Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 124
Mấy thôn dân vốn còn đang thảo luận rôm rả với nhau vừa nhìn thấy Tiền thị về nhà đã đồng loạt tiến lên chúc mừng.
"Lão tẩu tử chúc mừng chúc mừng!"
"Thẩm đúng là người có phúc.
Liễu tướng công thật lợi hại có thể thi được tiến sĩ lạo gia.
Cái danh tiến sĩ này ta chỉ từng nghe qua trong thoại bản, không ngờ lại tới lại thật sự có thể nhìn thấy"
"Thẩm, tin mừng đã đưa đến sao Chi Hiền vẫn chưa trở về" Có phải sẽ ở lại kinh thành làm quan lớn hay không? Sao còn chưa đón người cùng tới đó làm lão thái thái?"
Người xung quanh mỗi người một câu cứ nhao nhao không ngừng làm Tiền thị đau cả đầu.
Tiền thị chỉ là một nông phụ sao có thể hiểu hết được chuyện này.
Chỉ có thể liếc qua Liễu Nha Nhi, Liễu Nha Nhi hiểu ý, nâng cao giọng nói với người xung quanh: "Tin mừng này do triều đình chỉ điểm nên nhanh chóng thúc ngựa không ngừng nghỉ đưa tới Hoài Dương.
Cha ta cũng không phải ở lại kinh thành làm quan, người cũng đã gửi thư nói đang trên đường trở về.
, có lẽ một tháng nữa sẽ về đến nhà."
"Nếu Liễu tướng công đã thi trúng sao không ở lại kinh thành làm quan?"
"Ngươi nghĩ tùy tiện làm quan ở kinh thành là được sao? Phải có căn cơ, gia thế.
Cho dù có thi được tiến sĩ cũng phải làm từ quan nhỏ nhất mới từng bước một bò lên được." Trường Toàn đáp lại.
Tân khoa tiến sĩ nhận chức quan thất phẩm, những người không có thân thể bối cảnh đều không được ở lại kinh thành, chỉ nhận chức huyện lệnh bên ngoài mà làm.
Nhưng huyện với huyện vẫn có sự khác nhau, Giang Nam giàu có, Lĩnh Nam cằn cỗi.
Mà những nơi giàu có cũng không tới phiên tân khoa tiến sĩ không có bối cảnh như cha Liễu được làm.
Mấy người nghe tin đã sớm đứng ở cửa thôn nhìn thấy bóng cha Liễu từ xa đã hét lớn một tiếng, sau đó đốt pháo chiên trống vang trời.
Trương Tam vuốt râu, cười nhạo nói: "Các ngươi thì tính là cái gì? Lão tử còn xi tiểu cho huyện thái gia đó!"
Ngày nhớ đêm mong, cuối cùng đến giữa tháng sáu người Tiểu Vương Trang cũng chờ được cha Liễu quay về.
"Trời ạ.
Chúng ta ở cùng một thôn với huyện thái gia."
Hôm nay là ngày vui, không nên chảy nước mắt.
Nàng nên vui vẻ mới phải, vui vì cha bình an trở về, vui co cha trở thành tiến sĩ.
Không hổ là nhi tử của thôn trưởng, đúng là biết nhiều kiến thức hơn người khác.
Tiền thị nhìn nhi tử đã gầy hẳn đi, không nhịn được rơi nước mắt.
"Ta đây còn cùng nhau lớn lên với huyện thái gia!"
Hồ Lão Tam nghẹn lại, hỏi: "Huyện lệnh huyện Hoài Dương nhiệm kỳ tiếp theo còn chưa có.
Liễu tướng công lại đang trên đường trở về chẳng lẽ, Liễu tướng công sẽ làm Huyện thái gia huyện Hoài Dương chúng ta?"
Thông thường những người như cha Liễu muốn nhận chức ở những nơi giàu có cũng có thể chọn làm bát phẩm huyện thừa.
Liễu Nha Nhi cảm thấy bằng trí tuệ của cha mình hẳn sẽ chọn làm huyện thừa ở Giang Nam.
Cho dù bị đuổi, mọi người cũng không tức giận vui vẻ rời khỏi sân Liễu gia.
Liễu Nha Nhi đỡ trán lắc đầu, mấy người này đúng là càng nói càng thái qua.
Nàng cảm thấy cha có lẽ sẽ làm quan ở một nơi khác, nhưng cụ thể ở đâu, trong thư cha gửi về cũng không nhắc tới.
Vừa rồi bọn họ đứng gần với tiến sĩ lão gia cũng chính là Huyện thái gia tương lai đó.
Đây là vinh quan lớn đến mức nào?
Liễu Nha Nhi lại không khóc, tuy thương cha nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
"Được rồi, được rồi, mọi người đều tan hết đi.
Liễu tướng công đi đường mấy tháng, chắc chắn vô cùng mệt nhọc.
Lời chúc mừng của các ngươi cứ giữ lại ngày khác lại nói, hôm nay để Liễu tướng công nghỉ ngơi trước đã." Thôn trưởng nói tới đây bắt đầu chỉ mọi người tản ra.
