Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 178



"Các cậu có thể qua màn."
Nghe thế, phản ứng của Đoạn Dịch là kinh ngạc, nghi hoặc, không có vui vẻ hoặc nhẹ lòng.
Vì anh hiểu hàm nghĩa của câu này.
... Anh qua cửa về nhà, Minh Thiên thì sao? Bọn họ sẽ âm dương cách biệt?
Như thể biết anh muốn hỏi gì, Minh Nguyệt giơ ngón tay ra hiệu im lặng, sau đó chỉ chỉ chuông đồng hồ. "Mau nhận order của khách đi. Chậm trễ thời gian sẽ khó kiểm soát lắm. Còn nữa..."
Nhìn phía Minh Thiên, Minh Nguyệt hơi nghiêm túc, "Mau về bên kia. Bạch Phượng sắp tới."
Đoạn Dịch hít một hơi, nắm chặt tay Minh Thiên.
Minh Thiên biết anh lo lắng, lắc đầu nhìn anh. "Anh Tiểu Dịch, không có việc gì, yên tâm. Anh vượt 3-2 trước đi."
"Yên tâm đi. Cho dù xảy ra chuyện, nơi này còn có ta."
Phía thùng xe số 1 truyền tới âm thanh uy nghiêm.
Giương mắt nhìn lên, Đoạn Dịch phát hiện là người chơi số 10, hoặc gọi là tam điện Diêm Vương Tống đế vương Dư Khâm.
Thở ngụm khí trong miệng ra, Đoạn Dịch đi tới bảng đèn, một giây cuối cùng kịp thời ấn nút, nghe phòng 3-2 mời bọn họ tới chơi trò chơi.
Đoạn Dịch đưa mắt ra hiệu với các người chơi khác, Phương Đông Vũ nóng lòng muốn cùng đi 3-2. Cô mới vừa bước được một bước, không ngờ lúc này lại vang thông báo.
"Mời người chơi số 4, số 12 vào tù."
Người chơi số 4 là Phương Đông Vũ, số 12 là Bạch Lập Huy.
Hàm nghĩa phía sau thông báo không cần nói cũng biết: Số 11 Hứa Nhược Phàm là phù thủy, ném độc Bạch Lập Huy; Bạch Lập Huy là sói mỹ nhân "quyến rũ" Phương Đông Vũ, cho nên khi hắn ta bị loại, Phương Đông Vũ cũng bị loại theo.
Các người chơi không hiểu hành động của hai người Hứa-Bạch.
Bạch Lập Huy đứng lên, giải thích với mọi người: "Tôi không biết vừa rồi người tự xưng Người thiết kế trò chơi nói "qua màn" nghĩa là gì. Nhưng hiện tại 3-2 chưa giải quyết xong. Dù có qua cửa cũng cần đảm bảo trên cơ sở đã thông qua trạm 3-2, đúng không? Cho nên tôi làm vậy để giúp mọi người."
"Ở phó bản trước chúng tôi gặp một đồng đội, người này nhắc nhở nếu gặp một cô gái nhỏ gầy đáng thương tên Phương Đông Vũ, nhất định phải cẩn thận."
"Dòng thời gian trò chơi đã bị thiết lập lại, người này từng gặp Phương Đông Vũ ở dòng thời gian cũ, nói rằng bị cô ta hại thảm. Nếu thời gian không tái thiết lập, anh ta đã bị Phương Đông Vũ hại chết."
"Tuy rằng... Tuy rằng hiện tại người này vẫn chết. Nhưng tôi không tin Phương Đông Vũ, cho nên tôi kéo cô ta vào tù, miễn cho cô ta gây nguy hiểm khi mọi người đi 3-2."
Nói tới đây, Bạch Lập Huy trịnh trọng cúi đầu với mọi người. "Là tôi bắt Nhược Phàm ném độc tôi. Tôi biết mọi người nhìn hai chúng tôi không thuận mắt. Chúng tôi cũng cầu mong xa vời được mọi người thông cảm. Người thiết kế trò chơi nói mọi người có thể qua cửa, nhưng là nói với người ở ngoài tù, người trong tù... chưa chắc được ra ngoài."
