Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 123: Ta không tin ngươi
Hai con giao long lập tức dừng lại, từ cấp tốc vọt tới đến ngừng lại chỉ là chuyện trong nháy mắt. Chung Nhạc nhìn hai Luyện khí sĩ đang cản đường, lại chuyển mắt nhìn sang vị Lộc sư huynh, sau đó dừng ở trên người Chúc Tiên Nhi sau lưng “Lộc sư huynh”, khẽ nhíu mày:
– Tránh ra!
“Lộc sư huynh” ngạc nhiên, lắc đầu cười nói:
– Từ nhỏ tới lớn, chưa có tên Yêu tộc nào dám nói như vậy với ta, ngươi có biết ta là ai không?
Chung Nhạc quay sang nhìn gã, hỏi:
– Là ai?
“Lộc sư huynh” chỉ mỉm cười chứ không đáp.
Một tên Luyện khí sĩ trước người “Lộc sư huynh” bước lên một bước, rồi đột nhiên dậm chân một cái thật mạnh. Chỉ thấy nơi hai con giao long của Chung Nhạc đang đứng lập tức bị cột đá đột ngột mọc ra từ mặt đất đâm trúng bụng, cười lạnh nói:
– Lộc sư huynh là công tử của đảo chủ Phong Sát đảo! Biết Phong Sát đảo không? Phong Sát đảo nổi danh với Lưu Hoàng đảo và Cẩm Tú đảo. Phong Sát đảo chủ nổi danh với Lưu Hoàng đảo chủ và Cẩm Tú đảo chủ! Nếu thức thời, hãy mau cút đi còn kịp!
Chung Nhạc đứng trên đầu rồng, giao long không ngừng nhấc chân, vặn vẹo thân mình, liên tục nhấc cự trảo chụp lấy cột đá mọc lên, thân hình càng lúc càng cao, không bị cột đá chồi ra từ trong lòng đất đâm bị thương.
Lại thấy cột đá liên tục thay đổi, giống như sừng hươu.
Mà tên Luyện khí sĩ khác thì đằng đằng sát khí:
– Nói nhảm với hắn làm gì? Cứ giết luôn là được!
“Lộc sư huynh” giơ tay ngăn hai tên Luyện khí sĩ lại, mỉm cười nói:
– Này vị huynh đài, ta bảo vệ Chúc Tiên Nhi, ngươi có ý kiến gì không?
Chúc Tiên Nhi khẽ thở phào, thu thân thể Yêu Thần Minh Vương, cũng thu đi yêu thân nhền nhện của mình, hóa thành một thiếu nữ mỏng manh yếu đuối, cười duyên nói:
– Đa tạ Lộc sư huynh. Long tộc này thật quá vô lý, vừa mới tới liền ra tay với người ta, nếu không phải có sư huynh tới đúng lúc, người ta có lẽ đã mất mạng rồi!
Ả chớp chớp mắt, thầm nghĩ: “Long tộc này biết không ít bí mật của ta, cũng biết bí mật của Côn tộc, nhất định phải trừ khử! Nay có ba người, thêm cả ta nữa, tiêu diệt hắn là chuyện quá dễ dàng!
– Có ta đây, không ai có thể thương tổn nàng được!
“Lộc sư huynh” chắp tay sau lưng, liếc Chung Nhạc một cái rồi tự phụ nói:
– Long tộc, nơi đây không phải Đông Hải, mà là Đông Hoang, không phải nơi ngươi có thể hung hăng càn quấy. Ta bảo vệ nàng, ai dám ra tay?
Chúc Tiên Nhi ngẩng đầu, ngưỡng mộ:
– Lộc sư huynh thật khí phách! Người ta ngưỡng mộ nam tử như Lộc sư huynh nhất, làm cho trái tim người ta nãy giờ như nai con đi loạn nè…
– Nai con đi loạn?
“Lộc sư huynh” cười ha ha:
– Chúc sư muội, ngu huynh đã sớm muốn cùng nàng nai con đi loạn một phen rồi. Chờ ta đuổi kẻ này đi, chúng ta tâm sự nhé. Long tộc, ngươi còn không đi đi?
Chung Nhạc lắc đầu:
– Ta muốn giết ả, ngươi không ngăn cản được.