Tiền thị nói xong, trong lòng tê rần, lại nhẹ giọng nói: "Con ta gầy đi nhiều rồi."
"Nương, a tỷ!"
Cha Liễu khó xử nhíu mày nhưng ngay lập tức lại cười gắp một miếng sườn trong đĩa vào chén.
Đại cô Liễu Nha Nhi nghe được tin cha Liễu về nhà đã vội vàng chạy tới đây.
Lại nghe nói cha Liễu đang ngủ, lúc Liễu thị giúp làm việc nhà cũng cố gắng nhẹ nhàng chỉ sợ phát ra tiếng động sẽ quấy rầy đệ đệ đang nghỉ ngơi.
"Tỉnh rồi sao? Mau, mau đi rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm! Nha Nhi, đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon!"
Bây giờ ở cái thôn nhỏ này có lẽ chỉ thấy Liễu tương công đã sợ hãi quỳ xuống.
Cũng chỉ có Tiểu Vương Trang bọn họ mới có loại vinh hạnh này.
Cha Liễu ngủ một giấc, đã ngủ tới khi trời tốt.
Trên bàn cơm, cha Liễu đã lâu không được ăn ngon lại cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời.
"Cha, người nếm thử sườn heo chua ngọt này đi.
Còn có cái này, cá trích kho người thích ăn nhất."
Thiến nữ trên bàn cơm đã giảm bớt tính khí trẻ con, thêm phần ổn trọng không hợp đỗ tuổi.
Lúc trước hắn quyết định tham gia khoa cử một lần nữa là vì tìm một nơi che chở cho con gái.
Bây giờ hắn cũng xem như đạt được ý nguyện, nhưng với con đường làm quan của minh hắn lại không biết nên mở miếng nói như thế nào với mẫu thân và con cái.
Lúc Liễu cha tỉnh dậy, nhà chính đã châm đèn dầu, mẫu thân đang ngồi thì thầm nói chuyện với đại tỷ, đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng.
Hắn, cuối cùng cũng về nhà rồi
Liễu Nha Nhi tinh ý, phát hiện cảm xúc của cha có gì đó không ổn.
hỏi: "Cha, người... có phải có tâm sự gì hay không?"
Dù sao cũng là Nha Nhi nhà hắn một chút thay đổi nhỏ bé cũng không thể trốn khỏi mắt nàng.
Chuyện này sớm muộn cũng phải nói ra, cha Liễu đặt đũa xuống: "Lần này ta nhận chức bên ngoài là huyện Sài Tang ở Lĩnh Nam. Lần này đi chỉ sở phải ba bốn năm mới có thể trở về."
"Lão tẩu tử chúc mừng chúc mừng!"
"Thẩm đúng là người có phúc.
Liễu tướng công thật lợi hại có thể thi được tiến sĩ lạo gia.
Cái danh tiến sĩ này ta chỉ từng nghe qua trong thoại bản, không ngờ lại tới lại thật sự có thể nhìn thấy"
"Thẩm, tin mừng đã đưa đến sao Chi Hiền vẫn chưa trở về" Có phải sẽ ở lại kinh thành làm quan lớn hay không? Sao còn chưa đón người cùng tới đó làm lão thái thái?"
Người xung quanh mỗi người một câu cứ nhao nhao không ngừng làm Tiền thị đau cả đầu.
Tiền thị chỉ là một nông phụ sao có thể hiểu hết được chuyện này.
Chỉ có thể liếc qua Liễu Nha Nhi, Liễu Nha Nhi hiểu ý, nâng cao giọng nói với người xung quanh: "Tin mừng này do triều đình chỉ điểm nên nhanh chóng thúc ngựa không ngừng nghỉ đưa tới Hoài Dương.
Cha ta cũng không phải ở lại kinh thành làm quan, người cũng đã gửi thư nói đang trên đường trở về.
, có lẽ một tháng nữa sẽ về đến nhà."
"Nếu Liễu tướng công đã thi trúng sao không ở lại kinh thành làm quan?"
"Ngươi nghĩ tùy tiện làm quan ở kinh thành là được sao? Phải có căn cơ, gia thế.
Cho dù có thi được tiến sĩ cũng phải làm từ quan nhỏ nhất mới từng bước một bò lên được." Trường Toàn đáp lại.
Tân khoa tiến sĩ nhận chức quan thất phẩm, những người không có thân thể bối cảnh đều không được ở lại kinh thành, chỉ nhận chức huyện lệnh bên ngoài mà làm.
Nhưng huyện với huyện vẫn có sự khác nhau, Giang Nam giàu có, Lĩnh Nam cằn cỗi.
Mà những nơi giàu có cũng không tới phiên tân khoa tiến sĩ không có bối cảnh như cha Liễu được làm.
Mấy người nghe tin đã sớm đứng ở cửa thôn nhìn thấy bóng cha Liễu từ xa đã hét lớn một tiếng, sau đó đốt pháo chiên trống vang trời.
Trương Tam vuốt râu, cười nhạo nói: "Các ngươi thì tính là cái gì? Lão tử còn xi tiểu cho huyện thái gia đó!"
