Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 156
Tần Mộc nhỏ giọng nói chuyện với một vị khác, hai vị khách cách có hơi xa cũng dựng lộ tai lên lắng nghe.
Nhìn dáng vẻ có lẽ mấy người này không cùng một nhóm.
"Các vị muốn mua nước tương sao?" Liễu Nha Nhi hỏi hai vị khác khác.
Trò chuyện với nhau một hồi mới biết mấy người này từ phủ thành tới dây.
Xem ra cách làm của Tần Mộc bắt đầu có hiệu quả, bây giờ đã có người ra roi thúc ngựa tới đây sợ chậm một bước.
Sau khi giới thiệu tỉ mỉ cẩn thận, trong đó có một người hỏi: "Không biết giá cả..."
Liễu Nha Nhi mím môi, có chút khó xử nói: "Chư vị có điều không biết, chúng ta làm nước tương đều chọn nguyên liệu tốt nhất, từ khi bắt đầu đến khi ra khỏi thùng lại mất bảy tám tháng, quy trình phức tạp rườm rà vừa tốn tiền lại tốn sức.
Gía năm mươi văn một cân thật sự đã là giới hạn, ta cũng không kiếm được bao nhiêu tiền."
"Chư vị đều là người làm ăn, vào nam ra bắc kiến thức rộng rãi, mối làm ăn này có thể làm hay không, bán được giá nào, ta tin tưởng trong lòng các vị cũng có suy tính, bằng không cũng không đến Sài Tang tìm chúng ta."
Liễu Nha Nhi cụp mắt, than một tiếng, có chút tiếc hận nói: "Nếu giá cả có thể giảm xuống, không cần chư vị nói ta cũng sẽ cho các vị giá thấp nhất.
Nhưng thật sự không thể thấp hơn được nữa, nếu chư vị cảm thấy giá cả, sau này nhà chúng ta vẫn còn buôn bán những thứ khác, các vị có thể đến xem."
Liễu Nha Nhi nói xong, một nam tử tuổi hơi lợn chỉ Liễu Nha Nhi, khẽ lắc đầu cười: “Tiểu cô nương đúng là mồm mép lợi hại. Ta chỉ nói một câu này lại bị cô nương nói một hồi như vậy, thiếu chút nữa biến thành gian thương ép mua ép bán rồi. Thôi được rồi, năm mươi văn thì năm mươi văn. Không biết bây giờ trong tiệm có hàng luôn không? Nếu có, ta lấy trước một trăm cân, đây là tiền hàng.”
Một nén bạc đặt trên quầy, nhìn độ lớn vừa vặn năm lượng.
Những người khác vừa rồi cũng không ra tay, bọn họ vốn định nhân dịp hỏi giá xem có thể giảm được không, bọn họ cũng được thơm lấy bớt được chút chi phi.
Bây giờ đã không còn cách nào thương lượng giá cả, cũng lần lượt móc bạc ra mua nước tương: “Đây là mười lượng, cho ta hai trăm cân.” “Ta chỉ cần ba mươi cân!”
“Ta muốn nhiều hơn, làm phiền cho ta ta ba trăm cân!”
“Không biết lão đệ định bán nước tương ở đâu?” Nam tử lúc trước hỏi.
Vĩnh Bình phủ nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Nếu nước tương bình ổn giá mọi nhà đều có thể mua được còn tốt, cho dù đi mấy bước chân có một nhà bán nước tương cũng không lo không bán được.
Nhưng nước tương là vật quý giá, chỉ bán cho mấy nhà quyền quý. Phủ Vĩnh Bình chỉ có chín huyện, người giàu có chiếm số ít. Những người này đều từ phủ thành tới, một người đều mua mấy trăm cân, đến lúc đó có thể bán ra ngoài được sao?
Trong lòng nam tử kia không nhịn được lo lắng, thậm chí còn đánh trống lui quân.
“Cái kia, cô nương ta có thể hay không...”
