Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1270: Dịch Như Phản Chưởng (1)
Phía sau, ký ức của Đế tử Phục Thương chính là một trang sử huyết lệ của Phục Hy Thần Tộc. Sự nhân từ của hắn đã biến thành sự tàn nhẫn đối với Phục Hy Thần Tộc, đã tạo thành một trang sử thê thảm dài tới hơn hai vạn năm của Phục Hy thị.
Có tồn tại cường đại hàng lâm, tự xưng là sứ giả của Thiên, triệu tập những tồn tại cường đại nhất lúc đó. Một trận huyết tẩy đang dần dần tích súc. Đế tử Phục Thương cũng phát hiện ra không ổn. Nhưng hắn đối mặt với cục diện này, không ngờ lại trở nên tâm hoảng ý loạn, không đưa ra được bất luận chủ ý gì.
Mà lúc này, cường giả Phục Hy thị hộ tống Đế quan Phục Mân Đạo Tôn trở về Tổ Tinh đã bị mai phục. Lực lượng trung kiên cường thịnh nhất của Hoàng tộc cơ hồ bị một lưới bắt hết. Mà thời điểm này, Đế tử Phục Thương lại đứng ra, trước mặt thiên hạ các tộc, nói Phục Mân Đạo Tôn đã làm sai, hắn đại biểu cho Phục Hy Thần Tộc tạ lỗi với thiên hạ các tộc.
Hai chuyện này trực tiếp khiến cho uy nhiếp vô địch mà Phục Mân Đạo Tôn trong mười hai vạn năm qua đã tích lũy cho Phục Hy Thần Tộc tiêu thất sạch sẽ, khiến cho tất cả các chủng tộc nhìn thấy sự mềm yếu và suy sụp của Phục Hy thị.
Vạn Tộc tạo phản, cùng nhau tấn công. Đế tử Phục Thương không có ngay lập tức trấn áp, không sử dụng thủ đoạn thiết huyết chấn nhiếp Vạn Tộc, mà một lần nữa nhượng bộ, rốt cuộc đã biến thành một trận tai nạn không thể vãn hồi.
Thời điểm này, Phục Hy Thần Tộc vẫn còn là chủng tộc cường đại nhất, vẫn như cũ có được thực lực nghiền ép Vạn Tộc, nhưng bởi vì sự nhu nhược và nhượng bộ của hắn, đã khiến cho Phục Hy Thần Tộc không ngừng bị tằm ăn rỗi, dần dần tiêu diệt. Cực kỳ châm chọc chính là, ngay cả đám tồn tại Đế cấp đã từng dựa vào sự che chở của hắn kia cũng nhao nhao tạo phản, kể cả đám Đại năng chuyển thế tới Phục Hy thị kia, cũng giương lên lá cờ thay trời hành đạo.
Lại qua thêm một ngàn năm, một trận đại nguyền rủa huyết mạch bạo phát, triệt để hủy diệt toàn bộ tương lai của Phục Hy thị.
Lúc đó, Thiên Nguyên Thiên Đế được sứ giả của Thiên ủng hộ, trở thành Thiên Đế, tự cam giáng cấp, xưng là Thiên tử, là con trai của Thiên. Kể từ đó, Thiên Đế với ý nghĩa chân chính đã trở thành lịch sử.
Phục Mân Đạo Tôn dùng kết cục hồn phi phách tán tranh thủ cho Phục Thương thời gian một ngàn năm. Nhưng trong một ngàn năm này, hắn cũng không thể làm ra bất luận cử động ngăn cơn sóng dữ gì, từ đó mới có một màn chủng tộc bị tiêu diệt phía sau.
Chính điều này cũng đã khiến cho Tộc trưởng Phong Thường Dương, kẻ tập hợp toàn bộ những khí vận cuối cùng của Phục Hy thị, mặc dù có tài hoa kinh thiên động địa, cũng vô lực xoay chuyển trời đất, không thể không quỳ cầu Chư Đế của các tộc, quỳ cầu đám kẻ phản bội kia, lưu lại cho Phục Hy thị một tia huyết mạch cuối cùng. Rốt cuộc, Phong Thường Dương đã phải tự vẫn trên Thiên Hà, dùng tính mạng của chính mình đổi lấy tương lai con trai của chính mình có thể ngẩng đầu làm Phục Hy.