"Tôi tự nguyện vào tù, dù không được trở về nhân thế cũng không sao. Tôi làm vậy chỉ vì muốn kéo Phương Đông Vũ vào tù, giúp mọi người loại trừ một nhân tố nguy hiểm, thuận lợi qua màn. Tôi vì mọi người làm một việc cuối cùng, không phải cầu xin thông cảm, cũng không vì đền bù, bây giờ có nói gì cũng muộn rồi..."
"Tôi chỉ cầu xin mọi người một chuyện, mọi người đừng đẩy Hứa Nhược Phàm vào tù. Nếu mọi người có thể về nhà... Hãy mang cô ấy trở về, được không? Xin mọi người!"
Nói đến câu cuối cùng, Bạch Lập Huy trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, cúi đầu lạy Đoạn Dịch mấy cái.
Minh Nguyệt bỗng xuất hiện, nói mọi người có thể qua màn; Minh Thiên phải quay lại địa ngục ở thế giới hiện thực, đối phó người thất điện Thái Sơn Phủ Quân; Bạch Lập Huy quyết định hy sinh đổi lấy cơ hội sống cho Hứa Nhược Phàm...
Mọi chuyển xảy ra quá nhanh, làm người xem không kịp tiêu hóa.
Bị vô số thông tin oanh tạc, Đoạn Dịch nghĩ về hạng mục quan trọng nhất... Phải giải quyết vấn đề 3-2 trước. Vô luận như thế nào, ít nhất có thể tin Tống đế vương.
Nhăn chặt mày, không nhìn Bạch Lập Huy, Đoạn Dịch vỗ vai Minh Thiên: "Vạn sự cẩn thận. Xử lý xong thì nhanh chóng tìm tôi."
"Yên tâm. Anh cũng cẩn thận." Minh Thiên ôm chặt Đoạn Dịch, liền biến mất khỏi thùng xe số 2.
Vị trí Minh Thiên vừa đứng trống trơn. Nhìn chằm chằm không khí vài giây, Đoạn Dịch không chần chờ nữa đi đến 3-2.
Theo sát bước chân anh là Bạch Tư Niên và Ổ Quân Lan.
Vân Hạo vốn định đi cùng, nhưng hắn ta không yên tâm về người chơi còn lại.
Những người chơi khác có thể mềm lòng với Hứa Nhược Phàm, dù sao bọn họ cũng từng là một đội.
Nhưng Vân Hạo tự nhận không chịu ảnh hưởng, nên ở lại.
Từ đây, Minh Thiên đăng xuất hệ thống.
Kế Doãn Oánh Oánh, Phương Đông Vũ và Bạch Lập Huy vào phòng tù ở thùng xe số 1.
Đoạn Dịch, Bạch Tư Niên và Ổ Quân Lan đến thùng xe số 3.
Người chơi ở thùng xe số 2 gồm Khang Hàm Âm, Tra Tùng Phi, Bành Trình, Vân Hạo, Hứa Nhược Phàm.
Trừ bọn họ, còn hai người có thân phận đáng nghi, là Dư Khâm và Minh Nguyệt.
Trước khi vào phòng 3-2, Đoạn Dịch nghe thấy Minh Nguyệt mở miệng, nói với Dư Khâm: "Biểu cảm gì vậy. Thế nào? Vừa nãy đánh nhau một trận chưa đã?"
·
Trung tâm hệ thống.
Hàng loạt màn hình nửa trong suốt phát ra ánh sáng nhạt sáng rọi, hiển thị vô số đường cong đan chéo nhau, như một loại ám hiệu bí ẩn, chỉ có nhân tài rành thuật toán mới có thể dịch.
