Nhà Tiên Tri Được Chọn
Chương 185
Đoàn tàu chìm vào biển, ngoài cửa sổ chỉ còn một màu đen, các đồng đội đều rời khỏi đoàn tàu, có lẽ một đi không trở lại...
Đối mặt với tình huống như vậy, Doãn Oánh Oánh có sợ hãi.
Bởi vậy, khi lần đầu Phương Đông Vũ đưa ra đề nghị dùng chìa khóa mở cửa, Doãn Oánh Oánh không phải là không nghe lọt tai lời cô. Cô bé tự hỏi lại về đề nghị này.
Tự hỏi một hồi lâu, Doãn Oánh Oánh hỏi Phương Đông Vũ: "Vụ chìa khóa là thế nào? Tôi không tin nổi chị. Trước khi gặp chị, tôi từng nghe đồng đội nhắc đến tên chị. Anh ấy nhắc nhở chúng tôi phải cẩn thận chị."
Phương Đông Vũ không trực tiếp trả lời Doãn Oánh Oánh, mà là ngoài dự đoán hỏi một câu: "Em thấy chị có đẹp không?"
Không hiểu vì sao Phương Đông Vũ hỏi câu đấy, Doãn Oánh Oánh nhíu mày.
Phương Đông Vũ cười tự giễu, khuôn mặt bình tĩnh gật đầu: "Ừ, chị biết chị khó coi."
Nghe một cô gái nói mình như vậy, Doãn Oánh Oánh có hơi ngại.
Mang theo chút đồng cảm như bản thân cũng bị, cô bé nói: "Đừng nói như vậy. Mỗi một cô gái đều đẹp. Ít nhất... Ít nhất chúng ta không xấu. Trang điểm là có thể... Chỉ có thể nói chúng ta không phải tiên trên trời. Con người thì luôn có thiếu sót. Chúng ta đẹp bình thường! Tự tin lên nào."
"Ừ... Tóm lại, ít nhất chị không phải gái đẹp theo nghĩa truyền thống. Nhìn chị nhỏ gầy vậy thôi, thật ra chị đã 23 tuổi, thường xuyên bị người khác coi học sinh cấp ba chưa phá/t dục..." bĩu môi, Phương Đông Vũ nói tiếp, "Cho nên chị không ngờ, tới trò chơi này, thế mà mình gặp được một người đàn ông thật lòng thích mình."
Doãn Oánh Oánh không nói, chỉ im lặng nghe chuyện xưa.
Phương Đông Vũ nói: "Sau khi tới trò chơi này, cơ duyên xảo hợp, cùng ba người nam lập thành một nhóm. Tình cảm ba người rất tốt, trong đó có một người mập mạp, một người gầy đeo mắt kính, hai người đều nghe lời người nam thứ ba. Người nam thứ ba là anh trai mập mạp, cũng là đội trưởng của nhóm bọn họ, tên là Tề Thính."
"Quan hệ bốn người bọn chị vốn dĩ không tệ lắm. Đặc biệt là từ khi Tề Thính thổ lộ với chị, chị và anh ấy xem như ở bên nhau. Chị khó coi, vóc dáng không cao, lại nhỏ yếu, vẫn luôn rất tự ti. Chính Tề Thính đã giúp chị thành lập tự tin. Anh ấy làm chị cảm thấy... Chị là cô gái đẹp nhất thế giới."
Thở dài một hơi, Phương Đông Vũ tiếp tục nói: "Có một lần, bốn bọn chị bị nhốt. Chị bất cẩn kích hoạt nguy hiểm tử vong, nhưng người chết lại là Tề Thính. Tề Thính có một đạo cụ tên là "xả thân". Anh ấy dùng đạo cụ đó, chết thay chị. Về sau... chị bị mập mạp và mắt kính hận."
"Ba người bọn họ cùng lớn lên từ nhỏ, cực kỳ thân thiết. Ngày xảy ra sự việc ngoài ý muốn, ba bọn họ cùng ngồi trên chiếc xe chạy lên cầu lớn Trường Giang. Tề Thính là người thông minh lợi hại nhất, ai cũng không ngờ anh ấy sẽ chết trước. Mập mạp cố chấp cho rằng là chị giết Tề Thính, nói chị câu dẫn anh ấy, hại chết anh ấy. Tóm lại anh ta tận hết sức lực muốn giết chị, muốn báo thù cho anh mình. Sau lại..."
Trong mắt xuất hiện chút nước mắt, giơ tay lau sạch, Phương Đông Vũ nói tiếp: "Về sau ba người bọn chị đụng nhau trên đường thăm dò, rồi vô tình gặp được người tên Thi Hồ. Anh ta... thời điểm anh ta xuất hiện, bọn chị đều cảm thấy mình gặp thần tiên. Ánh mắt anh ta ẩn chứa từ bi và vị tha, làm người ta không tự chủ được muốn quỳ xuống bái lại, khóc lóc với người."
"Anh ta nói anh ta biết bọn chị đều hoài niệm một người. Thậm chí anh ta dùng phép thuật xây dựng ảo ảnh, cho ba bọn chị tiến vào ảo ảnh, nhìn thấy Tề Thính sống lại, về bên bọn chị..."
"Mập mạp gặp lại người anh Tề Thính, gào khóc thảm thiết trong ảo ảnh. Anh ta quay về thời còn nhỏ, nhớ lại tất cả những ký ức về Tề Thính. Cũng vì nguyên nhân này, anh ta tin tưởng Thi Hồ không nghi ngờ. Anh ta cho rằng chìa khóa Thi Hồ cho mình có thể giúp mọi người rời đi."
