biếng, phải giống như một con Giao Long ẩn núp trong đầm lầy, vô hại giống như một con rắn nước vậy, phải giống như một kẻ thất ý, phải giống như một người vô năng đã sa sút tinh thần, phải ẩn núp, phải chịu đựng!
- Ngươi sẽ một lần nữa trở thành một Phục Hy, một Phục Hy chân chính! Ngươi có thể dựng thẳng lưng, có thể ưỡn cao ngực, đường đường chính chính làm một Phục Hy!
Trong lồng ngực Phong Kỷ Khai dâng lên một cỗ nộ khí khó hiểu đang kích động. Hắn đã chịu đựng quá lâu rồi, đã ẩn núp quá lâu rồi, không biết máu tươi của chính mình còn có thể nóng lên nữa hay không, còn có thể sôi trào nữa hay không?
Hắn không biết chính mình đã quỳ quá lâu rồi, còn có thể đứng lên nữa hay không, còn có thể dựng thẳng thắt lưng nữa hay không?
Thân thể hắn vẫn còn đang run rẩy, Nguyên thần cũng đang chấn động, Thần quang trong mắt càng lúc càng sáng ngời.
Quỷ hồn đã tới! Quỷ hồn tương lai mà phụ thân từng nhắc tới rốt cuộc đã tới, đã tới tìm hắn rồi!
Cái bí mật này tuyệt đối không có khả năng bị ngoại nhân biết được. Hắn chưa bao giờ nhắc qua với bất luận kẻ nào, bởi vậy, gã Nhân Tộc nửa Phục Hy nửa Bàn Hồ trước mặt này tuyệt đối là đạo quỷ hồn mà phụ thân hắn đã từng nhắc tới kia.
- Tại sao lại là ngươi?
Thần quang trong mắt Phong Kỷ Khai đột nhiên ảm đạm xuống. Hắn bật cười ha hả, bộ dáng thất lạc vạn phần, lắc đầu nói:
- Tại sao lại là một con chó? Thật sự là tạo hóa trêu chọc ta a! Ta đau khổ chờ đợi bảy vạn năm, khiến cho nhục thân của chính mình bảo trì tại trạng thái trẻ tuổi, khiến cho Nguyên thần của chính mình lưu lại tại trạng thái đỉnh cao nhất, chờ đợi suốt bảy vạn năm, lại đợi tới một con chó!
Chung Nhạc cất bước tiến lên phía trước. Phong Kỷ Khai đột nhiên lạnh lùng nói:
- Dừng lại! Không được tới gần ta! Giết ngươi, ta sợ dơ tay của ta!
- Ta họ Chung, là Nhân Tộc Phục Hy thị, Kẻ thừa kế Tân Hỏa! Ta biến thành diện mạo của Phong Vô Kỵ lẻn vào nơi này, là vì tới tìm ngươi. Diện mạo chân chính của ta…
Chung Nhạc đang muốn tản đi Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công, hiện ra diện mạo chân chính, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng cười to. Hắn vội vàng đình chỉ khôi phục diện mạo chân chính. Trong mắt Phong Kỷ Khai lóe lên một đạo tinh mang, lại lấy ra một hồ lô rượu khác, ngã ngồi trên ghế, giơ hồ lô lên ừng ực uống rượu.
Thân hình Chung Nhạc lóe lên, rơi xuống trên một cái bồ đoàn, ngồi xếp bằng xuống, cất cao giọng nói:
- Tộc trưởng, ta phụng ý chỉ của Thiên Đế Bệ hạ, lại ứng theo lời mời của Bàn Hồ thị, tới mời Phục Hy Thần Tộc tương trợ, cộng đồng xuất thủ, tiêu diệt Âm Khang thị! Kính xin Tộc trưởng thành toàn!
Cặp mắt Phong Kỷ Khai mờ đục, say khướt, lạnh nhạt nói:
- Phục Hy Thần Tộc ta chỉ có thể cố thủ Thế Ngoại Chi Địa, không thể bước vào Tử Vi, đây là quy củ do Chư Đế Thượng Cổ lưu lại. Nơi này là Thế Ngoại Chi Địa, không ở trong vũ trụ, Thiên Đế là Thiên Đế của vũ trụ ngoại giới, không quan hệ gì với Thế Ngoại Chi Địa ta, mời Vô Kỵ tiên sinh trở về đi!
Đột nhiên, bên ngoài Thánh điện truyền tới một đạo thanh âm già nua, nói lớn:
- Tộc trưởng chậm đã!
Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy lão giả Phục Hy Thần Tộc lục tục tiến vào Thánh điện, mỗi người đều ngồi xếp bằng xuống trên bồ đoàn, nhục thân quảng đại, tu vi vô cùng tinh thâm, cực kỳ khủng bố. Mỗi một vị đều là Đế Quân đỉnh phong, thực lực không hề thua kém Phục Bảo Sơ chút nào.
Mấy lão giả Phục Hy Thần Tộc này nhao nhao thi lễ với Chung Nhạc. Chung Nhạc vội vàng đứng lên, khom người hoàn lễ, mỉm cười nói:
- Vô Kỵ bái kiến các vị tiền bối! Các vị tiền bối tới thật đúng lúc, tiểu tử đang cùng Tộc trưởng thương nghị chuyện mượn binh! Thật không dám giấu diếm, lần này Vô Kỵ tới đây, là cầm theo ấn soái của Thiên Đế và Bàn Hồ thị, lại có Tộc trưởng tương lai của Hỗn Độn thị làm bạn, mang theo Đế binh của Hỗn Độn thị, có thể nói là long trọng đi tới, thành ý tràn đầy! Tiếc rằng Tộc trưởng lại không nể tình…
Hắn ngữ khí cung kính, ăn nói khép nép, diễn xuất giống hệt bản thân Phong Vô Kỵ. Cho dù là những người thân cận với Phong Vô Kỵ sợ rằng cũng không nhìn ra bất kỳ sơ hở.
Mấy lão giả Phục Hy Thần Tộc kia chính là các Tộc lão, có kẻ tới từ nhất mạch kẻ phản bội, có kẻ chính là Đại năng Thượng Cổ chuyển thế vào Phục Hy Thần Tộc. Bọn họ nghe hắn nói vậy, ai nấy đều cười ha hả, nói:
- Vô Kỵ tiểu hữu khách khí rồi!
- Tộc trưởng, chúng ta nơi này tuy nói là Thế Ngoại Chi Địa, không thuộc Thiên Đế quản hạt, nhưng sự tình trong vũ trụ cũng đều có quan hệ với Thế Ngoại Chi Địa ta!
Một vị Tộc lão mặt mày hồng hào, tên là Phục Bảo Chính, mỉm cười nói:
- Hiện tại Tử Vi không ngừng chấn động, cuộc chiến đoạt Đế chính là thời cơ tốt nhất để Phục Hy Thần Tộc ta thoát khỏi Thế Ngoại Chi Địa. Những chủng tộc khác đều đã chọn đội mà đứng, thậm chí ngay cả Hỗn Độn thị cũng đã chọn đội, chúng ta sao có thể không chọn đội mà đứng chứ?
Một vị nữ Tộc lão khác mặt đầy nếp nhăn, tên là Phục Bảo Nhi, cười hắc hắc nói:
- Hiện tại chọn đội mà đứng, tương lai Đế vị vững chắc, chúng ta cũng có thể chia một chén canh, nói không chừng sẽ không cần bị giam ở nơi này nữa. Lão thân năm xưa cũng là một cường giả tung hoành vũ trụ, nếu cả đời đều bị mai một ở nơi này, chẳng phải là đã phụ tuổi thanh xuân rồi sao?
Hồ lô rượu trong tay Phong Kỷ Khai đột nhiên nổ tung, rượu văng bắn ra khắp toàn thân hắn, một đám mảnh vỡ bay loạn, mùi rượu lan tỏa khắp nơi. Hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm Chung Nhạc, thanh âm trầm thấp, cuộn trào tới lui trong tòa Thánh điện này.
- Hai đạo quỷ hồn thường xuyên nghe cha ta nói chuyện kia, đã tới tìm ta…
Thân thể hắn run rẩy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chung Nhạc. Hắn biết rõ hai đạo quỷ hồn kia. Phụ thân Phong Thường Dương của hắn không chỉ một lần nhắc qua bọn họ. Phụ thân hắn đã nói với hắn, hắn nỗ lực đi tới tương lai thế, có hai vị khách không mời từ tương lai thế đã leo lên thuyền của hắn, từ tương lai đi tới hiện tại.
Hai vị khách không mời này vẫn luôn lưu lại bên cạnh hắn, vẫn luôn không có rời đi, phảng phất như một kẻ quan sát vậy, ở một bên quan sát nhất cử nhất động của hắn, quan sát hành vi cử chỉ của hắn, giống như là đang vô hình thúc giục, đang đôn đốc hắn đi làm một Phục Hy hoàn mỹ.
