Nhà Tiên Tri Được Chọn
Chương 114
Hồng Hiền nghe hiểu, cũng chớp mắt hai cái.
"Tốt lắm. Đi đi." Đoạn Dịch hất cằm hướng cửa lều trại, Hồng Hiền liền bỏ chạy mất hút.
Thấy Hồng Hiền rời đi, Đoạn Dịch đi ra cửa nhìn.
Anh đợi trong chốc lát, thấy số 4 Phương Đông Vũ từ lều số 3 phù thủy rời đi, liền đi tìm cô.
Nói chuyện cùng Phương Đông Vũ tầm 20 phút, Đoạn Dịch trở lại lều, thấy Dương Dạ.
Hai người chân trước chân sau chân đi vào lều, Dương Dạ hỏi anh: "Tình huống hiện tại của cậu như thế nào?"
Đoạn Dịch tóm tắt đại khái sự tình cho Dương Dạ. "Tôi xem như xé rách mặt với người sói. Mặt khác, bên Phương Đông Vũ, cô ấy đã xác định được ba sói, nói không cần bảo vệ mình. Phù thủy đêm nay sẽ ném độc số 6. Còn Bảo vệ..."
Dương Dạ nói: "Số 2 là Bảo vệ?"
Đoạn Dịch gật đầu: "Ừ. Chúng ta phán đoán giống nhau. Số 3 mạnh bạo fake tri, dám nhận phù thủy, là vì theo góc nhìn của cô ấy, buổi tối cô ấy có thể thương lượng sách lược cùng Bảo vệ. Cô ấy có thể thương lượng cùng ai? Chỉ có thể là số 2. Hai cô là đồng đội cũ, hơn nữa quan hệ nhìn qua không tồi."
"Vừa rồi lúc Phương Đông Vũ tìm số 3, số 2 cũng có mặt. Tuy rằng không trực tiếp thừa nhận, nhưng tôi cảm thấy xác suất cô ấy là Bảo vệ rất lớn. Tóm lại, tôi nói với cô ấy, Bảo vệ hoặc tự vệ, hoặc bảo vệ anh."
"Ừ." Dương Dạ nói, "Nếu số 2 không phải sói, trong mắt người sói, Bảo vệ là một dân. Nhà tiên tri, phù thủy đã lộ, dưới tình huống Bảo vệ chắc chắn sẽ bảo vệ phù thủy hoặc tiên tri... Người sói sẽ chọn cắn người khác. Nếu số 2 là Bảo vệ, cô ấy tự vệ là đúng."
Đoạn Dịch vẫn hơi lo lắng. "Tôi sợ người sói suy nghĩ linh hoạt, sẽ chọn cắn anh. Logic của anh tốt, hơn nữa còn nghi ngờ họ. Cho nên tôi nhắc bảo vệ châm chước một chút."
Dương Dạ hỏi anh: "Nhỡ tôi là thợ săn thì sao?"
Đoạn Dịch nói: "Anh không giống thợ săn. Dựa theo tính cách anh, nếu rút được bài thợ săn... Tôi cảm thấy anh sẽ làm nhiều thao tác hơn."
Dương Dạ cười, sau đó nói: "Thế cục Ma Sói hay thật, hầu như ai cũng lật ngửa bài. Kế tiếp là Bảo vệ và người sói đánh cược vụ cắn."
Đoạn Dịch bổ sung: "Trừ cái này ra, về sau chúng ta còn phải tránh bị người sói gài bẫy hại chết. Tuy số 11 suốt ngày cua gái, không thăm dò phó bản. Nhưng không thể thiếu cảnh giác. Cậu ta có thể đi đến hiện tại, chứng tỏ có chút bản lĩnh."
Dương Dạ nghe xong, mặt lộ vẻ vài phần vui mừng.
Biểu tình này tất nhiên Đoạn Dịch nhìn ra. "Ánh mắt kiểu gì thế hả?"
Dương Dạ thành khẩn nói: "Ánh mắt khích lệ đó. Tôi sẽ nói với anh cậu, dù em ấy có thả tâm một vạn lần, cậu vẫn đủ sức đảm đương một phía."
