Nhà Tiên Tri Được Chọn
Chương 163
U ám đã tan, ánh mặt trời sáng ngời loá mắt.
Có lẽ vì Đạt Quang đã chết, thuật pháp phù hộ biến mất, thanh tùng trong sân khô héo, khí hậu cũng không còn giống Giang Nam, trở nên khô nóng không khác gì các nơi khác trên hoang mạc.
Sau tường viện, Ổ Quân Lan, Vân Hạo, Bạch Tư Niên, Bành Trình ngồi bên nhau, Đoạn Dịch đứng bên cạnh bọn họ. Đoạn Dịch trơ mắt nhìn Phương Đông Vũ lặng lẽ đi vào, sau đó ngồi đằng xa xa.
Phương Đông Vũ có dáng người nhỏ, mặt nhỏ, nhưng mặt mày lại không thấy nhút nhát tí nào.
Cô cách xa đồng đội, trước sau độc lai độc vãng, cực kỳ giống lần đầu Đoạn Dịch nhìn thấy cô ấy.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai mở miệng, Đoạn Dịch cũng không nói chuyện.
Lẳng lặng nhìn Phương Đông Vũ, anh quay đầu đi tìm Minh Thiên.
Vừa rồi anh bị Phương Đông Vũ hấp dẫn sự chú ý, thế nên không biết bàn tay trong lòng bàn tay mình biến mất từ khi nào... Minh Thiên đi đâu rồi?
Theo lý hắn sẽ không vô duyên vô cớ biến mất. Đoạn Dịch lập tức nhíu mày đi tìm hắn.
Lúc nãy anh định kéo Minh Thiên vào phòng, đoán có lẽ Minh Thiên đã vào trước, Đoạn Dịch bước về phía kia mấy căn phòng của giáo đồ.
Đẩy cửa vào phòng, chỉ thấy một người mặc áo bào trắng ngồi trên đệm hương bồ.
Tấm lưng cực kỳ giống Minh Thiên.
Đoạn Dịch lập tức tiến lên, nắm lấy bả vai người nọ. "Sao tự dưng em biến mất tiêu, còn thay quần áo? Nào Tiểu Thiên, quay mặt cho tôi xem..."
Đoạn Dịch đang muốn duỗi tay câu cằm, người nọ bốc hơi ngay trước mặt Đoạn Dịch.
Rồi lần nữa xuất hiện sau lưng Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói xa lạ. "Tiểu Dịch, đã lâu không gặp."
Đoạn Dịch: "?"
Quay đầu lại, Đoạn Dịch thấy một gương mặt có vài nét tương tự Minh Thiên.
Người nọ nhàn nhạt nói: "Bao nhiêu lâu không gặp, cậu vẫn thiếu ổn trọng nhỉ."
Đoạn Dịch: "...???"
Lui bước hai bước nhìn về phía người nọ, Đoạn Dịch nhíu mày hỏi: "Anh là anh trai Tiểu Thiên, Minh Nguyệt? Tiểu Thiên đâu?"
Minh nguyệt mỉm cười: "Nơi này có tình huống ngoài ý muốn. Tôi đến xem, nên bảo em ấy trở về làm việc thay tôi."
Minh Nguyệt từng bắt cóc Minh Thiên, Đoạn Dịch không có tí hảo cảm nào, lập tức nhíu mày nói: "Tình huống ngoài ý muốn? Tra xong chưa? Để em ấy về!"
Minh Nguyệt đánh giá trên dưới anh một lượt: "Tính cách nóng nảy quá, không giống anh cậu."
"Anh tôi? Cố Lương? Anh biết anh ấy?" Đoạn Dịch càng nhăn mày.
"Đúng vậy." Minh Nguyệt gật đầu, đôi mắt vươn ý cười nhìn về phía Đoạn Dịch, "Tôi là bạn cùng trường trung học với anh cậu. Hồi đó tiết tự học buổi tối anh Lương luôn là người ở lại cuối cùng, tạo cơ hội cho cậu giả thần giả quỷ. Tôi theo anh cậu đi bắt quỷ, xách cậu từ sau thùng rác ra đấy. Hồi đó cậu bao lớn..."
Minh Nguyệt ngẫm nghĩ một lát, tiếp tục mỉm cười nói: "À, tôi nhớ ra rồi, hình như hồi đó cậu còn học tiểu học."
Đoạn Dịch cắn răng: "Lúc đấy tôi sắp lên cấp hai."
Minh Nguyệt: "Tiểu học lớp 6 vẫn là tiểu học."
Đoạn Dịch: ".................."
Minh Nguyệt lại nhìn Đoạn Dịch một cái, ngồi xuống.
