Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1274: Gặp lại Thiếu Hạo Chung (1)
Quần tinh nhao nhao dập tắt, một hồi lâu sau lại nhao nhao sáng lên, lại một lần nữa nhao nhao dập tắt. Cái này nói rõ đang có một đại vật khổng lồ che lại đám ngôi sao kia. Đại vật khổng lồ này so với ngôi sao sợ rằng còn lớn hơn rất nhiều.
Ngôi sao sáng ngời trong tinh không thường thường đều là những khỏa Thái Dương. Là đại vật gì vậy mà còn khổng lồ hơn cả Thái Dương nữa?
- Thiếu Hạo Chung! Đó là thanh âm của Thiếu Hạo Chung! Chỉ có kiện Đế binh Thiếu Hạo Chung do Thiếu Hạo Đế luyện chế này mới có thể khổng lồ như vậy!
Thần Nhãn thứ ba trên mi tâm Chung Nhạc mở ra, trong mơ hồ nhìn thấy một cái chuông lớn so với Thái Dương còn khổng lồ hơn không biết bao nhiêu lần đang bay đi trong tinh không, xuyên qua từng khỏa từng khỏa ngôi sao. Màn tràng diện này vô cùng đồ sộ. Cái chuông lớn lướt đi trong quần tinh, chấn động tiến về phía trước. Tiếng chuông không ngừng chấn động, khiến cho quần tinh dao động không thôi.
Ở bên cạnh cái chuông lớn, Chung Nhạc nhìn thấy Tư Mệnh. Tư Mệnh đã hiện ra chân thân Phục Hy, ở bên cạnh Thiếu Hạo Chung khổng lồ, lộ ra cực kỳ nhỏ bé.
Sau đó, Chung Nhạc lại nhìn thấy một kiện đại vật khổng lồ khác. Đó là một cái trống lớn, so với Thiếu Hạo Chung cũng không nhỏ hơn chút nào. Có bốn gã Cự nhân ở trên cái trống lớn này, liều mạng thôi động cái trống đuổi theo Thiếu Hạo Chung. Bốn gã Cự nhân này ở trên không trung cái trống lớn, cũng lộ ra nhỏ bé không đáng kể.
Tiếng trống thùng một tiếng truyền tới, tâm thần Chung Nhạc nhất thời dao động, không ngờ lại có một loại cảm giác thiên địa vạn đạo tịch diệt, cảm thấy các loại đại đạo trong cơ thể chính mình trầm tịch, tựa hồ sắp tử vong điêu linh.
- Chư Thiên Vô Đạo!
Chung Nhạc nhất thời cả kinh. Tiếng trống này có chút tương tự với một thức Chư Thiên Vô Đạo mà thời điểm hắn ở trên tầng cuối cùng của Cổ Lôi Trạch Giới, Lôi Trạch Thần Long đã thi triển kia. Chư Thiên Vô Đạo vừa thi triển ra, hết thảy đại đạo liền trầm tịch, vạn pháp không tồn, thần thông không còn. Mà uy năng của tiếng trống này mơ hồ có mấy phần tương tự với uy năng của Chư Thiên Vô Đạo.
- Thiên Ngục rốt cuộc là địa phương gì? Vì sao thủ vệ Thiên Ngục lại có được loại bảo vật này?
Tâm thần hắn ầm ầm rung động. Căn cứ vào ký ức của Đế tử Phục Thương, thì Phục Thương chính là bị rất nhiều tồn tại Đế cấp liên thủ với sứ giả của Thiên, phong ấn trấn áp hắn, mà địa phương giam giữ hắn lại chính là Thiên Ngục. Những kẻ đang truy kích Tư Mệnh, chính là thủ vệ của Thiên Ngục. Tư Mệnh đã lấy trộm tiểu vũ trụ giam giữ Phục Thương ra, đám thủ vệ Thiên Ngục này sao có thể để cho loại chuyện này phát sinh?
