Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1331: Tiên Thiên Nhục Sí (2)
- Ai nói nữ tử không bằng nam tử?
Một Âm Phiền Huyên kêu lên:
- Nữ tử cũng có thể xưng hùng, xưng đế! Ai có hoài bão ý chí hãy theo ta, làm chủ trời đất này!
- Ta biết một nơi có hoa rất đẹp, đi chơi đi!
- Nghe nói Thiên Nữ của Thiên Đình biết làm y phục đẹp lắm…
- Không ai đánh lại ta hết!
- Phu quân, ngày đẹp giờ đẹp sao lại để phí cảnh xuân chứ?
Có một Âm Phiền Huyên quàng lấy cổ Chung Nhạc, cười:
- Sao không đi động phòng cho vui vẻ nhỉ?
- Ta không muốn gả cho nam nhân, quá đáng xấu hổ!
- Nữ tử và nữ tử có thể sinh con không?
- Nhiều ta như vậy, chỉ có một phu quân, đây là phải cung đấu đấy! Hi hi, ta sẽ hạ độc chết các ngươi!
…
Âm Phiền Huyên đỏ bừng mặt, vội vàng thu hết những phân thân đạo tâm không ổn định kia lại, len lén nhìn Chung Nhạc, hắn nửa cười nửa không:
- Không cần để bụng, những suy nghĩ đó đều là của mình, giữ chặt đạo tâm là được. Ta hồi trước còn thê thảm hơn.
Âm Phiền Huyên vẫn có phần ngượng ngùng, Phong Hiếu Trung nói vọng tới:
- Hai ngươi còn rủ rỉ rù rì cái gì, mau lại đây, chậm mất mười ngày rồi!
Phân thân của Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên lập tức bận rộn làm việc. Có đại đạo thân hòa lực và khả năng lĩnh ngộ mạnh mẽ của Thánh Linh Thể Âm Phiền Huyên, tốc độ của họ tăng vùn vụt.
Cuối cùng sau nửa năm, điểm khó lý giải nhất của Tiên Thiên Nhục Sí đã được giải đáp. Chung Nhạc tâm niệm khẽ động, vô số đồ đằng văn bay ra, không gian đồ đằng biến thành hai chiếc cánh, đó là Tiên Thiên Nhục Sí của cổ thần nắm giữ không gian tiền sử.
Đồ đằng văn lý phức tạp trên cái cánh đó không ngừng biến hóa, chúng nuốt chửng lẫn nhau, sắp xếp lại, bổ sung cho nhau, cuối cùng tạo thành một dải Tiên Thiên đại đạo!
Trong đôi cánh này, không còn bất cứ đồ đằng văn lý nào nữa, chỉ còn một dải Tiên Thiên đại đạo thuần túy.
Tập hợp trí tuệ của ba người, cuối cùng hắn cũng nắm rõ được Tiên Thiên Nhục Sí của con thuyền cổ này!
Chung Nhạc cho đôi cánh ấy vỗ mạnh, trong thoáng chốc hắn cảm giác như biến thân thành chúa tể nắm giữ không gian, vỗ cánh có thể bay khắp thế gian!
Hắn dung hợp lĩnh ngộ về Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh vào Tiên Thiên Nhục Sí, vẫn còn khác biệt so với Tiên Thiên Nhục Sí, chỉ là làm thế nào dung hòa khái niệm Lục Đại Luân Hồi và Tiên Thiên Nhục Sí thì hắn vẫn chưa có manh mối gì.
Con bên kia, Âm Phiền Huyên cũng ngưng tụ ra Tiên Thiên Nhục Sí, nàng đang thử công dụng và uy năng của đôi cánh này. Nàng có lĩnh ngộ của riêng mình, vì thế khác với đôi cánh của Chung Nhạc.
Âm Phiền Huyên mừng rỡ, cảm giác thành tựu có được khi tham ngộ thấu triệt một vấn đề nan giải thực không gì sánh bằng!
Phong Hiếu Trung cũng ngưng tụ Tiên Thiên Nhục Sí, nhưng lại rạch đôi cánh của mình ra so sánh với cánh của con thuyền xem rốt cuộc có gì khác biệt.
Một lúc sau, ba người thu cánh về, Phong Hiếu Trung cười nói:
- Ba chúng ta đúng là bộ ba hoàn hảo. Mọi vấn đề khó đều có thể phá giải. Vì thế chúng ta nên liên thủ, dốc hết thân tâm vào đại đạo, đệ muội ngươi nghĩ sao?
Âm Phiền Huyên lưỡng lự một chút, lắc đầu:
- Ta nghe phu quân.
