Nhân Cách Nguy Hiểm
Chương 99: C99: Giáo viên
Dịch: LTLT
Khối lớp 10 ở tòa nhà đối diện, giữa hai tòa nhà có một hành lang nối liền từ nam đến bắc, đứng trên hành lang có thể nhìn rõ tình hình trong tòa đối diện.
Trái ngược với bầu không khí căng thẳng của khối 11, khối 10 bình yên hơn một chút.
Dù sao cũng cách một khoảng, lúc vụ án xảy ra cũng không ai nhìn thấy.
Người chết đều là học sinh lớp 11, không liên quan gì mấy đến lớp 10 bọn họ.
Trì Thanh nghe tiếng đọc bài văng vẳng, đi dọc theo hành lang đến khối lớp 10.
Có học sinh học không tập trung, nghĩ đến tin đồn đáng sợ ở khối 11, suy nghĩ rời khỏi bài kiểm tra, nhìn về phía đối diện.
Xuyên qua kính thủy tinh, cậu ta nhìn thấy một người đàn ông cao gầy đeo găng tay màu đen, vẻ mặt u ám xuất hiện trên hành lang. Bởi vì đường cằm gầy gò nên trông sắc bén, người đó khoác một cái áo màu đen, ngũ quan xinh đẹp đến ngạc nhiên.
Chỉ là dù trông có đẹp đến đâu đi nữa…
Cũng khiến cho người khác có cảm giác giống như bước ra từ hiện trường phạm tội.
“Chúng ta nhìn câu hỏi đầu tiên, tiêu đề của câu hỏi này có bao nhiêu người đọc sai rồi, ai đọc sai giơ tay lên cho tôi xem.”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhất định phải đọc đề cho kỹ, đọc cho cẩn thận, đứa nào đứa nấy cứ thích nhảy vào hố. Ai nói xem câu này giải thế nào?”
Trong lớp 10a1, một nữ giáo viên mặc áo khoác dài màu nâu, một tay đang cầm bài kiểm tra, tay còn lại chống lên chiếc bàn hàng đầu tiên, dựa vào góc bàn đọc đề. Cô ta trông ngoài ba mươi, mắt một mí, ánh mắt vừa kiên định vừa tràn đầy sức mạnh, dáng vẻ rất nghiêm túc, khó tinh. Ánh mắt sắc như dao của cô ta lướt qua tất cả học sinh bên dưới, cuối cùng dừng lại ở cậu học sinh đang thất thần: “Em, đứng lên trả lời.”
Nam sinh bị gọi dời tầm mắt về lại: “A…”
“Xin lỗi cô Tưởng.” Nam sinh cúi đầu, “Câu này em không biết làm.”
Cô Tưởng.
Trì Thanh đi đến cửa sau của lớp bọn họ thì nghe thấy câu này.
Sau đó Trì Thanh thấy nữ giáo viên họ Tưởng này hung dữ nhìn nam sinh kia, tiếp đó rời khỏi hàng đầu tiên. Ngón tay sơn màu đỏ chót lấy một viên phấn màu trắng từ hộp đựng phấn trên bục giảng, cô ta xoay người bắt đầu viết lên bảng đen.
Lớp học rất yên tĩnh, tất cả học sinh đều đang tập trung tinh thần nghe giảng.
Phấn và bảng đen tiếp xúc với nhau phát ra tiếng “cạch cạch cạch cạch”.
Advertisement
Rất nhanh, trên bảng có thêm một hàng chữ xinh đẹp được viết bằng phấn.
Hàng chữ này gần như trùng lặp với nét chữ trên tập tài liệu vừa rồi của ba học sinh.
Trì Thanh nhớ ra, chỗ ký tên giáo viên cuối cùng trên tài liệu vừa rồi có viết ba chữ: Tưởng Y Vân.
Anh đang suy nghĩ thì sau lưng vang lên một giọng nói chậm rãi: “Học sinh mình từng dạy xảy ra chuyện, cô ta chưa từng hỏi thăm. Dù ba học sinh kia không phải “học sinh ngoan” đúng nghĩa nhưng thân là giáo viên, cô ta cũng không nên phản ứng như thế này.”
Trì Thanh quay đầu lại.
Trong tay Giải Lâm cầm ba bộ hồ sơ mà vừa rồi anh đã xem ở bên đó.
“Vừa mới không để ý đã không thấy em đâu rồi.” Giải Lâm huơ huơ ba bộ hồ sơ trong tay nói, “Sau này dù đi đâu cũng có thể nói một tiếng cho người yêu em không?”
Giải Lâm nói xong, thấy yêu cầu này đối với Trì Thanh e rằng có hơi khó.
Bắt đầu từ hôm quen biết, người này vốn đã có tính cách thích đi lại một mình.
Thỏa hiệp với Trì Thanh đã thành thói quen.
“Thôi bỏ đi.” Giải Lâm cuộn hồ sơ trong tay lại, “Dù sao em có đi đâu thì anh cũng có thể tìm thấy em.”
Rất nhanh, tiếng chuông hết giờ vang lên.
