Nhà Tiên Tri Được Chọn
Chương 138
Công chúa bẩm sinh dị dạng không có mặt, thiếu chút nữa bị phụ vương coi như yêu quái giết chết.
May là có mẫu thân bảo vệ và quốc sư trợ giúp, nàng được bình an lớn lên, cũng được học ảo thuật.
Năm đó những người hộ sinh và người nhìn thấy gương mặt quái đản của nàng, tất cả đều bị Vương phi bí mật xử tử.
Vì thế sự tình công chúa vô mặt, trở thành bí mật của toàn Lâu Lan.
Chỉ có Lâu Lan Vương, Vương phi, quốc sư và bản thân công chúa biết sự thật.
Mà dưới ảnh hưởng của ảo thuật, mọi người nhìn thấy công chúa đều trầm trồ ca ngợi, cho rằng nàng là cô gái mỹ lệ nhất trên đời.
Đến tuổi thiếu niên lần đầu biết yêu, công chúa ái mộ một chàng trai.
Để khiến chàng trai chú ý, nàng sắp xếp một lần chạm mặt nhau.
Chàng trai gặp nàng, cho rằng nàng là người yêu năm xưa qua đời chuyển kiếp, đối với nàng nhất kiến chung tình.
Công chúa được như ước nguyện, gả cho tướng quân.
Nhưng vào đêm đại hôn, công chúa bất cẩn để tướng quân thấy tướng mạo vốn có của mình.
Trong giây phút hoảng loạn, tướng quân tưởng nàng là yêu quái, lỡ tay cho nàng một chưởng. Công chúa hương tiêu ngọc vẫn, chết trong tay người mình yêu nhất.
Tình yêu của công chúa "Tiểu Ca" đạt được dựa vào lời nói dối.
Và nhận kết cục chết thảm ngay khi lời nói dối bị đâm thủng.
Nhưng chuyện này sao có thể trách nàng?
Vương phi bị trắc phi hạ độc, là nguyên nhân khiến diện mạo công chúa trời sinh dị dạng.
Vận mệnh được móc nối đan xen từ vô số nhân quả.
Ai đúng ai sai, há có thể dùng dăm ba câu giải thích.
Đoạn Dịch tóm lược toàn bộ câu chuyện, anh thở dài, nghĩ đến cái gì, lại hỏi Minh Thiên: "Nói trở về... Cướp tân nương là chủ ý của người chơi chúng tôi. Tướng quân nói thi thể bị tranh cướp đi mất, chẳng lẽ bởi vì cốt truyện cũng có giả thuyết tương ứng?"
Minh Thiên trả lời: "Câu "Ai có thể mai táng ta một lần nữa" trong phó bản cũ, ngầm dẫn dắt người chơi cướp thi thể. Người chơi hơn 50% sẽ cướp thi thể, và 50% sẽ chết trong tay binh lính. Đây là điều hệ thống đã tính toán sẵn. Mà dù người chơi không cướp thi thể cũng không quan trọng, người thiết kế phó bản đã cài đặt một số điều kiện, kiểu gì thi thể cũng sẽ vào thế giới trong tranh."
"Nói cách khác..." Đoạn Dịch hỏi, "Nếu cuối cùng tôi không mang em... Không phải, nếu tôi không mang thi thể tân nương ra khỏi mộ thất đó, hệ thống sẽ vá lỗ hổng này. Vô luận như thế nào, tướng quân cũng không thể đem thi thể ra khỏi tranh?"
Minh Thiên gật đầu: "Đúng. Có một số kết cục cốt truyện không do hành vi tự phát của người chơi tạo thành. Cho nên, vì sao hiện tại thi thể công chúa ở trong bức tranh, chưa chắc là do sau khi anh cướp được đã đặt trong Phật đường. Sự thật như thế nào, nguyên nhân tướng quân không thể mang công chúa ra ngoài, anh tìm hiểu tiếp đi."
Đoạn Dịch hỏi: "Xem ra em không biết đáp án."
"Em không biết." Minh Thiên lắc đầu, "Phó bản này, đến Minh Nguyệt cũng không rõ ràng lắm."
"Minh Nguyệt? Anh trai em?" Đoạn Dịch suy nghĩ một lát, hỏi hắn, "Lúc anh ta đưa em vào, cũng có ý thăm dò em đúng không?"
"Vâng. Một phần phó bản đã bị anh ta khóa lại, sắp tới mới mở ra. Việc hai chúng ta lấy thân phận người chơi và npc khác nhau vào đây, là dụng ý của anh ta. Ví dụ như..." Minh Thiên nói, "Tối hôm qua em có đốt một bức tường xương người, nhưng tường xương nhanh chóng khôi phục lại về ban đầu."
Bỗng nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, Đoạn Dịch tạm thời ngắt lời Minh Thiên miêu tả tường xương khô, ngược lại hỏi: "Thế giới này tuy cấu thành từ số hiệu, nhưng cực kỳ tiếp cận thế giới thật. Nếu thế, các npc có ý thức của bản thân hay không?"
"Chúng em đang điều tra. Người thiết kế ban đầu của trò chơi tự xưng là Thi Hồ. Nghe nói hắn từng sống trên đời rất lâu. Sau khi vào địa ngục, hắn đã dùng câu chuyện bản thân làm thành một nhóm các phó bản. Xem như là hệ thống bản gốc."
Minh Thiên nói, "Sau đó Minh Nguyệt gia nhập, bổ sung thêm các câu chuyện khác. Mặt khác, để dẫn dắt người chơi chém giết lẫn nhau, tiện đà kích phát tinh thần lực, Minh Nguyệt thêm cơ chế Ma Sói, phát triển hệ thống trở thành như bây giờ. Nói chung, Minh Nguyệt là người bổ sung và mở rộng hệ thống, đồng thời là người quản lý. Nhưng người thiết kế và người sáng lập hệ thống không phải anh ta. Anh ta đang nghiên cứu hệ thống này."
Tạm dừng một chút, Minh Thiên nói tiếp: "Ban đầu chúng em cho rằng npc không có ý thức, tư duy của họ là giống nhau, hoàn toàn căn cứ vào chương trình tự động tính toán. Tư tưởng và quan niệm sống của họ đều nằm trong phạm vi khống chế của hệ thống, cũng là khuôn mẫu hệ thống dự đoán trước. Nhưng hiện tại chúng em dần nhận ra, hình như không phải vậy. Người tên Thi Hồ đã giấu thứ gì đó trên người npc."
Người tên Thi Hồ đã sáng lập các cốt truyện phó bản dựa trên những gì bản thân mắt thấy tai nghe.
Nếu cơ sở này thành lập, người này chỉ sợ đã sống mấy ngàn năm ở nhân gian, thậm chí hơn vạn năm.
Hắn ta là cái gì? Thần? Yêu? Hay tinh quái?
Hắn tới địa ngục, nơi khác hẳn với thế giới nhân gian dị thứ nguyên, sáng lập hệ thống, lồng ghép các câu chuyện vào, mục đích là gì?
"Người tên Thi Hồ đang ở đâu vậy?" Đoạn Dịch hỏi.
Minh Thiên lắc đầu: "Không biết. Hôm nay trước khi em vào phó bản, em có cài một chương trình nhỏ, nên đối thoại của chúng ta tạm thời không bị hệ thống nghe lén. Em mới có thể nói với anh nhiều như vậy."
Nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, Đoạn Dịch nói: "Đúng rồi, vừa rồi em nhắc tới tường xương người. Em đốt trụi nó, rồi nó hồi phục lại? Đây là giả thiết yếu tố huyền huyễn của cốt truyện, hay là do nguyên nhân khác?"
"Em nghĩ không phải là giả thiết phó bản. Dù npc hệ thống có ý thức riêng hay không, chúng ta đều có thể giả định bọn họ có trí tuệ nhất định, bởi vì đây là thiết kế mà hệ thống cài đặt lên bọn họ. Mà sự vật tại thế giới này cũng gần sát với thực tế, chúng ta có thể suy luận theo logic thông thường."
"Khi em đốt một thứ, nếu có công cụ giúp quay ngược thời gian, hoặc giả thiết cốt truyện tồn tại một thứ sau khi bị thiêu hủy sẽ tự phôi phục như lúc ban đầu... Dưới tình huống này, sau khi em hủy tường, nó sẽ khôi phục về như cũ. Cái này không có gì lạ.",
"Nhưng em đã điều tra qua, hình như tường xương khô trong cốt truyện không thỏa mãn điều kiện nào." Minh Thiên nói, "Vậy vì sao nó có thể khôi phục sau khi bị hủy? Chỉ có thể là vì người thiết kế ban đầu, đã cài đặt giả thiết mặc định."
