Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1449: Con côn trùng trên bàn tay (2)
Trên mặt Chung Nhạc không nhìn ra bất luận vui buồn gì, nhàn nhạt nói:
- Lưu Sắc lệnh lại, ngươi có thể đi!
Phong Vô Kỵ cắn răng, lấy Sắc lệnh tiến vào Thế Ngoại Chi Địa ra, tế khởi lên, để cho nó phiêu phù về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc giơ tay lên, Sắc lệnh rơi vào trong tay. Hắn tinh tế quan sát một lần, xác nhận không có bị Phong Vô Kỵ động tay chân, lúc này mới gật đầu một cái.
Phong Vô Kỵ thôi động chiếc thuyền nhỏ, lái về phía xa xa. Nhưng lúc này, đột nhiên chỉ nghe một tiếng đao minh vang lên. Phong Vô Kỵ rợn cả tóc gáy, cơ nhục toàn thân căng thẳng, vội vàng hét lên:
- Ngươi không giữ lời!
- Yên tâm! Ta cũng không phải hạ sát thủ với ngươi!
Thanh âm Chung Nhạc từ sau lưng hắn truyền tới, nói:
- Ta chỉ là chém một đao dưới đáy chiếc thuyền nhỏ của ngươi, khiến cho Tinh thủy của Thiên Hà xâm nhập vào trong thuyền của ngươi. Vết đao không lớn, nếu ngươi có các loại Thần binh các dạng như cái muôi cái muỗng gì đó, ngược lại có thể tát Tinh thủy ra ngoài. Chờ thêm một hai năm nữa, ngươi sẽ có thể lên bờ!
Phong Vô Kỵ vội vàng nhìn về phía dưới đáy chiếc thuyền nhỏ, quả nhiên thấy Tinh thủy của Thiên Hà thông qua vết đao dưới đáy thuyền trào vào trong thuyền. Chiếc thuyền nhỏ đang chậm rãi chìm xuống. Hắn lập tức bất chấp thôi động chiếc thuyền nhỏ, vội vàng lấy một kiện Thần binh từ trong Bí cảnh Nguyên thần chính mình ra, lại là một cái bình gốm, là bảo vật do Thần Hoàng của Khoa Phụ Thần Tộc tặng cho hắn.
Kiện bảo vật Thần Hoàng này vừa mới chạm vào Tinh thủy, liền bắt đầu ăn mòn hòa tan, còn chưa múc được chút Tinh thủy nào trong thuyền, đã bị ăn mòn ra một cái lỗ lớn.
- Vô Kỵ tiên sinh, đừng để cho ta gặp lại ngươi!
Sau lưng hắn, thanh âm Chung Nhạc tựa hồ không có bất kỳ tình cảm gì, dùng một loại thanh âm vô cùng lạnh lùng nói:
- Lần sau gặp lại ngươi, ta sẽ biến ngươi thành một con chó!
Phong Vô Kỵ mắt điếc tai ngơ, vứt đi cái bình gốm, lại lấy ra một kiện bảo vật Tạo Vật, là do một tôn Tạo Vật Chủ tặng cho. Hắn tát hơn mười lượt Tinh thủy, kiện bảo vật Tạo Vật này cũng đã bị ăn mòn thủng.
Sắc mặt Phong Vô Kỵ tái nhợt. Tuy nói hắn giao du rộng rãi, có không biết bao nhiêu Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ đều muốn lấy lòng hắn, tặng cho hắn những bảo vật mà bản thân gian gian khổ khổ luyện chế ra, nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao bậc này.
Những bảo vật này đều là tài phú của hắn, nếu toàn bộ đều bị hủy trong Thiên Hà, chẳng phải là khiến cho hắn thua thiệt vốn gốc rồi sao?
Tinh thủy vẫn như cũ không ngừng xâm nhập, Phong Vô Kỵ điên cuồng càn quét Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, lấy ra từng kiện từng kiện bảo vật, cũng không lâu lắm đều bị Tinh thủy hòa tan thủng lỗ, không thể sử dụng.
