Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1338: Nhất nộ chống Đế Quân



Chung Nhạc cười ha hả:
- Lung Điệt Lung Điệt, Long là nam, Điệt là nữ, rốt cuộc ngươi là nam hay nữ? Ai là Điệt nữ?
- Liên quan gì tới ngươi?
Lung Điệt chín đầu đại nộ, tiếng nam tiếng nữ xem lẫn.
Đúng lúc này lại có một đạo thần quang bắn tới, đáp xuống bên cạnh tinh hà, cũng là một vị Đế Quân quanh người bọc thần quang.
Khóe mắt Chung Nhạc giật giật, vị Đế Quân này không lộ diện, cũng là không tầm thường, tu vi thực lực có lẽ không hề thua kém Lung Điệt!
- Tam muội, sao ngươi cũng tới đây?
Thần nhân quanh người là thần quang kia kinh ngạc.
Chín đầu của Lung Điệt chau mày, lúc này lại có các đạo thần quang khác đáp xuống.
- Nhị huynh, sao các huynh cũng tới?
Trong đó một đạo thần quang kinh ngạc nói:
- Các ngươi cũng ngửi thấy mùi dị hương đó?
Chung Nhạc tim trùng xuống, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà có tới năm vị Đế Quân đại viên mãn tới, tu vi ai cũng vô cùng khủng bố, họ đều vì ngửi thấy mùi thương của Bách Thế Thánh Liên mà tới.
Năm vị Đế Quân đại viên mãn này có lẽ đều là đạo hữu của Tiên Thiên Đế Quân, tu vi thực lực thực sự quá mạnh, Trấn Thiên Quan giờ tuy có thực lực không vừa nhưng trước mặt họ vẫn là rất mong manh.
- Dị hương này chắc chắn tỏa ra từ một loại thánh dược vô thượng, ở trong Trấn Thiên Quan, có tác dụng rất lớn cho chúng ta, có được loại thánh dược này, chắc chắn có thể tu thành Đế Cảnh.
Trong đó vị Đế Quân được gọi là “nhị huynh” quay lại nhìn Chung Nhạc trong Trấn Thiên Quan:
- Chỉ là, Dịch tiên sinh có được dị bảo này nhưng lại muốn giữ riêng cho mình. Giờ ta đang định thương nghị với hắn.
- Dịch quân, ngươi là thần tử của Đế Quân, còn bọn ta là đạo hữu của Đế Quân, lẽ nào ngươi không nên dâng ra dị bảo đó sao?
Lung Điệt cười nói.
Chung Nhạc nhíu mày, sáu đạo hữu của Tiên Thiên Đế Quân thì có năm người tới, không biết Tiên Thiên Đế Quân liệu có bị dụ tới không.
- Chư vị, bảo vật này là sở hữu của ta, chúng ta đều làm việc dưới trướng của Đế Quân, hà tất phải ức hiếp ta?
Chung Nhạc nói:
- Các ngươi bị dị hương làm rối loạn rồi, mời trở về đi!
Lung Điệt cười khảy:
- Ngươi chỉ là thần tử, cũng dám láo xược như vậy trước mặt bọn ta? Bọn ta gọi ngươi một tiếng tiên sinh là nể mặt Đế Quân, đừng có đã nể mặt mà không cần! Hôm nay nếu ngươi không dâng cây thánh dược đó ra đây thì đừng trách bọn ta tới tận nơi lấy!
Vị “nhị huynh” đó nhíu mày, nói nhỏ:
- Tam muội, Dịch tiên sinh là thần tử đắc lực của Đế Quân, Tả Quân Vương, Đế Quân còn phải kính hắn ba phần, đương triều Bái Tướng, muội đừng vô lễ.
Lung Điệt cười:
- Cho dù là Bái Tướng thì cũng là thần tử, là thần tử nhưng vô lễ với huynh đệ kết bái của Đế Quân, đó là phạm tội tày trời. Dịch tiên sinh, bọn ta kính ngươi kiếp trước là Tiên Thiên Thần, nhưng đó cũng chỉ là kiếp trước, kiếp này ngươi chẳng qua là sinh linh Hậu Thiên, mau lấy thánh dược ra đây, nếu không, nơi rách nát này của ngươi ta thổi một cái là phá hủy được!