Thân tín của Thất điện Diêm Vương Thái Sơn Phủ Quân Đổng Tuyên – Bạch Phượng được chúng thủ hạ vây quanh đi vào. Hắn ta vẫy lui mọi người, trực tiếp chỉ tay vào một người đang lướt ngón tay tương tác với các đường cong – Minh Thiên.
"Minh Nguyệt bây giờ cao giá vậy à, không tới gặp ta, chỉ kêu cậu tới đón ta? Cậu mới tới được mấy ngày?"
Minh Thiên không quay đầu lại, nói: "Anh ta không tới tất nhiên là vì bận xử lý chuyện quan trọng. Thời gian tôi tới đây không dài, nhưng nên biết đều biết. Có vấn đề gì ngài hỏi tôi cũng được."
"Chuyện quan trọng? À, ta nói..." Bạch Phượng định trào phúng, bị câu tiếp theo của Minh Thiên cắt ngang.
"Bận đối phó tam điện Tống đế vương." Tay ngừng động tác, Minh Thiên nghiêng đầu liếc Bạch Phượng, "Có quan trọng không?"
Bạch Phượng nheo mắt quan sát Minh Thiên, tạm thời không nói gì.
Minh Thiên đứng lên, nắm quyền chủ động: "Vào phòng khách tâm sự?"
Một lát sau, trong phòng khách bày một bình trà, hai cái ly.
Bạch Phượng ngồi đối diện Minh Thiên, cầm một thiết bị. "Đây là số liệu tinh thần lực hệ thống thu được gần đây. Tình huống không đúng. Ta đã tìm người tính toán qua, dựa theo mô hình dự đoán, tinh thần lực từ hệ thống sẽ trượt xuống trên diện rộng. Có chuyện gì vậy?"
Minh Thiên xem bảng số liệu. "Vâng, tôi biết rồi, hôm nay ngài tới vì chuyện này."
"Đương nhiên. Thái Sơn Phủ Quân yêu cầu Minh Nguyệt kíc.h thích người chơi, kích phát càng ngày càng nhiều tinh thần lực. Nhưng bây giờ thì sao? Tinh thần lực càng ngày càng ít! Còn nữa, cậu ta nói biến nhân viên công tác thành NPC, để NPC có tư tưởng, thí nghiệm biện pháp kích phát tinh thần lực mới... Tại sao không có hiệu quả?!"
Ngữ khí Bạch Phượng chậm rãi chất vấn. "Hiện tại Thái Sơn Phủ Quân sắp nghênh đón giai đoạn mấu chốt! Ngài ấy cần đủ tinh thần lực mới có thể hoàn thành, giai đoạn này không thể giảm bớt tinh thần lực!"
"Tinh thần lực xuất hiện vấn đề lớn như vậy, Minh Nguyệt không phát hiện?! Rốt cuộc cậu ta đang làm cái gì? Còn nữa, vừa rồi cậu nói cậu ta đang bận đối phó Tống đế vương? Dư Khâm lại làm cái gì?"
"Đừng nóng vội." Minh Thiên nhàn nhạt liếc mắt một cái, "Từ từ tôi giải thích cho ngài. Về việc tinh thần lực bị giảm..."
"Để kích phát tinh thần lực, đầu tiên cần cho người chơi tham gia phó bản càng ngày càng khó. Nếu chỉ vào phó bản đơn giản, bọn họ đã có kinh nghiệm, sẽ không sản sinh nhiều tinh thần lực. Điều này ngài hiểu mà?"
"Bởi vậy, phó bản sẽ càng ngày càng khó, số lượng người chơi bị tiêu hao cũng tăng lên. Nhưng cùng lúc đó, chúng tôi cần làm giả biểu hiện: Trò chơi của chúng ta công bằng công chính, tuyển chọn các đối tượng sống sót khỏi tai nạn ngoài ý muốn. Cho nên chúng ta cần chuyển số liệu người chơi tử vong vào hệ thống Sổ Sinh Tử. Vậy nên sẽ có càng ngày càng nhiều người chơi đăng xuất hệ thống. Đây là việc không thể tránh khỏi."
