Nhân Cách Nguy Hiểm
Chương 46: C46: Môi giới
Dịch: LTLT
Thời tiết mấy ngày hôm nay vẫn luôn âm u, đè nén khiến con người thở không nổi cho đến khi liên tục mưa nhỏ mấy trận. Quý Minh Nhuệ kéo mũ lên để che mưa, trong tay cầm một chồng hồ sơ bước ra khỏi công ty chính của An Gia, vừa đi xuống cầu thang vừa gọi điện thoại: “Tôi dựa vào đặc điểm của kẻ tình nghi mà anh nói tiến hành điều tra loại trừ toàn bộ môi giới của An Gia trong khu vực. Yên tâm, không nhắc đến vụ án, nếu nói liên quan đến hai vụ án mạng chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ.”
“Tôi tìm cớ khác, nói là vì nhận được báo cáo của khách thuê phòng, khách thuê phản ánh môi giới dẫn người đó đi xem phòng bắt tay với chủ nhà hét giá lên khiến người đó tốn thêm một khoản tiền. Bây giờ không liên lạc được với môi giới đó, cho nên mới báo án, chúng ta đến điều tra.”
Còn về đặc điểm của môi giới thì dựa vào điều kiện mà Giải Lâm đưa cho bọn họ.
Vừa rồi trong phòng nhân sự của An Gia, quản lý phòng nhân sự nhìn thấy giấy chứng nhận của Quý Minh Nhuệ thì ngoan ngoãn vô cùng nói làm gì là làm đó, nói chuyện với anh ta chẳng cần nghĩ nhiều: “Được được, chúng tôi nhất định sẽ hết sức phối hợp. Đồng chí cảnh sát, An Gia chúng tôi vẫn luôn tuân theo quy tắc kinh doanh lấy người làm vốn, tên đó làm như thế cũng đã vi phạm quy tắc và nội quy của chúng tôi, chúng tôi vô cùng căm ghét hành vi này! Nếu như tình huống là thật, nhất định phải trừng phạt thích đáng!”
Quý Minh Nhuệ bước nhanh đến bên cạnh xe, mở cửa bước lên xe, phủi nước mưa trên quần áo: “Môi giới An Gia ở cả thành phố Hoa Nam có mấy ngàn người, tôi đã tra lần lượt từng hồ sơ, phòng trống hiện tại ở Ngự Đình cũng không ít cho nên hôm qua có rất nhiều môi giới dẫn khách đến xem. Cuối cùng người phù hợp với yêu cầu của các anh chỉ có ba người, hai người trong đó hôm nay đúng lúc được nghỉ. Tôi gửi địa chỉ và thông tin chi tiết qua cho hai người.”
Anh ta nói xong người ở đầu dây bên kia “ừm” một tiếng.
Bây giờ đang là giữa trưa, bên ngoài trời đang mưa, người đi đường không nhiều lắm. Con đường dài được phủ một lớp màu xanh xám mờ mờ. Con đường buôn bán vốn náo nhiệt trông hơi quạnh quẽ.
Người mới “ừm” kia lúc này đang ngồi trong quán cà phê.
Giải Lâm mặc áo khoác dài màu đen trông không khác gì với lúc thường, giống như cuộc gọi đang nghe chỉ là một cuộc gọi vô cùng bình thường mà thôi. Hắn thêm hai viên đường vào trong cà phê trước mặt, sau đó đẩy ly cà phê qua một bên: “Latte của cậu.”
Đầu óc của Quý Minh Nhuệ đều là vụ án, anh ta bận rộn từ khuya hôm qua đến giờ. Dù sao thì hung thủ rất có thể sẽ chọn giết người vào hôm nay cho nên tinh thần của anh ta đang căng thẳng cao độ. Bất chợt nghe thấy một câu “latte” anh ta ngạc nhiên nói: “… Mấy anh vẫn còn nhàn rỗi uống cà phê à?”
Giải Lâm không phủ nhận, giải thích thêm một câu: “Bởi vì người mắc chứng ám ảnh sạch sẽ nào đó ngồi bên cạnh sắp ngủ rồi, đưa cậu ấy ly cà phê cho tỉnh táo.”
Quý Minh Nhuệ không phản bác được, phục sát đất: “…”
Đúng là không hổ danh người anh em của mình.
Lúc nguy cấp như này còn có thể nhàm chán đến độ buồn ngủ.
Trì Thanh ngồi bên cạnh Giải Lâm, quả thực dáng vẻ trông sắp ngủ tới nơi, nhưng mà cảm xúc chủ yếu vẫn là không kiên nhẫn.
