Nhà Tiên Tri Được Chọn
Chương 119
Đoạn Dịch đè người dưới thân hỏi những lời này, rồi lại lập tức bịt kín miệng hắn.
Tại vì anh nhớ thị nữ trước đó đã đọc một câu chú ngữ và quay lại bức tranh.
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra, mình bịt miệng người ta thì người ta trả lời kiểu gì?
Vì thế Đoạn Dịch cẩn thận dời bàn tay, nhưng không quá xa, tay đặt hờ dưới cằm hắn, một khi hắn đọc chú ngữ anh lập tức bịt miệng hắn.
Mộ thất vốn u ám, quan tài đá còn tối tăm hơn. Đoạn Dịch nhìn chằm chằm người trước mắt, chỉ thấy một đôi mắt sáng như ngôi sao. Đoạn Dịch nghe thấy hắn nói.
"Em trở thành một thành viên của bọn họ, sau đó phát hiện anh không rời đi mà chọn ở lại. Em vẫn luôn muốn đi tìm anh. Nhưng bọn họ biết em từng là người chơi nên đề phòng em, chặn tính năng kiểm tra ID người chơi của em, em không thể dùng ID để tìm phó bản anh đang ở. Vì tránh giám thị, em cũng không dám tự tiện kiểm tra tên anh. Em chỉ có thể dùng các phương pháp gián tiếp."
"May mắn là hệ thống giám sát người chơi toàn diện, từng câu chữ, nội dung hình vẽ, tất cả đều chuyển hóa thành số liệu và chịu giám sát. Em được tham gia thiết kế chương trình giám sát báo động. Lợi dụng chương trình này, em nghĩ cách tìm anh trong mấy ngàn người chơi."
"Từ "Ngày Mai" có tần suất xuất hiện quá cao trong miệng người chơi hoặc giấy tờ sổ tay, em không thể dựa vào điều kiện "người nhắc tên là mục tiêu" để tìm anh. Cho nên em dùng số liệu ngũ quan."
"Em nghĩ biết đâu anh nhớ em, sẽ vẽ mặt em lên giấy. Em ghi chép số liệu gương mặt mình vào hệ thống, lén cài một chương trình cảnh báo."
"Vừa rồi em nhận được thông báo, số liệu đó có độ trùng khớp với ngũ quan em cao đến 70%, thế nên em nghĩ cách chuyển ý thức đến nơi này... Anh Tiểu Dịch, sao em vẽ mặt em lên mặt người chết? Có phải anh đoán nhầm cách qua màn..."
"Mẹ kiếp qua màn! Đây là trọng điểm của cậu hả?!"
Đoạn Dịch đã nhẫn nại tới cực hạn, gần như không thể bình tĩnh nghe hắn nói hết lời.
Hốc mắt đỏ ửng, Đoạn Dịch túm chặt cổ áo Minh Thiên, nhấc người hắn lên cao vài phân.
Tim Đoạn Dịch đập thình thịch, nghe thấy giọng Minh Thiên, phản ứng đầu tiên là mừng như điên, nhưng kế tiếp là đau lòng và phẫn nộ vì hắn gạt mình gánh vác tất cả, rồi lại nhớ giây phút hắn bị thương nặng biến mất trước mắt mình.
"Thứ duy nhất để tôi kiên trì đi tiếp là thông tin cậu và anh tôi từng nói. Mọi thứ ở đây đều là "số liệu", số liệu cấu thành thế giới. Cho nên trong mắt tôi, trong thế giới số liệu, khái niệm "cái chết" có vô số khả năng khác..."
Đoạn Dịch cắn răng nói, "Nhưng kể cả như thế, tôi biết lúc ấy cậu đã ôm tâm lý phải chết để cứu tôi trở về. Cậu đau khổ khi thấy tôi bị lăng trì, thế cậu có biết... Sao em không đổi chỗ mà nghĩ cho tôi, tâm tình tôi khi nhìn em biến mất như thế nào hả?"
"Đổi chỗ?" Thanh âm Minh Thiên dừng một chút, tựa hồ có chút không thể tin tưởng, nghẹn giọng hỏi, "Anh Tiểu Dịch, anh... Vì sao anh không đi?"
Nghe hắn hỏi vậy, Đoạn Dịch tức điên lên. "Vì sao không đi? Bởi vì tôi nghĩa khí. Tôi không muốn bỏ mặc đồng đội. Tôi không muốn đạp xác đồng đội để sống sót. Vừa lòng đáp án này chưa?"
"Em..." Nghe thấy đáp án này, Minh Thiên ngẩn ra.
