Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1285: Giết chết Yển Sư Hi (2)
Thân hình Mục Tô Ca biến mất không thấy đâu nữa. Sau một cái chớp mắt, không gian vặn vẹo bên cạnh Yển Sư Hi, Mục Tô Ca và Chung Nhạc trong quang luân sau đầu hắn đã xuất hiện bên cạnh nàng. Chung Nhạc quát lớn:
- Điện hạ, toàn lực xuất thủ!
Tinh thần Mục Tô Ca đại chấn, vô số văn lộ Đồ đằng tung bay, biến thành một thanh Tiên Thiên Thần Kiếm, một kiếm đâm vào lồng ngực Yển Sư Hi. Yển Sư Hi thét chói tai, vô số đạo hồng tuyến tung bay, soạt soạt chui vào trong cơ thể Mục Tô Ca.
Toàn thân Mục Tô Ca phun trào máu tươi. Đám hồng tuyến kia giống như vật còn sống vậy, giống như một đám giun đất điên cuồng chui vào cơ thể hắn, thậm chí ngay cả Bí cảnh Nguyên thần của hắn cũng bị hồng tuyến xuyên vào. Vô số đạo hồng tuyến điên cuồng vặn vẹo, xâm chiếm sáu Bí cảnh Huyết Mạch, Ngũ Hành, Vạn Tượng, Thần Tài, Âm Dương, Đạo Nhất, quấn quanh về phía Thần Nhân Bàn Cổ trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn.
Cùng lúc đó, từng sợi từng sợi xúc tu sau lưng Yển Sư Hi bay lượn, cắm vào quang luân sau đầu Mục Tô Ca, đâm về phía Chung Nhạc trong quang luân. Thân hình Chung Nhạc tung bay, vỗ cánh lui nhanh về phía sau, chui vào Bí cảnh Nguyên thần của Mục Tô Ca. Chỉ thấy trong này có vô số đạo hồng tuyến bay lượn rợp trời ngập đất, đâm thẳng về phía hắn. Trong nháy mắt, Chung Nhạc đã biến thành huyết nhân, bị vô số đạo hồng tuyến đâm trúng. Đám hồng tuyến nhúc nhích, chui vào nhục thân hắn, chui vào Nguyên thần của hắn.
Đồng thời lúc này, đám khôi lỗi do Yển Sư Hi khống chế kia nhao nhao lao về phía Mục Tô Ca, cố gắng cứu chủ. Cặp mắt Mục Tô Ca đỏ bừng như máu, dưới nách chui ra từng đầu từng đầu cánh tay. Mười tám cánh tay toàn bộ cầm thanh Tiên Thiên Thần Kiếm do đại đạo Tiên Thiên của hắn biến thành, ra sức đâm tới, xuyên thấu bộ Thần khải do xương cốt của Yển Sư Hi biến thành, đâm vào trái tim, dốc hết toàn lực thôi động uy năng Thần kiếm.
Yển Sư Hi thét lên chói tai. Không biết bao nhiêu cỗ khôi lỗi nhào tới trên người Mục Tô Ca, nhao nhao leo lên, bám đầy toàn thân hắn, gặm cắn nhục thân hắn. Đồng thời, những khôi lỗi Tạo Vật trong đám khôi lỗi này nhao nhao tế khởi các loại thần thông, đánh lên trên thân thể Mục Tô Ca, đánh cho hắn tới mức huyết nhục vỡ nát, xương cốt đứt đoạn. Hai bàn tay vị Yển Sư Thiên Vương này cũng không ngừng tung bay, liên tục ấn lên trên lồng ngực Mục Tô Ca:
- Tất cả các ngươi đều phải chết!
Mục Tô Ca không ngừng thổ huyết, lục phủ ngũ tạng trong lồng ngực toàn bộ vỡ nát, mảnh vỡ từ trong miệng phun ra.
Ầm ầm!
Phù Lê một gậy đánh nát kiện Thần binh do hơn một ức Côn Thần biến thành, hai chân phát lực phóng như điên, chỉ vài bước đã chạy tới trên đỉnh đầu Yển Sư Hi, giơ cao hai tay đập xuống một gậy.