Nam tử chém giá còn chưa hỏi xong, đã nghe thấy người nọ đáp: “Lão ca ca yên tâm, nước tương này ta mua về đều chuyển tới Kim Lăng. Kim Lăng nhiều người giàu có, đừng nói giá năm mươi văn một cân, cho dù có một hai lượng chỉ cần là vật ngon hiếm lạ, bọn họ đều có thể bỏ tiền. Ta, ta không cướp mối làm ăn của ngài, ngài không cần để bụng chuyện này.”
“Trùng hợp, ta cũng định mang hai trăm cân này đến Dương Châu!” Một người khác cười nói.
"Hô~” nam tử chém giá thở dài một hơi.
"Các vị, hiện tại trong cửa hàng chỉ có hai trăm cân, các ngài ngồi chờ ở cửa hàng một lát, ta đi gọi người mang hàng tới.
Đúng rồi vị khách quan này, vừa rồi ngài muốn nói gì?" Liễu Nha Nhi nhớ rõ người này, ngẩng đầu lên hỏi.
Nam tử chém giá đột nhiên bị hỏi không kịp phản ứng lại, bị nước trà làm sắc.
Họ một lát mới nói: "Ta muốn hỏi, có thể chuyển hàng nhanh chuyển hàng tới hay không, ta muốn nhanh chóng quay về."
Rõ ràng đã buôn bán thành quen, trước giờ luôn nhanh mềm nhanh miệng dựa vào miệng để ăn cơm bây giờ lại rối loạn đến mức có hơi chột dạ."Hóa ra là như vậy! Vừa vặn số hàng ngài cần, trong cửa hàng có đủ, ta đi gọi tiểu nhị mang ra xe cho ngài." Liễu Nha Nhi nhận ngân phiếu, vội gọi tiểu nhị dọn hàng.
Mà Liễu Đông Thanh dẫn theo hai tiểu nhị khác đến xưởng.
Đợi toàn bộ khách nhân rời đi, Tần Mộc mới lấy bàn tính ra tính toán lại.
Chỉ gần một ngày bọn họ đã bán được bảy trăm tám mươi cân nước tương, tính tổng lại lại đã được bảy tám chục lượng.
Liễu Nha Nhi vuốt ngân phiếu trong ngực, cười không khép được miệng.
Chờ bán được toàn bộ nước tương, nàng có thể từ tiểu phú bà nghìn lượng trở thành đại phú bà vạn lượng.
Chờ đến khi làm xưởng đường, có phải nàng sẽ trở thành siêu cấp phú bà hay không? Sau này không còn phải sợ này sợ kia, có thể mở rộng sự nghiệp, cảm giác này quá tuyệt vời."
Có nhiều tiền thật tốt.
Giờ phút này trong đầu Liễu Nha Nhi chỉ toàn là bạc trắng lấp lánh, trong đầu bắt đầu ảo tưởng bạc xếp đầy trong nhà nàng.
“Nha Nhi muội cười gì vậy? Sao còn chảy cả nước miếng? Mau lau đi.” Liễu Đông Thanh đưa khăn cho muội muội đang cười ngây ngô, nghĩ thầm ban ngày ban mặt như vậy còn gặp ma. Chẳng lẽ vừa rồi mấy người ở phủ thành tới mang theo thứ gì không sạch sẽ sao?”
Không được, hắn phải đi hỏi thăm trong thành có bà tử xem tướng.
Liễu Nham Nhi bị ca ca đánh thức, nhìn khăn tay không hiểu. Vẫy tay thầm nghĩ: Xem ra cha nàng làm tri huyện không lãng phí chút nào.
Nàng là sẽ không ỷ vào thân phận cha nàng là tri huyện đi làm chuyện ỷ thế hiếp người. Nhưng ở Sài Tang nàng không cần sợ người khác bắt nạt nàng, đánh chủ ý kiếm tiền lên nàng.