Đoạn Dịch muốn phát tiết cơn giận, muốn kíc,h thích Minh Thiên, nhưng giây phút nương theo tia sáng thấy đôi mắt mất mát ấy, bao nhiêu tức giận nháy mắt tan thành mây khói.
Phẫn uất, tức giận ngập đầu... Đều bị nỗi nhớ nhung hòa tan, hóa thành sợi bông mềm mại đầu quả tim, cào khẽ khiến Đoạn Dịch mềm nhũn.
Thở dài nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, Đoạn Dịch nói: "Có ai khen em thông minh bao giờ chưa?"
"Anh..."
Minh Thiên không thể hô lên chữ "anh", bởi vì hắn bị Đoạn Dịch hôn.
Nhẹ nhàng hôn môi dưới Minh Thiên, răng nanh cắn nhẹ in dấu răng nhợt nhạt, Đoạn Dịch dùng giọng khản đặc nói: "Tôi cảm thấy mình điên khùng thật, em đi rồi tôi nhìn cái gì cũng thấy là em. Bọn họ nói Tân Nương Lâu Lan xinh đẹp, mỹ mạo đệ nhất thiên hạ. Nghe thấy mấy từ miêu tả này, tôi chỉ nghĩ đến em. Tôi biết em và cô ta không liên quan nhau chút nào, cũng biết vẽ mặt em lên tân nương vô mặt, để em xuất hiện, để em mở mắt nhìn tôi, xác suất xảy ra không đến một phần ngàn..."
"Nhưng tôi không biết vì cái gì... Có lẽ là vì tôi quá nhớ, biết hình vẽ 2D trong phó bản này có thể biến thành 3D, suy nghĩ đầu tiên của tôi là, tôi muốn vẽ em."
"Em xem, quả nhiên nhớ mãi không quên sẽ có tiếng vọng. Hoặc là, chúng ta vừa vặn ăn ý với nhau. Em cài chương trình cảnh báo, còn tôi khăng khăng đòi vẽ mặt em, đưa em đến đây."
"Thế bây giờ... Em hiểu vì sao tôi không đi rồi chứ?"
Minh Thiên nghe hết thì bật cười.
Giơ tay lên, hắn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Đoạn Dịch, ánh mắt đầu tiên là không thể tin tưởng, sau đó đổi thành dịu dàng vô tận.
Đoạn Dịch căng thẳng, lực đè nặng chậm rãi lơi lỏng.
Vì thế Minh Thiên đảo khách thành chủ, vòng tay giữ cổ Đoạn Dịch, xoay người đè anh dưới thân.
"Vì sao anh muốn tìm em trên người tân nương?" Cúi người ghé bên tai Đoạn Dịch, giọng Minh Thiên dần thêm khàn, "Anh muốn cưới em à?"
Thanh âm Đoạn Dịch cũng khàn. Anh tức cười, hỏi hắn: "Đúng vậy, tôi muốn cưới em, em có chịu gả không?"
Minh Thiên chỉ cười, không đáp lời.
Đoạn Dịch nắm eo hắn. "Chẳng lẽ em không muốn gả?"
Hỏi ra miệng rồi, tự dưng Đoạn Dịch thấy ngại. Cứ như anh đang đùa giỡn con gái nhà lành.
Đoạn Dịch đỏ bừng mặt, trái tim đập thình thịch kịch liệt.
Theo sau cằm anh bị Minh Thiên nâng lên, môi theo đó hôn xuống.
***
Khác với vở kịch một vai trong hẻm nhỏ, cũng khác với ở khách sạn tại khu nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau đúng nghĩa.
Nụ hôn này cách biệt sống chết, cách cơ thể xa lạ, nhưng linh hồn họ chưa bao giờ gần sát như thế.
Bẻ môi Đoạn Dịch, Minh Thiên thỏa thích m,út mát. Sau hắn dùng tới răng, lúc thì cắn môi trên, hồi lại cắn dọc môi dưới Đoạn Dịch. Nhẹ nhàng từng chút từng chút một, nhịn không được cắn đè thêm một lượt nữa. Đoạn Dịch bị Minh Thiên cắn đến phát đau, một giọt máu lập tức chảy ra.
Mu bàn chân cong lên, Đoạn Dịch đá nhẹ Minh Thiên một cước.
Vì thế Minh Thiên thu răng, ngược lại vươn đầu lưỡi, bao trùm vết thương môi dưới Đoạn Dịch, li,ếm láp hết sức, bú m,út thoả thuê.