Đoạn Dịch có hơi không thích ứng Dương Dạ nói chuyện đứng đắn. Ngày thường hai người gặp mặt đều khịa nhau là chính, nên lúc này anh có chút không quen. "Hiếm khi thấy anh nói chuyện đàng hoàng."
Nhìn ra anh bị ngại, thế là Dương Dạ lập tức hết đứng đắn. "Hở, chả thế thì sao? Lương Lương vì cậu mà rầu thúi ruột. Xem em ấy nhíu mày sầu lo mỗi ngày, lòng tôi đau lắm ó. Cậu trưởng thành em ấy đỡ lo, tôi cũng thấy an tâm."
Trầm mặc ba giây, Đoạn Dịch: "... Được rồi, biết hai anh mặn nồng rồi. Tôi thừa nhận, được chưa? Đừng phát cơm chó nữa được không?"
"Sớm nên thừa nhận." Bày tư thái người thắng đứng lên, Dương Dạ mỉm cười đi ra ngoài, trước khi đi còn vẫy vẫy 5 ngón tay, "Chúng tôi kết hôn 5 năm, so với 5 năm trước còn ân ái hơn nha. Uầy, 5 năm rồi cậu vẫn độc thân hả?"
Đoạn Dịch: "..."
Sau khi Dương Dạ rời đi, Đoạn Dịch chuẩn bị ngủ, thì nghe được thông báo số 6 vào tù.
Xem ra là phù thủy ném độc.
Nhưng thẳng đến hừng đông, Đoạn Dịch không nghe thêm thông báo nào nữa.
Có vẻ là... Bảo vệ bảo vệ đúng người?
·
Sáng sớm hôm sau.
Ngoài tù còn 10 người chơi.
Mọi người mỗi người ôm một tâm tư ăn qua bữa sáng, rồi cùng nhau đi tới mộ thất đặt bảy quan tài.
Trước khi đi Đoạn Dịch cố ý liếc hướng hai phòng tù giam. Anh nhớ lại một chút, cả buổi sáng không nghe được nơi đó phát ra bất cứ thanh âm gì. Phỏng chừng lều trại làm phòng tù có thiết lập đặc biệt, tránh cho người bên trong bên ngoài câu thông nói chuyện.
Trong căn mộ thất thứ hai.
Sáu quan tài gỗ bình thường vây quanh một quan tài đá.
Quan tài nằm giữa đã bị mở nắp, Tân Nương Lâu Lan không biết ở nơi nào.
Các quan tài chung quanh nhìn qua còn nguyên vẹn không hư hao gì.
Đoạn Dịch cầm một cây dù đen đi lên trước, bàn tay tùy tiện chạm vào một nắp quan tài. "Thứ tự mở quan tài không cần chú ý đúng không?"
Ổ Quân Lan mở miệng đáp: "Cho dù có chú ý, chúng ta cũng không hiểu."
"Aizz, cô này..."
"Cùng nhau mở?" Ổ Quân Lan rất có nghĩa khí đi tới trước quan tài cạnh Đoạn Dịch, tính đẩy nắp ra.
"Chà, luôn là các anh xông lên phía trước, không cần chúng tôi hỗ trợ."
Người nói là số 11 Hồng Hiền.
Đi đến bên cạnh Ổ Quân Lan, Hồng Hiền một tay chạm nắp quan tài, một tay vuốt mái tóc cô, cười. "Một mình chị sợ là không đủ sức mở đâu? Tôi giúp chị nhé?"
Thấy thế Đoạn Dịch đang muốn tiến lên, Ổ Quân Lan bỗng nhấc giày cao gót dẫm mạnh vào chân Hồng Hiền. "Úi, không cẩn thận đạp trúng cậu. Tôi thu chân rồi, không tính vi phạm quy định ha?"
"Đm chị vô khu mộ mà đeo giày cao gót?" Hồng Hiền nhe răng trợn mắt dậm cái chân bị dẫm.
"Chết cũng phải chết xinh đẹp ưu nhã. Cậu không hiểu đâu." Ổ Quân Lan trừng mắt liếc hắn ta, lạnh lùng nói, "Tránh ra."