- Bọn họ nhìn ngươi sinh ra, nhìn ngươi trưởng thành, mà ngươi lại không nhìn thấy bọn họ!
Phong Thường Dương nói với hắn:
- Có lẽ trong tương lai, bọn họ sẽ tới tìm ngươi, sẽ đề cập với ngươi chuyện này. Đây là bí mật của ngươi, là bí mật mà bất cứ kẻ nào cũng không được nói cho biết. Ngươi phải chôn sâu bí mật này dưới tận đáy lòng, chờ đợi bọn họ tới tìm ngươi!
- Ta không biết bọn họ là thiện hay ác! Là ác, cũng sẽ không tệ hơn so với hiện tại. Là thiện, sẽ khiến cho tình cảnh của Phục Hy có thể tốt đẹp hơn!
- Ngươi lưu lại chỗ này, lưu lại trong cái tù giam này, phải giống như một con sư tử đã thu lại nanh vuốt vậy, biến thành một con mèo lười biếng, phải giống như một con Giao Long ẩn núp trong đầm lầy, vô hại giống như một con rắn nước vậy, phải giống như một kẻ thất ý, phải giống như một người vô năng đã sa sút tinh thần, phải ẩn núp, phải chịu đựng!
- Ngươi sẽ một lần nữa trở thành một Phục Hy, một Phục Hy chân chính! Ngươi có thể dựng thẳng lưng, có thể ưỡn cao ngực, đường đường chính chính làm một Phục Hy!
Trong lồng ngực Phong Kỷ Khai dâng lên một cỗ nộ khí khó hiểu đang kích động. Hắn đã chịu đựng quá lâu rồi, đã ẩn núp quá lâu rồi, không biết máu tươi của chính mình còn có thể nóng lên nữa hay không, còn có thể sôi trào nữa hay không?
Hắn không biết chính mình đã quỳ quá lâu rồi, còn có thể đứng lên nữa hay không, còn có thể dựng thẳng thắt lưng nữa hay không?
Thân thể hắn vẫn còn đang run rẩy, Nguyên thần cũng đang chấn động, Thần quang trong mắt càng lúc càng sáng ngời.
Quỷ hồn đã tới! Quỷ hồn tương lai mà phụ thân từng nhắc tới rốt cuộc đã tới, đã tới tìm hắn rồi!
Cái bí mật này tuyệt đối không có khả năng bị ngoại nhân biết được. Hắn chưa bao giờ nhắc qua với bất luận kẻ nào, bởi vậy, gã Nhân Tộc nửa Phục Hy nửa Bàn Hồ trước mặt này tuyệt đối là đạo quỷ hồn mà phụ thân hắn đã từng nhắc tới kia.
- Tại sao lại là ngươi?
Thần quang trong mắt Phong Kỷ Khai đột nhiên ảm đạm xuống. Hắn bật cười ha hả, bộ dáng thất lạc vạn phần, lắc đầu nói:
- Tại sao lại là một con chó? Thật sự là tạo hóa trêu chọc ta a! Ta đau khổ chờ đợi bảy vạn năm, khiến cho nhục thân của chính mình bảo trì tại trạng thái trẻ tuổi, khiến cho Nguyên thần của chính mình lưu lại tại trạng thái đỉnh cao nhất, chờ đợi suốt bảy vạn năm, lại đợi tới một con chó!
Chung Nhạc cất bước tiến lên phía trước. Phong Kỷ Khai đột nhiên lạnh lùng nói:
- Dừng lại! Không được tới gần ta! Giết ngươi, ta sợ dơ tay của ta!
- Ta họ Chung, là Nhân Tộc Phục Hy thị, Kẻ thừa kế Tân Hỏa! Ta biến thành diện mạo của Phong Vô Kỵ lẻn vào nơi này, là vì tới tìm ngươi. Diện mạo chân chính của ta…
Chung Nhạc đang muốn tản đi Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công, hiện ra diện mạo chân chính, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng cười to. Hắn vội vàng đình chỉ khôi phục diện mạo chân chính. Trong mắt Phong Kỷ Khai lóe lên một đạo tinh mang, lại lấy ra một hồ lô rượu khác, ngã ngồi trên ghế, giơ hồ lô lên ừng ực uống rượu.
