Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 66
Đậu nành hầm móng heo Liễu Đông Thanh chờ mong cuối cùng vẫn không được ăn.
Chỉ vì Tiền thị nói, Tiểu Vương Trang bé như vậy, đừng nói là hầm móng heo chỉ sợ ngay cả đánh rắm một cái cách mấy nhà vẫn có thể nghe được.
Hôm nay không phải ngày lễ gì đặc biệt lại nấu móng heo, người khác nhất định sẽ cho rằng nhà bọn họ phát tài gì đó.
Lúc trước có mấy nhà tới vay lương thực của cha Liễu không được, lần này nếu tới mượn có thể không cho mượn hay sao?
Hai móng heo này Tiền thị đem đi ướp muối, nói là chờ đến khí trung thu sẽ lấy ra ăn.
Liễu Đông Thanh bĩu môi lẩm bẩm nói: Bản thân mình ăn gì còn phải lén lén lút lút.
Tần Mộc nhìn dáng vẻ của Liễu Đông Thanh cũng rất đau lòng, an ủi: "Chỉ còn một tháng nữa là tới trung thu, Đông Thanh ca nhịn một chút là được.
Nếu thật sự không nhịn được để ta vào núi nhìn xem có thể bắt được thỏ hoang gà rừng gì hay không?"
"Vẫn là Tần Mộc đối tốt với ta, đi, chúng ta lên núi." Liễu Đông Thanh nói xong liền mặc áo ngắn vào muốn lên núi.
"Đi đâu mà đi? Thành thật ở trong nhà cho ta.
Trời nóng như vậy, nếu bị cảm nắng lăn xuống khe núi chúng ta biết đi đâu mà tìm?" Cha Liễu khó có khi phát uy, kéo áo của Liễu Đông Thanh ném lại trên ghế.
Có lẽ ý thức được lời mình nói ra quá sắc bén, cha Liễu lập tức nhẹ giọng nói: "Ngươi thật sự thèm có phải không, vậy để tối nay nãi nãi hầm móng heo cho ngươi."
Liễu Đông Thanh quay đầu nhìn theo nơi âm thanh phát ra, đã nhìn thấy Hổ Tử đứng dựa vào cửa, làm mặt quỷ với Liễu Đông Thanh.
Từ sau lần vớt rau kê đầu, mối quan hệ của Liễu Đông Thanh và Hổ Tử đã tốt hơn rất nhiều, không còn giống kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt nổi giận.
Nói đến cùng vẫn chỉ là trẻ con, nào có thâm cừu đại hận gì.
Chỉ là đây cũng là lần đầu tiên Hổ Tử chủ động tìm đến hắn.
"Ngoan, ngoan, đều rất ngoan." Tiền thị nhìn cháu trai, cháu gái, hai mắt cười thành đường cong.
Ngoại trừ Hổ Tử đứng dựa vào cửa, còn có thêm mấy đứa trẻ trong thôn, mấy người này Liễu Đông Thanh đều quen.
"Thanh Nhi của ta đúng là đứa trẻ ngoan, có hai cái móng heo vẫn nhớ đến đại cô."
"Thật sự?"
Cha Liễu đã suy nghĩ mấy tháng nay, ngoại hai lần trừ chưởng quầy Bách Vị Lâu cho bánh nhân thịt đúng là đã rất lâu rồi chưa đụng tới thức ăn mặn.
Lúc này mấy đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, thèm thịt cũng là chuyện có thể hiểu được.
"Ngươi tìm ta làm gì?" Liễu Đông Thanh hỏi.
"Nãi nãi nói lời này, chẳng lẽ cháu thì không được sao?" Liễu Nha Nhi nhân cơ hội làm nũng.
"Con cũng không phải quỷ đói, thèm đâu chứ? Cha đừng đổ oan cho con, để móng heo lại muối đi.
Chờ đến khi trung thu nhà đại cô tới có thể ăn cùng với đại cô." Liễu Đông Thanh tự nhận mình là nam tử hán, nam tử hán sao có thể thèm ăn được.
Nếu để cho người khác biết nhất định sẽ chê cười hắn.
Liễu Đông Thanh nhìn Tiền thị, lại nhìn cha Liễu, thấy bọn họ không phản đối lập tức chạy ra sân.