Chung Nhạc cười:
- Bất nam bất nữ, ngươi cứ thổi một cái cho ta xem nào!
Lung Điệt đại nộ, lắc mình một cái hiện chân thân, là quái hồ chín đầu chín đuôi, thân rồng, vô cùng to lớn, đứng trên tinh hà, hít mạnh tinh thủy, tinh sa trong tinh hà rồi thổi mạnh.
Chín luồng quái phong thổi về hướng Trấn Thiên Quan, ngay lập tức trời đất tối đen, trong những cơn hắc phong là tinh thạch bay tán loạn, tia lửa lấp lóe, rẹt rẹt từng tiếng nổ lớn vọng lại. Hai vị Tạo Vật Chủ đứng canh cổng bị chín luồng quái phong thổi vỡ tan người, da thịt bay tứ tung, kêu lên thảm thiết, cuối cùng chỉ còn xương trắng.
Hai vị Tạo Vật Chủ đó đều gầm lên, xuất hiện động thiên của bản thân. Đó là Tạo Vật thế giới mà họ luyện thành, là dị bảo mà Tạo Vật Chủ ngưng tự đại đạo tự thân cao độ mà luyện thành. Không ngờ động thiên vừa mở ra thì bị chín luồng quái phong thổi thủng lỗ chỗ.
Tinh thủy tinh sa trong luồng quái phong đập lên tường thành uỳnh uỳnh. Tưởng thành bị thủng lỗ chỗ như tổ ong, có tinh sa chui và trong, ào một cái phình to biến thành những khối tinh cầu lăn về phía thần điện, thần cung bên trong.
- Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn, bắt lấy hắn!
Chung Nhạc vừa dứt lời, hai vị Đế Quân nhân tộc Phù Kỳ Chi và Phù Viên Sơn xuất thành. Phù Kỳ Chi cắm quyền trượng trước thành, lấy ra hai cây rìu to quá khổ, chặt liền chín phát vào chín luồng quái phong.
Hắn tuy là lão giả, thân thể gầy yếu hơn trước nhưng cây rìu to bản trong tay hắn vẫn rất uy phong lẫm liệt.
Phù Viêm Sơn thi vung cây Lang Nha Bổng nhảy lên phía trên tinh hà, đánh xuống Lung Điệt!
- Nhân nô, dám động thủ với ta!
Lung Điệt đại nộ, tiếng nam nữ đan xen, chín cái đuôi sau lưng tấn công Phù Viêm Sơn:
- Năm đó khi ta theo Đế Quân chinh chiến thiên hạ, giết tiên tổ của các ngươi thì không biết ngươi đang ở đâu!
Chung Nhạc sắc mặt tối lại, trong lòng bất giác nảy sinh sát cơ.
Hai vị Đế Quân lao vào nhau, tinh hà rung chuyển dữ dội, Phù Kỳ Chi lập tức tiến tới, cùng liên thủ với Phù Viêm Sơn vây công. Ba vị Đế Quân đánh tới trời long đất lở trên mặt sông.
Lung Điệt đúng là cường hãn, chống đỡ với hai vị Đế Quân nhân tộc nhưng vẫn chiếm thế thượng phong. Chín cái đầu cười:
- Nhân nô, năm đó ta đã phá hết công pháp của tổ bối các ngươi rồi…
Uỳnh uỳnh
Chung Nhạc bước chân vào Bát Trận Đồ, Thần Ma Thái Cực Đồ lấp đầy Bát Trận Đồ, lập tức liên kết với tám trăm vạn Tiên Thiên Cấm Quân trong Bát Trận Đồ. Tám trăm vạn thần ma đó mỗi người đều có thần ma tọa kỵ, có pháp lực của một nghìn sáu trăm vạn thần ma trong trận đồ hội tụ về phía hắn.