"Bày đặt giả bộ cho ai xem?" Hồng Hiền dỗi một câu, "Ăn mặc đẹp chả phải là vì câu dẫn đàn ông à?"
"Bà đây mặc đẹp để mình tự ngắm. Bà đây xinh đẹp tự tin một mình, méo cần cậu đánh rắm!" Ổ Quân Lan chửi một tăng, không thèm nói lý với Hồng Hiền nữa, hai tay đỡ nắp quan tài, gật đầu với Đoạn Dịch, "Cùng nhau mở?"
"Tất cả đứng xa ra." Người nói chuyện là Dương Dạ.
Đi đến bên Đoạn Dịch, Dương Dạ giơ tay đỡ lấy quan tài: "Trước tiên mở cái này xem đã. Lỡ mà gặp xác chết vùng dậy, nhiều người quá chúng ta không kịp tránh. Coi tình huống lại nói."
"Được. Tôi nghe hai anh." Ổ Quân Lan nói.
"Tôi đếm một hai ba, hai ta cùng nhau đẩy quan tài." Đoạn Dịch nói Dương Dạ một câu, sau đó nhìn không chớp mắt mở nắp quan tài, "Một, hai, ba... đẩy!"
Cùng một tiếng "Rầm", nắp quan tài bị đẩy ra, rơi mạnh xuống mặt đất.
Bụi đất bốc lên, rồi lắng dần.
Đoạn Dịch và Dương Dạ song song giơ đèn pin chiếu vào quan tài. Bên trong thế mà cũng rỗng tuếch, không có cái gì.
Một bên, Ổ Quân Lan chú ý tới biểu tình kinh ngạc của hai người, liền đi tới nhìn theo vào quan tài.
Sau chút kinh ngạc ngắn ngủi, cô đi tới quan tài bên cạnh.
Ngồi xổm xuống, lỗ tai dán cạnh quan tài, cô thử gõ gõ. "Đừng nói quan tài này cũng là quan tài trống?"
Đoạn Dịch đi tới. "Thử là biết."
Ngay sau đó, quan tài này cũng bị mở ra.
... Bên trong vẫn như cũ trống không.
Liên tiếp mở hai quan tài, các người chơi khác không còn quá sợ.
Số 3 và số 2 hai cô gái đến quan tài gần nhất, ý đồ hợp lực mở nó ra xem.
Chân số 11 Hồng Hiền có vẻ đã hết đau, chạy cái vèo đến trước mặt các cô. "Để tôi. Mấy việc này không thể làm phiền các cô gái."
Nói thật trong nháy mắt, Hồng Hiền làm Đoạn Dịch nghĩ tới Bành Trình.
Nhưng hai người vẫn khác nhau nhiều.
Bành Trình tai to mặt lớn, ăn nói kiểu này trông vô cùng đáng khinh.
Nhưng Hồng Hiền lớn lên đẹp trai, dù vừa rồi nói năng lỗ mãng với Ổ Quân Lan, hiện tại lại biểu hiện ga lăng nhiệt tình... Hình như không khiến số 2 số 3 cảm thấy phản cảm.
Như thế, Hồng Hiền, số 2 và số 3 hợp lực mở quan tài thứ ba... trống không.
Mọi người phân công mở ba quan tài còn lại.
Như dự đoán... Trong ba quan tài này cũng trống không.
Tân nương không thấy, nha hoàn cũng không thấy.
... Các nàng đi đâu rồi?
Trừ các quan tài rỗng tuếch, ánh mắt Đoạn Dịch băn khoăn nhìn một vòng mộ thất, cuối cùng dừng trên một bức tranh.
Bức tranh vẽ bốn đoạn chuyện xưa, cô gái và chàng trai gặp nhau yêu nhau, chàng trai cầu hôn, cô gái xuất giá, cô gái hạ táng.
Trong đó nổi bật nhất là tranh vẽ cảnh xuất giá.
Tân nương mang lụa che mặt, mặc một thân váy đỏ đứng giữa sa mạc rộng lớn. Thị nữ hồi môn đứng phía sau, thậm chí trời đất vạn vật đều ảm đạm thất sắc. Cát vàng vạn dặm, chỉ có màu áo cưới là sắc thái duy nhất.