Phục Thương vẫn còn sống, là do Thiên cảm niệm công lao công đức Phục Mân Đạo Tôn đã mở ra Lục Đạo Luân Hồi, hơn nữa cũng có một vài tồn tại cường đại trong lòng tưởng niệm Phục Hy, không đành lòng để cho Phục Hy thị diệt tuyệt, còn có một vài tồn tại cảm niệm sự che chở trước đây của Phục Thương, chỉ phong ấn hắn, trấn áp trong Thiên Ngục.
Trong lòng Chung Nhạc một mảnh bi thương. Đế tử Phục Thương trạch tâm nhân hậu, tại thời điểm Phục Mân Đạo Tôn diệt trừ hết thảy mọi chướng ngại tương lai của Phục Hy thị, đã đứng ra che đám tồn tại kia. Kết quả là, bởi vì sự trạch tâm nhân hậu của hắn, hắn đã che chở được bản thân hắn, mà chôn vùi đi toàn bộ chủng tộc của chính mình.
Tinh thần lực của Phục Thương thu hồi. Vị Đế tử này sớm đã không còn sự hăng hái bừng bừng như trước đây. Hiện tại hắn tuổi già sức yếu, chỉ là một lão nhân tự than tự oán gần đất xa trời mà thôi.
- Phế vật!
Tân Hỏa cực kỳ tức giận, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng chửi:
- Ngươi còn sống trên đời làm gì nữa?
Phục Thương cúi đầu, im lặng không lên tiếng. Chung Nhạc thở dài một tiếng:
- Tân Hỏa, đi thôi!
Tân Hỏa bay trở vào mi tâm Chung Nhạc, vẫn như cũ tức giận không thôi:
- Hắn không phải là không có tài hoa, mà là tài hoa và trí tuệ của hắn không xứng với địa vị của hắn! Để cho một kẻ tài hoa và trí tuệ không xứng với địa vị đi đảm đương địa vị cao, đây mới là tai họa lớn nhất! Thằng nhãi ranh, thiếu hụt đảm đương! Giam giữ hắn ở nơi này cho tới già tới chết cũng là đã tiện nghi hắn rồi!
Chung Nhạc trầm mặc, lắc đầu nói:
- Ta chỉ là hy vọng một ngày kia, hắn có thể đi ra tiểu vũ trụ này, trọng chấn di phong của phụ thân hắn!
- Ta thấy ngươi chỉ là vọng tưởng mà thôi! Thằng nhãi ranh tham danh mà không có đảm đương, vô tài vô đức, thành sự thiếu hụt bại sự có thừa! Di phong, Dịch Phong, vẫn là ngươi tới kế thừa di phong của Phục Hy thị đi thôi!
Chung Nhạc nghe hắn nói vậy, trong lòng có một loại cảm giác vô lực. Tại thời kỳ xế chiều của Thời đại Địa Kỷ, có tới mấy ngàn tôn tồn tại Đế cấp, mặc dù đại bộ phận cũng đã chết dưới kiếm của Phục Mân Đạo Tôn, nhưng vẫn còn không ít tồn tại cổ lão còn sống, còn có Thiên cao cao tại thượng, hắn làm sao đối kháng với một cỗ thế lực to lớn như thế? Nhưng ngay sau đó hắn đã phấn chấn tinh thần, cười ha hả, nói:
- Mặc kệ cái gì Thiên, giơ đao chém con mẹ nó là được!
- Đúng vậy!
Tân Hỏa cũng cười hắc hắc, nói:
- Chém con mẹ nó là được!
Một người một đốm lửa mắng ra mấy câu thô tục, đem loại cảm giác vô lực trong lòng đó thanh trừ ra ngoài, phát tiết ra ngoài.
Chung Nhạc lấy ra ba mươi bức Thiên Đạo Đồ do Toại Hoàng lưu lại, tinh tế cân nhắc nghiên cứu, trong lòng thầm nghĩ:
- Phù Lê bắt được Mục Tam Thái tử, trước cứ dằn vặt hắn một đoạn thời gian, sau đó ta mới lại tới cứu giúp. Không cho hắn ăn một phen đau khổ, ta cứu giúp hắn, hắn sao lại cảm ơn ta chứ?
Hắn tập trung nghiên cứu ba mươi bức Thiên Đạo Đồ. Nhưng ảo diệu Thiên đạo chất chứa trong Thiên Đạo Đồ vẫn là tối tăm khó giải, hắn căn bản xem không hiểu. Đám Thiên Đạo Đồ này thật sự quá mức cao thâm, cho dù là phương pháp thôi diễn quẻ Âm quẻ Dương do hắn khai sáng ra, cũng là không thể làm gì được.
