Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1251: Lực áp quần hùng (2)



- Dịch huynh bản lĩnh siêu tuyệt, xin thứ cho tại hạ kiến thức nông cạn, trước đây cũng chưa từng nghe qua tên họ của Dịch huynh, cũng không biết Dịch thị!
Kim Sơ Phỉ mỉm cười, nói:
- Vừa rồi Dịch huynh thi triển ra chân thân Kim Ô, lại là Tiên Thiên Kim Ô, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ! Bản thân ta là Kim Ô thị, không ngờ tạo nghệ của Dịch huynh trên đạo Kim Ô còn vượt qua ta, quả thật kinh thế hãi tục! Xin hỏi gia hương của Dịch huynh là ở nơi nào? Khởi nguyên từ khi nào?
- Tổ bối nhà ta tại thời kỳ Viễn Cổ cũng đã xưng thần, có hai vị tổ bối là Đế, đã từng có một đoạn tuế nguyệt huy hoàng, xuất hiện qua không ít tồn tại Đế cấp. Chỉ là hiện tại đã xuống dốc, tộc đinh vô cùng thưa thớt. Tới một đời này của ta, tổng cộng cũng bất quá lác đác mấy người mà thôi!
Chung Nhạc có chút buồn bã nói:
- Tới hiện tại, ta cũng bất quá chỉ là kế thừa dư ấm của tiên tổ mà thôi. Tiên Thiên Kim Ô vừa rồi ta thi triển ra, cũng là công pháp do tổ bối lưu truyền xuống!
- Đế tộc từ thời kỳ Viễn Cổ đã tồn tại?
Sắc mặt Chư Thần không khỏi khẽ động. Kim Sơ Phỉ lại càng thêm khách khí, mỉm cười nói:
- Dịch huynh thân là hậu duệ của danh môn, xuất thân bất phàm, tới Kim Ô thị ta chính là khiến cho Kim Ô thị ta nhà tranh sáng chói. Nếu Dịch huynh đạt được tin tức của gã Mục Tam Thái tử này, chẳng biết có thể thông báo chúng ta một tiếng hay không?
Đám người Ma Hạo Tôn, Yêu Tinh Nguyệt cũng nhao nhao mỉm cười, nói:
- Cái tên ẻo lả Mục Tiên Thiên kia đã phản bội Vũ trụ Cổ lão, nhất định phải cẩn thận khi nhục hắn một phen! Chúng ta cũng muốn gặp vị Mục Tam Thái tử này một lần a! Mong rằng Dịch huynh thành toàn một chút!
Ngữ khí Chung Nhạc có chút xúc động, nói:
- Chuyện này đương nhiên! Lần này ta xuất sơn, cũng là muốn đánh ra một phen thành tựu, trọng chấn uy phong của tổ tiên! Thật không dám giấu diếm, ta dự định bắt giữ gã Mục Tam Thái tử này, treo ở trước cửa để cho hắn canh gác môn hộ nhà ta đây! Đợi sau khi ta bắt được hắn, các ngươi cứ việc tới tham quan là được!
Dứt lời, liền bật cười ha hả. Đám người cũng không khỏi nhao nhao cười lớn. Thân thể Mục Tô Ca còng xuống, đứng ở một bên, miệng cười bồi không thôi.
Chung Nhạc chợt nhìn về phía Phù Lê, mỉm cười nói:
- Phù Lê lão huynh, ta còn có việc muốn thương lượng, không biết phải làm sao mới có thể tìm được các hạ?
Phù Lê thu hồi đám tài bảo, tế ra một con Côn Tộc, cười ha hả, nói:
- Đây là sủng vật ta nuôi! Ngươi cứ việc đi theo con sủng vật này, sẽ có thể tìm được ta! Các vị đừng trách, hôm nay ta đạt được rất nhiều tài bảo, phải đi trước một bước, tránh cho có mấy tên gia hỏa không có hảo ý đánh cướp ta!
Dứt lời, liền nhét con Côn Tộc kia vào trong tay Chung Nhạc, nhanh chóng rời đi.
Hắn chân trước vừa mới đi, đã có rất nhiều Thần Tộc lặng lẽ ra khỏi thành đuổi theo. Hiển nhiên là Phù Lê bán đi hơn hai mươi vạn Ma nô, tài phú thu được quả thật vô cùng kinh người, không khỏi khiến cho bọn họ động tham niệm.
Chung Nhạc đối với chuyện này không chút lo lắng. Phù Lê mặc dù là Nhân Tộc, nhưng thực lực lại mạnh mẽ tới mức không hợp thói thường, Tạo Vật Chủ bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.