Mà hướng nàng đang nhìn, là phu quân của nàng.
Đoạn Dịch không thấy mặt nàng, nhưng dường như có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng. Đó là một ánh mắt tràn ngập tình yêu và khát khao.
Phu quân nàng giơ một bàn tay, nàng trong tranh cũng giơ bàn tay phải của mình đến. Chỉ cần nắm lấy tay phu quân, nàng sẽ nắm được hạnh phúc cả đời.
Cùng lúc này, trong lòng Đoạn Dịch sinh ra một suy nghĩ kỳ lạ.
... Đừng, đừng giơ tay, đừng đi theo hắn ta. Nếu không cô sẽ chết giống như bức tranh tiếp theo.
Nhìn chằm chằm tân nương trên bức tranh, Đoạn Dịch bước lên một bước đến gần nàng.
Giây tiếp theo, sự tình thần kỳ xảy ra.
Như thể nghe được tiếng lòng anh, Đoạn Dịch nhìn thấy tân nương trên tranh vẽ hơi nghiêng đầu, nhìn về phía mình.
Trong chớp mắt, tim Đoạn Dịch hung hăng đập mạnh. Bảy quan tài trống không, mộ thất vẽ hình tượng Phật có thể di chuyển pháp bảo... Chẳng lẽ người trong tranh cũng có thể di chuyển? Tân nương và nha hoàn trong quan tài chẳng lẽ bị phong ấn trong tranh?
"Tiểu Dịch? Đoạn Dịch? Cậu không sao chứ?" Là giọng Dương Dạ.
Phát hiện thần sắc Đoạn Dịch không đúng, Dương Dạ mở miệng nhắc nhở anh hai câu.
Đoạn Dịch phục hồi tinh thần, hướng Dương Dạ lắc đầu.
Đến khi anh quay đầu nhìn lại bức tranh, tân nương đã quay đầu về phương hướng ban đầu.
"Tôi cảm thấy bức tranh này không đơn giản. Để tôi xem."
Nói xong câu đó, Đoạn Dịch bước đến trước bức tranh tân nương xuất giá.
Lúc này đây Đoạn Dịch thầm nghĩ rất nhiều, nhưng không thấy tân nương quay đầu nhìn mình.
Vì thế anh nâng tay, ngón tay chầm chậm chạm vào bức tranh.
Trước tiên anh chạm vào phần cát vàng.
Tiếp theo anh nhìn cát vàng dưới chân tân nương, váy dài đỏ rực, cuối cùng là khăn che kín mặt.
Rốt cuộc gương mặt sau khăn che mặt trông như thế nào, mà làm người ngàn năm sau nhìn thấy thi thể nàng, muốn trộm thi thể nàng, thậm chí muốn thành thân cùng nàng?
Cô bị phong ấn trong tranh? Cô có ý thức không? Cô...
Cô có thể thấy tôi, cảm giác được tôi không?
Suy nghĩ vừa chuyển, ngón tay Đoạn Dịch chạm vào cát vàng hướng lên trên, dán sát vào tay tân nương.
Trong tranh, tân nương vươn tay, chuẩn bị nắm lấy tay phu quân nàng.
Đoạn Dịch chạm vào bàn tay này.
Anh lập tức cảm nhận được... Tay nàng có độ ấm.
Xúc cảm da tay tinh tế chân thực, thậm chí lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi... Đoạn Dịch cảm thụ rõ ràng cực kỳ.
Phảng phất như thể thông qua bức tranh, anh xuyên qua ngàn năm thời gian, cầm lấy tay Tân Nương Lâu Lan.
Tim vô cớ đập nhanh, Đoạn Dịch chợt nghĩ... Mình có thể kéo khăn che mặt của cô ấy không?
Đoạn Dịch nhanh chóng giơ một cái tay khác, chạm vào hình vẽ khăn che mặt tân nương.
Khăn che mặt mỏng như cánh ve, lại che đậy dung mạo nàng kín mít.
Trước khi xốc khăn che mặt, ngón trỏ Đoạn Dịch thử kéo nhẹ một góc khăn che mặt, liền thấy nó thật sự bị nhấc lên... Phần cằm trắng nõn sau chiếc khăn che bị lộ ra.