Ý tứ của Minh Thiên, Đoạn Dịch nhanh chóng lý giải.
Thế giới này tuy được hệ thống tạo ra, cấu thành từ số hiệu. Nhưng đồng thời, được hệ thống tính toán và dự đoán, mọi thứ xảy ra tại nơi đây đều vô cùng sát thực tế.
Nói cách khác, chỉ cần là giả thiết cốt truyện phó bản, mọi thứ phát sinh trong phó bản đều có thể căn cứ vào giả thiết để tiến hành suy đoán suy luận logic.
Nhưng tường xương khô bị thiêu hủy khôi phục như cũ, không thuộc giả thiết cốt truyện. Trong cốt chuyện, không có bất cứ manh mối nào nói rằng tường bị đốt sẽ tự động khôi phục.
Việc này không phù hợp logic.
"Như thể người thiết kế Thi Hồ cố ý cài đặt như vậy. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, hắn muốn bảo đảm tường bộ xương mãi mãi tồn tại." Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Thiên, thanh âm chậm rãi chìm xuống, "Nhưng cũng có khả năng... là bug hệ thống. Một sai lầm Thi Hồ mắc phải trong quá trình thiết kế. Aizz Tiểu Thiên..."
"Nếu tìm đủ bug hệ thống, chúng ta có thể phá hỏng hệ thống này không?"
"Có lẽ. Nhưng chúng ta phải hành sự cẩn thận. Chỉ dựa vào người chơi thì không thể hoàn thành việc này, cần em và anh nội ứng ngoại hợp. Bởi vì tình huống bên bảy điện có hơi đặc biệt." Minh Thiên đi lên nắm tay Đoạn Dịch, "Ngoài ra, tường xương khô là kết quả bước đầu thí nghiệm của em. Nhưng chưa thể khẳng định hoàn toàn."
"Ừm. Tôi biết. Tôi sẽ giúp em thăm dò, xem cốt truyện có giả thiết tương quan hay không, và xác minh suy đoán của chúng ta. Tóm lại, nhiệm vụ của tôi là làm rõ ngọn nguồn tường xương khô. Đúng rồi..." Đoạn Dịch hỏi Minh Thiên, "Tường đó ở đâu?"
"Ở bên cạnh Đài Thiên Táng, liên quan đến lạt ma kia." Minh Thiên nói tới đây, nhìn thoáng qua thời gian, lại nói, "Chương trình của em bị giới hạn thời gian. Sắp hết giờ."
Mắt thấy Minh Thiên nói xong câu này thì làm thủ thế giữ im lặng, Đoạn Dịch hiểu ý gật đầu. "Được. Vụ bug hệ thống, chúng ta không bàn nữa. Trước tiên tập trung phó bản đi, để tôi nghĩ cách tìm Đài Thiên Táng Đài và lạt ma."
"Từ từ." Minh Thiên nắm chặt tay anh, "Về chỗ ở của người chơi đi anh. Lát nữa em tới đưa cơm cho anh. Ăn xong hẵng đi."
Đoạn Dịch không chối từ, nhìn Minh Thiên cười cười. "Được. Nghe em."
Minh Thiên rũ mắt nhìn Đoạn Dịch. Anh mặc quần áo dân buôn lỏng lẻo, bộ dáng phong trần mệt mỏi, trên người và chân dính rất nhiều cát, nhìn qua không chỉnh chu chút nào.
Nhưng lưng anh luôn thẳng tắp, tựa như lưỡi kiếm đĩnh bạt. Đôi mắt anh kiên nghị quả cảm, giống sao trời bắc cực tinh mãi mãi vững chãi thiện lương, dẫn đường chỉ lối cho kẻ lạc đường.
"Được, cũng tới lúc tôi nên về rồi. Hửm, Tiểu Thiên? Sao em nhìn tôi kiểu đó... Ưm..."
Câu nói kế tiếp của Đoạn Dịch bị Minh Thiên hôn lấp, nuốt chửng.
Một chiếc hôn sâu vội vàng. Minh Thiên đỡ lấy gáy Đoạn Dịch thở hổn hển nhẹ một hơi, tận lực bình phục, khó nhịn mà nói: "Được rồi. Anh đi đi. Chờ lát nữa em tới tìm anh."
Đoạn Dịch nhấc mí mắt xem Minh Thiên, khóe miệng kéo lên khiến má lúm đồng tiền lộ ra. Anh cọ cọ chóp mũi mình vào chóp mũi hắn, vẫy tay xoay người. "Ừm. Gặp em sau."
·
Lúc các người chơi ăn xong cái gọi là cơm trưa, thời gian đã gần chạng vạng.
Minh Thiên dẫn bọn họ rời quân doanh, đi hướng Đài Thiên Táng.
Trước khi đi, Đoạn Dịch cố ý quan sát biểu cảm của Bạch Tư Niên.
Tuy rằng cậu ta nhanh chóng khôi phục như thường, nhưng Đoạn Dịch vẫn phát hiện biểu tình cậu ta biến hóa trong nháy mắt... Nghe Minh Thiên nói muốn dẫn mọi người đi tới Đài Thiên Táng, cậu ta khẽ nhíu mày, biểu tình một lời khó nói hết.
Đi đến bên Bạch Tư Niên, Đoạn Dịch cười hỏi: "Thông tin cậu giữ lại là vị trí Đài Thiên Táng hả?"
Đoạn Dịch cảm thấy mình đoán trúng rồi.
Thời gian thăm dò hôm qua hữu hạn, Bạch Tư Niên không thể khai thác quá nhiều thông tin từ miệng lạt ma kia. Rất có thể sau khi lạt ma rời đi, cậu ta theo dõi lạt ma một đoạn đường, biết được hướng đi.
Sắc mặt Bạch Tư Niên hiện vài phần xấu hổ, nhưng lập tức thay bằng gương mặt tươi cười ngày thường, hỏi lại: "Anh Đoạn, anh công bố trước mặt mọi người... Không phúc hậu tí nào."
Đoạn Dịch cười nói: "Không thể nói như vậy. Thật ra thông tin hôm qua tôi tra được đều chia sẻ hết rồi. Chia sẻ tin tức là bước đầu tiên thành lập tín nhiệm. Nếu cậu là Bóng ma ác mộng..."
"Vẫn nghi tôi là Bóng ma ác mộng? Anh Đoạn, kỳ thật về vấn đề này, tôi có chút ý tưởng, buổi tối sẽ chia sẻ với mọi người. Anh đừng nhìn chằm chằm tôi nữa. Tôi làm anh nghi ngờ từ khi nào nhỉ?"
"Trực giác tiên tri chăng..."
Đoạn Dịch mới vừa nói xong câu đó, cảm giác được cái gì, vừa nhấc đầu liền thấy Minh Thiên cách đó không xa đang nhìn hướng bên này. Biểu tình của hắn nghiêm túc đứng đắn, ánh mắt cũng kín đáo, là bộ dáng Đoạn Dịch quen thuộc.
Nhìn Minh Thiên như vậy, Đoạn Dịch khó tránh khỏi nhớ tới rất nhiều lời hắn từng nói với mình.
Chẳng hiểu sao Đoạn Dịch nhớ tới mấy mẩu truyện cười trên Weibo về người vợ thích ăn dấm.
Đoạn Dịch đau lòng Tiểu Thiên nhà mình. Để vợ mình không nổi cơn ghen, anh lập tức đi đến bên Minh Thiên, vỗ vai hắn. "Đài Thiên Táng trong phó bản này có tên gọi nào khác không?"
Minh Thiên không trả lời Đoạn Dịch nói, chỉ nhìn kỹ anh vài lần.
"Làm sao vậy Tiểu Thiên?" Đoạn Dịch hỏi.
Minh Thiên: "Đồn đãi về anh có lẽ không sai."
Đoạn Dịch: "Hở?"
Nhìn cát vàng trước mặt, Minh Thiên nói: "Gu của anh quả nhiên là loại này."
Loại nào?
Loại trai non tơ ngây thơ trong sáng vô hại hả?
"Ôi dấm tinh bé nhỏ. Tôi thì có gu gì chứ?" Đoạn Dịch ghẹo Minh Thiên, sau đó thấp giọng thì thầm, "Gu của tôi là em."
Nói xong câu này, Đoạn Dịch phát hiện Minh Thiên im re, không hé răng.
Hửm? Hai người nói giỡn thôi mà, đừng nói ẻm giận?
Đoạn Dịch lập tức quan sát Minh Thiên, thấy vành tai hắn ửng hồng.