Cầm hai chìa khóa trong tay, Phương Đông Vũ nói: "Thi Hồ đối với bọn chị có duyên tương phùng. Là người thiết kế trò chơi, trước nay anh ta chưa từng nghĩ tới việc thiết lập nhà tù. Anh ta chỉ muốn người ta trải nghiệm phó bản, trải nghiệm câu chuyện anh ta từng trải qua. Anh ta không muốn ai bị nhốt. Cho nên anh ta cho bọn chị chìa khóa, để bọn chị đi ra ngoài xem cốt truyện."
"Anh ta cho ba chiếc chìa khóa. Tôi, mập mạp, mắt kính, ba người mỗi người một cái."
"Ba bọn chị đã trải qua mấy phó bản... Mỗi một phó bản, bọn họ đều muốn giế/t chết chị. Chị hao hết trăm cay ngàn đắng mới có thể sống đến bây giờ."
Phương Đông Vũ cười khổ nói: "Sau đó nữa, ba bọn chị gặp Đoạn Dịch. Đó là phó bản《 Tân Nương Lâu Lan 》, chị là số 4, bọn họ là số 8 và số 9. Bọn họ vẫn như cũ muốn chị chết, nhưng không ngờ hại người hại mình, song song chết ở phó bản đó."
"Trước khi họ chết, chị tìm cơ hội trộm được chìa khóa của số 9 mắt kính. Cho nên chị có hai chìa khóa mở cửa nhà tù. Cũng khéo..."
Phương Đông Vũ nhìn về phía Doãn Oánh Oánh, "Chị đoán một chiếc chìa khóa chỉ có thể do một người sử dụng. Sau khi chị mở cửa, có khả năng cửa sẽ tự động đóng lại, hai ta không thể đồng thời ra cửa. Cho nên chị sẽ thử trước xem sao. Nếu chị có thể sử dụng chìa khóa rời khỏi nhà tù, em có thể dùng chìa khác rời đi."
Đứng lên, cầm chìa khóa đi thẳng tới cửa, Phương Đông Vũ giơ tay, cắm chìa khóa vào ổ khóa. Sau đó cô bật cười. "Thật ra chị nói nhiều như vậy để làm gì? Nói nhiều cỡ nào em vẫn nghi ngờ chị. Thấy chị trực tiếp cầm chìa khóa đi ra ngoài, em mới có thể tin tôi. Nói nhiều không bằng làm nhiều."
Nói xong lời này, làm động tác sắp mở khóa, Phương Đông Vũ đột ngột bị đau bụng, ngồi bệt xuống đất.
"Chị bị sao vậy?" Doãn Oánh Oánh đi qua, muốn đỡ cô dậy.
"Không sao. Tự dưng bụng đau thắt." Phương Đông Vũ bám cánh tay Doãn Oánh Oánh đứng lên, sắc mặt trắng bợt, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Cô đứng lên, giơ tay nắm chìa khóa, nhưng chìa khóa vừa vào tay mất sức đánh rơi, giống như đau đến mức không còn sức, đến chìa khóa cũng cầm không được.
Doãn Oánh Oánh không khỏi hỏi: "Trò chơi này có thể lưu giữ số liệu chúng ta, cũng khiến cơ thể chúng ta tiệm cận chân thật. Chẳng lẽ chị đến tháng..."
Phương Đông Vũ tái mặt xoay người. "Có thể. Từ khi vào trò chơi này ngày đêm lộn xộn, không tính thời gian. Đây là phòng tù nữ, chắc là có băng vệ sinh. Để chị tìm thử. Không sao đâu. Không vội, em cứ ra ngoài trước đi."
Doãn Oánh Oánh thấy thế, giơ tay cầm chìa khóa.
Cô bé không nghi ngờ lời Phương Đông Vũ, cảm thấy cơn đau đớn không giống Phương Đông Vũ có thể giả vờ được... Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán cô, hơn nữa trán nổi gân xanh, chỉ có bị đau đớn cực kỳ mới có thể dẫn tới kết quả này.
Nhìn chìa khóa thế mà có thể chuyển động, Doãn Oánh Oánh không nghi ngờ càng thêm tin tưởng chìa khóa thật sự có thể mở được cửa tù.
"Két" một tiếng, cửa tù mở ra, Doãn Oánh Oánh dừng một chút, phát hiện không có thông báo nhắc nhở vi phạm quy định, vì thế to gan yên tâm đi ra ngoài.
"Tốt quá! Thật sự có thể đi ra ngoài!" Đi ra hành lang Doãn Oánh Oánh vỗ tay ăn mừng, quay người lại phát hiện cửa đang tự động đóng lại.
Cô bé giơ tay thử ngăn cửa, nhưng cánh cửa đóng không có xu thế ngừng. Vì tránh bị kẹp tay, Doãn Oánh Oánh đành vội thu tay.
Doãn Oánh Oánh giương giọng hỏi vọng vào trong: "Này, Phương Đông Vũ, chị không sao chứ?"
"Không sao. Để tôi đổi quần. Em thăm dò tình huống bên ngoài trước đi. Chị còn một chiếc chìa khóa. Lát nữa chị đi tìm em."
Phương Đông Vũ nói xong câu đó, cửa tù khép lại.
Nghĩ đến việc cô chìa khóa, Doãn Oánh Oánh không lo lắng nhiều, ngược lại bắt đầu do dự nên lập tức đi xuống tàu, hay là chuẩn bị vài thứ cái đã. Dù sao hiện tại cô bé không biết các đồng đội khác đi đâu mất.
Trong lúc do dự, vô ý thức đi lòng vòng, cô bé thấy cửa tù nam.
Cũng vào lúc này cô bé phát hiện ngoài cửa tù này có ổ khóa.
Chìa khóa của mình có thể mở cửa phòng tù nữ, liệu có thể sử dụng nhiều lần, hơn nữa có thể mở cánh cửa này?
Bên trong có người không?
Mình có nên thuận tiện cứu người không?