Quán cà phê bọn họ đang ngồi nằm ở đối diện cửa hàng bánh ngọt mà Nhậm Cầm làm việc, nhìn xuyên qua cửa kính đối diện thì có thể nhìn thấy rõ Nhậm Cầm đang làm gì. Bây giờ bọn họ đang chia thành ba nhóm hành động, Nhậm Cầm vẫn phải giống như thường ngày, không biết gì hết tiếp tục đi làm rồi tan làm; Giải Lâm với Trì Thanh ở gần đó theo dõi để tránh cho cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn; Còn Quý Minh Nhuệ thì suốt đêm về đồn cảnh sát, điều động người trong đồn tra rõ An Gia.
Trì Thanh không muốn ngồi trong quán cà phê người đến người đi, với lại nhìn tình hình này thì có thể anh còn phải ngồi đến lúc Nhậm Cầm kết thúc công việc.
Nếu như người vào nhà Nhậm Cầm là hung thủ thật thì dựa theo thói quen của hung thủ buổi sáng Nhậm Cầm sẽ không có bất trắc gì. Hắn ta đều chờ buổi tối, chờ đối phương ngủ say mới bước vào nhà.
Chỉ là không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*. (*Ý là không sợ chuyện mình đoán được xảy ra vạn lần, chỉ sợ chuyện bất ngờ ngẫu nhiên xảy ra một lần. Hồi đi học bạn t có dịch qua tiếng Việt câu nào nghe cũng ok lắm mà giờ t chưa nhớ ra được =”=, khi nào nhớ sẽ sửa lại.)
Lỡ như suy đoán của bọn họ sai lầm, lỡ như hung thủ vì chuyện gì đó mà thay đổi thói quen gây án, chuyện này không nói chắc được.
Trì Thanh uống mấy hớp latte, hôm nay anh vẫn đeo găng tay, ngồi trong quán cà phê vô cùng bắt mắt. Ánh mắt của người đi ngang qua cửa sổ thủy tinh đầu tiên là chú ý đến gương mặt của anh, thứ hai chính là tay.
Nhân viên phục vụ trong quán cà phê bưng khay đi đến đi lui xung quanh khách, khi cậu ta khom người đưa cho bọn họ ly cà phê thứ hai thì Trì Thanh vừa nhấp xong ngụm cuối cùng, đang đặt ly cà phê xuống. Nhân viên phục vụ vội vàng đi đến bàn tiếp theo, không chú ý đến động tác này của anh, khuỷu tay vô tình đụng vào ly cà phê của Trì Thanh…
Trì Thanh nhìn găng tay bị ướt: “…”
“Xin lỗi.” Nhân viên phục vụ hốt hoảng đặt khay xuống, rút khăn giấy ở bên cạnh, tư thế sắp lau giùm anh, “Vừa rồi tôi không chú ý, tôi lau giúp quý khách.”
Đối với người ám ảnh sạch sẽ thì bạn lau giúp người ta chỉ khiến tình hình càng nghiêm trọng hơn.
“… Để xuống.” Trì Thanh nhìn nhân viên phục vụ nói, “Để khăn giấy lại, người cách tôi xa một chút.”
Nhân viên phục vụ nghe không hiểu: “?”
Cuối cùng Giải Lâm cầm lấy khăn giấy trong tay cậu ta, giải thích: “Không sao, tôi làm là được. Cậu đừng đến gần cậu ấy quá, cậu ấy không quen.”
Nhân viên phục vụ chỉ có thể nghĩ thầm trong bụng người này đeo găng tay uống cà phê đã kỳ lạ rồi, không ngờ là người kỳ lạ thật.
Trì Thanh tháo một găng tay ra, sau khi lau tay sạch sẽ anh không quen để tay không trong không khí, bởi vì có tâm trạng không quen lắm này mà cơn buồn ngủ mệt mỏi vừa rồi đã chạy mất.
Điều duy nhất khiến anh cảm thấy hơi dễ chịu là người ngồi bên cạnh coi như là người quen.
“Lau đi.” Giải Lâm nhìn tay anh vài lần nói, “Nếu không đủ thì tôi đi xin thêm mấy tờ khăn giấy ướt.”
Trì Thanh lau tay xong, vị trí bên cạnh vẫn luôn trống có một người ngồi vào, cô gái lạ mặt kia bưng khay đồ ăn rồi đặt xuống, vị trí của khay cách anh rất gần.