“Lộc sư huynh” cười ha ha, bễ nghễ nhìn Chung Nhạc:
– Đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ. Chỉ là một tên Long tộc dã sinh, không biết xuất hiện từ chỗ nào, lại dám to gan mạnh miệng trước mặt ta. Ngươi cứ ra tay thử xem!
Gã vung tay ôm Chúc Tiên Nhi vào lòng, lại mỉm cười nói tiếp:
– Long tộc, ta muốn xem ngươi có thể giết Chúc sư muội trước mặt ta như thế nào!
Gã vừa nói xong, Chung Nhạc lập tức xông tới. Hai tên Luyện khí sĩ Yêu tộc bên cạnh gã lập tức hô to, bên ngoài da mọc đầy đồ đằng văn, rõ ràng là đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương Quyết, từng cánh tay mọc ra dưới nách, một trái một phải giáp công Chung Nhạc.
“Lộc sư huynh” nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Chúc Tiên Nhi, mỉm cười nói:
– Sư muội đừng lo, Phong Sát đảo ta nằm ngay trên Đông Hải, ngay cả Long tộc cũng phải nể mặt cha ta…
Ầm!
Ba thân hình va chạm, hai tên Yêu tộc kia thét lên đau đớn, nắm đấm của bọn họ vừa đụng phải nắm đấm của Chung Nhạc thì liền vang lên tiếng xương cốt vỡ, toàn bộ da thịt trên cánh tay chúng nổ tung, những cái gân chui ra khỏi cánh tay, hệt như những sợi dây cung đứt đoạn, xương cốt vỡ vụn lộ ra từ trong da thịt, trắng hếu, đáng sợ.
Chung Nhạc xông qua giữa hai người họ, thân thể hai người lập tức bắn sang hai bên, ngực trúng quyền, khiến lồng ngực sụp xuống, sau lưng xuất hiện một dấu quyền cực lớn, xương sườn gãy đâm ra cả sau lưng.
Chung Nhạc đột nhiên lắc mình đi tới trước người “Lộc sư huynh”, lạnh nhạt nói:
– Giao ra đây!
“Lộc sư huynh” vừa sợ, lại vừa giận, nhanh chóng lùi ra sau. Lúc này hai vị Luyện khí sĩ kia ngã rầm xuống đất, không hề động đậy, lục phủ ngũ tạng trong ngực đều bị đánh cho nát bét.
Cùng tu luyện thiên đầu thiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết, thời gian tu luyện cũng không xê xích là bao, nhưng uy lực của nó khi ở trong tay Chung Nhạc và khi ở trong tay hai vị Luyện khí sĩ Yêu tộc kia lại hoàn toàn trái ngược. Chỉ mới va chạm, hai vị Luyện khí sĩ của Phong Sát đảo đã thành hai thi thể.
Nên biết rằng hai vị Luyện khí sĩ này có thực lực không phải là tầm thường yếu ớt như vậy, mà trái ngược, cả hai có thực lực hơn xa người cùng thế hệ, là đệ tử của Phong Sát đảo chủ. Lần này Hãm Không thành chủ thu đồ đệ, bọn họ và “Lộc sư huynh” tiến tới, cả hai đều có tư chất và ngộ tính cao, không thua kém “Lộc sư huynh” là bao.
Trong số Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh ở Phong Sát đảo, bọn họ được coi là cao thủ trong cao thủ, nếu không thì bọn họ cũng không thể nào tìm hiểu ra được thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết. Nhưng hai đại cao thủ này lại chết nhanh như vậy, cho thấy Yêu Thần Minh Vương Quyết của bọn họ có uy lực kém xa Yêu Thần Minh Vương Quyết của Chung Nhạc.
– Hắn chiếm được chân truyền của Yêu Thần Minh Vương Quyết!
“Lộc sư huynh” hoảng sợ, vội ôm Chúc Tiên Nhi lùi nhanh ra sau, chỉ nhảy một cái đã lùi đi hơn trăm trượng, tay kia thì nắm lấy cái sừng hươu của mình dốc sức quăng tới phía Chung Nhạc.
Những tiếc roạc roạc vang lên, sừng hươu bốn nhánh tám chạc đột nhiên tách ra. Chung Nhạc dừng lại, chỉ thấy sừng hươu kia hệt như phi kiếm bay múa xung quanh người hắn, đâm hắn.