Đa số người chơi đều đã quyết định hợp tác, chỉ có Bạch Lập Huy và Hứa Nhược Phàm không giao thiết bị. Cho nên nếu bên trong có người bị nhốt, chắc chắn không phải hai người Hứa Bạch, đáng cứu.
Nghĩ vậy, Doãn Oánh Oánh cầm chìa khóa thử.
"Két" một tiếng, cửa được mở ra.
Cửa mở rồi, Doãn Oánh Oánh thò đầu vào trong tìm tòi, vừa khéo đụng phải Bạch Lập Huy ngái ngủ ngồi trên giường. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.
Doãn Oánh Oánh không ngờ người mình cứu lại là Bạch Lập Huy không tham gia hợp tác.
Bạch Lập Huy trăm triệu không ngờ có người có thể mở cửa tù.
Bạch Lập Huy lập tức nhảy dựng khỏi giường.
Nhưng phát hiện mình không mặc quần, hắn lại lập tức kéo chăn che chân mình lại.
Thấy thế, Doãn Oánh Oánh nhanh lẹ giơ tay che hai mắt. Qua một lúc lâu, cô bé nghe thấy âm thanh sột soạt mặc quần, sau đó là tiếng bước chân chạy tới gần.
Cuối cùng tiếng bước chân ngừng trước mặt mình, Doãn Oánh Oánh nghe thấy Bạch Lập Huy nói: "Ngại quá, tôi mặc quần áo xong rồi! Xin hỏi... Xin hỏi có chuyện gì xảy đang ra? Phàm... Đâu rồi? Em có thấy cô ấy không?"
Tâm trạng của Doãn Oánh Oánh đối với Hứa Nhược Phàm cực kỳ phức tạp.
Cô bé buông tay, nhìn Bạch Lập Huy lắc đầu. Cô bé ngẫm nghĩ, thật ra bản chất Bạch Lập Huy không xấu, đang nghĩ ngợi có nên thương lượng tính toán với hắn ta hay không, bỗng nghe thấy động tĩnh phát ra từ thùng xe số 2.
Cùng Bạch Lập Huy liếc nhau, Doãn Oánh Oánh cùng hắn ta đi tới thùng xe số 2, phát hiện là Bành Trình.
Bành Trình mồ hôi đầy đầu chạy vào thùng số 2, nhào tới quầy đồ ăn và tủ đông, há mồm to cắn bánh mì mỡ vàng, uống ừng ực chai nước, tìm cái ghế ngồi xuống, rồi thở dài một hơi.
Nhưng ngụm khí này không thể thở ra hết. Hắn ta trừng mắt, phát hiện Doãn Oánh Oánh và Bạch Lập Huy vốn nên ở trong tù đang đi tới gần, vì thế kinh ngạc đến mức hít ngược ngụm khí, nấc cụt.
"Anh Bành, anh chảy mồ hôi nhiều quá, làm sao vậy?" Doãn Oánh Oánh hỏi.
"Chậc, tôi về uống miếng nước, tiện thể ăn đồ ngọt trấn an tâm hồn bị tổn thương. Tôi sợ quá, ăn chút đồ ngọt mới khá hơn. Hai người biết gì không..." Bành Trình nói tới đây thì khựng lại, có chút muốn nói lại thôi nhìn về phía Bạch Lập Huy.
Bạch Lập Huy nhận ra không ổn, lập tức tiến lên một bước. "Chuyện, chuyện gì? Đừng nói là Hứa Nhược Phàm xảy ra chuyện? Cho tôi hỏi, vì sao mọi người vẫn ở lại chỗ này? Không phải có cơ hội trở về rồi sao? Mọi người... đã qua cửa rồi mà?"
Nghe vậy, Bành Trình than thở mấy hơi, uống thêm một ngụm nước, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Bạch Lập Huy. "Người anh em à, tôi nói chứ anh bị phụ nữ hố rồi. Lẽ ra anh nên theo chúng tôi, một hai phải vì Hứa Nhược Phàm..."
"Rốt cuộc cô ấy bị làm sao?" Bạch Lập Huy gấp gáp, ngắt lời Bành Trình.
Bành Trình lần nữa thở dài.
Thấy hắn ta như vậy, Doãn Oánh Oánh cũng hơi nóng nảy. Cô bé thất vọng về Hứa Nhược Phàm, cũng chưa từng nghĩ cô ta sẽ xảy ra chuyện.
Vì thế Doãn Oánh Oánh cũng truy hỏi: "Anh Bành, anh nói thẳng đi!"
Bành Trình gãi đầu, nói: "Cô ấy, cô ấy chết rồi."
Bạch Lập Huy nghe vậy, lảo đảo suýt không đứng được.
Bành Trình tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn ta, sau đó phát hiện sắc mặt Doãn Oánh Oánh cũng trắng bệch, bám vào ghế dựa mới miễn cưỡng không ngã.
Không muốn chậm trễ thời gian, Bạch Lập Huy ép buộc mình giữ tỉnh táo, nắm cánh tay Bành Trình: "Cô ấy ở đâu? Tôi không tin! Tôi không tin! Nói cho tôi cô ấy ở đâu? Tôi phải tự mình đi xem!"
Bành Trình giơ ngón tay chỉ một hướng, còn chưa kịp nói "Tôi dẫn hai người qua đó", Bạch Lập Huy đã lấy tốc độ cực nhanh chạy xuống xe.
"Ấy, anh cẩn thận! Biển đen thui, anh tìm được vị trí không?!" Bành Trình mới vừa dặn dò một câu, lại thấy Doãn Oánh Oánh cũng nhảy xuống đoàn tàu, chạy về hướng đó.