Tiếng trống kia va chạm với tiếng chuông của Thiếu Hạo Chung, vẫn còn cách Chung Nhạc một quãng vô cùng xa xôi. Nhưng cho dù là vậy, Chung Nhạc vẫn có cảm giác vô cùng kinh tâm động phách. Tiếng chuông ngược lại cũng không có gì, nhưng tiếng trống lại khiến cho đại đạo của hắn có xu thế trầm tịch điêu linh, có thể tưởng tượng trung tâm chiến đấu là đáng sợ tới mức nào.
- Có tiểu mập mạp Thiếu Hạo Chung ở đây, nữ Phục Hy cũng không nguy hiểm như ngươi tưởng tượng vậy!
Tân Hỏa mượn nhãn mâu của hắn nhìn lại, nói:
- Đế binh của Thiếu Hạo Đế đủ để bảo vệ nàng. Bốn gã thủ vệ Thiên Ngục này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Hẳn phải chết không thể nghi ngờ?
Chung Nhạc thoáng ngẩn người, thất thanh nói:
- Đó là Chư Thiên Vô Đạo a!
- Hẳn là một kiện bảo vật cấp Đế Quân, chỉ là hàng nhái mà thôi, không phải là Thần binh Đế cấp chân chính!
Tân Hỏa dù sao cũng là kiến thức rộng rãi, nói:
- Mặc dù Chư Thiên Vô Đạo mạnh tới mức không hợp thói thường, nhưng không phải là Đế binh, đừng mơ tưởng chống lại Đế binh. Thực lực của tiểu mập mạp vẫn là cực kỳ lợi hại. Nếu là một kiện Đế binh chân chính, vậy tiểu mập mạp và nữ Phục Hy sẽ bị thua thiệt một trận. Đáng tiếc! Tiểu mập mạp chấp nhất bởi huyết mạch, không ngờ lại lựa chọn đi theo nữ Phục Hy. Nếu hắn chịu đi theo ngươi, hiện tại ngươi sớm đã phát đạt rồi!
Chung Nhạc không nói gì, trong lòng thầm nghĩ:
- Ngươi không phải cũng là chấp nhất bởi huyết mạch sao?
Hắn thôi động Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, cực nhanh phóng đi về phía chiến trường, thân hình vượt qua không gian, liên tục thiểm độn. Thân hình hắn vừa mới xuất hiện liền lập tức biến mất, mỗi lần thoáng hiện cũng sẽ vượt qua cự ly ức vạn dặm.
Thiếu Hạo Chung và cái trống lớn kia chấn vỡ không gian, không ngừng phi hành trong tinh không. Hai kiện Thần binh đáng sợ dùng một loại phương thức mà Chung Nhạc trước giờ chưa từng gặp qua chiến đấu với nhau, đơn giản mà bá đạo.
Thần Ma tế khởi Thần binh cũng đã biến thành vật phụ thuộc của hai kiện Thần binh. Mỗi lần tiếng chuông chấn động, sẽ có vô số loại thần thông cổ lão đại phóng, lạc ấn vào trong tinh không. Từng đạo từng đạo quang mang đại đạo dài tới ức vạn dặm sáng lên, thể hiện ra ngàn vạn dị tượng: Thần Long, Thải Phượng, Thần Ma, ngôi sao, núi non, lôi điện…
Mà mỗi lần tiếng trống vang lên, toàn bộ thần thông liền nhao nhao tan rã, phảng phất như bị hắc động cắn nuốt vậy.
Tốc độ phi hành của hai kiện Thần binh so với tốc độ ngôi sao di động còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Một lần cuối cùng Chung Nhạc thiểm độn, xuất hiện ở địa phương hai kiện Thần binh kia va chạm, hai kiện Thần binh kia đã sớm bay xa rồi.
- Đây là…
Chung Nhạc nhìn về phía một khỏa Tinh cầu cách đó không xa. Chỉ thấy trên khỏa Tinh cầu kia có Thần Tộc định cư sinh sôi nảy nở, đã thành lập nên Văn minh huy hoàng, vô số ngọc điện quỳnh lâu nguy nga sừng sững, thành thị chọc trời, Thần miếu nguy nga, Thần điện kim quang xán lạn, cực kỳ chói mắt. Bất quá, hiện tại khỏa Tinh cầu này đã biến thành một thế giới giống như Địa Ngục vậy, toàn bộ sinh mệnh đều đã tử vong.
