Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 87
Mùng một đầu năm, Liễu Nha Nhi khó có khi được ngủ nướng, mặt trời lên cao mới xoa mắt mơ màng bò dậy.
Đến khi nàng đứng dậy, Liễu Đông Thanh đã dẫn Tần Mộc đi theo mấy đứa trẻ trong thôn đi chúc Tết.
Nói là chúc tết nói trắng ra là đi tới nhà người ta xin đồ ngọt.
Mấy đứa trẻ kết bè kết cánh dựa theo khu vực, đi đến từng nhà gõ cửa, đi vào nói vài câu cát lợi chúc phúc.
Chủ nhà sẽ cho bọn nhỏ hạt dưa và đậu phộng rang đã xem như chúc tết.
Đêm hôm qua Liễu Nha Nhi đã nói với Liễu Đông Thanh, hôm nay muốn ở nhà nghỉ ngơi, không đi chúc Tết cùng bọn họ.
Trời lạnh giá rét như vậy ở trong nhà ấm áp vẫn sướng nhất.
Cho nên Liễu Đông Thanh đi chúc tết mới không gọi nàng theo.
"Nãi nãi, cha đi đâu rồi." Liễu Nha Nhi vừa ăn canh gà vừa hỏi Tiền thị.
"Cha ngươi đến nhà trưởng thôn chúc tết rồi!"
"Nga -" Liễu Nha Nhi bừng tỉnh, nàng đã nói mà ngày mùng một đầu năm không thể ra ruộng làm việc, cha nàng sao lại không ở nhà.
Lúc này mới đánh vỡ không khí xấu hổ.
Các cô nương cũng là người hiểu lễ nghĩa liên tục cảm ơn Tiền thị.
Mấy đứa trẻ chi làm hai hàng đi vào phòng.
Nam hài đi theo Liễu Đông Thanh vào phòng, còn nữ hài lại rón ra rón rén gõ cửa phòng Liễu Nha Nhi.
Tiền thị cũng cầm hai cái túi đi vào, lấy đậu phộng và hạt dưa ra đặt trên bàn ở giường đất để bọn nhỏ ăn.
Liễu Nha Nhi đặt sách xuống chuẩn bị xuống đất hoạt động một lát, lại nghe thấy ngoài sân vang lên tiếng cãi cọ ồn ào.
Đứng ở cửa sổ đã nhìn thấy trong việc đứng một đám trẻ con.
Người đi đầu đúng là Liễu Đông Thanh.
"Các ngươi không cần phải hâm mộ, nói không chừng năm nay được mùa người nào cũng có thể mặc quần áo mới."
Ăn sáng xong, Liễu Nha Nhi trở về phòng ngồi trên giường đất đọc sách.
Từ Phương lấy hạt dưa cắn một hạt mới nói: "Quần áo mới của Nha Nhi đẹp quá! Ta cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa được mặc quần áo mới."
Có lẽ bọn họ đã đến nhà khác hết rồi cuối cùng mới đi đến nhà Liễu gia ở chân núi.
Giường đất ấm áp dễ chịu, Liễu Nha Nhi mới nhìn được mấy trang sách đã không bắt đầu buồn ngủ, rõ ràng nàng mới ngủ dậy được một lát thôi mà.
"Các ngươi cởi giày ra ngồi hết lên giường đi." Liễu Nha Nhi cũng không câu nệ nhiều mời mấy tiểu cô nương lên giường đất.
Trong lòng Liễu Nha Nhi thầm nói, có ta ở đây.
Chờ đến lúc đó ta sẽ dẫn theo người trong thôn trồng cây cải dầu, đừng nói là quần áo mới có làm nhà mới cũng có thể.
Liễu Nha Nhi không tiếp xúc nhiều với mấy bé gái trong thôn, bây giờ đối mặt với mấy tiểu cô nương cũng không biết nên nói chuyện như thế nào.
Cuối cùng là Lâm Linh nhỏ tuổi nhất cẩn thận sờ giường đất, vẻ mặt hâm mộ nói: "Đây là giường đất sao? Ấm áp quá."
Nhưng chuyện muốn đưa cả thôn làm giàu chỉ mới là kế hoạch, Liễu Nha Nhi cũng không muốn lộ ra trước, đành cười nói: "Ngày Tết không nên nói những lời không vui.
Chuyện sau này không ai có thể nói chính xác được, mọi việc nên nghĩ theo hướng tốt đẹp."
Liễu Nha Nhi vốn định nói quần áo mới này cũng chỉ không đáng là gì, chỉ dùng loại nguyên liệu bình thường nhất, màu sắc hoa văn cũng giống nhau.
Nhưng lời đi đến bên miệng lại không nói ra.
Các cô nương ở đây ngoại trừ nàng đều mặc y phục không biết đã giặt bao nhiêu lần, đã sớm không nhìn ra màu sắc ban đầu còn có mấy miếng vá chắp lung tung.