Yển Sư Hi bị Mục Tô Ca tiếp cận, nóng lòng đánh chết Mục Tô Ca, đã sơ xuất đối với việc khống chế đám Côn Thần. Uy năng của kiện Thần binh do hơn một ức Côn Thần cấu thành kia giảm xuống, độ linh hoạt cũng không bằng trước đây, nhất thời bị Phù Lê nhìn ra sơ hở, một gậy đập nát Thần binh thoát khốn. Cây gậy xương lớn trong tay hắn vậy mà mơ hồ lan tỏa ra Đế uy, hoa văn Đồ đằng trên thân khúc xương không ngừng sáng lên, uy năng nghiền ép thiên địa.
Thình thịch!
Thanh âm nổ vang truyền tới, cái đầu Yển Sư Hi bị đập vỡ nát. Đám xúc tu đã chui vào trong quang luân sau đầu Mục Tô Ca kia đột nhiên rút ra, phốc phốc mấy tiếng đâm vào lồng ngực Phù Lê, xuyên thấu nhục thân hắn.
Mục Tô Ca rống giận, xoay chuyển Tiên Thiên Thần Kiếm, xoắn nát trái tim Yển Sư Hi. Thần kiếm xoay tròn từ sau lưng Yển Sư Hi đâm ra, mang theo một dòng máu tươi.
Thân thể không đầu của Yển Sư Hi chuyển động, bàn tay giống như lợi nhận, cắm vào trong lồng ngực Mục Tô Ca, thanh âm xương sườn đứt đoạn giòn vang truyền tới. Khí tức Mục Tô Ca nhất thời uể oải. Đúng lúc này, Phù Lê rít gào một tiếng, chụp lấy đám cắm xúc tu đang vào lồng ngực chính mình kia dùng sức vẫy mạnh, hất văng thân thể không đầu của Yển Sư Hi lên, tay còn lại thì giơ cao cây gậy xương lớn, hung hăng nện lên thân thể không đầu của Yển Sư Hi.
Thân thể không đầu của Yển Sư Hi cơ hồ bị đập cho vỡ nát. Cùng lúc đó, hơn một ức Côn Thần kia chợt biến thành một thanh loan đao, xẹt qua cần cổ của Phù Lê. Một cái đầu thật to nhất thời bay lên. Cái đầu Phù Lê bị cắt xuống, nhục thân không đầu vẫn như cũ giơ cao cây gậy xương lớn, không ngừng đập xuống, gần như điên cuồng, rất nhanh đã đập Yển Sư Hi vỡ nát.
- Đừng đập nữa! Đừng đập nữa!
Hai chân Mục Tô Ca mềm nhũn, quỳ gối trong tinh không, không ngừng ho ra máu. Đám khôi lỗi trên người hắn rào rào rơi xuống, biến thành Thần thi, Ma thi không chút cử động. Mục Tô Ca nhìn thấy gã Cự nhân không đầu kia vẫn còn đang điên cuồng đập xuống Yển Sư Hi, mà Yển Sư Hi đã bị đập thành một đống thịt vụn, vội vàng nói:
- Không cần đập nữa! Nàng đã chết rồi!
Nhục thân không đầu của Phù Lê nhất thời ngẩn ngơ, vứt đi cây gậy xương lớn, ầm ầm ngã xuống. Cái đầu của hắn chợt bay tới, gắn lại trên cổ, khí tức cực kỳ suy yếu. Trên người Phù Lê và Mục Tô Ca đều là trăm ngàn lỗ thủng, rách nát tả tơi, đều đã bị thương nặng. Cả hai đều có một loại cảm giác sống sót sau cái chết.
- Dịch tiên sinh đâu rồi?
Mục Tô Ca nghĩ muốn giãy dụa đứng dậy, mời Chung Nhạc trong Bí cảnh Nguyên thần đi ra, nhưng cảm giác pháp lực đã bị cạn sạch. Không còn lực lượng chống đỡ, Bí cảnh Nguyên thần của hắn cơ hồ đã có xu thế vỡ nát, vội vàng kêu lên:
- Dịch tiên sinh! Dịch tiên sinh!
Chung Nhạc bay ra khỏi Bí cảnh Nguyên thần của hắn, trên người không biết bao nhiêu vết thương, bốn phía vẫn còn đang phun máu, cũng đã không còn bao nhiêu lực lượng.
Ba người đều thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên bật cười ha hả, cười tới mức toàn thân chảy máu, lúc này mới vội vàng ngưng cười.
