Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng
Chương 113
Ngày thứ ba sau tiệc rượu, cha Liễu mang thư của phu tử tới phủ Thuận An.
Liễu Nha Nhi ngồi trên ngạch cửa nâng má, nhỏ giọng nói thầm: "Ta nên cùng cha tới phủ thành thuê nhà, những người trên phố đó sao có thể thành thật như người nhà quê, cũng không biết có bị người ta lừa gạt hay không"
"Nha Nhi đang nói thầm một mình cái gì đó?"
"Hạ Mai tỷ, tỷ đến rồi sao?"
Liễu Nha Nhi đứng dậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu choáng váng thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Cũng may nàng nắm được khung cửa."Nha Nhi muội sao vậy?Bị bệnh sao? Muội mau vào phòng nằm xuống, ta đi gọi đại phu giúp muội." Hạ Mai xoay người muốn đi gọi người.
Liễu Nha Nhi nhanh tay lẹ mắt, vội vàng giữa người lại: "Tỷ tỷ tốt, là do muội không ăn cơm sáng, đói."
Lời Liễu Nha Nhi nói là thật, buổi sáng không muốn ăn nên nàng cũng bỏ qua.
Bây giờ tụt huyết áp, ngồi lâu lại đứng dậy mạnh nên mới não thiếu thiếu oxy.
"Thật sao?" Hạ Mai không quá tin tưởng.
"Còn không phải vì Liễu thúc tới phủ thành, Đông Thanh ca và Tần Mộc lại vào huyện đọc sách, trong nhà chỉ còn mình muội và Tiền nãi nãi sao.
Nương ta sợ hai người bận rộn không được nghỉ ngơi, nên để ta tới xem có chuyện gì không để ta làm giúp."
Từ cho nhà ai sinh được mấy con cho tới bà bà ác độc nhà nào làm khó con dâu, lại từ khuê nữ nhà nào đó tới tương lai của cha Liễu.
"Không cần đâu Hạ Mai tỷ, nãi nãi đã nấu cháo vẫn còn để trong nồi.
Đúng rồi Hạ Mai tỷ, tỷ tới tìm muội có chuyện gì sao?"
Không có gì việc làm hai tiểu tỷ muội ngồi trong sân ăn hoa quả nói chuyện phiếm.
Liễu Nha Nhi bị hỏi ngượng ngùng, giọng cũng nhỏ xuống: "Muội đang lo lắng cho cha, lần này một mình cha tới phủ thành, muội không yên tâm, không muốn ăn nên mới như vậy."
Ở trong lòng nàng, Tiểu Vương Trang và mái nhà ngói lát gạch xanh này chính là nhà của nàng.
"Muội có thể lừa Hạ Mai tỷ sao?"
"Nha Nhi, chờ Liễu thúc thi trúng tiến sĩ làm quan, muội trở thành tiểu thư nhà quan, có phải sẽ rời khỏi Tiểu Vương Trang không?"
"Muội đó.
Bây giờ Liễu thúc đã là cử nhân lão gia, chẳng lẽ còn có người ức hiếp được sao? Muội đừng lo lắng nữa, nên ăn thì phải ăn có biết không? Muội ở đây chờ ta, sáng nay nương ta làm bánh, cũng may còn hai cái, ta đi lấy cho muội."
"Sao muội lại không ăn sáng?"
"Thu hoạch vụ thu mới kết thúc, ngoài ruộng cũng không có chuyện gì.
Bằng không muội cũng không được nhàn rỗi ở trong nhà nghỉ ngơi." Liễu Nha Nhi kéo người vào phòng, lại lấy một ít hoa quả trong hộp ra đưa cho Hạ Mai.
Đây là đồ còn dư lại từ hôm làm tiệc rượu.
"Nha Nhi, các ngươi đang nói gì vậy? Rời đi? Nha Nhi muốn đi đâu sao?"
Nghe thấy Liễu gia có cháo trong nồi, Hạ Mai không về nhà lấy bánh nữa.
Nương nàng ấy làm bánh bột ngô, không chỉ cứng còn rất khô.
Liễu Nha Nhi chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhất thời không nghĩ ra là ai.
Ló đầu ra ngoài thiếu chút nữa há hốc mồm.
Liễu Nha Nhi ngẩng đầu, nhìn Hạ Mai sửng sốt hồi lâu.
Dường như nàng chưa từng suy xét đến vấn đề này.
Nàng chỉ nghĩ tới cha Liễu có thể thi đậu, nàng nghĩ sau này cha nàng sẽ đi vào con đường làm quan, nàng cũng nghĩ tới sau này sẽ kiếm rất rất nhiều tiền.
Nhưng từ trước tới nay nàng lại không nghĩ tới mình có phải rời khỏi Tiểu Vương Trang hay không.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ rời khỏi đây.
