Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1235: Nhu tràng mài gọt chí anh hùng (2)
- Ngươi có thể đánh bại được ta không?
Chung Nhạc ngẩn ngơ, vội vàng lắc đầu.
- Đợi tới khi nào ngươi có thể đánh bại được ta, ta sẽ nói cho ngươi biết hết thảy những gì ta biết. Hiện tại nói cho ngươi biết, nói không chừng còn liên lụy tới ta!
Thần Hậu nương nương liếc nhìn Khâu Cấm Nhi vẫn luôn không nói một lời đứng ở một bên, mỉm cười nói:
- Cô vợ nhỏ này của ngươi đã đợi ngươi ở nơi này rất lâu rồi, ngươi còn không đi an ủi nàng một chút?
Nàng khẽ xoay người, y phục trên người tung bay, rất nhanh rời đi.
Chung Nhạc đi tới bên cạnh Khâu Cấm Nhi, Khâu Cấm Nhi cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
- Cấm Nhi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút a?
Chung Nhạc đề nghị.
o0o
Bọn họ rời khỏi Thánh điện, đi tới bên cạnh Linh hồ do khí Tiên Thiên biến thành kia. Khâu Cấm Nhi lại hiện ra chân thân Hoa Tư, đầu người thân rắn, lướt đi trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn.
Hai chân Chung Nhạc đạp trên sóng nước, bước đi bên cạnh nàng. Khâu Cấm Nhi bơi tới trên một đóa hoa sen giữa hồ, ngồi vào trong đóa hoa sen, bộ dáng vô cùng văn tĩnh.
Chung Nhạc ngồi xuống bên cạnh nàng, qua một hồi lâu mới nói:
- Cấm Nhi, còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
Khâu Cấm Nhi yên lặng gật đầu. Chung Nhạc cảm khái nói:
- Hai chúng ta lúc đó thật đơn thuần a! Có đôi khi ta còn nghĩ, nếu thời điểm đó ta lấy hết dũng khí, cầu thân với mẹ ngươi, chúng ta kết làm vợ chồng, cùng lưu lại Kiếm Môn, có lẽ hiện tại chúng ta đã là một loại sinh hoạt khác, mỹ mãn mà thanh tịnh. Đáng tiếc! Loại ý niệm này ta chỉ có thể suy nghĩ một chút trong lúc rỗi rảnh. Ngươi theo ta rời khỏi Tổ Tinh, theo ta kinh lịch nhiều cực khổ như vậy, đã bị nhiều ủy khuất như vậy, ta sẽ không phụ ngươi, cũng không thể phụ ngươi. Tương lai, ta nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo!
Vành mắt Khâu Cấm Nhi ửng đỏ, yên lặng gật đầu. Chung Nhạc đánh bạo, đưa tay ôm eo của nàng, nói:
- Ta còn từng nghĩ qua, tương lai chúng ta thành thân, quay trở lại Tổ Tinh sẽ phong quang tới mức nào. Chỉ là không biết khi đó cố nhân của chúng ta có còn hay không. Mỗi khi nhớ tới bọn họ, nỗi nhớ nhà như dâng trào trong lòng ta, chỉ là hiện tại còn chưa thể trở về!
Khâu Cấm Nhi tựa đầu lên bả vai hắn, ôn nhu nói:
- Sư ca, bất luận tương lai có nguy hiểm tới đâu, ta cũng sẽ đi theo ngươi! Sư ca, ta đã biến thành Hoa Tư thị rồi, mỗi ngày đều rất nỗ lực tu luyện, ta sẽ không kéo chân sau của ngươi đâu. Ngươi…
Nàng nhìn xuống cái đuôi rắn của chính mình, thanh âm như muỗi kêu:
- Ngươi có ghét bỏ cặp chân của ta không dễ nhìn hay không …
Tâm thần Chung Nhạc chấn động, dâng trào xúc động muốn vứt bỏ hết thảy, không để cho nữ tử này gặp phải bất kỳ thương tổn gì, mang theo nàng xa chạy cao bay, cho nàng một cái sinh hoạt bình bình an an cả đời. Chỉ là, hắn không buông xuống được.
Khuôn mặt Chung Nhạc giãn ra, mỉm cười nói:
- Sao ta lại ghét bỏ chứ? Chân của ngươi xinh đẹp nhất rồi! Xinh đẹp nhất rồi…
Mặt hồ chiếu rọi quang mang lên sóng nước, xa xa có chiếc thuyền nhỏ lướt trên mặt hồ. Trên thuyền, nữ tử Hoa Tư thị thanh thuần như nước, giọng hát cũng trong trẻo như nước, duyên dáng du dương.
Trong lòng Chung Nhạc một mảnh yên bình, nhìn xuống sóng nước khẽ xao động phập phồng quang mang, cảm thấy trái tim của thiếu nữ bên cạnh mình tựa hồ có thể hòa tan tâm hắn, thiêu đốt khiến cho trong lòng nóng bỏng, đây là một loại cảm giác mà những nữ tử khác chưa từng mang tới cho hắn.