Phía trên sừng hươu là các loại đồ đằng văn, rõ ràng là một hồn binh, chẳng những vô cùng sắc bén, lại rất là nặng. Kỳ lạ hơn là tám cái sừng này tạo nên một trận thế, đồ đằng văn còn có tác dụng tương tụ đồ đằng trụ. Một loại sức nặng khó có thể tưởng tượng được áp chế Chung Nhạc, đè hắn xuống đất.
“Lộc sư huynh” lập tức dừng lại, mỉm cười:
– Chúc sư muội, hãy xem ta dùng Liên Sơn đại trận giết hắn để cho nàng hết giận, và báo thù cho hai vị sư đệ…
Gã còn chưa nói xong, Chung Nhạc đột nhiên giơ tay bắt lấy một cái sừng hươu, rồi xông thẳng tới, con mắt thứ ba giữa mi tâm phóng hào quang, một đạo quang mang vô cùng mãnh liệt bắn ra ngòa.
Đạo thần quang này chính là do con mắt thứ ba khi hắn dùng trạng thái Yêu Thần Minh Vương phóng ra. Nhưng lại khác với Yêu Thần Minh Vương của những người khác. Bọn họ khi vận chuyển thân thể Yêu Thần Minh Vương thì do công pháp không hoàn chỉnh nên con mắt thứ ba thường chỉ để làm cảnh. Mà con mắt thứ ba của hắn là thiên nhãn của Toại Hoàng, đủ để khai phát tất cả thần thông có trong thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương.
Mà ánh sáng cực mạnh này đúng là thần thông trong thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết, tên là Minh Vương Nộ Tâm Kiếm!
Ánh sáng ấy bắn thẳng tới Chúc Tiên Nhi trong lòng “Lộc sư huynh” với tốc độ nhanh tới mức khó có thể tưởng tượng. “Lộc sư huynh” lúc này đang ôm Chúc Tiên Nhi, cảm thấy thân thể mềm mại ấy, tâm viên ý mãn. Mà Chúc Tiên Nhi lại càng thêm yên tâm, đang định ngẩng đầu nói vài câu với “Lộc sư huynh”, mà đạo Minh Vương Nộ Tâm Kiếm đã đánh tới trước mặt.
Oành…
Đầu thiếu nữ nổ tung, máu tươi và óc văng khắp nơi, chỉ còn cái thân thể mềm mại vẫn được “Lộc sư huynh” ôm.
– Uy lực của Minh Vương Nộ Tâm Kiếm trong Yêu Thần Minh Vương Quyết mạnh thế ư?
Chung Nhạc lắp bắp kinh hãi, không ngờ uy lực của kiếm khí bắn ra từ trong thần nhãn lại mạnh như vậy, ngay cả cường giả như Chúc Tiên Nhi không kịp phòng ngự, bị một kiếm tiêu diệt.
– Thực sự không phải Minh Vương Nộ Tâm Kiếm mạnh, mà là thiên nhãn của Toại Hoàng. Tân Hỏa từng nói với ta, rằng ta chiết xuất huyết mạch của Phục Hy, kết hợp thiên nhãn của Toại Hoàng luyện thành thần nhãn thứ ba, uy lực rất mạnh, nếu không có thiên nhãn của Toại Hoàng, kiếm này của ta sẽ không đáng sợ như thế. Nếu thật sự luyện thành thần nhãn thứ ba, mở ra thần nhãn, uy lực chắc chắn còn đáng sợ hơn nhiều!
Chung Nhạc hiểu được Minh Vương Nộ Tâm Kiếm mà mình vừa thi triển có uy lực cực kỳ đáng sợ, nhưng tiêu hao năng lượng rất lớn. Thức hải của hắn coi như rộng lớn, phải rộng cả ngàn mẫu, mà khi bắn đạo kiếm quang này ra, thức hải chỉ còn lại trăm mẫu, tinh thần lực bị tiêu hao đi non nửa.
“Minh Vương Nộ Tâm Kiếm tuy tốt, nhưng không thể sử dụng loạn, nếu không sẽ ngốn hết tinh thần lực, sẽ rất nguy hiểm. Với tu vi hiện giờ, ta tối đa chỉ phát được ba kiếm, tinh thần lực sẽ cạn kiệt.” Hắn thầm nghĩ.