Giọt máu lăn một vòng, thấm vào đầu lưỡi hắn, mang đến hương vị rỉ sắt tanh ngọt.
Vị máu như một loại công tắc, khiến cả người hắn sôi trào.
Nắm tóc Đoạn Dịch, kéo anh lại gần hơn, Minh Thiên cúi người một lần nữa hôn môi anh.
Nếu như nói nụ hôn trước đó của hắn còn tận lực ôm hôn mềm dịu, thì lần này đã không thể khống chế ham mu,ốn bạo ngược.
Như hạn hán lâu ngày gặp cơn mưa lành, giờ phút này đầu óc hắn tràn trề vui sướng, khoái lạc hưởng thụ nguồn nước không dễ chiếm được.
Dù là uống rượu độc giải khát, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Răng cùng răng chạm vào nhau, đầu lưỡi Minh Thiên dọc theo khóe miệng chen vào, đảo qua đầu lưỡi, uốn sang bên cạnh, lướt lên hàm trên, lại không ngừng chen sâu vào bên trong.
Như thể thông qua phương thức này, hắn tuyên cáo dụ,c vọng chiếm hữu thân thể anh.
Một thanh âm thanh thúy vang lên, "phanh" cúc áo bị kéo đứt, văng vào vách quan tài đá. Minh Thiên xé áo Đoạn Dịch, ngón tay dò xét lẻn vô, chạm vào cơ thể tươi sống hữu lực, cơ bắp săn chắc, múi cơ không quá rõ ràng. Mỗi một tấc gân cốt, làn da, máu thịt dưới ngón tay này đều ẩn chứa năng lượng căng tràn, đẹp đẽ hoàn hảo khiến người ta muốn cắn một cái, thậm chí sinh sôi dụ,c vọng phá hủy.
Chẳng hiểu tại sao sinh ra suy nghĩ kỳ lạ "con gái nhà lành chủ động sao mình có thể nằm bất động", Đoạn Dịch không cam lòng một tay nắm gáy Minh Thiên, một tay kéo áo cưới trên người hắn.
Nhưng áo cưới quá phức tạp, Đoạn Dịch kéo vài lần thế mà không cởi ra nổi.
Đoạn Dịch ảo não, giữ chặt eo Minh Thiên, xoay người đẩy người xuống đè lên trên.
Minh Thiên nhấc nửa người lên, ôm đầu Đoạn Dịch muốn hôn tiếp.
Đoạn Dịch như ấn bờ môi của hắn, miệng lưỡi khiêu khích nói: "Tiểu thiên, gấp cái gì?"
***
"Anh Tiểu Dịch..."
"Đừng nóng vội." Đoạn Dịch vu,ốt ve cằm Minh Thiên, ngón cái trượt qua bờ môi của hắn. "Trước đó, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích đàn ông, càng đừng nói sẽ chủ động hôn một người đàn ông. Nhưng khi đối tượng là em, chuyện này cứ thế thuận lý thành chương. Giống như tôi trời sinh nên như vậy."
Hầu kết lăn lộn vài lần, Minh Thiên hỏi anh: "Anh Tiểu Dịch, vậy anh, anh thích em từ khi nào?"
"Tôi không biết. Cơ mà..." Đoạn Dịch sát đầu lại gần, nương tia sáng le lói nhìn sâu vào hai mắt Minh Thiên, thở dài nói một câu, "Sau khi em biến mất, tôi bị đưa đến "tương lai", nhớ ra mọi chuyện."
"Tôi nhớ tới cảnh mình bị lăng trì. Lúc đó nói thật là tôi không sợ lắm. Là tôi phạm sai lầm, không phòng bị Tiết Cảnh. Rơi vào đường cùng là do tôi gieo gió gặt bão, không có gì để tự oán tự than, mãi đến khi... Mãi đến khi thấy em trong tù. Tôi thấy em khổ sở thương tâm như vậy... Khoảng khắc đó tôi mới cảm thấy hối hận. Tôi không sợ con dao lóc thịt mình, nhưng tôi hối hận mình đã khiến em đau lòng. Mà đến bây giờ..."
Cười khổ một chút, Đoạn Dịch lại nói, "Tôi thật sự hối hận. Sau ngày em đi, không có ngày nào là tôi không hối hận. Tôi hối hận mình không đủ mạnh. Nếu lúc trước tôi không bị em tính kế dễ dàng, thì làm sao em phải chịu khổ?"
Minh Thiên mỉm cười, ôm mặt Đoạn Dịch, có chút cảm khái mà nói: "Em không khổ. Nếu anh không nhớ em, em không có cách nào tìm được anh. Anh nhớ em, cho nên em mới có thể xuất hiện."