Phong Hiếu Trung nhìn Chung Nhạc, Chung Nhạc đột nhiên cảm thấy sát cơ trong mắt hắn. Tên điên này lại cảm thấy Chung Nhạc như hòn đá ngáng đường trên con đường nghiên cứu đại đạo, muốn loại bỏ hắn.
Cầu đạo chi tâm của Phong Hiếu Trung quá mạnh, đã đạt tới mức điên đảo rồi.
- Sư huynh.
Chung Nhạc hắng giọng, nhắc nhở:
- Đừng quên lời hứa năm đó.
Phong Hiếu Trung chợt tỉnh lại:
- Đừng làm chậm trễ thời gian nữa, con thuyền này vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn chúng ta chưa giải đáp. Tiếp tục thôi!
Giải phẫu Tiên Thiên Nhục Sí chính là bước vào môn hộ, đăng đường nhập thất. Trên thuyền tuy còn rất nhiều đạo văn, nhưng mức độ khó giảm hẳn. Tốc độ nghiên cứu của ba người họ tăng mạnh.
Sau biến cố đạo ngữ “hồi sinh”, con thuyền cổ trở về như cũ, văn lý gãy trên đó cũng phục nguyên, nơi rỉ sét đổ nát cũng trở nên tươi mới.
Chung Nhạc dùng Tiên Thiên Dịch Đảo điều khiển đạo văn trên thuyền, cảm ngộ quan niệm đại đạo trong nó, rồi ba người cùng phá giải. Đồ đằng văn ẩn chứa trong đèn lồng treo trên thuyền là hỏa diệm đại đạo, sau khi tu thành thì như tạo dựng liên hệ với chúa tể nắm giữ hỏa diệm thời hắc ám.
Đạo văn in dấu trên sàn thuyền là Hậu Thổ đại đạo, sau khi tu thành thì dường như biến thành chúa tể nắm giữ đại địa.
Đạo văn trên buồm là Tốn Phong đại đạo, đạo văn ở đáy thuyền là Quỳ Thủy đại đạo, còn có cột buồm, mái chèo, chắn sóng, mỏ neo, khoang thuyền, lầu đài, cầu nổi vân vân, là do các chúa tể đại đạo khác nhau của thời đại hắc ám luyện chế thành!
Con thuyền này có lẽ được vài trăm vị Thần Vương của thời đại hắc ám cùng tạo nên!
Trong số đó có những người giống như Thần Hậu nương nương!
Một Âm Phiền Huyên kêu lên:
- Nữ tử cũng có thể xưng hùng, xưng đế! Ai có hoài bão ý chí hãy theo ta, làm chủ trời đất này!
- Ta biết một nơi có hoa rất đẹp, đi chơi đi!
- Nghe nói Thiên Nữ của Thiên Đình biết làm y phục đẹp lắm…
- Không ai đánh lại ta hết!
- Phu quân, ngày đẹp giờ đẹp sao lại để phí cảnh xuân chứ?
Có một Âm Phiền Huyên quàng lấy cổ Chung Nhạc, cười:
- Sao không đi động phòng cho vui vẻ nhỉ?
- Ta không muốn gả cho nam nhân, quá đáng xấu hổ!
- Nữ tử và nữ tử có thể sinh con không?
- Nhiều ta như vậy, chỉ có một phu quân, đây là phải cung đấu đấy! Hi hi, ta sẽ hạ độc chết các ngươi!
…
Âm Phiền Huyên đỏ bừng mặt, vội vàng thu hết những phân thân đạo tâm không ổn định kia lại, len lén nhìn Chung Nhạc, hắn nửa cười nửa không:
- Không cần để bụng, những suy nghĩ đó đều là của mình, giữ chặt đạo tâm là được. Ta hồi trước còn thê thảm hơn.
Âm Phiền Huyên vẫn có phần ngượng ngùng, Phong Hiếu Trung nói vọng tới:
- Hai ngươi còn rủ rỉ rù rì cái gì, mau lại đây, chậm mất mười ngày rồi!
Phân thân của Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên lập tức bận rộn làm việc. Có đại đạo thân hòa lực và khả năng lĩnh ngộ mạnh mẽ của Thánh Linh Thể Âm Phiền Huyên, tốc độ của họ tăng vùn vụt.
Cuối cùng sau nửa năm, điểm khó lý giải nhất của Tiên Thiên Nhục Sí đã được giải đáp. Chung Nhạc tâm niệm khẽ động, vô số đồ đằng văn bay ra, không gian đồ đằng biến thành hai chiếc cánh, đó là Tiên Thiên Nhục Sí của cổ thần nắm giữ không gian tiền sử.