"Ngươi ở đây chờ một chút, ta phải đi hỏi Nha Nhi một ít mới được.
"Tê - phốc-"
Hổ Tử khó hiểu, hắn là ca ca muốn làm chút chuyện sao còn phải hỏi tiểu nha đầu Liễu Nha Nhi.
Hổ từ vừa định cười nhạo Liễu Đông Thanh mấy câu lại phát hiện người nào đó đã sớm không nhìn thấy bóng dáng.
Hổ Tử tả nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó nhón chân thì thầm mấy câu bên tai Liễu Đông Thanh.
Hổ Tử gật đầu thật mạnh, như muốn chứng minh lời mình nói là sự thật.
Nghe thấy câu trả lời của muội muội, Liễu Đông Thanh tất nhiên vô cùng vui sướng, vội đi vào bếp lấy thùng nước, lại gọi Tần Mộc khiêng thùng nước tưới rau thường ngày.
Thấy muội muội hỏi một đằng trả lời một nẻo, hắn hỏi: "Vậy có đi không?"
"Buổi sáng muội và cha đi vòng qua núi ra ngoài thôn, chẳng qua chỉ cách sườn núi đó một đoạn đường ngắn, sao muội lại không phát hiện ở đó có hồ nước."
Hắn rất muốn đi nhưng lại sợ cha không cho phép nên mới chạy tới hỏi muội muội, chỉ cần muội muội muốn đi cha nhất định sẽ đồng ý.
"Đi, sao lại không đi? Chậc chậc chậc, cá trích nhỏ tự nhiên, hương vị thật sự rất ngon."
Trong phòng, Liễu Đông Thanh ké Liễu Nha Nhi đến hậu viện.
Nói là sau sườn núi có một hồ nước, Hổ Tử tới gọi hắn đi bắt cá.
Cuối cùng còn không quên dặn dò Liễu Nha Nhi: "Nha Nhi muội đi nói với cha đi.
Bằng không chúng ta không ra ngoài được đâu."
Chờ Liễu Đông Thanh chuẩn bị đồ xong, đã nhìn thấy muội muội cười vui vẻ chờ ở cửa.
"Ngươi phải chú ý đến Nha Nhi biết chưa?"
Chỉ vì Tiền thị nói, Tiểu Vương Trang bé như vậy, đừng nói là hầm móng heo chỉ sợ ngay cả đánh rắm một cái cách mấy nhà vẫn có thể nghe được.
Hôm nay không phải ngày lễ gì đặc biệt lại nấu móng heo, người khác nhất định sẽ cho rằng nhà bọn họ phát tài gì đó.
Lúc trước có mấy nhà tới vay lương thực của cha Liễu không được, lần này nếu tới mượn có thể không cho mượn hay sao?
Hai móng heo này Tiền thị đem đi ướp muối, nói là chờ đến khí trung thu sẽ lấy ra ăn.
Liễu Đông Thanh bĩu môi lẩm bẩm nói: Bản thân mình ăn gì còn phải lén lén lút lút.
Tần Mộc nhìn dáng vẻ của Liễu Đông Thanh cũng rất đau lòng, an ủi: "Chỉ còn một tháng nữa là tới trung thu, Đông Thanh ca nhịn một chút là được.
Nếu thật sự không nhịn được để ta vào núi nhìn xem có thể bắt được thỏ hoang gà rừng gì hay không?"
"Vẫn là Tần Mộc đối tốt với ta, đi, chúng ta lên núi." Liễu Đông Thanh nói xong liền mặc áo ngắn vào muốn lên núi.
"Đi đâu mà đi? Thành thật ở trong nhà cho ta.
Trời nóng như vậy, nếu bị cảm nắng lăn xuống khe núi chúng ta biết đi đâu mà tìm?" Cha Liễu khó có khi phát uy, kéo áo của Liễu Đông Thanh ném lại trên ghế.
Có lẽ ý thức được lời mình nói ra quá sắc bén, cha Liễu lập tức nhẹ giọng nói: "Ngươi thật sự thèm có phải không, vậy để tối nay nãi nãi hầm móng heo cho ngươi."
Liễu Đông Thanh quay đầu nhìn theo nơi âm thanh phát ra, đã nhìn thấy Hổ Tử đứng dựa vào cửa, làm mặt quỷ với Liễu Đông Thanh.