Ồ? Không phải giận? Xấu hổ?
Đoạn Dịch cười: "Hồi trước tôi cảm thấy em là kiểu thanh niên cao ngạo lãnh đạm, không thích ở chung với ai, cực kỳ thích chống đối cấp trên. Nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy em đáng yêu."
Đoạn Dịch không biết từ nào của mình kíc.h thích Minh Thiên. Hắn sửng sốt, bước chân ngừng lại.
Minh Thiên đang đi phía trước đội ngũ dẫn đường.
Các người chơi còn lại không biết hắn sâu cạn thế nào, ôm lòng đề phòng npc, đứng cách hắn một khoảng khá xa.
Mắt thấy Minh Thiên ngừng lại, bọn họ cũng ngừng lại.
Đứng bên cạnh Minh Thiên, Đoạn Dịch quay đầu lại, thấy các người chơi vọng lại đây với ánh mắt kinh ngạc.
Quàng tay qua cổ Minh Thiên, ôm vai hắn, Đoạn Dịch kéo hắn tiếp tục đi lên phía trước, không chút e dè ghé tai hắn hỏi: "Sao vậy em? Tôi nói câu nào không đúng à?"
Một lát sau, Minh Thiên nghiêng mắt nhìn Đoạn Dịch, hỏi: "Anh Tiểu Dịch, anh thấy em thế nào?"
Đoạn Dịch không hiểu: "Cái gì thấy em thế nào?"
"Ý em là..." Minh Thiên do dự một chút, "Trong mắt anh, em là gì của anh?"
"Người yêu, đối tượng..." Đoạn Dịch nhìn Minh Thiên, "Hoặc bạn trai? Làm sao vậy? Em muốn nghe tôi xưng hô với em như thế nào?"
Trầm mặc trong chốc lát, Minh Thiên: "Vâng, còn gì nữa?"
"Còn cái gì nữa?"
"Em muốn tiến thêm một bước phân tích, anh xem em là gì?"
Rốt cuộc hắn muốn hỏi cái gì thế?
Đoạn Dịch cảm thấy mình có thể chuẩn xác đoán được khi nào Minh Thiên ghen, đã cực kỳ không dễ dàng, bản thân rất có tiến bộ.
Nhưng rất nhiều thời điểm, anh vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của Minh Thiên.
Ví dụ như hiện tại, anh thề anh không biết Minh Thiên đang rối rắm vụ gì.
"Đúng là tâm tư vợ sâu như đáy biển." Đoạn Dịch câu lấy cổ Minh Thiên, nói: "Tiểu Thiên ngoan, em hỏi cho rõ. Tôi thật sự không hiểu."
Trả lời Đoạn Dịch là sự im lặng dài dằng dặc.
Khoảng thời gian rất dài sau đó, chung quanh trừ bỏ tiếng gió, chỉ có hai tiếng chân đạp lên bờ cát.
Nghiêng đầu thấy Minh Thiên nhấp miệng không nói lời nào, Đoạn Dịch chợt sinh ra tâm tình "Làm đàn ông quá khó, rốt cuộc mình nói câu nào chọc giận vợ rồi".
"Khụ, cái kia Tiểu Thiên..."
"Anh Tiểu Dịch. Anh..." Đối diện ánh mắt Đoạn Dịch, Minh Thiên hỏi một câu hàm nghĩa vô hạn, "Anh coi em như vợ anh?"
"Không thì sao? Em muốn đổi ý?" Đoạn Dịch tiếp tục ôm cổ Minh Thiên, "Ở phó bản trước em mặc áo cưới đáp ứng với tôi rồi đó."
Minh Thiên: "Hình như lúc đó em chưa đáp ứng."
Đoạn Dịch: "?"
Một lát sau, Đoạn Dịch nghĩ đến cái gì, lại nói: "Hiểu rồi. Cầu hôn trong quan tài quá qua loa. Chờ khi nào ra ngoài chúng ta làm lại đàng hoàng. Có gì đến lúc đó tôi nhờ anh rể dạy một khóa. Tuy tôi cảm thấy thủ đoạn của anh ta hơi bị lỗi thời, tặng hoa hồng đồ. Cơ mà... Tôi chẳng có ý tưởng nào hay ho hơn. Này Tiểu Thiên, em có thích hoa hồng không?"
Hỏi xong lời này, Đoạn Dịch thấy đáy mắt Minh Thiên hiện chút ý cười. Lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mình đã dỗ được người ta... quả nhiên vẫn cần chú trọng nghi thức. Quan tài xác thật không thích hợp để cầu hôn. Chờ trở lại hiện thực, anh sẽ lên kế hoạch, mua một bó hoa, tỏ tình đàng hoàng. Lần trước trong quan tài vội vội vàng vàng ép cưới người ta, thật sự không nên. Bảo sao người ta không muốn thừa nhận là vợ mình...
Trong đầu Đoạn Dịch lướt qua đủ loại suy nghĩ lung tung rối loạn, chợt nghe thấy thanh âm dịu dàng của Minh Thiên: "Anh Tiểu Dịch, anh nói anh cầu hôn em. Em vui lắm. Không ngờ anh thật sự... có em trong quy hoạch tương lai của anh?
Đoạn Dịch đáp đến tự nhiên: "Em luôn có trong tương lai của tôi."
"Vâng..." Một lát sau, Minh Thiên lại nói, "Chuyện này, em thực sự thực sự vui lắm. Nhưng mà về một số... Chi tiết và hạng mục cụ thể, đến lúc đó chúng ta thương lượng lại nhé."
"Thương lượng cái gì? Hoa hồng không được hả?" Đoạn Dịch suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ, "Em không thích hoa hồng? Thế lúc cầu hôn anh nên tặng em cái gì?"
Minh Thiên hỏi ngược: "Anh không thích hoa hồng? Vừa rồi anh nói tặng hoa hồng là lỗi thời?"
Đoạn Dịch: "Mỗi lần anh rể chọc giận anh họ thường mua nguyên một xe tải hoa hồng bày cả đống trong nhà. Tôi nhìn mà ngại hộ. Nhưng giờ ngẫm lại, nghi thức vẫn phải có. Mọi người đều tặng hoa hồng, hoa hồng cũng ổn. Chủ yếu là em có thích hay không. Tôi không có tí tế bào lãng mạn nào."
Minh Thiên: "Anh thích là được. Em muốn bảo đảm là anh thích."
"Tôi thích? Tôi đâu biết hoa gì với hoa gì?" Đoạn Dịch cười nói.
Minh Thiên: "Vâng. Đến lúc đó em sẽ suy nghĩ và sắp xếp cẩn thận."
"Tôi cầu hôn em, em sắp xếp cái gì?"
"Nguyên nhân liên quan đến việc xác định một số hạng mục vừa mới đề cập."
"Hạng mục cần xác định? Trừ vụ cầu hôn có mua hoa hồng hay không, em còn cần xác định cái gì?"
"Chờ thời cơ chín muồi em sẽ nói anh nghe. Anh nhìn kìa..."
Lúc này mọi người đã rời quân doanh một khoảng thời gian, Đoạn Dịch nhìn theo hướng ngón tay Minh Thiên chỉ, lờ mờ thấy kiến trúc phía xa... Một bức tường đất ẩn khuất sau cát vàng, từ góc độ này chưa thấy rõ lắm.
"Đài Thiên Táng được bao quanh bởi tường đất kia." Minh Thiên nói, "Thứ đắp trên tường, tất cả đều là xương đầu người."
Đoạn Dịch: "Đó là tường xương khô?"
"Đúng vậy." Minh Thiên gật đầu, "Vương phi và Đao Lạc đều từ Tượng Hùng quốc đến đây."
"Tượng Hùng quốc?"
"645 năm trước, Tượng Hùng bị vương triều Thổ Phồn tiêu diệt."
"Hiểu rồi, có thể coi là dân tộc Tạng thời xưa."
Minh Thiên gật đầu, nói: "Theo lịch sử của họ, Thích Ca Mâu Ni kiếp trước là bạch tràng thiên tử. Bạch tràng thiên tử đã giảng dạy về tử hình, cũng chính là pháp Phật lưu truyền tại Tượng Hùng."
*Tử hình ở đây nghĩa là Hình thức chết. (Ai có từ nào hay hơn góp ý giúp mình với)
Đoạn Dịch không khỏi thở dài: "Tôi còn tưởng Phật pháp dân tộc Tạng chịu ảnh hưởng hoàn toàn từ Ấn Độ."