Đột nhiên, ánh mắt Phong Vô Kỵ chợt sáng lên, lấy ra một cái đỉnh nát, trong lòng thầm nghĩ:
- Sư tôn từng nói kiện bảo vật này có lai lịch lớn, là di lưu của Thời đại Hắc Ám, nói không chừng có thể ngăn cản Tinh thủy ăn mòn!
Hắn dùng cái đỉnh nát này đi tát Tinh thủy, quả nhiên cái đỉnh nát này ở trong Tinh thủy cũng không bị ăn mòn chút nào. Chỉ là cái đỉnh này quá cũ quá nát, mỗi lần cũng không thể tát ra được bao nhiêu Tinh thủy.
Dần dần, cái đỉnh nát bị Tinh thủy tẩy rửa, phần rỉ sét dơ bẩn ngoài mặt bị tẩy đi, lộ ra càng lúc càng sạch sẽ, phát ra quang mang vô cùng chói mắt.
Không chỉ như vậy, hắn còn chú ý tới cái đỉnh nát này còn đang hấp thu năng lượng trong Tinh thủy, tựa hồ nhận được Tinh thủy làm dịu, đang chậm rãi chữa trị chính mình.
Phong Vô Kỵ nhất thời ngẩn ngơ. Mặc dù tốc độ cái đỉnh nát này tự chữa trị chính mình rất chậm, nhưng vẫn có thể phát giác ra nó đang có những biến hóa rất nhỏ, hơn nữa thân đỉnh và hoa văn trên vách cũng đang dần dần trở nên rõ ràng, trở nên chân thật. Kiện bảo vật này phảng phất như đạt được tân sinh vậy, đang chậm rãi khôi phục lại diện mạo vốn có.
Cái đỉnh nát này là hắn vô tình đạt được từ trong một tòa di tích cổ, từng đưa cho Đồ Úc xem qua. Đồ Úc nói là bảo vật di lưu từ Thời đại Hắc Ám, nhưng công năng sớm đã tổn hại, không thể sửa chữa.
Hắn lưu lại trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, không nỡ vứt đi, không ngờ hôm nay cái đỉnh nát này lại có thể tự mình chữa trị.
- Số mệnh ta thật sự như có trời giúp a!
Trong lòng Phong Vô Kỵ vui mừng quá đỗi, quay đầu nhìn về phía chiếc lâu thuyền rời đi càng lúc càng xa kia, khuôn mặt nhất thời âm trầm xuống, cười lạnh nói:
- Chung Sơn thị, ngươi muốn đấu với ta, nói cái gì chỉ xem ta như con sâu con kiến trong lòng bàn tay, nhưng ngươi nhưng lại không biết số mệnh của ta! Tương lai, ngươi tất sẽ phải thần phục dưới chân ta, chết trong tay ta!
o0o
Trên lâu thuyền, Chung Nhạc quan sát đạo Sắc lệnh trong tay mình, khẽ nhíu mày.
Sắc lệnh đã tới tay, đây cũng là mục đích hắn chặn Phong Vô Kỵ lại. Không có Sắc lệnh, đừng nghĩ muốn tiến vào Thế Ngoại Chi Địa. Lần trước hắn vô tình bước lên chiếc thuyền lớn từ Thượng Cổ mà tới, đã gặp được Tộc trưởng Phục Hy thị Phong Thường Dương của thời đại kia, nhưng ngay cả Phong Thường Dương cũng không thể tiến vào Thế Ngoại Chi Địa.
Bây giờ đã đạt được Sắc lệnh, hắn lại có chút chần chờ.
Hắn muốn tiến vào, muốn đi xem một chút Phục Hy trong Thế Ngoại Chi Địa, nhìn một chút cừu nhân của chủng tộc chính mình, nhìn một chút phản đồ của chủng tộc chính mình, cũng muốn gặp một lần hậu nhân của Phong Thường Dương, nhìn một chút một chi Bộ lạc Phục Hy cuối cùng.
Chỉ là, chuyến đi này nhất định cực kỳ nguy hiểm!