"Tôi nhớ em, em liền xuất hiện... Tiểu Thiên em biết xài phép thuật hở?" Đoạn Dịch cười kề sát Minh Thiên, cúi người chủ động hôn bờ môi hắn, thò tay thử cởi áo cưới của hắn lần nữa.
Ai ngờ Đoạn Dịch cảm nhận được cái gì. Anh sửng sốt, đồng thời vội vã thu tay, vành tai nóng rực. "Em, em dùng ý thức đến đây?"
"Vâng. Số liệu của em tạm thời thay thế Tân Nương Lâu Lan. Hiện tại anh chạm vào em, nghĩa là chạm vào em hoàn chỉnh." Minh Thiên trừng phạt cắn nhẹ môi Đoạn Dịch, "Anh tưởng em sẽ để anh thân mật với người khác à?"
"Đâu có..."
"Em vi phạm quy định tới tìm anh, lát nữa phải trở về. Sau khi em đi, vì tân nương bị anh vẽ mặt, cô ta sẽ giống em y như đúc. Đến lúc đó anh không được nhìn cô ta, càng không được nắm tay cô ta."
Đoạn Dịch dán môi hắn cười: "Quản nghiêm thế hả?"
Minh Thiên khẽ nheo mắt: "Vậy anh có cho em quyền quản anh không?"
"Cho." Đoạn Dịch trả lời thống khoái, hôn Minh Thiên cái chụt, giọng nói tràn ngập niềm vui mất mà tìm lại cùng thương yêu trìu mến. Anh dùng giọng trầm thấp khàn khàn nói, "Tiểu Thiên, lúc này em muốn gì tôi đều cho hết."
Đáp lại Đoạn Dịch là Minh Thiên hôn thật mạnh, kèm động tác lần nữa xoay người đè anh xuống.
Vóc dáng hai người đều rất cao, mà quan tài tương đối nhỏ hẹp, không gian vốn chật chội, cố tình bọn họ còn không ngừng làm động tác mạnh ở bên trong, làm quan tài đá lắc lư. Lúc Minh Thiên đè ngược Đoạn Dịch, quan tài đá kê cách mặt đất nửa tấc bị rơi xuống đất cái rầm, phát ra tiếng vang lớn.
·
Ngoài cửa mộ thất, đa số người chơi đều chạy ra xa. Nghe thấy tiếng vang, cô gái vẽ tranh số 2 hoảng sợ nhìn bên trong mộ thất đầy quan tài và cát. "Này, này, đừng nói là xác chết vùng dậy? Số 7 đánh thắng được cô ta không?"
Người đứng chắn trước mặt số 2 là Dương Dạ.
Vừa nãy anh ta hô "Tiểu Dịch, cẩn thận" rồi chạy tới cạnh quan tài, nghe ngóng được cái gì lại chạy vụt ra ngoài.
Hiện tại tất nhiên anh ta cũng nghe thấy tiếng vang. Dương Dạ quay đầu liếc mắt quan tài kia, biểu tình cực kỳ phức tạp.
Nghe số 2 dò hỏi, vẻ mặt anh ta càng thêm một lời khó nói hết.
Im lặng khoảng mười giây, Dương Dạ trả lời: "Không cần lo, thân thủ cậu ấy tốt lắm, có thể đánh thắng."
Số 2 do dự nhìn thoáng qua quan tài, nói: "Nhưng mà..."
Số 3 phù thủy và số 4 Phương Đông Vũ cũng nói. "Hay là chúng ta vào giúp anh ấy?"
Dương Dạ nghĩ lẹ: "Sắp 9 giờ rồi, mọi người thảo luận đêm nay vote ai trước đi?"
Một lát sau, lại nghe thấy một tiếng vang lớn... là Đoạn Dịch đẩy nắp quan tài, từ bên trong bò ra, rồi khép nắp quan tài.
Trông anh có vẻ vui mừng khó kìm nén, nhưng cũng hơi buồn bã mất mát.
Ho nhẹ một cái, Dương Dạ đi vào mộ thất, đến bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: "Tình huống như thế nào? Xong việc nhanh thế hả?"
Đoạn Dịch sửng sốt, cắn răng nói. "Đừng nói hươu nói vượn. Để tránh bị phát hiện, em ấy đi về trước. Tân Nương Lâu Lan... Tân nương nằm bên trong. Vẽ mặt bỏ vào quan tài không phát sinh việc gì. Cho nên đây không phải điều kiện qua màn. Chúng ta phải cân nhắc lại."