"Không hoàn toàn. Thời gian Phật pháp Tượng Hùng cổ được truyền vào Tây Tạng sớm hơn Phật giáo Ấn Độ hơn ngàn năm." Minh Thiên nói, "Tóm lại, Lâu Lan thuộc Tây Vực, đặc điểm các loại tôn giáo được lưu giữ ở đây. Thứ mà Vương phi, Đao Lạc và lạt ma mang đến, chính là Phật pháp quốc gia Tượng Hùng cổ."
"Vương phi và Đao Lạc không phải người Lâu Lan, bà gả đến đây vì hòa thân?" Đoạn Dịch hỏi. "Cũng bởi vậy, công chúa qua đời không cần thiên táng, vì công chúa xem như là người Lâu Lan. Nhưng Vương phi vẫn là người Tượng Hùng, cho nên bà nói sau khi mình chết sẽ đến đây thiên táng."
Minh Thiên nói: "Vâng. Lâu Lan cùng các đô thành chung quanh Tây Vực, là nơi các giáo phái hội tụ. Nơi này tràn ngập đủ loại tín ngưỡng, người Tượng Hùng cổ theo Phật pháp không tính là nhiều. Nhưng chỉ cần thật lòng thờ phụng, đều có tư cách lên Đài Thiên Táng."
Đoạn Dịch vừa nghe Minh Thiên phổ cập kiến thức, vừa đi mau đến phụ cận tường xương khô.
Chỗ này có một cái sân không lớn không nhỏ.
Có ba bức tường vây ba hướng sân, mặt tường toàn là đầu lâu; hướng còn lại không có tường xương khô là ba gian phòng, nơi các tăng nhân ở và niệm kinh.
Đoạn Dịch chú ý tới sân này có hai cửa, liền hỏi Minh Thiên: "Có cần chú trọng đi vào bằng cửa nào không?"
Minh Thiên nói: "Người sống đi từ cửa Tây vào. Cửa Nam chuyên dùng để vận chuyển thi thể."
"Đã biết." Đoạn Dịch quay đầu lại, nói to với các người chơi đứng sau lưng cách không xa "Đi cửa phía Tây", rồi dẫn đầu cùng Minh Thiên đi qua cửa Tây vào sân.
Mới vừa vào sân, Đoạn Dịch liền cảm nhận được độ ấm kỳ lạ.
Đại mạc chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cực lớn, ban ngày nóng rát khủng khiếp, buổi tối rét lạnh dị thường.
Nhưng sân này có không khí như mùa xuân, nhiệt độ thích hợp, không khô khốc, cũng không ẩm ướt. Sau khi bước vào, từng lỗ chân lông giãn nở thoải mái, cứ như tiên cảnh.
Sau khi vào sân, Đoạn Dịch nghe trong phòng loáng thoáng có tiếng niệm kinh.
Xem ra có lạt ma đang ở bên trong.
Không vội vào phòng xem xét, trước tiên Đoạn Dịch đảo qua ba mặt tường che kín xương khô, thấy góc tường có một nhà tù, bên trong nhốt Bành Trình.
Đoạn Dịch vẫy tay với hắn ta, chào hỏi.
Bành Trình há miệng th,ở dốc, nói gì đó, nhưng Đoạn Dịch không nghe được. Chung quanh hắn ta như có màn che vô hình.
Thấy thế, Minh Thiên giải thích: "Người chơi vào tù không thể giao lưu cùng các anh."
Đoạn Dịch nói: "Hiểu mà. Đúng rồi, người chơi nữ đâu, sao cô ấy không ở chỗ này?"
Minh Thiên liền đáp: "Nơi đây đặc thù, tăng lữ đông đảo, phụ nữ ở đây không thích hợp. Cô ấy bị nhốt ở một nơi khác. Có gì em mang anh đi xem."
"Tốt." Đoạn Dịch nhíu mày nhìn lướt toàn bộ sân, cuối cùng ánh mắt dừng ở một thân cây, và hồ nước dưới tàng cây.
Hoang mạc cây xanh thưa thớt, loại cây thường thấy nhất là hồ dương.
Nhưng trên cát vàng trong sân thế mà mọc lên một cây tùng cực cao cực to.
Cây tùng xanh um tươi tốt, nhánh cây tạo bóng râm bốn phía, phủ đen hồ nước trong.
Hồ nước trong đến mức có thể thấy được ảnh ngược cây tùng và bầu trời lam trống trải, trông có hơi tách biệt với khung cảnh sa mạc. Hồ nước và cây tùng như một góc Giang Nam, bị nhổ lên và đặt giữa sa mạc dị thứ nguyên.
Bên hồ nước có một tảng đá lớn.
Tảng đá được mài phẳng, cao tầm một người trưởng thành.
Màu sắc trên tảng đá rất đậm, có thể thấy được màu đỏ nâu ngang dọc đan xen. Đoạn Dịch ẩn ẩn có dự cảm không ổn. "Đừng nói là máu?"
Đoạn Dịch khai quang miệng một lần nữa ứng nghiệm.
Minh Thiên nói: "Là vết máu khô. Tảng đá này chính là Đài Thiên Táng. Còn hồ nước kia..."
Đoạn Dịch hỏi: "Hồ nước xinh đẹp là?"
Minh Thiên nói: "Trì táng thi. Là nơi vứt thi thể."
*: Ao, hồ
Đoạn Dịch: "Cái đệt."
"Người sau khi chết, thi thể đưa vào từ cửa nam, và bỏ xuống trì táng thi." Minh Thiên giải thích, "Dù là mùa đông rét lạnh, trì táng thi vẫn luôn ấm áp. Và dù thi thể có cứng cỡ nào, thời tiết lạnh bao nhiêu, chỉ cần bỏ vào hồ nước ngâm một đêm, thi thể sẽ trở nên mềm mại. Cứ như vậy, tăng nhân mổ xẻ thi thể sẽ vô cùng dễ dàng."
"Theo lý mà nói..." Minh Thiên quay đầu nhìn phía phòng tăng nhân, đôi mắt khẽ híp, "Làm tiểu binh, thông tin em biết là, thông thường, nghi thức thiên táng có công đoạn băm nhỏ xác người, đút cho kền kền ăn. Kền kền không thích ăn xương cốt, chỉ thích ăn thịt. Cho nên, để toàn bộ cơ thể được hiến tế, tăng nhân sẽ cho chúng nó ăn xương cốt trước, rồi mới cho ăn thịt."
"Rất dễ hiểu. Đầu tiên cho chúng nó ăn xương, cho dù chúng nó không thích cũng sẽ ăn, bởi vì chúng nó đang ở trạng thái đói khát cực độ. Chờ chúng nó ăn xong xương cốt, thì cho ăn thịt. Xuất phát từ ham muốn ăn thịt, chúng nó sẽ tiếp tục ăn. Vậy là hoàn thành mục đích hiến tế thi thể."
"Nhưng trái lại, nếu cho chúng ăn thịt trước, khi cho ăn xương cốt sẽ gặp khó khăn, vì chúng nó đã ăn no, không thích ăn xương cốt khó nuốt."
"Cũng bởi vậy trong quá trình thiên táng, phương pháp chặt xác rất tàn nhẫn, cần tách rời xương thịt riêng biệt. Sau khi thi thể bị chia nhỏ thì dùng phương pháp đặt biệt băm nhừ, bảo đảm nghi thức tiến hành thuận lợi. Tóm lại, từ khâu vận chuyển thi thể, ngâm trong trì nhập táng, đến tách thi thể, băm nhỏ, cho kền kền ăn, mỗi một bước đều nghiêm khắc tuân theo quy định."
Nghe thế, Đoạn Dịch bắt được trọng điểm, lập tức thấp giọng hỏi: "Trước ăn xương, sau ăn thịt, bảo đảm thi thể bị ăn sạch sẽ, cơ thể được hiến tế triệt để. Nhưng tại sao... đầu lâu bị để lại chỗ này?"
"Đây là thông tin tiểu binh không được biết. Có lẽ tướng quân cũng yêu cầu các anh tìm đáp án này." Minh Thiên nhìn Đoạn Dịch cười cười, "Kế tiếp anh tính làm gì?"
- --
Chú thích:
- Tượng Hùng: nền văn hóa và là vương quốc cổ đại tại miền tây và tây bắc khu vực Tây Tạng ngày nay (~500 TCN–645 năm).
- Thổ Phồn, hoặc Đại Phồn quốc: đế quốc của người Tạng tồn tại từ thế kỷ thứ 7 tới thế kỷ thứ 9, sau khi thống nhất các quốc gia cổ đại tại cao nguyên Thanh Tạng (618–842 năm)
- Thiên táng (điểu táng) là hình thức mai táng của người Tây Tạng.