"Xem như năm nay có được mùa cũng chỉ có thể lấp đầy bụng mà thôi, lấy đâu ra tiền thừa mua quần áo mới?"Ánh mắt Từ Phương dần ảm đạm.
Các cô nương vây quanh bàn lại nói chuyện phiếm sôi nổi, bất tri bất giác đã đến giữa trưa mới lần lượt đứng dậy muốn về nhà.
Nói chuyện một hồi, mấy tiểu cô nương cũng dần cảm thấy thân thiết, không còn xa cách như trước.
Đến lúc này các cô nương ở đây mới phát hiện Liễu Nha Nhi khác biệt.
"Không phải do bình thường ta hay nghe nãi nãi nói như vậy sao? Ta cảm thấy nãi nãi nói rất có lý, còn người còn sống dù sao cũng phải có chút hi vọng có đúng không?" Liễu Nha Nhi có chút chột dạ, giả vờ dẫu miệng nhỏ không phục.
Liễu Nha Nhi phát hiện tính cách của mấy tiểu cô nương này đều không tệ lắm, đáng tiếc nàng không phải là trẻ con thật sự, bằng không cũng có thể làm bằng hữu với các nàng.
"Ai! Thanh Nhi nói đúng Nha Nhi đúng là rất biết nói chuyện.
Không biết còn tưởng đại thẩm nhà ai đang nói chuyện đó.
Khẩu khí này giống nương ta y như đúc."
Liễu Nha Nhi cũng không giữ người, đưa đậu phộng và hạt dưa trên bàn cho mấy tiểu cô nương bỏ vào túi mang về.
Trước khi đi, Lâm Linh quay đầu lại hỏi nhỏ: "Nha Nhi tỷ tỷ, sau này muội có thể đến nhà tỷ chơi nữa không?"
"Đương nhiên có thể!" Liễu Nha Nhi cười trả lời, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.
"Đúng vậy, đúng vậy, Nha Nhi nói đúng." Từ Phương phun vỏ hạt dưa ra ngoài, cười phụ họa.
Lúc trước nàng ấy thật sự không biết Liễu Nha Nhi còn rất biết cách nói chuyện.
Trước kia Liễu Nha Nhi rất ít khi chơi với mấy đứa trẻ trong thôn, thỉnh thoảng gặp trên đường cũng chỉ cúi đầu, sợ hãi không dám chớp mắt.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô nương này lại thay đổi, thoải mái hào phóng hơn rất nhiều.
Khi nói chuyện với người ta đều ngẩng đầu, cười tươi xán lạn.
Đến khi nàng đứng dậy, Liễu Đông Thanh đã dẫn Tần Mộc đi theo mấy đứa trẻ trong thôn đi chúc Tết.
Nói là chúc tết nói trắng ra là đi tới nhà người ta xin đồ ngọt.
Mấy đứa trẻ kết bè kết cánh dựa theo khu vực, đi đến từng nhà gõ cửa, đi vào nói vài câu cát lợi chúc phúc.
Chủ nhà sẽ cho bọn nhỏ hạt dưa và đậu phộng rang đã xem như chúc tết.
Đêm hôm qua Liễu Nha Nhi đã nói với Liễu Đông Thanh, hôm nay muốn ở nhà nghỉ ngơi, không đi chúc Tết cùng bọn họ.
Trời lạnh giá rét như vậy ở trong nhà ấm áp vẫn sướng nhất.
Cho nên Liễu Đông Thanh đi chúc tết mới không gọi nàng theo.
"Nãi nãi, cha đi đâu rồi." Liễu Nha Nhi vừa ăn canh gà vừa hỏi Tiền thị.
"Cha ngươi đến nhà trưởng thôn chúc tết rồi!"
"Nga -" Liễu Nha Nhi bừng tỉnh, nàng đã nói mà ngày mùng một đầu năm không thể ra ruộng làm việc, cha nàng sao lại không ở nhà.
Lúc này mới đánh vỡ không khí xấu hổ.
Các cô nương cũng là người hiểu lễ nghĩa liên tục cảm ơn Tiền thị.
Mấy đứa trẻ chi làm hai hàng đi vào phòng.
Nam hài đi theo Liễu Đông Thanh vào phòng, còn nữ hài lại rón ra rón rén gõ cửa phòng Liễu Nha Nhi.
Tiền thị cũng cầm hai cái túi đi vào, lấy đậu phộng và hạt dưa ra đặt trên bàn ở giường đất để bọn nhỏ ăn.
Liễu Nha Nhi đặt sách xuống chuẩn bị xuống đất hoạt động một lát, lại nghe thấy ngoài sân vang lên tiếng cãi cọ ồn ào.
Đứng ở cửa sổ đã nhìn thấy trong việc đứng một đám trẻ con.
Người đi đầu đúng là Liễu Đông Thanh.
"Các ngươi không cần phải hâm mộ, nói không chừng năm nay được mùa người nào cũng có thể mặc quần áo mới."