Hắn ta vỗ vỗ đệm hương bồ bên người, sau đó không biết từ chỗ nào lấy ra hai chén trà, một bình trà xanh.
"Đóng cửa, lại đây ngồi. Xe buýt còn 40 phút nữa mới đến." Minh Nguyệt nói.
Đoạn Dịch nhướng mày: "Anh không có tay?"
Trầm mặc vài giây, Minh Nguyệt nói: "Cậu có muốn biết ban đầu anh Lương vào đây như thế nào không?"
Đoạn Dịch: "..."
Đoạn Dịch nhanh chóng đi kéo cửa, rồi ngồi xuống bên cạnh Minh Nguyệt.
Không phải vì câu nói của Minh Nguyệt rất có tính hấp dẫn.
Mà là vì anh nghĩ đến có người thông qua Đạt Quang nói chuyện với mình.
Biểu tình trở nên nghiêm túc, Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Nguyệt, nói tất cả thắc mắc và suy đoán của mình ra, rồi nói: "Thế dị thường theo lời anh là cái gì? Còn có tường xương khô..."
"Vụ việc Tường xương khô tôi đã biết. Có một bộ phận phó bản che giấu một số thứ không thích hợp, cho nên trước đây tôi không thể mở ra. Từ bây giờ, tôi giao phó bản cho cậu. Nói cách khác, từ giây phút trò chơi tái thiết lập, cậu đã nhập cục. Còn việc phá cục... Vậy thì phải xem cậu, và đồng đội cậu tuyển chọn."
Minh Nguyệt quay đầu nhìn Đoạn Dịch, chút trêu chọc trong mắt biến mất, bỗng nhiên cực kỳ khen ngợi Đoạn Dịch, "Tôi thấy cậu làm rất tốt."
Đoạn Dịch nhướng mày. "Cách anh nói chuyện rất kỳ, cứ như coi tôi là cấp dưới."
Minh Nguyệt cười cười, chỉ nói: "Câu mà người thông qua Đạt Quang nói với cậu. Tôi hiểu."
"Anh hiểu? Tên đó có ý gì?" Đoạn Dịch nhịn không được hỏi, "Tôi thật sự đã chết? Tôi và Tiểu Thiên, có thể cùng nhau trở về hay không? Là ai phá, địa phủ to như vậy không có ai quản được tên đó?"
"Suỵt..." Minh Nguyệt giơ ngón tay bảo Đoạn Dịch im lặng.
Thầm thở một hơi, Đoạn Dịch nhíu mày nói: "Nói cho tôi biết ý tứ câu đó."
Minh Nguyệt trầm mặc một lát, hỏi Đoạn Dịch: "Cậu tin vào nhân quả không?"
"Nhân quả?" Đoạn Dịch quyết đoán lắc đầu, "Nếu chỉ đơn thuần là gieo nhân nào gặt quả ấy, tôi đây tin. Tự làm bậy không thể sống, hậu quả xấu chính mình sẽ phải nhận. Nhưng nếu giống Đạt Quang, tôi không tin. Giống như có người điều khiển nhân quả ông ta, 4000 năm không thể thoát khỏi gông xiềng."
"Nếu đổi thành tôi... Tôi tuyệt đối sẽ không làm giống ông ta. Mệnh tôi tự tay tôi nắm giữ, dù thực sự có kiếp trước kiếp này, tôi cũng không vì kiếp trước mà gánh vác tất cả hậu quả. Kiếp này tôi là một người độc lập, không liên quan gì với người kiếp trước."
Nghe được lời này, Minh Nguyệt vui vẻ cười: "Đúng là cậu khác hẳn anh Lương. Tôi cảm thấy anh Lương tin nhân quả vận mệnh. Nếu gặp được loại chuyện này, anh Lương sẽ lý trí phân tích rõ ràng, tính toán đầu đuôi, phân tích lợi hại tương quan, cuối cùng mới lựa chọn lấy hay bỏ, hoặc đưa ra đáp án."
Đoạn Dịch hỏi hắn: "Anh hỏi câu này là có ý gì?"
"Nghe thử suy nghĩ của cậu thôi. Xem ra chúng ta có cái nhìn tương tự nhau, tôi vui lắm." Minh nguyệt cười nói, "Chẳng qua, về nhân quả, tôi càng không tin hơn cậu. Mấy câu thiện ác có báo, tự làm bậy không thể sống tôi đều không tin."
Thật sự không rõ ràng ý tứ Minh Nguyệt, Đoạn Dịch nhíu chặt mày.
Minh Nguyệt thong thả quá mức, ngước mắt nhìn tượng Phật trước mặt.
Sau đó nói: "Tôi không tin nhân quả, không tin thần phật, tôi chỉ tin bản thân tôi. Điều tôi muốn, tôi sẽ dựa vào bản thân hoàn thành. Cậu nghe hiểu đáp án của tôi chứ?"