Chung Nhạc liếc nhìn một cái, lập tức giật mình. Toàn bộ Thần Tộc trên khỏa Tinh cầu này đều đã hư thối mục nát, phảng phất như đã chết đi không biết bao lâu rồi. Cây cối héo rũ điêu linh, hoa cỏ khô bại, chim bay thú chạy trên mặt đất không còn một mống, khắp nơi trên mặt biển phiêu phù đầy những tôm cá và Hải thú chết lềnh bà lềnh bềnh.
Hắn thậm chí còn nhìn thấy mấy tôn Thần Ma, thậm chí cả một tôn Thần Hầu. Đám Thần Ma kia đang ngẩng đầu lên nhìn trời, lộ ra thần sắc cực kỳ kinh hãi. Nhưng thời gian của bọn họ phảng phất như đã dừng lại tại một khắc bọn họ ngẩng đầu lên nhìn kia.
Bọn họ đã chết, chết tại thời điểm tiếng chuông và tiếng trống va chạm. Dư ba của hai kiện Thần binh lan tỏa tới đây, phá hủy tất cả mọi Văn minh, hết thảy các sinh linh ở nơi này. Uy năng của hai kiện Thần binh này thật sự quá kinh khủng, khiến cho sinh linh ở nơi này căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, đã chết không còn một mảnh.
Chung Nhạc một lần nữa đuổi theo, đột nhiên nhìn thấy một khỏa Thái Dương nứt ra, Tinh hạch Thái Dương bị đánh cho vỡ nát. Sau đó hắn lại nhìn thấy một khỏa Tinh cầu chỉ còn lại có phân nửa, phảng phất như trái táo bị cắn xuống một miếng lớn vậy.
Trận chiến giữa Tư Mệnh và bốn gã thủ vệ Thiên Ngục kia thật sự quá kinh khủng, đối với những Tinh cầu và các sinh linh trên Tinh cầu trên đường đi của bọn họ chính là một trận đả kích mang tính hủy diệt.
- Tư Mệnh làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho các đại thế lực của Vũ trụ Cổ lão can thiệp! Nữ tử này thật sự vô pháp vô thiên a!
Chung Nhạc vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên chỉ thấy cái trống lớn kia chia năm xẻ bảy, bốn gã thủ vệ Thiên Ngục thôi động cái trống lớn trong thời gian một cái nháy mắt đã bị chấn động thành bột mịn, biến thành hư ảo.
Thiếu Hạo Chung không ngừng xoay tròn, Tư Mệnh đứng trên đỉnh cái chuông to lớn khôn cùng này, nhanh chóng bay về phía này.
- Nam Phục Hy, Chung Sơn thị!
Nữ tử này vẫn giống như trước đây hắn mới gặp lần đầu vậy, vẫn như cũ cường đại tới mức khiến cho người ta phải nhìn lên. Chung Nhạc mặc dù đã là Thiên Thần, so với nàng lúc mới gặp lần đầu đã cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng trong đoạn thời gian này, Tư Mệnh cũng có những tiến bộ phi phàm. Hiện tại nàng đã là một tôn Thần Hoàng, tốc độ tu luyện cực nhanh, cho dù là Chung Nhạc cũng tự thẹn không bằng.
Thiếu Hạo Chung bay tới trước mặt Chung Nhạc, từ từ đình chỉ chuyển động. Tư Mệnh đứng trên đỉnh chuông, liếc nhìn Chung Nhạc. Nàng so với trước đây lộ ra thành thục hơn rất nhiều, không còn giống như một nữ hài vừa mới đi vào thế gian nữa, nhưng loại lạnh lùng trong mắt đó vẫn y hệt như cũ.
- Tư Mệnh!
