Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 126
Cha Liễu còn đang suy nghĩ nên khuyên nhủ Tần Mộc thế nào lại thấy con trai con gái đồng loạt quỳ xuống.
Một người hai người rốt cuộc muốn làm gì? Muốn tạo phản có phải không?
"Cha! Tư chất học tập của con không bằng người, có thể đậu cũng là may mắn.
Nhi tử cũng nói nếu nhi tử tham gia kỳ thi mùa thu năm sau chỉ sợ không thể nào trúng cử.
Là do trong lòng nhi tử không phục mới quyết định thử.
Bây giờ nghĩ lại so với chuyện đâm đầu vào tường nam chi bằng theo cha đến Lĩnh Nam cũng coi như học cái mới.
Không phải nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm sao?"
Liễu Nha Nhi cũng nói: "Con cũng muốn tới Lĩnh Nam, nếu cha không đồng ý còn sẽ quỳ ở đây không đứng dậy."
Nói xong còn không quên nhún nhún.
Dáng vẻ kia có chỗ nào là cầu xin người ta, rõ ràng là đang uy hiếp.
Tiền thị cũng đập bàn, nói::Thiên tại bao nhiêu năm ta còn có thể chịu đựng được, còn sợ đoạn đường đó sao? Trước đây ngươi tới kinh thành, tổ tôn chúng ta ngày nào cũng lo lắng đề phòng.
Bây giờ ngươi muốn một mình đi tới nơi xa xôi đó, còn đi rất nhiều năm, ta có thể yên tâm được sao? Mặc kệ nói thế nào, ta cũng muốn đi theo.
Bằng không ngươi đừng nhận ta là nương nữa."
Liễu Nha Nhi gật đầu, đáp: "Người một nhà phải ở cùng nhau!"
Cha Liễu cau mày chỉ cảm thấy hô hấp khó chịu.
A, một người hai người đều muốn bức tử hắn.
Ánh mắt cha Liễu chuyển sang người người đại cô Liễu Nha Nhi, hy vọng a tỷ có thể giúp đỡ khuyên ngăn mọi người.
Cha Liễu thở dài, bọn họ chắc chắn biết hắn không thể tàn nhẫn được.
"Nghe lời cha nói có được không?" Giọng điệu cha Liễu dần trở nên nhẹ nhàng, dường như còn mang theo chút khẩn cầu.
"Đại cô nói rất đúng, bất kể đi đến đâu chỉ cần người một nhà ở bên nhau là được.
Cha cho chúng ta đi cùng đi." Cứng không được Liễu Nha Nhi lập tức chuyển sang mềm, làm nũng năn nỉ.
Cha Liễu vừa rồi còn nổi giận đùng đùng nháy mắt đã thay đổi, nói với Liễu Nha Nhi đang quỳ cùng với con trai: "Nha Nhi, ngoan, đứng lên trước đi."
Được cha Liễu cho phép, Liễu Nha Nhi đứng dậy trước lại ngồi lại trên bàn tính toán hành trình sau này: "Vừa vặn có đại cô ở đây, ngày mai đỡ phải đi một chuyến.
Đại cô, nửa tháng sau chúng ta khởi hành, hoa màu đành phải giao lại cho người.
Còn hai mươi mẫu đất ở chân núi năm nay vẫn trồng cây cải dầu.
Cháu bỏ tiền, đến lúc đó nhờ đại cô thuê người thu hoạch."
Con hắn sinh ra không giúp khuyên bảo mọi người thì thôi lại hùa cùng với nhau quỳ ở đây.
Thôi thôi, nói đến cùng, bọn họ như vậy cũng vì đau lòng cho hắn.
Liễu Nha Nhi lù lù bất động.
"Ta thấy ngươi lớn rồi muốn tạo phản có phải không? Làm ca ca không có dáng vẻ của ca ca! Được nếu ngươi thích quỳ vậy cứ quỳ đi."
Liễu thị hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của đệ đệ, hát đệm nói: "Nếu không phải ta không thể đi bằng không cũng muốn đi theo.
Lúc trước đệ tới kinh thành còn có phu thê Đại Tráng đi theo, chúng ta còn có thể yên tâm.