- Một đời Thiên Vương của Tử Vi Thiên Đình, cứ như vậy bị chúng ta giết chết rồi?
Mục Tô Ca vẫn còn có chút khó có thể tin nổi, lẩm bẩm:
- Yển Sư Hi chính là công thần từng phụ tá Thiên Đế tranh đoạt Đế vị, bản lĩnh vô cùng đáng sợ, là tồn tại có thể tranh hùng với Đế Quân, Đế Quân bình thường cũng không thể làm gì được nàng, không ngờ chúng ta lại có thể giết chết nàng… Đây là một công lao lớn, trở về ta nhất định sẽ bẩm báo Phụ thần, ghi cho tiên sinh và Phù Lê huynh một cái đại công!
Chung Nhạc há miệng thở hổn hển, mỉm cười nói:
- Đây là đại công của Điện hạ! Là tiền vốn để Điện hạ tranh hùng với Nhị Thái tử!
Ánh mắt Mục Tô Ca sáng lên, trong lòng vô cùng thư sướng.
Đột nhiên, Phù Lê chợt mở miệng hỏi:
- Điện hạ, các ngươi còn có kẻ thù khác nữa không?
Mục Tô Ca nhất thời nghi hoặc, mỉm cười hỏi:
- Sao Phù Lê lão huynh lại hỏi như vậy?
Phù Lê vô lực giơ tay lên, chỉ về phía xa xa, nói:
- Đám Ma quang bên kia đang bay về phía này, tốc độ cực nhanh… Con bà nó! Là Ma vực Vũ Đô của Tiên Thiên Ma Thần Vũ Đô Lang! Tên khốn kia vậy mà đang điều khiển Ma vực Vũ Đô chạy tới đây!
Mục Tô Ca rợn cả tóc gáy, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy một tòa Thánh địa mỹ lệ bị Ma quang vô biên vô tận vờn quanh. Vô số khỏa Ma tinh xoay chuyển xung quanh tòa Thánh địa kia, đang xuyên qua tinh không trong Vũ trụ Cổ lão, bay nhanh về phía này.
- Dịch tiên sinh, ngươi còn có chủ ý gì không?
Mục Tô Ca vội vàng quay đầu nhìn về phía Chung Nhạc, gấp gáp hỏi.
- Điện hạ, toàn lực xuất thủ!
Tinh thần Mục Tô Ca đại chấn, vô số văn lộ Đồ đằng tung bay, biến thành một thanh Tiên Thiên Thần Kiếm, một kiếm đâm vào lồng ngực Yển Sư Hi. Yển Sư Hi thét chói tai, vô số đạo hồng tuyến tung bay, soạt soạt chui vào trong cơ thể Mục Tô Ca.
Toàn thân Mục Tô Ca phun trào máu tươi. Đám hồng tuyến kia giống như vật còn sống vậy, giống như một đám giun đất điên cuồng chui vào cơ thể hắn, thậm chí ngay cả Bí cảnh Nguyên thần của hắn cũng bị hồng tuyến xuyên vào. Vô số đạo hồng tuyến điên cuồng vặn vẹo, xâm chiếm sáu Bí cảnh Huyết Mạch, Ngũ Hành, Vạn Tượng, Thần Tài, Âm Dương, Đạo Nhất, quấn quanh về phía Thần Nhân Bàn Cổ trong Bí cảnh Đạo Nhất của hắn.
Cùng lúc đó, từng sợi từng sợi xúc tu sau lưng Yển Sư Hi bay lượn, cắm vào quang luân sau đầu Mục Tô Ca, đâm về phía Chung Nhạc trong quang luân. Thân hình Chung Nhạc tung bay, vỗ cánh lui nhanh về phía sau, chui vào Bí cảnh Nguyên thần của Mục Tô Ca. Chỉ thấy trong này có vô số đạo hồng tuyến bay lượn rợp trời ngập đất, đâm thẳng về phía hắn. Trong nháy mắt, Chung Nhạc đã biến thành huyết nhân, bị vô số đạo hồng tuyến đâm trúng. Đám hồng tuyến nhúc nhích, chui vào nhục thân hắn, chui vào Nguyên thần của hắn.