Chung Nhạc chắp tay thi lễ, Tư Mệnh cũng hoàn lễ, thản nhiên nói:
- Ngươi vẫn còn sống a? Rất tốt!
Trong mi tâm Chung Nhạc, Tân Hỏa bay ra, hai tay chống nạnh, kêu lên:
- Mập mạp chết bầm, đi ra a!
Trong Thiếu Hạo Chung, một tiểu mập mạp nhỏ bé bay ra, cả giận nói:
- Đốm lửa thối, ngươi cũng có mặt mũi gọi ta sao?
- Mập mạp chết bầm! Tốt xấu gì ta cũng là tiền bối của ngươi, tôn kính ta một chút ngươi sẽ chết sao?
- Sẽ chết a! Ngươi cái đốm lửa gian tặc này, chuyên lấy trộm lực lượng của ta!
- Rõ ràng là mượn a?
- Ngươi lúc nào từng nói qua từ mượn chứ? Đều là không nói tiếng nào chạy tới lấy trộm lực lượng của ta, hơn nữa còn chưa bao giờ trả lại!
- Ta cho rằng với giao tình giữa hai chúng ta, cũng không cần phải nói tới mượn a! Không ngờ ngươi lại nhỏ mọn như vậy!
- Nếu ta có nước miếng, đã phun đầy mặt ngươi rồi, phun tắt đốm lửa gian tặc ngươi!
Chung Nhạc nhìn nàng nữ tử Phục Hy thị này, trong lòng bách vị tạp trần. Tư Mệnh có thể nói là người dẫn đường của hắn, là người chỉ dẫn của hắn. Hắn chính là đuổi theo bước chân của Tư Mệnh, một đường tiến về phía trước, nỗ lực tu luyện, mưu cầu đuổi kịp nàng nữ tử Phục Hy thị này. Hắn dùng Tư Mệnh làm mục tiêu, làm động lực quất roi chính mình để tiến tới, khiến cho chính mình không ngừng tiến bộ, ít nhất cũng phải đạt tới mức ngang vai ngang vế với nàng. Thời điểm gặp lại người đồng tộc duy nhất này, trong lòng hắn có vô số lời muốn nói, nhưng lại không biết chính mình nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc.
Ngôi sao sáng ngời trong tinh không thường thường đều là những khỏa Thái Dương. Là đại vật gì vậy mà còn khổng lồ hơn cả Thái Dương nữa?
- Thiếu Hạo Chung! Đó là thanh âm của Thiếu Hạo Chung! Chỉ có kiện Đế binh Thiếu Hạo Chung do Thiếu Hạo Đế luyện chế này mới có thể khổng lồ như vậy!
Thần Nhãn thứ ba trên mi tâm Chung Nhạc mở ra, trong mơ hồ nhìn thấy một cái chuông lớn so với Thái Dương còn khổng lồ hơn không biết bao nhiêu lần đang bay đi trong tinh không, xuyên qua từng khỏa từng khỏa ngôi sao. Màn tràng diện này vô cùng đồ sộ. Cái chuông lớn lướt đi trong quần tinh, chấn động tiến về phía trước. Tiếng chuông không ngừng chấn động, khiến cho quần tinh dao động không thôi.
Ở bên cạnh cái chuông lớn, Chung Nhạc nhìn thấy Tư Mệnh. Tư Mệnh đã hiện ra chân thân Phục Hy, ở bên cạnh Thiếu Hạo Chung khổng lồ, lộ ra cực kỳ nhỏ bé.
Sau đó, Chung Nhạc lại nhìn thấy một kiện đại vật khổng lồ khác. Đó là một cái trống lớn, so với Thiếu Hạo Chung cũng không nhỏ hơn chút nào. Có bốn gã Cự nhân ở trên cái trống lớn này, liều mạng thôi động cái trống đuổi theo Thiếu Hạo Chung. Bốn gã Cự nhân này ở trên không trung cái trống lớn, cũng lộ ra nhỏ bé không đáng kể.