Động tác lau tay của Trì Thanh hơi ngừng lại, ngón tay bất giác trở nên cứng ngắc.
Anh vô thức muốn bỏ tay vào trong túi áo, giữa chừng phát hiện bộ đồ hôm nay anh mặc không có túi: “…”
Người đã gặp xui thì uống ly cà phê cũng bị giắt răng.
Cuối cùng Trì Thanh hết cách, tính rụt tay vào trong ống tay áo… Đây thực sự là một chi tiết rất nhỏ nhưng Giải Lâm lại chú ý đến. Hắn chợt giơ tay lên, lòng bàn tay đặt lên bàn tay đang định rụt vào trong của Trì Thanh, nắm lấy tay anh để xuống dưới bàn.
Trì Thanh: “Anh làm gì thế?”
Giải Lâm nhét tay của Trì Thanh vào trong túi áo khoác dài có giá không hề rẻ, nói: “Áo tôi có túi, cho cậu mượn.”
“…”
Trì Thanh ngẩn người, quên rút tay về lại.
Ngón tay của anh chạm vào phần vải dính chút nhiệt độ của Giải Lâm, cả bàn tay được hắn giấu rất kín, ngay cả cổ tay cũng không lộ ra.
Cùng lúc này, Nhậm Cầm đang làm việc trong cửa hàng.
Cô vừa mới tiếp xong vài vị khách, mắt nhìn kim phút quay từng vòng từng vòng, trong lòng cô càng ngày càng hoảng sợ. Cô sợ tan làm, càng sợ giả sử lần này cô không gặp được hai vị cố vấn ở tầng trên thì sẽ giống hệt hai người bị hại trước đó, chẳng biết gì cả, tan làm về nhà tắm rửa ngủ nghỉ…
Cô thật sự sẽ giống lời Trì Thanh từng cảnh cáo với cô trong thang máy, ngủ một giấc rồi không còn tỉnh dậy nữa.
Nhậm Cầm trải qua chuyện hồi tối, tố chất tâm lý rõ ràng đã tốt hơn hôm qua nhiều.
Con người ở trước nguy cơ thật sự thường thể hiện vẻ kiên cường không ngờ đến, cô làm cả buổi sáng đều không xảy ra sai sót, mỉm cười với mỗi vị khách vào cửa hàng, ngay cả đồng nghiệp cũng không phát hiện thực ra cô rất căng thẳng, khen cô: “Hôm nay cô khôi phục trạng thái rồi à, rất tốt, đừng mất hồn mất vía giống như hôm qua nữa.”
Nhậm Cầm cười, chỉ có bản thân cô biết thỉnh thoảng cô sẽ lén lút nhìn thoáng qua quán cà phê ở đối diện đường.
Trong quán cà phê.
Quý Minh Nhuệ nhanh chóng gửi hồ sơ của ba môi giới phù hợp với đặc điểm điều kiện.
Quý Minh Nhuệ nói: “Hai người nghỉ bây giờ không gọi điện thoại được, người cũng không ở nhà, muốn liên lạc với bọn họ sợ là phải cần một khoảng thời gian. Tôi gửi hồ sơ qua rồi, mấy ông xem trước, xem thử có chỗ nào đáng nghi không.”
Trì Thanh không tiện mở điện thoại, sau khi phóng to giao diện Giải Lâm để điện thoại ở chính giữa.
Ba hồ sơ, ba gương mặt phổ thông để vào trong nhóm người thì ngay lập tức rất khó kiếm ra được.
Trì Thanh nhìn thoáng qua ba tấm ảnh thẻ nghề, mắt dừng lại ở tấm thứ ba một hồi, nói đúng hơn là ngừng lại ở nốt ruồi ở khóe miệng gã đàn ông.
Giải Lâm nhìn cẩn thận hai tấm trước, hai môi giới trước lần lượt tên “Trương Chí Viễn”, “Dịch Hưng Quốc”…
Trong hồ sơ, thông tin không thiết thực gì đều có, gì mà số lượng giao dịch thành công cao nhất tháng là xx căn, từng đạt được quán quân bán phòng của tháng, nắm rõ khu vực xx như lòng bàn tay, chỉ có phòng bạn không nghĩ đến không có phòng mà anh ta không tìm thấy.
“… Hồ sơ nhân sự có cần phải viết màu mè vậy không?” Giải Lâm nói, hắn để ý thấy Trì Thanh vẫn đang nhìn tấm thứ ba, “Sao thế?”
Trì Thanh nói: “Tôi từng gặp người này.”