Ngày nhớ đêm mong, cuối cùng đến giữa tháng sáu người Tiểu Vương Trang cũng chờ được cha Liễu quay về.
"Trời ạ.
Chúng ta ở cùng một thôn với huyện thái gia."
Hôm nay là ngày vui, không nên chảy nước mắt.
Nàng nên vui vẻ mới phải, vui vì cha bình an trở về, vui co cha trở thành tiến sĩ.
Không hổ là nhi tử của thôn trưởng, đúng là biết nhiều kiến thức hơn người khác.
Tiền thị nhìn nhi tử đã gầy hẳn đi, không nhịn được rơi nước mắt.
"Ta đây còn cùng nhau lớn lên với huyện thái gia!"
Hồ Lão Tam nghẹn lại, hỏi: "Huyện lệnh huyện Hoài Dương nhiệm kỳ tiếp theo còn chưa có.
Liễu tướng công lại đang trên đường trở về chẳng lẽ, Liễu tướng công sẽ làm Huyện thái gia huyện Hoài Dương chúng ta?"
Thông thường những người như cha Liễu muốn nhận chức ở những nơi giàu có cũng có thể chọn làm bát phẩm huyện thừa.
Liễu Nha Nhi cảm thấy bằng trí tuệ của cha mình hẳn sẽ chọn làm huyện thừa ở Giang Nam.
Cho dù bị đuổi, mọi người cũng không tức giận vui vẻ rời khỏi sân Liễu gia.
Liễu Nha Nhi đỡ trán lắc đầu, mấy người này đúng là càng nói càng thái qua.
Nàng cảm thấy cha có lẽ sẽ làm quan ở một nơi khác, nhưng cụ thể ở đâu, trong thư cha gửi về cũng không nhắc tới.
Vừa rồi bọn họ đứng gần với tiến sĩ lão gia cũng chính là Huyện thái gia tương lai đó.
Đây là vinh quan lớn đến mức nào?
Liễu Nha Nhi lại không khóc, tuy thương cha nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.
"Được rồi, được rồi, mọi người đều tan hết đi.
Liễu tướng công đi đường mấy tháng, chắc chắn vô cùng mệt nhọc.
Lời chúc mừng của các ngươi cứ giữ lại ngày khác lại nói, hôm nay để Liễu tướng công nghỉ ngơi trước đã." Thôn trưởng nói tới đây bắt đầu chỉ mọi người tản ra.
Tiền thị nói xong, trong lòng tê rần, lại nhẹ giọng nói: "Con ta gầy đi nhiều rồi."
"Nương, a tỷ!"
Cha Liễu khó xử nhíu mày nhưng ngay lập tức lại cười gắp một miếng sườn trong đĩa vào chén.
Đại cô Liễu Nha Nhi nghe được tin cha Liễu về nhà đã vội vàng chạy tới đây.
Lại nghe nói cha Liễu đang ngủ, lúc Liễu thị giúp làm việc nhà cũng cố gắng nhẹ nhàng chỉ sợ phát ra tiếng động sẽ quấy rầy đệ đệ đang nghỉ ngơi.
"Tỉnh rồi sao? Mau, mau đi rửa mặt, chuẩn bị ăn cơm! Nha Nhi, đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon!"
Bây giờ ở cái thôn nhỏ này có lẽ chỉ thấy Liễu tương công đã sợ hãi quỳ xuống.
Cũng chỉ có Tiểu Vương Trang bọn họ mới có loại vinh hạnh này.
Cha Liễu ngủ một giấc, đã ngủ tới khi trời tốt.
Trên bàn cơm, cha Liễu đã lâu không được ăn ngon lại cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời.
"Cha, người nếm thử sườn heo chua ngọt này đi.
Còn có cái này, cá trích kho người thích ăn nhất."
Thiến nữ trên bàn cơm đã giảm bớt tính khí trẻ con, thêm phần ổn trọng không hợp đỗ tuổi.
Lúc trước hắn quyết định tham gia khoa cử một lần nữa là vì tìm một nơi che chở cho con gái.
Bây giờ hắn cũng xem như đạt được ý nguyện, nhưng với con đường làm quan của minh hắn lại không biết nên mở miếng nói như thế nào với mẫu thân và con cái.
Lúc Liễu cha tỉnh dậy, nhà chính đã châm đèn dầu, mẫu thân đang ngồi thì thầm nói chuyện với đại tỷ, đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng.
Hắn, cuối cùng cũng về nhà rồi
Liễu Nha Nhi tinh ý, phát hiện cảm xúc của cha có gì đó không ổn.
hỏi: "Cha, người... có phải có tâm sự gì hay không?"
Dù sao cũng là Nha Nhi nhà hắn một chút thay đổi nhỏ bé cũng không thể trốn khỏi mắt nàng.
Chuyện này sớm muộn cũng phải nói ra, cha Liễu đặt đũa xuống: "Lần này ta nhận chức bên ngoài là huyện Sài Tang ở Lĩnh Nam. Lần này đi chỉ sở phải ba bốn năm mới có thể trở về."