"Cậu muốn cùng Minh Thiên trở lại hiện thực, cậu không cần hỏi tôi có thể thực hiện hay không. Cậu chỉ cần hỏi bản thân mình nghĩ như thế nào, là được."
Lần này đổi thành Đoạn Dịch trầm mặc.
Anh cũng ngẩng đầu nhìn tượng Phật trước mặt hồi lâu, mới mở miệng nói chuyện.
"Vậy còn anh?" Ngữ khí nặng nề hỏi Minh Nguyệt, "Tất cả việc anh làm, mục đích cuối cùng anh muốn đạt được, rốt cuộc là cái gì?"
Minh Nguyệt nghiêng đầu liếc Đoạn Dịch, đứng lên. "Cậu muốn đạt thành mong muốn, cùng tôi phá cục là được. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Mục đích cuối cùng của tôi à..."
Cười cười, Minh Nguyệt nói: "Đương nhiên là muốn lấy thứ quý giá nhất."
·
Minh Nguyệt đi đến cửa phòng, mất tung mất tích.
Đoạn Dịch nhíu mày đứng dậy đi lên phía trước, đẩy cửa ra thì thấy Minh Thiên mới vừa nâng tay lên, đang muốn từ ngoài cửa đi vào.
Thở ra một hơi, Đoạn Dịch túm tay Minh Thiên, kéo hắn vào phòng, nhanh chóng đóng cửa, "Tốt quá, em về rồi."
"Anh có sao không? Anh ta tìm anh nói cái gì?" Minh Thiên không yên tâm quan sát Đoạn Dịch, "Còn nữa, thời điểm Đạt Quang viên tịch, biểu cảm của anh cực kỳ không ổn. Lúc đó em chưa kịp hỏi, anh..."
"Tới đây nói." Đoạn Dịch nắm tay Minh Thiên dẫn hắn ngồi xuống.
Dù là có người thông qua Đạt Quang nói chuyện với anh, hay là cuộc đối thoại với Minh Nguyệt vừa rồi, Đoạn Dịch đều không giấu giếm, nói hết một năm một mười cho Minh Thiên.
"Vậy, em thấy thế nào?" Đoạn Dịch hỏi.
Minh Thiên suy nghĩ một lát, chỉ nói: "Em biết câu "cậu và đồng đội cậu tuyển chọn" có nghĩa là gì."
"Chẳng lẽ là..." ánh mắt Đoạn Dịch sáng ngời, "Thật ra nghiêm khắc mà nói, đồng đội cũng là em tuyển chọn."
"Vâng. Chúng ta chọn. Nhưng mấu chốt là ở anh." Minh Thiên mỉm cười, nói tiếp, "Có lẽ khi phó bản kế bắt đầu, mọi thứ sẽ có biến hóa lớn."
"Phó bản lẫn hệ thống ban đầu đều do người tên Thi Hồ thiết kế. Ma Sói là anh ruột em vì người kia bổ sung thêm, mục đích là giúp người kia thu hoạch năng lượng..." Đoạn Dịch nói, "Nhưng nếu để tôi chọn đồng đội, mục đích của anh em trên thực tế đã mất hiệu lực."
"Đúng. Đây là lý do em nói quy tắc trò chơi sẽ có biến hóa." Minh Thiên nói.
Đoạn Dịch không khỏi hỏi: "Có thể. Nếu anh ta đáng tin, chúng ta có thể phối hợp chơi, phối hợp phá cục. Nhưng vấn đề là... Anh trai em, có đáng tin tưởng hay không?"
Minh Thiên nói: "Anh đoán vừa rồi em ra ngoài nhận được tin tức của ai?"
"Ai?" Đoạn Dịch hỏi.
Minh Thiên trả lời: "Anh họ và anh rể. Theo ý bọn họ là, có thể hợp tác. Chúng ta mọi người, cùng nhau hợp tác."
·
Vô luận như thế nào, cứ việc còn nhiều bí ẩn chờ cởi bỏ, ít nhất hiện tại mọi người sắp rời khỏi《 Tường xương khô 》, tâm tình Đoạn Dịch vẫn nhẹ đi không ít.
Đối với những chuyện không biết, và nỗi sợ cái gọi là "Nhân quả", về sau lo lắng cũng không muộn.
Trong mắt Đoạn Dịch, dù bản thân thật sự dính vào nhân quả nào đó, dù anh sẽ gặp tương lai hoặc vận mệnh đáng sợ, thì hiện tại cũng không đáng sầu lo.
Bây giờ anh nên nắm tay Minh Thiên tay, hai người tranh thủ hưởng thụ thời gian tâm sự.