Tạm dừng một lát, Minh Thiên nói tiếp: "Nói chung, độ khó phó bản và nội đấu thăng cấp khiến người chơi sản sinh rất nhiều tinh thần lực. Nhưng dần về giai đoạn sau trò chơi, người chơi sẽ càng ngày càng ít, tinh thần lực tất nhiên sẽ giảm bớt."
"Số liệu tinh thần lực hệ thống là giá trị đường cong, khi số liệu đạt tới đỉnh, sẽ có xu hướng bão hòa, giảm xuống ở hậu kỳ. Minh Nguyệt đã sớm làm mô hình số liệu tương quan, báo cáo với Thái Sơn Phủ Quân. Thái Sơn Phủ Quân cũng đã biết điều này, nên mới bảo anh ta sớm chuẩn bị, tìm biện pháp khác."
"Minh Nguyệt đã thử tái thiết lập thời gian, nhưng trò chơi reset nghĩa là rút lại số liệu truyền đến hệ thống Sổ Sinh Tử. Phương pháp này không thể sử dụng nhiều lần, nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ. Như vậy anh ta chỉ có thể nghĩ cách khác, thử làm NPC có tư tưởng. Tuy nhiên phương pháp này vẫn đang trong giai đoạn thí nghiệm, chưa nhân rộng."
"Việc ngài trách cứ không hề có lý. Tinh thần lực đã qua thời kỳ mạnh nhất. Giá trị vượt đỉnh sẽ giảm dần là một điều quá bình thường."
Bạch Phượng đập tay lên bàn trà, ánh mắt mang theo vài phần sát khí. "Những gì cậu vừa nói ta đã biết! Trò chơi tới hậu kỳ, tinh thần lực sẽ yếu bớt, ta không phải đồ ngu! Đương nhiên ta biết! Nhưng vấn đề ở chỗ tốc độ giảm ở mức vừa phải! Chứ không phải hoàn toàn vượt quá dự kiến, chứng tỏ trò chơi Minh Nguyệt tham dự thiết kế xuất hiện vấn đề nghiêm trọng!"
"Căn cứ vào dự đoán, tinh thần lực hiện tại thấp hơn so với dự tính rất nhiều lần! Một khi đến giai đoạn mấu chốt, tinh thần lực không đủ để Thái Sơn Phủ Quân hoàn thành bước cuối cùng, trách nhiệm ai gánh?!"
Bạch Phượng là thân tín của thất điện Diêm Vương, nhiều năm qua quen thói hoành hành ngang ngược, trong mắt người thường không khác gì Tử Thần.
Nhưng đối mặt với ánh mắt như A Tu La, Minh Thiên trước sau vẫn bình tĩnh.
Hắn nhàn nhạt trả lời Bạch Phượng, giọng nói thờ ơ. "Vâng, gần đây đúng là có chút việc ngoài ý muốn, tuy nhiên Minh Nguyệt đã nghĩ ra biện pháp giải quyết."
"Ồ? Từ đâu mà nói vậy?" Bạch Phượng cười lạnh.
Minh Thiên tiếp nhận thiết bị từ tay Bạch Phượn, bấm mấy số liệu đưa Bạch Phượng xem. "Nguyên nhân ở chỗ người chơi này. Người này tên Đoạn Dịch. Anh ấy rất lợi hại, thành công thuyết phục mọi người đồng lòng hợp tác cùng thắng."
Nghe đến đó, Bạch Phượng nhăn mày, ngón tay mở thiết bị, xem đánh giá tính cách Đoạn Dịch.
Minh Thiên cho hắn ta thời gian xem các số liệu về Đoạn Dịch, sau đó lại bấm vài cái.
Màn hình thiết bị hiển thị vài đoạn video điển hình của Đoạn Dịch.
Vô số hình ảnh Đoạn Dịch bất chấp cứu đồng đội, bị thương đổ máu luân phiên xuất hiện.
