Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1426: Ước hẹn trăm năm (1)
Bởi vì thân phận người hộ đạo này, Chung Nhạc có thể nói là đã dốc hết tâm huyết. Hắn không chỉ phải đề phòng những cường giả khác chạy tới cướp đoạt, còn phải đề phòng người một nhà bị Bách Thế Thánh Liên dẫn dụ, thậm chí ngay cả chính mình cũng phải đề phòng, lo lắng chính mình bị Bách Thế Thánh Liên mê hoặc.
Hiện tại, Thánh Liên đã khai hoa kết quả, Bệ Ngạn đã sinh ra, tràng tranh đấu Thánh Liên cuối cùng đã có thể kết thúc, gánh nặng người hộ đạo cũng có thể gỡ xuống.
Trên Võ Thánh Đài, sau khi Chung Nhạc đi xuống, rất nhiều Thần Ma khác lần lượt lên đài. Vừa rồi Chung Nhạc giảng giải những lĩnh ngộ của hắn về Bí cảnh thứ bảy, đã khiến cho bọn họ có được rất nhiều tâm đắc. Đám Thần Ma này lên giảng thuật lại những tâm đắc của chính mình, không khí vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là thời gian có chút ngắn ngủi, mặc dù bọn họ có được lĩnh ngộ, nhưng lĩnh ngộ cũng không quá sâu, chỉ nắm bắt được một vài phương diện của Bí cảnh thứ bảy, còn đang không ngừng tham thảo thâm nhập.
Bất quá, tới nơi này nghe giảng đều là hạng người tài trí thông minh hơn người, vô số trí tuệ hội tụ cùng một chỗ, dòng suối nhỏ giọt tích tụ dần dần cũng có thể biến thành một đạo hồng lưu.
Không ngừng có Thần Ma lên đài diễn giải, thậm chí ngay cả bản thân Chung Nhạc cũng là có không ít thu hoạch. Có rất nhiều địa phương đám Thần Ma này diễn giải ngay cả hắn cũng chưa từng tiếp cận, chưa từng nghĩ tới, khiến cho nhãn giới của hắn trở nên càng rộng hơn.
Dần dần, các Thần Ma lên đài diễn giải đã xuất hiện Thần Hoàng, Ma Hoàng và Tạo Vật Chủ, lĩnh ngộ của bọn họ cũng càng sâu hơn.
- Dịch Quân Vương, tương lai chúng ta có khả năng sẽ thuộc về phe phái bất đồng, đều sẽ chinh chiến vì chủ của chính mình!
Đột nhiên, một tôn Đế Quân chợt leo lên Võ Thánh Đài, khiến cho vô số Thần Ma bốn phía xôn xao, hưng phấn không thôi.
Tôn Đế Quân này là tới từ Thiên Đình, chính là Đại Thống lĩnh của Võ Lâm Quân, thuộc về Phượng Hoàng Thần Tộc, tên là Hoàng Văn Đạo. Khuôn mặt hắn ôn nhuận như ngọc, trên người vẫn còn khoác giáp trụ, lần này cũng tới đây nghe giảng.
Thân thể Hoàng Văn Đạo khẽ lay động, giáp trụ trên người từng mảnh từng mảnh bay lên, tự động cởi ra, rơi sang một bên. Hắn cười thản nhiên, nói:
- Bất quá, lòng cầu đạo vấn đạo, Thần Ma ai ai cũng đều có. Hôm nay ta cởi xuống giáp trụ, liền không phải là Thống lĩnh của Võ Lâm Quân nữa, cho nên cũng muốn mượn Dịch Quân Vương cái Võ Thánh Đài này để lên giảng đạo một lần. Tương lai nếu ta đối địch với các vị, đó là chuyện của tương lai, tương lai lại nói!
Chung Nhạc khom người mỉm cười, nói:
- Mời Văn Đạo sư huynh!