Vì thế, sau vài câu thương lượng chính sự, Đoạn Dịch ôm mặt Minh Thiên, định hôn một cái.
Bên cạnh hai người, một tòa tượng Phật lẳng lặng nhìn chăm chú bọn họ, dường như đang nói đây không phải nơi phù hợp thân thiết.
Nhưng Đoạn Dịch không quan tâm. Anh chỉ nghĩ trước khi rời phó bản phải hôn cho đã Tiểu Thiên của mình.
Hai người ghé sát vào nhau, môi kề môi, còn chưa chạm vào...
"Rầm" một phát, cửa mở.
Minh Thiên khẽ nhíu mày. Đoạn Dịch lườm thẳng đến cửa.
... Người đẩy cửa vào là Bành Trình.
Bành Trình căn bản không nhìn đường. Hắn ta không biết tình huống bên trong như thế nào, chỉ biết cắm đầu chạy như điên vào.
"Anh Đoạn, tôi có chuyện cần nói với anh. Tôi cảm thấy Minh Thiên có gì đó sai sai. Anh xem, hồi trước rõ ràng là người chơi, sao bây giờ biến thành npc? Anh đừng để bị cậu ta lừa! Mỗi lần nhìn anh cười dịu dàng lắm, thế mà quay đầu liền hung dữ lườm tôi. Tôi thấy cậu ta ấp ủ âm mưu muốn hại anh đấy! Anh cẩn thận... Cái lùm má?!!!!"
Bành Trình đm, vì Đoạn Dịch không e dè hắn ta, tiếp tục nghiêng đầu hôn Minh Thiên cái chụt.
"Không phải... Tôi... Không phải? Từ từ..."
"Vừa rồi bọn họ nói Đạt Quang biết chế tạo ảo giác đúng không? Ha, tôi biết rồi, tôi đi ra ngoài một tí! Để vào lại!"
Lại "Rầm" một tiếng, Bành Trình đóng cửa chạy.
Ba giây sau, ngoài cửa lần nữa truyền đến giọng Bành Trình.
"Ba, hai, một...... Cấp cấp nghe lệnh(1)! A di đà phật! Ong mã ni bối mỹ hống(2)! Ma quỷ cút ngay! Ảo giác bay biến! Tôi vào đây!!! Ya..."
"Ủa? Người đâu?!"
"Bên trong có ai không? Phù... Nguy hiểm thật, mình biết ngay là ảo giác mà!"
Trong phòng không có ai, vì một giây trước khi Bành Trình xông vào, Minh Thiên ôm lấy eo Đoạn Dịch, kéo anh đến góc khuất sau lưng tượng Phật.
Trong góc tối, chỉ có vài tia sáng ẩn hiện, chiếu vào mắt Đoạn Dịch lấp lánh như ngôi sao.
Đè Đoạn Dịch ở góc tường, giơ tay vuốt mặt anh, Minh Thiên cúi người hôn xuống.
Hai người hôn rất cẩn thận, gần như không phát ra một chút thanh âm, đồng thời cơ thể dán chặt vào nhau, hơi thở cùng độ ấm dây dưa hòa quyện.
Đây mới là nhĩ tấn tư ma*.
Đối với bọn họ, không khí lúc này khá tuyệt.
Mỗi tội... Giọng Bành Trình quá mức ồn ào.
Trong khi hai người hôn nhau, Bành Trình chạy ào ra ngoài, kêu to người chơi ngoài sân: "Không ổn rồi! Không thấy Đoạn Dịch! Có phải Đạt Quang vẫn đang tác quái!"
Giọng Ổ Quân Lan truyền đến: "Cậu im lặng hộ cái. Đạt Quang biến mất rồi. Tin tôi."
Bành Trình: "Ha ha ha ha, tất nhiên tôi tin cô, Tiểu Lan!"
Âm thanh ồn ào nhốn nháo ngoài sân không ngừng chui vào tai, Đoạn Dịch bật cười lui về sau vài bước, cúi đầu xem bờ môi ẩm ướt của Minh Thiên. "Tôi tin em, Tiểu Thiên."
Minh Thiên nhẹ nhàng hôn trán anh. "Ừm, em biết. Tất cả đều biết."
- --
(1) Cấp Cấp nghe lệnh (Cấp Cấp Như Luật Lệnh): là câu chú cực kỳ phổ biến trong các bộ phim có yếu tố thần thoại.
(2) Ong mã ni bối mỹ hống: thần chú sáu chữ này là một khái niệm thuần túy của Phật giáo, cũng là chú vãng sinh vào Tịnh Độ Cực Lạc. (k biết dịch nên để y raw)
*Nhĩ tấn tư ma (tóc tai cọ sát, thân mật): thành ngữ Trung miêu tả cảnh tượng nam nữ yêu nhau thân thiết, luôn đi cùng nhau.