Mắt thấy hai người một trước một sau biến mất trong biển đen, Bành Trình liên tục thở dài, sau đó cầm mấy chai nước khoáng, lấy thêm ít món ngọt, cũng đi xuống đoàn tàu, đi vòng vèo về phía nghĩa địa quái dị.
Bên kia, trong phòng tù nữ.
Phương Đông Vũ đang vết thương trên bụng mình.
Vừa rồi để diễn cho thật, bảo đảm mỗi một cái lỗ chân lông, mỗi một đường gân xanh và mồ hôi đều do đau thật, cô đã lén dùng dao cứa bụng mình.
Quả nhiên, Doãn Oánh Oánh không nghi ngờ, lập tức nhận chìa khóa đi ra ngoài.
Chậm rãi băng bó miệng vết thương, Phương Đông Vũ tính toán trong đầu... Hiện tại đã được một khoảng thời gian sau khi Doãn Oánh Oánh rời đi. Ít nhất mình có thể đảm bảo, người chơi dùng chìa khóa rời khỏi tù sẽ không chết vì vi phạm quy định.
Nhưng trừ cái này ra, liệu chìa khóa có ẩn giấu bẫy tử vong nào khác không?
Ví dụ một thời gian dài sau đó, Doãn Oánh Oánh sẽ xảy ra chuyện?
Nhưng Phương Đông Vũ suy nghĩ lại, xác suất phát sinh khả năng này rất nhỏ.
... Người tên Thi Hồ cực kỳ mạnh, ông ta thấy được tương lai và quá khứ, bày ra trước mặt mình năng lượng cực lớn. Nếu ông ta muốn một người chơi yếu ớt đi tìm chết, hà tất thiết kế bẫy làm gì? Trực tiếp động thủ cho nhanh.
Ngoài ra, hình như ông ta cũng không cần mượn chìa khóa kiểm tra làm gì cả.
Bởi vì theo lời ông ta, nhà tù trò chơi không thuộc ông ta thiết kế.
Ông ta chỉ thiết kế phó bản về chuyện bản thân. Còn lại đều do người sau bổ sung.
Ông ta cho họ chìa khóa, chỉ vì muốn họ đi ra ngoài xem chuyện xưa của mình.
Sau nhiều lần suy xét, Phương Đông Vũ chưa thể quyết định nên rời khỏi tù nha không, nhưng cô quyết định lấy chìa khóa còn lại cắ.m vào ổ khóa trước.
Miệng vết thương vẫn rất đau, cho nên Phương Đông Vũ bước tới gần cửa rất chậm.
Vất vả mãi mới tới cửa, vừa đau đến nhíu mày, vừa giơ tay cầm chìa khóa, giơ chìa khóa nhắm vào ổ khóa, cô dùng sức cắm chìa khóa vô.
Ngay lúc này, cô phát hiện mình không thể cắm chìa khóa vào ổ.
Phương Đông Vũ luống cuống, dùng sức vỗ cửa.
Để ngăn người chơi trong và ngoài tù giao lưu với nhau, hiệu quả cách âm của phòng tù quá tốt, cô gõ cửa cỡ nào thanh âm cũng không thể truyền ra.
Động tác đẩy cửa của cô cũng như kiến càng cắn cây, cánh cửa không mảy may nhúc nhích.
Vì thế Phương Đông Vũ chỉ có thể tiếp tục đặt tinh lực đặt ở chìa khóa.
Cô nhặt chìa khóa lên nhìn, sau đó đổi chiều cắm lại.
Nhét vào không lọt, rút về nhìn chìa khóa, rồi lại cắ.m vào lần nữa.
Lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cô dần mất kiên trì.
Bụng đau đớn và cơn tuyệt vọng trào dâng trong lòng khiến cô ngã ngồi trên mặt đất.
Ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cửa tù hồi lâu, Phương Đông Vũ nâng bàn tay, mở lòng bàn tay, quan sát kỹ màu sắc chìa khóa.
Lúc này cô phát hiện bất thường.
... Cô thấy bàn tay mình dính màu vàng lấp lánh từ chìa khóa.
Chớp mắt, ngẩn ra ba giây, Phương Đông Vũ chợt hiểu vì sao.
Một giọt nước mắt không có dấu hiệu rơi xuống. Cô bật cười.
Bản thân cô không biết mình cười hối hận, hay là tự giễu.
Giờ Phương Đông Vũ mới hiểu vì sao: Chìa khóa cô trộm từ số 9 nam gầy đeo kính là đồ giả.
Ở mộ thất phó bản Tân Nương Lâu Lan, khi cô bò ra lối đi hẹp thì bị số 9 liều mạng ngăn cản. Số 8 và số 9 liên thủ muốn chôn sống cô.
Lúc ấy cô nhân cơ hội trộm chìa khóa trên người số 9, nào ngờ lại là đồ giả.
Số 9 số 9 liều mạng muốn giết cô, chắc chắn cũng đề phòng cô ăn trộm chìa khóa. Cho nên bọn họ phỏng chế chìa khóa, đặt ở chỗ dễ bị trộm.
Sớm nên nghĩ đến.
Mình sớm nên nghĩ đến. Bọn họ luôn luôn đề phòng mình.
Tại sao mình lại quên mất?
Nhắm mắt lại, Phương Đông Vũ cảm thán một câu, đồng thời nhận ra dù mình ăn trộm chìa khóa giả lẽ ra sẽ chẳng bị ảnh hưởng. Dù sao cô cũng có chìa khóa thật.
Vừa rồi cô lấy bừa một trong hai chìa khóa, vừa khéo cầm trúng chìa khóa thật, cũng suýt mở cửa phòng tù.
Và chính cô đã đưa chìa khóa thật cho Doãn Oánh Oánh.
Doãn Oánh Oánh đã thành công rời đi.
Bản thân cô lại bị nhốt.
Phương Đông Vũ không ra được, vì tự tay cô đã ném chìa khóa thật ra ngoài.