Đồ đằng văn lý phức tạp trên cái cánh đó không ngừng biến hóa, chúng nuốt chửng lẫn nhau, sắp xếp lại, bổ sung cho nhau, cuối cùng tạo thành một dải Tiên Thiên đại đạo!
Trong đôi cánh này, không còn bất cứ đồ đằng văn lý nào nữa, chỉ còn một dải Tiên Thiên đại đạo thuần túy.
Tập hợp trí tuệ của ba người, cuối cùng hắn cũng nắm rõ được Tiên Thiên Nhục Sí của con thuyền cổ này!
Chung Nhạc cho đôi cánh ấy vỗ mạnh, trong thoáng chốc hắn cảm giác như biến thân thành chúa tể nắm giữ không gian, vỗ cánh có thể bay khắp thế gian!
Hắn dung hợp lĩnh ngộ về Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh vào Tiên Thiên Nhục Sí, vẫn còn khác biệt so với Tiên Thiên Nhục Sí, chỉ là làm thế nào dung hòa khái niệm Lục Đại Luân Hồi và Tiên Thiên Nhục Sí thì hắn vẫn chưa có manh mối gì.
Con bên kia, Âm Phiền Huyên cũng ngưng tụ ra Tiên Thiên Nhục Sí, nàng đang thử công dụng và uy năng của đôi cánh này. Nàng có lĩnh ngộ của riêng mình, vì thế khác với đôi cánh của Chung Nhạc.
Âm Phiền Huyên mừng rỡ, cảm giác thành tựu có được khi tham ngộ thấu triệt một vấn đề nan giải thực không gì sánh bằng!
Phong Hiếu Trung cũng ngưng tụ Tiên Thiên Nhục Sí, nhưng lại rạch đôi cánh của mình ra so sánh với cánh của con thuyền xem rốt cuộc có gì khác biệt.
Một lúc sau, ba người thu cánh về, Phong Hiếu Trung cười nói:
- Ba chúng ta đúng là bộ ba hoàn hảo. Mọi vấn đề khó đều có thể phá giải. Vì thế chúng ta nên liên thủ, dốc hết thân tâm vào đại đạo, đệ muội ngươi nghĩ sao?
Âm Phiền Huyên lưỡng lự một chút, lắc đầu:
- Ta nghe phu quân.
Phong Hiếu Trung nhìn Chung Nhạc, Chung Nhạc đột nhiên cảm thấy sát cơ trong mắt hắn. Tên điên này lại cảm thấy Chung Nhạc như hòn đá ngáng đường trên con đường nghiên cứu đại đạo, muốn loại bỏ hắn.
Cầu đạo chi tâm của Phong Hiếu Trung quá mạnh, đã đạt tới mức điên đảo rồi.
- Sư huynh.
Chung Nhạc hắng giọng, nhắc nhở:
- Đừng quên lời hứa năm đó.
Phong Hiếu Trung chợt tỉnh lại:
- Đừng làm chậm trễ thời gian nữa, con thuyền này vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn chúng ta chưa giải đáp. Tiếp tục thôi!
Giải phẫu Tiên Thiên Nhục Sí chính là bước vào môn hộ, đăng đường nhập thất. Trên thuyền tuy còn rất nhiều đạo văn, nhưng mức độ khó giảm hẳn. Tốc độ nghiên cứu của ba người họ tăng mạnh.
Sau biến cố đạo ngữ “hồi sinh”, con thuyền cổ trở về như cũ, văn lý gãy trên đó cũng phục nguyên, nơi rỉ sét đổ nát cũng trở nên tươi mới.
Chung Nhạc dùng Tiên Thiên Dịch Đảo điều khiển đạo văn trên thuyền, cảm ngộ quan niệm đại đạo trong nó, rồi ba người cùng phá giải. Đồ đằng văn ẩn chứa trong đèn lồng treo trên thuyền là hỏa diệm đại đạo, sau khi tu thành thì như tạo dựng liên hệ với chúa tể nắm giữ hỏa diệm thời hắc ám.
Đạo văn in dấu trên sàn thuyền là Hậu Thổ đại đạo, sau khi tu thành thì dường như biến thành chúa tể nắm giữ đại địa.
Đạo văn trên buồm là Tốn Phong đại đạo, đạo văn ở đáy thuyền là Quỳ Thủy đại đạo, còn có cột buồm, mái chèo, chắn sóng, mỏ neo, khoang thuyền, lầu đài, cầu nổi vân vân, là do các chúa tể đại đạo khác nhau của thời đại hắc ám luyện chế thành!
Con thuyền này có lẽ được vài trăm vị Thần Vương của thời đại hắc ám cùng tạo nên!
Trong số đó có những người giống như Thần Hậu nương nương!