- Khó trách Toại Hoàng không thể truyền thụ nó cho Tân Hỏa, để cho Tân Hỏa lưu truyền Thiên Đạo Đồ xuống cho đời sau!
Chung Nhạc thở dài một tiếng, thu Thiên Đạo Đồ vào trong Thức hải của chính mình, ngược lại quay sang nghiên cứu Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh. Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh đối với hắn thì dễ dàng hơn rất nhiều, đã có kinh nghiệm tu luyện và lĩnh ngộ của Đế tử Phục Thương, hết thảy những chỗ tối tăm khó hiểu của môn công pháp này đều có thể dễ dàng giải quyết.
Vốn dĩ, thời điểm Chung Nhạc tìm hiểu môn công pháp này, có vô số chỗ không thể tìm hiểu ra, cho nên hắn chỉ có thể chuyên chú nghiên cứu Lục Đạo Luân Hồi. Mà hiện tại đã có Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh hoàn chỉnh, cộng thêm kinh nghiệm và lĩnh ngộ của Phục Thương, hắn sẽ có thể dễ dàng tu luyện môn công pháp này. Chung Nhạc gần như quên đi thời gian, vùi đầu vào trong nghiên cứu, cơ hồ quên ăn quên ngủ.
Đây là môn công pháp mà Phục Mân Đạo Tôn đã dùng để trấn áp cả một thời đại, tri thức bao quát trong đó mênh mông như biển. Phục Mân Đạo Tôn bởi vì là sinh linh Hậu Thiên, cho nên không thể lột xác thành Đạo Thần, nhưng môn công pháp này cũng tuyệt đối thuộc về cấp bậc Đạo Thần.
Lĩnh ngộ của Đế tử Phục Thương là lĩnh ngộ Đế cấp, cái này đối với Chung Nhạc chính là cực kỳ quan trọng. Những lĩnh ngộ Đế cấp sẽ có thể khiến cho hắn bớt đi rất nhiều đường vòng. Lĩnh ngộ của hắn đối với đại đạo đã đạt tới đẳng cấp Đế Quân. Bất quá, trong này chỉ bao gồm năm loại: đại đạo Tiên Thiên Thái Dương, đại đạo Tiên Thiên Thái Âm, Tiên Thiên Thần Đạo, Tiên Thiên Ma Đạo và đại đạo Tiên Thiên Lôi Đình. Riêng Tiên Thiên Dịch Đạo, hắn vẫn chưa đạt tới tầng thứ này.
Hắn có thể luận đạo với Tạo Vật Chủ Kim Ô thị, thậm chí thắng được đối thủ, cái dựa vào chính là lĩnh ngộ của hắn đối với đại đạo Tiên Thiên Thái Dương càng cao thâm hơn. Nhưng nếu đổi lại là những đại đạo khác, như Ngũ Hành chẳng hạn, hắn liền thúc ngựa theo không kịp. Mà lĩnh ngộ Đế cấp của Đế tử Phục Thương sẽ có thể giúp cho hắn tiến thêm một bước, khiến cho nhãn giới của hắn càng rộng hơn, nội tình càng sâu hơn.
Mấu chốt nhất chính là Tiên Thiên Dịch Đạo. Nếu lĩnh ngộ đối với Tiên Thiên Dịch Đạo có thể đạt tới cấp bậc Đế cấp, hắn tất nhiên sẽ có một sự đề thăng khủng bố. Từ Tiên Thiên Dịch Đạo tính ngược ra Thần, Ma, Âm, Dương và Lôi, cũng có thể giúp hắn đề thăng năm loại đại đạo Tiên Thiên này tới cấp bậc Đế cấp. Cái này chính là phi thường đáng sợ!
Chung Nhạc có chút ngơ ngẩn, đột nhiên nói:
- Tân Hỏa, ưu điểm lớn nhất của Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh hoàn chỉnh, sợ rằng còn không phải là đề thăng đối với sáu loại đại đạo Tiên Thiên của ta! Mà chính là lý niệm Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh trong đó!
Trong Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh bao hàm lý niệm của Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh. Lục Đạo Luân Hồi chính là được sáng lập, hoàn thiện dưới sự chủ đạo của Phục Mân Đạo Tôn, đã tập hợp trí tuệ của tất cả cường giả ở thời đại kia. Trí tuệ của những cường giả này đã được thống nhất bên trong Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh.