Có lẽ vì Đạt Quang đã chết, thuật pháp phù hộ biến mất, thanh tùng trong sân khô héo, khí hậu cũng không còn giống Giang Nam, trở nên khô nóng không khác gì các nơi khác trên hoang mạc.
Sau tường viện, Ổ Quân Lan, Vân Hạo, Bạch Tư Niên, Bành Trình ngồi bên nhau, Đoạn Dịch đứng bên cạnh bọn họ. Đoạn Dịch trơ mắt nhìn Phương Đông Vũ lặng lẽ đi vào, sau đó ngồi đằng xa xa.
Phương Đông Vũ có dáng người nhỏ, mặt nhỏ, nhưng mặt mày lại không thấy nhút nhát tí nào.
Cô cách xa đồng đội, trước sau độc lai độc vãng, cực kỳ giống lần đầu Đoạn Dịch nhìn thấy cô ấy.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai mở miệng, Đoạn Dịch cũng không nói chuyện.
Lẳng lặng nhìn Phương Đông Vũ, anh quay đầu đi tìm Minh Thiên.
Vừa rồi anh bị Phương Đông Vũ hấp dẫn sự chú ý, thế nên không biết bàn tay trong lòng bàn tay mình biến mất từ khi nào... Minh Thiên đi đâu rồi?
Theo lý hắn sẽ không vô duyên vô cớ biến mất. Đoạn Dịch lập tức nhíu mày đi tìm hắn.
Lúc nãy anh định kéo Minh Thiên vào phòng, đoán có lẽ Minh Thiên đã vào trước, Đoạn Dịch bước về phía kia mấy căn phòng của giáo đồ.
Đẩy cửa vào phòng, chỉ thấy một người mặc áo bào trắng ngồi trên đệm hương bồ.
Tấm lưng cực kỳ giống Minh Thiên.
Đoạn Dịch lập tức tiến lên, nắm lấy bả vai người nọ. "Sao tự dưng em biến mất tiêu, còn thay quần áo? Nào Tiểu Thiên, quay mặt cho tôi xem..."
Đoạn Dịch đang muốn duỗi tay câu cằm, người nọ bốc hơi ngay trước mặt Đoạn Dịch.
Rồi lần nữa xuất hiện sau lưng Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói xa lạ. "Tiểu Dịch, đã lâu không gặp."
Đoạn Dịch: "?"
Quay đầu lại, Đoạn Dịch thấy một gương mặt có vài nét tương tự Minh Thiên.
Người nọ nhàn nhạt nói: "Bao nhiêu lâu không gặp, cậu vẫn thiếu ổn trọng nhỉ."
Đoạn Dịch: "...???"
Lui bước hai bước nhìn về phía người nọ, Đoạn Dịch nhíu mày hỏi: "Anh là anh trai Tiểu Thiên, Minh Nguyệt? Tiểu Thiên đâu?"
Minh nguyệt mỉm cười: "Nơi này có tình huống ngoài ý muốn. Tôi đến xem, nên bảo em ấy trở về làm việc thay tôi."
Minh Nguyệt từng bắt cóc Minh Thiên, Đoạn Dịch không có tí hảo cảm nào, lập tức nhíu mày nói: "Tình huống ngoài ý muốn? Tra xong chưa? Để em ấy về!"
Minh Nguyệt đánh giá trên dưới anh một lượt: "Tính cách nóng nảy quá, không giống anh cậu."
"Anh tôi? Cố Lương? Anh biết anh ấy?" Đoạn Dịch càng nhăn mày.
"Đúng vậy." Minh Nguyệt gật đầu, đôi mắt vươn ý cười nhìn về phía Đoạn Dịch, "Tôi là bạn cùng trường trung học với anh cậu. Hồi đó tiết tự học buổi tối anh Lương luôn là người ở lại cuối cùng, tạo cơ hội cho cậu giả thần giả quỷ. Tôi theo anh cậu đi bắt quỷ, xách cậu từ sau thùng rác ra đấy. Hồi đó cậu bao lớn..."
Minh Nguyệt ngẫm nghĩ một lát, tiếp tục mỉm cười nói: "À, tôi nhớ ra rồi, hình như hồi đó cậu còn học tiểu học."
Đoạn Dịch cắn răng: "Lúc đấy tôi sắp lên cấp hai."
Minh Nguyệt: "Tiểu học lớp 6 vẫn là tiểu học."
Đoạn Dịch: ".................."
Minh Nguyệt lại nhìn Đoạn Dịch một cái, ngồi xuống.
Hắn ta vỗ vỗ đệm hương bồ bên người, sau đó không biết từ chỗ nào lấy ra hai chén trà, một bình trà xanh.