Tu vi của Chung Nhạc tăng thẳng lên Tạo Vật Chủ đỉnh phong, nhục thân hùng vĩ, ngay sau đó thấy trận đồ di chuyển tới phía trên đỉnh đầu Lung Điệt. Bên trong cơ thể Chung Nhạc kêu tanh tách, uỳnh một tiếng mở Thái Dương Động Thiên, rồi lại một tiếng nổ lớn, Thái Âm Động Thiên khai khởi, rồi lại uỳnh tiếng nữa, mở ra Lôi Hoang Động Thiên!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Tiên Thiên Thần Đạo Động Thiên, Tiên Thiên Ma Đạo Động Thiên và Tiên Thiên Dịch Đạo Động Thiên lần lượt mở ra, lục đại động thiên cùng mở rộng, giống như trong cơ thể hắn mở ra sáu thế giới, động thiên chi lực cuồn cuộn khắp toàn thân hắn!
Chung Nhạc đấm một quyền, Lung Điệt đang đấu với Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn, không kịp trở tay, bị hắn đập trúng trán, tinh hà phía dưới lập tức nổ tung, Lung Điệt bị đánh rơi xuống tinh hà!
Tinh hà nổi sóng, bắn lên từng cụm tinh vân, đây chính là chiến lực khủng khiếp khi Chung Nhạc đề thăng tới Tạo Vật Cảnh!
Phù Viêm Sơn tranh thủ lúc đó quật Lang Nha Bổng vào chân trước của Lung Điệt, đem theo một miếng thịt lớn.
Lão giả này vẻ mặt hung ác, đưa tay lấy miếng thịt trên Lang Nha Bổng xuống cho vào mồm nhai rồi nuốt.
Tinh hà phía xa nổ tung, Lung Điệt phá vỡ mặt tinh hà bay lên, chín cái đầu gầm lên:
- Dịch Phong nhãi con, ngươi dám đả thương ta? Ngươi cũng chỉ là nhân nô mà thôi!
Lung Điệt vừa dứt lời, Chung Nhạc giẫm tinh hà, bắn đi như mũi tên rời cung.
Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn một trái một phải theo bên cạnh hắn. Lung Điệt cười gằn, chín cái đuôi sau lưng lắc lư rồi quét mạnh về phía trước. Chín cái đuôi quấn chặt lên cánh tay Chung Nhạc, rồi chín cái mồm há ra, thần quang của thần thông đáng sợ đang ngưng tụ!
Lung Điệt động nộ, đây chắc chắn là một chiêu kinh thiên động địa!
Chín cái đuôi của Lung Điệt quấn lấy nắm đấm của Chung Nhạc đang lao tới, đột nhiên cánh tay của Chung Nhạc trở nên cường tráng, giống như có cự long dưới lớp da, càng ngày càng to, càng ngày càng kinh người, năm ngón tay mở ra, đánh bật chín cái đuôi!
Uỳnh!
Chung Nhạc đánh bật chín cái đuôi, dùng tay làm đao, chém xuống cổ họng của Lung Điệt. Thần quang trong mồm của chín cái đầu lập tức mất kiểm soát, thần quang bắn tung tóe bốn phương tám hướng.
Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn một trái một phải nhân lúc đó tấn công, đánh bay Lung Điệt. Lung Điệt vừa bị đánh bay lên giữa không trung thì đuôi bị Chung Nhạc tóm lấy, quật mạnh lên tường thành khiến tường thành rung chuyển dữ dội, tinh hà nổi sóng lớn!
Lung Điệt thổ huyết, Lang Nha Bổng của Phù Viêm Sơn và rìu của Phù Kỳ Chi từ hai bên chém tới, trên người Lung Điệt bỗng chốc xuất hiện thêm nhiều vết thương, máu thịt bắn tung tóe.
- Các ngươi…
Lang Nha Bổng và rìu vừa thu về, đầu gối Chung Nhạc lập tức đánh trúng buồng tim khiến Lung Điệt phun chín ngụm máu tươi.