Chung Nhạc cầm đạo Sắc lệnh trong lòng bàn tay. Qua một lúc lâu sau, hắn lấy ra Lục Đạo Giới Châu, nhẹ nhàng vuốt ve khỏa minh châu này, sắc mặt âm tình biến hóa dần dần dãn ra.
- Vũ sư huynh, sợ rằng chúng ta phải chia tay một đoạn thời gian a!
Chung Nhạc nhoẻn miệng cười, nói với Hồn Đôn Vũ:
- Chiếc lâu thuyền này sẽ lưu lại ở đây, ngươi có thể đợi ta ở nơi này!
Hồn Đôn Vũ nhất thời khẩn trương, vội vàng nói:
- Ta phụng mệnh Lão tổ tông phải đi theo ngươi!
- Có nhiều chỗ, ngươi không thể cùng đi với ta được…
Hồn Đôn Vũ vội vàng chụp lấy cánh tay của hắn, nói:
- Lão tổ tông đã phân phó, bất luận ngươi đi đâu, ta cũng nhất định phải đi theo!
Chung Nhạc nhíu mày, một lúc sau mới mỉm cười, nói:
- Phong Vô Kỵ vẫn luôn ưa thích rêu rao, ngươi cầm theo Đế binh đi theo ta ngược lại cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi! Bất quá, bản thân ngươi tự muốn đi theo, nếu ngươi cũng ngã xuống ở trong đó, vậy cũng đừng có trách ta a!
Y phục hắn run rẩy, trang phục chậm rãi biến hóa, tướng mạo cũng không ngừng thay đổi, thậm chí ngay cả huyết mạch trong cơ thể cũng bắt đầu thay đổi. Chỉ trong chốc lát, hắn đã biến thành bộ dạng của Phong Vô Kỵ, không nhìn ra có chút khác nhau nào.
Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, tế khởi Sắc lệnh, phù văn trên Sắc lệnh bắt đầu thiêu đốt, biến thành một đạo hỏa quang bay vào trong tầng tầng phong ấn cấp Đại Đế của Thế Ngoại Chi Địa.
Đám phong ấn bao phủ khắp nơi trong Thế Ngoại Chi Địa không ngừng chấn động, tự động nứt ra, lộ ra một con đường.
- Lưu Sắc lệnh lại, ngươi có thể đi!
Phong Vô Kỵ cắn răng, lấy Sắc lệnh tiến vào Thế Ngoại Chi Địa ra, tế khởi lên, để cho nó phiêu phù về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc giơ tay lên, Sắc lệnh rơi vào trong tay. Hắn tinh tế quan sát một lần, xác nhận không có bị Phong Vô Kỵ động tay chân, lúc này mới gật đầu một cái.
Phong Vô Kỵ thôi động chiếc thuyền nhỏ, lái về phía xa xa. Nhưng lúc này, đột nhiên chỉ nghe một tiếng đao minh vang lên. Phong Vô Kỵ rợn cả tóc gáy, cơ nhục toàn thân căng thẳng, vội vàng hét lên:
- Ngươi không giữ lời!
- Yên tâm! Ta cũng không phải hạ sát thủ với ngươi!
Thanh âm Chung Nhạc từ sau lưng hắn truyền tới, nói:
- Ta chỉ là chém một đao dưới đáy chiếc thuyền nhỏ của ngươi, khiến cho Tinh thủy của Thiên Hà xâm nhập vào trong thuyền của ngươi. Vết đao không lớn, nếu ngươi có các loại Thần binh các dạng như cái muôi cái muỗng gì đó, ngược lại có thể tát Tinh thủy ra ngoài. Chờ thêm một hai năm nữa, ngươi sẽ có thể lên bờ!
Phong Vô Kỵ vội vàng nhìn về phía dưới đáy chiếc thuyền nhỏ, quả nhiên thấy Tinh thủy của Thiên Hà thông qua vết đao dưới đáy thuyền trào vào trong thuyền. Chiếc thuyền nhỏ đang chậm rãi chìm xuống. Hắn lập tức bất chấp thôi động chiếc thuyền nhỏ, vội vàng lấy một kiện Thần binh từ trong Bí cảnh Nguyên thần chính mình ra, lại là một cái bình gốm, là bảo vật do Thần Hoàng của Khoa Phụ Thần Tộc tặng cho hắn.