Bây giờ ngươi muốn một mình tới Lĩnh Nam, núi cao đường xa, đừng nói nương ngay cả ta cũng không yên lòng.
Hơn nữa, mặc kệ có đi đường xa nhưng có nương có Nha Nhi đi theo, chờ tới đó lại dàn xếp lại cũng xem như một nhà."
Liễu Nha Nhi nghe xong vội vàng xua tay: "Bây giờ giá dầu hạt cải không còn được như lúc trước, đường lại xa như vậy chỉ vì mấy bình dầu ăn mà tìm thương đội thì không đó.
Đến lúc đó thu hoạch, đại cô cứ trực tiếp bán đi hoặc mang về nhà mình ăn là được?"
Liễu Nha Nhi vẫn không đứng dậy!
"Vậy thành kia ở chỗ nào? Nơi đó có trồng cây cải dầu không, đến lúc đó mọi ngươi muốn ăn thì phải làm sao?"
"Đứng lên hết đi! Chỉ là nơi đó quá gian khổ, mọi người cần phải chuẩn bị tốt tâm lý."
"Vất vả cái gì? Đây là ruộng nhà chúng ta, chút việc này sao có thể xem là vất vả? Đến lúc đó thu hoạch cây cải dầu, ép dầu xong, ta sẽ tìm thương đội mang tới cho các ngươi."
"Mang cái gì mà mang! Tiền bán được ngươi cứ để lại đi, coi như là của hồi môn ngoại tổ mẫu ta cho Dao Nhi.
Sang năm Dao Nhi thành thân, chúng ta sợ trở lại không kịp." Tiền thị thương nhi tử, không đành lòng để nhi tử tha hương một mình.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh phải rời khỏi nơi đã sống hơn nửa đời người thật sự vẫn không đành lòng."
Hạt giống như vậy mang tới Lĩnh Nam nhất định có lời nhiều hơn các loại hoa màu khác.
Khoảng cách từ Tiểu Vương Trang đến thôn Đào Hoa chẳng qua cũng chỉ mấy dặm, tuy nói số lần về nhà mẹ đẻ không nhiều lắm, nhưng nếu có việc gấp hoặc nhớ mẹ chỉ cần đi một canh giờ đã có thể về nhà.
Cha Liễu cũng phụ họa nói: "Nha Nhi nói có lỹ.
Tuy nói năm nay Đại Lưng chúng ta trồng cây cải dầu phổ biến, giá cũng thấp xuống không kiếm được nhiều tiền.
Nhưng trồng để trong nhà ăn vẫn rất cần thiết.
Lần này tơ trở về cũng tính sẽ mang một ít hạt giống tốt tớ Lĩnh Nam."
Khi đó nàng căn bản không suy xét đến vấn đề này.
Hoặc là nói nàng cũng đã từng suy xét nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cách xa như vậy.
"Năm trước trong nhà thu được rất nhiều dầu, bây giờ vẫn còn thừa một bình lớn.
Lúc đi mang dầu theo, ăn nửa năm không thành vấn đề.
Hơn nữa chúng ta cũng mang theo hạt cải, chờ tới Lĩnh Nam cõ lẽ cũng đã vào thu, đúng lúc đến mùa trồng cây, sang năm không phải sẽ có dầu hạt cải ăn rồi sao?"
Cái đánh này không dùng mấy sức, cũng không thể gọi là đau.
Nhưng đột nhiên bị đánh Liễu Đông Thanh vẫn sững người, vừa tủi thân vừa không phục nói: "Sao cha lại đánh con? Con cũng không nói gì sai, hơn nữa con cũng đã mười tám tuổi rồi người còn đánh con, còn có mặt mũi nào mà nhìn người?"
"Ngươi không biết nói thì nói, không nói cũng không ai nói ngươi câm đâu." Cha Liễu tức giận vỗ một cái vào gáy Liễu Đông Thanh.
Tuy nàng là người đời sau nhưng đã ở Tiểu Vương Trang sáu năm, nàng đã sớm xem mình là nguyên chủ, xem Tiểu Vương Trang là cố hương.
