Nha Đầu, Muội Chọn Ai - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 5
Ta lại quay sang nhìn nhị ca, hỏi: "Vậy còn nhị ca?"
"Ta với tam đệ đều ở nhà, không có việc gì làm." Nhị ca cười đáp: "Nhà mình trông cả vào đại ca nuôi. Lương thực gạo mì trong nhà đều là do huynh ấy mang về."
Thảo nào, ruộng đồng chẳng thu được bao nhiêu, vậy mà nhà họ Cố lại không lo thiếu ăn.
"Ta sẽ nghĩ cách, để đệ tiếp tục đi học." Đại ca đặt đũa xuống, nói.
Ta kinh ngạc nhìn nhị ca, hóa ra nhị ca là người đọc sách.
Nhị ca cười, nói: "Đại ca, đệ không học nữa đâu. Nhiều người ăn như vậy, mẫu thân lại phải uống thuốc. Nếu đệ còn tiếp tục đi học, huynh sẽ khổ cực lắm. Đệ định tìm việc làm…"
Đại ca ngắt lời: "Làm việc gì? Đệ chỉ cần học hành cho tốt."
Nhị ca im lặng, không nói gì thêm.
Buổi chiều, tam ca hỏi ta có muốn lên núi hái hạt dẻ không.
"Trên núi vẫn còn hạt dẻ sao?"
Ở quê ta, hạt dẻ sớm đã bị người ta hái sạch.
"Ta biết một cây còn, chẳng ai biết chỗ đó đâu." Huynh ấy cầm theo chiếc giỏ tre và một cây gậy trúc được dựng ở cửa. "Đi thôi, ngày mai sẽ cho muội ăn thêm món ngon."
Ta chào nhị ca, huynh ấy dặn tam ca phải chăm sóc ta cẩn thận.
Ta theo tam ca lên núi. Đến lúc trời chiều, ánh hoàng hôn buông xuống phía sau núi, ánh sáng đỏ rực xuyên qua kẽ lá, trông như một chiếc váy hoa rực rỡ sắc màu.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn ngắm hoàng hôn một cách nghiêm túc như vậy.
"Đẹp quá."
Tam ca liếc ta, vẻ chê cười: "Muội mới từ trong ngục ra à? Nhìn mặt trời thôi mà cũng làm như lạ lắm."
Ta mỉm cười, đáp: "Trước kia muội chỉ toàn làm việc, lúc thì mệt đến mức không đứng thẳng nổi, lúc lại đói lả đến hoa mắt. Sớm chẳng nhớ nổi hoàng hôn trông như thế nào."
Tam ca "Ồ" một tiếng, gật gù: "Nghe cũng có lý. Nhà ta mà không nhờ đại ca, cũng chẳng no bụng được."
Nói rồi, huynh ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Không biết bao giờ mới có mưa."
Đúng vậy, giá mà trời mưa thì tốt biết bao.
Tam ca thực sự tìm được cây dẻ, trên cây đầy ắp những quả dẻ chín.
Hai huynh muội bận rộn một lúc lâu, chất đầy một giỏ lớn cùng một túi vải. Ta vác túi vải, tam ca đeo giỏ, cùng nhau xuống núi.
Nhưng vừa đi được vài bước, ta sảy chân ngã xuống. May mà tam ca che chắn cho ta, nên ta không bị thương, nhưng huynh ấy lại ngất đi.
Ta sợ quá, ngồi đó khóc òa lên, định chạy về nhà tìm người cứu, thì tam ca đã vươn tay nắm lấy tay ta, nói yếu ớt: "Khụ khụ, ta chưa chec, nhưng sắp bị tiếng khóc của muội dọa chec rồi."
"Tam ca, huynh sao rồi, huynh bị thương ở đâu sao?"
"Không sao, phụ thân bảo thân ta là sắt thép mà." Tam ca cười gượng, định ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích đã khựng lại.
Ta nhìn huynh ấy, lo lắng hỏi: "Sao thế, không cử động được sao?"
Tam ca chống tay ôm lấy eo, khẽ đáp: "Chắc là trật eo rồi, để ta nghỉ một lát."
Ta lại bật khóc. Tam ca nhìn ta, bật cười: "Muội khóc thảm thế này, ai không biết còn tưởng ta sắp chec đấy."
"Phủi phui cái miệng! Huynh không chec, huynh sẽ sống lâu trăm tuổi!" Ta vội nói.
Tam ca cười hờ hững, bảo: "Sống trăm tuổi thì có ý nghĩa gì, ngày nào hay ngày đó thôi."