Đồng thời lúc này, đám khôi lỗi do Yển Sư Hi khống chế kia nhao nhao lao về phía Mục Tô Ca, cố gắng cứu chủ. Cặp mắt Mục Tô Ca đỏ bừng như máu, dưới nách chui ra từng đầu từng đầu cánh tay. Mười tám cánh tay toàn bộ cầm thanh Tiên Thiên Thần Kiếm do đại đạo Tiên Thiên của hắn biến thành, ra sức đâm tới, xuyên thấu bộ Thần khải do xương cốt của Yển Sư Hi biến thành, đâm vào trái tim, dốc hết toàn lực thôi động uy năng Thần kiếm.
Yển Sư Hi thét lên chói tai. Không biết bao nhiêu cỗ khôi lỗi nhào tới trên người Mục Tô Ca, nhao nhao leo lên, bám đầy toàn thân hắn, gặm cắn nhục thân hắn. Đồng thời, những khôi lỗi Tạo Vật trong đám khôi lỗi này nhao nhao tế khởi các loại thần thông, đánh lên trên thân thể Mục Tô Ca, đánh cho hắn tới mức huyết nhục vỡ nát, xương cốt đứt đoạn. Hai bàn tay vị Yển Sư Thiên Vương này cũng không ngừng tung bay, liên tục ấn lên trên lồng ngực Mục Tô Ca:
- Tất cả các ngươi đều phải chết!
Mục Tô Ca không ngừng thổ huyết, lục phủ ngũ tạng trong lồng ngực toàn bộ vỡ nát, mảnh vỡ từ trong miệng phun ra.
Ầm ầm!
Phù Lê một gậy đánh nát kiện Thần binh do hơn một ức Côn Thần biến thành, hai chân phát lực phóng như điên, chỉ vài bước đã chạy tới trên đỉnh đầu Yển Sư Hi, giơ cao hai tay đập xuống một gậy.
Yển Sư Hi bị Mục Tô Ca tiếp cận, nóng lòng đánh chết Mục Tô Ca, đã sơ xuất đối với việc khống chế đám Côn Thần. Uy năng của kiện Thần binh do hơn một ức Côn Thần cấu thành kia giảm xuống, độ linh hoạt cũng không bằng trước đây, nhất thời bị Phù Lê nhìn ra sơ hở, một gậy đập nát Thần binh thoát khốn. Cây gậy xương lớn trong tay hắn vậy mà mơ hồ lan tỏa ra Đế uy, hoa văn Đồ đằng trên thân khúc xương không ngừng sáng lên, uy năng nghiền ép thiên địa.
Thình thịch!
Thanh âm nổ vang truyền tới, cái đầu Yển Sư Hi bị đập vỡ nát. Đám xúc tu đã chui vào trong quang luân sau đầu Mục Tô Ca kia đột nhiên rút ra, phốc phốc mấy tiếng đâm vào lồng ngực Phù Lê, xuyên thấu nhục thân hắn.
Mục Tô Ca rống giận, xoay chuyển Tiên Thiên Thần Kiếm, xoắn nát trái tim Yển Sư Hi. Thần kiếm xoay tròn từ sau lưng Yển Sư Hi đâm ra, mang theo một dòng máu tươi.
Thân thể không đầu của Yển Sư Hi chuyển động, bàn tay giống như lợi nhận, cắm vào trong lồng ngực Mục Tô Ca, thanh âm xương sườn đứt đoạn giòn vang truyền tới. Khí tức Mục Tô Ca nhất thời uể oải. Đúng lúc này, Phù Lê rít gào một tiếng, chụp lấy đám cắm xúc tu đang vào lồng ngực chính mình kia dùng sức vẫy mạnh, hất văng thân thể không đầu của Yển Sư Hi lên, tay còn lại thì giơ cao cây gậy xương lớn, hung hăng nện lên thân thể không đầu của Yển Sư Hi.
Thân thể không đầu của Yển Sư Hi cơ hồ bị đập cho vỡ nát. Cùng lúc đó, hơn một ức Côn Thần kia chợt biến thành một thanh loan đao, xẹt qua cần cổ của Phù Lê. Một cái đầu thật to nhất thời bay lên. Cái đầu Phù Lê bị cắt xuống, nhục thân không đầu vẫn như cũ giơ cao cây gậy xương lớn, không ngừng đập xuống, gần như điên cuồng, rất nhanh đã đập Yển Sư Hi vỡ nát.