Tiếng trống thùng một tiếng truyền tới, tâm thần Chung Nhạc nhất thời dao động, không ngờ lại có một loại cảm giác thiên địa vạn đạo tịch diệt, cảm thấy các loại đại đạo trong cơ thể chính mình trầm tịch, tựa hồ sắp tử vong điêu linh.
- Chư Thiên Vô Đạo!
Chung Nhạc nhất thời cả kinh. Tiếng trống này có chút tương tự với một thức Chư Thiên Vô Đạo mà thời điểm hắn ở trên tầng cuối cùng của Cổ Lôi Trạch Giới, Lôi Trạch Thần Long đã thi triển kia. Chư Thiên Vô Đạo vừa thi triển ra, hết thảy đại đạo liền trầm tịch, vạn pháp không tồn, thần thông không còn. Mà uy năng của tiếng trống này mơ hồ có mấy phần tương tự với uy năng của Chư Thiên Vô Đạo.
- Thiên Ngục rốt cuộc là địa phương gì? Vì sao thủ vệ Thiên Ngục lại có được loại bảo vật này?
Tâm thần hắn ầm ầm rung động. Căn cứ vào ký ức của Đế tử Phục Thương, thì Phục Thương chính là bị rất nhiều tồn tại Đế cấp liên thủ với sứ giả của Thiên, phong ấn trấn áp hắn, mà địa phương giam giữ hắn lại chính là Thiên Ngục. Những kẻ đang truy kích Tư Mệnh, chính là thủ vệ của Thiên Ngục. Tư Mệnh đã lấy trộm tiểu vũ trụ giam giữ Phục Thương ra, đám thủ vệ Thiên Ngục này sao có thể để cho loại chuyện này phát sinh?
Tiếng trống kia va chạm với tiếng chuông của Thiếu Hạo Chung, vẫn còn cách Chung Nhạc một quãng vô cùng xa xôi. Nhưng cho dù là vậy, Chung Nhạc vẫn có cảm giác vô cùng kinh tâm động phách. Tiếng chuông ngược lại cũng không có gì, nhưng tiếng trống lại khiến cho đại đạo của hắn có xu thế trầm tịch điêu linh, có thể tưởng tượng trung tâm chiến đấu là đáng sợ tới mức nào.
- Có tiểu mập mạp Thiếu Hạo Chung ở đây, nữ Phục Hy cũng không nguy hiểm như ngươi tưởng tượng vậy!
Tân Hỏa mượn nhãn mâu của hắn nhìn lại, nói:
- Đế binh của Thiếu Hạo Đế đủ để bảo vệ nàng. Bốn gã thủ vệ Thiên Ngục này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Hẳn phải chết không thể nghi ngờ?
Chung Nhạc thoáng ngẩn người, thất thanh nói:
- Đó là Chư Thiên Vô Đạo a!
- Hẳn là một kiện bảo vật cấp Đế Quân, chỉ là hàng nhái mà thôi, không phải là Thần binh Đế cấp chân chính!
Tân Hỏa dù sao cũng là kiến thức rộng rãi, nói:
- Mặc dù Chư Thiên Vô Đạo mạnh tới mức không hợp thói thường, nhưng không phải là Đế binh, đừng mơ tưởng chống lại Đế binh. Thực lực của tiểu mập mạp vẫn là cực kỳ lợi hại. Nếu là một kiện Đế binh chân chính, vậy tiểu mập mạp và nữ Phục Hy sẽ bị thua thiệt một trận. Đáng tiếc! Tiểu mập mạp chấp nhất bởi huyết mạch, không ngờ lại lựa chọn đi theo nữ Phục Hy. Nếu hắn chịu đi theo ngươi, hiện tại ngươi sớm đã phát đạt rồi!
Chung Nhạc không nói gì, trong lòng thầm nghĩ:
- Ngươi không phải cũng là chấp nhất bởi huyết mạch sao?
Hắn thôi động Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, cực nhanh phóng đi về phía chiến trường, thân hình vượt qua không gian, liên tục thiểm độn. Thân hình hắn vừa mới xuất hiện liền lập tức biến mất, mỗi lần thoáng hiện cũng sẽ vượt qua cự ly ức vạn dặm.