Huynh ấy nằm đó, quay sang nhìn ta, hỏi: "Nói thật, trong ba huynh đệ nhà ta, muội muốn gả cho ai?"
Ta ngẩn người, nghiêm túc suy nghĩ. Tam ca bật cười ha hả: "Nha đầu ngốc, muội thực sự suy nghĩ sao?"
"Chẳng phải huynh bảo ta suy nghĩ sao?"
"Ta bảo muội nghĩ thì muội nghĩ thật à? Vậy ta bảo muội gả cho ta, muội có chịu không?" Tam ca cười đùa.
"Muội đồng ý mà." Ta gật đầu: "Tam ca là người tốt, bây giờ lại còn là ân nhân cứu mạng của muội nữa."
Mặt tam ca đỏ bừng, huynh ấy lẩm bẩm, chống tay ngồi dậy: "Ai mà thèm cưới muội, đừng có tự mình đa tình."
Nhưng ta thấy phía sau lưng huynh ấy dường như có m.á.u.
Vừa về đến nhà, ta liền kéo huynh ấy vào phòng mình, nói: "Huynh cởi áo ra để muội xem, có bị thương ở đâu không, nhất là eo, không được qua loa đâu!"
Tam ca trợn mắt nhìn ta, nói: "Muội là con gái mà bảo ta cởi áo, muội có biết xấu hổ không?"
Nói xong, huynh ấy xoay người định bước ra ngoài. Ta giữ chặt tay áo huynh ấy, không ngờ vô tình làm rách mất áo của huynh ấy.
Tam ca quay lại trừng mắt: "Tống nha đầu, đây là chiếc áo tốt nhất của ta!"
"Muội… muội không cố ý! Lát nữa muội vá lại cho huynh!"
Tam ca tức đến giậm chân, nhưng ta đã kịp nhìn rõ vết thương trên người huynh ấy. Những chỗ khác thì không sao, chỉ có phần eo là bầm tím một mảng lớn.
Ta khẽ chạm vào, tam ca lập tức nhảy dựng lên: "Đau!"
"Vậy phải làm sao đây, hay để muội đi gọi đại phu?"
Tam ca không thèm để ý, vừa đe dọa không cho ta nói với ai, vừa bảo: "Không sao, muội chỉ cần vá áo cho ta là được, chuyện khác đừng quản."
Ta ngồi dưới ánh đèn khâu áo, tam ca ngồi bên cạnh chờ.
"Ta với tam đệ đều ở nhà, không có việc gì làm." Nhị ca cười đáp: "Nhà mình trông cả vào đại ca nuôi. Lương thực gạo mì trong nhà đều là do huynh ấy mang về."
Thảo nào, ruộng đồng chẳng thu được bao nhiêu, vậy mà nhà họ Cố lại không lo thiếu ăn.
"Ta sẽ nghĩ cách, để đệ tiếp tục đi học." Đại ca đặt đũa xuống, nói.
Ta kinh ngạc nhìn nhị ca, hóa ra nhị ca là người đọc sách.
Nhị ca cười, nói: "Đại ca, đệ không học nữa đâu. Nhiều người ăn như vậy, mẫu thân lại phải uống thuốc. Nếu đệ còn tiếp tục đi học, huynh sẽ khổ cực lắm. Đệ định tìm việc làm…"
Đại ca ngắt lời: "Làm việc gì? Đệ chỉ cần học hành cho tốt."
Nhị ca im lặng, không nói gì thêm.
Buổi chiều, tam ca hỏi ta có muốn lên núi hái hạt dẻ không.
"Trên núi vẫn còn hạt dẻ sao?"
Ở quê ta, hạt dẻ sớm đã bị người ta hái sạch.
"Ta biết một cây còn, chẳng ai biết chỗ đó đâu." Huynh ấy cầm theo chiếc giỏ tre và một cây gậy trúc được dựng ở cửa. "Đi thôi, ngày mai sẽ cho muội ăn thêm món ngon."
Ta chào nhị ca, huynh ấy dặn tam ca phải chăm sóc ta cẩn thận.
Ta theo tam ca lên núi. Đến lúc trời chiều, ánh hoàng hôn buông xuống phía sau núi, ánh sáng đỏ rực xuyên qua kẽ lá, trông như một chiếc váy hoa rực rỡ sắc màu.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn ngắm hoàng hôn một cách nghiêm túc như vậy.
"Đẹp quá."
Tam ca liếc ta, vẻ chê cười: "Muội mới từ trong ngục ra à? Nhìn mặt trời thôi mà cũng làm như lạ lắm."