Lớp trưởng dẫn đầu hét một câu “đứng lên”, toàn thể học sinh lập tức đứng dậy, đồng thanh nói: “Chào cô ạ.”
Chữ “ạ” còn chưa nói dứt, lớp học vốn yên tĩnh lập tức như ong vỡ tổ, bắt đầu ồn ào.
Tưởng Y Vân phủi bụi dính trên tay, mang theo giáo án rời khỏi lớp học. Một nữ sinh chạy ra ngoài lớp, giữ Tưởng Y Vân lại: “Cô Tưởng…”
Tưởng Y Vân đi chậm lại, dù đã hết tiết nhưng khí thế không được nói xen vào trên người cô ta vẫn chưa biến mất.
“Sao thế?” Cô ta hỏi.
Mặt nữ sinh đỏ bừng, một lát sau mới nói: “Đám Cao Dương xem nhật ký trong hộc bàn của em…”
Giải Lâm với Trì Thanh cách bọn họ khá gần, bọn họ đều nghe thấy rất rõ hai người họ nói chuyện.
Trì Thanh không biết nam sinh nào là Cao Dương, chắc là một trong những nam sinh đùa giỡn với nhau, vừa hết tiết đã chạy đến cuối lớp học.
Đối với nữ sinh mà nói, nhật ký là một thứ rất riêng tư.
Nó truyền tải rất nhiều tâm tư nhỏ bé của nữ sinh, vả lại những thứ viết trong nhật ký vốn đã hơi nhạy cảm.
Cô bé có thể lấy can đảm đến tìm Tưởng Y Vân nói chuyện này đã không dễ dàng rồi.
Nhưng Tưởng Y Vân không để chuyện nhỏ nhặt này vào lòng: “Cố gắng đừng để nhật ký ở lớp… Có lẽ mấy em ấy không cố ý.”
Sau khi nói thêm mấy câu không liên quan, Tưởng Y Vân nhấc tay xem đồng hồ: “Cô còn phải họp, nếu em còn chuyện gì thì tan học đến tìm cô có được không?”
Nữ sinh hiển nhiên đã không muốn tiếp tục chủ đề này.
Cô bé cụp mắt nói: “… Dạ, vâng.”
Ngay cả Trì Thanh còn có thể nghe ra được cô giáo này không “dễ gần” chút nào.
Nhìn bóng dáng cô ta, Giải Lâm trầm ngâm nói: “Giáo viên giỏi, năng lực chuyên môn vững vàng, nhưng không thích giao lưu với học sinh, cũng không quan tâm tâm trạng của học sinh. Cao gót của cô ta chắc khoảng mười phân, móng tay dán rất dài, vừa rồi cầm phấn không quá tiện… Cô Tưởng này có lẽ là một người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh tế.”
Giữa cô ta và ba học sinh kia rốt cuộc có liên quan gì?
Tưởng Y Vân vội vàng đi xuống cầu thang ở cuối hành lang, nhưng chân mang cao gót còn chưa bước được mấy bậc cầu thang thì sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một lực đẩy.
Chân cô ta đứng không vững, tay buông ra, tài liệu trong tay rơi tá lả xuống đất.
Một giây trước khi cô ta nghĩ mình sẽ ngã thì bàn tay sau lưng lại nhẹ nhàng vội kéo cô ta lại. Cô ta đang định nổi giận, quay đầu lại lập tức đối diện với một đôi mắt cười xinh đẹp: “Xin lỗi, vừa rồi tôi không cẩn thận, cô không sao chứ?”
Vốn là có sao.
Nhưng đối diện với gương mặt này, cô ta thật sự không nói ra được chữ “có”.
“Không sao…”
Sau khi đứng vững, Tưởng Y Vân lại bổ sung thêm một câu: “Anh… anh là phụ huynh sao?”
Người đàn ông này ăn mặc không giống nhân viên trong trường.
Giải Lâm thay đổi thân phận rất tự nhiên: “À phải, em trai tôi đang học ở đây. Nó đi học trễ hoài, hôm nay giáo viên gọi tôi đến.”
Tưởng Y Vân chần chừ nhìn người đứng bên cạnh Giải Lâm: “Còn đây là?”
Giải Lâm kéo Trì Thanh đến cạnh mình nói: “Cậu ấy cũng là em trai tôi, nhà tôi có ba anh em.”
Trì Thanh: “…?”
Trì Thanh nhớ đến nội dung đối thoại của Giải Lâm với Tô Hiểu Bác trên xe trước đó, anh nghi ngờ ván cờ này Giải Lâm đã đánh rất lâu rồi.
Giải Lâm nói xong, ngón tay khoác trên vai Trì Thanh cong lên, gõ lên bả vai anh: “Đúng không?”
Trì Thanh: “Đúng cái đầu anh.”
Giải Lâm: “Không lễ phép, bình thường em đều gọi anh là anh trai.”
Có biết xấu hổ không hả?
Giải Lâm nói xong còn thật sự kiên nhẫn chờ, đang chờ anh gọi hắn.
Trì Thanh vung tay hắn ra: “Xin lỗi, thời kỳ nổi loạn, không muốn gọi.”