Ở đoạn video cuối cùng, trong khung cảnh sa mạc đêm lạnh, trước khi dùng đồng hồ quay ngược thời gian anh nói: "Không cần nghịch thiên sửa mệnh, chỉ cần không thẹn với lương tâm."
Cùng Bạch Phượng xem xong thông tin về Đoạn Dịch, Minh Thiên động lòng cực kỳ.
Mặc kệ là khi nào, đối mặt với một Đoạn Dịch như vậy, hắn đều sinh ra xúc động vô hạn.
Hắn giấu những cảm xúc ấy dưới đôi mắt mình.
Lại nhìn về phía Bạch Phượng khi, cặp đồng tử màu đen không gợn sóng.
Minh Thiên nói: "Hiện tại ngài hiểu rồi chứ. Minh Nguyệt không đoán trước được sẽ xuất hiện người chơi như vậy. Minh Nguyệt thiết kế trò chơi kích phát tinh thần lực người chơi, chính là vì anh ta không tin nhân tính. Vô số biểu hiện của người chơi cũng xác minh điều này. Nhưng Đoạn Dịch lại phá hỏng thiết kế này."
"Đoạn Dịch thuyết phục rất nhiều người từng vượt qua phó bản phóng thích lượng lớn tinh thần lực hợp tác với nhau. Kế tiếp sẽ phát sinh cái gì, rất dễ đoán trước... Các người chơi hợp tác, người chơi không còn đấu đá nội bộ, chỉ cần động não xử lý phó bản là được. Người chơi cao cấp không đấu đá lẫn nhau, cùng nhau thương lượng cách vượt qua phó bản, vậy nên tinh thần lực sẽ giảm mạnh."
"Trò chơi đến giai đoạn hậu kỳ, số người còn sống còn rất ít. Bởi vậy, dù các đội khác vẫn còn đấu đá lẫn nhau, nhưng chỉ cần một đội Đoạn Dịch đạt thành hợp tác, ảnh hưởng đối với toàn bộ hệ thống là rất lớn."
"Cho nên, hiện tại tinh thần lực đột ngột giảm, thật sự là việc ngoài ý muốn. Ban đầu Minh Nguyệt tối ưu hóa trò chơi cũng không ngờ sẽ xuất hiện người như vậy."
Nghe Minh Thiên nói xong, gương mặt Bạch Phượng trở nên âm trầm bất định.
Hắn ta lạnh lùng nhìn chăm chú Minh Thiên hồi lâu, hỏi: "Tống đế vương là chuyện thế này? Còn nữa, đối với việc ngoài ý muốn này, biện pháp giải quyết của Minh Nguyệt là gì?"
Minh Thiên nói: "Đối với biện pháp xử lý đội ngũ Đoạn Dịch, Minh Nguyệt chưa quyết định. Nếu bọn họ không đấu đá nữa, sẽ không sản sinh tinh thần lực, dù sao vô dụng, có thể cho bọn họ đăng xuất."
"Tuy nhiên làm vậy hơi lãng phí này tài hoa và tinh thần lực của người chơi. Các người chơi này rất thông minh, lợi dụng họ từ một góc độ khác là tốt nhất."
"Hiện tại bọn họ ngừng đấu đá nội bộ, các người chơi không hãm hại ai, nhưng nếu cho bọn họ một kẻ địch chung, đối phó một người lợi hại thì sao? Hoặc là, Ma Sói vô dụng, thân phận át chủ bài không còn tác dụng... Nhưng bọn họ chưa được về nhà. Lúc này, nếu chọn dùng một phương pháp khác, khiến bọn họ đứng ở phe đối lập, đối đầu nhau thì sao?"
"Đừng úp úp mở mở, nói trọng điểm!" Bạch Phượng nói.
Minh Thiên hỏi: "Có phải ngải không biết, phân thân Tống đế vương đang trà trộn vào trò chơi? Ngài nghĩ nếu ngài ấy bóc được tấm màn che, kế hoạch Thái Sơn Phủ Quân còn có thể thành công không?"