Kiện bảo vật Thần Hoàng này vừa mới chạm vào Tinh thủy, liền bắt đầu ăn mòn hòa tan, còn chưa múc được chút Tinh thủy nào trong thuyền, đã bị ăn mòn ra một cái lỗ lớn.
- Vô Kỵ tiên sinh, đừng để cho ta gặp lại ngươi!
Sau lưng hắn, thanh âm Chung Nhạc tựa hồ không có bất kỳ tình cảm gì, dùng một loại thanh âm vô cùng lạnh lùng nói:
- Lần sau gặp lại ngươi, ta sẽ biến ngươi thành một con chó!
Phong Vô Kỵ mắt điếc tai ngơ, vứt đi cái bình gốm, lại lấy ra một kiện bảo vật Tạo Vật, là do một tôn Tạo Vật Chủ tặng cho. Hắn tát hơn mười lượt Tinh thủy, kiện bảo vật Tạo Vật này cũng đã bị ăn mòn thủng.
Sắc mặt Phong Vô Kỵ tái nhợt. Tuy nói hắn giao du rộng rãi, có không biết bao nhiêu Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ đều muốn lấy lòng hắn, tặng cho hắn những bảo vật mà bản thân gian gian khổ khổ luyện chế ra, nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao bậc này.
Những bảo vật này đều là tài phú của hắn, nếu toàn bộ đều bị hủy trong Thiên Hà, chẳng phải là khiến cho hắn thua thiệt vốn gốc rồi sao?
Tinh thủy vẫn như cũ không ngừng xâm nhập, Phong Vô Kỵ điên cuồng càn quét Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, lấy ra từng kiện từng kiện bảo vật, cũng không lâu lắm đều bị Tinh thủy hòa tan thủng lỗ, không thể sử dụng.
Đột nhiên, ánh mắt Phong Vô Kỵ chợt sáng lên, lấy ra một cái đỉnh nát, trong lòng thầm nghĩ:
- Sư tôn từng nói kiện bảo vật này có lai lịch lớn, là di lưu của Thời đại Hắc Ám, nói không chừng có thể ngăn cản Tinh thủy ăn mòn!
Hắn dùng cái đỉnh nát này đi tát Tinh thủy, quả nhiên cái đỉnh nát này ở trong Tinh thủy cũng không bị ăn mòn chút nào. Chỉ là cái đỉnh này quá cũ quá nát, mỗi lần cũng không thể tát ra được bao nhiêu Tinh thủy.
Dần dần, cái đỉnh nát bị Tinh thủy tẩy rửa, phần rỉ sét dơ bẩn ngoài mặt bị tẩy đi, lộ ra càng lúc càng sạch sẽ, phát ra quang mang vô cùng chói mắt.
Không chỉ như vậy, hắn còn chú ý tới cái đỉnh nát này còn đang hấp thu năng lượng trong Tinh thủy, tựa hồ nhận được Tinh thủy làm dịu, đang chậm rãi chữa trị chính mình.
Phong Vô Kỵ nhất thời ngẩn ngơ. Mặc dù tốc độ cái đỉnh nát này tự chữa trị chính mình rất chậm, nhưng vẫn có thể phát giác ra nó đang có những biến hóa rất nhỏ, hơn nữa thân đỉnh và hoa văn trên vách cũng đang dần dần trở nên rõ ràng, trở nên chân thật. Kiện bảo vật này phảng phất như đạt được tân sinh vậy, đang chậm rãi khôi phục lại diện mạo vốn có.
Cái đỉnh nát này là hắn vô tình đạt được từ trong một tòa di tích cổ, từng đưa cho Đồ Úc xem qua. Đồ Úc nói là bảo vật di lưu từ Thời đại Hắc Ám, nhưng công năng sớm đã tổn hại, không thể sửa chữa.
Hắn lưu lại trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, không nỡ vứt đi, không ngờ hôm nay cái đỉnh nát này lại có thể tự mình chữa trị.
- Số mệnh ta thật sự như có trời giúp a!