"Đóng cửa, lại đây ngồi. Xe buýt còn 40 phút nữa mới đến." Minh Nguyệt nói.
Đoạn Dịch nhướng mày: "Anh không có tay?"
Trầm mặc vài giây, Minh Nguyệt nói: "Cậu có muốn biết ban đầu anh Lương vào đây như thế nào không?"
Đoạn Dịch: "..."
Đoạn Dịch nhanh chóng đi kéo cửa, rồi ngồi xuống bên cạnh Minh Nguyệt.
Không phải vì câu nói của Minh Nguyệt rất có tính hấp dẫn.
Mà là vì anh nghĩ đến có người thông qua Đạt Quang nói chuyện với mình.
Biểu tình trở nên nghiêm túc, Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Nguyệt, nói tất cả thắc mắc và suy đoán của mình ra, rồi nói: "Thế dị thường theo lời anh là cái gì? Còn có tường xương khô..."
"Vụ việc Tường xương khô tôi đã biết. Có một bộ phận phó bản che giấu một số thứ không thích hợp, cho nên trước đây tôi không thể mở ra. Từ bây giờ, tôi giao phó bản cho cậu. Nói cách khác, từ giây phút trò chơi tái thiết lập, cậu đã nhập cục. Còn việc phá cục... Vậy thì phải xem cậu, và đồng đội cậu tuyển chọn."
Minh Nguyệt quay đầu nhìn Đoạn Dịch, chút trêu chọc trong mắt biến mất, bỗng nhiên cực kỳ khen ngợi Đoạn Dịch, "Tôi thấy cậu làm rất tốt."
Đoạn Dịch nhướng mày. "Cách anh nói chuyện rất kỳ, cứ như coi tôi là cấp dưới."
Minh Nguyệt cười cười, chỉ nói: "Câu mà người thông qua Đạt Quang nói với cậu. Tôi hiểu."
"Anh hiểu? Tên đó có ý gì?" Đoạn Dịch nhịn không được hỏi, "Tôi thật sự đã chết? Tôi và Tiểu Thiên, có thể cùng nhau trở về hay không? Là ai phá, địa phủ to như vậy không có ai quản được tên đó?"
"Suỵt..." Minh Nguyệt giơ ngón tay bảo Đoạn Dịch im lặng.
Thầm thở một hơi, Đoạn Dịch nhíu mày nói: "Nói cho tôi biết ý tứ câu đó."
Minh Nguyệt trầm mặc một lát, hỏi Đoạn Dịch: "Cậu tin vào nhân quả không?"
"Nhân quả?" Đoạn Dịch quyết đoán lắc đầu, "Nếu chỉ đơn thuần là gieo nhân nào gặt quả ấy, tôi đây tin. Tự làm bậy không thể sống, hậu quả xấu chính mình sẽ phải nhận. Nhưng nếu giống Đạt Quang, tôi không tin. Giống như có người điều khiển nhân quả ông ta, 4000 năm không thể thoát khỏi gông xiềng."
"Nếu đổi thành tôi... Tôi tuyệt đối sẽ không làm giống ông ta. Mệnh tôi tự tay tôi nắm giữ, dù thực sự có kiếp trước kiếp này, tôi cũng không vì kiếp trước mà gánh vác tất cả hậu quả. Kiếp này tôi là một người độc lập, không liên quan gì với người kiếp trước."
Nghe được lời này, Minh Nguyệt vui vẻ cười: "Đúng là cậu khác hẳn anh Lương. Tôi cảm thấy anh Lương tin nhân quả vận mệnh. Nếu gặp được loại chuyện này, anh Lương sẽ lý trí phân tích rõ ràng, tính toán đầu đuôi, phân tích lợi hại tương quan, cuối cùng mới lựa chọn lấy hay bỏ, hoặc đưa ra đáp án."
Đoạn Dịch hỏi hắn: "Anh hỏi câu này là có ý gì?"
"Nghe thử suy nghĩ của cậu thôi. Xem ra chúng ta có cái nhìn tương tự nhau, tôi vui lắm." Minh nguyệt cười nói, "Chẳng qua, về nhân quả, tôi càng không tin hơn cậu. Mấy câu thiện ác có báo, tự làm bậy không thể sống tôi đều không tin."
Thật sự không rõ ràng ý tứ Minh Nguyệt, Đoạn Dịch nhíu chặt mày.
Minh Nguyệt thong thả quá mức, ngước mắt nhìn tượng Phật trước mặt.
Sau đó nói: "Tôi không tin nhân quả, không tin thần phật, tôi chỉ tin bản thân tôi. Điều tôi muốn, tôi sẽ dựa vào bản thân hoàn thành. Cậu nghe hiểu đáp án của tôi chứ?"