- Đừng đập nữa! Đừng đập nữa!
Hai chân Mục Tô Ca mềm nhũn, quỳ gối trong tinh không, không ngừng ho ra máu. Đám khôi lỗi trên người hắn rào rào rơi xuống, biến thành Thần thi, Ma thi không chút cử động. Mục Tô Ca nhìn thấy gã Cự nhân không đầu kia vẫn còn đang điên cuồng đập xuống Yển Sư Hi, mà Yển Sư Hi đã bị đập thành một đống thịt vụn, vội vàng nói:
- Không cần đập nữa! Nàng đã chết rồi!
Nhục thân không đầu của Phù Lê nhất thời ngẩn ngơ, vứt đi cây gậy xương lớn, ầm ầm ngã xuống. Cái đầu của hắn chợt bay tới, gắn lại trên cổ, khí tức cực kỳ suy yếu. Trên người Phù Lê và Mục Tô Ca đều là trăm ngàn lỗ thủng, rách nát tả tơi, đều đã bị thương nặng. Cả hai đều có một loại cảm giác sống sót sau cái chết.
- Dịch tiên sinh đâu rồi?
Mục Tô Ca nghĩ muốn giãy dụa đứng dậy, mời Chung Nhạc trong Bí cảnh Nguyên thần đi ra, nhưng cảm giác pháp lực đã bị cạn sạch. Không còn lực lượng chống đỡ, Bí cảnh Nguyên thần của hắn cơ hồ đã có xu thế vỡ nát, vội vàng kêu lên:
- Dịch tiên sinh! Dịch tiên sinh!
Chung Nhạc bay ra khỏi Bí cảnh Nguyên thần của hắn, trên người không biết bao nhiêu vết thương, bốn phía vẫn còn đang phun máu, cũng đã không còn bao nhiêu lực lượng.
Ba người đều thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên bật cười ha hả, cười tới mức toàn thân chảy máu, lúc này mới vội vàng ngưng cười.
- Một đời Thiên Vương của Tử Vi Thiên Đình, cứ như vậy bị chúng ta giết chết rồi?
Mục Tô Ca vẫn còn có chút khó có thể tin nổi, lẩm bẩm:
- Yển Sư Hi chính là công thần từng phụ tá Thiên Đế tranh đoạt Đế vị, bản lĩnh vô cùng đáng sợ, là tồn tại có thể tranh hùng với Đế Quân, Đế Quân bình thường cũng không thể làm gì được nàng, không ngờ chúng ta lại có thể giết chết nàng… Đây là một công lao lớn, trở về ta nhất định sẽ bẩm báo Phụ thần, ghi cho tiên sinh và Phù Lê huynh một cái đại công!
Chung Nhạc há miệng thở hổn hển, mỉm cười nói:
- Đây là đại công của Điện hạ! Là tiền vốn để Điện hạ tranh hùng với Nhị Thái tử!
Ánh mắt Mục Tô Ca sáng lên, trong lòng vô cùng thư sướng.
Đột nhiên, Phù Lê chợt mở miệng hỏi:
- Điện hạ, các ngươi còn có kẻ thù khác nữa không?
Mục Tô Ca nhất thời nghi hoặc, mỉm cười hỏi:
- Sao Phù Lê lão huynh lại hỏi như vậy?
Phù Lê vô lực giơ tay lên, chỉ về phía xa xa, nói:
- Đám Ma quang bên kia đang bay về phía này, tốc độ cực nhanh… Con bà nó! Là Ma vực Vũ Đô của Tiên Thiên Ma Thần Vũ Đô Lang! Tên khốn kia vậy mà đang điều khiển Ma vực Vũ Đô chạy tới đây!
Mục Tô Ca rợn cả tóc gáy, vội vàng nhìn lại. Chỉ thấy một tòa Thánh địa mỹ lệ bị Ma quang vô biên vô tận vờn quanh. Vô số khỏa Ma tinh xoay chuyển xung quanh tòa Thánh địa kia, đang xuyên qua tinh không trong Vũ trụ Cổ lão, bay nhanh về phía này.
- Dịch tiên sinh, ngươi còn có chủ ý gì không?
Mục Tô Ca vội vàng quay đầu nhìn về phía Chung Nhạc, gấp gáp hỏi.