Tại vì anh nhớ thị nữ trước đó đã đọc một câu chú ngữ và quay lại bức tranh.
Nhưng anh nhanh chóng nhận ra, mình bịt miệng người ta thì người ta trả lời kiểu gì?
Vì thế Đoạn Dịch cẩn thận dời bàn tay, nhưng không quá xa, tay đặt hờ dưới cằm hắn, một khi hắn đọc chú ngữ anh lập tức bịt miệng hắn.
Mộ thất vốn u ám, quan tài đá còn tối tăm hơn. Đoạn Dịch nhìn chằm chằm người trước mắt, chỉ thấy một đôi mắt sáng như ngôi sao. Đoạn Dịch nghe thấy hắn nói.
"Em trở thành một thành viên của bọn họ, sau đó phát hiện anh không rời đi mà chọn ở lại. Em vẫn luôn muốn đi tìm anh. Nhưng bọn họ biết em từng là người chơi nên đề phòng em, chặn tính năng kiểm tra ID người chơi của em, em không thể dùng ID để tìm phó bản anh đang ở. Vì tránh giám thị, em cũng không dám tự tiện kiểm tra tên anh. Em chỉ có thể dùng các phương pháp gián tiếp."
"May mắn là hệ thống giám sát người chơi toàn diện, từng câu chữ, nội dung hình vẽ, tất cả đều chuyển hóa thành số liệu và chịu giám sát. Em được tham gia thiết kế chương trình giám sát báo động. Lợi dụng chương trình này, em nghĩ cách tìm anh trong mấy ngàn người chơi."
"Từ "Ngày Mai" có tần suất xuất hiện quá cao trong miệng người chơi hoặc giấy tờ sổ tay, em không thể dựa vào điều kiện "người nhắc tên là mục tiêu" để tìm anh. Cho nên em dùng số liệu ngũ quan."
"Em nghĩ biết đâu anh nhớ em, sẽ vẽ mặt em lên giấy. Em ghi chép số liệu gương mặt mình vào hệ thống, lén cài một chương trình cảnh báo."
"Vừa rồi em nhận được thông báo, số liệu đó có độ trùng khớp với ngũ quan em cao đến 70%, thế nên em nghĩ cách chuyển ý thức đến nơi này... Anh Tiểu Dịch, sao em vẽ mặt em lên mặt người chết? Có phải anh đoán nhầm cách qua màn..."
"Mẹ kiếp qua màn! Đây là trọng điểm của cậu hả?!"
Đoạn Dịch đã nhẫn nại tới cực hạn, gần như không thể bình tĩnh nghe hắn nói hết lời.
Hốc mắt đỏ ửng, Đoạn Dịch túm chặt cổ áo Minh Thiên, nhấc người hắn lên cao vài phân.
Tim Đoạn Dịch đập thình thịch, nghe thấy giọng Minh Thiên, phản ứng đầu tiên là mừng như điên, nhưng kế tiếp là đau lòng và phẫn nộ vì hắn gạt mình gánh vác tất cả, rồi lại nhớ giây phút hắn bị thương nặng biến mất trước mắt mình.
"Thứ duy nhất để tôi kiên trì đi tiếp là thông tin cậu và anh tôi từng nói. Mọi thứ ở đây đều là "số liệu", số liệu cấu thành thế giới. Cho nên trong mắt tôi, trong thế giới số liệu, khái niệm "cái chết" có vô số khả năng khác..."
Đoạn Dịch cắn răng nói, "Nhưng kể cả như thế, tôi biết lúc ấy cậu đã ôm tâm lý phải chết để cứu tôi trở về. Cậu đau khổ khi thấy tôi bị lăng trì, thế cậu có biết... Sao em không đổi chỗ mà nghĩ cho tôi, tâm tình tôi khi nhìn em biến mất như thế nào hả?"
"Đổi chỗ?" Thanh âm Minh Thiên dừng một chút, tựa hồ có chút không thể tin tưởng, nghẹn giọng hỏi, "Anh Tiểu Dịch, anh... Vì sao anh không đi?"
Nghe hắn hỏi vậy, Đoạn Dịch tức điên lên. "Vì sao không đi? Bởi vì tôi nghĩa khí. Tôi không muốn bỏ mặc đồng đội. Tôi không muốn đạp xác đồng đội để sống sót. Vừa lòng đáp án này chưa?"
"Em..." Nghe thấy đáp án này, Minh Thiên ngẩn ra.