Hoóc mắt Liễu Nha Nhi đỏ lên, muốn khóc cùng Tiền thị lại nghe thấy Liễu Đông Thanh nói: "Nha Nhi đừng khó chịu! Chúng ta đi đi theo cha tới Lĩnh Nam nhậm chức cũng không phải lên chiến trường cả đời không thể quay về."
Năm năm thời gian, trước đây mỗi mẫu chỉ có một trăm hai mươi cân hạt qua quá trình sàng lọc tuyển chọn bây giờ đã có thể đạt tới ba trăm bảy mươi cân.
Tuy không thể so với đời sau nhưng cũng xem như vô cùng tốt rồi.
Nhưng Lĩnh Nam cách ngàn dặm xa xôi, lần này từ biệt thật sự là nhiều năm không gặp.
Hai mẹ con ôm đầu khóc rống, trong lòng Liễu Nha Nhi cũng vô cùng khó chịu.
Nàng còn nhớ mùa đông năm đó, Hạ Mai hỏi sau này có phải nàng sẽ rời khỏi Tiểu Vương Trang hay không.
"Vậy... Chờ bán dầu có tiền, ta sẽ nhờ người mang tới cho các ngươi."
"Con biết rồi nương! Nương!" Lúc này Liễu thị mới phản ứng lại được, lần này nương đi chính là xa cách vạn dặm.
"Lần này chúng ta đi chỉ sợ nhiều năm không thể quay về.
Bây giờ ngươi cũng đã là bà bà người ta, làm việc gì cũng nên phóng khoáng một chút, đừng để tâm chuyện vụn vặt rồi để tự mình chịu tội.
Cho dù không có chuyện gì cũng viết cho chúng ta phong thư để ta biết các ngươi đều tốt đẹp có hiểu không?"
Tiểu Vương Trang là gốc rễ của Liễu gia!
"Phụt-"
Liễu Nha Nhi vừa rồi còn muốn khóc lại không nhịn được cười thành tiếng.
Đã nhiều năm như vậy tật xấu của ca ca nàng vẫn không khá lên được.
Một người hai người rốt cuộc muốn làm gì? Muốn tạo phản có phải không?
"Cha! Tư chất học tập của con không bằng người, có thể đậu cũng là may mắn.
Nhi tử cũng nói nếu nhi tử tham gia kỳ thi mùa thu năm sau chỉ sợ không thể nào trúng cử.
Là do trong lòng nhi tử không phục mới quyết định thử.
Bây giờ nghĩ lại so với chuyện đâm đầu vào tường nam chi bằng theo cha đến Lĩnh Nam cũng coi như học cái mới.
Không phải nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm sao?"
Liễu Nha Nhi cũng nói: "Con cũng muốn tới Lĩnh Nam, nếu cha không đồng ý còn sẽ quỳ ở đây không đứng dậy."
Nói xong còn không quên nhún nhún.
Dáng vẻ kia có chỗ nào là cầu xin người ta, rõ ràng là đang uy hiếp.
Tiền thị cũng đập bàn, nói::Thiên tại bao nhiêu năm ta còn có thể chịu đựng được, còn sợ đoạn đường đó sao? Trước đây ngươi tới kinh thành, tổ tôn chúng ta ngày nào cũng lo lắng đề phòng.
Bây giờ ngươi muốn một mình đi tới nơi xa xôi đó, còn đi rất nhiều năm, ta có thể yên tâm được sao? Mặc kệ nói thế nào, ta cũng muốn đi theo.
Bằng không ngươi đừng nhận ta là nương nữa."
Liễu Nha Nhi gật đầu, đáp: "Người một nhà phải ở cùng nhau!"
Cha Liễu cau mày chỉ cảm thấy hô hấp khó chịu.
A, một người hai người đều muốn bức tử hắn.
Ánh mắt cha Liễu chuyển sang người người đại cô Liễu Nha Nhi, hy vọng a tỷ có thể giúp đỡ khuyên ngăn mọi người.
Cha Liễu thở dài, bọn họ chắc chắn biết hắn không thể tàn nhẫn được.