Thiếu Hạo Chung và cái trống lớn kia chấn vỡ không gian, không ngừng phi hành trong tinh không. Hai kiện Thần binh đáng sợ dùng một loại phương thức mà Chung Nhạc trước giờ chưa từng gặp qua chiến đấu với nhau, đơn giản mà bá đạo.
Thần Ma tế khởi Thần binh cũng đã biến thành vật phụ thuộc của hai kiện Thần binh. Mỗi lần tiếng chuông chấn động, sẽ có vô số loại thần thông cổ lão đại phóng, lạc ấn vào trong tinh không. Từng đạo từng đạo quang mang đại đạo dài tới ức vạn dặm sáng lên, thể hiện ra ngàn vạn dị tượng: Thần Long, Thải Phượng, Thần Ma, ngôi sao, núi non, lôi điện…
Mà mỗi lần tiếng trống vang lên, toàn bộ thần thông liền nhao nhao tan rã, phảng phất như bị hắc động cắn nuốt vậy.
Tốc độ phi hành của hai kiện Thần binh so với tốc độ ngôi sao di động còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Một lần cuối cùng Chung Nhạc thiểm độn, xuất hiện ở địa phương hai kiện Thần binh kia va chạm, hai kiện Thần binh kia đã sớm bay xa rồi.
- Đây là…
Chung Nhạc nhìn về phía một khỏa Tinh cầu cách đó không xa. Chỉ thấy trên khỏa Tinh cầu kia có Thần Tộc định cư sinh sôi nảy nở, đã thành lập nên Văn minh huy hoàng, vô số ngọc điện quỳnh lâu nguy nga sừng sững, thành thị chọc trời, Thần miếu nguy nga, Thần điện kim quang xán lạn, cực kỳ chói mắt. Bất quá, hiện tại khỏa Tinh cầu này đã biến thành một thế giới giống như Địa Ngục vậy, toàn bộ sinh mệnh đều đã tử vong.
Chung Nhạc liếc nhìn một cái, lập tức giật mình. Toàn bộ Thần Tộc trên khỏa Tinh cầu này đều đã hư thối mục nát, phảng phất như đã chết đi không biết bao lâu rồi. Cây cối héo rũ điêu linh, hoa cỏ khô bại, chim bay thú chạy trên mặt đất không còn một mống, khắp nơi trên mặt biển phiêu phù đầy những tôm cá và Hải thú chết lềnh bà lềnh bềnh.
Hắn thậm chí còn nhìn thấy mấy tôn Thần Ma, thậm chí cả một tôn Thần Hầu. Đám Thần Ma kia đang ngẩng đầu lên nhìn trời, lộ ra thần sắc cực kỳ kinh hãi. Nhưng thời gian của bọn họ phảng phất như đã dừng lại tại một khắc bọn họ ngẩng đầu lên nhìn kia.
Bọn họ đã chết, chết tại thời điểm tiếng chuông và tiếng trống va chạm. Dư ba của hai kiện Thần binh lan tỏa tới đây, phá hủy tất cả mọi Văn minh, hết thảy các sinh linh ở nơi này. Uy năng của hai kiện Thần binh này thật sự quá kinh khủng, khiến cho sinh linh ở nơi này căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, đã chết không còn một mảnh.
Chung Nhạc một lần nữa đuổi theo, đột nhiên nhìn thấy một khỏa Thái Dương nứt ra, Tinh hạch Thái Dương bị đánh cho vỡ nát. Sau đó hắn lại nhìn thấy một khỏa Tinh cầu chỉ còn lại có phân nửa, phảng phất như trái táo bị cắn xuống một miếng lớn vậy.
Trận chiến giữa Tư Mệnh và bốn gã thủ vệ Thiên Ngục kia thật sự quá kinh khủng, đối với những Tinh cầu và các sinh linh trên Tinh cầu trên đường đi của bọn họ chính là một trận đả kích mang tính hủy diệt.