Trên hồ sơ người thứ ba viết: Môi giới An Gia, mã số công việc 11963085, Chu Chí Nghĩa.
Khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, mỉm cười, tấm ảnh này bình thường không có gì lạ cả.
Gương mặt của hắn ta trông chững chạc, đáng tin.
“Lúc tôi xem phòng, môi giới khu vực được ghép tự động trên app An Gia chính là hắn ta, cho nên hơi ấn tượng. Hắn ta từng nói rất quen thuộc khu này.” Trì Thanh nói tiếp, “Nhưng mà lúc xem phòng hắn ta không đến, tìm đồng nghiệp dẫn tôi đi xem.”
Mấy phút sau, hai người nhìn sơ qua tài liệu của tất cả mọi người: “Hai người nghỉ hôm nay là ai?”
Quý Minh Nhuệ trả lời: “Người họ Trương với người họ Chu, hiện tại hai người đều không liên lạc được.”
“Hai người họ còn là quán quân bán phòng tháng này nữa đó, vừa nghỉ thì tắt máy không làm việc.” Tiến độ của Quý Minh Nhuệ không suôn sẻ khiến cho tâm trạng không tốt, bực bội nói, “Lỡ như có khách muốn mua, chẳng phải đã bỏ lỡ một mối làm ăn sao?”
Trì Thanh: “… Ông bớt nói nhảm vài câu đi.”
Thời gian buổi chiều trôi qua rất nhanh, Nhậm Cầm chưa từng cảm thấy thời gian làm việc ngắn ngủi đến như thế, bình thường đều trông chờ ngày trôi qua nhanh, nhanh tan làm, về đến nhà thì có thể thoải mái nằm trên giường nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay cô lại cảm thấy thời gian từ lúc đi làm đến khi tan làm chỉ trong chớp mắt.
“Tan làm rồi cô không về sao?” Đồng nghiệp thu dọn đồ đạc xong, nhìn Nhậm Cầm mấy lần.
“Tôi…” Nhậm Cầm nói, “Tôi không vội, cô đi trước đi. Tôi ở lại dọn dẹp chút đồ, dọn xong thì đi.”
Quả thực trước đây đồng nghiệp không thân thiết lắm với cửa hàng trưởng mới đến, nhưng mấy hôm nay làm chung thì phát hiện tính cách của cô rất tốt, rất dễ nói chuyện lại chủ động ở lại dọn dẹp nên giọng điệu của đồng nghiệp cũng mềm mỏng hơn: “Cô cầm theo dù đi, hình như bên ngoài còn đang mưa, đừng dọn muộn quá. Chỗ này không an toàn đâu.”
Nhậm Cầm: “…” Cô biết quá rõ khu vực này không an toàn.
Đồng nghiệp thấy cô như này tưởng rằng cô mới đến, không biết ở đây đã xảy ra việc gì: “Chẳng lẽ cô không biết sao? Hai tiểu khu gần đây liên tục có hai người chết, nghe nói chết thảm vô cùng, một người trong đó bị nhét trong tủ đông một tháng trời.”
“…” Nhậm Cầm khó khăn cười gượng, “Tôi biết rồi, cảm ơn cô. Cô đi trước đi.”
Chờ sau khi đồng nghiệp đi, cô lấy điện thoại ra gọi điện cho người ở đối diện đường. Cô vừa nghe âm thanh trong điện thoại vừa liếc nhìn cửa sổ kính lớn của quán cà phê, đến khi điện thoại được kết nối thuận lợi cô lại dời mắt, cố hết sức duy trì vẻ tự nhiên: “Bây… bây giờ tôi đến giờ tan làm rồi, tôi phải làm sao đây?”
“Trước đây làm thế nào thì bây giờ làm thế ấy, đóng cửa.” Giải Lâm nói khẽ, “Về nhà như bình thường.”
Về nhà?
Nhậm Cầm không cảm thấy căn phòng đó không được coi là “nhà” nữa.
Nếu Nhậm Cầm đã tan làm thì hai người họ cũng không cần chờ tiếp ở quán cà phê nữa. Giải Lâm định lái xe về, nhớ ra chìa khóa để ở trong túi áo khoác thế là hắn sờ vào bên không có gì, không tìm thấy bèn sờ qua bên còn lại.
Chưa sờ thấy chìa khóa xe nhưng lại cách lớp vải đụng vào tay Trì Thanh giấu trong túi áo khoác của hắn.
Giải Lâm: “Tôi tìm chìa khóa xe… Cậu di chuyển tay đi, tìm xem trong túi áo tôi có hay không.”