Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 1024: Hai kẻ cầm thú (2)
Quân Vô Đạo hơi đỏ mặt, trừng mắt với hắn rồi quay người bỏ đi. Chung Nhạc gọi Hồ Tam Ông tới, lấy lại chiến thư, đọc kỹ lại một lượt, cười:
- Cũng là một kẻ gây tai họa chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Thạch Âm Cơ rời khỏi Nhạc Hầu phủ thì đi tìm Cư Ẩn đã được phong là Tề Nhạc Hầu, cười:
- Ta mới qua Nhạc Hầu phủ, Nhạc Hầu nhờ ta đưa chiến thư cho ngươi.
Sắc mặt Cư Ẩn hơi biến đổi, nhận lấy chiến thư đọc thì thấy:
- Giờ Tý tối mai, ta và ngươi, thuần dương lôi kiếp tầng thứ bốn mươi chín, tranh đoạt danh hiệu đệ nhất luyện khí sĩ Lục Đạo Giới, không gặp không về!
Khóe mắt Cư Ẩn giật giật, đóng chiến thư lại, cười khảy:
- Một tên nhân tộc nhỏ bé lại dám khiêu chiến ta? Coi Cư Phương thần tộc ta ăn chay hay sao?
Thạch Âm Cơ le lưỡi, cười:
- Ngươi đừng giận quá như vậy. Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Ngươi cũng tới tầng bốn mươi chín của thuần dương lôi trạch, hắn cũng vậy. Phụ thân ta phong hắn là Nhạc Hầu, cũng phong ngươi Tề Nhạc Hầu, có ý là nói ngươi và hắn ngang hàng nhau, không phân mạnh yếu.
- Tề Nhạc Hầu?
Cư Ẩn nhàn nhạt nói:
- Tại sao lại là Tề Nhạc Hầu mà không phải Tề Ẩn Hầu? Cho dù hắn không tới tìm ta thì ta cũng muốn tìm hắn. Ta và hắn sớm muộn gì cũng phải đấu!
- Bớt giận bớt giận!
Thạch Âm Cơ khuyên:
- Ngươi và hắn đánh nhau đừng có tới mức sinh tử. Danh hiệu đệ nhất Uy Thần Lục Đạo Giới không quan trọng tới vậy đâu.
Cư Ẩn vẫn cơn thịnh nộ không xuôi, Thạch Âm Cơ đành cáo từ.
Nữ tử này trở lại cung mới cười:
- Cò ngao tranh chấp, lưỡng bại câu thương, ta nhân cơ hội đó đánh bại cả hai. Vậy thì ta chính là đệ nhất luyện khí sĩ Uy Thần Lục Đạo Giới rồi!
- Âm Cơ, con lại làm gì vậy?
Thạch Cơ nương nương đi tới, cười hỏi.
Thạch Âm Cơ liền nói lại một lượt, Thạch Cơ nương nương lắc đầu:
- Con giống cha con, nhiều tâm kế, lắm âm mưu, nhưng sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi.
Giờ Tý ngày hôm sau, Cư Ẩn một minh tới tầng bốn chín thuần dương lôi trạch. Lôi trạch chỉ cần đã vượt qua thì sẽ không quay lại, vì thế hắn cứ thế tiến thẳng lên là được.
Cư Ẩn tới tầng thứ bốn chín, nhìn quanh thì không thấy ai mà chỉ có mình hắn ở đó.
Hắn đợi một lúc lâu, giờ Tý đã qua. Cư Ẩn đại nộ, bỗng có một tiếng cười:
- Cư Ẩn huynh lại tới thật sao.
Cư Ẩn nộ khí xung thiên, thấy Chung Nhạc lững thững bước tới, chỉ hận không thể nhấc cổ hắn lên. Cư Ẩn cười khảy
- Giờ ngươi mới tới?
Chung Nhạc lững thững lên tầng bốn chín, vươn vai một cái, cười:
- Ta tới đưa thư cho huynh xem.
Nói rồi ném một bức chiến thư ra.