Cô tính kế đủ người, cuối cùng tự hại chính mình.
Đối mặt với tình huống như vậy, Doãn Oánh Oánh có sợ hãi.
Bởi vậy, khi lần đầu Phương Đông Vũ đưa ra đề nghị dùng chìa khóa mở cửa, Doãn Oánh Oánh không phải là không nghe lọt tai lời cô. Cô bé tự hỏi lại về đề nghị này.
Tự hỏi một hồi lâu, Doãn Oánh Oánh hỏi Phương Đông Vũ: "Vụ chìa khóa là thế nào? Tôi không tin nổi chị. Trước khi gặp chị, tôi từng nghe đồng đội nhắc đến tên chị. Anh ấy nhắc nhở chúng tôi phải cẩn thận chị."
Phương Đông Vũ không trực tiếp trả lời Doãn Oánh Oánh, mà là ngoài dự đoán hỏi một câu: "Em thấy chị có đẹp không?"
Không hiểu vì sao Phương Đông Vũ hỏi câu đấy, Doãn Oánh Oánh nhíu mày.
Phương Đông Vũ cười tự giễu, khuôn mặt bình tĩnh gật đầu: "Ừ, chị biết chị khó coi."
Nghe một cô gái nói mình như vậy, Doãn Oánh Oánh có hơi ngại.
Mang theo chút đồng cảm như bản thân cũng bị, cô bé nói: "Đừng nói như vậy. Mỗi một cô gái đều đẹp. Ít nhất... Ít nhất chúng ta không xấu. Trang điểm là có thể... Chỉ có thể nói chúng ta không phải tiên trên trời. Con người thì luôn có thiếu sót. Chúng ta đẹp bình thường! Tự tin lên nào."
"Ừ... Tóm lại, ít nhất chị không phải gái đẹp theo nghĩa truyền thống. Nhìn chị nhỏ gầy vậy thôi, thật ra chị đã 23 tuổi, thường xuyên bị người khác coi học sinh cấp ba chưa phá/t dục..." bĩu môi, Phương Đông Vũ nói tiếp, "Cho nên chị không ngờ, tới trò chơi này, thế mà mình gặp được một người đàn ông thật lòng thích mình."
Doãn Oánh Oánh không nói, chỉ im lặng nghe chuyện xưa.
Phương Đông Vũ nói: "Sau khi tới trò chơi này, cơ duyên xảo hợp, cùng ba người nam lập thành một nhóm. Tình cảm ba người rất tốt, trong đó có một người mập mạp, một người gầy đeo mắt kính, hai người đều nghe lời người nam thứ ba. Người nam thứ ba là anh trai mập mạp, cũng là đội trưởng của nhóm bọn họ, tên là Tề Thính."
"Quan hệ bốn người bọn chị vốn dĩ không tệ lắm. Đặc biệt là từ khi Tề Thính thổ lộ với chị, chị và anh ấy xem như ở bên nhau. Chị khó coi, vóc dáng không cao, lại nhỏ yếu, vẫn luôn rất tự ti. Chính Tề Thính đã giúp chị thành lập tự tin. Anh ấy làm chị cảm thấy... Chị là cô gái đẹp nhất thế giới."
Thở dài một hơi, Phương Đông Vũ tiếp tục nói: "Có một lần, bốn bọn chị bị nhốt. Chị bất cẩn kích hoạt nguy hiểm tử vong, nhưng người chết lại là Tề Thính. Tề Thính có một đạo cụ tên là "xả thân". Anh ấy dùng đạo cụ đó, chết thay chị. Về sau... chị bị mập mạp và mắt kính hận."
"Ba người bọn họ cùng lớn lên từ nhỏ, cực kỳ thân thiết. Ngày xảy ra sự việc ngoài ý muốn, ba bọn họ cùng ngồi trên chiếc xe chạy lên cầu lớn Trường Giang. Tề Thính là người thông minh lợi hại nhất, ai cũng không ngờ anh ấy sẽ chết trước. Mập mạp cố chấp cho rằng là chị giết Tề Thính, nói chị câu dẫn anh ấy, hại chết anh ấy. Tóm lại anh ta tận hết sức lực muốn giết chị, muốn báo thù cho anh mình. Sau lại..."
Trong mắt xuất hiện chút nước mắt, giơ tay lau sạch, Phương Đông Vũ nói tiếp: "Về sau ba người bọn chị đụng nhau trên đường thăm dò, rồi vô tình gặp được người tên Thi Hồ. Anh ta... thời điểm anh ta xuất hiện, bọn chị đều cảm thấy mình gặp thần tiên. Ánh mắt anh ta ẩn chứa từ bi và vị tha, làm người ta không tự chủ được muốn quỳ xuống bái lại, khóc lóc với người."
"Anh ta nói anh ta biết bọn chị đều hoài niệm một người. Thậm chí anh ta dùng phép thuật xây dựng ảo ảnh, cho ba bọn chị tiến vào ảo ảnh, nhìn thấy Tề Thính sống lại, về bên bọn chị..."
"Mập mạp gặp lại người anh Tề Thính, gào khóc thảm thiết trong ảo ảnh. Anh ta quay về thời còn nhỏ, nhớ lại tất cả những ký ức về Tề Thính. Cũng vì nguyên nhân này, anh ta tin tưởng Thi Hồ không nghi ngờ. Anh ta cho rằng chìa khóa Thi Hồ cho mình có thể giúp mọi người rời đi."
Cầm hai chìa khóa trong tay, Phương Đông Vũ nói: "Thi Hồ đối với bọn chị có duyên tương phùng. Là người thiết kế trò chơi, trước nay anh ta chưa từng nghĩ tới việc thiết lập nhà tù. Anh ta chỉ muốn người ta trải nghiệm phó bản, trải nghiệm câu chuyện anh ta từng trải qua. Anh ta không muốn ai bị nhốt. Cho nên anh ta cho bọn chị chìa khóa, để bọn chị đi ra ngoài xem cốt truyện."