“Lộc sư huynh” nhìn thân thể không đầu trong lòng, vừa sợ vừa giận. Chung Nhạc mắt bắn thần quang, một kiếm giết Chúc Tiên Nhi, làm cho gã không có cơ hội ngăn cản. Chúc Tiên Nhi cứ thế chết đi, mà loại thần thông này, gã chưa từng gặp bao giờ..
– Đây mới là thần thông trong Yêu Thần Minh Vương Quyết?
Gã ngẩng đầu, đã thấy Chung Nhạc đ tới trước người gã.
– Ta đã nói ta muốn giết ả, ngươi không ngăn được.
Chung Nhạc lắc đàu, giơ tay đưa tám cái sừng hươu tới trước mặt “Lộc sư huynh” bình thản nói:
– Ngươi xem đi, ngươi quả thật không ngăn cản được. Đây là sừng của ngươi, cất cho kỹ. Lộc sư huynh, chuyện ta giết Chúc Tiên Nhi, ngươi sẽ không nói cho ai chứ?
“Lộc sư huynh” run rẩy, giơ tay nắm lấy sừng, lúng túng nói:
– Không, tất nhiên là không rồi…
– Ngươi tháo sừng xuống chắc đau lắm nhỉ, để ta cắm lên đầu lại cho ngươi.
Chung Nhạc ân cần nói, đột nhiên tám cánh tay vung lên, đem tám cái sừng hung hăng đâm vào trong đầu Lộc sư huynh, rồi hắn xoay người bước đi, miệng lẩm bẩm:
– Ta không tin ngươi, ngươi nói xem phải làm sao đây?
Ở sau lưng hắn, thi thể “Lộc sư huynh” với cái đầu bị cắm đầy sừng hươu lung la lung lay, rồi đổ rầm xuống đất.
– Giết con gái Phong Cốc thành chủ, hai đệ tử của Phong Sát đảo chủ, chuyện này can hệ quá lớn, dù ta có thành đệ tử quan môn của Hãm Không thành chủ thì bất cứ lúc nào cũng bị hai cường giả kia trả thù. Nên, xin lỗi Lộc sư huynh nhé.
– Tránh ra!
“Lộc sư huynh” ngạc nhiên, lắc đầu cười nói:
– Từ nhỏ tới lớn, chưa có tên Yêu tộc nào dám nói như vậy với ta, ngươi có biết ta là ai không?
Chung Nhạc quay sang nhìn gã, hỏi:
– Là ai?
“Lộc sư huynh” chỉ mỉm cười chứ không đáp.
Một tên Luyện khí sĩ trước người “Lộc sư huynh” bước lên một bước, rồi đột nhiên dậm chân một cái thật mạnh. Chỉ thấy nơi hai con giao long của Chung Nhạc đang đứng lập tức bị cột đá đột ngột mọc ra từ mặt đất đâm trúng bụng, cười lạnh nói:
– Lộc sư huynh là công tử của đảo chủ Phong Sát đảo! Biết Phong Sát đảo không? Phong Sát đảo nổi danh với Lưu Hoàng đảo và Cẩm Tú đảo. Phong Sát đảo chủ nổi danh với Lưu Hoàng đảo chủ và Cẩm Tú đảo chủ! Nếu thức thời, hãy mau cút đi còn kịp!
Chung Nhạc đứng trên đầu rồng, giao long không ngừng nhấc chân, vặn vẹo thân mình, liên tục nhấc cự trảo chụp lấy cột đá mọc lên, thân hình càng lúc càng cao, không bị cột đá chồi ra từ trong lòng đất đâm bị thương.
Lại thấy cột đá liên tục thay đổi, giống như sừng hươu.
Mà tên Luyện khí sĩ khác thì đằng đằng sát khí:
– Nói nhảm với hắn làm gì? Cứ giết luôn là được!
“Lộc sư huynh” giơ tay ngăn hai tên Luyện khí sĩ lại, mỉm cười nói:
– Này vị huynh đài, ta bảo vệ Chúc Tiên Nhi, ngươi có ý kiến gì không?