Khó trách những người đó thị mấy chục năm thì đến khi bạc tóc cũng muốn thi được công danh.
Nhìn dáng vẻ có lẽ mấy người này không cùng một nhóm.
"Các vị muốn mua nước tương sao?" Liễu Nha Nhi hỏi hai vị khác khác.
Trò chuyện với nhau một hồi mới biết mấy người này từ phủ thành tới dây.
Xem ra cách làm của Tần Mộc bắt đầu có hiệu quả, bây giờ đã có người ra roi thúc ngựa tới đây sợ chậm một bước.
Sau khi giới thiệu tỉ mỉ cẩn thận, trong đó có một người hỏi: "Không biết giá cả..."
Liễu Nha Nhi mím môi, có chút khó xử nói: "Chư vị có điều không biết, chúng ta làm nước tương đều chọn nguyên liệu tốt nhất, từ khi bắt đầu đến khi ra khỏi thùng lại mất bảy tám tháng, quy trình phức tạp rườm rà vừa tốn tiền lại tốn sức.
Gía năm mươi văn một cân thật sự đã là giới hạn, ta cũng không kiếm được bao nhiêu tiền."
"Chư vị đều là người làm ăn, vào nam ra bắc kiến thức rộng rãi, mối làm ăn này có thể làm hay không, bán được giá nào, ta tin tưởng trong lòng các vị cũng có suy tính, bằng không cũng không đến Sài Tang tìm chúng ta."
Liễu Nha Nhi cụp mắt, than một tiếng, có chút tiếc hận nói: "Nếu giá cả có thể giảm xuống, không cần chư vị nói ta cũng sẽ cho các vị giá thấp nhất.
Nhưng thật sự không thể thấp hơn được nữa, nếu chư vị cảm thấy giá cả, sau này nhà chúng ta vẫn còn buôn bán những thứ khác, các vị có thể đến xem."
Liễu Nha Nhi nói xong, một nam tử tuổi hơi lợn chỉ Liễu Nha Nhi, khẽ lắc đầu cười: “Tiểu cô nương đúng là mồm mép lợi hại. Ta chỉ nói một câu này lại bị cô nương nói một hồi như vậy, thiếu chút nữa biến thành gian thương ép mua ép bán rồi. Thôi được rồi, năm mươi văn thì năm mươi văn. Không biết bây giờ trong tiệm có hàng luôn không? Nếu có, ta lấy trước một trăm cân, đây là tiền hàng.”
Một nén bạc đặt trên quầy, nhìn độ lớn vừa vặn năm lượng.
Những người khác vừa rồi cũng không ra tay, bọn họ vốn định nhân dịp hỏi giá xem có thể giảm được không, bọn họ cũng được thơm lấy bớt được chút chi phi.
Bây giờ đã không còn cách nào thương lượng giá cả, cũng lần lượt móc bạc ra mua nước tương: “Đây là mười lượng, cho ta hai trăm cân.” “Ta chỉ cần ba mươi cân!”
“Ta muốn nhiều hơn, làm phiền cho ta ta ba trăm cân!”
“Không biết lão đệ định bán nước tương ở đâu?” Nam tử lúc trước hỏi.
Vĩnh Bình phủ nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Nếu nước tương bình ổn giá mọi nhà đều có thể mua được còn tốt, cho dù đi mấy bước chân có một nhà bán nước tương cũng không lo không bán được.
Nhưng nước tương là vật quý giá, chỉ bán cho mấy nhà quyền quý. Phủ Vĩnh Bình chỉ có chín huyện, người giàu có chiếm số ít. Những người này đều từ phủ thành tới, một người đều mua mấy trăm cân, đến lúc đó có thể bán ra ngoài được sao?
Trong lòng nam tử kia không nhịn được lo lắng, thậm chí còn đánh trống lui quân.
“Cái kia, cô nương ta có thể hay không...”