"Anh ta cho ba chiếc chìa khóa. Tôi, mập mạp, mắt kính, ba người mỗi người một cái."
"Ba bọn chị đã trải qua mấy phó bản... Mỗi một phó bản, bọn họ đều muốn giế/t chết chị. Chị hao hết trăm cay ngàn đắng mới có thể sống đến bây giờ."
Phương Đông Vũ cười khổ nói: "Sau đó nữa, ba bọn chị gặp Đoạn Dịch. Đó là phó bản《 Tân Nương Lâu Lan 》, chị là số 4, bọn họ là số 8 và số 9. Bọn họ vẫn như cũ muốn chị chết, nhưng không ngờ hại người hại mình, song song chết ở phó bản đó."
"Trước khi họ chết, chị tìm cơ hội trộm được chìa khóa của số 9 mắt kính. Cho nên chị có hai chìa khóa mở cửa nhà tù. Cũng khéo..."
Phương Đông Vũ nhìn về phía Doãn Oánh Oánh, "Chị đoán một chiếc chìa khóa chỉ có thể do một người sử dụng. Sau khi chị mở cửa, có khả năng cửa sẽ tự động đóng lại, hai ta không thể đồng thời ra cửa. Cho nên chị sẽ thử trước xem sao. Nếu chị có thể sử dụng chìa khóa rời khỏi nhà tù, em có thể dùng chìa khác rời đi."
Đứng lên, cầm chìa khóa đi thẳng tới cửa, Phương Đông Vũ giơ tay, cắm chìa khóa vào ổ khóa. Sau đó cô bật cười. "Thật ra chị nói nhiều như vậy để làm gì? Nói nhiều cỡ nào em vẫn nghi ngờ chị. Thấy chị trực tiếp cầm chìa khóa đi ra ngoài, em mới có thể tin tôi. Nói nhiều không bằng làm nhiều."
Nói xong lời này, làm động tác sắp mở khóa, Phương Đông Vũ đột ngột bị đau bụng, ngồi bệt xuống đất.
"Chị bị sao vậy?" Doãn Oánh Oánh đi qua, muốn đỡ cô dậy.
"Không sao. Tự dưng bụng đau thắt." Phương Đông Vũ bám cánh tay Doãn Oánh Oánh đứng lên, sắc mặt trắng bợt, trán không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Cô đứng lên, giơ tay nắm chìa khóa, nhưng chìa khóa vừa vào tay mất sức đánh rơi, giống như đau đến mức không còn sức, đến chìa khóa cũng cầm không được.
Doãn Oánh Oánh không khỏi hỏi: "Trò chơi này có thể lưu giữ số liệu chúng ta, cũng khiến cơ thể chúng ta tiệm cận chân thật. Chẳng lẽ chị đến tháng..."
Phương Đông Vũ tái mặt xoay người. "Có thể. Từ khi vào trò chơi này ngày đêm lộn xộn, không tính thời gian. Đây là phòng tù nữ, chắc là có băng vệ sinh. Để chị tìm thử. Không sao đâu. Không vội, em cứ ra ngoài trước đi."
Doãn Oánh Oánh thấy thế, giơ tay cầm chìa khóa.
Cô bé không nghi ngờ lời Phương Đông Vũ, cảm thấy cơn đau đớn không giống Phương Đông Vũ có thể giả vờ được... Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán cô, hơn nữa trán nổi gân xanh, chỉ có bị đau đớn cực kỳ mới có thể dẫn tới kết quả này.
Nhìn chìa khóa thế mà có thể chuyển động, Doãn Oánh Oánh không nghi ngờ càng thêm tin tưởng chìa khóa thật sự có thể mở được cửa tù.
"Két" một tiếng, cửa tù mở ra, Doãn Oánh Oánh dừng một chút, phát hiện không có thông báo nhắc nhở vi phạm quy định, vì thế to gan yên tâm đi ra ngoài.
"Tốt quá! Thật sự có thể đi ra ngoài!" Đi ra hành lang Doãn Oánh Oánh vỗ tay ăn mừng, quay người lại phát hiện cửa đang tự động đóng lại.
Cô bé giơ tay thử ngăn cửa, nhưng cánh cửa đóng không có xu thế ngừng. Vì tránh bị kẹp tay, Doãn Oánh Oánh đành vội thu tay.
Doãn Oánh Oánh giương giọng hỏi vọng vào trong: "Này, Phương Đông Vũ, chị không sao chứ?"
"Không sao. Để tôi đổi quần. Em thăm dò tình huống bên ngoài trước đi. Chị còn một chiếc chìa khóa. Lát nữa chị đi tìm em."
Phương Đông Vũ nói xong câu đó, cửa tù khép lại.
Nghĩ đến việc cô chìa khóa, Doãn Oánh Oánh không lo lắng nhiều, ngược lại bắt đầu do dự nên lập tức đi xuống tàu, hay là chuẩn bị vài thứ cái đã. Dù sao hiện tại cô bé không biết các đồng đội khác đi đâu mất.
Trong lúc do dự, vô ý thức đi lòng vòng, cô bé thấy cửa tù nam.
Cũng vào lúc này cô bé phát hiện ngoài cửa tù này có ổ khóa.
Chìa khóa của mình có thể mở cửa phòng tù nữ, liệu có thể sử dụng nhiều lần, hơn nữa có thể mở cánh cửa này?
Bên trong có người không?
Mình có nên thuận tiện cứu người không?