Trong lòng Phong Vô Kỵ vui mừng quá đỗi, quay đầu nhìn về phía chiếc lâu thuyền rời đi càng lúc càng xa kia, khuôn mặt nhất thời âm trầm xuống, cười lạnh nói:
- Chung Sơn thị, ngươi muốn đấu với ta, nói cái gì chỉ xem ta như con sâu con kiến trong lòng bàn tay, nhưng ngươi nhưng lại không biết số mệnh của ta! Tương lai, ngươi tất sẽ phải thần phục dưới chân ta, chết trong tay ta!
o0o
Trên lâu thuyền, Chung Nhạc quan sát đạo Sắc lệnh trong tay mình, khẽ nhíu mày.
Sắc lệnh đã tới tay, đây cũng là mục đích hắn chặn Phong Vô Kỵ lại. Không có Sắc lệnh, đừng nghĩ muốn tiến vào Thế Ngoại Chi Địa. Lần trước hắn vô tình bước lên chiếc thuyền lớn từ Thượng Cổ mà tới, đã gặp được Tộc trưởng Phục Hy thị Phong Thường Dương của thời đại kia, nhưng ngay cả Phong Thường Dương cũng không thể tiến vào Thế Ngoại Chi Địa.
Bây giờ đã đạt được Sắc lệnh, hắn lại có chút chần chờ.
Hắn muốn tiến vào, muốn đi xem một chút Phục Hy trong Thế Ngoại Chi Địa, nhìn một chút cừu nhân của chủng tộc chính mình, nhìn một chút phản đồ của chủng tộc chính mình, cũng muốn gặp một lần hậu nhân của Phong Thường Dương, nhìn một chút một chi Bộ lạc Phục Hy cuối cùng.
Chỉ là, chuyến đi này nhất định cực kỳ nguy hiểm!
Chung Nhạc cầm đạo Sắc lệnh trong lòng bàn tay. Qua một lúc lâu sau, hắn lấy ra Lục Đạo Giới Châu, nhẹ nhàng vuốt ve khỏa minh châu này, sắc mặt âm tình biến hóa dần dần dãn ra.
- Vũ sư huynh, sợ rằng chúng ta phải chia tay một đoạn thời gian a!
Chung Nhạc nhoẻn miệng cười, nói với Hồn Đôn Vũ:
- Chiếc lâu thuyền này sẽ lưu lại ở đây, ngươi có thể đợi ta ở nơi này!
Hồn Đôn Vũ nhất thời khẩn trương, vội vàng nói:
- Ta phụng mệnh Lão tổ tông phải đi theo ngươi!
- Có nhiều chỗ, ngươi không thể cùng đi với ta được…
Hồn Đôn Vũ vội vàng chụp lấy cánh tay của hắn, nói:
- Lão tổ tông đã phân phó, bất luận ngươi đi đâu, ta cũng nhất định phải đi theo!
Chung Nhạc nhíu mày, một lúc sau mới mỉm cười, nói:
- Phong Vô Kỵ vẫn luôn ưa thích rêu rao, ngươi cầm theo Đế binh đi theo ta ngược lại cũng sẽ không khiến cho người khác hoài nghi! Bất quá, bản thân ngươi tự muốn đi theo, nếu ngươi cũng ngã xuống ở trong đó, vậy cũng đừng có trách ta a!
Y phục hắn run rẩy, trang phục chậm rãi biến hóa, tướng mạo cũng không ngừng thay đổi, thậm chí ngay cả huyết mạch trong cơ thể cũng bắt đầu thay đổi. Chỉ trong chốc lát, hắn đã biến thành bộ dạng của Phong Vô Kỵ, không nhìn ra có chút khác nhau nào.
Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, tế khởi Sắc lệnh, phù văn trên Sắc lệnh bắt đầu thiêu đốt, biến thành một đạo hỏa quang bay vào trong tầng tầng phong ấn cấp Đại Đế của Thế Ngoại Chi Địa.
Đám phong ấn bao phủ khắp nơi trong Thế Ngoại Chi Địa không ngừng chấn động, tự động nứt ra, lộ ra một con đường.