"Nghe lời cha nói có được không?" Giọng điệu cha Liễu dần trở nên nhẹ nhàng, dường như còn mang theo chút khẩn cầu.
"Đại cô nói rất đúng, bất kể đi đến đâu chỉ cần người một nhà ở bên nhau là được.
Cha cho chúng ta đi cùng đi." Cứng không được Liễu Nha Nhi lập tức chuyển sang mềm, làm nũng năn nỉ.
Cha Liễu vừa rồi còn nổi giận đùng đùng nháy mắt đã thay đổi, nói với Liễu Nha Nhi đang quỳ cùng với con trai: "Nha Nhi, ngoan, đứng lên trước đi."
Được cha Liễu cho phép, Liễu Nha Nhi đứng dậy trước lại ngồi lại trên bàn tính toán hành trình sau này: "Vừa vặn có đại cô ở đây, ngày mai đỡ phải đi một chuyến.
Đại cô, nửa tháng sau chúng ta khởi hành, hoa màu đành phải giao lại cho người.
Còn hai mươi mẫu đất ở chân núi năm nay vẫn trồng cây cải dầu.
Cháu bỏ tiền, đến lúc đó nhờ đại cô thuê người thu hoạch."
Con hắn sinh ra không giúp khuyên bảo mọi người thì thôi lại hùa cùng với nhau quỳ ở đây.
Thôi thôi, nói đến cùng, bọn họ như vậy cũng vì đau lòng cho hắn.
Liễu Nha Nhi lù lù bất động.
"Ta thấy ngươi lớn rồi muốn tạo phản có phải không? Làm ca ca không có dáng vẻ của ca ca! Được nếu ngươi thích quỳ vậy cứ quỳ đi."
Liễu thị hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của đệ đệ, hát đệm nói: "Nếu không phải ta không thể đi bằng không cũng muốn đi theo.
Lúc trước đệ tới kinh thành còn có phu thê Đại Tráng đi theo, chúng ta còn có thể yên tâm.
Bây giờ ngươi muốn một mình tới Lĩnh Nam, núi cao đường xa, đừng nói nương ngay cả ta cũng không yên lòng.
Hơn nữa, mặc kệ có đi đường xa nhưng có nương có Nha Nhi đi theo, chờ tới đó lại dàn xếp lại cũng xem như một nhà."
Liễu Nha Nhi nghe xong vội vàng xua tay: "Bây giờ giá dầu hạt cải không còn được như lúc trước, đường lại xa như vậy chỉ vì mấy bình dầu ăn mà tìm thương đội thì không đó.
Đến lúc đó thu hoạch, đại cô cứ trực tiếp bán đi hoặc mang về nhà mình ăn là được?"
Liễu Nha Nhi vẫn không đứng dậy!
"Vậy thành kia ở chỗ nào? Nơi đó có trồng cây cải dầu không, đến lúc đó mọi ngươi muốn ăn thì phải làm sao?"
"Đứng lên hết đi! Chỉ là nơi đó quá gian khổ, mọi người cần phải chuẩn bị tốt tâm lý."
"Vất vả cái gì? Đây là ruộng nhà chúng ta, chút việc này sao có thể xem là vất vả? Đến lúc đó thu hoạch cây cải dầu, ép dầu xong, ta sẽ tìm thương đội mang tới cho các ngươi."
"Mang cái gì mà mang! Tiền bán được ngươi cứ để lại đi, coi như là của hồi môn ngoại tổ mẫu ta cho Dao Nhi.
Sang năm Dao Nhi thành thân, chúng ta sợ trở lại không kịp." Tiền thị thương nhi tử, không đành lòng để nhi tử tha hương một mình.
Nhưng tưởng tượng đến cảnh phải rời khỏi nơi đã sống hơn nửa đời người thật sự vẫn không đành lòng."
Hạt giống như vậy mang tới Lĩnh Nam nhất định có lời nhiều hơn các loại hoa màu khác.