Đoạn Dịch muốn phát tiết cơn giận, muốn kíc,h thích Minh Thiên, nhưng giây phút nương theo tia sáng thấy đôi mắt mất mát ấy, bao nhiêu tức giận nháy mắt tan thành mây khói.
Phẫn uất, tức giận ngập đầu... Đều bị nỗi nhớ nhung hòa tan, hóa thành sợi bông mềm mại đầu quả tim, cào khẽ khiến Đoạn Dịch mềm nhũn.
Thở dài nhẹ đến gần như không thể nghe thấy, Đoạn Dịch nói: "Có ai khen em thông minh bao giờ chưa?"
"Anh..."
Minh Thiên không thể hô lên chữ "anh", bởi vì hắn bị Đoạn Dịch hôn.
Nhẹ nhàng hôn môi dưới Minh Thiên, răng nanh cắn nhẹ in dấu răng nhợt nhạt, Đoạn Dịch dùng giọng khản đặc nói: "Tôi cảm thấy mình điên khùng thật, em đi rồi tôi nhìn cái gì cũng thấy là em. Bọn họ nói Tân Nương Lâu Lan xinh đẹp, mỹ mạo đệ nhất thiên hạ. Nghe thấy mấy từ miêu tả này, tôi chỉ nghĩ đến em. Tôi biết em và cô ta không liên quan nhau chút nào, cũng biết vẽ mặt em lên tân nương vô mặt, để em xuất hiện, để em mở mắt nhìn tôi, xác suất xảy ra không đến một phần ngàn..."
"Nhưng tôi không biết vì cái gì... Có lẽ là vì tôi quá nhớ, biết hình vẽ 2D trong phó bản này có thể biến thành 3D, suy nghĩ đầu tiên của tôi là, tôi muốn vẽ em."
"Em xem, quả nhiên nhớ mãi không quên sẽ có tiếng vọng. Hoặc là, chúng ta vừa vặn ăn ý với nhau. Em cài chương trình cảnh báo, còn tôi khăng khăng đòi vẽ mặt em, đưa em đến đây."
"Thế bây giờ... Em hiểu vì sao tôi không đi rồi chứ?"
Minh Thiên nghe hết thì bật cười.
Giơ tay lên, hắn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Đoạn Dịch, ánh mắt đầu tiên là không thể tin tưởng, sau đó đổi thành dịu dàng vô tận.
Đoạn Dịch căng thẳng, lực đè nặng chậm rãi lơi lỏng.
Vì thế Minh Thiên đảo khách thành chủ, vòng tay giữ cổ Đoạn Dịch, xoay người đè anh dưới thân.
"Vì sao anh muốn tìm em trên người tân nương?" Cúi người ghé bên tai Đoạn Dịch, giọng Minh Thiên dần thêm khàn, "Anh muốn cưới em à?"
Thanh âm Đoạn Dịch cũng khàn. Anh tức cười, hỏi hắn: "Đúng vậy, tôi muốn cưới em, em có chịu gả không?"
Minh Thiên chỉ cười, không đáp lời.
Đoạn Dịch nắm eo hắn. "Chẳng lẽ em không muốn gả?"
Hỏi ra miệng rồi, tự dưng Đoạn Dịch thấy ngại. Cứ như anh đang đùa giỡn con gái nhà lành.
Đoạn Dịch đỏ bừng mặt, trái tim đập thình thịch kịch liệt.
Theo sau cằm anh bị Minh Thiên nâng lên, môi theo đó hôn xuống.
***
Khác với vở kịch một vai trong hẻm nhỏ, cũng khác với ở khách sạn tại khu nghỉ ngơi, đây là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau đúng nghĩa.
Nụ hôn này cách biệt sống chết, cách cơ thể xa lạ, nhưng linh hồn họ chưa bao giờ gần sát như thế.
Bẻ môi Đoạn Dịch, Minh Thiên thỏa thích m,út mát. Sau hắn dùng tới răng, lúc thì cắn môi trên, hồi lại cắn dọc môi dưới Đoạn Dịch. Nhẹ nhàng từng chút từng chút một, nhịn không được cắn đè thêm một lượt nữa. Đoạn Dịch bị Minh Thiên cắn đến phát đau, một giọt máu lập tức chảy ra.
Mu bàn chân cong lên, Đoạn Dịch đá nhẹ Minh Thiên một cước.
Vì thế Minh Thiên thu răng, ngược lại vươn đầu lưỡi, bao trùm vết thương môi dưới Đoạn Dịch, li,ếm láp hết sức, bú m,út thoả thuê.
Giọt máu lăn một vòng, thấm vào đầu lưỡi hắn, mang đến hương vị rỉ sắt tanh ngọt.