- Đủ rồi!
Đột nhiên phía sau truyền tới một luồng khí tức khủng bố, vị “nhị huynh” kia tiến lại, Chung Nhạc lập tức đưa tay nhấc Phù Kỳ Chi và Phù Viêm Sơn bay lên tường thành, quay người lại đứng nghiêm.
Vị “nhị huynh” kia tiến lại đỡ Lung Điệt lên, Lung Điệt lại định xông tới nhưng hắn ngăn lại. “Nhị huynh” ngẩng lên nhìn Chung Nhạc, trầm giọng nói:
- Dịch tiên sinh không hổ là tiên sinh, một tòa đại trận nâng lên tới cảnh giới này. Nhưng bọn ta không phải chỉ có hư danh, Lung Điệt tam muội còn chưa động thủ thực sự, còn nể tình ngươi là thần tử của Đế Quân nên chưa hạ sát thủ, ngươi nên biết chừng mực.
Chung Nhạc cúi người:
- Đa tạ để tình.
“Nhị huynh” gật đầu:
- Dịch tiên sinh tài hoa tuyệt đại khiến ta khâm phục. Nếu bông thánh dược đó là vật của tiên sinh thì bọn ta không miễn cưỡng. Tam muội, muội nhường hắn là được.
Lung Điệt hậm hực nói:
- Ta bị chịu thiệt thòi, cứ thế mà tha cho hắn sao?
“Nhị huynh” truyền âm:
- Hắn là trọng thần của Đế Quân, Đế Quân rất trọng dụng, là lợi khí để Đế Quân đoạt thiên hạ. Muội nhìn hắn giờ là Thiên Thần, một tòa đại trận đã khiến muội thê thảm như vậy. Chắc chắn Đế Quân sẽ không để muội đả thương hắn, còn phải dùng hắn chinh chiến thiên hạ. Tại sao không nhường một bước, sau này còn dễ nhìn mặt nhau?
Lung Điệt nghiến răng, trừng mắt nhìn Chung Nhạc, hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.
Vị “nhị huynh” kia cười:
- Dịch tiên sinh thật có bản lĩnh, nếu vậy, cây thánh dược kia… thơm quá!
Đột nhiên người hắn run lên, cứ lầm bầm như nói mơ:
- Thơm thật, thơm quá.. Loại thánh dược này đã được tôi luyện kỹ lưỡng, chứa đựng không biết bao nhiêu đại đạo, nếu ta có được nó, Đế Cảnh…
- Nguy rồi!
Chung Nhạc biến sắc, mùi hương của Bách Thế Thánh Liên cuối cùng đã lọt qua phong ấn của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, qua cả đèn đồng ra ngoài rồi!
Lung Điệt cũng dừng bước, hít lấy hít để. Bên bờ Thiên Hà, ba vị Đế Quân đại viên mãn kia cũng ngửi thấy mùi hương, tất cả dều nhìn sang Chung Nhạc.
Chung Nhạc nổi da gà, mùi của Bách Thế Thánh Liên quá mê ngươi, thậm chí Đế Quân như vậy cũng không thể kìm chế. Đây là kiếp số, là nhân kiếp mà Bệ Ngạn trăm kiếp khổ tu luyện thành nghịch thiên thần công!
Sau trận nhân kiếp này, Bệ Ngạn Hoa nở, mùi hương của thánh liên sẽ biến mất, Bệ Ngạn sinh ra.
Trong nhân kiếp, nều Bệ Ngạn Hoa bị ăn thì Bệ và Ngạn thân tử đạo tiêu!
Chung Nhạc trán toát mồ hôi lạnh, lùi từng bước về sau, hắn và Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn liên thủ có thể chống lại Lung Điệt, nhưng nếu cả năm vị Đế Quân đại viên mãn ra tay thì hắn tuyệt đối không chống đỡ nổi. Cho dù có dùng cả tính mạng của tất cả thần ma trong Trấn Thiên Hùng Quan cũng không được.
Chương trước Chương tiếp
Loading...