Khoảng cách từ Tiểu Vương Trang đến thôn Đào Hoa chẳng qua cũng chỉ mấy dặm, tuy nói số lần về nhà mẹ đẻ không nhiều lắm, nhưng nếu có việc gấp hoặc nhớ mẹ chỉ cần đi một canh giờ đã có thể về nhà.
Cha Liễu cũng phụ họa nói: "Nha Nhi nói có lỹ.
Tuy nói năm nay Đại Lưng chúng ta trồng cây cải dầu phổ biến, giá cũng thấp xuống không kiếm được nhiều tiền.
Nhưng trồng để trong nhà ăn vẫn rất cần thiết.
Lần này tơ trở về cũng tính sẽ mang một ít hạt giống tốt tớ Lĩnh Nam."
Khi đó nàng căn bản không suy xét đến vấn đề này.
Hoặc là nói nàng cũng đã từng suy xét nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ cách xa như vậy.
"Năm trước trong nhà thu được rất nhiều dầu, bây giờ vẫn còn thừa một bình lớn.
Lúc đi mang dầu theo, ăn nửa năm không thành vấn đề.
Hơn nữa chúng ta cũng mang theo hạt cải, chờ tới Lĩnh Nam cõ lẽ cũng đã vào thu, đúng lúc đến mùa trồng cây, sang năm không phải sẽ có dầu hạt cải ăn rồi sao?"
Cái đánh này không dùng mấy sức, cũng không thể gọi là đau.
Nhưng đột nhiên bị đánh Liễu Đông Thanh vẫn sững người, vừa tủi thân vừa không phục nói: "Sao cha lại đánh con? Con cũng không nói gì sai, hơn nữa con cũng đã mười tám tuổi rồi người còn đánh con, còn có mặt mũi nào mà nhìn người?"
"Ngươi không biết nói thì nói, không nói cũng không ai nói ngươi câm đâu." Cha Liễu tức giận vỗ một cái vào gáy Liễu Đông Thanh.
Tuy nàng là người đời sau nhưng đã ở Tiểu Vương Trang sáu năm, nàng đã sớm xem mình là nguyên chủ, xem Tiểu Vương Trang là cố hương.
Hoóc mắt Liễu Nha Nhi đỏ lên, muốn khóc cùng Tiền thị lại nghe thấy Liễu Đông Thanh nói: "Nha Nhi đừng khó chịu! Chúng ta đi đi theo cha tới Lĩnh Nam nhậm chức cũng không phải lên chiến trường cả đời không thể quay về."
Năm năm thời gian, trước đây mỗi mẫu chỉ có một trăm hai mươi cân hạt qua quá trình sàng lọc tuyển chọn bây giờ đã có thể đạt tới ba trăm bảy mươi cân.
Tuy không thể so với đời sau nhưng cũng xem như vô cùng tốt rồi.
Nhưng Lĩnh Nam cách ngàn dặm xa xôi, lần này từ biệt thật sự là nhiều năm không gặp.
Hai mẹ con ôm đầu khóc rống, trong lòng Liễu Nha Nhi cũng vô cùng khó chịu.
Nàng còn nhớ mùa đông năm đó, Hạ Mai hỏi sau này có phải nàng sẽ rời khỏi Tiểu Vương Trang hay không.
"Vậy... Chờ bán dầu có tiền, ta sẽ nhờ người mang tới cho các ngươi."
"Con biết rồi nương! Nương!" Lúc này Liễu thị mới phản ứng lại được, lần này nương đi chính là xa cách vạn dặm.
"Lần này chúng ta đi chỉ sợ nhiều năm không thể quay về.
Bây giờ ngươi cũng đã là bà bà người ta, làm việc gì cũng nên phóng khoáng một chút, đừng để tâm chuyện vụn vặt rồi để tự mình chịu tội.
Cho dù không có chuyện gì cũng viết cho chúng ta phong thư để ta biết các ngươi đều tốt đẹp có hiểu không?"
Tiểu Vương Trang là gốc rễ của Liễu gia!
"Phụt-"
Liễu Nha Nhi vừa rồi còn muốn khóc lại không nhịn được cười thành tiếng.
Đã nhiều năm như vậy tật xấu của ca ca nàng vẫn không khá lên được.