Đa số người chơi đều đã quyết định hợp tác, chỉ có Bạch Lập Huy và Hứa Nhược Phàm không giao thiết bị. Cho nên nếu bên trong có người bị nhốt, chắc chắn không phải hai người Hứa Bạch, đáng cứu.
Nghĩ vậy, Doãn Oánh Oánh cầm chìa khóa thử.
"Két" một tiếng, cửa được mở ra.
Cửa mở rồi, Doãn Oánh Oánh thò đầu vào trong tìm tòi, vừa khéo đụng phải Bạch Lập Huy ngái ngủ ngồi trên giường. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, hai người đều sửng sốt.
Doãn Oánh Oánh không ngờ người mình cứu lại là Bạch Lập Huy không tham gia hợp tác.
Bạch Lập Huy trăm triệu không ngờ có người có thể mở cửa tù.
Bạch Lập Huy lập tức nhảy dựng khỏi giường.
Nhưng phát hiện mình không mặc quần, hắn lại lập tức kéo chăn che chân mình lại.
Thấy thế, Doãn Oánh Oánh nhanh lẹ giơ tay che hai mắt. Qua một lúc lâu, cô bé nghe thấy âm thanh sột soạt mặc quần, sau đó là tiếng bước chân chạy tới gần.
Cuối cùng tiếng bước chân ngừng trước mặt mình, Doãn Oánh Oánh nghe thấy Bạch Lập Huy nói: "Ngại quá, tôi mặc quần áo xong rồi! Xin hỏi... Xin hỏi có chuyện gì xảy đang ra? Phàm... Đâu rồi? Em có thấy cô ấy không?"
Tâm trạng của Doãn Oánh Oánh đối với Hứa Nhược Phàm cực kỳ phức tạp.
Cô bé buông tay, nhìn Bạch Lập Huy lắc đầu. Cô bé ngẫm nghĩ, thật ra bản chất Bạch Lập Huy không xấu, đang nghĩ ngợi có nên thương lượng tính toán với hắn ta hay không, bỗng nghe thấy động tĩnh phát ra từ thùng xe số 2.
Cùng Bạch Lập Huy liếc nhau, Doãn Oánh Oánh cùng hắn ta đi tới thùng xe số 2, phát hiện là Bành Trình.
Bành Trình mồ hôi đầy đầu chạy vào thùng số 2, nhào tới quầy đồ ăn và tủ đông, há mồm to cắn bánh mì mỡ vàng, uống ừng ực chai nước, tìm cái ghế ngồi xuống, rồi thở dài một hơi.
Nhưng ngụm khí này không thể thở ra hết. Hắn ta trừng mắt, phát hiện Doãn Oánh Oánh và Bạch Lập Huy vốn nên ở trong tù đang đi tới gần, vì thế kinh ngạc đến mức hít ngược ngụm khí, nấc cụt.
"Anh Bành, anh chảy mồ hôi nhiều quá, làm sao vậy?" Doãn Oánh Oánh hỏi.
"Chậc, tôi về uống miếng nước, tiện thể ăn đồ ngọt trấn an tâm hồn bị tổn thương. Tôi sợ quá, ăn chút đồ ngọt mới khá hơn. Hai người biết gì không..." Bành Trình nói tới đây thì khựng lại, có chút muốn nói lại thôi nhìn về phía Bạch Lập Huy.
Bạch Lập Huy nhận ra không ổn, lập tức tiến lên một bước. "Chuyện, chuyện gì? Đừng nói là Hứa Nhược Phàm xảy ra chuyện? Cho tôi hỏi, vì sao mọi người vẫn ở lại chỗ này? Không phải có cơ hội trở về rồi sao? Mọi người... đã qua cửa rồi mà?"
Nghe vậy, Bành Trình than thở mấy hơi, uống thêm một ngụm nước, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Bạch Lập Huy. "Người anh em à, tôi nói chứ anh bị phụ nữ hố rồi. Lẽ ra anh nên theo chúng tôi, một hai phải vì Hứa Nhược Phàm..."
"Rốt cuộc cô ấy bị làm sao?" Bạch Lập Huy gấp gáp, ngắt lời Bành Trình.
Bành Trình lần nữa thở dài.
Thấy hắn ta như vậy, Doãn Oánh Oánh cũng hơi nóng nảy. Cô bé thất vọng về Hứa Nhược Phàm, cũng chưa từng nghĩ cô ta sẽ xảy ra chuyện.
Vì thế Doãn Oánh Oánh cũng truy hỏi: "Anh Bành, anh nói thẳng đi!"
Bành Trình gãi đầu, nói: "Cô ấy, cô ấy chết rồi."
Bạch Lập Huy nghe vậy, lảo đảo suýt không đứng được.
Bành Trình tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn ta, sau đó phát hiện sắc mặt Doãn Oánh Oánh cũng trắng bệch, bám vào ghế dựa mới miễn cưỡng không ngã.
Không muốn chậm trễ thời gian, Bạch Lập Huy ép buộc mình giữ tỉnh táo, nắm cánh tay Bành Trình: "Cô ấy ở đâu? Tôi không tin! Tôi không tin! Nói cho tôi cô ấy ở đâu? Tôi phải tự mình đi xem!"
Bành Trình giơ ngón tay chỉ một hướng, còn chưa kịp nói "Tôi dẫn hai người qua đó", Bạch Lập Huy đã lấy tốc độ cực nhanh chạy xuống xe.
"Ấy, anh cẩn thận! Biển đen thui, anh tìm được vị trí không?!" Bành Trình mới vừa dặn dò một câu, lại thấy Doãn Oánh Oánh cũng nhảy xuống đoàn tàu, chạy về hướng đó.
Mắt thấy hai người một trước một sau biến mất trong biển đen, Bành Trình liên tục thở dài, sau đó cầm mấy chai nước khoáng, lấy thêm ít món ngọt, cũng đi xuống đoàn tàu, đi vòng vèo về phía nghĩa địa quái dị.