Từ sau lần vớt rau kê đầu, mối quan hệ của Liễu Đông Thanh và Hổ Tử đã tốt hơn rất nhiều, không còn giống kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt nổi giận.
Nói đến cùng vẫn chỉ là trẻ con, nào có thâm cừu đại hận gì.
Chỉ là đây cũng là lần đầu tiên Hổ Tử chủ động tìm đến hắn.
"Ngoan, ngoan, đều rất ngoan." Tiền thị nhìn cháu trai, cháu gái, hai mắt cười thành đường cong.
Ngoại trừ Hổ Tử đứng dựa vào cửa, còn có thêm mấy đứa trẻ trong thôn, mấy người này Liễu Đông Thanh đều quen.
"Thanh Nhi của ta đúng là đứa trẻ ngoan, có hai cái móng heo vẫn nhớ đến đại cô."
"Thật sự?"
Cha Liễu đã suy nghĩ mấy tháng nay, ngoại hai lần trừ chưởng quầy Bách Vị Lâu cho bánh nhân thịt đúng là đã rất lâu rồi chưa đụng tới thức ăn mặn.
Lúc này mấy đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi lớn, thèm thịt cũng là chuyện có thể hiểu được.
"Ngươi tìm ta làm gì?" Liễu Đông Thanh hỏi.
"Nãi nãi nói lời này, chẳng lẽ cháu thì không được sao?" Liễu Nha Nhi nhân cơ hội làm nũng.
"Con cũng không phải quỷ đói, thèm đâu chứ? Cha đừng đổ oan cho con, để móng heo lại muối đi.
Chờ đến khi trung thu nhà đại cô tới có thể ăn cùng với đại cô." Liễu Đông Thanh tự nhận mình là nam tử hán, nam tử hán sao có thể thèm ăn được.
Nếu để cho người khác biết nhất định sẽ chê cười hắn.
Liễu Đông Thanh nhìn Tiền thị, lại nhìn cha Liễu, thấy bọn họ không phản đối lập tức chạy ra sân.
"Ngươi ở đây chờ một chút, ta phải đi hỏi Nha Nhi một ít mới được.
"Tê - phốc-"
Hổ Tử khó hiểu, hắn là ca ca muốn làm chút chuyện sao còn phải hỏi tiểu nha đầu Liễu Nha Nhi.
Hổ từ vừa định cười nhạo Liễu Đông Thanh mấy câu lại phát hiện người nào đó đã sớm không nhìn thấy bóng dáng.
Hổ Tử tả nhìn trái nhìn phải một hồi, sau đó nhón chân thì thầm mấy câu bên tai Liễu Đông Thanh.
Hổ Tử gật đầu thật mạnh, như muốn chứng minh lời mình nói là sự thật.
Nghe thấy câu trả lời của muội muội, Liễu Đông Thanh tất nhiên vô cùng vui sướng, vội đi vào bếp lấy thùng nước, lại gọi Tần Mộc khiêng thùng nước tưới rau thường ngày.
Thấy muội muội hỏi một đằng trả lời một nẻo, hắn hỏi: "Vậy có đi không?"
"Buổi sáng muội và cha đi vòng qua núi ra ngoài thôn, chẳng qua chỉ cách sườn núi đó một đoạn đường ngắn, sao muội lại không phát hiện ở đó có hồ nước."
Hắn rất muốn đi nhưng lại sợ cha không cho phép nên mới chạy tới hỏi muội muội, chỉ cần muội muội muốn đi cha nhất định sẽ đồng ý.
"Đi, sao lại không đi? Chậc chậc chậc, cá trích nhỏ tự nhiên, hương vị thật sự rất ngon."
Trong phòng, Liễu Đông Thanh ké Liễu Nha Nhi đến hậu viện.
Nói là sau sườn núi có một hồ nước, Hổ Tử tới gọi hắn đi bắt cá.
Cuối cùng còn không quên dặn dò Liễu Nha Nhi: "Nha Nhi muội đi nói với cha đi.
Bằng không chúng ta không ra ngoài được đâu."
Chờ Liễu Đông Thanh chuẩn bị đồ xong, đã nhìn thấy muội muội cười vui vẻ chờ ở cửa.
"Ngươi phải chú ý đến Nha Nhi biết chưa?"