"Tốt lắm. Đi đi." Đoạn Dịch hất cằm hướng cửa lều trại, Hồng Hiền liền bỏ chạy mất hút.
Thấy Hồng Hiền rời đi, Đoạn Dịch đi ra cửa nhìn.
Anh đợi trong chốc lát, thấy số 4 Phương Đông Vũ từ lều số 3 phù thủy rời đi, liền đi tìm cô.
Nói chuyện cùng Phương Đông Vũ tầm 20 phút, Đoạn Dịch trở lại lều, thấy Dương Dạ.
Hai người chân trước chân sau chân đi vào lều, Dương Dạ hỏi anh: "Tình huống hiện tại của cậu như thế nào?"
Đoạn Dịch tóm tắt đại khái sự tình cho Dương Dạ. "Tôi xem như xé rách mặt với người sói. Mặt khác, bên Phương Đông Vũ, cô ấy đã xác định được ba sói, nói không cần bảo vệ mình. Phù thủy đêm nay sẽ ném độc số 6. Còn Bảo vệ..."
Dương Dạ nói: "Số 2 là Bảo vệ?"
Đoạn Dịch gật đầu: "Ừ. Chúng ta phán đoán giống nhau. Số 3 mạnh bạo fake tri, dám nhận phù thủy, là vì theo góc nhìn của cô ấy, buổi tối cô ấy có thể thương lượng sách lược cùng Bảo vệ. Cô ấy có thể thương lượng cùng ai? Chỉ có thể là số 2. Hai cô là đồng đội cũ, hơn nữa quan hệ nhìn qua không tồi."
"Vừa rồi lúc Phương Đông Vũ tìm số 3, số 2 cũng có mặt. Tuy rằng không trực tiếp thừa nhận, nhưng tôi cảm thấy xác suất cô ấy là Bảo vệ rất lớn. Tóm lại, tôi nói với cô ấy, Bảo vệ hoặc tự vệ, hoặc bảo vệ anh."
"Ừ." Dương Dạ nói, "Nếu số 2 không phải sói, trong mắt người sói, Bảo vệ là một dân. Nhà tiên tri, phù thủy đã lộ, dưới tình huống Bảo vệ chắc chắn sẽ bảo vệ phù thủy hoặc tiên tri... Người sói sẽ chọn cắn người khác. Nếu số 2 là Bảo vệ, cô ấy tự vệ là đúng."
Đoạn Dịch vẫn hơi lo lắng. "Tôi sợ người sói suy nghĩ linh hoạt, sẽ chọn cắn anh. Logic của anh tốt, hơn nữa còn nghi ngờ họ. Cho nên tôi nhắc bảo vệ châm chước một chút."
Dương Dạ hỏi anh: "Nhỡ tôi là thợ săn thì sao?"
Đoạn Dịch nói: "Anh không giống thợ săn. Dựa theo tính cách anh, nếu rút được bài thợ săn... Tôi cảm thấy anh sẽ làm nhiều thao tác hơn."
Dương Dạ cười, sau đó nói: "Thế cục Ma Sói hay thật, hầu như ai cũng lật ngửa bài. Kế tiếp là Bảo vệ và người sói đánh cược vụ cắn."
Đoạn Dịch bổ sung: "Trừ cái này ra, về sau chúng ta còn phải tránh bị người sói gài bẫy hại chết. Tuy số 11 suốt ngày cua gái, không thăm dò phó bản. Nhưng không thể thiếu cảnh giác. Cậu ta có thể đi đến hiện tại, chứng tỏ có chút bản lĩnh."
Dương Dạ nghe xong, mặt lộ vẻ vài phần vui mừng.
Biểu tình này tất nhiên Đoạn Dịch nhìn ra. "Ánh mắt kiểu gì thế hả?"
Dương Dạ thành khẩn nói: "Ánh mắt khích lệ đó. Tôi sẽ nói với anh cậu, dù em ấy có thả tâm một vạn lần, cậu vẫn đủ sức đảm đương một phía."