Bên kia, trong phòng tù nữ.
Phương Đông Vũ đang vết thương trên bụng mình.
Vừa rồi để diễn cho thật, bảo đảm mỗi một cái lỗ chân lông, mỗi một đường gân xanh và mồ hôi đều do đau thật, cô đã lén dùng dao cứa bụng mình.
Quả nhiên, Doãn Oánh Oánh không nghi ngờ, lập tức nhận chìa khóa đi ra ngoài.
Chậm rãi băng bó miệng vết thương, Phương Đông Vũ tính toán trong đầu... Hiện tại đã được một khoảng thời gian sau khi Doãn Oánh Oánh rời đi. Ít nhất mình có thể đảm bảo, người chơi dùng chìa khóa rời khỏi tù sẽ không chết vì vi phạm quy định.
Nhưng trừ cái này ra, liệu chìa khóa có ẩn giấu bẫy tử vong nào khác không?
Ví dụ một thời gian dài sau đó, Doãn Oánh Oánh sẽ xảy ra chuyện?
Nhưng Phương Đông Vũ suy nghĩ lại, xác suất phát sinh khả năng này rất nhỏ.
... Người tên Thi Hồ cực kỳ mạnh, ông ta thấy được tương lai và quá khứ, bày ra trước mặt mình năng lượng cực lớn. Nếu ông ta muốn một người chơi yếu ớt đi tìm chết, hà tất thiết kế bẫy làm gì? Trực tiếp động thủ cho nhanh.
Ngoài ra, hình như ông ta cũng không cần mượn chìa khóa kiểm tra làm gì cả.
Bởi vì theo lời ông ta, nhà tù trò chơi không thuộc ông ta thiết kế.
Ông ta chỉ thiết kế phó bản về chuyện bản thân. Còn lại đều do người sau bổ sung.
Ông ta cho họ chìa khóa, chỉ vì muốn họ đi ra ngoài xem chuyện xưa của mình.
Sau nhiều lần suy xét, Phương Đông Vũ chưa thể quyết định nên rời khỏi tù nha không, nhưng cô quyết định lấy chìa khóa còn lại cắ.m vào ổ khóa trước.
Miệng vết thương vẫn rất đau, cho nên Phương Đông Vũ bước tới gần cửa rất chậm.
Vất vả mãi mới tới cửa, vừa đau đến nhíu mày, vừa giơ tay cầm chìa khóa, giơ chìa khóa nhắm vào ổ khóa, cô dùng sức cắm chìa khóa vô.
Ngay lúc này, cô phát hiện mình không thể cắm chìa khóa vào ổ.
Phương Đông Vũ luống cuống, dùng sức vỗ cửa.
Để ngăn người chơi trong và ngoài tù giao lưu với nhau, hiệu quả cách âm của phòng tù quá tốt, cô gõ cửa cỡ nào thanh âm cũng không thể truyền ra.
Động tác đẩy cửa của cô cũng như kiến càng cắn cây, cánh cửa không mảy may nhúc nhích.
Vì thế Phương Đông Vũ chỉ có thể tiếp tục đặt tinh lực đặt ở chìa khóa.
Cô nhặt chìa khóa lên nhìn, sau đó đổi chiều cắm lại.
Nhét vào không lọt, rút về nhìn chìa khóa, rồi lại cắ.m vào lần nữa.
Lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cô dần mất kiên trì.
Bụng đau đớn và cơn tuyệt vọng trào dâng trong lòng khiến cô ngã ngồi trên mặt đất.
Ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cửa tù hồi lâu, Phương Đông Vũ nâng bàn tay, mở lòng bàn tay, quan sát kỹ màu sắc chìa khóa.
Lúc này cô phát hiện bất thường.
... Cô thấy bàn tay mình dính màu vàng lấp lánh từ chìa khóa.
Chớp mắt, ngẩn ra ba giây, Phương Đông Vũ chợt hiểu vì sao.
Một giọt nước mắt không có dấu hiệu rơi xuống. Cô bật cười.
Bản thân cô không biết mình cười hối hận, hay là tự giễu.
Giờ Phương Đông Vũ mới hiểu vì sao: Chìa khóa cô trộm từ số 9 nam gầy đeo kính là đồ giả.
Ở mộ thất phó bản Tân Nương Lâu Lan, khi cô bò ra lối đi hẹp thì bị số 9 liều mạng ngăn cản. Số 8 và số 9 liên thủ muốn chôn sống cô.
Lúc ấy cô nhân cơ hội trộm chìa khóa trên người số 9, nào ngờ lại là đồ giả.
Số 9 số 9 liều mạng muốn giết cô, chắc chắn cũng đề phòng cô ăn trộm chìa khóa. Cho nên bọn họ phỏng chế chìa khóa, đặt ở chỗ dễ bị trộm.
Sớm nên nghĩ đến.
Mình sớm nên nghĩ đến. Bọn họ luôn luôn đề phòng mình.
Tại sao mình lại quên mất?
Nhắm mắt lại, Phương Đông Vũ cảm thán một câu, đồng thời nhận ra dù mình ăn trộm chìa khóa giả lẽ ra sẽ chẳng bị ảnh hưởng. Dù sao cô cũng có chìa khóa thật.
Vừa rồi cô lấy bừa một trong hai chìa khóa, vừa khéo cầm trúng chìa khóa thật, cũng suýt mở cửa phòng tù.
Và chính cô đã đưa chìa khóa thật cho Doãn Oánh Oánh.
Doãn Oánh Oánh đã thành công rời đi.
Bản thân cô lại bị nhốt.
Phương Đông Vũ không ra được, vì tự tay cô đã ném chìa khóa thật ra ngoài.
Cô tính kế đủ người, cuối cùng tự hại chính mình.