"Ta là... Nha Nhi, Nha Nhi muội đang làm gì vậy?" Liễu Đông Thanh có ý muốn giải thích, lại thấy Liễu Nha Nhi đi ra sân bẻ một nhánh cây nhỏ đi về phía hắn.
Tư thế đó rất giống dáng vẻ khi cha muốn đánh hắn.
"Ý của đại ca là... Hai người tự ý quay về?"
"Không xảy ra việc gì! Chỉ là lúc trước ta nghe phu tử nói cha tới phủ thành học, trong nhà chỉ còn muội và nãi nãi, ta không yên tâm nên vội quay về." Có lẽ do chạy mệt, Liễu Đông Thanh thở phì phò, nói một lúc mới hết lời.
Liễu Nha Nhi thấy Liễu Đông Thanh và Tần Mộc cõng cặp sách, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên trán còn có mồ hôi mỏng.
Vừa nhìn đã biết vội vàng chạy về đây, cũng không biết có chuyện gì mà gấp như vậy, mới hỏi: "Không phải hai người đang ở huyện đọc sách sao? Tại sao lại trở về rồi? Huyện học xảy ra chuyện gì sao?"
Giọng điệu của Liễu Nha Nhi dần lạnh lẽo, rõ ràng mùa đông còn chưa tới nhưng Liễu Đông Thanh lại cảm thấy lạnh run.
Tần Mộc cũng vô thức co rụt lại phía sau.
Nàng đã nói sao giọng nói này lại quen tai như vậy, còn không phải là của ca ca tốt Liễu Đông Thanh nhà nàng sao.
Bởi vì gần đây đại ca nàng và Tần Mộc vào huyện học, cho nên bất ngờ nghe thấy tiếng mới nhất thời không phản ứng lại kịp.
Liễu Nha Nhi bẻ nhánh cây, mặt lạnh như băng.
Rõ ràng chỉ mới mười tuổi, nhưng biểu tình trên mặt nói là người hai ba mươi tuổi cũng có người tin.
"Cha và nãi nãi cực khổ làm lụng, bán lương thực để các ngươi vào huyện đi học.
Hai người thì ngược lại không nói gì tự ý quay về nhà.
Hôm nay ta không đánh ngươi, ta không phải họ Liễu." Liễu Nha Nhi vừa nói đã nâng nhánh cây lên muốn đánh lên người Liễu Đông Thanh.
Liễu Đông Thanh: "Nha Nhi ta là ca ca của muội!"
Liễu Nha Nhi ngồi trên ngạch cửa nâng má, nhỏ giọng nói thầm: "Ta nên cùng cha tới phủ thành thuê nhà, những người trên phố đó sao có thể thành thật như người nhà quê, cũng không biết có bị người ta lừa gạt hay không"
"Nha Nhi đang nói thầm một mình cái gì đó?"
"Hạ Mai tỷ, tỷ đến rồi sao?"
Liễu Nha Nhi đứng dậy, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu choáng váng thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Cũng may nàng nắm được khung cửa."Nha Nhi muội sao vậy?Bị bệnh sao? Muội mau vào phòng nằm xuống, ta đi gọi đại phu giúp muội." Hạ Mai xoay người muốn đi gọi người.
Liễu Nha Nhi nhanh tay lẹ mắt, vội vàng giữa người lại: "Tỷ tỷ tốt, là do muội không ăn cơm sáng, đói."
Lời Liễu Nha Nhi nói là thật, buổi sáng không muốn ăn nên nàng cũng bỏ qua.
Bây giờ tụt huyết áp, ngồi lâu lại đứng dậy mạnh nên mới não thiếu thiếu oxy.
"Thật sao?" Hạ Mai không quá tin tưởng.
"Còn không phải vì Liễu thúc tới phủ thành, Đông Thanh ca và Tần Mộc lại vào huyện đọc sách, trong nhà chỉ còn mình muội và Tiền nãi nãi sao.
Nương ta sợ hai người bận rộn không được nghỉ ngơi, nên để ta tới xem có chuyện gì không để ta làm giúp."
Từ cho nhà ai sinh được mấy con cho tới bà bà ác độc nhà nào làm khó con dâu, lại từ khuê nữ nhà nào đó tới tương lai của cha Liễu.
"Không cần đâu Hạ Mai tỷ, nãi nãi đã nấu cháo vẫn còn để trong nồi.
Đúng rồi Hạ Mai tỷ, tỷ tới tìm muội có chuyện gì sao?"
Không có gì việc làm hai tiểu tỷ muội ngồi trong sân ăn hoa quả nói chuyện phiếm.
Liễu Nha Nhi bị hỏi ngượng ngùng, giọng cũng nhỏ xuống: "Muội đang lo lắng cho cha, lần này một mình cha tới phủ thành, muội không yên tâm, không muốn ăn nên mới như vậy."