Đoạn Dịch có hơi không thích ứng Dương Dạ nói chuyện đứng đắn. Ngày thường hai người gặp mặt đều khịa nhau là chính, nên lúc này anh có chút không quen. "Hiếm khi thấy anh nói chuyện đàng hoàng."
Nhìn ra anh bị ngại, thế là Dương Dạ lập tức hết đứng đắn. "Hở, chả thế thì sao? Lương Lương vì cậu mà rầu thúi ruột. Xem em ấy nhíu mày sầu lo mỗi ngày, lòng tôi đau lắm ó. Cậu trưởng thành em ấy đỡ lo, tôi cũng thấy an tâm."
Trầm mặc ba giây, Đoạn Dịch: "... Được rồi, biết hai anh mặn nồng rồi. Tôi thừa nhận, được chưa? Đừng phát cơm chó nữa được không?"
"Sớm nên thừa nhận." Bày tư thái người thắng đứng lên, Dương Dạ mỉm cười đi ra ngoài, trước khi đi còn vẫy vẫy 5 ngón tay, "Chúng tôi kết hôn 5 năm, so với 5 năm trước còn ân ái hơn nha. Uầy, 5 năm rồi cậu vẫn độc thân hả?"
Đoạn Dịch: "..."
Sau khi Dương Dạ rời đi, Đoạn Dịch chuẩn bị ngủ, thì nghe được thông báo số 6 vào tù.
Xem ra là phù thủy ném độc.
Nhưng thẳng đến hừng đông, Đoạn Dịch không nghe thêm thông báo nào nữa.
Có vẻ là... Bảo vệ bảo vệ đúng người?
·
Sáng sớm hôm sau.
Ngoài tù còn 10 người chơi.
Mọi người mỗi người ôm một tâm tư ăn qua bữa sáng, rồi cùng nhau đi tới mộ thất đặt bảy quan tài.
Trước khi đi Đoạn Dịch cố ý liếc hướng hai phòng tù giam. Anh nhớ lại một chút, cả buổi sáng không nghe được nơi đó phát ra bất cứ thanh âm gì. Phỏng chừng lều trại làm phòng tù có thiết lập đặc biệt, tránh cho người bên trong bên ngoài câu thông nói chuyện.
Trong căn mộ thất thứ hai.
Sáu quan tài gỗ bình thường vây quanh một quan tài đá.
Quan tài nằm giữa đã bị mở nắp, Tân Nương Lâu Lan không biết ở nơi nào.
Các quan tài chung quanh nhìn qua còn nguyên vẹn không hư hao gì.
Đoạn Dịch cầm một cây dù đen đi lên trước, bàn tay tùy tiện chạm vào một nắp quan tài. "Thứ tự mở quan tài không cần chú ý đúng không?"
Ổ Quân Lan mở miệng đáp: "Cho dù có chú ý, chúng ta cũng không hiểu."
"Aizz, cô này..."
"Cùng nhau mở?" Ổ Quân Lan rất có nghĩa khí đi tới trước quan tài cạnh Đoạn Dịch, tính đẩy nắp ra.
"Chà, luôn là các anh xông lên phía trước, không cần chúng tôi hỗ trợ."
Người nói là số 11 Hồng Hiền.
Đi đến bên cạnh Ổ Quân Lan, Hồng Hiền một tay chạm nắp quan tài, một tay vuốt mái tóc cô, cười. "Một mình chị sợ là không đủ sức mở đâu? Tôi giúp chị nhé?"
Thấy thế Đoạn Dịch đang muốn tiến lên, Ổ Quân Lan bỗng nhấc giày cao gót dẫm mạnh vào chân Hồng Hiền. "Úi, không cẩn thận đạp trúng cậu. Tôi thu chân rồi, không tính vi phạm quy định ha?"
"Đm chị vô khu mộ mà đeo giày cao gót?" Hồng Hiền nhe răng trợn mắt dậm cái chân bị dẫm.
"Chết cũng phải chết xinh đẹp ưu nhã. Cậu không hiểu đâu." Ổ Quân Lan trừng mắt liếc hắn ta, lạnh lùng nói, "Tránh ra."
"Bày đặt giả bộ cho ai xem?" Hồng Hiền dỗi một câu, "Ăn mặc đẹp chả phải là vì câu dẫn đàn ông à?"