Cư Ẩn mở ra đọc thì khựng người, lập tức hiểu ra, vội lấy chiến thư của mình ra:
- Ta cũng có một bức y hệt.
- Của huynh cũng là nàng ta đưa?
Chung Nhạc chớp mắt, cười hỏi.
Cư Ẩn gật đầu:
- Là nàng ta đưa.
Hai người nhìn nhau, trong bụng hiểu ý, đột nhiên cả Chung Nhạc và Cư Ẩn cùng lao như bay về một hướng.
Uỳnh uỳnh!
Hai người cùng tung một quyền, nắm đấm phá tan không gian. Vùng không gian đó chấn động, một tiếng kêu kinh hãi vọng lại. Thạch Âm Cơ từ trong không gian hiện thân, vội vàng đưa tay đỡ hai quyền của họ.
Sức chấn động lớn truyền tới, Thạch Âm Cơ hự một tiếng. Nàng ta đối diện với Chung Nhạc hay Cư Ẩn đều khó lòng thắng được. Giờ hai ngươi giáp công khiến nàng ta không gánh nổi, bay ngược về sau.
Chung Nhạc nhún người đuổi theo, dưới sườn mọc ra sáu cánh tay, cộng với hai cánh tay vốn võ, tám cánh tay tám nắm đấm tung quyền như cuồng phong vũ bão.
Thạch Âm Cơ khí tức bất ổn, bị đánh ngã, kêu lên:
- To gan, ta là con gái của Giới Đế, ngươi dám động tới ta?
Chung Nhạc đẩy ngã Thạch Âm Cơ, ngồi trên người nàng ta tung quyền. Thạch Âm Cơ kêu thét, ưỡn người định hất ngã hắn nhưng Chung Nhạc tung quyền như mưa khiến nàng chỉ biết ôm đầu, vừa ngượng vừa phẫn nộ. Mặc cho nàng có dùng lực thế nào cũng không thể hất ngã được Chung Nhạc.
Chung Nhạc đột nhiên quay đầu lại, nắm đấm vẫn tung ra như mưa, nói:
- Cư Ẩn huynh, huynh không tới trút giận chút sao?
Cư Ẩn há hốc mồm, nghe thế vội nói:
- Nàng ta là công chúa, ép nàng ta hiện thân cảnh cáo một chút là được rồi. Chung huynh hà tất phải đánh nàng ta? Vạn nhất Giới Đế và Thạch Cơ nương nương biết…
- Huynh sợ sao?
Chung Nhạc cười.
Cư Ẩn hừ lạnh một tiếng, liều mạng tiến lại:
- Ngươi không sợ mà ta lại sợ chắc?
Chung Nhạc nói:
- Huynh giữ hai chân nàng ta lại, cẩn thận đá phải huynh.
- Hai tên cầm thú!
Thạch Âm Cơ hét lên.
Hai người tay đấm chân đá trút giận, ném công chúa quần áo xộc xệch từ trên tầng bốn chín thuần dương lôi trạch xuống rồi mau chóng rời đi.
- Thoải mái!
Cư Ẩn chỉnh lại quần áo, thở một hơi cười
- Ta chưa từng đánh công chúa, hôm nay coi như thử cái mới.
Chung Nhạc cũng chỉnh lại quần áo, cười:
- Nàng ta chính là chán sống rồi, đánh xong thật sảnh khoái. Cư Ẩn huynh, trời đã tối, chi bằng tới Thiên Cư Lâu, ta mời huynh uống rượu.
Cư Ẩn cười:
- Chung huynh, Thiên Cư Lâu đắt lắm, ta sợ ngươi không mời nổi. Ta biết ngươi vừa mới tới Thiên Giới không lâu, tuy được phong hầu nhưng không có được mấy lợi ích thực chất.
Chung Nhạc chớp mắt:
- Nghe nói Thiên Cư Lâu là sản nghiệp của Cư Phương thần tộc, nếu tới cùng Hầu Gia của Cư Phương thần tộc thì…
Cư Ẩn cười ha ha:
- Ta mời!