Ở trong lòng nàng, Tiểu Vương Trang và mái nhà ngói lát gạch xanh này chính là nhà của nàng.
"Muội có thể lừa Hạ Mai tỷ sao?"
"Nha Nhi, chờ Liễu thúc thi trúng tiến sĩ làm quan, muội trở thành tiểu thư nhà quan, có phải sẽ rời khỏi Tiểu Vương Trang không?"
"Muội đó.
Bây giờ Liễu thúc đã là cử nhân lão gia, chẳng lẽ còn có người ức hiếp được sao? Muội đừng lo lắng nữa, nên ăn thì phải ăn có biết không? Muội ở đây chờ ta, sáng nay nương ta làm bánh, cũng may còn hai cái, ta đi lấy cho muội."
"Sao muội lại không ăn sáng?"
"Thu hoạch vụ thu mới kết thúc, ngoài ruộng cũng không có chuyện gì.
Bằng không muội cũng không được nhàn rỗi ở trong nhà nghỉ ngơi." Liễu Nha Nhi kéo người vào phòng, lại lấy một ít hoa quả trong hộp ra đưa cho Hạ Mai.
Đây là đồ còn dư lại từ hôm làm tiệc rượu.
"Nha Nhi, các ngươi đang nói gì vậy? Rời đi? Nha Nhi muốn đi đâu sao?"
Nghe thấy Liễu gia có cháo trong nồi, Hạ Mai không về nhà lấy bánh nữa.
Nương nàng ấy làm bánh bột ngô, không chỉ cứng còn rất khô.
Liễu Nha Nhi chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhất thời không nghĩ ra là ai.
Ló đầu ra ngoài thiếu chút nữa há hốc mồm.
Liễu Nha Nhi ngẩng đầu, nhìn Hạ Mai sửng sốt hồi lâu.
Dường như nàng chưa từng suy xét đến vấn đề này.
Nàng chỉ nghĩ tới cha Liễu có thể thi đậu, nàng nghĩ sau này cha nàng sẽ đi vào con đường làm quan, nàng cũng nghĩ tới sau này sẽ kiếm rất rất nhiều tiền.
Nhưng từ trước tới nay nàng lại không nghĩ tới mình có phải rời khỏi Tiểu Vương Trang hay không.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ rời khỏi đây.
"Ta là... Nha Nhi, Nha Nhi muội đang làm gì vậy?" Liễu Đông Thanh có ý muốn giải thích, lại thấy Liễu Nha Nhi đi ra sân bẻ một nhánh cây nhỏ đi về phía hắn.
Tư thế đó rất giống dáng vẻ khi cha muốn đánh hắn.
"Ý của đại ca là... Hai người tự ý quay về?"
"Không xảy ra việc gì! Chỉ là lúc trước ta nghe phu tử nói cha tới phủ thành học, trong nhà chỉ còn muội và nãi nãi, ta không yên tâm nên vội quay về." Có lẽ do chạy mệt, Liễu Đông Thanh thở phì phò, nói một lúc mới hết lời.
Liễu Nha Nhi thấy Liễu Đông Thanh và Tần Mộc cõng cặp sách, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên trán còn có mồ hôi mỏng.
Vừa nhìn đã biết vội vàng chạy về đây, cũng không biết có chuyện gì mà gấp như vậy, mới hỏi: "Không phải hai người đang ở huyện đọc sách sao? Tại sao lại trở về rồi? Huyện học xảy ra chuyện gì sao?"
Giọng điệu của Liễu Nha Nhi dần lạnh lẽo, rõ ràng mùa đông còn chưa tới nhưng Liễu Đông Thanh lại cảm thấy lạnh run.
Tần Mộc cũng vô thức co rụt lại phía sau.
Nàng đã nói sao giọng nói này lại quen tai như vậy, còn không phải là của ca ca tốt Liễu Đông Thanh nhà nàng sao.
Bởi vì gần đây đại ca nàng và Tần Mộc vào huyện học, cho nên bất ngờ nghe thấy tiếng mới nhất thời không phản ứng lại kịp.
Liễu Nha Nhi bẻ nhánh cây, mặt lạnh như băng.
Rõ ràng chỉ mới mười tuổi, nhưng biểu tình trên mặt nói là người hai ba mươi tuổi cũng có người tin.
"Cha và nãi nãi cực khổ làm lụng, bán lương thực để các ngươi vào huyện đi học.
Hai người thì ngược lại không nói gì tự ý quay về nhà.
Hôm nay ta không đánh ngươi, ta không phải họ Liễu." Liễu Nha Nhi vừa nói đã nâng nhánh cây lên muốn đánh lên người Liễu Đông Thanh.
Liễu Đông Thanh: "Nha Nhi ta là ca ca của muội!"