May là có mẫu thân bảo vệ và quốc sư trợ giúp, nàng được bình an lớn lên, cũng được học ảo thuật.
Năm đó những người hộ sinh và người nhìn thấy gương mặt quái đản của nàng, tất cả đều bị Vương phi bí mật xử tử.
Vì thế sự tình công chúa vô mặt, trở thành bí mật của toàn Lâu Lan.
Chỉ có Lâu Lan Vương, Vương phi, quốc sư và bản thân công chúa biết sự thật.
Mà dưới ảnh hưởng của ảo thuật, mọi người nhìn thấy công chúa đều trầm trồ ca ngợi, cho rằng nàng là cô gái mỹ lệ nhất trên đời.
Đến tuổi thiếu niên lần đầu biết yêu, công chúa ái mộ một chàng trai.
Để khiến chàng trai chú ý, nàng sắp xếp một lần chạm mặt nhau.
Chàng trai gặp nàng, cho rằng nàng là người yêu năm xưa qua đời chuyển kiếp, đối với nàng nhất kiến chung tình.
Công chúa được như ước nguyện, gả cho tướng quân.
Nhưng vào đêm đại hôn, công chúa bất cẩn để tướng quân thấy tướng mạo vốn có của mình.
Trong giây phút hoảng loạn, tướng quân tưởng nàng là yêu quái, lỡ tay cho nàng một chưởng. Công chúa hương tiêu ngọc vẫn, chết trong tay người mình yêu nhất.
Tình yêu của công chúa "Tiểu Ca" đạt được dựa vào lời nói dối.
Và nhận kết cục chết thảm ngay khi lời nói dối bị đâm thủng.
Nhưng chuyện này sao có thể trách nàng?
Vương phi bị trắc phi hạ độc, là nguyên nhân khiến diện mạo công chúa trời sinh dị dạng.
Vận mệnh được móc nối đan xen từ vô số nhân quả.
Ai đúng ai sai, há có thể dùng dăm ba câu giải thích.
Đoạn Dịch tóm lược toàn bộ câu chuyện, anh thở dài, nghĩ đến cái gì, lại hỏi Minh Thiên: "Nói trở về... Cướp tân nương là chủ ý của người chơi chúng tôi. Tướng quân nói thi thể bị tranh cướp đi mất, chẳng lẽ bởi vì cốt truyện cũng có giả thuyết tương ứng?"
Minh Thiên trả lời: "Câu "Ai có thể mai táng ta một lần nữa" trong phó bản cũ, ngầm dẫn dắt người chơi cướp thi thể. Người chơi hơn 50% sẽ cướp thi thể, và 50% sẽ chết trong tay binh lính. Đây là điều hệ thống đã tính toán sẵn. Mà dù người chơi không cướp thi thể cũng không quan trọng, người thiết kế phó bản đã cài đặt một số điều kiện, kiểu gì thi thể cũng sẽ vào thế giới trong tranh."
"Nói cách khác..." Đoạn Dịch hỏi, "Nếu cuối cùng tôi không mang em... Không phải, nếu tôi không mang thi thể tân nương ra khỏi mộ thất đó, hệ thống sẽ vá lỗ hổng này. Vô luận như thế nào, tướng quân cũng không thể đem thi thể ra khỏi tranh?"
Minh Thiên gật đầu: "Đúng. Có một số kết cục cốt truyện không do hành vi tự phát của người chơi tạo thành. Cho nên, vì sao hiện tại thi thể công chúa ở trong bức tranh, chưa chắc là do sau khi anh cướp được đã đặt trong Phật đường. Sự thật như thế nào, nguyên nhân tướng quân không thể mang công chúa ra ngoài, anh tìm hiểu tiếp đi."
Đoạn Dịch hỏi: "Xem ra em không biết đáp án."
"Em không biết." Minh Thiên lắc đầu, "Phó bản này, đến Minh Nguyệt cũng không rõ ràng lắm."
"Minh Nguyệt? Anh trai em?" Đoạn Dịch suy nghĩ một lát, hỏi hắn, "Lúc anh ta đưa em vào, cũng có ý thăm dò em đúng không?"
"Vâng. Một phần phó bản đã bị anh ta khóa lại, sắp tới mới mở ra. Việc hai chúng ta lấy thân phận người chơi và npc khác nhau vào đây, là dụng ý của anh ta. Ví dụ như..." Minh Thiên nói, "Tối hôm qua em có đốt một bức tường xương người, nhưng tường xương nhanh chóng khôi phục lại về ban đầu."
Bỗng nghĩ đến một vấn đề mấu chốt, Đoạn Dịch tạm thời ngắt lời Minh Thiên miêu tả tường xương khô, ngược lại hỏi: "Thế giới này tuy cấu thành từ số hiệu, nhưng cực kỳ tiếp cận thế giới thật. Nếu thế, các npc có ý thức của bản thân hay không?"
"Chúng em đang điều tra. Người thiết kế ban đầu của trò chơi tự xưng là Thi Hồ. Nghe nói hắn từng sống trên đời rất lâu. Sau khi vào địa ngục, hắn đã dùng câu chuyện bản thân làm thành một nhóm các phó bản. Xem như là hệ thống bản gốc."
Minh Thiên nói, "Sau đó Minh Nguyệt gia nhập, bổ sung thêm các câu chuyện khác. Mặt khác, để dẫn dắt người chơi chém giết lẫn nhau, tiện đà kích phát tinh thần lực, Minh Nguyệt thêm cơ chế Ma Sói, phát triển hệ thống trở thành như bây giờ. Nói chung, Minh Nguyệt là người bổ sung và mở rộng hệ thống, đồng thời là người quản lý. Nhưng người thiết kế và người sáng lập hệ thống không phải anh ta. Anh ta đang nghiên cứu hệ thống này."
Tạm dừng một chút, Minh Thiên nói tiếp: "Ban đầu chúng em cho rằng npc không có ý thức, tư duy của họ là giống nhau, hoàn toàn căn cứ vào chương trình tự động tính toán. Tư tưởng và quan niệm sống của họ đều nằm trong phạm vi khống chế của hệ thống, cũng là khuôn mẫu hệ thống dự đoán trước. Nhưng hiện tại chúng em dần nhận ra, hình như không phải vậy. Người tên Thi Hồ đã giấu thứ gì đó trên người npc."
Người tên Thi Hồ đã sáng lập các cốt truyện phó bản dựa trên những gì bản thân mắt thấy tai nghe.
Nếu cơ sở này thành lập, người này chỉ sợ đã sống mấy ngàn năm ở nhân gian, thậm chí hơn vạn năm.
Hắn ta là cái gì? Thần? Yêu? Hay tinh quái?
Hắn tới địa ngục, nơi khác hẳn với thế giới nhân gian dị thứ nguyên, sáng lập hệ thống, lồng ghép các câu chuyện vào, mục đích là gì?
"Người tên Thi Hồ đang ở đâu vậy?" Đoạn Dịch hỏi.
Minh Thiên lắc đầu: "Không biết. Hôm nay trước khi em vào phó bản, em có cài một chương trình nhỏ, nên đối thoại của chúng ta tạm thời không bị hệ thống nghe lén. Em mới có thể nói với anh nhiều như vậy."
Nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, Đoạn Dịch nói: "Đúng rồi, vừa rồi em nhắc tới tường xương người. Em đốt trụi nó, rồi nó hồi phục lại? Đây là giả thiết yếu tố huyền huyễn của cốt truyện, hay là do nguyên nhân khác?"
"Em nghĩ không phải là giả thiết phó bản. Dù npc hệ thống có ý thức riêng hay không, chúng ta đều có thể giả định bọn họ có trí tuệ nhất định, bởi vì đây là thiết kế mà hệ thống cài đặt lên bọn họ. Mà sự vật tại thế giới này cũng gần sát với thực tế, chúng ta có thể suy luận theo logic thông thường."
"Khi em đốt một thứ, nếu có công cụ giúp quay ngược thời gian, hoặc giả thiết cốt truyện tồn tại một thứ sau khi bị thiêu hủy sẽ tự phôi phục như lúc ban đầu... Dưới tình huống này, sau khi em hủy tường, nó sẽ khôi phục về như cũ. Cái này không có gì lạ.",
"Nhưng em đã điều tra qua, hình như tường xương khô trong cốt truyện không thỏa mãn điều kiện nào." Minh Thiên nói, "Vậy vì sao nó có thể khôi phục sau khi bị hủy? Chỉ có thể là vì người thiết kế ban đầu, đã cài đặt giả thiết mặc định."
Ý tứ của Minh Thiên, Đoạn Dịch nhanh chóng lý giải.