Ta mỉm cười, đáp: "Trước kia muội chỉ toàn làm việc, lúc thì mệt đến mức không đứng thẳng nổi, lúc lại đói lả đến hoa mắt. Sớm chẳng nhớ nổi hoàng hôn trông như thế nào."
Tam ca "Ồ" một tiếng, gật gù: "Nghe cũng có lý. Nhà ta mà không nhờ đại ca, cũng chẳng no bụng được."
Nói rồi, huynh ấy ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Không biết bao giờ mới có mưa."
Đúng vậy, giá mà trời mưa thì tốt biết bao.
Tam ca thực sự tìm được cây dẻ, trên cây đầy ắp những quả dẻ chín.
Hai huynh muội bận rộn một lúc lâu, chất đầy một giỏ lớn cùng một túi vải. Ta vác túi vải, tam ca đeo giỏ, cùng nhau xuống núi.
Nhưng vừa đi được vài bước, ta sảy chân ngã xuống. May mà tam ca che chắn cho ta, nên ta không bị thương, nhưng huynh ấy lại ngất đi.
Ta sợ quá, ngồi đó khóc òa lên, định chạy về nhà tìm người cứu, thì tam ca đã vươn tay nắm lấy tay ta, nói yếu ớt: "Khụ khụ, ta chưa chec, nhưng sắp bị tiếng khóc của muội dọa chec rồi."
"Tam ca, huynh sao rồi, huynh bị thương ở đâu sao?"
"Không sao, phụ thân bảo thân ta là sắt thép mà." Tam ca cười gượng, định ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích đã khựng lại.
Ta nhìn huynh ấy, lo lắng hỏi: "Sao thế, không cử động được sao?"
Tam ca chống tay ôm lấy eo, khẽ đáp: "Chắc là trật eo rồi, để ta nghỉ một lát."
Ta lại bật khóc. Tam ca nhìn ta, bật cười: "Muội khóc thảm thế này, ai không biết còn tưởng ta sắp chec đấy."
"Phủi phui cái miệng! Huynh không chec, huynh sẽ sống lâu trăm tuổi!" Ta vội nói.
Tam ca cười hờ hững, bảo: "Sống trăm tuổi thì có ý nghĩa gì, ngày nào hay ngày đó thôi."
Huynh ấy nằm đó, quay sang nhìn ta, hỏi: "Nói thật, trong ba huynh đệ nhà ta, muội muốn gả cho ai?"
Ta ngẩn người, nghiêm túc suy nghĩ. Tam ca bật cười ha hả: "Nha đầu ngốc, muội thực sự suy nghĩ sao?"
"Chẳng phải huynh bảo ta suy nghĩ sao?"
"Ta bảo muội nghĩ thì muội nghĩ thật à? Vậy ta bảo muội gả cho ta, muội có chịu không?" Tam ca cười đùa.
"Muội đồng ý mà." Ta gật đầu: "Tam ca là người tốt, bây giờ lại còn là ân nhân cứu mạng của muội nữa."
Mặt tam ca đỏ bừng, huynh ấy lẩm bẩm, chống tay ngồi dậy: "Ai mà thèm cưới muội, đừng có tự mình đa tình."
Nhưng ta thấy phía sau lưng huynh ấy dường như có m.á.u.
Vừa về đến nhà, ta liền kéo huynh ấy vào phòng mình, nói: "Huynh cởi áo ra để muội xem, có bị thương ở đâu không, nhất là eo, không được qua loa đâu!"
Tam ca trợn mắt nhìn ta, nói: "Muội là con gái mà bảo ta cởi áo, muội có biết xấu hổ không?"
Nói xong, huynh ấy xoay người định bước ra ngoài. Ta giữ chặt tay áo huynh ấy, không ngờ vô tình làm rách mất áo của huynh ấy.
Tam ca quay lại trừng mắt: "Tống nha đầu, đây là chiếc áo tốt nhất của ta!"
"Muội… muội không cố ý! Lát nữa muội vá lại cho huynh!"
Tam ca tức đến giậm chân, nhưng ta đã kịp nhìn rõ vết thương trên người huynh ấy. Những chỗ khác thì không sao, chỉ có phần eo là bầm tím một mảng lớn.
Ta khẽ chạm vào, tam ca lập tức nhảy dựng lên: "Đau!"
"Vậy phải làm sao đây, hay để muội đi gọi đại phu?"
Tam ca không thèm để ý, vừa đe dọa không cho ta nói với ai, vừa bảo: "Không sao, muội chỉ cần vá áo cho ta là được, chuyện khác đừng quản."
Ta ngồi dưới ánh đèn khâu áo, tam ca ngồi bên cạnh chờ.