Hoàng Văn Đạo khom người hoàn lễ:
- Cầu đạo không phân biệt trước sau, chỉ có đạo sâu đạo cạn, đạo cao vi sư! Không có tiền bối hậu bối, chỉ có sư huynh sư đệ! Các vị sư huynh sư đệ, xin nghe ta một lời!
Hắn ngồi xuống chiếu, chậm rãi nói ra lĩnh ngộ của chính mình. Lĩnh ngộ của hắn so với những Thần Hoàng, Ma Hoàng và Tạo Vật Chủ thì tinh thâm hơn rất nhiều, mang tới cho Chung Nhạc dẫn dắt càng sâu hơn.
Qua một lúc lâu sau, Hoàng Văn Đạo đã nói xong lĩnh ngộ của chính mình. Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng cười lớn vang lên. Chỉ thấy lại có một tôn Đế Quân nữa đi tới, lại là Lục Thiên Thu của Lật Lục thị. Hắn cũng leo lên đài, mỉm cười nói:
- Hoàng sư huynh nói ra những kiến giải của chính mình, ta nghe được nhiều như vậy, nếu không nói ra những kiến giải của bản thân, chẳng phải là hẹp hòi rồi sao?
Hắn cũng ngồi xuống chiếu, nói ra lĩnh ngộ của chính mình.
Sau khi Lục Thiên Thu nói xong, lại có một tôn Đế Quân khác nữa lên đài, chính là đạo hữu Thái Phùng của Tiên Thiên Đế Quân. Hắn lên đài luận đạo một phen.
Tiếp theo, là một trong ba Thiên Vương của Nam Thiên Môn, Huyền Vũ Tôn Thiên Vương lên tràng. Sau khi Huyền Vũ Tôn Thiên Vương nói xong, Lâu Chính Sư, Đô đốc Thủy sư Thiên Đình lên tràng luận đạo. Sau đó lại tới phiên Lung Chất lên tràng.
Các tôn Đế Quân ngươi xuống ta lên, từng tràng từng tràng luận đạo phi thường náo nhiệt. Trôi qua thời gian hơn một tháng, lúc này tràng luận đạo mới dừng lại.
o0o
Trong Lục Ngự Cung, sáu vị tồn tại Đế cấp vẫn luôn ở xa xa nhìn về phía tràng luận đạo rầm rộ tại tòa Võ Thánh Đài này. Ánh mắt Chư Đế chớp tắt bất định, khí tức bốn bề sóng dậy.
- Kim điểu, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?
Dương Hầu Ma Đế nhìn về phía Kim Ô Thần Đế, thấp giọng hỏi.
Ánh mắt Kim Ô Thần Đế tràn ngập phức tạp, trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói:
- Ta đang nhớ lại Phục Mân Đạo Tôn năm xưa! Tràng cảnh khi đó cũng rầm rộ phi phàm, tất cả mọi người cùng nhau làm việc lớn, mở ra Lục Đạo Luân Hồi. Tình cảnh khi đó, so với bây giờ còn náo nhiệt hơn gấp trăm ngàn lần. Lúc đó, ta cũng có mặt trong đó, trong lòng không có bao nhiêu tạp niệm, chỉ có lòng cầu đạo, lòng vấn đạo!
Trong mắt Dương Hầu Ma Đế lóe lên Ma quang sáng ngời, gật đầu nói:
- Khi đó ta cũng có mặt trong đó! Ta còn từng lãnh giáo qua với ngươi về Lục Đạo Luân Hồi. Tựa hồ khi đó, trong lòng chúng ta không có phân chia Thần Ma, không có khoảng cách chủng tộc. Ta vẫn chưa gọi ngươi là kim điểu nhi, ngươi cũng không gọi ta vì Dương đầu ma, quan hệ của chúng ta vẫn là rất không tệ!