Vị máu như một loại công tắc, khiến cả người hắn sôi trào.
Nắm tóc Đoạn Dịch, kéo anh lại gần hơn, Minh Thiên cúi người một lần nữa hôn môi anh.
Nếu như nói nụ hôn trước đó của hắn còn tận lực ôm hôn mềm dịu, thì lần này đã không thể khống chế ham mu,ốn bạo ngược.
Như hạn hán lâu ngày gặp cơn mưa lành, giờ phút này đầu óc hắn tràn trề vui sướng, khoái lạc hưởng thụ nguồn nước không dễ chiếm được.
Dù là uống rượu độc giải khát, hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Răng cùng răng chạm vào nhau, đầu lưỡi Minh Thiên dọc theo khóe miệng chen vào, đảo qua đầu lưỡi, uốn sang bên cạnh, lướt lên hàm trên, lại không ngừng chen sâu vào bên trong.
Như thể thông qua phương thức này, hắn tuyên cáo dụ,c vọng chiếm hữu thân thể anh.
Một thanh âm thanh thúy vang lên, "phanh" cúc áo bị kéo đứt, văng vào vách quan tài đá. Minh Thiên xé áo Đoạn Dịch, ngón tay dò xét lẻn vô, chạm vào cơ thể tươi sống hữu lực, cơ bắp săn chắc, múi cơ không quá rõ ràng. Mỗi một tấc gân cốt, làn da, máu thịt dưới ngón tay này đều ẩn chứa năng lượng căng tràn, đẹp đẽ hoàn hảo khiến người ta muốn cắn một cái, thậm chí sinh sôi dụ,c vọng phá hủy.
Chẳng hiểu tại sao sinh ra suy nghĩ kỳ lạ "con gái nhà lành chủ động sao mình có thể nằm bất động", Đoạn Dịch không cam lòng một tay nắm gáy Minh Thiên, một tay kéo áo cưới trên người hắn.
Nhưng áo cưới quá phức tạp, Đoạn Dịch kéo vài lần thế mà không cởi ra nổi.
Đoạn Dịch ảo não, giữ chặt eo Minh Thiên, xoay người đẩy người xuống đè lên trên.
Minh Thiên nhấc nửa người lên, ôm đầu Đoạn Dịch muốn hôn tiếp.
Đoạn Dịch như ấn bờ môi của hắn, miệng lưỡi khiêu khích nói: "Tiểu thiên, gấp cái gì?"
***
"Anh Tiểu Dịch..."
"Đừng nóng vội." Đoạn Dịch vu,ốt ve cằm Minh Thiên, ngón cái trượt qua bờ môi của hắn. "Trước đó, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích đàn ông, càng đừng nói sẽ chủ động hôn một người đàn ông. Nhưng khi đối tượng là em, chuyện này cứ thế thuận lý thành chương. Giống như tôi trời sinh nên như vậy."
Hầu kết lăn lộn vài lần, Minh Thiên hỏi anh: "Anh Tiểu Dịch, vậy anh, anh thích em từ khi nào?"
"Tôi không biết. Cơ mà..." Đoạn Dịch sát đầu lại gần, nương tia sáng le lói nhìn sâu vào hai mắt Minh Thiên, thở dài nói một câu, "Sau khi em biến mất, tôi bị đưa đến "tương lai", nhớ ra mọi chuyện."
"Tôi nhớ tới cảnh mình bị lăng trì. Lúc đó nói thật là tôi không sợ lắm. Là tôi phạm sai lầm, không phòng bị Tiết Cảnh. Rơi vào đường cùng là do tôi gieo gió gặt bão, không có gì để tự oán tự than, mãi đến khi... Mãi đến khi thấy em trong tù. Tôi thấy em khổ sở thương tâm như vậy... Khoảng khắc đó tôi mới cảm thấy hối hận. Tôi không sợ con dao lóc thịt mình, nhưng tôi hối hận mình đã khiến em đau lòng. Mà đến bây giờ..."
Cười khổ một chút, Đoạn Dịch lại nói, "Tôi thật sự hối hận. Sau ngày em đi, không có ngày nào là tôi không hối hận. Tôi hối hận mình không đủ mạnh. Nếu lúc trước tôi không bị em tính kế dễ dàng, thì làm sao em phải chịu khổ?"
Minh Thiên mỉm cười, ôm mặt Đoạn Dịch, có chút cảm khái mà nói: "Em không khổ. Nếu anh không nhớ em, em không có cách nào tìm được anh. Anh nhớ em, cho nên em mới có thể xuất hiện."