Nam tử chém giá còn chưa hỏi xong, đã nghe thấy người nọ đáp: “Lão ca ca yên tâm, nước tương này ta mua về đều chuyển tới Kim Lăng. Kim Lăng nhiều người giàu có, đừng nói giá năm mươi văn một cân, cho dù có một hai lượng chỉ cần là vật ngon hiếm lạ, bọn họ đều có thể bỏ tiền. Ta, ta không cướp mối làm ăn của ngài, ngài không cần để bụng chuyện này.”
“Trùng hợp, ta cũng định mang hai trăm cân này đến Dương Châu!” Một người khác cười nói.
"Hô~” nam tử chém giá thở dài một hơi.
"Các vị, hiện tại trong cửa hàng chỉ có hai trăm cân, các ngài ngồi chờ ở cửa hàng một lát, ta đi gọi người mang hàng tới.
Đúng rồi vị khách quan này, vừa rồi ngài muốn nói gì?" Liễu Nha Nhi nhớ rõ người này, ngẩng đầu lên hỏi.
Nam tử chém giá đột nhiên bị hỏi không kịp phản ứng lại, bị nước trà làm sắc.
Họ một lát mới nói: "Ta muốn hỏi, có thể chuyển hàng nhanh chuyển hàng tới hay không, ta muốn nhanh chóng quay về."
Rõ ràng đã buôn bán thành quen, trước giờ luôn nhanh mềm nhanh miệng dựa vào miệng để ăn cơm bây giờ lại rối loạn đến mức có hơi chột dạ."Hóa ra là như vậy! Vừa vặn số hàng ngài cần, trong cửa hàng có đủ, ta đi gọi tiểu nhị mang ra xe cho ngài." Liễu Nha Nhi nhận ngân phiếu, vội gọi tiểu nhị dọn hàng.
Mà Liễu Đông Thanh dẫn theo hai tiểu nhị khác đến xưởng.
Đợi toàn bộ khách nhân rời đi, Tần Mộc mới lấy bàn tính ra tính toán lại.
Chỉ gần một ngày bọn họ đã bán được bảy trăm tám mươi cân nước tương, tính tổng lại lại đã được bảy tám chục lượng.
Liễu Nha Nhi vuốt ngân phiếu trong ngực, cười không khép được miệng.
Chờ bán được toàn bộ nước tương, nàng có thể từ tiểu phú bà nghìn lượng trở thành đại phú bà vạn lượng.
Chờ đến khi làm xưởng đường, có phải nàng sẽ trở thành siêu cấp phú bà hay không? Sau này không còn phải sợ này sợ kia, có thể mở rộng sự nghiệp, cảm giác này quá tuyệt vời."
Có nhiều tiền thật tốt.
Giờ phút này trong đầu Liễu Nha Nhi chỉ toàn là bạc trắng lấp lánh, trong đầu bắt đầu ảo tưởng bạc xếp đầy trong nhà nàng.
“Nha Nhi muội cười gì vậy? Sao còn chảy cả nước miếng? Mau lau đi.” Liễu Đông Thanh đưa khăn cho muội muội đang cười ngây ngô, nghĩ thầm ban ngày ban mặt như vậy còn gặp ma. Chẳng lẽ vừa rồi mấy người ở phủ thành tới mang theo thứ gì không sạch sẽ sao?”
Không được, hắn phải đi hỏi thăm trong thành có bà tử xem tướng.
Liễu Nham Nhi bị ca ca đánh thức, nhìn khăn tay không hiểu. Vẫy tay thầm nghĩ: Xem ra cha nàng làm tri huyện không lãng phí chút nào.
Nàng là sẽ không ỷ vào thân phận cha nàng là tri huyện đi làm chuyện ỷ thế hiếp người. Nhưng ở Sài Tang nàng không cần sợ người khác bắt nạt nàng, đánh chủ ý kiếm tiền lên nàng.
Khó trách những người đó thị mấy chục năm thì đến khi bạc tóc cũng muốn thi được công danh.