Nói xong, Trì Thanh ngồi xuống, bàn tay trắng bợt đến mức nổi tơ máu nhặt tờ giấy rơi bên chân mình lên. Bên trong áo khoác dài của Tưởng Y Vân phối với một chiếc váy, không tiện ngồi xuống, đặc biệt là không thể làm động tác này ở trên cầu thang, thế là cô ta chờ Trì Thanh nhặt giấy xong, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn cậu.”
Tưởng Y Vân chú ý đến người “em trai” này, một tay đeo găng tay màu đen, tay còn lại không đeo. Trong cuộc sống thường ngày, cô hiếm khi thấy có người đeo găng tay, không khỏi nhìn lâu một chút.
Trì Thanh lạnh lùng nói: “Không có gì.”
Lúc đưa tờ giấy qua, Trì Thanh giả vờ vô tình quẹt thật nhẹ lên ngón tay út của Tưởng Y Vân.
Đây là kế hoạch mà anh với Giải Lâm đã bàn bạc mấy phút trước.
Nếu như muốn xác nhận giáo viên họ Tưởng này có đáng nghi hay không, hoặc giữa cô ta và ba người chết đã xảy ra chuyện gì trong thời gian ngắn nhất thì đây là cách nhanh nhất.
Tuy ban đầu Giải Lâm không đồng ý với kế hoạch này.
“Em thôi đi.” Giải Lâm nói, “Đã bị ưa sạch sẽ đến thế này rồi, đừng đụng cô ta, anh nghĩ cách dụ cô ta nói ra.”
Nhưng đây là lần đầu tiên Trì Thanh chủ động muốn làm việc này.
Sau khi biết được một chút cảm xúc, cũng biết được những cảm xúc này mâu thuẫn đều có nguyên nhân, anh không còn bài xích những giọng nói biến dạng kia nữa.
Thế là anh nói: “Em muốn thử.”
[…]
Khoảnh khắc ngón tay Trì Thanh đặt lên, tất cả âm thanh xung quanh biến mất hoàn toàn.
Giọng nói biến dạng của cô Tưởng tràn vào, nhưng cô ta lại nói: [Anh ta là phụ huynh của học sinh nào nhỉ, không biết có bạn gái chưa…]
Mấy phút ngắn ngủi, đọc được hai câu.
Câu nào cũng không rời khỏi Giải Lâm.
Ngón tay Trì Thanh có hơi cứng ngắc, anh rất muốn nói: Anh ấy không có bạn gái, nhưng đã có bạn trai rồi.
Anh không thể dừng lại ở ngón tay Tưởng Y Vân quá lâu, một giây trước khi buông tờ giấy phải rụt ngón tay về, Giải Lâm đột nhiên nói: “Tôi nói sao lại nhìn cô có hơi quen quen, Vương Viễn là học sinh cũ của cô đúng không? Em ấy chơi khá thân với em trai tôi, chung một lớp. Có lẽ trước đây tôi từng gặp cô.”
Vương Viễn là tên của người bị hại.
Giải Lâm nhìn ra được Trì Thanh đọc suy nghĩ không được suôn sẻ, lúc nói chuyện cố ý đẩy một câu.
Nếu như cái chết của Vương Viễn liên quan đến cô ta thì sau khi nghe thấy cái tên “Vương Viễn” cô ta nhất định sẽ có phản ứng.
Tưởng Y Vân sửng sốt.
Hình như cô ta nhớ đến cái chết của Vương Viễn.
Một lát sau, cô ta dần bình tĩnh lại, cười rất miễn cưỡng với Trì Thanh, có hơi buồn bã nói: “Xin lỗi, tôi nhớ đến Vương Viễn… Em ấy là một đứa trẻ ngoan, không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.”
Tưởng Y Vân còn phải đi họp, sau khi nói xong câu này thì nhận lấy chồng tài liệu, đôi chân mang cao gót đi xuống lầu.
Trì Thanh nhìn tay mình, nhịn một chút cuối cùng vẫn đi vào nhà vệ sinh bên cạnh rửa tay sạch sẽ.
Chuông vào học reo lên.
Hành lang và nhà vệ sinh đều không bóng người, trong nhà vệ sinh vắng vẻ chỉ còn lại tiếng nước chảy.
Giải Lâm cầm găng tay vừa tháo ra giùm Trì Thanh, hỏi: “Cô ta đã nói gì sao?”
Trì Thanh tắt vòi nước.
Nhà vệ sinh rơi vào thời gian yên lặng.
Một lát sau, Trì Thanh mới nói: “Cô ta rất mừng.”
Giải Lâm hơi sửng sốt.
“Vương Viễn, không chỉ Vương Viễn, ba người họ chết rồi, cô ta rất vui mừng.”
Giọng nói biến dạng thuộc về Tưởng Y Vân có giọng điệu khác hoàn toàn với những gì cô ta nói ra bằng miệng, không hề buồn bã cũng chẳng đau lòng. Cô ta khẽ cười vài tiếng.
[Ha…]
Trong lòng người phụ nữ này thật sự đang mừng thầm.
Cô ta mừng rỡ lẩm bẩm: [Đều chết rồi.]