Hai người bỏ qua mọi hiềm khích trước kia cùng uống rượu thoải mái một trận, bàn luận công pháp thần thông, cảm thấy gặp nhau thật quá muộn. Còn Thạch Âm Cơ cũng bò dậy, mặt mày sưng vù, quần áo xộc xệch, nước mắt giàn giụa:
- Hai tên cầm thú dám ức hiếp ta…
Nàng trở lại cung, Thạch Cơ nương nương cười:
- Chịu thiệt rồi?
Thạch Âm Cơ tố khổ:
- Âm mưu của con bị tên nhân tộc đó nhìn ra, kết quả hai bọn chúng liên thủ ức hiếp con. Mẹ hãy báo thù cho con!
Thạch Cơ nương nương lắc đầu:
- Ta đã nói con nhiều tâm kế lắm âm mưu, đáng đời. Con và Cư Ẩn vốn đều yếu hơn tên nhân tộc đó một bậc. Hắn đại gian như trung, đại trí như ngu, giờ con chịu chút thiệt thòi trước hắn cũng không phải gì to tát. Công pháp thần thông của con là của ta và cha con dạy. Công pháp thần thông của Cư Ẩn là từ Cư Phương thần tộc, còn của hắn là tự sáng tạo, cao thấp chính là ở chỗ đó.
- Mẹ không báo thù cho con?
Thạch Âm Cơ bất bình.
- Ta không thể báo thù. Ai cũng được chỉ có ta là không thể ra tay với Nhạc Hầu.
Thạch Âm Cơ nhàn nhã nói:
- Ta là cánh tay trái của cha con, hắn dựa vào sức mạnh của Thạch tộc ta mới lên được vị trí Giới Đế. Nhưng Thạch tộc ta cũng là ẩn họa của hắn, vì thế phải tìm một cách tay phải để áp chế ta và Thạch tộc. Tên nhân tộc Chung Nhạc này chính là cánh tay phải của hắn. Nếu ta động vào hắn, cha con sẽ trở mặt với ta. Cha con nhiều tâm cơ, ta và hắn tuy là phu thê nhưng hắn đề phòng ta còn nhiều hơn.
- Cũng là một kẻ gây tai họa chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Thạch Âm Cơ rời khỏi Nhạc Hầu phủ thì đi tìm Cư Ẩn đã được phong là Tề Nhạc Hầu, cười:
- Ta mới qua Nhạc Hầu phủ, Nhạc Hầu nhờ ta đưa chiến thư cho ngươi.
Sắc mặt Cư Ẩn hơi biến đổi, nhận lấy chiến thư đọc thì thấy:
- Giờ Tý tối mai, ta và ngươi, thuần dương lôi kiếp tầng thứ bốn mươi chín, tranh đoạt danh hiệu đệ nhất luyện khí sĩ Lục Đạo Giới, không gặp không về!
Khóe mắt Cư Ẩn giật giật, đóng chiến thư lại, cười khảy:
- Một tên nhân tộc nhỏ bé lại dám khiêu chiến ta? Coi Cư Phương thần tộc ta ăn chay hay sao?
Thạch Âm Cơ le lưỡi, cười:
- Ngươi đừng giận quá như vậy. Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Ngươi cũng tới tầng bốn mươi chín của thuần dương lôi trạch, hắn cũng vậy. Phụ thân ta phong hắn là Nhạc Hầu, cũng phong ngươi Tề Nhạc Hầu, có ý là nói ngươi và hắn ngang hàng nhau, không phân mạnh yếu.
- Tề Nhạc Hầu?
Cư Ẩn nhàn nhạt nói:
- Tại sao lại là Tề Nhạc Hầu mà không phải Tề Ẩn Hầu? Cho dù hắn không tới tìm ta thì ta cũng muốn tìm hắn. Ta và hắn sớm muộn gì cũng phải đấu!
- Bớt giận bớt giận!
Thạch Âm Cơ khuyên:
- Ngươi và hắn đánh nhau đừng có tới mức sinh tử. Danh hiệu đệ nhất Uy Thần Lục Đạo Giới không quan trọng tới vậy đâu.