Đây không phải là dục vọng, mà là tình yêu!
- Nếu có thể kéo dài mãi mãi như vậy…
Hắn nguyện kéo dài một màn này tới thiên trường địa cửu.
Chiếc thuyền ở xa xa chậm rãi tới gần, trên thuyền có ba nàng nữ tử. Một người là Hoa Thiến Mân, giọng ca trong veo như nước vừa rồi chính là của nàng. Một người là Quân Tư Tà, nàng đang khảy động dây đàn. Cuối cùng là một tiểu nữ hài, bộ dáng khoảng chừng mười một mười hai tuổi, sắc mặt lạnh như băng, bộ dáng rất không thoải mái. Ba người đang chèo thuyền tiến về phía này.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đứng dậy. Trên thuyền, Hoa Thiến Mân nắm tay tiểu nữ hài kia, cười khanh khách, nói:
- Dịch tiên sinh, ngươi có nhận ra con gái của ngươi không?
- Ta không phải a!
Tiểu nữ hài kia nổi giận đùng đùng nói:
- Ta không phải là con gái của hắn! Ta đường đường là nam nhi!
Hoa Thiến Mân cười khanh khách, nói:
- Nữ Hy lại nói mê sảng rồi! Dịch tiên sinh, đây là con gái của ngươi, Hoa Nữ Hy a!
- Ta họ Lê!
Tiểu nha đầu kia nổi trận lôi đình, hầm hầm nói:
- Đã nói với nữ oa nhi ngươi bao nhiêu lần rồi, ta tên là Lê Nữ Hy, không phải họ Hoa!
- Gọi ta là cô cô!
Hoa Thiến Mân bày ra bộ dạng phẫn nộ, nghiêm giọng nói.
Quân Tư Tà mỉm cười, nói:
- Lúc ngươi còn bú sữa mẹ, ta từng thay tã cho ngươi nữa đây…
- Không được nhắc lại chuyện này!
Khuôn mặt tiểu nha đầu kia nhất thời đỏ bừng. Chung Nhạc cảm thấy buồn cười, hỏi:
- Ngươi là Lê Dương Thần Quân a?
Tiểu nha đầu Nữ Hy kia nhìn về phía hắn, bộ dáng già dặn nói:
- Ngươi giả mạo thân phận của ta, đừng hòng muốn ta gọi ngươi là cha!
Chung Nhạc ngẩn ngơ, vội vàng lắc đầu.
- Đợi tới khi nào ngươi có thể đánh bại được ta, ta sẽ nói cho ngươi biết hết thảy những gì ta biết. Hiện tại nói cho ngươi biết, nói không chừng còn liên lụy tới ta!
Thần Hậu nương nương liếc nhìn Khâu Cấm Nhi vẫn luôn không nói một lời đứng ở một bên, mỉm cười nói:
- Cô vợ nhỏ này của ngươi đã đợi ngươi ở nơi này rất lâu rồi, ngươi còn không đi an ủi nàng một chút?
Nàng khẽ xoay người, y phục trên người tung bay, rất nhanh rời đi.
Chung Nhạc đi tới bên cạnh Khâu Cấm Nhi, Khâu Cấm Nhi cúi đầu, im lặng không lên tiếng.
- Cấm Nhi, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút a?
Chung Nhạc đề nghị.
o0o
Bọn họ rời khỏi Thánh điện, đi tới bên cạnh Linh hồ do khí Tiên Thiên biến thành kia. Khâu Cấm Nhi lại hiện ra chân thân Hoa Tư, đầu người thân rắn, lướt đi trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn.
Hai chân Chung Nhạc đạp trên sóng nước, bước đi bên cạnh nàng. Khâu Cấm Nhi bơi tới trên một đóa hoa sen giữa hồ, ngồi vào trong đóa hoa sen, bộ dáng vô cùng văn tĩnh.
Chung Nhạc ngồi xuống bên cạnh nàng, qua một hồi lâu mới nói:
- Cấm Nhi, còn nhớ tình cảnh lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
Khâu Cấm Nhi yên lặng gật đầu. Chung Nhạc cảm khái nói:
- Hai chúng ta lúc đó thật đơn thuần a! Có đôi khi ta còn nghĩ, nếu thời điểm đó ta lấy hết dũng khí, cầu thân với mẹ ngươi, chúng ta kết làm vợ chồng, cùng lưu lại Kiếm Môn, có lẽ hiện tại chúng ta đã là một loại sinh hoạt khác, mỹ mãn mà thanh tịnh. Đáng tiếc! Loại ý niệm này ta chỉ có thể suy nghĩ một chút trong lúc rỗi rảnh. Ngươi theo ta rời khỏi Tổ Tinh, theo ta kinh lịch nhiều cực khổ như vậy, đã bị nhiều ủy khuất như vậy, ta sẽ không phụ ngươi, cũng không thể phụ ngươi. Tương lai, ta nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo!