"Cậu muốn cùng Minh Thiên trở lại hiện thực, cậu không cần hỏi tôi có thể thực hiện hay không. Cậu chỉ cần hỏi bản thân mình nghĩ như thế nào, là được."
Lần này đổi thành Đoạn Dịch trầm mặc.
Anh cũng ngẩng đầu nhìn tượng Phật trước mặt hồi lâu, mới mở miệng nói chuyện.
"Vậy còn anh?" Ngữ khí nặng nề hỏi Minh Nguyệt, "Tất cả việc anh làm, mục đích cuối cùng anh muốn đạt được, rốt cuộc là cái gì?"
Minh Nguyệt nghiêng đầu liếc Đoạn Dịch, đứng lên. "Cậu muốn đạt thành mong muốn, cùng tôi phá cục là được. Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Mục đích cuối cùng của tôi à..."
Cười cười, Minh Nguyệt nói: "Đương nhiên là muốn lấy thứ quý giá nhất."
·
Minh Nguyệt đi đến cửa phòng, mất tung mất tích.
Đoạn Dịch nhíu mày đứng dậy đi lên phía trước, đẩy cửa ra thì thấy Minh Thiên mới vừa nâng tay lên, đang muốn từ ngoài cửa đi vào.
Thở ra một hơi, Đoạn Dịch túm tay Minh Thiên, kéo hắn vào phòng, nhanh chóng đóng cửa, "Tốt quá, em về rồi."
"Anh có sao không? Anh ta tìm anh nói cái gì?" Minh Thiên không yên tâm quan sát Đoạn Dịch, "Còn nữa, thời điểm Đạt Quang viên tịch, biểu cảm của anh cực kỳ không ổn. Lúc đó em chưa kịp hỏi, anh..."
"Tới đây nói." Đoạn Dịch nắm tay Minh Thiên dẫn hắn ngồi xuống.
Dù là có người thông qua Đạt Quang nói chuyện với anh, hay là cuộc đối thoại với Minh Nguyệt vừa rồi, Đoạn Dịch đều không giấu giếm, nói hết một năm một mười cho Minh Thiên.
"Vậy, em thấy thế nào?" Đoạn Dịch hỏi.
Minh Thiên suy nghĩ một lát, chỉ nói: "Em biết câu "cậu và đồng đội cậu tuyển chọn" có nghĩa là gì."
"Chẳng lẽ là..." ánh mắt Đoạn Dịch sáng ngời, "Thật ra nghiêm khắc mà nói, đồng đội cũng là em tuyển chọn."
"Vâng. Chúng ta chọn. Nhưng mấu chốt là ở anh." Minh Thiên mỉm cười, nói tiếp, "Có lẽ khi phó bản kế bắt đầu, mọi thứ sẽ có biến hóa lớn."
"Phó bản lẫn hệ thống ban đầu đều do người tên Thi Hồ thiết kế. Ma Sói là anh ruột em vì người kia bổ sung thêm, mục đích là giúp người kia thu hoạch năng lượng..." Đoạn Dịch nói, "Nhưng nếu để tôi chọn đồng đội, mục đích của anh em trên thực tế đã mất hiệu lực."
"Đúng. Đây là lý do em nói quy tắc trò chơi sẽ có biến hóa." Minh Thiên nói.
Đoạn Dịch không khỏi hỏi: "Có thể. Nếu anh ta đáng tin, chúng ta có thể phối hợp chơi, phối hợp phá cục. Nhưng vấn đề là... Anh trai em, có đáng tin tưởng hay không?"
Minh Thiên nói: "Anh đoán vừa rồi em ra ngoài nhận được tin tức của ai?"
"Ai?" Đoạn Dịch hỏi.
Minh Thiên trả lời: "Anh họ và anh rể. Theo ý bọn họ là, có thể hợp tác. Chúng ta mọi người, cùng nhau hợp tác."
·
Vô luận như thế nào, cứ việc còn nhiều bí ẩn chờ cởi bỏ, ít nhất hiện tại mọi người sắp rời khỏi《 Tường xương khô 》, tâm tình Đoạn Dịch vẫn nhẹ đi không ít.
Đối với những chuyện không biết, và nỗi sợ cái gọi là "Nhân quả", về sau lo lắng cũng không muộn.
Trong mắt Đoạn Dịch, dù bản thân thật sự dính vào nhân quả nào đó, dù anh sẽ gặp tương lai hoặc vận mệnh đáng sợ, thì hiện tại cũng không đáng sầu lo.
Bây giờ anh nên nắm tay Minh Thiên tay, hai người tranh thủ hưởng thụ thời gian tâm sự.
Vì thế, sau vài câu thương lượng chính sự, Đoạn Dịch ôm mặt Minh Thiên, định hôn một cái.