Cư Ẩn vẫn cơn thịnh nộ không xuôi, Thạch Âm Cơ đành cáo từ.
Nữ tử này trở lại cung mới cười:
- Cò ngao tranh chấp, lưỡng bại câu thương, ta nhân cơ hội đó đánh bại cả hai. Vậy thì ta chính là đệ nhất luyện khí sĩ Uy Thần Lục Đạo Giới rồi!
- Âm Cơ, con lại làm gì vậy?
Thạch Cơ nương nương đi tới, cười hỏi.
Thạch Âm Cơ liền nói lại một lượt, Thạch Cơ nương nương lắc đầu:
- Con giống cha con, nhiều tâm kế, lắm âm mưu, nhưng sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi.
Giờ Tý ngày hôm sau, Cư Ẩn một minh tới tầng bốn chín thuần dương lôi trạch. Lôi trạch chỉ cần đã vượt qua thì sẽ không quay lại, vì thế hắn cứ thế tiến thẳng lên là được.
Cư Ẩn tới tầng thứ bốn chín, nhìn quanh thì không thấy ai mà chỉ có mình hắn ở đó.
Hắn đợi một lúc lâu, giờ Tý đã qua. Cư Ẩn đại nộ, bỗng có một tiếng cười:
- Cư Ẩn huynh lại tới thật sao.
Cư Ẩn nộ khí xung thiên, thấy Chung Nhạc lững thững bước tới, chỉ hận không thể nhấc cổ hắn lên. Cư Ẩn cười khảy
- Giờ ngươi mới tới?
Chung Nhạc lững thững lên tầng bốn chín, vươn vai một cái, cười:
- Ta tới đưa thư cho huynh xem.
Nói rồi ném một bức chiến thư ra.
Cư Ẩn mở ra đọc thì khựng người, lập tức hiểu ra, vội lấy chiến thư của mình ra:
- Ta cũng có một bức y hệt.
- Của huynh cũng là nàng ta đưa?
Chung Nhạc chớp mắt, cười hỏi.
Cư Ẩn gật đầu:
- Là nàng ta đưa.
Hai người nhìn nhau, trong bụng hiểu ý, đột nhiên cả Chung Nhạc và Cư Ẩn cùng lao như bay về một hướng.
Uỳnh uỳnh!
Hai người cùng tung một quyền, nắm đấm phá tan không gian. Vùng không gian đó chấn động, một tiếng kêu kinh hãi vọng lại. Thạch Âm Cơ từ trong không gian hiện thân, vội vàng đưa tay đỡ hai quyền của họ.
Sức chấn động lớn truyền tới, Thạch Âm Cơ hự một tiếng. Nàng ta đối diện với Chung Nhạc hay Cư Ẩn đều khó lòng thắng được. Giờ hai ngươi giáp công khiến nàng ta không gánh nổi, bay ngược về sau.
Chung Nhạc nhún người đuổi theo, dưới sườn mọc ra sáu cánh tay, cộng với hai cánh tay vốn võ, tám cánh tay tám nắm đấm tung quyền như cuồng phong vũ bão.
Thạch Âm Cơ khí tức bất ổn, bị đánh ngã, kêu lên:
- To gan, ta là con gái của Giới Đế, ngươi dám động tới ta?
Chung Nhạc đẩy ngã Thạch Âm Cơ, ngồi trên người nàng ta tung quyền. Thạch Âm Cơ kêu thét, ưỡn người định hất ngã hắn nhưng Chung Nhạc tung quyền như mưa khiến nàng chỉ biết ôm đầu, vừa ngượng vừa phẫn nộ. Mặc cho nàng có dùng lực thế nào cũng không thể hất ngã được Chung Nhạc.
Chung Nhạc đột nhiên quay đầu lại, nắm đấm vẫn tung ra như mưa, nói:
- Cư Ẩn huynh, huynh không tới trút giận chút sao?