Trên mặt Kim Ô Thần Đế lộ ra nụ cười. Đó là một đoạn tuế nguyệt mà tất cả Thần Ma cũng đều buông xuống sự tranh đấu, buông xuống phiến diện, một lòng cầu đạo.
Phục Mân Đạo Tôn, vị Thiên Đế của cuối cùng Thời đại Địa Kỷ, đã dùng mị lực vô biên ảnh hưởng tới vũ trụ hồng hoang, ảnh hưởng tới Thần và Ma, san bằng can qua, buông xuống đao binh. Tiên Thiên Thần Ma và Hậu Thiên Thần Ma chung sống hòa bình với nhau, tất cả mọi người đều vì Lục Đạo Luân Hồi mà nỗ lực, mà phấn đấu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tình hình đã chậm rãi thay đổi, trở nên không còn hòa thuận như vậy, những đạo hữu năm xưa đã trở nên tràn ngập phòng bị lẫn nhau?
Cho tới bây giờ Kim Ô Thần Đế vẫn còn có chút mê man. Sự hợp tác lẫn nhau đã không còn thân mật vô gian như năm xưa, Thần và Ma không còn vui vẻ trò chuyện với nhau, Tiên Thiên Thần phòng bị Tiên Thiên Ma Thần, giữa Hậu Thiên Thần Ma và Tiên Thiên Thần Ma cũng xuất hiện ngăn cách. Chuyện này đã bắt đầu từ khi nào?
Hắn còn nhớ rõ thời điểm chiến tranh vừa mới bắt đầu, chính mình đã vô cùng phẫn uất, vô cùng bất bình. Hắn đã đích thân chất vấn những đạo hữu năm xưa vì sao lại muốn phá hư hòa bình?
Nhưng chiến tranh giữa các chủng tộc, chiến tranh giữa các Thần Ma, chiến tranh giữa Tiên Thiên Thần Ma và Hậu Thiên Thần Ma vẫn là đã hủy diệt nền thái bình thịnh thế do Phục Mân Đạo Tôn sáng tạo ra.
Hắn cảm thấy như có một cỗ ám lưu vô hình đang kích động, thổi quét trong vũ trụ, phá hư nền thái bình thịnh thế này. Tựa hồ như có một bàn tay vô hình đang âm thầm thao túng hết thảy chuyện này.
Hiện tại, Thánh Liên đã khai hoa kết quả, Bệ Ngạn đã sinh ra, tràng tranh đấu Thánh Liên cuối cùng đã có thể kết thúc, gánh nặng người hộ đạo cũng có thể gỡ xuống.
Trên Võ Thánh Đài, sau khi Chung Nhạc đi xuống, rất nhiều Thần Ma khác lần lượt lên đài. Vừa rồi Chung Nhạc giảng giải những lĩnh ngộ của hắn về Bí cảnh thứ bảy, đã khiến cho bọn họ có được rất nhiều tâm đắc. Đám Thần Ma này lên giảng thuật lại những tâm đắc của chính mình, không khí vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là thời gian có chút ngắn ngủi, mặc dù bọn họ có được lĩnh ngộ, nhưng lĩnh ngộ cũng không quá sâu, chỉ nắm bắt được một vài phương diện của Bí cảnh thứ bảy, còn đang không ngừng tham thảo thâm nhập.
Bất quá, tới nơi này nghe giảng đều là hạng người tài trí thông minh hơn người, vô số trí tuệ hội tụ cùng một chỗ, dòng suối nhỏ giọt tích tụ dần dần cũng có thể biến thành một đạo hồng lưu.
Không ngừng có Thần Ma lên đài diễn giải, thậm chí ngay cả bản thân Chung Nhạc cũng là có không ít thu hoạch. Có rất nhiều địa phương đám Thần Ma này diễn giải ngay cả hắn cũng chưa từng tiếp cận, chưa từng nghĩ tới, khiến cho nhãn giới của hắn trở nên càng rộng hơn.