- Đã có được lý niệm Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh, ta có thể bổ toàn công pháp của các đời Phục Hy Thiên Đế! Không chỉ là các đời Phục Hy, thậm chí còn có Toại Hoàng nữa!
Có tồn tại cường đại hàng lâm, tự xưng là sứ giả của Thiên, triệu tập những tồn tại cường đại nhất lúc đó. Một trận huyết tẩy đang dần dần tích súc. Đế tử Phục Thương cũng phát hiện ra không ổn. Nhưng hắn đối mặt với cục diện này, không ngờ lại trở nên tâm hoảng ý loạn, không đưa ra được bất luận chủ ý gì.
Mà lúc này, cường giả Phục Hy thị hộ tống Đế quan Phục Mân Đạo Tôn trở về Tổ Tinh đã bị mai phục. Lực lượng trung kiên cường thịnh nhất của Hoàng tộc cơ hồ bị một lưới bắt hết. Mà thời điểm này, Đế tử Phục Thương lại đứng ra, trước mặt thiên hạ các tộc, nói Phục Mân Đạo Tôn đã làm sai, hắn đại biểu cho Phục Hy Thần Tộc tạ lỗi với thiên hạ các tộc.
Hai chuyện này trực tiếp khiến cho uy nhiếp vô địch mà Phục Mân Đạo Tôn trong mười hai vạn năm qua đã tích lũy cho Phục Hy Thần Tộc tiêu thất sạch sẽ, khiến cho tất cả các chủng tộc nhìn thấy sự mềm yếu và suy sụp của Phục Hy thị.
Vạn Tộc tạo phản, cùng nhau tấn công. Đế tử Phục Thương không có ngay lập tức trấn áp, không sử dụng thủ đoạn thiết huyết chấn nhiếp Vạn Tộc, mà một lần nữa nhượng bộ, rốt cuộc đã biến thành một trận tai nạn không thể vãn hồi.
Thời điểm này, Phục Hy Thần Tộc vẫn còn là chủng tộc cường đại nhất, vẫn như cũ có được thực lực nghiền ép Vạn Tộc, nhưng bởi vì sự nhu nhược và nhượng bộ của hắn, đã khiến cho Phục Hy Thần Tộc không ngừng bị tằm ăn rỗi, dần dần tiêu diệt. Cực kỳ châm chọc chính là, ngay cả đám tồn tại Đế cấp đã từng dựa vào sự che chở của hắn kia cũng nhao nhao tạo phản, kể cả đám Đại năng chuyển thế tới Phục Hy thị kia, cũng giương lên lá cờ thay trời hành đạo.
Lại qua thêm một ngàn năm, một trận đại nguyền rủa huyết mạch bạo phát, triệt để hủy diệt toàn bộ tương lai của Phục Hy thị.
Lúc đó, Thiên Nguyên Thiên Đế được sứ giả của Thiên ủng hộ, trở thành Thiên Đế, tự cam giáng cấp, xưng là Thiên tử, là con trai của Thiên. Kể từ đó, Thiên Đế với ý nghĩa chân chính đã trở thành lịch sử.
Phục Mân Đạo Tôn dùng kết cục hồn phi phách tán tranh thủ cho Phục Thương thời gian một ngàn năm. Nhưng trong một ngàn năm này, hắn cũng không thể làm ra bất luận cử động ngăn cơn sóng dữ gì, từ đó mới có một màn chủng tộc bị tiêu diệt phía sau.
Chính điều này cũng đã khiến cho Tộc trưởng Phong Thường Dương, kẻ tập hợp toàn bộ những khí vận cuối cùng của Phục Hy thị, mặc dù có tài hoa kinh thiên động địa, cũng vô lực xoay chuyển trời đất, không thể không quỳ cầu Chư Đế của các tộc, quỳ cầu đám kẻ phản bội kia, lưu lại cho Phục Hy thị một tia huyết mạch cuối cùng. Rốt cuộc, Phong Thường Dương đã phải tự vẫn trên Thiên Hà, dùng tính mạng của chính mình đổi lấy tương lai con trai của chính mình có thể ngẩng đầu làm Phục Hy.
Phục Thương vẫn còn sống, là do Thiên cảm niệm công lao công đức Phục Mân Đạo Tôn đã mở ra Lục Đạo Luân Hồi, hơn nữa cũng có một vài tồn tại cường đại trong lòng tưởng niệm Phục Hy, không đành lòng để cho Phục Hy thị diệt tuyệt, còn có một vài tồn tại cảm niệm sự che chở trước đây của Phục Thương, chỉ phong ấn hắn, trấn áp trong Thiên Ngục.