"Bà đây mặc đẹp để mình tự ngắm. Bà đây xinh đẹp tự tin một mình, méo cần cậu đánh rắm!" Ổ Quân Lan chửi một tăng, không thèm nói lý với Hồng Hiền nữa, hai tay đỡ nắp quan tài, gật đầu với Đoạn Dịch, "Cùng nhau mở?"
"Tất cả đứng xa ra." Người nói chuyện là Dương Dạ.
Đi đến bên Đoạn Dịch, Dương Dạ giơ tay đỡ lấy quan tài: "Trước tiên mở cái này xem đã. Lỡ mà gặp xác chết vùng dậy, nhiều người quá chúng ta không kịp tránh. Coi tình huống lại nói."
"Được. Tôi nghe hai anh." Ổ Quân Lan nói.
"Tôi đếm một hai ba, hai ta cùng nhau đẩy quan tài." Đoạn Dịch nói Dương Dạ một câu, sau đó nhìn không chớp mắt mở nắp quan tài, "Một, hai, ba... đẩy!"
Cùng một tiếng "Rầm", nắp quan tài bị đẩy ra, rơi mạnh xuống mặt đất.
Bụi đất bốc lên, rồi lắng dần.
Đoạn Dịch và Dương Dạ song song giơ đèn pin chiếu vào quan tài. Bên trong thế mà cũng rỗng tuếch, không có cái gì.
Một bên, Ổ Quân Lan chú ý tới biểu tình kinh ngạc của hai người, liền đi tới nhìn theo vào quan tài.
Sau chút kinh ngạc ngắn ngủi, cô đi tới quan tài bên cạnh.
Ngồi xổm xuống, lỗ tai dán cạnh quan tài, cô thử gõ gõ. "Đừng nói quan tài này cũng là quan tài trống?"
Đoạn Dịch đi tới. "Thử là biết."
Ngay sau đó, quan tài này cũng bị mở ra.
... Bên trong vẫn như cũ trống không.
Liên tiếp mở hai quan tài, các người chơi khác không còn quá sợ.
Số 3 và số 2 hai cô gái đến quan tài gần nhất, ý đồ hợp lực mở nó ra xem.
Chân số 11 Hồng Hiền có vẻ đã hết đau, chạy cái vèo đến trước mặt các cô. "Để tôi. Mấy việc này không thể làm phiền các cô gái."
Nói thật trong nháy mắt, Hồng Hiền làm Đoạn Dịch nghĩ tới Bành Trình.
Nhưng hai người vẫn khác nhau nhiều.
Bành Trình tai to mặt lớn, ăn nói kiểu này trông vô cùng đáng khinh.
Nhưng Hồng Hiền lớn lên đẹp trai, dù vừa rồi nói năng lỗ mãng với Ổ Quân Lan, hiện tại lại biểu hiện ga lăng nhiệt tình... Hình như không khiến số 2 số 3 cảm thấy phản cảm.
Như thế, Hồng Hiền, số 2 và số 3 hợp lực mở quan tài thứ ba... trống không.
Mọi người phân công mở ba quan tài còn lại.
Như dự đoán... Trong ba quan tài này cũng trống không.
Tân nương không thấy, nha hoàn cũng không thấy.
... Các nàng đi đâu rồi?
Trừ các quan tài rỗng tuếch, ánh mắt Đoạn Dịch băn khoăn nhìn một vòng mộ thất, cuối cùng dừng trên một bức tranh.
Bức tranh vẽ bốn đoạn chuyện xưa, cô gái và chàng trai gặp nhau yêu nhau, chàng trai cầu hôn, cô gái xuất giá, cô gái hạ táng.
Trong đó nổi bật nhất là tranh vẽ cảnh xuất giá.
Tân nương mang lụa che mặt, mặc một thân váy đỏ đứng giữa sa mạc rộng lớn. Thị nữ hồi môn đứng phía sau, thậm chí trời đất vạn vật đều ảm đạm thất sắc. Cát vàng vạn dặm, chỉ có màu áo cưới là sắc thái duy nhất.
Mà hướng nàng đang nhìn, là phu quân của nàng.