Dần dần, các Thần Ma lên đài diễn giải đã xuất hiện Thần Hoàng, Ma Hoàng và Tạo Vật Chủ, lĩnh ngộ của bọn họ cũng càng sâu hơn.
- Dịch Quân Vương, tương lai chúng ta có khả năng sẽ thuộc về phe phái bất đồng, đều sẽ chinh chiến vì chủ của chính mình!
Đột nhiên, một tôn Đế Quân chợt leo lên Võ Thánh Đài, khiến cho vô số Thần Ma bốn phía xôn xao, hưng phấn không thôi.
Tôn Đế Quân này là tới từ Thiên Đình, chính là Đại Thống lĩnh của Võ Lâm Quân, thuộc về Phượng Hoàng Thần Tộc, tên là Hoàng Văn Đạo. Khuôn mặt hắn ôn nhuận như ngọc, trên người vẫn còn khoác giáp trụ, lần này cũng tới đây nghe giảng.
Thân thể Hoàng Văn Đạo khẽ lay động, giáp trụ trên người từng mảnh từng mảnh bay lên, tự động cởi ra, rơi sang một bên. Hắn cười thản nhiên, nói:
- Bất quá, lòng cầu đạo vấn đạo, Thần Ma ai ai cũng đều có. Hôm nay ta cởi xuống giáp trụ, liền không phải là Thống lĩnh của Võ Lâm Quân nữa, cho nên cũng muốn mượn Dịch Quân Vương cái Võ Thánh Đài này để lên giảng đạo một lần. Tương lai nếu ta đối địch với các vị, đó là chuyện của tương lai, tương lai lại nói!
Chung Nhạc khom người mỉm cười, nói:
- Mời Văn Đạo sư huynh!
Hoàng Văn Đạo khom người hoàn lễ:
- Cầu đạo không phân biệt trước sau, chỉ có đạo sâu đạo cạn, đạo cao vi sư! Không có tiền bối hậu bối, chỉ có sư huynh sư đệ! Các vị sư huynh sư đệ, xin nghe ta một lời!
Hắn ngồi xuống chiếu, chậm rãi nói ra lĩnh ngộ của chính mình. Lĩnh ngộ của hắn so với những Thần Hoàng, Ma Hoàng và Tạo Vật Chủ thì tinh thâm hơn rất nhiều, mang tới cho Chung Nhạc dẫn dắt càng sâu hơn.
Qua một lúc lâu sau, Hoàng Văn Đạo đã nói xong lĩnh ngộ của chính mình. Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng cười lớn vang lên. Chỉ thấy lại có một tôn Đế Quân nữa đi tới, lại là Lục Thiên Thu của Lật Lục thị. Hắn cũng leo lên đài, mỉm cười nói:
- Hoàng sư huynh nói ra những kiến giải của chính mình, ta nghe được nhiều như vậy, nếu không nói ra những kiến giải của bản thân, chẳng phải là hẹp hòi rồi sao?
Hắn cũng ngồi xuống chiếu, nói ra lĩnh ngộ của chính mình.
Sau khi Lục Thiên Thu nói xong, lại có một tôn Đế Quân khác nữa lên đài, chính là đạo hữu Thái Phùng của Tiên Thiên Đế Quân. Hắn lên đài luận đạo một phen.
Tiếp theo, là một trong ba Thiên Vương của Nam Thiên Môn, Huyền Vũ Tôn Thiên Vương lên tràng. Sau khi Huyền Vũ Tôn Thiên Vương nói xong, Lâu Chính Sư, Đô đốc Thủy sư Thiên Đình lên tràng luận đạo. Sau đó lại tới phiên Lung Chất lên tràng.
Các tôn Đế Quân ngươi xuống ta lên, từng tràng từng tràng luận đạo phi thường náo nhiệt. Trôi qua thời gian hơn một tháng, lúc này tràng luận đạo mới dừng lại.
o0o
Trong Lục Ngự Cung, sáu vị tồn tại Đế cấp vẫn luôn ở xa xa nhìn về phía tràng luận đạo rầm rộ tại tòa Võ Thánh Đài này. Ánh mắt Chư Đế chớp tắt bất định, khí tức bốn bề sóng dậy.