Thế giới này tuy được hệ thống tạo ra, cấu thành từ số hiệu. Nhưng đồng thời, được hệ thống tính toán và dự đoán, mọi thứ xảy ra tại nơi đây đều vô cùng sát thực tế.
Nói cách khác, chỉ cần là giả thiết cốt truyện phó bản, mọi thứ phát sinh trong phó bản đều có thể căn cứ vào giả thiết để tiến hành suy đoán suy luận logic.
Nhưng tường xương khô bị thiêu hủy khôi phục như cũ, không thuộc giả thiết cốt truyện. Trong cốt chuyện, không có bất cứ manh mối nào nói rằng tường bị đốt sẽ tự động khôi phục.
Việc này không phù hợp logic.
"Như thể người thiết kế Thi Hồ cố ý cài đặt như vậy. Xuất phát từ nguyên nhân nào đó, hắn muốn bảo đảm tường bộ xương mãi mãi tồn tại." Đoạn Dịch nhìn về phía Minh Thiên, thanh âm chậm rãi chìm xuống, "Nhưng cũng có khả năng... là bug hệ thống. Một sai lầm Thi Hồ mắc phải trong quá trình thiết kế. Aizz Tiểu Thiên..."
"Nếu tìm đủ bug hệ thống, chúng ta có thể phá hỏng hệ thống này không?"
"Có lẽ. Nhưng chúng ta phải hành sự cẩn thận. Chỉ dựa vào người chơi thì không thể hoàn thành việc này, cần em và anh nội ứng ngoại hợp. Bởi vì tình huống bên bảy điện có hơi đặc biệt." Minh Thiên đi lên nắm tay Đoạn Dịch, "Ngoài ra, tường xương khô là kết quả bước đầu thí nghiệm của em. Nhưng chưa thể khẳng định hoàn toàn."
"Ừm. Tôi biết. Tôi sẽ giúp em thăm dò, xem cốt truyện có giả thiết tương quan hay không, và xác minh suy đoán của chúng ta. Tóm lại, nhiệm vụ của tôi là làm rõ ngọn nguồn tường xương khô. Đúng rồi..." Đoạn Dịch hỏi Minh Thiên, "Tường đó ở đâu?"
"Ở bên cạnh Đài Thiên Táng, liên quan đến lạt ma kia." Minh Thiên nói tới đây, nhìn thoáng qua thời gian, lại nói, "Chương trình của em bị giới hạn thời gian. Sắp hết giờ."
Mắt thấy Minh Thiên nói xong câu này thì làm thủ thế giữ im lặng, Đoạn Dịch hiểu ý gật đầu. "Được. Vụ bug hệ thống, chúng ta không bàn nữa. Trước tiên tập trung phó bản đi, để tôi nghĩ cách tìm Đài Thiên Táng Đài và lạt ma."
"Từ từ." Minh Thiên nắm chặt tay anh, "Về chỗ ở của người chơi đi anh. Lát nữa em tới đưa cơm cho anh. Ăn xong hẵng đi."
Đoạn Dịch không chối từ, nhìn Minh Thiên cười cười. "Được. Nghe em."
Minh Thiên rũ mắt nhìn Đoạn Dịch. Anh mặc quần áo dân buôn lỏng lẻo, bộ dáng phong trần mệt mỏi, trên người và chân dính rất nhiều cát, nhìn qua không chỉnh chu chút nào.
Nhưng lưng anh luôn thẳng tắp, tựa như lưỡi kiếm đĩnh bạt. Đôi mắt anh kiên nghị quả cảm, giống sao trời bắc cực tinh mãi mãi vững chãi thiện lương, dẫn đường chỉ lối cho kẻ lạc đường.
"Được, cũng tới lúc tôi nên về rồi. Hửm, Tiểu Thiên? Sao em nhìn tôi kiểu đó... Ưm..."
Câu nói kế tiếp của Đoạn Dịch bị Minh Thiên hôn lấp, nuốt chửng.
Một chiếc hôn sâu vội vàng. Minh Thiên đỡ lấy gáy Đoạn Dịch thở hổn hển nhẹ một hơi, tận lực bình phục, khó nhịn mà nói: "Được rồi. Anh đi đi. Chờ lát nữa em tới tìm anh."
Đoạn Dịch nhấc mí mắt xem Minh Thiên, khóe miệng kéo lên khiến má lúm đồng tiền lộ ra. Anh cọ cọ chóp mũi mình vào chóp mũi hắn, vẫy tay xoay người. "Ừm. Gặp em sau."
·
Lúc các người chơi ăn xong cái gọi là cơm trưa, thời gian đã gần chạng vạng.
Minh Thiên dẫn bọn họ rời quân doanh, đi hướng Đài Thiên Táng.
Trước khi đi, Đoạn Dịch cố ý quan sát biểu cảm của Bạch Tư Niên.
Tuy rằng cậu ta nhanh chóng khôi phục như thường, nhưng Đoạn Dịch vẫn phát hiện biểu tình cậu ta biến hóa trong nháy mắt... Nghe Minh Thiên nói muốn dẫn mọi người đi tới Đài Thiên Táng, cậu ta khẽ nhíu mày, biểu tình một lời khó nói hết.
Đi đến bên Bạch Tư Niên, Đoạn Dịch cười hỏi: "Thông tin cậu giữ lại là vị trí Đài Thiên Táng hả?"
Đoạn Dịch cảm thấy mình đoán trúng rồi.
Thời gian thăm dò hôm qua hữu hạn, Bạch Tư Niên không thể khai thác quá nhiều thông tin từ miệng lạt ma kia. Rất có thể sau khi lạt ma rời đi, cậu ta theo dõi lạt ma một đoạn đường, biết được hướng đi.
Sắc mặt Bạch Tư Niên hiện vài phần xấu hổ, nhưng lập tức thay bằng gương mặt tươi cười ngày thường, hỏi lại: "Anh Đoạn, anh công bố trước mặt mọi người... Không phúc hậu tí nào."
Đoạn Dịch cười nói: "Không thể nói như vậy. Thật ra thông tin hôm qua tôi tra được đều chia sẻ hết rồi. Chia sẻ tin tức là bước đầu tiên thành lập tín nhiệm. Nếu cậu là Bóng ma ác mộng..."
"Vẫn nghi tôi là Bóng ma ác mộng? Anh Đoạn, kỳ thật về vấn đề này, tôi có chút ý tưởng, buổi tối sẽ chia sẻ với mọi người. Anh đừng nhìn chằm chằm tôi nữa. Tôi làm anh nghi ngờ từ khi nào nhỉ?"
"Trực giác tiên tri chăng..."
Đoạn Dịch mới vừa nói xong câu đó, cảm giác được cái gì, vừa nhấc đầu liền thấy Minh Thiên cách đó không xa đang nhìn hướng bên này. Biểu tình của hắn nghiêm túc đứng đắn, ánh mắt cũng kín đáo, là bộ dáng Đoạn Dịch quen thuộc.
Nhìn Minh Thiên như vậy, Đoạn Dịch khó tránh khỏi nhớ tới rất nhiều lời hắn từng nói với mình.
Chẳng hiểu sao Đoạn Dịch nhớ tới mấy mẩu truyện cười trên Weibo về người vợ thích ăn dấm.
Đoạn Dịch đau lòng Tiểu Thiên nhà mình. Để vợ mình không nổi cơn ghen, anh lập tức đi đến bên Minh Thiên, vỗ vai hắn. "Đài Thiên Táng trong phó bản này có tên gọi nào khác không?"
Minh Thiên không trả lời Đoạn Dịch nói, chỉ nhìn kỹ anh vài lần.
"Làm sao vậy Tiểu Thiên?" Đoạn Dịch hỏi.
Minh Thiên: "Đồn đãi về anh có lẽ không sai."
Đoạn Dịch: "Hở?"
Nhìn cát vàng trước mặt, Minh Thiên nói: "Gu của anh quả nhiên là loại này."
Loại nào?
Loại trai non tơ ngây thơ trong sáng vô hại hả?
"Ôi dấm tinh bé nhỏ. Tôi thì có gu gì chứ?" Đoạn Dịch ghẹo Minh Thiên, sau đó thấp giọng thì thầm, "Gu của tôi là em."
Nói xong câu này, Đoạn Dịch phát hiện Minh Thiên im re, không hé răng.
Hửm? Hai người nói giỡn thôi mà, đừng nói ẻm giận?
Đoạn Dịch lập tức quan sát Minh Thiên, thấy vành tai hắn ửng hồng.
Ồ? Không phải giận? Xấu hổ?