Chúc Tiên Nhi khẽ thở phào, thu thân thể Yêu Thần Minh Vương, cũng thu đi yêu thân nhền nhện của mình, hóa thành một thiếu nữ mỏng manh yếu đuối, cười duyên nói:
– Đa tạ Lộc sư huynh. Long tộc này thật quá vô lý, vừa mới tới liền ra tay với người ta, nếu không phải có sư huynh tới đúng lúc, người ta có lẽ đã mất mạng rồi!
Ả chớp chớp mắt, thầm nghĩ: “Long tộc này biết không ít bí mật của ta, cũng biết bí mật của Côn tộc, nhất định phải trừ khử! Nay có ba người, thêm cả ta nữa, tiêu diệt hắn là chuyện quá dễ dàng!
– Có ta đây, không ai có thể thương tổn nàng được!
“Lộc sư huynh” chắp tay sau lưng, liếc Chung Nhạc một cái rồi tự phụ nói:
– Long tộc, nơi đây không phải Đông Hải, mà là Đông Hoang, không phải nơi ngươi có thể hung hăng càn quấy. Ta bảo vệ nàng, ai dám ra tay?
Chúc Tiên Nhi ngẩng đầu, ngưỡng mộ:
– Lộc sư huynh thật khí phách! Người ta ngưỡng mộ nam tử như Lộc sư huynh nhất, làm cho trái tim người ta nãy giờ như nai con đi loạn nè…
– Nai con đi loạn?
“Lộc sư huynh” cười ha ha:
– Chúc sư muội, ngu huynh đã sớm muốn cùng nàng nai con đi loạn một phen rồi. Chờ ta đuổi kẻ này đi, chúng ta tâm sự nhé. Long tộc, ngươi còn không đi đi?
Chung Nhạc lắc đầu:
– Ta muốn giết ả, ngươi không ngăn cản được.
“Lộc sư huynh” cười ha ha, bễ nghễ nhìn Chung Nhạc:
– Đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ. Chỉ là một tên Long tộc dã sinh, không biết xuất hiện từ chỗ nào, lại dám to gan mạnh miệng trước mặt ta. Ngươi cứ ra tay thử xem!
Gã vung tay ôm Chúc Tiên Nhi vào lòng, lại mỉm cười nói tiếp:
– Long tộc, ta muốn xem ngươi có thể giết Chúc sư muội trước mặt ta như thế nào!
Gã vừa nói xong, Chung Nhạc lập tức xông tới. Hai tên Luyện khí sĩ Yêu tộc bên cạnh gã lập tức hô to, bên ngoài da mọc đầy đồ đằng văn, rõ ràng là đồ đằng văn của Yêu Thần Minh Vương Quyết, từng cánh tay mọc ra dưới nách, một trái một phải giáp công Chung Nhạc.
“Lộc sư huynh” nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Chúc Tiên Nhi, mỉm cười nói:
– Sư muội đừng lo, Phong Sát đảo ta nằm ngay trên Đông Hải, ngay cả Long tộc cũng phải nể mặt cha ta…
Ầm!
Ba thân hình va chạm, hai tên Yêu tộc kia thét lên đau đớn, nắm đấm của bọn họ vừa đụng phải nắm đấm của Chung Nhạc thì liền vang lên tiếng xương cốt vỡ, toàn bộ da thịt trên cánh tay chúng nổ tung, những cái gân chui ra khỏi cánh tay, hệt như những sợi dây cung đứt đoạn, xương cốt vỡ vụn lộ ra từ trong da thịt, trắng hếu, đáng sợ.
Chung Nhạc xông qua giữa hai người họ, thân thể hai người lập tức bắn sang hai bên, ngực trúng quyền, khiến lồng ngực sụp xuống, sau lưng xuất hiện một dấu quyền cực lớn, xương sườn gãy đâm ra cả sau lưng.
Chung Nhạc đột nhiên lắc mình đi tới trước người “Lộc sư huynh”, lạnh nhạt nói:
– Giao ra đây!
“Lộc sư huynh” vừa sợ, lại vừa giận, nhanh chóng lùi ra sau. Lúc này hai vị Luyện khí sĩ kia ngã rầm xuống đất, không hề động đậy, lục phủ ngũ tạng trong ngực đều bị đánh cho nát bét.