"Tôi nhớ em, em liền xuất hiện... Tiểu Thiên em biết xài phép thuật hở?" Đoạn Dịch cười kề sát Minh Thiên, cúi người chủ động hôn bờ môi hắn, thò tay thử cởi áo cưới của hắn lần nữa.
Ai ngờ Đoạn Dịch cảm nhận được cái gì. Anh sửng sốt, đồng thời vội vã thu tay, vành tai nóng rực. "Em, em dùng ý thức đến đây?"
"Vâng. Số liệu của em tạm thời thay thế Tân Nương Lâu Lan. Hiện tại anh chạm vào em, nghĩa là chạm vào em hoàn chỉnh." Minh Thiên trừng phạt cắn nhẹ môi Đoạn Dịch, "Anh tưởng em sẽ để anh thân mật với người khác à?"
"Đâu có..."
"Em vi phạm quy định tới tìm anh, lát nữa phải trở về. Sau khi em đi, vì tân nương bị anh vẽ mặt, cô ta sẽ giống em y như đúc. Đến lúc đó anh không được nhìn cô ta, càng không được nắm tay cô ta."
Đoạn Dịch dán môi hắn cười: "Quản nghiêm thế hả?"
Minh Thiên khẽ nheo mắt: "Vậy anh có cho em quyền quản anh không?"
"Cho." Đoạn Dịch trả lời thống khoái, hôn Minh Thiên cái chụt, giọng nói tràn ngập niềm vui mất mà tìm lại cùng thương yêu trìu mến. Anh dùng giọng trầm thấp khàn khàn nói, "Tiểu Thiên, lúc này em muốn gì tôi đều cho hết."
Đáp lại Đoạn Dịch là Minh Thiên hôn thật mạnh, kèm động tác lần nữa xoay người đè anh xuống.
Vóc dáng hai người đều rất cao, mà quan tài tương đối nhỏ hẹp, không gian vốn chật chội, cố tình bọn họ còn không ngừng làm động tác mạnh ở bên trong, làm quan tài đá lắc lư. Lúc Minh Thiên đè ngược Đoạn Dịch, quan tài đá kê cách mặt đất nửa tấc bị rơi xuống đất cái rầm, phát ra tiếng vang lớn.
·
Ngoài cửa mộ thất, đa số người chơi đều chạy ra xa. Nghe thấy tiếng vang, cô gái vẽ tranh số 2 hoảng sợ nhìn bên trong mộ thất đầy quan tài và cát. "Này, này, đừng nói là xác chết vùng dậy? Số 7 đánh thắng được cô ta không?"
Người đứng chắn trước mặt số 2 là Dương Dạ.
Vừa nãy anh ta hô "Tiểu Dịch, cẩn thận" rồi chạy tới cạnh quan tài, nghe ngóng được cái gì lại chạy vụt ra ngoài.
Hiện tại tất nhiên anh ta cũng nghe thấy tiếng vang. Dương Dạ quay đầu liếc mắt quan tài kia, biểu tình cực kỳ phức tạp.
Nghe số 2 dò hỏi, vẻ mặt anh ta càng thêm một lời khó nói hết.
Im lặng khoảng mười giây, Dương Dạ trả lời: "Không cần lo, thân thủ cậu ấy tốt lắm, có thể đánh thắng."
Số 2 do dự nhìn thoáng qua quan tài, nói: "Nhưng mà..."
Số 3 phù thủy và số 4 Phương Đông Vũ cũng nói. "Hay là chúng ta vào giúp anh ấy?"
Dương Dạ nghĩ lẹ: "Sắp 9 giờ rồi, mọi người thảo luận đêm nay vote ai trước đi?"
Một lát sau, lại nghe thấy một tiếng vang lớn... là Đoạn Dịch đẩy nắp quan tài, từ bên trong bò ra, rồi khép nắp quan tài.
Trông anh có vẻ vui mừng khó kìm nén, nhưng cũng hơi buồn bã mất mát.
Ho nhẹ một cái, Dương Dạ đi vào mộ thất, đến bên cạnh anh, thấp giọng hỏi: "Tình huống như thế nào? Xong việc nhanh thế hả?"
Đoạn Dịch sửng sốt, cắn răng nói. "Đừng nói hươu nói vượn. Để tránh bị phát hiện, em ấy đi về trước. Tân Nương Lâu Lan... Tân nương nằm bên trong. Vẽ mặt bỏ vào quan tài không phát sinh việc gì. Cho nên đây không phải điều kiện qua màn. Chúng ta phải cân nhắc lại."