Đoạn Dịch cười: "Hồi trước tôi cảm thấy em là kiểu thanh niên cao ngạo lãnh đạm, không thích ở chung với ai, cực kỳ thích chống đối cấp trên. Nhưng bây giờ càng nhìn càng thấy em đáng yêu."
Đoạn Dịch không biết từ nào của mình kíc.h thích Minh Thiên. Hắn sửng sốt, bước chân ngừng lại.
Minh Thiên đang đi phía trước đội ngũ dẫn đường.
Các người chơi còn lại không biết hắn sâu cạn thế nào, ôm lòng đề phòng npc, đứng cách hắn một khoảng khá xa.
Mắt thấy Minh Thiên ngừng lại, bọn họ cũng ngừng lại.
Đứng bên cạnh Minh Thiên, Đoạn Dịch quay đầu lại, thấy các người chơi vọng lại đây với ánh mắt kinh ngạc.
Quàng tay qua cổ Minh Thiên, ôm vai hắn, Đoạn Dịch kéo hắn tiếp tục đi lên phía trước, không chút e dè ghé tai hắn hỏi: "Sao vậy em? Tôi nói câu nào không đúng à?"
Một lát sau, Minh Thiên nghiêng mắt nhìn Đoạn Dịch, hỏi: "Anh Tiểu Dịch, anh thấy em thế nào?"
Đoạn Dịch không hiểu: "Cái gì thấy em thế nào?"
"Ý em là..." Minh Thiên do dự một chút, "Trong mắt anh, em là gì của anh?"
"Người yêu, đối tượng..." Đoạn Dịch nhìn Minh Thiên, "Hoặc bạn trai? Làm sao vậy? Em muốn nghe tôi xưng hô với em như thế nào?"
Trầm mặc trong chốc lát, Minh Thiên: "Vâng, còn gì nữa?"
"Còn cái gì nữa?"
"Em muốn tiến thêm một bước phân tích, anh xem em là gì?"
Rốt cuộc hắn muốn hỏi cái gì thế?
Đoạn Dịch cảm thấy mình có thể chuẩn xác đoán được khi nào Minh Thiên ghen, đã cực kỳ không dễ dàng, bản thân rất có tiến bộ.
Nhưng rất nhiều thời điểm, anh vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của Minh Thiên.
Ví dụ như hiện tại, anh thề anh không biết Minh Thiên đang rối rắm vụ gì.
"Đúng là tâm tư vợ sâu như đáy biển." Đoạn Dịch câu lấy cổ Minh Thiên, nói: "Tiểu Thiên ngoan, em hỏi cho rõ. Tôi thật sự không hiểu."
Trả lời Đoạn Dịch là sự im lặng dài dằng dặc.
Khoảng thời gian rất dài sau đó, chung quanh trừ bỏ tiếng gió, chỉ có hai tiếng chân đạp lên bờ cát.
Nghiêng đầu thấy Minh Thiên nhấp miệng không nói lời nào, Đoạn Dịch chợt sinh ra tâm tình "Làm đàn ông quá khó, rốt cuộc mình nói câu nào chọc giận vợ rồi".
"Khụ, cái kia Tiểu Thiên..."
"Anh Tiểu Dịch. Anh..." Đối diện ánh mắt Đoạn Dịch, Minh Thiên hỏi một câu hàm nghĩa vô hạn, "Anh coi em như vợ anh?"
"Không thì sao? Em muốn đổi ý?" Đoạn Dịch tiếp tục ôm cổ Minh Thiên, "Ở phó bản trước em mặc áo cưới đáp ứng với tôi rồi đó."
Minh Thiên: "Hình như lúc đó em chưa đáp ứng."
Đoạn Dịch: "?"
Một lát sau, Đoạn Dịch nghĩ đến cái gì, lại nói: "Hiểu rồi. Cầu hôn trong quan tài quá qua loa. Chờ khi nào ra ngoài chúng ta làm lại đàng hoàng. Có gì đến lúc đó tôi nhờ anh rể dạy một khóa. Tuy tôi cảm thấy thủ đoạn của anh ta hơi bị lỗi thời, tặng hoa hồng đồ. Cơ mà... Tôi chẳng có ý tưởng nào hay ho hơn. Này Tiểu Thiên, em có thích hoa hồng không?"
Hỏi xong lời này, Đoạn Dịch thấy đáy mắt Minh Thiên hiện chút ý cười. Lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy mình đã dỗ được người ta... quả nhiên vẫn cần chú trọng nghi thức. Quan tài xác thật không thích hợp để cầu hôn. Chờ trở lại hiện thực, anh sẽ lên kế hoạch, mua một bó hoa, tỏ tình đàng hoàng. Lần trước trong quan tài vội vội vàng vàng ép cưới người ta, thật sự không nên. Bảo sao người ta không muốn thừa nhận là vợ mình...
Trong đầu Đoạn Dịch lướt qua đủ loại suy nghĩ lung tung rối loạn, chợt nghe thấy thanh âm dịu dàng của Minh Thiên: "Anh Tiểu Dịch, anh nói anh cầu hôn em. Em vui lắm. Không ngờ anh thật sự... có em trong quy hoạch tương lai của anh?
Đoạn Dịch đáp đến tự nhiên: "Em luôn có trong tương lai của tôi."
"Vâng..." Một lát sau, Minh Thiên lại nói, "Chuyện này, em thực sự thực sự vui lắm. Nhưng mà về một số... Chi tiết và hạng mục cụ thể, đến lúc đó chúng ta thương lượng lại nhé."
"Thương lượng cái gì? Hoa hồng không được hả?" Đoạn Dịch suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ, "Em không thích hoa hồng? Thế lúc cầu hôn anh nên tặng em cái gì?"
Minh Thiên hỏi ngược: "Anh không thích hoa hồng? Vừa rồi anh nói tặng hoa hồng là lỗi thời?"
Đoạn Dịch: "Mỗi lần anh rể chọc giận anh họ thường mua nguyên một xe tải hoa hồng bày cả đống trong nhà. Tôi nhìn mà ngại hộ. Nhưng giờ ngẫm lại, nghi thức vẫn phải có. Mọi người đều tặng hoa hồng, hoa hồng cũng ổn. Chủ yếu là em có thích hay không. Tôi không có tí tế bào lãng mạn nào."
Minh Thiên: "Anh thích là được. Em muốn bảo đảm là anh thích."
"Tôi thích? Tôi đâu biết hoa gì với hoa gì?" Đoạn Dịch cười nói.
Minh Thiên: "Vâng. Đến lúc đó em sẽ suy nghĩ và sắp xếp cẩn thận."
"Tôi cầu hôn em, em sắp xếp cái gì?"
"Nguyên nhân liên quan đến việc xác định một số hạng mục vừa mới đề cập."
"Hạng mục cần xác định? Trừ vụ cầu hôn có mua hoa hồng hay không, em còn cần xác định cái gì?"
"Chờ thời cơ chín muồi em sẽ nói anh nghe. Anh nhìn kìa..."
Lúc này mọi người đã rời quân doanh một khoảng thời gian, Đoạn Dịch nhìn theo hướng ngón tay Minh Thiên chỉ, lờ mờ thấy kiến trúc phía xa... Một bức tường đất ẩn khuất sau cát vàng, từ góc độ này chưa thấy rõ lắm.
"Đài Thiên Táng được bao quanh bởi tường đất kia." Minh Thiên nói, "Thứ đắp trên tường, tất cả đều là xương đầu người."
Đoạn Dịch: "Đó là tường xương khô?"
"Đúng vậy." Minh Thiên gật đầu, "Vương phi và Đao Lạc đều từ Tượng Hùng quốc đến đây."
"Tượng Hùng quốc?"
"645 năm trước, Tượng Hùng bị vương triều Thổ Phồn tiêu diệt."
"Hiểu rồi, có thể coi là dân tộc Tạng thời xưa."
Minh Thiên gật đầu, nói: "Theo lịch sử của họ, Thích Ca Mâu Ni kiếp trước là bạch tràng thiên tử. Bạch tràng thiên tử đã giảng dạy về tử hình, cũng chính là pháp Phật lưu truyền tại Tượng Hùng."
*Tử hình ở đây nghĩa là Hình thức chết. (Ai có từ nào hay hơn góp ý giúp mình với)
Đoạn Dịch không khỏi thở dài: "Tôi còn tưởng Phật pháp dân tộc Tạng chịu ảnh hưởng hoàn toàn từ Ấn Độ."