"Cái gì?! Tống đế vương..." Bạch Phượng đứng bật dậy.
Minh Thiên hờ hững quét mắt một cái, nói: "Lúc trước có phái người vào. Trước đó không lâu Minh Nguyệt phát hiện chuyện này, nhưng vì tránh cho rút dây động rừng, nên chưa động vào. Kế hoạch của Thái Sơn Phủ Quân phải được hoàn thành. Minh Nguyệt không cần thật sự ngăn cản Tống đế vương, chỉ cần áp dụng chiến thuật kéo dài là được. Chờ tới khi Tống đế vương phát hiện Thái Sơn Phủ Quân muốn làm gì, Thái Sơn Phủ Quân đã làm xong xuôi, Tống đế vương có làm gì cũng vô ích."
"Kêu Minh Nguyệt lại đây! Chuyện quan trọng như vậy, bảo cậu ta tới nói rõ ràng! Không đúng..." Bạch Phượng kinh ngạc, giận tím mặt, "Không nói với ta. Bảo cậu ta cùng ta đến gặp mặt thất điện! Một năm một mười giải thích rõ ràng vụ Tống đế vương!"
"Tôi và ngài đi gặp thất điện cũng giống nhau." Minh Thiên nói, "Kế hoạch của Minh Nguyệt, ta còn chưa nói hết. Trước hết vừa đi vừa nghe nhé."
Sắc mặt Bạch Phượng cực kỳ tệ.
Minh Thiên chỉ nhàn nhạt nói: "Người chơi quyết định hợp tác sẽ không sử dụng át chủ bài Người Sói nữa. Bọn họ sẽ tiếp tục chơi Ma Sói. Chúng ta cần sử dụng chiêu tàn nhẫn."
"Đối với bọn họ, thứ bọn họ muốn nhất là về nhà."
"Hiện tại tốt quá, Tống đế vương chủ động vào trò chơi, chẳng phải là thời cơ tốt để người chơi đấu đá với nhau? Các người chơi sắp đấu với nhau, nhưng lúc này không vì át chủ bài trò chơi, mà là vì Tống đế vương."
Tạm dừng, liếc mắt xem biểu cảm Bạch Phượng, Minh Thiên cười nói: "Tống đế vương vào trò chơi, thân tín Thái Sơn Phủ Quân cũng vào trò chơi. Không ngại cho người chơi biết nơi này chính là địa ngục, bọn họ đang dùng linh hồn chơi trò chơi. Linh hồn phải rời khỏi trò chơi, mới có thể trở về nhân gian. Nếu bây giờ xuất hiện hai Diêm La Vương... Ngài có muốn cùng tôi đánh cược, xem bọn họ sẽ tin tưởng ai không?"
Bạch Phượng hiểu ý Minh Thiên. "Bức bách người chơi chọn phe?"
"Đúng. Đoán xem bọn họ sẽ cho rằng, phe nào là "sói", phe nào mới là "người tốt" dẫn họ về nhà. Lần này không chơi Ma Sói, mà để bọn họ tự do lựa chọn một Diêm La Vương."
Minh Thiên nói, "Tống đế vương và Minh Nguyệt đối đầu nhau, người chơi chọn phe đấu với nhau... Có tinh thần lực người chơi cao cấp, lại có Minh Nguyệt... Thậm chí tinh thần lực Tống đế vương."
"Lượng tinh thần lực này bùng nổ... Mới thích hợp với nhu cầu của Thái Sơn Phủ Quân ở thời kỳ mấu chốt, đúng không?"
"Đây là sách lược tôi và Minh Nguyệt thương lượng. Chúng tôi đang lo không biết kích phát thêm tinh thần lực người chơi như thế nào, thì Tống đế vương xông vào. Chúng tôi không ngại tương kế tựu kế. Không biết ngài nghĩ diệu kế này có ổn không?"
"Thế nào, tính báo cáo với thất điện như thế nào?"
- --
Chương trước Chương tiếp
Loading...