- Tư Mệnh làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho các đại thế lực của Vũ trụ Cổ lão can thiệp! Nữ tử này thật sự vô pháp vô thiên a!
Chung Nhạc vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên chỉ thấy cái trống lớn kia chia năm xẻ bảy, bốn gã thủ vệ Thiên Ngục thôi động cái trống lớn trong thời gian một cái nháy mắt đã bị chấn động thành bột mịn, biến thành hư ảo.
Thiếu Hạo Chung không ngừng xoay tròn, Tư Mệnh đứng trên đỉnh cái chuông to lớn khôn cùng này, nhanh chóng bay về phía này.
- Nam Phục Hy, Chung Sơn thị!
Nữ tử này vẫn giống như trước đây hắn mới gặp lần đầu vậy, vẫn như cũ cường đại tới mức khiến cho người ta phải nhìn lên. Chung Nhạc mặc dù đã là Thiên Thần, so với nàng lúc mới gặp lần đầu đã cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng trong đoạn thời gian này, Tư Mệnh cũng có những tiến bộ phi phàm. Hiện tại nàng đã là một tôn Thần Hoàng, tốc độ tu luyện cực nhanh, cho dù là Chung Nhạc cũng tự thẹn không bằng.
Thiếu Hạo Chung bay tới trước mặt Chung Nhạc, từ từ đình chỉ chuyển động. Tư Mệnh đứng trên đỉnh chuông, liếc nhìn Chung Nhạc. Nàng so với trước đây lộ ra thành thục hơn rất nhiều, không còn giống như một nữ hài vừa mới đi vào thế gian nữa, nhưng loại lạnh lùng trong mắt đó vẫn y hệt như cũ.
- Tư Mệnh!
Chung Nhạc chắp tay thi lễ, Tư Mệnh cũng hoàn lễ, thản nhiên nói:
- Ngươi vẫn còn sống a? Rất tốt!
Trong mi tâm Chung Nhạc, Tân Hỏa bay ra, hai tay chống nạnh, kêu lên:
- Mập mạp chết bầm, đi ra a!
Trong Thiếu Hạo Chung, một tiểu mập mạp nhỏ bé bay ra, cả giận nói:
- Đốm lửa thối, ngươi cũng có mặt mũi gọi ta sao?
- Mập mạp chết bầm! Tốt xấu gì ta cũng là tiền bối của ngươi, tôn kính ta một chút ngươi sẽ chết sao?
- Sẽ chết a! Ngươi cái đốm lửa gian tặc này, chuyên lấy trộm lực lượng của ta!
- Rõ ràng là mượn a?
- Ngươi lúc nào từng nói qua từ mượn chứ? Đều là không nói tiếng nào chạy tới lấy trộm lực lượng của ta, hơn nữa còn chưa bao giờ trả lại!
- Ta cho rằng với giao tình giữa hai chúng ta, cũng không cần phải nói tới mượn a! Không ngờ ngươi lại nhỏ mọn như vậy!
- Nếu ta có nước miếng, đã phun đầy mặt ngươi rồi, phun tắt đốm lửa gian tặc ngươi!
Chung Nhạc nhìn nàng nữ tử Phục Hy thị này, trong lòng bách vị tạp trần. Tư Mệnh có thể nói là người dẫn đường của hắn, là người chỉ dẫn của hắn. Hắn chính là đuổi theo bước chân của Tư Mệnh, một đường tiến về phía trước, nỗ lực tu luyện, mưu cầu đuổi kịp nàng nữ tử Phục Hy thị này. Hắn dùng Tư Mệnh làm mục tiêu, làm động lực quất roi chính mình để tiến tới, khiến cho chính mình không ngừng tiến bộ, ít nhất cũng phải đạt tới mức ngang vai ngang vế với nàng. Thời điểm gặp lại người đồng tộc duy nhất này, trong lòng hắn có vô số lời muốn nói, nhưng lại không biết chính mình nên nói cái gì, chỉ có thể trầm mặc.