"Không hoàn toàn. Thời gian Phật pháp Tượng Hùng cổ được truyền vào Tây Tạng sớm hơn Phật giáo Ấn Độ hơn ngàn năm." Minh Thiên nói, "Tóm lại, Lâu Lan thuộc Tây Vực, đặc điểm các loại tôn giáo được lưu giữ ở đây. Thứ mà Vương phi, Đao Lạc và lạt ma mang đến, chính là Phật pháp quốc gia Tượng Hùng cổ."
"Vương phi và Đao Lạc không phải người Lâu Lan, bà gả đến đây vì hòa thân?" Đoạn Dịch hỏi. "Cũng bởi vậy, công chúa qua đời không cần thiên táng, vì công chúa xem như là người Lâu Lan. Nhưng Vương phi vẫn là người Tượng Hùng, cho nên bà nói sau khi mình chết sẽ đến đây thiên táng."
Minh Thiên nói: "Vâng. Lâu Lan cùng các đô thành chung quanh Tây Vực, là nơi các giáo phái hội tụ. Nơi này tràn ngập đủ loại tín ngưỡng, người Tượng Hùng cổ theo Phật pháp không tính là nhiều. Nhưng chỉ cần thật lòng thờ phụng, đều có tư cách lên Đài Thiên Táng."
Đoạn Dịch vừa nghe Minh Thiên phổ cập kiến thức, vừa đi mau đến phụ cận tường xương khô.
Chỗ này có một cái sân không lớn không nhỏ.
Có ba bức tường vây ba hướng sân, mặt tường toàn là đầu lâu; hướng còn lại không có tường xương khô là ba gian phòng, nơi các tăng nhân ở và niệm kinh.
Đoạn Dịch chú ý tới sân này có hai cửa, liền hỏi Minh Thiên: "Có cần chú trọng đi vào bằng cửa nào không?"
Minh Thiên nói: "Người sống đi từ cửa Tây vào. Cửa Nam chuyên dùng để vận chuyển thi thể."
"Đã biết." Đoạn Dịch quay đầu lại, nói to với các người chơi đứng sau lưng cách không xa "Đi cửa phía Tây", rồi dẫn đầu cùng Minh Thiên đi qua cửa Tây vào sân.
Mới vừa vào sân, Đoạn Dịch liền cảm nhận được độ ấm kỳ lạ.
Đại mạc chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cực lớn, ban ngày nóng rát khủng khiếp, buổi tối rét lạnh dị thường.
Nhưng sân này có không khí như mùa xuân, nhiệt độ thích hợp, không khô khốc, cũng không ẩm ướt. Sau khi bước vào, từng lỗ chân lông giãn nở thoải mái, cứ như tiên cảnh.
Sau khi vào sân, Đoạn Dịch nghe trong phòng loáng thoáng có tiếng niệm kinh.
Xem ra có lạt ma đang ở bên trong.
Không vội vào phòng xem xét, trước tiên Đoạn Dịch đảo qua ba mặt tường che kín xương khô, thấy góc tường có một nhà tù, bên trong nhốt Bành Trình.
Đoạn Dịch vẫy tay với hắn ta, chào hỏi.
Bành Trình há miệng th,ở dốc, nói gì đó, nhưng Đoạn Dịch không nghe được. Chung quanh hắn ta như có màn che vô hình.
Thấy thế, Minh Thiên giải thích: "Người chơi vào tù không thể giao lưu cùng các anh."
Đoạn Dịch nói: "Hiểu mà. Đúng rồi, người chơi nữ đâu, sao cô ấy không ở chỗ này?"
Minh Thiên liền đáp: "Nơi đây đặc thù, tăng lữ đông đảo, phụ nữ ở đây không thích hợp. Cô ấy bị nhốt ở một nơi khác. Có gì em mang anh đi xem."
"Tốt." Đoạn Dịch nhíu mày nhìn lướt toàn bộ sân, cuối cùng ánh mắt dừng ở một thân cây, và hồ nước dưới tàng cây.
Hoang mạc cây xanh thưa thớt, loại cây thường thấy nhất là hồ dương.
Nhưng trên cát vàng trong sân thế mà mọc lên một cây tùng cực cao cực to.
Cây tùng xanh um tươi tốt, nhánh cây tạo bóng râm bốn phía, phủ đen hồ nước trong.
Hồ nước trong đến mức có thể thấy được ảnh ngược cây tùng và bầu trời lam trống trải, trông có hơi tách biệt với khung cảnh sa mạc. Hồ nước và cây tùng như một góc Giang Nam, bị nhổ lên và đặt giữa sa mạc dị thứ nguyên.
Bên hồ nước có một tảng đá lớn.
Tảng đá được mài phẳng, cao tầm một người trưởng thành.
Màu sắc trên tảng đá rất đậm, có thể thấy được màu đỏ nâu ngang dọc đan xen. Đoạn Dịch ẩn ẩn có dự cảm không ổn. "Đừng nói là máu?"
Đoạn Dịch khai quang miệng một lần nữa ứng nghiệm.
Minh Thiên nói: "Là vết máu khô. Tảng đá này chính là Đài Thiên Táng. Còn hồ nước kia..."
Đoạn Dịch hỏi: "Hồ nước xinh đẹp là?"
Minh Thiên nói: "Trì táng thi. Là nơi vứt thi thể."
*: Ao, hồ
Đoạn Dịch: "Cái đệt."
"Người sau khi chết, thi thể đưa vào từ cửa nam, và bỏ xuống trì táng thi." Minh Thiên giải thích, "Dù là mùa đông rét lạnh, trì táng thi vẫn luôn ấm áp. Và dù thi thể có cứng cỡ nào, thời tiết lạnh bao nhiêu, chỉ cần bỏ vào hồ nước ngâm một đêm, thi thể sẽ trở nên mềm mại. Cứ như vậy, tăng nhân mổ xẻ thi thể sẽ vô cùng dễ dàng."
"Theo lý mà nói..." Minh Thiên quay đầu nhìn phía phòng tăng nhân, đôi mắt khẽ híp, "Làm tiểu binh, thông tin em biết là, thông thường, nghi thức thiên táng có công đoạn băm nhỏ xác người, đút cho kền kền ăn. Kền kền không thích ăn xương cốt, chỉ thích ăn thịt. Cho nên, để toàn bộ cơ thể được hiến tế, tăng nhân sẽ cho chúng nó ăn xương cốt trước, rồi mới cho ăn thịt."
"Rất dễ hiểu. Đầu tiên cho chúng nó ăn xương, cho dù chúng nó không thích cũng sẽ ăn, bởi vì chúng nó đang ở trạng thái đói khát cực độ. Chờ chúng nó ăn xong xương cốt, thì cho ăn thịt. Xuất phát từ ham muốn ăn thịt, chúng nó sẽ tiếp tục ăn. Vậy là hoàn thành mục đích hiến tế thi thể."
"Nhưng trái lại, nếu cho chúng ăn thịt trước, khi cho ăn xương cốt sẽ gặp khó khăn, vì chúng nó đã ăn no, không thích ăn xương cốt khó nuốt."
"Cũng bởi vậy trong quá trình thiên táng, phương pháp chặt xác rất tàn nhẫn, cần tách rời xương thịt riêng biệt. Sau khi thi thể bị chia nhỏ thì dùng phương pháp đặt biệt băm nhừ, bảo đảm nghi thức tiến hành thuận lợi. Tóm lại, từ khâu vận chuyển thi thể, ngâm trong trì nhập táng, đến tách thi thể, băm nhỏ, cho kền kền ăn, mỗi một bước đều nghiêm khắc tuân theo quy định."
Nghe thế, Đoạn Dịch bắt được trọng điểm, lập tức thấp giọng hỏi: "Trước ăn xương, sau ăn thịt, bảo đảm thi thể bị ăn sạch sẽ, cơ thể được hiến tế triệt để. Nhưng tại sao... đầu lâu bị để lại chỗ này?"
"Đây là thông tin tiểu binh không được biết. Có lẽ tướng quân cũng yêu cầu các anh tìm đáp án này." Minh Thiên nhìn Đoạn Dịch cười cười, "Kế tiếp anh tính làm gì?"
- --
Chú thích:
- Tượng Hùng: nền văn hóa và là vương quốc cổ đại tại miền tây và tây bắc khu vực Tây Tạng ngày nay (~500 TCN–645 năm).
- Thổ Phồn, hoặc Đại Phồn quốc: đế quốc của người Tạng tồn tại từ thế kỷ thứ 7 tới thế kỷ thứ 9, sau khi thống nhất các quốc gia cổ đại tại cao nguyên Thanh Tạng (618–842 năm)
- Thiên táng (điểu táng) là hình thức mai táng của người Tây Tạng.