Cư Ẩn há hốc mồm, nghe thế vội nói:
- Nàng ta là công chúa, ép nàng ta hiện thân cảnh cáo một chút là được rồi. Chung huynh hà tất phải đánh nàng ta? Vạn nhất Giới Đế và Thạch Cơ nương nương biết…
- Huynh sợ sao?
Chung Nhạc cười.
Cư Ẩn hừ lạnh một tiếng, liều mạng tiến lại:
- Ngươi không sợ mà ta lại sợ chắc?
Chung Nhạc nói:
- Huynh giữ hai chân nàng ta lại, cẩn thận đá phải huynh.
- Hai tên cầm thú!
Thạch Âm Cơ hét lên.
Hai người tay đấm chân đá trút giận, ném công chúa quần áo xộc xệch từ trên tầng bốn chín thuần dương lôi trạch xuống rồi mau chóng rời đi.
- Thoải mái!
Cư Ẩn chỉnh lại quần áo, thở một hơi cười
- Ta chưa từng đánh công chúa, hôm nay coi như thử cái mới.
Chung Nhạc cũng chỉnh lại quần áo, cười:
- Nàng ta chính là chán sống rồi, đánh xong thật sảnh khoái. Cư Ẩn huynh, trời đã tối, chi bằng tới Thiên Cư Lâu, ta mời huynh uống rượu.
Cư Ẩn cười:
- Chung huynh, Thiên Cư Lâu đắt lắm, ta sợ ngươi không mời nổi. Ta biết ngươi vừa mới tới Thiên Giới không lâu, tuy được phong hầu nhưng không có được mấy lợi ích thực chất.
Chung Nhạc chớp mắt:
- Nghe nói Thiên Cư Lâu là sản nghiệp của Cư Phương thần tộc, nếu tới cùng Hầu Gia của Cư Phương thần tộc thì…
Cư Ẩn cười ha ha:
- Ta mời!
Hai người bỏ qua mọi hiềm khích trước kia cùng uống rượu thoải mái một trận, bàn luận công pháp thần thông, cảm thấy gặp nhau thật quá muộn. Còn Thạch Âm Cơ cũng bò dậy, mặt mày sưng vù, quần áo xộc xệch, nước mắt giàn giụa:
- Hai tên cầm thú dám ức hiếp ta…
Nàng trở lại cung, Thạch Cơ nương nương cười:
- Chịu thiệt rồi?
Thạch Âm Cơ tố khổ:
- Âm mưu của con bị tên nhân tộc đó nhìn ra, kết quả hai bọn chúng liên thủ ức hiếp con. Mẹ hãy báo thù cho con!
Thạch Cơ nương nương lắc đầu:
- Ta đã nói con nhiều tâm kế lắm âm mưu, đáng đời. Con và Cư Ẩn vốn đều yếu hơn tên nhân tộc đó một bậc. Hắn đại gian như trung, đại trí như ngu, giờ con chịu chút thiệt thòi trước hắn cũng không phải gì to tát. Công pháp thần thông của con là của ta và cha con dạy. Công pháp thần thông của Cư Ẩn là từ Cư Phương thần tộc, còn của hắn là tự sáng tạo, cao thấp chính là ở chỗ đó.
- Mẹ không báo thù cho con?
Thạch Âm Cơ bất bình.
- Ta không thể báo thù. Ai cũng được chỉ có ta là không thể ra tay với Nhạc Hầu.
Thạch Âm Cơ nhàn nhã nói:
- Ta là cánh tay trái của cha con, hắn dựa vào sức mạnh của Thạch tộc ta mới lên được vị trí Giới Đế. Nhưng Thạch tộc ta cũng là ẩn họa của hắn, vì thế phải tìm một cách tay phải để áp chế ta và Thạch tộc. Tên nhân tộc Chung Nhạc này chính là cánh tay phải của hắn. Nếu ta động vào hắn, cha con sẽ trở mặt với ta. Cha con nhiều tâm cơ, ta và hắn tuy là phu thê nhưng hắn đề phòng ta còn nhiều hơn.