- Kim điểu, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?
Dương Hầu Ma Đế nhìn về phía Kim Ô Thần Đế, thấp giọng hỏi.
Ánh mắt Kim Ô Thần Đế tràn ngập phức tạp, trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói:
- Ta đang nhớ lại Phục Mân Đạo Tôn năm xưa! Tràng cảnh khi đó cũng rầm rộ phi phàm, tất cả mọi người cùng nhau làm việc lớn, mở ra Lục Đạo Luân Hồi. Tình cảnh khi đó, so với bây giờ còn náo nhiệt hơn gấp trăm ngàn lần. Lúc đó, ta cũng có mặt trong đó, trong lòng không có bao nhiêu tạp niệm, chỉ có lòng cầu đạo, lòng vấn đạo!
Trong mắt Dương Hầu Ma Đế lóe lên Ma quang sáng ngời, gật đầu nói:
- Khi đó ta cũng có mặt trong đó! Ta còn từng lãnh giáo qua với ngươi về Lục Đạo Luân Hồi. Tựa hồ khi đó, trong lòng chúng ta không có phân chia Thần Ma, không có khoảng cách chủng tộc. Ta vẫn chưa gọi ngươi là kim điểu nhi, ngươi cũng không gọi ta vì Dương đầu ma, quan hệ của chúng ta vẫn là rất không tệ!
Trên mặt Kim Ô Thần Đế lộ ra nụ cười. Đó là một đoạn tuế nguyệt mà tất cả Thần Ma cũng đều buông xuống sự tranh đấu, buông xuống phiến diện, một lòng cầu đạo.
Phục Mân Đạo Tôn, vị Thiên Đế của cuối cùng Thời đại Địa Kỷ, đã dùng mị lực vô biên ảnh hưởng tới vũ trụ hồng hoang, ảnh hưởng tới Thần và Ma, san bằng can qua, buông xuống đao binh. Tiên Thiên Thần Ma và Hậu Thiên Thần Ma chung sống hòa bình với nhau, tất cả mọi người đều vì Lục Đạo Luân Hồi mà nỗ lực, mà phấn đấu.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tình hình đã chậm rãi thay đổi, trở nên không còn hòa thuận như vậy, những đạo hữu năm xưa đã trở nên tràn ngập phòng bị lẫn nhau?
Cho tới bây giờ Kim Ô Thần Đế vẫn còn có chút mê man. Sự hợp tác lẫn nhau đã không còn thân mật vô gian như năm xưa, Thần và Ma không còn vui vẻ trò chuyện với nhau, Tiên Thiên Thần phòng bị Tiên Thiên Ma Thần, giữa Hậu Thiên Thần Ma và Tiên Thiên Thần Ma cũng xuất hiện ngăn cách. Chuyện này đã bắt đầu từ khi nào?
Hắn còn nhớ rõ thời điểm chiến tranh vừa mới bắt đầu, chính mình đã vô cùng phẫn uất, vô cùng bất bình. Hắn đã đích thân chất vấn những đạo hữu năm xưa vì sao lại muốn phá hư hòa bình?
Nhưng chiến tranh giữa các chủng tộc, chiến tranh giữa các Thần Ma, chiến tranh giữa Tiên Thiên Thần Ma và Hậu Thiên Thần Ma vẫn là đã hủy diệt nền thái bình thịnh thế do Phục Mân Đạo Tôn sáng tạo ra.
Hắn cảm thấy như có một cỗ ám lưu vô hình đang kích động, thổi quét trong vũ trụ, phá hư nền thái bình thịnh thế này. Tựa hồ như có một bàn tay vô hình đang âm thầm thao túng hết thảy chuyện này.