Kim Sơ Phỉ mỉm cười, nói:
- Nơi này không phải địa phương nói chuyện, mời Dịch huynh dời bước tới nơi khác, chúng ta lại tiếp tục đàm đạo!
Chung Nhạc gật đầu:
- Làm phiền rồi!
Kim Sơ Phỉ mỉm cười, nói:
- Ma huynh, Kỷ huynh, chúng ta đã lâu không gặp, cùng đi thôi! Chúng ta đi lên Điếu Ngao Đài nói chuyện!
Ánh mắt Kỷ Vân Phi sáng lên, mỉm cười nói:
- Điếu Ngao Đài? Từ sau lần trước đi Điếu Ngao Đài một chuyến, ta vẫn luôn nhớ mãi không quên a!
Chung Nhạc thoáng kinh ngạc, không biết Điếu Ngao Đài này có chỗ nào kỳ dị.
Kim Sơ Phỉ dẫn theo bọn họ đi về phía Thánh Sơn trong thành, cũng không lâu lắm đã đi tới dưới một ngọn Thánh Sơn. Ngọn Thánh Sơn này vĩ ngạn mỹ lệ, toàn thân đỏ bừng như lửa, nằm ngay dưới bộ rễ Phù Tang Thần Thụ, sơn thế liên miên chập chùng.
Ngọn Thánh Sơn này tuy lớn, nhưng đặt dưới Phù Tang Thần Thụ lại lộ ra vô cùng nhỏ bé, giống như một gò đất nhỏ dưới gốc cây mà thôi. Nhưng kích thước chân thật của ngọn Thánh Sơn này lại cực kỳ khủng bố. Thái Dương bay tới bên cạnh ngọn núi này liền lộ ra vô cùng nhỏ bé, không chút nào nhìn ra đó là một khỏa Thái Dương to lớn.
Một hồi lâu sau, đám người đi lên đỉnh núi, đột nhiên nghe được thanh âm sóng lớn vỗ bờ truyền tới. Kim Sơ Phỉ dẫn bọn họ đi lên một tòa đài cao hơi nhô ra ngoài vách núi. Chung Nhạc cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy bên dưới cũng không phải là biển rộng, mà là một phiến biển lửa, xa xa còn có một dòng sông lửa cuồn cuộn chảy, rót vào trong biển lửa.
Thế lửa trong phiến biển lửa kia hung mãnh không gì sánh được. Nhất là chỗ cửa biển dòng sông chảy vào biển lửa, lại càng là ác hỏa dâng trào, hiểm ác đáng sợ tới cực điểm.
Sóng lửa không ngừng va chạm, hình thành từng cái từng cái vòng xoáy vô cùng đáng sợ. Trong vòng xoáy thậm chí có từng khỏa từng khỏa Thái Dương chậm rãi dâng lên. Phiến biển lửa này vậy mà đang tạo tinh, chế tạo ra từng khỏa từng khỏa Thái Dương.
Điếu Ngao Đài chính là nằm tại phía trên chỗ giao giới giữa sông lửa và biển lửa. Chỉ thấy đám Thái Dương kia một khỏa lại một khỏa dâng lên, tràng cảnh phi phàm tráng lệ.
Mà trong phiến biển lửa kia mơ hồ có Cự thú ẩn hiện trong sóng to gió lớn, phần lưng thô to phảng phất như một phiến Đại lục đang di chuyển, vậy mà giống như cá gặp nước, không chút nào cảm giác được nóng bức.
Đó là từng con từng con Thần Ngao, đầu rồng long trảo lưng rùa, phần lưng là hoa văn trời sinh. Thỉnh thoảng lại có một vài con Thần Ngao từ trong sóng biển nhô đầu lên, há miệng thôn phệ một khỏa Thái Dương vừa mới sinh ra, nguyên lành nuốt vào trong bụng.
Màn tràng diện này vô cùng chấn động lòng người, thật không biết những con Thần Ngao trong biển lửa này khổng lồ tới mức nào.
- Nơi này sở dĩ gọi là Điếu Ngao Đài, chính là cường giả Kim Ô thị ta có thể câu được Thần Ngao ở nơi này, mời Thần Ngao bói toán, không gì không linh!
Kim Sơ Phỉ mỉm cười, nói:
- Thần Ngao là sinh vật Hỗn Độn, có năng lực không thể tin nổi, có thể tiên đoán được tương lai, nhưng lại rất khó câu. Mấy vạn năm qua, Kim Ô thị ta cũng chưa từng câu được một con Thần Ngao nào cả!
- Hỗn Độn Thần Ngao?
Trong Thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa kinh ngạc vạn phần, kêu lên.
Chương trước Chương tiếp
Loading...