Ăn sáng xong, Liễu Nha Nhi trở về phòng ngồi trên giường đất đọc sách.
Từ Phương lấy hạt dưa cắn một hạt mới nói: "Quần áo mới của Nha Nhi đẹp quá! Ta cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa được mặc quần áo mới."
Có lẽ bọn họ đã đến nhà khác hết rồi cuối cùng mới đi đến nhà Liễu gia ở chân núi.
Giường đất ấm áp dễ chịu, Liễu Nha Nhi mới nhìn được mấy trang sách đã không bắt đầu buồn ngủ, rõ ràng nàng mới ngủ dậy được một lát thôi mà.
"Các ngươi cởi giày ra ngồi hết lên giường đi." Liễu Nha Nhi cũng không câu nệ nhiều mời mấy tiểu cô nương lên giường đất.
Trong lòng Liễu Nha Nhi thầm nói, có ta ở đây.
Chờ đến lúc đó ta sẽ dẫn theo người trong thôn trồng cây cải dầu, đừng nói là quần áo mới có làm nhà mới cũng có thể.
Liễu Nha Nhi không tiếp xúc nhiều với mấy bé gái trong thôn, bây giờ đối mặt với mấy tiểu cô nương cũng không biết nên nói chuyện như thế nào.
Cuối cùng là Lâm Linh nhỏ tuổi nhất cẩn thận sờ giường đất, vẻ mặt hâm mộ nói: "Đây là giường đất sao? Ấm áp quá."
Nhưng chuyện muốn đưa cả thôn làm giàu chỉ mới là kế hoạch, Liễu Nha Nhi cũng không muốn lộ ra trước, đành cười nói: "Ngày Tết không nên nói những lời không vui.
Chuyện sau này không ai có thể nói chính xác được, mọi việc nên nghĩ theo hướng tốt đẹp."
Liễu Nha Nhi vốn định nói quần áo mới này cũng chỉ không đáng là gì, chỉ dùng loại nguyên liệu bình thường nhất, màu sắc hoa văn cũng giống nhau.
Nhưng lời đi đến bên miệng lại không nói ra.
Các cô nương ở đây ngoại trừ nàng đều mặc y phục không biết đã giặt bao nhiêu lần, đã sớm không nhìn ra màu sắc ban đầu còn có mấy miếng vá chắp lung tung.
"Xem như năm nay có được mùa cũng chỉ có thể lấp đầy bụng mà thôi, lấy đâu ra tiền thừa mua quần áo mới?"Ánh mắt Từ Phương dần ảm đạm.
Các cô nương vây quanh bàn lại nói chuyện phiếm sôi nổi, bất tri bất giác đã đến giữa trưa mới lần lượt đứng dậy muốn về nhà.
Nói chuyện một hồi, mấy tiểu cô nương cũng dần cảm thấy thân thiết, không còn xa cách như trước.
Đến lúc này các cô nương ở đây mới phát hiện Liễu Nha Nhi khác biệt.
"Không phải do bình thường ta hay nghe nãi nãi nói như vậy sao? Ta cảm thấy nãi nãi nói rất có lý, còn người còn sống dù sao cũng phải có chút hi vọng có đúng không?" Liễu Nha Nhi có chút chột dạ, giả vờ dẫu miệng nhỏ không phục.
Liễu Nha Nhi phát hiện tính cách của mấy tiểu cô nương này đều không tệ lắm, đáng tiếc nàng không phải là trẻ con thật sự, bằng không cũng có thể làm bằng hữu với các nàng.
"Ai! Thanh Nhi nói đúng Nha Nhi đúng là rất biết nói chuyện.
Không biết còn tưởng đại thẩm nhà ai đang nói chuyện đó.
Khẩu khí này giống nương ta y như đúc."
Liễu Nha Nhi cũng không giữ người, đưa đậu phộng và hạt dưa trên bàn cho mấy tiểu cô nương bỏ vào túi mang về.
Trước khi đi, Lâm Linh quay đầu lại hỏi nhỏ: "Nha Nhi tỷ tỷ, sau này muội có thể đến nhà tỷ chơi nữa không?"
"Đương nhiên có thể!" Liễu Nha Nhi cười trả lời, lộ ra hai má lúm đồng tiền ngọt ngào.
"Đúng vậy, đúng vậy, Nha Nhi nói đúng." Từ Phương phun vỏ hạt dưa ra ngoài, cười phụ họa.
Lúc trước nàng ấy thật sự không biết Liễu Nha Nhi còn rất biết cách nói chuyện.
Trước kia Liễu Nha Nhi rất ít khi chơi với mấy đứa trẻ trong thôn, thỉnh thoảng gặp trên đường cũng chỉ cúi đầu, sợ hãi không dám chớp mắt.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô nương này lại thay đổi, thoải mái hào phóng hơn rất nhiều.
Khi nói chuyện với người ta đều ngẩng đầu, cười tươi xán lạn.