Cùng tu luyện thiên đầu thiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết, thời gian tu luyện cũng không xê xích là bao, nhưng uy lực của nó khi ở trong tay Chung Nhạc và khi ở trong tay hai vị Luyện khí sĩ Yêu tộc kia lại hoàn toàn trái ngược. Chỉ mới va chạm, hai vị Luyện khí sĩ của Phong Sát đảo đã thành hai thi thể.
Nên biết rằng hai vị Luyện khí sĩ này có thực lực không phải là tầm thường yếu ớt như vậy, mà trái ngược, cả hai có thực lực hơn xa người cùng thế hệ, là đệ tử của Phong Sát đảo chủ. Lần này Hãm Không thành chủ thu đồ đệ, bọn họ và “Lộc sư huynh” tiến tới, cả hai đều có tư chất và ngộ tính cao, không thua kém “Lộc sư huynh” là bao.
Trong số Luyện khí sĩ Thoát Thai cảnh ở Phong Sát đảo, bọn họ được coi là cao thủ trong cao thủ, nếu không thì bọn họ cũng không thể nào tìm hiểu ra được thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết. Nhưng hai đại cao thủ này lại chết nhanh như vậy, cho thấy Yêu Thần Minh Vương Quyết của bọn họ có uy lực kém xa Yêu Thần Minh Vương Quyết của Chung Nhạc.
– Hắn chiếm được chân truyền của Yêu Thần Minh Vương Quyết!
“Lộc sư huynh” hoảng sợ, vội ôm Chúc Tiên Nhi lùi nhanh ra sau, chỉ nhảy một cái đã lùi đi hơn trăm trượng, tay kia thì nắm lấy cái sừng hươu của mình dốc sức quăng tới phía Chung Nhạc.
Những tiếc roạc roạc vang lên, sừng hươu bốn nhánh tám chạc đột nhiên tách ra. Chung Nhạc dừng lại, chỉ thấy sừng hươu kia hệt như phi kiếm bay múa xung quanh người hắn, đâm hắn.
Phía trên sừng hươu là các loại đồ đằng văn, rõ ràng là một hồn binh, chẳng những vô cùng sắc bén, lại rất là nặng. Kỳ lạ hơn là tám cái sừng này tạo nên một trận thế, đồ đằng văn còn có tác dụng tương tụ đồ đằng trụ. Một loại sức nặng khó có thể tưởng tượng được áp chế Chung Nhạc, đè hắn xuống đất.
“Lộc sư huynh” lập tức dừng lại, mỉm cười:
– Chúc sư muội, hãy xem ta dùng Liên Sơn đại trận giết hắn để cho nàng hết giận, và báo thù cho hai vị sư đệ…
Gã còn chưa nói xong, Chung Nhạc đột nhiên giơ tay bắt lấy một cái sừng hươu, rồi xông thẳng tới, con mắt thứ ba giữa mi tâm phóng hào quang, một đạo quang mang vô cùng mãnh liệt bắn ra ngòa.
Đạo thần quang này chính là do con mắt thứ ba khi hắn dùng trạng thái Yêu Thần Minh Vương phóng ra. Nhưng lại khác với Yêu Thần Minh Vương của những người khác. Bọn họ khi vận chuyển thân thể Yêu Thần Minh Vương thì do công pháp không hoàn chỉnh nên con mắt thứ ba thường chỉ để làm cảnh. Mà con mắt thứ ba của hắn là thiên nhãn của Toại Hoàng, đủ để khai phát tất cả thần thông có trong thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương.
Mà ánh sáng cực mạnh này đúng là thần thông trong thiên đầu tiên của Yêu Thần Minh Vương Quyết, tên là Minh Vương Nộ Tâm Kiếm!
Ánh sáng ấy bắn thẳng tới Chúc Tiên Nhi trong lòng “Lộc sư huynh” với tốc độ nhanh tới mức khó có thể tưởng tượng. “Lộc sư huynh” lúc này đang ôm Chúc Tiên Nhi, cảm thấy thân thể mềm mại ấy, tâm viên ý mãn. Mà Chúc Tiên Nhi lại càng thêm yên tâm, đang định ngẩng đầu nói vài câu với “Lộc sư huynh”, mà đạo Minh Vương Nộ Tâm Kiếm đã đánh tới trước mặt.