Vành mắt Khâu Cấm Nhi ửng đỏ, yên lặng gật đầu. Chung Nhạc đánh bạo, đưa tay ôm eo của nàng, nói:
- Ta còn từng nghĩ qua, tương lai chúng ta thành thân, quay trở lại Tổ Tinh sẽ phong quang tới mức nào. Chỉ là không biết khi đó cố nhân của chúng ta có còn hay không. Mỗi khi nhớ tới bọn họ, nỗi nhớ nhà như dâng trào trong lòng ta, chỉ là hiện tại còn chưa thể trở về!
Khâu Cấm Nhi tựa đầu lên bả vai hắn, ôn nhu nói:
- Sư ca, bất luận tương lai có nguy hiểm tới đâu, ta cũng sẽ đi theo ngươi! Sư ca, ta đã biến thành Hoa Tư thị rồi, mỗi ngày đều rất nỗ lực tu luyện, ta sẽ không kéo chân sau của ngươi đâu. Ngươi…
Nàng nhìn xuống cái đuôi rắn của chính mình, thanh âm như muỗi kêu:
- Ngươi có ghét bỏ cặp chân của ta không dễ nhìn hay không …
Tâm thần Chung Nhạc chấn động, dâng trào xúc động muốn vứt bỏ hết thảy, không để cho nữ tử này gặp phải bất kỳ thương tổn gì, mang theo nàng xa chạy cao bay, cho nàng một cái sinh hoạt bình bình an an cả đời. Chỉ là, hắn không buông xuống được.
Khuôn mặt Chung Nhạc giãn ra, mỉm cười nói:
- Sao ta lại ghét bỏ chứ? Chân của ngươi xinh đẹp nhất rồi! Xinh đẹp nhất rồi…
Mặt hồ chiếu rọi quang mang lên sóng nước, xa xa có chiếc thuyền nhỏ lướt trên mặt hồ. Trên thuyền, nữ tử Hoa Tư thị thanh thuần như nước, giọng hát cũng trong trẻo như nước, duyên dáng du dương.
Trong lòng Chung Nhạc một mảnh yên bình, nhìn xuống sóng nước khẽ xao động phập phồng quang mang, cảm thấy trái tim của thiếu nữ bên cạnh mình tựa hồ có thể hòa tan tâm hắn, thiêu đốt khiến cho trong lòng nóng bỏng, đây là một loại cảm giác mà những nữ tử khác chưa từng mang tới cho hắn.
Đây không phải là dục vọng, mà là tình yêu!
- Nếu có thể kéo dài mãi mãi như vậy…
Hắn nguyện kéo dài một màn này tới thiên trường địa cửu.
Chiếc thuyền ở xa xa chậm rãi tới gần, trên thuyền có ba nàng nữ tử. Một người là Hoa Thiến Mân, giọng ca trong veo như nước vừa rồi chính là của nàng. Một người là Quân Tư Tà, nàng đang khảy động dây đàn. Cuối cùng là một tiểu nữ hài, bộ dáng khoảng chừng mười một mười hai tuổi, sắc mặt lạnh như băng, bộ dáng rất không thoải mái. Ba người đang chèo thuyền tiến về phía này.
Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi đứng dậy. Trên thuyền, Hoa Thiến Mân nắm tay tiểu nữ hài kia, cười khanh khách, nói:
- Dịch tiên sinh, ngươi có nhận ra con gái của ngươi không?
- Ta không phải a!
Tiểu nữ hài kia nổi giận đùng đùng nói:
- Ta không phải là con gái của hắn! Ta đường đường là nam nhi!
Hoa Thiến Mân cười khanh khách, nói:
- Nữ Hy lại nói mê sảng rồi! Dịch tiên sinh, đây là con gái của ngươi, Hoa Nữ Hy a!
- Ta họ Lê!
Tiểu nha đầu kia nổi trận lôi đình, hầm hầm nói:
- Đã nói với nữ oa nhi ngươi bao nhiêu lần rồi, ta tên là Lê Nữ Hy, không phải họ Hoa!
- Gọi ta là cô cô!
Hoa Thiến Mân bày ra bộ dạng phẫn nộ, nghiêm giọng nói.
Quân Tư Tà mỉm cười, nói:
- Lúc ngươi còn bú sữa mẹ, ta từng thay tã cho ngươi nữa đây…
- Không được nhắc lại chuyện này!
Khuôn mặt tiểu nha đầu kia nhất thời đỏ bừng. Chung Nhạc cảm thấy buồn cười, hỏi:
- Ngươi là Lê Dương Thần Quân a?
Tiểu nha đầu Nữ Hy kia nhìn về phía hắn, bộ dáng già dặn nói:
- Ngươi giả mạo thân phận của ta, đừng hòng muốn ta gọi ngươi là cha!