Bên cạnh hai người, một tòa tượng Phật lẳng lặng nhìn chăm chú bọn họ, dường như đang nói đây không phải nơi phù hợp thân thiết.
Nhưng Đoạn Dịch không quan tâm. Anh chỉ nghĩ trước khi rời phó bản phải hôn cho đã Tiểu Thiên của mình.
Hai người ghé sát vào nhau, môi kề môi, còn chưa chạm vào...
"Rầm" một phát, cửa mở.
Minh Thiên khẽ nhíu mày. Đoạn Dịch lườm thẳng đến cửa.
... Người đẩy cửa vào là Bành Trình.
Bành Trình căn bản không nhìn đường. Hắn ta không biết tình huống bên trong như thế nào, chỉ biết cắm đầu chạy như điên vào.
"Anh Đoạn, tôi có chuyện cần nói với anh. Tôi cảm thấy Minh Thiên có gì đó sai sai. Anh xem, hồi trước rõ ràng là người chơi, sao bây giờ biến thành npc? Anh đừng để bị cậu ta lừa! Mỗi lần nhìn anh cười dịu dàng lắm, thế mà quay đầu liền hung dữ lườm tôi. Tôi thấy cậu ta ấp ủ âm mưu muốn hại anh đấy! Anh cẩn thận... Cái lùm má?!!!!"
Bành Trình đm, vì Đoạn Dịch không e dè hắn ta, tiếp tục nghiêng đầu hôn Minh Thiên cái chụt.
"Không phải... Tôi... Không phải? Từ từ..."
"Vừa rồi bọn họ nói Đạt Quang biết chế tạo ảo giác đúng không? Ha, tôi biết rồi, tôi đi ra ngoài một tí! Để vào lại!"
Lại "Rầm" một tiếng, Bành Trình đóng cửa chạy.
Ba giây sau, ngoài cửa lần nữa truyền đến giọng Bành Trình.
"Ba, hai, một...... Cấp cấp nghe lệnh(1)! A di đà phật! Ong mã ni bối mỹ hống(2)! Ma quỷ cút ngay! Ảo giác bay biến! Tôi vào đây!!! Ya..."
"Ủa? Người đâu?!"
"Bên trong có ai không? Phù... Nguy hiểm thật, mình biết ngay là ảo giác mà!"
Trong phòng không có ai, vì một giây trước khi Bành Trình xông vào, Minh Thiên ôm lấy eo Đoạn Dịch, kéo anh đến góc khuất sau lưng tượng Phật.
Trong góc tối, chỉ có vài tia sáng ẩn hiện, chiếu vào mắt Đoạn Dịch lấp lánh như ngôi sao.
Đè Đoạn Dịch ở góc tường, giơ tay vuốt mặt anh, Minh Thiên cúi người hôn xuống.
Hai người hôn rất cẩn thận, gần như không phát ra một chút thanh âm, đồng thời cơ thể dán chặt vào nhau, hơi thở cùng độ ấm dây dưa hòa quyện.
Đây mới là nhĩ tấn tư ma*.
Đối với bọn họ, không khí lúc này khá tuyệt.
Mỗi tội... Giọng Bành Trình quá mức ồn ào.
Trong khi hai người hôn nhau, Bành Trình chạy ào ra ngoài, kêu to người chơi ngoài sân: "Không ổn rồi! Không thấy Đoạn Dịch! Có phải Đạt Quang vẫn đang tác quái!"
Giọng Ổ Quân Lan truyền đến: "Cậu im lặng hộ cái. Đạt Quang biến mất rồi. Tin tôi."
Bành Trình: "Ha ha ha ha, tất nhiên tôi tin cô, Tiểu Lan!"
Âm thanh ồn ào nhốn nháo ngoài sân không ngừng chui vào tai, Đoạn Dịch bật cười lui về sau vài bước, cúi đầu xem bờ môi ẩm ướt của Minh Thiên. "Tôi tin em, Tiểu Thiên."
Minh Thiên nhẹ nhàng hôn trán anh. "Ừm, em biết. Tất cả đều biết."
- --
(1) Cấp Cấp nghe lệnh (Cấp Cấp Như Luật Lệnh): là câu chú cực kỳ phổ biến trong các bộ phim có yếu tố thần thoại.
(2) Ong mã ni bối mỹ hống: thần chú sáu chữ này là một khái niệm thuần túy của Phật giáo, cũng là chú vãng sinh vào Tịnh Độ Cực Lạc. (k biết dịch nên để y raw)
*Nhĩ tấn tư ma (tóc tai cọ sát, thân mật): thành ngữ Trung miêu tả cảnh tượng nam nữ yêu nhau thân thiết, luôn đi cùng nhau.