Oành…
Đầu thiếu nữ nổ tung, máu tươi và óc văng khắp nơi, chỉ còn cái thân thể mềm mại vẫn được “Lộc sư huynh” ôm.
– Uy lực của Minh Vương Nộ Tâm Kiếm trong Yêu Thần Minh Vương Quyết mạnh thế ư?
Chung Nhạc lắp bắp kinh hãi, không ngờ uy lực của kiếm khí bắn ra từ trong thần nhãn lại mạnh như vậy, ngay cả cường giả như Chúc Tiên Nhi không kịp phòng ngự, bị một kiếm tiêu diệt.
– Thực sự không phải Minh Vương Nộ Tâm Kiếm mạnh, mà là thiên nhãn của Toại Hoàng. Tân Hỏa từng nói với ta, rằng ta chiết xuất huyết mạch của Phục Hy, kết hợp thiên nhãn của Toại Hoàng luyện thành thần nhãn thứ ba, uy lực rất mạnh, nếu không có thiên nhãn của Toại Hoàng, kiếm này của ta sẽ không đáng sợ như thế. Nếu thật sự luyện thành thần nhãn thứ ba, mở ra thần nhãn, uy lực chắc chắn còn đáng sợ hơn nhiều!
Chung Nhạc hiểu được Minh Vương Nộ Tâm Kiếm mà mình vừa thi triển có uy lực cực kỳ đáng sợ, nhưng tiêu hao năng lượng rất lớn. Thức hải của hắn coi như rộng lớn, phải rộng cả ngàn mẫu, mà khi bắn đạo kiếm quang này ra, thức hải chỉ còn lại trăm mẫu, tinh thần lực bị tiêu hao đi non nửa.
“Minh Vương Nộ Tâm Kiếm tuy tốt, nhưng không thể sử dụng loạn, nếu không sẽ ngốn hết tinh thần lực, sẽ rất nguy hiểm. Với tu vi hiện giờ, ta tối đa chỉ phát được ba kiếm, tinh thần lực sẽ cạn kiệt.” Hắn thầm nghĩ.
“Lộc sư huynh” nhìn thân thể không đầu trong lòng, vừa sợ vừa giận. Chung Nhạc mắt bắn thần quang, một kiếm giết Chúc Tiên Nhi, làm cho gã không có cơ hội ngăn cản. Chúc Tiên Nhi cứ thế chết đi, mà loại thần thông này, gã chưa từng gặp bao giờ..
– Đây mới là thần thông trong Yêu Thần Minh Vương Quyết?
Gã ngẩng đầu, đã thấy Chung Nhạc đ tới trước người gã.
– Ta đã nói ta muốn giết ả, ngươi không ngăn được.
Chung Nhạc lắc đàu, giơ tay đưa tám cái sừng hươu tới trước mặt “Lộc sư huynh” bình thản nói:
– Ngươi xem đi, ngươi quả thật không ngăn cản được. Đây là sừng của ngươi, cất cho kỹ. Lộc sư huynh, chuyện ta giết Chúc Tiên Nhi, ngươi sẽ không nói cho ai chứ?
“Lộc sư huynh” run rẩy, giơ tay nắm lấy sừng, lúng túng nói:
– Không, tất nhiên là không rồi…
– Ngươi tháo sừng xuống chắc đau lắm nhỉ, để ta cắm lên đầu lại cho ngươi.
Chung Nhạc ân cần nói, đột nhiên tám cánh tay vung lên, đem tám cái sừng hung hăng đâm vào trong đầu Lộc sư huynh, rồi hắn xoay người bước đi, miệng lẩm bẩm:
– Ta không tin ngươi, ngươi nói xem phải làm sao đây?
Ở sau lưng hắn, thi thể “Lộc sư huynh” với cái đầu bị cắm đầy sừng hươu lung la lung lay, rồi đổ rầm xuống đất.
– Giết con gái Phong Cốc thành chủ, hai đệ tử của Phong Sát đảo chủ, chuyện này can hệ quá lớn, dù ta có thành đệ tử quan môn của Hãm Không thành chủ thì bất cứ lúc nào cũng bị hai cường giả kia trả thù. Nên, xin lỗi Lộc sư huynh nhé.