Trong lòng Chung Nhạc một mảnh bi thương. Đế tử Phục Thương trạch tâm nhân hậu, tại thời điểm Phục Mân Đạo Tôn diệt trừ hết thảy mọi chướng ngại tương lai của Phục Hy thị, đã đứng ra che đám tồn tại kia. Kết quả là, bởi vì sự trạch tâm nhân hậu của hắn, hắn đã che chở được bản thân hắn, mà chôn vùi đi toàn bộ chủng tộc của chính mình.
Tinh thần lực của Phục Thương thu hồi. Vị Đế tử này sớm đã không còn sự hăng hái bừng bừng như trước đây. Hiện tại hắn tuổi già sức yếu, chỉ là một lão nhân tự than tự oán gần đất xa trời mà thôi.
- Phế vật!
Tân Hỏa cực kỳ tức giận, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng chửi:
- Ngươi còn sống trên đời làm gì nữa?
Phục Thương cúi đầu, im lặng không lên tiếng. Chung Nhạc thở dài một tiếng:
- Tân Hỏa, đi thôi!
Tân Hỏa bay trở vào mi tâm Chung Nhạc, vẫn như cũ tức giận không thôi:
- Hắn không phải là không có tài hoa, mà là tài hoa và trí tuệ của hắn không xứng với địa vị của hắn! Để cho một kẻ tài hoa và trí tuệ không xứng với địa vị đi đảm đương địa vị cao, đây mới là tai họa lớn nhất! Thằng nhãi ranh, thiếu hụt đảm đương! Giam giữ hắn ở nơi này cho tới già tới chết cũng là đã tiện nghi hắn rồi!
Chung Nhạc trầm mặc, lắc đầu nói:
- Ta chỉ là hy vọng một ngày kia, hắn có thể đi ra tiểu vũ trụ này, trọng chấn di phong của phụ thân hắn!
- Ta thấy ngươi chỉ là vọng tưởng mà thôi! Thằng nhãi ranh tham danh mà không có đảm đương, vô tài vô đức, thành sự thiếu hụt bại sự có thừa! Di phong, Dịch Phong, vẫn là ngươi tới kế thừa di phong của Phục Hy thị đi thôi!
Chung Nhạc nghe hắn nói vậy, trong lòng có một loại cảm giác vô lực. Tại thời kỳ xế chiều của Thời đại Địa Kỷ, có tới mấy ngàn tôn tồn tại Đế cấp, mặc dù đại bộ phận cũng đã chết dưới kiếm của Phục Mân Đạo Tôn, nhưng vẫn còn không ít tồn tại cổ lão còn sống, còn có Thiên cao cao tại thượng, hắn làm sao đối kháng với một cỗ thế lực to lớn như thế? Nhưng ngay sau đó hắn đã phấn chấn tinh thần, cười ha hả, nói:
- Mặc kệ cái gì Thiên, giơ đao chém con mẹ nó là được!
- Đúng vậy!
Tân Hỏa cũng cười hắc hắc, nói:
- Chém con mẹ nó là được!
Một người một đốm lửa mắng ra mấy câu thô tục, đem loại cảm giác vô lực trong lòng đó thanh trừ ra ngoài, phát tiết ra ngoài.
Chung Nhạc lấy ra ba mươi bức Thiên Đạo Đồ do Toại Hoàng lưu lại, tinh tế cân nhắc nghiên cứu, trong lòng thầm nghĩ:
- Phù Lê bắt được Mục Tam Thái tử, trước cứ dằn vặt hắn một đoạn thời gian, sau đó ta mới lại tới cứu giúp. Không cho hắn ăn một phen đau khổ, ta cứu giúp hắn, hắn sao lại cảm ơn ta chứ?
Hắn tập trung nghiên cứu ba mươi bức Thiên Đạo Đồ. Nhưng ảo diệu Thiên đạo chất chứa trong Thiên Đạo Đồ vẫn là tối tăm khó giải, hắn căn bản xem không hiểu. Đám Thiên Đạo Đồ này thật sự quá mức cao thâm, cho dù là phương pháp thôi diễn quẻ Âm quẻ Dương do hắn khai sáng ra, cũng là không thể làm gì được.
- Khó trách Toại Hoàng không thể truyền thụ nó cho Tân Hỏa, để cho Tân Hỏa lưu truyền Thiên Đạo Đồ xuống cho đời sau!