Đoạn Dịch không thấy mặt nàng, nhưng dường như có thể nhìn thấy ánh mắt của nàng. Đó là một ánh mắt tràn ngập tình yêu và khát khao.
Phu quân nàng giơ một bàn tay, nàng trong tranh cũng giơ bàn tay phải của mình đến. Chỉ cần nắm lấy tay phu quân, nàng sẽ nắm được hạnh phúc cả đời.
Cùng lúc này, trong lòng Đoạn Dịch sinh ra một suy nghĩ kỳ lạ.
... Đừng, đừng giơ tay, đừng đi theo hắn ta. Nếu không cô sẽ chết giống như bức tranh tiếp theo.
Nhìn chằm chằm tân nương trên bức tranh, Đoạn Dịch bước lên một bước đến gần nàng.
Giây tiếp theo, sự tình thần kỳ xảy ra.
Như thể nghe được tiếng lòng anh, Đoạn Dịch nhìn thấy tân nương trên tranh vẽ hơi nghiêng đầu, nhìn về phía mình.
Trong chớp mắt, tim Đoạn Dịch hung hăng đập mạnh. Bảy quan tài trống không, mộ thất vẽ hình tượng Phật có thể di chuyển pháp bảo... Chẳng lẽ người trong tranh cũng có thể di chuyển? Tân nương và nha hoàn trong quan tài chẳng lẽ bị phong ấn trong tranh?
"Tiểu Dịch? Đoạn Dịch? Cậu không sao chứ?" Là giọng Dương Dạ.
Phát hiện thần sắc Đoạn Dịch không đúng, Dương Dạ mở miệng nhắc nhở anh hai câu.
Đoạn Dịch phục hồi tinh thần, hướng Dương Dạ lắc đầu.
Đến khi anh quay đầu nhìn lại bức tranh, tân nương đã quay đầu về phương hướng ban đầu.
"Tôi cảm thấy bức tranh này không đơn giản. Để tôi xem."
Nói xong câu đó, Đoạn Dịch bước đến trước bức tranh tân nương xuất giá.
Lúc này đây Đoạn Dịch thầm nghĩ rất nhiều, nhưng không thấy tân nương quay đầu nhìn mình.
Vì thế anh nâng tay, ngón tay chầm chậm chạm vào bức tranh.
Trước tiên anh chạm vào phần cát vàng.
Tiếp theo anh nhìn cát vàng dưới chân tân nương, váy dài đỏ rực, cuối cùng là khăn che kín mặt.
Rốt cuộc gương mặt sau khăn che mặt trông như thế nào, mà làm người ngàn năm sau nhìn thấy thi thể nàng, muốn trộm thi thể nàng, thậm chí muốn thành thân cùng nàng?
Cô bị phong ấn trong tranh? Cô có ý thức không? Cô...
Cô có thể thấy tôi, cảm giác được tôi không?
Suy nghĩ vừa chuyển, ngón tay Đoạn Dịch chạm vào cát vàng hướng lên trên, dán sát vào tay tân nương.
Trong tranh, tân nương vươn tay, chuẩn bị nắm lấy tay phu quân nàng.
Đoạn Dịch chạm vào bàn tay này.
Anh lập tức cảm nhận được... Tay nàng có độ ấm.
Xúc cảm da tay tinh tế chân thực, thậm chí lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi... Đoạn Dịch cảm thụ rõ ràng cực kỳ.
Phảng phất như thể thông qua bức tranh, anh xuyên qua ngàn năm thời gian, cầm lấy tay Tân Nương Lâu Lan.
Tim vô cớ đập nhanh, Đoạn Dịch chợt nghĩ... Mình có thể kéo khăn che mặt của cô ấy không?
Đoạn Dịch nhanh chóng giơ một cái tay khác, chạm vào hình vẽ khăn che mặt tân nương.
Khăn che mặt mỏng như cánh ve, lại che đậy dung mạo nàng kín mít.
Trước khi xốc khăn che mặt, ngón trỏ Đoạn Dịch thử kéo nhẹ một góc khăn che mặt, liền thấy nó thật sự bị nhấc lên... Phần cằm trắng nõn sau chiếc khăn che bị lộ ra.