Thân hình Chung Nhạc lóe lên, rơi xuống trên một cái bồ đoàn, ngồi xếp bằng xuống, cất cao giọng nói:
- Tộc trưởng, ta phụng ý chỉ của Thiên Đế Bệ hạ, lại ứng theo lời mời của Bàn Hồ thị, tới mời Phục Hy Thần Tộc tương trợ, cộng đồng xuất thủ, tiêu diệt Âm Khang thị! Kính xin Tộc trưởng thành toàn!
Cặp mắt Phong Kỷ Khai mờ đục, say khướt, lạnh nhạt nói:
- Phục Hy Thần Tộc ta chỉ có thể cố thủ Thế Ngoại Chi Địa, không thể bước vào Tử Vi, đây là quy củ do Chư Đế Thượng Cổ lưu lại. Nơi này là Thế Ngoại Chi Địa, không ở trong vũ trụ, Thiên Đế là Thiên Đế của vũ trụ ngoại giới, không quan hệ gì với Thế Ngoại Chi Địa ta, mời Vô Kỵ tiên sinh trở về đi!
Đột nhiên, bên ngoài Thánh điện truyền tới một đạo thanh âm già nua, nói lớn:
- Tộc trưởng chậm đã!
Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy lão giả Phục Hy Thần Tộc lục tục tiến vào Thánh điện, mỗi người đều ngồi xếp bằng xuống trên bồ đoàn, nhục thân quảng đại, tu vi vô cùng tinh thâm, cực kỳ khủng bố. Mỗi một vị đều là Đế Quân đỉnh phong, thực lực không hề thua kém Phục Bảo Sơ chút nào.
Mấy lão giả Phục Hy Thần Tộc này nhao nhao thi lễ với Chung Nhạc. Chung Nhạc vội vàng đứng lên, khom người hoàn lễ, mỉm cười nói:
- Vô Kỵ bái kiến các vị tiền bối! Các vị tiền bối tới thật đúng lúc, tiểu tử đang cùng Tộc trưởng thương nghị chuyện mượn binh! Thật không dám giấu diếm, lần này Vô Kỵ tới đây, là cầm theo ấn soái của Thiên Đế và Bàn Hồ thị, lại có Tộc trưởng tương lai của Hỗn Độn thị làm bạn, mang theo Đế binh của Hỗn Độn thị, có thể nói là long trọng đi tới, thành ý tràn đầy! Tiếc rằng Tộc trưởng lại không nể tình…
Hắn ngữ khí cung kính, ăn nói khép nép, diễn xuất giống hệt bản thân Phong Vô Kỵ. Cho dù là những người thân cận với Phong Vô Kỵ sợ rằng cũng không nhìn ra bất kỳ sơ hở.
Mấy lão giả Phục Hy Thần Tộc kia chính là các Tộc lão, có kẻ tới từ nhất mạch kẻ phản bội, có kẻ chính là Đại năng Thượng Cổ chuyển thế vào Phục Hy Thần Tộc. Bọn họ nghe hắn nói vậy, ai nấy đều cười ha hả, nói:
- Vô Kỵ tiểu hữu khách khí rồi!
- Tộc trưởng, chúng ta nơi này tuy nói là Thế Ngoại Chi Địa, không thuộc Thiên Đế quản hạt, nhưng sự tình trong vũ trụ cũng đều có quan hệ với Thế Ngoại Chi Địa ta!
Một vị Tộc lão mặt mày hồng hào, tên là Phục Bảo Chính, mỉm cười nói:
- Hiện tại Tử Vi không ngừng chấn động, cuộc chiến đoạt Đế chính là thời cơ tốt nhất để Phục Hy Thần Tộc ta thoát khỏi Thế Ngoại Chi Địa. Những chủng tộc khác đều đã chọn đội mà đứng, thậm chí ngay cả Hỗn Độn thị cũng đã chọn đội, chúng ta sao có thể không chọn đội mà đứng chứ?
Một vị nữ Tộc lão khác mặt đầy nếp nhăn, tên là Phục Bảo Nhi, cười hắc hắc nói:
- Hiện tại chọn đội mà đứng, tương lai Đế vị vững chắc, chúng ta cũng có thể chia một chén canh, nói không chừng sẽ không cần bị giam ở nơi này nữa. Lão thân năm xưa cũng là một cường giả tung hoành vũ trụ, nếu cả đời đều bị mai một ở nơi này, chẳng phải là đã phụ tuổi thanh xuân rồi sao?