Chung Nhạc thở dài một tiếng, thu Thiên Đạo Đồ vào trong Thức hải của chính mình, ngược lại quay sang nghiên cứu Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh. Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh đối với hắn thì dễ dàng hơn rất nhiều, đã có kinh nghiệm tu luyện và lĩnh ngộ của Đế tử Phục Thương, hết thảy những chỗ tối tăm khó hiểu của môn công pháp này đều có thể dễ dàng giải quyết.
Vốn dĩ, thời điểm Chung Nhạc tìm hiểu môn công pháp này, có vô số chỗ không thể tìm hiểu ra, cho nên hắn chỉ có thể chuyên chú nghiên cứu Lục Đạo Luân Hồi. Mà hiện tại đã có Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh hoàn chỉnh, cộng thêm kinh nghiệm và lĩnh ngộ của Phục Thương, hắn sẽ có thể dễ dàng tu luyện môn công pháp này. Chung Nhạc gần như quên đi thời gian, vùi đầu vào trong nghiên cứu, cơ hồ quên ăn quên ngủ.
Đây là môn công pháp mà Phục Mân Đạo Tôn đã dùng để trấn áp cả một thời đại, tri thức bao quát trong đó mênh mông như biển. Phục Mân Đạo Tôn bởi vì là sinh linh Hậu Thiên, cho nên không thể lột xác thành Đạo Thần, nhưng môn công pháp này cũng tuyệt đối thuộc về cấp bậc Đạo Thần.
Lĩnh ngộ của Đế tử Phục Thương là lĩnh ngộ Đế cấp, cái này đối với Chung Nhạc chính là cực kỳ quan trọng. Những lĩnh ngộ Đế cấp sẽ có thể khiến cho hắn bớt đi rất nhiều đường vòng. Lĩnh ngộ của hắn đối với đại đạo đã đạt tới đẳng cấp Đế Quân. Bất quá, trong này chỉ bao gồm năm loại: đại đạo Tiên Thiên Thái Dương, đại đạo Tiên Thiên Thái Âm, Tiên Thiên Thần Đạo, Tiên Thiên Ma Đạo và đại đạo Tiên Thiên Lôi Đình. Riêng Tiên Thiên Dịch Đạo, hắn vẫn chưa đạt tới tầng thứ này.
Hắn có thể luận đạo với Tạo Vật Chủ Kim Ô thị, thậm chí thắng được đối thủ, cái dựa vào chính là lĩnh ngộ của hắn đối với đại đạo Tiên Thiên Thái Dương càng cao thâm hơn. Nhưng nếu đổi lại là những đại đạo khác, như Ngũ Hành chẳng hạn, hắn liền thúc ngựa theo không kịp. Mà lĩnh ngộ Đế cấp của Đế tử Phục Thương sẽ có thể giúp cho hắn tiến thêm một bước, khiến cho nhãn giới của hắn càng rộng hơn, nội tình càng sâu hơn.
Mấu chốt nhất chính là Tiên Thiên Dịch Đạo. Nếu lĩnh ngộ đối với Tiên Thiên Dịch Đạo có thể đạt tới cấp bậc Đế cấp, hắn tất nhiên sẽ có một sự đề thăng khủng bố. Từ Tiên Thiên Dịch Đạo tính ngược ra Thần, Ma, Âm, Dương và Lôi, cũng có thể giúp hắn đề thăng năm loại đại đạo Tiên Thiên này tới cấp bậc Đế cấp. Cái này chính là phi thường đáng sợ!
Chung Nhạc có chút ngơ ngẩn, đột nhiên nói:
- Tân Hỏa, ưu điểm lớn nhất của Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh hoàn chỉnh, sợ rằng còn không phải là đề thăng đối với sáu loại đại đạo Tiên Thiên của ta! Mà chính là lý niệm Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh trong đó!
Trong Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh bao hàm lý niệm của Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh. Lục Đạo Luân Hồi chính là được sáng lập, hoàn thiện dưới sự chủ đạo của Phục Mân Đạo Tôn, đã tập hợp trí tuệ của tất cả cường giả ở thời đại kia. Trí tuệ của những cường giả này đã được thống nhất bên trong Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh.
- Đã có được lý niệm Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh, ta có thể bổ toàn công pháp của các đời Phục Hy Thiên Đế! Không chỉ là các đời Phục Hy, thậm chí còn có Toại Hoàng nữa!